Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn
-
Chương 27: Nga Địch phổ tư tình kết
Lucas lên đài, đi đến bên cạnh Heron.
Mồ hôi theo xương gò má cao cao của y, trượt xuống cằm, tóc mai ẩm ướt dán vào hai bên thái dương, khuôn mặt tươi tắn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, chính khí mười phần.
Y nâng tay quệt cằm, nở nụ cười, ngực phập phồng dữ dội vì vận động mạnh.
Heron nhìn y, tốt bụng đưa y cái khăn tay: "Dùng cái này này. Trông ngươi y như con bạch tuộc mới bò từ dưới nước lên ấy."
Lucas nhận khăn lau mồ hôi, lau xong mặt cũng tương đối sạch rồi, nhưng khăn lại bị bẩn, màu trắng vốn có chuyển thành màu xám.
Y nhìn khăn, cảm thấy có lỗi, tay nắm khăn cứng đờ giữa không trung, không biết có nên trả lại hay không.
Heron liếc y. Hắn vốn định cho y cái khăn đó luôn, nếu không thì vứt đi cũng được. Cái khăn đó chỉ là loại khăn tay bình thường, giá còn chưa mắc bằng một miếng pho mát. Nhưng khi thấy dáng vẻ lúng túng như gà mắc tóc của Lucas, hắn lại nổi ác ý.
"Ta chỉ có mỗi cái khăn đó thôi." Hắn bĩu môi, "Giờ ngươi làm bẩn rồi, tính sao đây?"
Lucas thấy khóe mắt cong cong của hắn là hiểu ngay hắn đang nghĩ gì, nhưng y cũng hùa theo cốt làm hắn vui lòng.
Y nhíu mày, hơi rụt cổ, tay nắm chặt khăn rũ xuống, như một đứa con nít làm sai nơm nớt chờ người lớn xử phạt.
"Tôi thật vô dụng..." Y ủy khuất, "Đồ của chủ nhân cũng dám làm bẩn..."
Heron ngẩn người, tự dưng không muốn bắt nạt y nữa. Hắn có chút khó chịu, mắt láo liên không dám đối mặt với Lucas đang tự trách vì hắn.
"Được rồi." Hắn thở dài, quay mặt sang chỗ khác, "Đem nó đi giặt rồi đến thư phòng tìm ta."
Nói rồi hắn đứng dậy, đi về phía thư phòng, bước chân có chút loạn.
Lucas ngắm bóng lưng hắn, dịu dàng nở nụ cười. Đoạn y nâng khăn tay lên, nhắm mắt lại, ôn nhu hạ xuống khăn một nụ hôn.
....
Trong thư phòng tràn ngập mùi huân hương có tác dụng ổn định tinh thần. Lá khô theo gió thu lạnh lẽo nhẹ nhàng bay vào phòng qua cửa sổ, đậu trên quyển trục da dê.
Heron tay cầm chén sữa bò đã được hâm nóng, đi tới đóng cửa sổ lại, gian phòng nhất thời lâm vào bóng tối. Hắn ngồi trên bàn, dùng tay còn lại đốt nến, ngọn lửa bập bùng khiến căn phòng mang một ý vị cổ xưa.
Lucas đi vào, tay và mặt hơi ướt. Lúc nãy y đi giặt khăn, sẵn tiện rửa mặt luôn.
"Lề mề quá đấy, Lucas." Heron quơ quơ sữa bò trong tay, "Đến đây, ta sẽ kiểm tra xem ngươi học hành tới đâu rồi."
Hắn rút ra một quyển sách, thổi thổi lớp bụi mỏng trên bìa sách, đặt lên bàn.
" "Medea"* của Euripides, đọc chưa?"
Lucas gãi gãi đầu: "Tôi từng đọc vài lần..."
"Ừm, từ vựng trong này cũng tương đối dễ." Hắn đẩy quyển sách qua cho Lucas, "Đừng để ta thất vọng."
Lucas hắng giọng, mở sách ra hướng về ánh nến, lắp bắp đọc.
"Nỗi bi ai như sóng cuồn cuộn trong lòng nàng Medea. Trượng phu đầu ấp tay gối của nàng đã bỏ rơi nàng và hai đứa con trai, đi theo công chúa nước láng giềng. Nàng quá đỗi đau đớn, thân thể như rơi vào hầm băng, tiếng cười đùa của hai đứa con thơ nhưu dao sắc cứa vào lòng nàng. Mỗi khi soi gương, nàng đều vô thức vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp giống mình như đúc kia, tiếng rên rỉ thấu tận tâm can lại thoát ra từ cổ họng gầy gầy thanh thoát..."
Heron gật đầu: "Tốt lắm. Tiếp đi."
"Hai con trai bé bỏng bước vào nhà. Medea nhìn chúng bằng đôi mắt vô hồn, rồi nàng độc ác buông lời nguyền: "Những sinh linh ngu xuẩn, các ngươi mau chết đi! Ta nguyền rủa các ngươi, và cả người đàn ông đó nữa, mãi mãi chịu dày vò trong ngọn lửa cháy da cháy thịt, mãi mãi không được siêu thoát!". Nỗi oán hận sâu như biển đã biến nàng thành một con ác quỷ, thiêu cháy lý trí của nàng..."
Lucas nhăn mày dừng một chút, lại tiếp tục đọc:
"Nàng sử dụng pháp thuật hắc ám, làm ra một bộ hoa phục xinh đẹp, sau đó tặng cho nàng công chúa nước láng giềng nọ. Công chúa vui mừng mặc vào, lập tức lăn đùng ra sàn, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng. Thình lình một ngọn lửa bốc ra từ bộ y phục, nhanh chóng nuốt chửng nàng. Nàng đau đớn lăn lộn, mùi thịt khét tỏa ra từ những bắp thịt cháy đen, vô cùng thê thảm...."
Heron chăm chú nghe, không mấy quan tâm đến giọng đọc sứt sẹo của Lucas.
"Medea xông vào buồng trong, nắm chặt lấy bảo kiếm. Môi nàng run run, ngũ quan xinh đẹp giờ đây cuộn xoắn vào nhau như ác quỷ, trái tim nàng như bị xé thành hai nửa. Cừu hận trở thành động lực của nàng. Nàng nhớ đến Jason, hạ quyết tâm giết chết con mình để trả thù nam nhân phụ bạc đã ruồng bỏ nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt, bỏ ngoài tai tiếng kêu thảm thiết của đứa bé..."
Lucas mím môi. Y thực sự không muốn đọc tiếp.
"Sao thế?" Heron hỏi, "Đang đến khúc hay mà."
"Câu chuyện này quá mức u ám." Lucas đóng sách, "Đây đúng là bi kịch, Medea quá ngu ngốc."
"Lucas..." Heron cười hai tiếng, "Đây chỉ là truyện tưởng tượng thôi mà, làm gì nghiêm trọng thế."
"Nhưng từng câu từng chữ bên trong đều mang rất nhiều cảm xúc. Tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn khi mất đi ái tình của Medea."
"Ái chà, không ngờ giác đấu sĩ dũng mãnh trên chiến trận như ngươi lại đa sầu đa cảm như thế." Heron thấy hứng thú, "Nói xem, nếu ngươi rơi vào hoàn cảnh như Medea, ngươi có hận người mình yêu không?"
Lucas quay sang Heron. Mắt y phản chiếu khung cửa sổ đóng chặt, khuôn mặt tỏa sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn, khóe môi hơi cong lên khiến y trông rất nhu hòa.
"Chắc chắn là không!" Y nói, "Đó không phải là tình yêu chân chính, Medea làm vậy chỉ vì sự tự luyến bản thân, vì bị người khác cướp mất người của mình nên mới sinh ra oán hận thôi."
"Ngươi làm ta bất ngờ thật, Lucas. Ngươi định chuyển nghề đi làm cố vấn tình yêu đấy à?" Heron chọc y, "Ngài cố vấn vĩ đại, ngài có muốn nghe kẻ hèn này nói vài lời không?"
Lucas gật đầu: "Ngài cứ nói."
Heron uống một hớp sữa bò, nghiêm túc: "Oán hận có ma lực làm mờ mắt con người, khiến người ta mất bình tĩnh cũng như không thể tư duy một cách bình thường, từ đó mê hoặc con người làm ra những hành động phi nhân đạo, chẳng hạn như giết con của chính mình."
...
Cỏ dại không ai cắt xén mọc ngổn ngang trong sân nhà Brutus, rêu xanh phủ khắp nơi, hiên trước không được quét tước, vừa hoang vu vừa rách nát, âm u như một huyệt mộ.
Bên trong truyền ra tiếng khung cửi kẽo kẹt.
Vì nhà không có nô lệ nên Gurneya phải tự mình học làm tất cả. Việc mà nàng ghét nhất là nấu nướng, vì không có kinh nghiệm nên nàng thường xuyên bị dao cắt vào tay, hoặc nước sôi đổ vào người, nếu không thì cũng bị khói hun cho ho sặc sụa. Nàng ghét nấu nướng, cho đến khi nàng bắt đầu học cách dệt vải. Dù không cam lòng, nhưng vì cuộc sống, nàng đành cắn răng chịu đựng.
Dù đã qua một thời gian, nhưng nàng vẫn không chấp nhận được việc mình từ một quý tộc bị biếm xuống thành thường dân, nên nàng lúc nào cũng cau có, trang phục cũng đã đổi thành áo gai thô ráp, khuôn mặt vì không có mỹ phẩm điểm trang mà trở nên kém sắc.
Nàng như bị lột xuống lớp da xinh đẹp, lộ ra nội tâm xấu xí bên trong.
Brutus đi khắp nơi kiếm việc làm, nhưng chẳng hiểu sao luôn gặp trở ngại, đã sớm bán hết nô lệ thu lại chút tiền.
Phí sinh hoạt của hai người đều dựa vào một sạp hàng nhỏ, mỗi ngày tiền kiếm được ít ỏi vô cùng, chẳng bằng một số lẻ thu nhập trong quá khứ.
Nhưng điều làm Brutus sợ nhất không phải là không kiếm được tiền, mà là phải về nhà đối mặt với Gurneya.
Gurneya thấy gã về, chân giẫm lên bàn đạp của khung cửi liền dừng lại: "Hôm nay kiếm được bao nhiêu?"
Cõi lòng Brutus chìm xuống, chậm rì rì móc tiền trong túi đặt lên bàn.
"40 đồng Nail, nhiều hơn hôm qua một chút ạ." Gã buồn buồn nói.
"Tiền bán hai con sư tử của ngươi sắp hết rồi đó, liệu mà kiếm thêm, không thì gặm bắp cải cả đám."
Brutus trầm mặc móc tiếp hai cái bánh ra đưa cho Gurneya.
Gurneya không nhận, tiếp tục dệt vải: "Ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi chỉ vì hai cái bánh này?"
"Con không có ý đó..." Gã ngượng ngùng thu tay về.
"Ngươi làm ta quá thất vọng, Brutus!" Gurneya đập mạnh cuộn vải xuống, "Thiếu kiên nhẫn, ngu ngốc, không biết nhìn xa trông rộng! Sự thông minh của mình ngươi đem cho chó ăn rồi hả?!"
Brutus cúi đầu, âm trầm nói: "Mẹ đang nhắc đến chuyện làm ăn lúc trước với Heron ạ? Tất cả là do hắn hại con..."
"Ngươi vẫn chưa biết sai?!" Gurneya nộ khí xung thiên, "Ngươi quá hấp tấp, gia sản của ta đều bị phá dưới tay ngươi hết! Ngươi nói tất cả là do Heron, thế ai đã bỏ qua cơ hội kiếm tiền từ cá cược giác đấu, một mực đưa giác đấu sĩ kia đến Gaul giết Heron?! Chính là ngươi! Ngươi đúng là thứ vô dụng nhất ta từng gặp! Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là đã nhặt ngươi về!"
Nắm đấm Brutus siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Gã im lặng chịu đựng, đợi đến khi Gurneya bình tĩnh lại một chút, mới nói: "Con giết Heron vì con ghét hắn. Hắn quá giống Pliny, cái kẻ từng làm người tổn thương..."
"Câm ngay!" Gurneya quát, "Ngươi không có tư cách nói ra câu đó!"
Brutus nghe lời đoán ý, lấy lòng nàng: "Người đã từng nói, ngoài dòng máu của Pliny ra, trong người hắn còn chảy dòng máu dơ bẩn của mụ Fanny, nên người ghét hắn, không phải sao?"
"Ngươi cũng không cần ra tay gấp thế." Gurneya dịu đi, "Đến khi đã nắm chắc gia sản gia tộc Polio, chúng ta lại dùng độc dược từ từ độc chết hắn cũng không muộn."
Brutus kinh hoàng, cả người lảo đảo, phải chống tay lên bàn mới đứng vững được: "Người vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm lấy gia tộc Polio? Chúng ta đâu nhất thiết phải..."
"Ngươi không cần phải chõ mõm vào, chuyện đó là do ta quyết định! Ta nói rồi, ta muốn có tất cả mọi thứ của Pliny, kể cả gia tộc của hắn!"
Brutus vẻ mặt thống khổ, lông mày nhíu chặt vào nhau, trông như thằng hề trong bức bích hoạ.
Gã sững sờ trong giây lát, đột nhiên cười to. Tiếng cười kia có chút điên cuồng, lộ ra một cỗ khí chất biến thái kinh tởm. Gã cười đến mức cả người run bần bật.
"Im ngay, Brutus!" Gurneya khó chịu, "Ta đã cảnh cáo ngươi, phải học Pliny duy trì khí chất tao nhã của quý tộc!"
Tiếng cười như bị đông lại trong tức khắc, im bặt.
Brutus lại trở về vẻ âm trầm, im lặng cam chịu, biến thành một người khác hoàn toàn.
"Trước giờ con vẫn làm theo ý muốn của người..." Giọng gã mang theo tiếng nức nở.
"Con mặt dày đi lấy lòng người ta, không màng đạo lý thương tổn người ta, tất cả cũng là vì người! Pliny chết rồi vẫn có người yêu hắn tha thiết, con sống sờ sờ thế này lại chẳng có ai thương..."
Gurneya không thèm nghe gã oán hận, nàng chỉ thở dài, mệt mỏi nhắm mắt, lại chìm vào hồi ức khi Pliny còn ở bên.
"Cuối cùng chàng cũng sẽ là của thiếp..." Nàng thì thầm.
Brutus cúi đầu, đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
* Một cuốn sách viết về sự phản bội. Là một câu chuyện thuộc thần thoại Hy Lạp kể về việc giải quyết các thế lực và động cơ đằng sau hành vi của con người và thần thánh, kể về nàng Medea bị phu quân của mình là Jason phản bội và ruồng bỏ để cưới một cô gái trẻ trung hơn. Lầm lỡ, điên cuồng và cực kỳ nhẹ dạ, vào cuối truyện, Medea đã tự tay giết những đứa con của mình.
Mồ hôi theo xương gò má cao cao của y, trượt xuống cằm, tóc mai ẩm ướt dán vào hai bên thái dương, khuôn mặt tươi tắn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, chính khí mười phần.
Y nâng tay quệt cằm, nở nụ cười, ngực phập phồng dữ dội vì vận động mạnh.
Heron nhìn y, tốt bụng đưa y cái khăn tay: "Dùng cái này này. Trông ngươi y như con bạch tuộc mới bò từ dưới nước lên ấy."
Lucas nhận khăn lau mồ hôi, lau xong mặt cũng tương đối sạch rồi, nhưng khăn lại bị bẩn, màu trắng vốn có chuyển thành màu xám.
Y nhìn khăn, cảm thấy có lỗi, tay nắm khăn cứng đờ giữa không trung, không biết có nên trả lại hay không.
Heron liếc y. Hắn vốn định cho y cái khăn đó luôn, nếu không thì vứt đi cũng được. Cái khăn đó chỉ là loại khăn tay bình thường, giá còn chưa mắc bằng một miếng pho mát. Nhưng khi thấy dáng vẻ lúng túng như gà mắc tóc của Lucas, hắn lại nổi ác ý.
"Ta chỉ có mỗi cái khăn đó thôi." Hắn bĩu môi, "Giờ ngươi làm bẩn rồi, tính sao đây?"
Lucas thấy khóe mắt cong cong của hắn là hiểu ngay hắn đang nghĩ gì, nhưng y cũng hùa theo cốt làm hắn vui lòng.
Y nhíu mày, hơi rụt cổ, tay nắm chặt khăn rũ xuống, như một đứa con nít làm sai nơm nớt chờ người lớn xử phạt.
"Tôi thật vô dụng..." Y ủy khuất, "Đồ của chủ nhân cũng dám làm bẩn..."
Heron ngẩn người, tự dưng không muốn bắt nạt y nữa. Hắn có chút khó chịu, mắt láo liên không dám đối mặt với Lucas đang tự trách vì hắn.
"Được rồi." Hắn thở dài, quay mặt sang chỗ khác, "Đem nó đi giặt rồi đến thư phòng tìm ta."
Nói rồi hắn đứng dậy, đi về phía thư phòng, bước chân có chút loạn.
Lucas ngắm bóng lưng hắn, dịu dàng nở nụ cười. Đoạn y nâng khăn tay lên, nhắm mắt lại, ôn nhu hạ xuống khăn một nụ hôn.
....
Trong thư phòng tràn ngập mùi huân hương có tác dụng ổn định tinh thần. Lá khô theo gió thu lạnh lẽo nhẹ nhàng bay vào phòng qua cửa sổ, đậu trên quyển trục da dê.
Heron tay cầm chén sữa bò đã được hâm nóng, đi tới đóng cửa sổ lại, gian phòng nhất thời lâm vào bóng tối. Hắn ngồi trên bàn, dùng tay còn lại đốt nến, ngọn lửa bập bùng khiến căn phòng mang một ý vị cổ xưa.
Lucas đi vào, tay và mặt hơi ướt. Lúc nãy y đi giặt khăn, sẵn tiện rửa mặt luôn.
"Lề mề quá đấy, Lucas." Heron quơ quơ sữa bò trong tay, "Đến đây, ta sẽ kiểm tra xem ngươi học hành tới đâu rồi."
Hắn rút ra một quyển sách, thổi thổi lớp bụi mỏng trên bìa sách, đặt lên bàn.
" "Medea"* của Euripides, đọc chưa?"
Lucas gãi gãi đầu: "Tôi từng đọc vài lần..."
"Ừm, từ vựng trong này cũng tương đối dễ." Hắn đẩy quyển sách qua cho Lucas, "Đừng để ta thất vọng."
Lucas hắng giọng, mở sách ra hướng về ánh nến, lắp bắp đọc.
"Nỗi bi ai như sóng cuồn cuộn trong lòng nàng Medea. Trượng phu đầu ấp tay gối của nàng đã bỏ rơi nàng và hai đứa con trai, đi theo công chúa nước láng giềng. Nàng quá đỗi đau đớn, thân thể như rơi vào hầm băng, tiếng cười đùa của hai đứa con thơ nhưu dao sắc cứa vào lòng nàng. Mỗi khi soi gương, nàng đều vô thức vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp giống mình như đúc kia, tiếng rên rỉ thấu tận tâm can lại thoát ra từ cổ họng gầy gầy thanh thoát..."
Heron gật đầu: "Tốt lắm. Tiếp đi."
"Hai con trai bé bỏng bước vào nhà. Medea nhìn chúng bằng đôi mắt vô hồn, rồi nàng độc ác buông lời nguyền: "Những sinh linh ngu xuẩn, các ngươi mau chết đi! Ta nguyền rủa các ngươi, và cả người đàn ông đó nữa, mãi mãi chịu dày vò trong ngọn lửa cháy da cháy thịt, mãi mãi không được siêu thoát!". Nỗi oán hận sâu như biển đã biến nàng thành một con ác quỷ, thiêu cháy lý trí của nàng..."
Lucas nhăn mày dừng một chút, lại tiếp tục đọc:
"Nàng sử dụng pháp thuật hắc ám, làm ra một bộ hoa phục xinh đẹp, sau đó tặng cho nàng công chúa nước láng giềng nọ. Công chúa vui mừng mặc vào, lập tức lăn đùng ra sàn, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng. Thình lình một ngọn lửa bốc ra từ bộ y phục, nhanh chóng nuốt chửng nàng. Nàng đau đớn lăn lộn, mùi thịt khét tỏa ra từ những bắp thịt cháy đen, vô cùng thê thảm...."
Heron chăm chú nghe, không mấy quan tâm đến giọng đọc sứt sẹo của Lucas.
"Medea xông vào buồng trong, nắm chặt lấy bảo kiếm. Môi nàng run run, ngũ quan xinh đẹp giờ đây cuộn xoắn vào nhau như ác quỷ, trái tim nàng như bị xé thành hai nửa. Cừu hận trở thành động lực của nàng. Nàng nhớ đến Jason, hạ quyết tâm giết chết con mình để trả thù nam nhân phụ bạc đã ruồng bỏ nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt, bỏ ngoài tai tiếng kêu thảm thiết của đứa bé..."
Lucas mím môi. Y thực sự không muốn đọc tiếp.
"Sao thế?" Heron hỏi, "Đang đến khúc hay mà."
"Câu chuyện này quá mức u ám." Lucas đóng sách, "Đây đúng là bi kịch, Medea quá ngu ngốc."
"Lucas..." Heron cười hai tiếng, "Đây chỉ là truyện tưởng tượng thôi mà, làm gì nghiêm trọng thế."
"Nhưng từng câu từng chữ bên trong đều mang rất nhiều cảm xúc. Tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn khi mất đi ái tình của Medea."
"Ái chà, không ngờ giác đấu sĩ dũng mãnh trên chiến trận như ngươi lại đa sầu đa cảm như thế." Heron thấy hứng thú, "Nói xem, nếu ngươi rơi vào hoàn cảnh như Medea, ngươi có hận người mình yêu không?"
Lucas quay sang Heron. Mắt y phản chiếu khung cửa sổ đóng chặt, khuôn mặt tỏa sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn, khóe môi hơi cong lên khiến y trông rất nhu hòa.
"Chắc chắn là không!" Y nói, "Đó không phải là tình yêu chân chính, Medea làm vậy chỉ vì sự tự luyến bản thân, vì bị người khác cướp mất người của mình nên mới sinh ra oán hận thôi."
"Ngươi làm ta bất ngờ thật, Lucas. Ngươi định chuyển nghề đi làm cố vấn tình yêu đấy à?" Heron chọc y, "Ngài cố vấn vĩ đại, ngài có muốn nghe kẻ hèn này nói vài lời không?"
Lucas gật đầu: "Ngài cứ nói."
Heron uống một hớp sữa bò, nghiêm túc: "Oán hận có ma lực làm mờ mắt con người, khiến người ta mất bình tĩnh cũng như không thể tư duy một cách bình thường, từ đó mê hoặc con người làm ra những hành động phi nhân đạo, chẳng hạn như giết con của chính mình."
...
Cỏ dại không ai cắt xén mọc ngổn ngang trong sân nhà Brutus, rêu xanh phủ khắp nơi, hiên trước không được quét tước, vừa hoang vu vừa rách nát, âm u như một huyệt mộ.
Bên trong truyền ra tiếng khung cửi kẽo kẹt.
Vì nhà không có nô lệ nên Gurneya phải tự mình học làm tất cả. Việc mà nàng ghét nhất là nấu nướng, vì không có kinh nghiệm nên nàng thường xuyên bị dao cắt vào tay, hoặc nước sôi đổ vào người, nếu không thì cũng bị khói hun cho ho sặc sụa. Nàng ghét nấu nướng, cho đến khi nàng bắt đầu học cách dệt vải. Dù không cam lòng, nhưng vì cuộc sống, nàng đành cắn răng chịu đựng.
Dù đã qua một thời gian, nhưng nàng vẫn không chấp nhận được việc mình từ một quý tộc bị biếm xuống thành thường dân, nên nàng lúc nào cũng cau có, trang phục cũng đã đổi thành áo gai thô ráp, khuôn mặt vì không có mỹ phẩm điểm trang mà trở nên kém sắc.
Nàng như bị lột xuống lớp da xinh đẹp, lộ ra nội tâm xấu xí bên trong.
Brutus đi khắp nơi kiếm việc làm, nhưng chẳng hiểu sao luôn gặp trở ngại, đã sớm bán hết nô lệ thu lại chút tiền.
Phí sinh hoạt của hai người đều dựa vào một sạp hàng nhỏ, mỗi ngày tiền kiếm được ít ỏi vô cùng, chẳng bằng một số lẻ thu nhập trong quá khứ.
Nhưng điều làm Brutus sợ nhất không phải là không kiếm được tiền, mà là phải về nhà đối mặt với Gurneya.
Gurneya thấy gã về, chân giẫm lên bàn đạp của khung cửi liền dừng lại: "Hôm nay kiếm được bao nhiêu?"
Cõi lòng Brutus chìm xuống, chậm rì rì móc tiền trong túi đặt lên bàn.
"40 đồng Nail, nhiều hơn hôm qua một chút ạ." Gã buồn buồn nói.
"Tiền bán hai con sư tử của ngươi sắp hết rồi đó, liệu mà kiếm thêm, không thì gặm bắp cải cả đám."
Brutus trầm mặc móc tiếp hai cái bánh ra đưa cho Gurneya.
Gurneya không nhận, tiếp tục dệt vải: "Ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi chỉ vì hai cái bánh này?"
"Con không có ý đó..." Gã ngượng ngùng thu tay về.
"Ngươi làm ta quá thất vọng, Brutus!" Gurneya đập mạnh cuộn vải xuống, "Thiếu kiên nhẫn, ngu ngốc, không biết nhìn xa trông rộng! Sự thông minh của mình ngươi đem cho chó ăn rồi hả?!"
Brutus cúi đầu, âm trầm nói: "Mẹ đang nhắc đến chuyện làm ăn lúc trước với Heron ạ? Tất cả là do hắn hại con..."
"Ngươi vẫn chưa biết sai?!" Gurneya nộ khí xung thiên, "Ngươi quá hấp tấp, gia sản của ta đều bị phá dưới tay ngươi hết! Ngươi nói tất cả là do Heron, thế ai đã bỏ qua cơ hội kiếm tiền từ cá cược giác đấu, một mực đưa giác đấu sĩ kia đến Gaul giết Heron?! Chính là ngươi! Ngươi đúng là thứ vô dụng nhất ta từng gặp! Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là đã nhặt ngươi về!"
Nắm đấm Brutus siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Gã im lặng chịu đựng, đợi đến khi Gurneya bình tĩnh lại một chút, mới nói: "Con giết Heron vì con ghét hắn. Hắn quá giống Pliny, cái kẻ từng làm người tổn thương..."
"Câm ngay!" Gurneya quát, "Ngươi không có tư cách nói ra câu đó!"
Brutus nghe lời đoán ý, lấy lòng nàng: "Người đã từng nói, ngoài dòng máu của Pliny ra, trong người hắn còn chảy dòng máu dơ bẩn của mụ Fanny, nên người ghét hắn, không phải sao?"
"Ngươi cũng không cần ra tay gấp thế." Gurneya dịu đi, "Đến khi đã nắm chắc gia sản gia tộc Polio, chúng ta lại dùng độc dược từ từ độc chết hắn cũng không muộn."
Brutus kinh hoàng, cả người lảo đảo, phải chống tay lên bàn mới đứng vững được: "Người vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm lấy gia tộc Polio? Chúng ta đâu nhất thiết phải..."
"Ngươi không cần phải chõ mõm vào, chuyện đó là do ta quyết định! Ta nói rồi, ta muốn có tất cả mọi thứ của Pliny, kể cả gia tộc của hắn!"
Brutus vẻ mặt thống khổ, lông mày nhíu chặt vào nhau, trông như thằng hề trong bức bích hoạ.
Gã sững sờ trong giây lát, đột nhiên cười to. Tiếng cười kia có chút điên cuồng, lộ ra một cỗ khí chất biến thái kinh tởm. Gã cười đến mức cả người run bần bật.
"Im ngay, Brutus!" Gurneya khó chịu, "Ta đã cảnh cáo ngươi, phải học Pliny duy trì khí chất tao nhã của quý tộc!"
Tiếng cười như bị đông lại trong tức khắc, im bặt.
Brutus lại trở về vẻ âm trầm, im lặng cam chịu, biến thành một người khác hoàn toàn.
"Trước giờ con vẫn làm theo ý muốn của người..." Giọng gã mang theo tiếng nức nở.
"Con mặt dày đi lấy lòng người ta, không màng đạo lý thương tổn người ta, tất cả cũng là vì người! Pliny chết rồi vẫn có người yêu hắn tha thiết, con sống sờ sờ thế này lại chẳng có ai thương..."
Gurneya không thèm nghe gã oán hận, nàng chỉ thở dài, mệt mỏi nhắm mắt, lại chìm vào hồi ức khi Pliny còn ở bên.
"Cuối cùng chàng cũng sẽ là của thiếp..." Nàng thì thầm.
Brutus cúi đầu, đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
* Một cuốn sách viết về sự phản bội. Là một câu chuyện thuộc thần thoại Hy Lạp kể về việc giải quyết các thế lực và động cơ đằng sau hành vi của con người và thần thánh, kể về nàng Medea bị phu quân của mình là Jason phản bội và ruồng bỏ để cưới một cô gái trẻ trung hơn. Lầm lỡ, điên cuồng và cực kỳ nhẹ dạ, vào cuối truyện, Medea đã tự tay giết những đứa con của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook