Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây
Chương 32: Vòng hai – Gây thù với Vô Tà cung

Hôm nay Trần gia trang rất náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả mười ngày trước. Vì sao ư? Tất nhiên vì hôm nay là ngày chọn ra tân minh chủ rồi. Các vị anh hùng hảo hán, sau ba ngày từ rừng U Linh ra, không có người nào lành lặn cả. Nhưng cũng không phụ kì vọng của Trần minh chủ, trước khi ánh trăng của ngày thứ ba lên cao, cuối cùng cũng có đủ hai mươi bốn người cầm dải lụa đỏ đến báo danh. Và như vậy, vòng một của Đại hội võ lâm kết thúc tại đây. Bây giờ, mọi người đang rất háo hức đợi vòng hai của Đại hội. Vòng hai này là phần đặc sắc nhất.

Vòng hai của Đại hội võ lâm được tổ chức ở trung tâm Trần gia trang. Vì Trần gia trang là nơi ở ẩn cho các vị anh hùng nên khi tu sửa lại nơi đây, Trần minh chủ đã cho xây một đài tỷ thí ngay gần Trần phủ. Đài tỷ thí đó, bình thường là nơi cho các đứa trẻ luyện tập. Vì vậy, nơi đây có đầy đủ tất cả các lại vũ khí bằng gỗ. Nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, nên đài tỷ thí nghiễm nhiên trở thành nơi thì đấu của hai mươi bốn vị chủ nhân của dải lụa đỏ. Hôm nay, nơi này chật ních người, có khi chen cũng không có khe hở để chen. Có người còn trèo lên cây, có người còn trèo lên cả nóc nhà để tiện theo dõi trận tỷ thí, hơn nữa, còn có người…ngồi lên đầu nhau nữa. Khung cảnh thật…là hỗn loạn.

Bên trái đài tỷ thí, đối diện Trần phủ có một tiểu đình, trong đó có hai chiếc ghế và chiếc bàn làm bằng gỗ thượng hạng. Nơi đó có hai người Trần minh chủ và Trần minh chủ phu nhân đang an toạ. Về phía hai bên của tiểu đình, một hàng ghế cho các anh hùng hảo hán chủ nhân của dải lụa đỏ. Đám người Băng Băng cũng ở đó.

Hôm nay, Băng Băng vẫn dùng áo chùm nên không ai thấy dung mạo của nàng. Nàng ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn cứ nghĩ rằng nàng đang ngồi im theo dõi trận tỷ thí này. Nhưng thực chất, nàng đang…nhắm mắt dưỡng thần. Điều này không thể trách nàng nha, ai bảo hai vị trên đài tỷ thí kia quá nhạt nhẽo. Đánh nhau mà cứ như múa kịch, làm nàng nhìn đến mệt mỏi a.

Ngồi bên tay trái của Băng Băng, Minh Nhật bây giờ rất thong thả đùa nghịch tay của nàng. Hai người đang tỷ thí trên kia quá chán, mà hắn cũng chẳng có hứng thú. Thà hắn nghịch tay Băng Nhi còn thú vị hơn. Hữu Ảnh Hồng Ảnh thì đứng đằng sau Minh Nhật, cảnh giác cao độ bảo đảm an toàn cho Minh Nhật. Tiểu Bạch và Hoang Mãnh thú đang nằm trong áo chùm của Băng Băng ngủ. Thông cảm, bọn chúng không có hứng thú xem loài người đánh nhau. Lan Nhi Tình Nhi thì trực tiếp ngáp ngắn ngáp dài. Hai nàng đang không biết hai người trên kia làm sao mà có được dải lụa nữa. Trần Long thì ngồi nghịch tóc Tình Nhi giải sầu. Hoả Phi Ưng ngồi bóc vỏ hoa quả cho Lan Nhi ăn. Xem hai cái tên trên kia, thà hắn ngồi tẩm bổ cho Lan Nhi của hắn còn hơn.

Trúc Chi ngồi dựa vào vai Hạo Nhiên, chơi đùa với Phượng Nhi của nàng. Mấy hôm trước, khi nhìn thấy Ngũ Sắc thú, cùng cấp bậc với Phượng Nhi của nàng biến nhỏ trông rất đang yêu. Vốn nàng chỉ sinh lòng hiếu kì không biết Phượng Nhi của nàng biến nhỏ thì sẽ như thế nào. Ai ngờ, khi nó biến nhỏ, nàng thích quá nên đã yêu cầu Phượng Nhi duy trì hình dạng này. Hạo Nhiên phất phất thiết phiến, thỉnh thoảng sẽ lấy thiết phiến che mặt…ngáp. Aizzzz…có bảy đôi lên tỷ thí mà hắn chưa thấy đôi nào nổi bật cả. Mấy người đó làm thế nào để lấy được dải lụa vậy?

Còn cái khung cảnh nhốn nháo trèo cây, leo nóc nhà…thì nằm ra tám chuyện với nhau. Những người dưới đài thì ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện. Trong tiểu đình, Trần minh chủ và Trần minh chủ phu nhân dù rất nhàm chán nhưng không thể nào làm mất hình tượng nên cố gắng ngồi xem. Không có ai biết, hai người phải cấu đùi mình bao nhiêu lần để tránh buồn ngủ nữa. Thật là nhàm chán mà…

Cuối cùng, khi trận đấy thứ 7 kết thúc, tất cả mọi người, chẳng ai có tinh thần cả theo dõi ai là người thắng cuộc cả.

Khi công bố người thắng xong, người chủ trì nói ra tên hai người tiếp theo tỷ thí với nhau. Trận tiếp theo là Vô Tà cung đấu với Phong Thiên quốc. Trúc Chi nghe thấy Quốc gia mình được nhắc đến, tình thần đang uể oải, bỗng chốc hưng phấn lên. Nàng đứng lên, nhìn về phía Minh Nhật nói “Đại huynh, trận này để Chi Nhi lên đấu nha, Chi Nhi nhàm chán lắm rồi”

“Tuỳ muội” Minh Nhật lạnh lùng phun ra hai từ, không để ý nghịch ngón tay Băng Băng tiếp. Ngón tay của Băng Nhi thật đẹp nha.

Được sự đồng ý của Minh Nhật, Trúc Chi để Phượng Nhi đứng lên tay cầm ghế nàng ngồi, nghiêm mặt nói “Phượng Nhi, ngươi không được nhúng tay vào”

“Chíp…chíp…chíp…(vâng, chủ nhân)” Phượng Nhi gật đầu nói.

Xong xuôi, Trúc Chi vận khinh công bay lên đài tỷ thí. Lúc này, trên đó đã có một nam nhân đang đứng. Nam nhân đó, tóc búi lên gọn gàng, y phục màu trắng rất trang nhã, tay cầm thiết phiến quạt quạt. Cả người hắn toát lên một vẻ thuần khiết, sạch sẽ. Nhưng trên khuôn mặt của hắn lại đeo một chiếc mặt nạ chẻ một nửa bên kia khuôn mặt. Đôi mắt híp dài của hắn hiện lên vẻ gian sảo. Thật uổng phí cho cái khí chất kia.

Trúc Chi khi lên, nàng đánh giá tên nam nhân đó một chút, hắn cũng im lặng đánh giá nàng. Hôm nay Trúc Chi không mặc bộ dạ hành đỏ mà một thân dạ hành lam y. Mái tóc dài của nàng được buộc lên bằng dây lụa lam. Bên hông vắt một thanh bảo kiếm. Trúc Chi bây giờ, mất đi vài phần quyến rũ nhưng thêm vào đó là mấy phần khí chất của nữ hảo hán.

Một lúc sau, nam nhân kia lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này. Hắn nói “Tại hạ họ Vô tự Nhai, xin hỏi danh tính cô nương”

“Ta là Trấn quốc công chúa Phong Thiên Trúc Chi” Trúc Chi trả lời. Lời nói của nàng thể hiện phong thái cao quý của hoàng gia. Dù từ nhỏ nàng đã cùng nãi nãi rời xa hoàng cung, đến cái nơi nhạt nhẽo, hoang vắng kia. Nhưng nàng vẫn có phong thái, khí chất của một công chúa cao quý nên có. Có lẽ phong thái này được di truyền từ nãi nãi và mẫu hậu của nàng.

“Oh…thì ra là công chúa, vậy thì Vô Nhai ta phải nhẹ tay thôi, không nhỡ tay làm công chúa bị thương thì ta xót lắm. Hay trận này không cần đánh, nàng theo ta về làm nương tử, có được không?” Vô Nhai vô lại nói.

“Mơ tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi nhìn lại mình đi, ngươi còn không bằng một góc móng tay của đại huynh và nhị huynh của ta. Bảo ta theo ngươi…hừ…ấu trĩ” Trúc Chi khinh thường hừ mũi. Vô Nhai này không phải là xấu. Nhưng đôi mắt của hắn lại rất gian xảo. Nàng không có thiện cảm với hắn.

“Vậy thế này nha, ta với nàng đánh, nàng thắng, Vô Nhai ta sẽ làm ba điều cho nàng. Nhưng nếu nàng thua, nàng nên chuẩn bị làm nương tử của ta ha” Vô Nhai cợt nhả nói.

“Ngươi không cần nói nhiều, bổn công chúa không thua ngươi đâu” nói xong, Trúc Chi rút kiếm lao về phía Vô Nhai.

Vô Nhai thấy nàng lao về phía mình thì chỉ đứng yên phất phất thiết phiến. Đến khi mũi kiếm chỉ cách hắn một khoảng gần, đột nhiên Vô Nhai lắc người né tránh. Thấy kiếm của mình đâm hụt, Trúc Chi nhuần nhuyễn lắc người bám theo sát hắn. Hai người cứ ngươi đuổi ta né. Dần dần, những người đang còn đang chán nản vì những trận đấu trước, bây giờ đều chú tâm theo dõi trận đấu này.
Dần dần, từ không khí uể oải, bây giờ trở nên náo nhiệt hẳn lên. Ta hò, ngươi hét cổ vũ, thật là nhộn.

Trên đài tỷ thí, Vô Nhai mắt thấy kiếm của Trúc Chi bám sát hắn. Nàng đuổi không mệt nhưng hắn tránh mệt lắm rồi. Lần này không tránh nữa, Vô Nhai lấy thiết phiến lên chặn thanh kiếm hướng về phía mình. Mọi người thấy vậy, nghĩ rằng thiết phiến sẽ bị thanh kiếm kia đâm thủng. Nhưng không, thanh kiếm khi chạm đến thiết phiến thì nó như một dải lụa uốn cong rồi bật ra. Trúc Chi vì lực đẩy của kiếm nên bị đẩy lùi về đằng sau. Nàng đạp mạnh bàn chân xuống để mình không bị đẩy lùi nữa. Nhưng không để cho nàng đứng vững, Vô Nhai đã tiến lên ra chiêu với nàng. Trúc Chi thấy vậy thì vội vàng tránh đi một chiêu này. Nhân lúc này, nàng vung kiếm hướng về phía Vô Nhai. Lần này, trận đấu mới chính thức lên cao trào.

Băng Băng đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vì ồn ào quá nên phải mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là trận đấu thú vị. Nàng biết, Chi Nhi võ công được xếp vào hàng cao thủ rồi. Nhưng khi nhìn nam nhân kia, Băng Băng thoáng nhíu mày. Sao Chi Nhi lại đấu với cung chủ Vô Tà cung. Trên giang hồ, danh tiếng của hắn không được tính là tốt. Gian xảo, ác độc hơn nữa còn là một tên hái hoa tặc. Nữ nhân nào rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ bị huỷ hoại. Vô Nhai này vốn đã là cái gai trong mắt mọi người. Nhưng vì một thân võ công cao cường và giỏi về dùng mưu nên không ai có thể trừng trị hắn.

Trên đài tỷ thí, hai người đang đánh nhau rất hăng say. Nhưng Trúc Chi lại chiếm ưu thế hơn. Mắt thấy mình gần thua, Vô Nhai động tay áo, một thanh thuỷ chù xuất hiện. Nhân lúc Trúc Chi không chú ý, hắn giơ tay lên, hướng đai lưng của nàng mà cắt. Trúc Chi vì không kịp đề phòng nên đai lưng bị đứt. Mắt thấy y phục của mình sắp bung ra, tâm nàng thoàng hoảng hốt. Ở đây có hàng trăm người, nàng là Trấn quốc công chúa cành vàng lá ngọc. Nếu hôm nay, ở đây nàng bị vũ nhục thì cả đời này của nàng đừng mong gả đi.

Lúc mọi người nghĩ rằng sẽ thấy nội y nữ nhân, đột nhiên một bóng dáng màu trắng chợt xuất hiện bên cạnh Trúc Chi. Trên người Trúc Chi lúc này nhiều hơn một chiếc áo chùm. Nhìn sang người bên cạnh, Trúc Chi uỷ khuất kêu lên “Tiểu Băng Băng, tên đó vũ nhục Chi Nhi”

“Chi Nhi ngoan, xuống dưới kia đi, để ta trả thù cho muội” Băng Băng dịu dàng nói. Trúc Chi nghe thấy vậy, vận khinh công đi xuống chỗ của mình. Nàng tin tưởng Tiểu Băng Băng của nàng sẽ cho hắn ta một trận nhớ đời.

Tất cả mọi người, khi nhìn thấy dung nhan của Băng Băng, ai cũng đều hít một ngụm khí lạnh. Trời đất, tiên nữ hạ phàm. Hôm nay Băng Băng vận bộ bạch y thêu hoa Tuyết Liên như thường, ống tay dài rộng để Tiểu Bạch chui trong đó. Hôm nay tay áo nàng ngoại lệ có thêm Hoang Mãnh thú nên có hơi nặng. Mái tóc óng mượt buộc một nửa bằng dải lụa trắng, một nửa tuỳ ý thả ra. Làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ nhắn, đỏ hồng làm người ta yêu thích chỉ muốn cắn. Ở nàng toát ra khí chất thanh cao, lạnh nhạt như đoá Tuyết Liên.
Khi dung nhan của nàng hiện ra, có người si mê, có người ghen tỵ, có người thì trầm ngâm nghĩ ngợi. Họ cảm thấy hình như đã gặp nữ tử này ở đâu rồi.

Khi thấy Trúc Chi đi xuống đài tỷ thí, Vô Nhai không thèm để ý, nhìn Băng Băng, ánh mắt hiện lên vẻ si mê, phất thiết phiến cợt nhả nói “Mỹ nhân, nàng là muốn thay vị công chúa kia làm nương tử của ta sao? Vậy không sao, ta rất chiều lòng mỹ nhân”

“Hừ, muốn lấy ta, nằm mơ. Chi Nhi là muội phu của ta” Băng Băng lạnh lùng nói.

“Muội phu? Mỹ nhân nàng đã có phu quân rồi sao? Thật là đáng tiếc. Nhưng không sao, Vô Nhai ta không ngại nàng có phu quân, nàng theo ta, ta cho nàng hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết” Vô Nhai nói

“Hừ, muốn ta bỏ phu quân theo ngươi, ngươi không xứng” Băng Băng hừ lạnh nói. Vàng bạc của nàng có thể so với ngân khố của một tiểu quốc gia rồi, từng đó nàng dùng mấy đời cũng chưa có hết. Với lại, Nhật của nàng là cao thủ trong cao thủ. Vô Nhai này mang ra so với chàng, có khi không được cái móng tay.

Minh Nhật ở dưới, khi thấy dung nhan của Băng Băng lộ dưới mặt tất cả mọi người, mày kiếm thoáng nhíu lại. Dung nhan của Băng Nhi chỉ có hắn mới có thể ngắm, những người khác không có quyền. Đến lúc nghe Vô Nhai nói nàng bỏ hắn đi theo hắn ta, một cỗ tức giận xông lên làm cho hắn chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết tên Vô Nhai đó. Nhưng khi nghe câu nói của Băng Băng, hắn như được ngâm trong mật vậy. Thật là ngọt.

Lan Nhi Tình Nhi thì lắc đầu tiếc thương cho một con người xấu số chọc phải tiểu thư của hai nàng.

Trên đài, Vô Nhai nghe Băng Băng nói, không giận, ngược lại cười rất tươi. Hắn nói “Được, bây giờ đặt cược, như lần trước ta nói với Trúc Chi công chúa, nếu ta thắng, mỹ nhân theo ta về làm nương tử của ta, còn nếu ta thua, tuỳ nàng xử lý”

“Được. Theo ta thấy, ngươi rất thích thoát y của người khác đúng không?” Băng Băng đeo bao tay vào, vừa lấy dây lụa ở ngang hông ra, lạnh nhạt nói.

“Đúng, thì sao?” Vô Nhai nghi ngờ hỏi Băng Băng. Thoát y có liên quan gì đến trận tỷ thí này?

“Được, vậy hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác thoát y” nói xong, chưa để Vô Nhai chuẩn bị, Băng Băng điều khiển dải lụa đánh về phía Vô Nhai. Vô Nhai thấy nàng đột ngột ra chiều thì hoảng hốt tránh đi. Tưởng rằng dải lụa này chỉ là món đồ trang trí của nữ nhân. Ai ngờ, dải lụa như có linh tính, bám lấy hắn không tha. Vô Nhai tránh bên này, dải lụa sang bên này, hắn tránh bên kia, dải lụa sang bên kia. Nói chung là Băng Băng chỉ đứng một chỗ điều khiển dải lụa còn hắn gần như chạy quanh đài.

Đến lúc hắn thấy mình bị vây tứ phía, không còn cách nào khác, Vô Nhai sử dụng thanh thuỷ chù vừa nãy, ý muốn cắt đôi dải lụa để tránh thoát. Nhưng ai ngờ, hắn có làm gì đi nữa, dải lụa rất kiên cố, không dễ dàng cắt. Một lúc sau, mọi người chỉ thấy Vô Nhai bị bọc trong dải lụa mày trắng, chỉ hở cái đầu ra. Hắn cố gắng dãy dụa, cố gắng tìm đủ mọi cách nhưng dải lụa này rất chắc chắn, làm thế nào cũng không đứt được.

Băng Băng thấy Vô Nha bị trói lại, lạnh nhạt nói “Vô ích, dải lụa của ta, dù là thanh kiếm tốt nhất cũng không có làm đứt nó được, huống chi là một thanh thuỷ chù bình thường. Bây giờ, ta sẽ cho ngươi biết thoát y có cảm giác như thế nào”

Nói xong, Băng Băng động dải lụa một cái rồi thu hồi dải lụa về. Khi nàng thu dải lụa về, Vô Nhai vẫn như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, không có xíu thương tổn nào. Nhưng chưa kịp để mọi người ý kiếm gì thì từng mảnh từng mảnh vải trên y phục của Vô Nhai rơi xuống. Đến khi rơi hết chỉ chừa lại nội y bên trong, Vô Nhai mới biết chuyện gì xảy ra. Hắn tức giận vận khinh công bay về phía chỗ người của mình, lấy áo choàng che thân thể lại. Thật là mặt mũi của hắn bị ả tiện nhân này phá huỷ hết rồi. Rồi sẽ có ngày hắn mang ả ta đặt dưới thân để hành hạ, trả thù cho mối nhục hôm nay.

Khi bóng dáng của Vô Nhai và đoàn người Vô Tà cung đi xa, mọi người mới định thần lại. Rồi một, hai và một khoảng trời rộn lên những tiếng cười. Băng Băng không đợi người chủ trì công bố kết quả đã vận khinh công đi về chỗ của mình ngồi.

Khi nàng vừa xuống đến nơi, Trúc Chi chạy ra, ôm nàng một cái thật chặt, miệng nói “Tiểu Băng Băng của muội là giỏi nhất a, Chi Nhi thích Tiểu Băng Băng nhất”
Băng Băng dù khó chịu vì bị ôm đột ngột nhưng nàng vẫn không có đẩy Trúc Chi ra. Tưởng rằng nàng sẽ bị ôm đến tối thì đột nhiên, Trúc Chi bị một lực kéo ra khỏi Băng Băng. Cùng lúc đó, Băng Băng rơi vào vòng ngực quen thuộc, trên đỉnh đầu còn vang lên câu nói vừa lạnh lại vừa bá đạo của Minh Nhật. Hắn nói

“Băng Nhi là của ta, không cho muội ôm nàng như vậy” Lời nói của Minh Nhật mang theo cả sự bướng bỉnh của tiểu hài tử khi bảo vệ món đồ mình thích vậy. Thật là đáng yêu mà.

Trúc Chi thấy Minh Nhật hành động như vậy thì chu môi lên oán “đại huynh, huynh thật là bá đạo nha, Chi Nhi chỉ ôm tẩu tẩu một chút đã bị huynh đổ nguyên cả bình dấm vào người muội rồi. Thật là đáng ghét mà”

“Muội nói thêm câu nữa, ta lập tức tìm phu quân cho muội” Minh Nhật trầm giọng
cảnh cáo.

“Hừ…” Trúc Chi hừ một cái rồi giận dỗi về chỗ ngồi. Thật đáng ghét mà. Ngày trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Thật chán.

Băng Băng một bên chứng kiến hai người “chiến tranh” vì nàng, trên trán của nàng xuất hiện ba đường hắc tuyến. Bộ nàng là món đồ chơi sao? Sao mà hai người đó trẻ con vậy? Trúc Chi công chúa trẻ con nàng còn không để ý. Nhưng, tại sao phu quân của nàng cũng vậy. Thật là đau đầu mà.

Thấy chiến tranh của hai người cũng đã hết, Băng Băng mặc cho Minh Nhật ôm về chỗ. Nhưng khi nàng chưa có ngồi nóng ghế, đột nhiên, phía khán giả, có một người nói to lên. Nghe thấy người đó nói, cả người nàng cứng lại.

“A…ta nhớ rồi, vị bạch y nữ tử kia là Huyết Tử thần y. Mấy ngày nàng còn tỷ thí với một vị nữ tử thanh lâu khiêu chiến với nàng” Người đó nói to đến nỗi, không khí đang ồn ào cũng im ngắt lại. Cảm thấy sự quá thố của mình, người đó ngại ngùng cúi gầm mặt xuống, cố gắng thu diễm lại hơi thở, cố gắng làm cho mình không tồn tại. Thật là xấu hổ chết đi được.

“Hả, người đó là Huyết Tử thần y đi không thấy người, đến không thấy bóng đó sao? Không biết hôm nay ta gặp phải cái vận tốt gì mà được diện kiến dung nhan của nàng. Thật là may mắn mà” vị hảo hán A cao hứng nói.

“Huyết Tử thần y thật tựa như tiên nữa hạ phàm. Thật là xinh đẹp mà” vị hảo hán B say mê nói.

“Hả, tại sao Huyết Tử thần y lại là nữ, trái tim của ta đã trót trao cho người đó rồi. Thật là đau lòng mà” nữ hảo hán C nói.

….

Chỉ trong một khắc, không khí của nơi tỷ thí náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhân là do Huyết Tử thần y – Băng Băng gây nên. Thanh âm náo nhiệt đến nỗi, Tiểu Bạch và Hoang Mãnh thú ngủ trong tay áo của nàng cũng khó chịu chui ra. Tiểu Bạch không để ý điều gì, chảy lên vai Băng Băng “Chi…Chi…” kháng nghị. Nó định nói nhưng chủ nhân không cho nó nói. Vì vậy nó chỉ có uỷ khuất kêu “Chi…Chi…”.

Nhưng Hoang Mãnh thú thì không như vậy. Vì nó sống trong rừng U Linh, nơi nó là nhất nên nó hình thành tính khí thích làm theo ý mình, không vừa ý là nói. Vì vậy, khi rời khỏi tay áo Băng Băng, giọng nói mang theo nét trẻ con cất lên. Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại thành công làm mọi người im bặt. Nó nói “IM LẶNG”

Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên. Đó, đó, linh thú, con linh thú kia nó nói. Con linh thú kia, nó nói. Trời ạ…

Trần minh chủ và Trần minh chủ phu nhân cũng ngạc nhiên không kém. Nó đã tu luyện đến cấp bậc nào rồi. Thật là kì diệu…

Hoang Mãnh thú là Ma thú chí tôn, tất nhiên nó nghe được loài người thấp kém kia đang nghĩ và nói gì. Nó nhìn giống linh thú lắm sao? Nó giống linh thú ở điểm nào?

Lúc Hoang Mãnh thú đang định mở miệng lần nữa thì miệng nó bị tiểu móng vuốt của Tiểu Bạch bịt miệng nó lại, không cho nó nói. Hoang Mãnh thú tức giận muốn thoát nhưng mãi không lôi được tiểu móng vuốt kia ra. Nó định biến to, nhưng chưa kịp thực hiện, một thanh âm lạnh lùng vang lên trong đầu nó. Đó là giọng của chủ nhân. “Ngồi im cho ta”.

Hoang Mãnh thú, trời không sợ, đất không lo. Nhưng riêng chủ nhân của nó là nó nghe theo từng câu, không dám cãi lại. Hoang Mãnh thú hầm hầm tức giận ngồi bệt trên đùi Băng Băng, không thèm làm gì nữa.

“Các vị anh hùng hảo hán xin yên lặng. Trận tỷ thí của chúng ta vẫn còn” im lặng
một lúc, người chủ trì cất cao giọng nói. Mọi người nghe vậy thì im lặng theo dõi trận tỷ thí tiếp theo, nhưng vẫn len lén nhìn về phía Băng Băng.

Khi thấy mọi người đã im lặng, người chủ trì hài lòng nói “trận trước, Phong Thiên quốc thắng. Trận tiếp theo là Hoả cung đấu với Trần gia trang”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương