Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn
-
Chương 35: Giả tạo di chúc
Đầu óc Heron vẫn hơi mơ hồ, không biết bản thân đang mơ hay là tỉnh.
Hắn thấy vô số khuôn mặt lướt qua trước mắt, dường như là đúng là cha hắn, cũng dường như không phải, khiến hắn nhìn đến chóng cả mặt, lục lọi ký ức cố gắng nhớ lại mặt mũi cha mình.
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi, trong đầu như vừa có trận bão quét qua, lộn xộn hết cả.
Thế là hắn cứ trôi nổi giữa giấc mộng quá đỗi chân thực, cuống đến đầu đầy mồ hôi. Đột nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một cái hộp vàng nhỏ bằng ngón tay út.
Hắn tỉnh.
Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc. Đây chính là phòng hắn.
Gian phòng tràn ngập mùi bạc hà, một nô lệ giúp hắn chườm khăn, đang dùng cành cây tẩm nước giúp hắn làm nghi thức trừ tà. Nô lệ thấy hắn mở mắt, vội vã đặt cành cây xuống, dìu hắn dậy, lấy nước bạc hà rửa mặt cho hắn.
"Là Lucas đã cõng ngài vào phòng ạ." Nô lệ kia nói.
Con ngươi Heron hơi chuyển động, rửa mặt xong, mãi một lúc lâu sau đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Hộp vàng đâu?" Hắn hỏi, giọng hơi khàn.
Nô lệ nghe thế liền mang hộp vàng đến cho hắn. Heron nhận hộp, mở nắp, nhẹ nhàng lấy ra cái còi bằng ngà voi đặt lên lòng bàn tay, rồi nhìn nó chăm chú như đang suy nghĩ gì đó.
Cái còi được sửa rất tốt, những vết nối ngang dọc mờ mờ như mạch máu chạy khắp phần thân còi.
Được gặp lại thứ tưởng như đã mất, tâm trạng hắn thật ngổn ngang.
Hắn đưa còi lên mép, thổi thử, tiếng còi vang lên, vẫn trong vắt như tiếng còi trong ký ức.
Hắn lại nhớ đến cảnh cha hắn đập vỡ cái còi này, rồi hình ảnh nhanh chóng chuyển thành thi thể sưng vù lúc nhúc dòi bọ của ông. Bao nhiêu thành kiến từ trước đến giờ của hắn đôi với cha mình ầm ầm sụp đổ, để lại trong lòng một biển xót xa.
Hắn đột nhiên nhớ đến truyện về nàng Medea hắn từng đọc cho Lucas.
... "Thù hận làm mờ con mắt, khiến người ta mất đi bình tĩnh, để rồi làm ra những việc không thể vãn hồi."
Lúc trước đúng là hắn đã bị sự oán hận che mắt, vội vàng tin vào tờ di chúc Brutus đưa ra mà không suy xét đến trường hợp di chúc đó là giả. Ngẫm lại thì việc đó rất có khả năng, chỉ cần viết một tờ di chúc rồi ấn con dấu của cha hắn lên là đã có thể lấy giả tráo thật, giống như ngày trước gã đã giả mạo hợp đồng mua bán tơ lụa vậy.
Nhận ra được sự mù quáng của bản thân khiến Heron thổn thức không thôi. Mũi hắn xon xót, ngực nặng trĩu như bị đá đè, hơi nước dâng lên trong mắt như sắp sửa hóa thành giọt rồi rơi xuống.
Thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn không khóc được.
Hắn theo bản năng ôm lấy ngực, đầu ngón tay chợt chạm phải thứ gì đó cưng cứng. Là mặt dây chuyền bằng ngọc mẹ hắn đã thỉnh về cho hắn.
Sợi dây chuyền này hắn đeo cho Lucas lúc y bị ốm ở Capua, sau đó quên luôn. Chẳng biết người kia trả lại cho hắn lúc nào nữa.
"Gọi Lucas đến đây..." Hắn ôm ngực nặng nề nói với nô lệ.
Nô lệ lo lắng nhìn hắn, nhưng cũng không dám nhiều lời, vội đi thực hiện mệnh lệnh.
Lúc Lucas vào phòng, Heron đã bình tĩnh được một chút.
Hắn bán dựa vào đầu giường, dưới lưng lót một cái gối mềm, trán đắp khăn mỏng. Sắc mặt hắn tái xanh, môi trắng bệch, tóc dài đẫm mồ hôi bết thành từng lọn, ép sát vào hai bên gò má.
Sự yếu đuối của hắn giờ phút này hoàn toàn bại lộ.
Lucas nhíu mày, lòng đau âm ỉ.
Đôi con ngươi đen kịt của Heron khẽ chuyển động, dời lên người Lucas, khóa chặt tầm nhìn.
"Ngồi đi." Hắn nhẹ nhàng ra lệnh.
Lucas khiêng một cái ghế qua, ngồi bên giường.
Heron vẫn nhìn y.
Ánh sáng yếu ớt của nến chỉ chiếu được một bên mặt Lucas, bên kia thì bị bóng tối che khuất. Ánh mắt y sắc bén, mặt mũi anh khí mười phần, cho dù dưới ánh nến cũng không làm mất đi khí chất quật cường của y.
"Tôi đã tự ý..." Lucas ho khan một tiếng, "... để nô lệ chuyển hài cốt ngài Pliny sang cái quan tài mới mua. Quan tài cũ đã hỏng rồi ạ."
Heron không trách y, chỉ lặng lẽ cho y xem cái còi hắn nâng niu trong tay.
"Đây là thứ quý giá nhất của ta lúc ta còn bé, ta xem nó như bảo vật vậy. Cha ta đã từng..."
Hắn dừng một hồi, lại nói tiếp: "... Đã từng đập nát nó, chắc là do nhất thời kích động, còn tại sao ông ấy kích động thì ta không biết, nhưng có lẽ là liên quan đến mẹ ta... Ngươi còn nhớ cái hộp vàng lúc trước ta với ngươi đi tìm không?"
Lucas gật đầu: "Lúc ngất đi ngài vẫn nắm chặt lấy cái hộp đó."
"Ta cứ nghĩ rằng, thứ được cất trong hộp phải là những thứ quan trọng, ví dụ như di chúc hoặc chiếc ấn giới màu đỏ..." Heron uể oải nói, "Không ngờ lại là món đồ chơi lúc nhỏ của ta. Cha ta đã sửa lại nó gần như hoàn mỹ, còn trịnh trọng đặt trong một cái hộp vàng, dặn dò nô lệ lau chùi mỗi ngày..."
Môi hắn bắt đầu run rẩy: "Ta không biết ông ấy lại quan tâm ta như thế... Giờ ngẫm lại thái độ của mình đối với ông ấy, ta chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi!"
Heron thống khổ bao nhiêu thì tim Lucas đau bấy nhiêu.
Heron nhận ra bản thân đã quá khích, muốn bình tĩnh lại nhưng bất thành. Nhịp thở hắn gấp gáp, run dữ dội, vành mắt đỏ ửng lên như mắt thỏ.
"Vàng bạc không thể chôn cùng, thế mà cái hộp này lại xuất hiện trong quan tài, còn ở vị trí dạ dày của cha ta. Những điều đó cho thấy, ông ấy đã nuốt vàng tự sát. Ông ấy đã tự kết thúc sinh mạng mình bằng cái còi quý giá của ta. Có lẽ chuyện này ông ấy đã dự tính từ lâu, không thì tại sao ông ấy lại đồng ý cho nô lệ thân cận mình đi nghỉ mát chứ?..."
Từng lời của Heron đều chui hết vào đầu Lucas. Đột nhiên một loại sức mạnh nào đó thôi thúc y đứng dậy, ngồi vào mép giường Heron rồi nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn.
Y không ý thức rằng mình đã phá vỡ quy củ, vượt qua ranh giới của mối quan hệ giữa nô lệ và chủ nhân.
Giờ trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, chính là bảo vệ Heron. Heron cũng rất tự nhiên tiếp nhận ý tốt của y. Đối với hai người, thân phận chủ tớ bây giờ chẳng còn quan trọng nữa.
"Sau khi đã phân tích kỹ càng, ta không tin cha ta lại trao quyền thừa kế lại cho Brutus." Heron nặng nề nói, "Gurneya không có chiếc ấn giới màu đỏ, chứng tỏ rằng nàng ta không phải là người cha ta yêu. Nếu vậy thì chỉ có một khả năng, chính là Brutus trộm ấn giới của cha ta rồi giả tạo di chúc!"
"Ngài nói đúng." Lucas suy nghĩ, "Gã đã từng làm giả hợp đồng mua bán tơ lụa, thành công qua mắt được một thương nhân dày dặn kinh nghiệm. Xét theo sự bỉ ổi vô liêm sỉ của gã, giả mạo di chúc không phải là việc lớn. Chỉ cần đóng dấu vào di chúc giả là xong."
Mặt Heron trắng bệch, theo bản năng nắm chặt lấy tay Lucas như đang tìm một sự an ủi.
Dáng vẻ mềm yếu của hắn đều bị Lucas thu hết vào đáy mắt. Hơn nữa, dáng vẻ này chỉ có y là may mắn được thấy. Đột nhiên y liên tưởng đến một con ốc biển nho nhỏ bị người ta đập nát vỏ, phần thịt mềm nhũn bên trong không còn gì bảo vệ nên co rút lại, trông rất đáng thương, khiến lòng y mãnh liệt dâng lên ý muốn bảo vệ.
"Lucas..." Heron nghẹn ngào, "Ta nhất định phải bảo vệ được gia tộc Polio! Bảo vệ được gia tộc của ta! Tiền tài, tuổi thọ, thậm chí là sinh mệnh ta cũng cam lòng đánh đổi, tuyệt không để Polio rơi vào tay người ngoài, nhất là gã Brutus đê tiện kia!"
"Tôi sẽ hậu thuẫn cho ngài!" Lucas kiên định nói, "Bằng không thì... Bây giờ tôi đi giết Brutus, đây là cách đơn giản nhất..."
Heron sửng sốt, lập tức cho y một đấm: "Ngươi điên à?! Đây là La Mã chứ có phải tỉnh lẻ đâu mà muốn giết người thì giết! Ngộ nhỡ bị bắt, ngươi chỉ có nước bị xử chết thôi. Thân làm chủ nhân của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ không bị liên luỵ chắc? Ngươi không thấy lúc trước Brutus muốn giết ta cũng phải đợi ta đến nơi thâm sơn cùng cốc mới dám ra tay à..."
Lucas nhíu mày, sát ý trong mắt vẫn nồng đậm như cũ.
"Đồng ý là đế chế này sa đọa, nhưng không không có nghĩa là phía tòa án cũng thế. Ngươi tưởng người bên ấy toàn là lũ ngồi không ăn bám? Đối với quý tộc thì họ còn kiêng dè, nhưng nếu nô lệ mà phạm tội là họ xử thẳng tay đấy!"
Heron vỗ vỗ đầu Lucas, "Ta không muốn ngươi phải chui nhủi trốn tránh cả đời, cũng không muốn ngươi đặt mình vào nguy hiểm chỉ vì ta."
Lucas xoa xoa khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm vào Heron. Y cảm thấy lời của Heron như một gáo nước lạnh, tưới tắt hết nhiệt huyết trong người. Loại cảm giác được bảo vệ thế này không phải là điều y muốn.
Ngược lại, y muốn bảo vệ hắn hơn, tốt nhất là có thể nhốt hắn vào một nơi bí mật, khóa chặt cửa để không ai có thể tổn thương hắn.
Nhưng thân phận thấp kém khiến y không thể giải bày khát vọng của mình.
"Nếu ngươi giết Brutus thì vẫn còn khối người tăm tia tài sản gia tộc chúng ta, chẳng lẽ ngươi giết hết được bọn chúng à? Xét tình hình hiện tại, cách hay nhất là nhanh chóng tìm ra chiếc ấn giới màu đỏ. Chiếc ấn giới đó còn lưu lạc bên ngoài ngày nào, ngày ấy ta vẫn ăn không ngon ngủ không yên."
Heron thở dài, "Nhưng ngặt nỗi... Ta đã tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy! Mộ của Kapella ta cũng đã đào, quan tài của cha cũng đã xem, nhưng vẫn chẳng tìm được tung tích của chiếc ấn giới đó."
Lucas không tiếp lời. Y trầm tư một lúc, sau đó đỡ Heron nằm xuống, dém chăn cho hắn, đi nhúng khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, tiếp đến giúp hắn siết chặt khăn quàng.
"Ngủ đi, chủ nhân của tôi." Y nhẹ giọng nói, "Tốc độ chớp mắt của ngài đang chậm dần, chứng tỏ ngài đang rất mệt. Tôi sẽ nghĩ cách giúp ngài giữ được gia tộc, cũng như thuận lợi kiếm được một chân trong Viện Nguyên Lão."
Heron cười khẽ, vươn tay chọc chọc trán y: "Ngươi ngốc thế này thì nghĩ được cách gì chứ? Ngươi cứ an phận làm thành kiếm trong tay ta là được rồi, mấy chuyện tranh quyền đoạt vị này cứ để ta gánh hết cho."
Lucas nắm tay hắn dúi lại vào ổ chăn, dựng ngón cái chỉ chỉ bản thân, cười vô cùng tự tin, lộ ra hàm răng trắng bóng, mí mắt cong cong, che khuất một phần đôi mắt xanh như nước biển.
Sự tự tin của y như dòng nước, lây sang cả Heron.
"Bổn phận của tôi là không để ngài phải chịu khổ cực." Y cười nói, "Và tôi đã hứa với lòng sẽ làm tất cả để thực hiện bổn phận đó!"
Heron nhìn y, đột nhiên cảm thấy bất an dữ dội, hình ảnh Lucas đẫm máu trong trận chiến với sư tử ở sân giác đấu dưới lòng đất chồng lên hình ảnh Lucas hiện tại.
"Lucas!" Hắn bật dậy, nắm lấy ống tay áo y, "Ta đã từng cảnh cáo ngươi, không có lệnh của ta, ngươi không được đi liều mạng, nhớ không?"
Sắc mặt Lucas thoáng thay đổi.
"Bây giờ ta muốn ngươi quỳ xuống, lập lời thề với ta!" Heron cương quyết nói.
Lucas ngẩn người, lập tức quỳ một chân, cơ thể hạ thấp.
"Ngươi hãy thề..." Ánh mắt Heron dính chặt trên người Lucas, khí thế dời non lấp bể, "Không lấy tính mạng ra bảo vệ ta! Không tự ý đi chịu chết! Không tắt thở trước mặt ta! Nếu trái lời thề, ta, Heron, chủ nhân ngươi, sẽ chịu ốm đau bệnh tật, làm gì cũng hỏng, sống cô độc không vợ không con suốt quãng đời còn lại!"
Lucas sửng sốt ngẩng đầu lên, há miệng muốn nói, nhưng Heron đã nhanh chóng cắt ngang:
"Không tranh luận gì hết! Thề mau lên!"
Lucas trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận lập lời thề một cách đầy miễn cưỡng: "Tôi, nô lệ thấp kém, Lucas. Thân xác và linh hồn đã in gia ấn gia tộc Polio, mãi mãi trung thành với chủ nhân Heron. Thần linh, xin hãy nghe lời thề của tôi với chủ nhân..."
Y dừng lại, rồi lại nặng nề nói tiếp: "Tôi sẽ không lấy tính mạng ra bảo vệ ngài, sẽ không tự ý đi chịu chết, sẽ không tắt thở trước mặt ngài. Nếu trái lời thề, chủ nhân của tôi sẽ chịu ốm đau bệnh tật, làm gì cũng hỏng, sống cô độc không vợ không con suốt quãng đời còn lại..."
Heron thở phào nhẹ nhõm, nỗi bất an khi nãy đã vơi quá nửa.
"Tốt lắm." Hắn nói, sau đó duỗi cẳng chân trơn bóng tới trước mặt Lucas, "Tiếp theo là hôn chân ta."
Lucas dùng hai tay nâng bàn chân hắn, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình.
Lông mi y run nhè nhẹ, môi hơi mím, dưới ánh nến khuôn mặt y có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
Y nâng chân Heron như nâng một vật quý. Ánh mắt nhu hòa như nước của y khảm sâu vào tâm trí Heron.
Thật lâu về sau hắn vẫn không quên được ánh mắt này.
Hắn thấy vô số khuôn mặt lướt qua trước mắt, dường như là đúng là cha hắn, cũng dường như không phải, khiến hắn nhìn đến chóng cả mặt, lục lọi ký ức cố gắng nhớ lại mặt mũi cha mình.
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi, trong đầu như vừa có trận bão quét qua, lộn xộn hết cả.
Thế là hắn cứ trôi nổi giữa giấc mộng quá đỗi chân thực, cuống đến đầu đầy mồ hôi. Đột nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một cái hộp vàng nhỏ bằng ngón tay út.
Hắn tỉnh.
Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc. Đây chính là phòng hắn.
Gian phòng tràn ngập mùi bạc hà, một nô lệ giúp hắn chườm khăn, đang dùng cành cây tẩm nước giúp hắn làm nghi thức trừ tà. Nô lệ thấy hắn mở mắt, vội vã đặt cành cây xuống, dìu hắn dậy, lấy nước bạc hà rửa mặt cho hắn.
"Là Lucas đã cõng ngài vào phòng ạ." Nô lệ kia nói.
Con ngươi Heron hơi chuyển động, rửa mặt xong, mãi một lúc lâu sau đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Hộp vàng đâu?" Hắn hỏi, giọng hơi khàn.
Nô lệ nghe thế liền mang hộp vàng đến cho hắn. Heron nhận hộp, mở nắp, nhẹ nhàng lấy ra cái còi bằng ngà voi đặt lên lòng bàn tay, rồi nhìn nó chăm chú như đang suy nghĩ gì đó.
Cái còi được sửa rất tốt, những vết nối ngang dọc mờ mờ như mạch máu chạy khắp phần thân còi.
Được gặp lại thứ tưởng như đã mất, tâm trạng hắn thật ngổn ngang.
Hắn đưa còi lên mép, thổi thử, tiếng còi vang lên, vẫn trong vắt như tiếng còi trong ký ức.
Hắn lại nhớ đến cảnh cha hắn đập vỡ cái còi này, rồi hình ảnh nhanh chóng chuyển thành thi thể sưng vù lúc nhúc dòi bọ của ông. Bao nhiêu thành kiến từ trước đến giờ của hắn đôi với cha mình ầm ầm sụp đổ, để lại trong lòng một biển xót xa.
Hắn đột nhiên nhớ đến truyện về nàng Medea hắn từng đọc cho Lucas.
... "Thù hận làm mờ con mắt, khiến người ta mất đi bình tĩnh, để rồi làm ra những việc không thể vãn hồi."
Lúc trước đúng là hắn đã bị sự oán hận che mắt, vội vàng tin vào tờ di chúc Brutus đưa ra mà không suy xét đến trường hợp di chúc đó là giả. Ngẫm lại thì việc đó rất có khả năng, chỉ cần viết một tờ di chúc rồi ấn con dấu của cha hắn lên là đã có thể lấy giả tráo thật, giống như ngày trước gã đã giả mạo hợp đồng mua bán tơ lụa vậy.
Nhận ra được sự mù quáng của bản thân khiến Heron thổn thức không thôi. Mũi hắn xon xót, ngực nặng trĩu như bị đá đè, hơi nước dâng lên trong mắt như sắp sửa hóa thành giọt rồi rơi xuống.
Thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn không khóc được.
Hắn theo bản năng ôm lấy ngực, đầu ngón tay chợt chạm phải thứ gì đó cưng cứng. Là mặt dây chuyền bằng ngọc mẹ hắn đã thỉnh về cho hắn.
Sợi dây chuyền này hắn đeo cho Lucas lúc y bị ốm ở Capua, sau đó quên luôn. Chẳng biết người kia trả lại cho hắn lúc nào nữa.
"Gọi Lucas đến đây..." Hắn ôm ngực nặng nề nói với nô lệ.
Nô lệ lo lắng nhìn hắn, nhưng cũng không dám nhiều lời, vội đi thực hiện mệnh lệnh.
Lúc Lucas vào phòng, Heron đã bình tĩnh được một chút.
Hắn bán dựa vào đầu giường, dưới lưng lót một cái gối mềm, trán đắp khăn mỏng. Sắc mặt hắn tái xanh, môi trắng bệch, tóc dài đẫm mồ hôi bết thành từng lọn, ép sát vào hai bên gò má.
Sự yếu đuối của hắn giờ phút này hoàn toàn bại lộ.
Lucas nhíu mày, lòng đau âm ỉ.
Đôi con ngươi đen kịt của Heron khẽ chuyển động, dời lên người Lucas, khóa chặt tầm nhìn.
"Ngồi đi." Hắn nhẹ nhàng ra lệnh.
Lucas khiêng một cái ghế qua, ngồi bên giường.
Heron vẫn nhìn y.
Ánh sáng yếu ớt của nến chỉ chiếu được một bên mặt Lucas, bên kia thì bị bóng tối che khuất. Ánh mắt y sắc bén, mặt mũi anh khí mười phần, cho dù dưới ánh nến cũng không làm mất đi khí chất quật cường của y.
"Tôi đã tự ý..." Lucas ho khan một tiếng, "... để nô lệ chuyển hài cốt ngài Pliny sang cái quan tài mới mua. Quan tài cũ đã hỏng rồi ạ."
Heron không trách y, chỉ lặng lẽ cho y xem cái còi hắn nâng niu trong tay.
"Đây là thứ quý giá nhất của ta lúc ta còn bé, ta xem nó như bảo vật vậy. Cha ta đã từng..."
Hắn dừng một hồi, lại nói tiếp: "... Đã từng đập nát nó, chắc là do nhất thời kích động, còn tại sao ông ấy kích động thì ta không biết, nhưng có lẽ là liên quan đến mẹ ta... Ngươi còn nhớ cái hộp vàng lúc trước ta với ngươi đi tìm không?"
Lucas gật đầu: "Lúc ngất đi ngài vẫn nắm chặt lấy cái hộp đó."
"Ta cứ nghĩ rằng, thứ được cất trong hộp phải là những thứ quan trọng, ví dụ như di chúc hoặc chiếc ấn giới màu đỏ..." Heron uể oải nói, "Không ngờ lại là món đồ chơi lúc nhỏ của ta. Cha ta đã sửa lại nó gần như hoàn mỹ, còn trịnh trọng đặt trong một cái hộp vàng, dặn dò nô lệ lau chùi mỗi ngày..."
Môi hắn bắt đầu run rẩy: "Ta không biết ông ấy lại quan tâm ta như thế... Giờ ngẫm lại thái độ của mình đối với ông ấy, ta chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi!"
Heron thống khổ bao nhiêu thì tim Lucas đau bấy nhiêu.
Heron nhận ra bản thân đã quá khích, muốn bình tĩnh lại nhưng bất thành. Nhịp thở hắn gấp gáp, run dữ dội, vành mắt đỏ ửng lên như mắt thỏ.
"Vàng bạc không thể chôn cùng, thế mà cái hộp này lại xuất hiện trong quan tài, còn ở vị trí dạ dày của cha ta. Những điều đó cho thấy, ông ấy đã nuốt vàng tự sát. Ông ấy đã tự kết thúc sinh mạng mình bằng cái còi quý giá của ta. Có lẽ chuyện này ông ấy đã dự tính từ lâu, không thì tại sao ông ấy lại đồng ý cho nô lệ thân cận mình đi nghỉ mát chứ?..."
Từng lời của Heron đều chui hết vào đầu Lucas. Đột nhiên một loại sức mạnh nào đó thôi thúc y đứng dậy, ngồi vào mép giường Heron rồi nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn.
Y không ý thức rằng mình đã phá vỡ quy củ, vượt qua ranh giới của mối quan hệ giữa nô lệ và chủ nhân.
Giờ trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, chính là bảo vệ Heron. Heron cũng rất tự nhiên tiếp nhận ý tốt của y. Đối với hai người, thân phận chủ tớ bây giờ chẳng còn quan trọng nữa.
"Sau khi đã phân tích kỹ càng, ta không tin cha ta lại trao quyền thừa kế lại cho Brutus." Heron nặng nề nói, "Gurneya không có chiếc ấn giới màu đỏ, chứng tỏ rằng nàng ta không phải là người cha ta yêu. Nếu vậy thì chỉ có một khả năng, chính là Brutus trộm ấn giới của cha ta rồi giả tạo di chúc!"
"Ngài nói đúng." Lucas suy nghĩ, "Gã đã từng làm giả hợp đồng mua bán tơ lụa, thành công qua mắt được một thương nhân dày dặn kinh nghiệm. Xét theo sự bỉ ổi vô liêm sỉ của gã, giả mạo di chúc không phải là việc lớn. Chỉ cần đóng dấu vào di chúc giả là xong."
Mặt Heron trắng bệch, theo bản năng nắm chặt lấy tay Lucas như đang tìm một sự an ủi.
Dáng vẻ mềm yếu của hắn đều bị Lucas thu hết vào đáy mắt. Hơn nữa, dáng vẻ này chỉ có y là may mắn được thấy. Đột nhiên y liên tưởng đến một con ốc biển nho nhỏ bị người ta đập nát vỏ, phần thịt mềm nhũn bên trong không còn gì bảo vệ nên co rút lại, trông rất đáng thương, khiến lòng y mãnh liệt dâng lên ý muốn bảo vệ.
"Lucas..." Heron nghẹn ngào, "Ta nhất định phải bảo vệ được gia tộc Polio! Bảo vệ được gia tộc của ta! Tiền tài, tuổi thọ, thậm chí là sinh mệnh ta cũng cam lòng đánh đổi, tuyệt không để Polio rơi vào tay người ngoài, nhất là gã Brutus đê tiện kia!"
"Tôi sẽ hậu thuẫn cho ngài!" Lucas kiên định nói, "Bằng không thì... Bây giờ tôi đi giết Brutus, đây là cách đơn giản nhất..."
Heron sửng sốt, lập tức cho y một đấm: "Ngươi điên à?! Đây là La Mã chứ có phải tỉnh lẻ đâu mà muốn giết người thì giết! Ngộ nhỡ bị bắt, ngươi chỉ có nước bị xử chết thôi. Thân làm chủ nhân của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ không bị liên luỵ chắc? Ngươi không thấy lúc trước Brutus muốn giết ta cũng phải đợi ta đến nơi thâm sơn cùng cốc mới dám ra tay à..."
Lucas nhíu mày, sát ý trong mắt vẫn nồng đậm như cũ.
"Đồng ý là đế chế này sa đọa, nhưng không không có nghĩa là phía tòa án cũng thế. Ngươi tưởng người bên ấy toàn là lũ ngồi không ăn bám? Đối với quý tộc thì họ còn kiêng dè, nhưng nếu nô lệ mà phạm tội là họ xử thẳng tay đấy!"
Heron vỗ vỗ đầu Lucas, "Ta không muốn ngươi phải chui nhủi trốn tránh cả đời, cũng không muốn ngươi đặt mình vào nguy hiểm chỉ vì ta."
Lucas xoa xoa khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm vào Heron. Y cảm thấy lời của Heron như một gáo nước lạnh, tưới tắt hết nhiệt huyết trong người. Loại cảm giác được bảo vệ thế này không phải là điều y muốn.
Ngược lại, y muốn bảo vệ hắn hơn, tốt nhất là có thể nhốt hắn vào một nơi bí mật, khóa chặt cửa để không ai có thể tổn thương hắn.
Nhưng thân phận thấp kém khiến y không thể giải bày khát vọng của mình.
"Nếu ngươi giết Brutus thì vẫn còn khối người tăm tia tài sản gia tộc chúng ta, chẳng lẽ ngươi giết hết được bọn chúng à? Xét tình hình hiện tại, cách hay nhất là nhanh chóng tìm ra chiếc ấn giới màu đỏ. Chiếc ấn giới đó còn lưu lạc bên ngoài ngày nào, ngày ấy ta vẫn ăn không ngon ngủ không yên."
Heron thở dài, "Nhưng ngặt nỗi... Ta đã tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy! Mộ của Kapella ta cũng đã đào, quan tài của cha cũng đã xem, nhưng vẫn chẳng tìm được tung tích của chiếc ấn giới đó."
Lucas không tiếp lời. Y trầm tư một lúc, sau đó đỡ Heron nằm xuống, dém chăn cho hắn, đi nhúng khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, tiếp đến giúp hắn siết chặt khăn quàng.
"Ngủ đi, chủ nhân của tôi." Y nhẹ giọng nói, "Tốc độ chớp mắt của ngài đang chậm dần, chứng tỏ ngài đang rất mệt. Tôi sẽ nghĩ cách giúp ngài giữ được gia tộc, cũng như thuận lợi kiếm được một chân trong Viện Nguyên Lão."
Heron cười khẽ, vươn tay chọc chọc trán y: "Ngươi ngốc thế này thì nghĩ được cách gì chứ? Ngươi cứ an phận làm thành kiếm trong tay ta là được rồi, mấy chuyện tranh quyền đoạt vị này cứ để ta gánh hết cho."
Lucas nắm tay hắn dúi lại vào ổ chăn, dựng ngón cái chỉ chỉ bản thân, cười vô cùng tự tin, lộ ra hàm răng trắng bóng, mí mắt cong cong, che khuất một phần đôi mắt xanh như nước biển.
Sự tự tin của y như dòng nước, lây sang cả Heron.
"Bổn phận của tôi là không để ngài phải chịu khổ cực." Y cười nói, "Và tôi đã hứa với lòng sẽ làm tất cả để thực hiện bổn phận đó!"
Heron nhìn y, đột nhiên cảm thấy bất an dữ dội, hình ảnh Lucas đẫm máu trong trận chiến với sư tử ở sân giác đấu dưới lòng đất chồng lên hình ảnh Lucas hiện tại.
"Lucas!" Hắn bật dậy, nắm lấy ống tay áo y, "Ta đã từng cảnh cáo ngươi, không có lệnh của ta, ngươi không được đi liều mạng, nhớ không?"
Sắc mặt Lucas thoáng thay đổi.
"Bây giờ ta muốn ngươi quỳ xuống, lập lời thề với ta!" Heron cương quyết nói.
Lucas ngẩn người, lập tức quỳ một chân, cơ thể hạ thấp.
"Ngươi hãy thề..." Ánh mắt Heron dính chặt trên người Lucas, khí thế dời non lấp bể, "Không lấy tính mạng ra bảo vệ ta! Không tự ý đi chịu chết! Không tắt thở trước mặt ta! Nếu trái lời thề, ta, Heron, chủ nhân ngươi, sẽ chịu ốm đau bệnh tật, làm gì cũng hỏng, sống cô độc không vợ không con suốt quãng đời còn lại!"
Lucas sửng sốt ngẩng đầu lên, há miệng muốn nói, nhưng Heron đã nhanh chóng cắt ngang:
"Không tranh luận gì hết! Thề mau lên!"
Lucas trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận lập lời thề một cách đầy miễn cưỡng: "Tôi, nô lệ thấp kém, Lucas. Thân xác và linh hồn đã in gia ấn gia tộc Polio, mãi mãi trung thành với chủ nhân Heron. Thần linh, xin hãy nghe lời thề của tôi với chủ nhân..."
Y dừng lại, rồi lại nặng nề nói tiếp: "Tôi sẽ không lấy tính mạng ra bảo vệ ngài, sẽ không tự ý đi chịu chết, sẽ không tắt thở trước mặt ngài. Nếu trái lời thề, chủ nhân của tôi sẽ chịu ốm đau bệnh tật, làm gì cũng hỏng, sống cô độc không vợ không con suốt quãng đời còn lại..."
Heron thở phào nhẹ nhõm, nỗi bất an khi nãy đã vơi quá nửa.
"Tốt lắm." Hắn nói, sau đó duỗi cẳng chân trơn bóng tới trước mặt Lucas, "Tiếp theo là hôn chân ta."
Lucas dùng hai tay nâng bàn chân hắn, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình.
Lông mi y run nhè nhẹ, môi hơi mím, dưới ánh nến khuôn mặt y có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
Y nâng chân Heron như nâng một vật quý. Ánh mắt nhu hòa như nước của y khảm sâu vào tâm trí Heron.
Thật lâu về sau hắn vẫn không quên được ánh mắt này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook