Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
-
27: Chim Sơn Ca Và Hoa Hồng 9
Xe còn chưa kịp dừng hết mà Triệu Vân và Lục Phi đã vội vàng chạy vào.
"Đội trưởng!" Lục Phi nói: "Bên ngoài có người đến, chúng tôi không giải quyết được."
"Ai?"
"Nhiều lắm." Triệu Vân nhìn xuống danh sách trên tay, "Cậu Ba của tập đoàn top 500, cháu ngoại của Thị trưởng, hình như còn một cậu Cả đến từ thủ đô nữa...!à, có cậu Hai nhà Sở trưởng."
Nghe một danh sách dài, Từ Thượng Vũ đau cả đầu, nhất là cái tên cuối cùng, hắn chán nản đưa tay lên xoa trán, "Cậu ta đến đây hóng hớt cái gì?"
Ninh Tiêu nhìn sắc mặt của hắn, vô cùng tò mò về người cuối cùng nọ, hình như có quen biết với Từ Thượng Vũ?
"Liên Dịch." Từ Thượng Vũ thấy vẻ mặt của cậu, giải thích: "Con thứ hai của trưởng Sở công an tỉnh, sinh viên năm tư Đại học Cảnh sát, không ngờ lần này lại dính dáng đến cậu ta."
"Là sao?" Ninh Tiêu hỏi.
"Quên nói cậu biết." Từ Thượng Vũ nói: "Thật ra sau khi cậu đưa con dao cho Quý Ngữ Thu, tôi kêu anh ta đối chiếu vân tay.
Điều tra ra được trên con dao đó ngoài dấu vân tay của hai nạn nhân thì chủ yếu là bốn người này."
Bây giờ, kết quả đối chiếu dấu vân tay vừa ra lò chưa được bao lâu mà bốn người này đã tìm tới cửa.
Từ Thượng Vũ căm giận nói: "Chắc chắn là thằng ranh Liên Dịch để lộ tin tức."
Ninh Tiêu nhìn Từ Thượng Vũ, hắn rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, trừ khi đối mặt với người quen.
"Xem ra quan hệ giữa anh là Liên Dịch khá tốt."
Từ Thượng Vũ bất ngờ, chưa kịp trả lời thì Lục Phi đã vội vàng chạy vào ngắt lời, "Nào chỉ có tốt? Đội trưởng của chúng tôi là đàn anh của cậu Hai Liên, lúc còn ở trường thường được đội trưởng giúp đỡ, Liên Dịch là fans trung thành số một của đội trưởng, gọi là tới ngay!"
Những lời dào dạt đắc ý thổi phồng sự ngưỡng mộ của Liên Dịch với Từ Thượng Vũ của Lục Phi lọt vào tai Ninh Tiêu, cậu chỉ ồ một tiếng như chất chứa nhiều điều.
"Mới vừa soạn được danh sách nghi phạm mà bốn người này đã chủ động tới cửa.
Cậu fans bé nhỏ của anh có âm mưu gì thế?"
Bị Ninh Tiêu nhìn bằng ánh mắt như thế, Từ Thượng Vũ hơi xấu hổ, hắn ho vài tiếng, nói: "Không cần biết là bọn họ đang muốn gì, tôi cũng phải ra gặp một lần." Hắn đứng dậy, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài.
"Chờ đã, tôi cũng muốn gặp bọn họ."
"Cậu?" Từ Thượng Vũ quay lại, do dự nói: "Nhưng mà tôi nghĩ lúc này cậu nên điều tra trong âm thầm thì tốt hơn, chuyện ngoài đó cứ để tôi." Đây là dự định của Từ Thượng Vũ, hắn và Ninh Tiêu, một người ngoài sáng, một người trong tối, sẽ dễ tóm được nghi phạm hơn nhiều.
Ninh Tiêu cười, "Tôi nói đi gặp bọn họ chứ có nói phải lộ thân phận đâu?"
......!
"Từ Thượng Vũ sao còn chưa đến nữa?"
Trong phòng, bốn vị thiếu gia thân phận khác nhau cùng ngồi, ai nấy đều ôm tâm sự riêng.
Bọn họ vừa mới biết mình bị liệt vào danh sách nghi phạm giết người đã bị Liên Dịch gọi đến đây.
Theo như cậu ta nói, lúc này mà lùi bước càng có vẻ giống như chột dạ.
Vì thế nên bốn vị thiếu gia có địa vị không bình thường này mới hẹn nhau cùng đến, hòng chứng tỏ mình trong sạch, cũng nhằm bày tỏ ý bắt tay nhau tạo áp lực cho cảnh sát.
Mà lúc này đến thật rồi, nghĩ lát nữa mình sẽ phải bị cảnh sát hỏi cung, vẫn có người đứng ngồi không yên.
Người này là cháu ngoại của Thị trưởng, Nhậm Đạt Chí.
Thường ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, ngoài chuyện giả ngầu tán gái thì chả biết làm gì khác.
Bởi vậy trong số bốn người họ, cũng là cậu ta rối đầu trận tuyến.
Ngược lại, cậu Hai con nhà Sở trưởng Liên Dịch bình tĩnh hơn nhiều, "Cậu sợ cái gì? Hay là có tật giật mình nên chịu không nổi?"
"Liên Dịch! Đừng có tạt nước bẩn lên người tôi! Tôi nói cho cậu biết, nếu không vì nghe cậu nói thì tôi cũng sẽ không đến đây.
Lát nữa mà đám cảnh sát đó nói bậy nói bạ thì tôi tính lên đầu cậu đấy!" Nhậm Đạt Chí quát.
Liên Dịch bật cười: "Nói bậy nói bạ? Người ta là cảnh sát, cậu tưởng người ta là cậu Cả Nhậm như cậu à? Yên tâm, cho dù trong đây có một trăm cô gái xinh đẹp thì bọn họ cũng sẽ không chảy nước miếng cả thùng như cậu đâu."
"Cậu!" Nhậm Đạt Chí giật đỏ mặt, sắp sửa vén tay áo đánh nhau đến nơi.
"Đừng ồn nữa." Lúc này, người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở giữa mới lên tiếng, chỉ cần một câu đã cắt ngang tranh cãi của hai người.
Liên Dịch và Nhậm Đạt Chí nhìn hắn một cái, tự khắc ngồi yên không nói tiếng nào.
Người ngồi bên cạnh hắn lại cười khẽ, nói: "May có cậu Tịch quyết đoán mới đè được đầu của hai thằng ranh này."
Người vừa nói là người cuối cùng trong số bốn người, cậu Ba đời thứ tư nhà họ Lý, một tập đoàn thương nghiệp Hoa kiều nổi tiếng, Lý Hữu Minh.
Mà người đàn ông được hắn khen quyết đoán là Tịch Hướng tới từ thủ đô, vị này có địa vị rất cao, ba người bọn họ cộng lại cũng không qua nổi.
Thái tử Tịch vừa mới đến thành phố Lê Minh giải sầu đã gặp phải chuyện thế này rồi, đúng là xui xẻo tám đời.
Tịch Hướng cầm chén trà trước mặt, mở ra chỉ thấy cạn tới đáy, trong mắt hơi có vẻ nôn nóng, ừ một tiếng rồi thôi, chẳng phản ứng gì đến Lý Hữu Minh.
Lý Hữu Minh nịnh nọt vô ích, sắc mặt hơi thay đổi.
Mà Liên Dịch thấy hết cảnh này, yên lặng cười lạnh.
Có thể nói, cho dù cảnh sát không chen ngang đặt bốn vị công tử có tiền có quyền này vào cùng một phòng, thì sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ tạo sóng gió cho xem.
Ngay khi không khí dần trở nên áp lực, có người đẩy cửa bước vào.
Một nam phục vụ mặc đồ bồi bàn đẩy xe trà nước vào, hơi cúi đầu chào bốn người khách rồi mới bắt đầu châm thêm trà cho bọn họ.
Nhậm Đạt Chí ăn mặc sang trọng chỉ khẽ hừ một tiếng.
"Cũng may là có mắt nhìn."
Nam phục vụ vừa mới vào này có mắt nhìn thật, người đầu tiên cậu ta châm trà cho là Tịch Hướng đang không nói tiếng nào, sau đó tiếp tục rót cho ba người còn lại theo thứ tự, vừa rót đến Liên Dịch thì lại có người đẩy cửa vào.
Lần này người tới là Từ Thượng Vũ.
Cảnh sát Từ vừa đến thì bốn vị công tử đều ngồi thẳng người.
Kẻ nôn nóng, người bình tĩnh, hay kẻ ra vẻ lạnh nhạt, giờ phút này đều căng đầu nhìn về phía viên cảnh sát có thể gây một cái phiền phức to đùng cho mình.
Mà trong số họ, biểu hiện của Liên Dịch rất đáng để suy ngẫm.
Cậu ta lại đang ra vẻ hưng phấn, chờ xem kịch vui.
Thậm chí khi Từ Thượng Vũ liếc đến cậu ta, cậu ta còn vui vẻ đáp trả bằng một khuôn mặt tươi cười.
Từ Thượng Vũ thở dài, thằng ranh con này có biết tình cảnh mình bây giờ là thế nào không?
Hắn thanh giọng, dưới ánh nhìn áp lực của bốn người họ, nói: "Tôi tin rằng bốn vị cố tình đến đây vào lúc này tức là đã biết được tình cảnh của mình, vậy thì tôi cũng không nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa."
Hắn ra hiệu cho Triệu Vân theo sau lưng, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép.
"Bây giờ chúng tôi cần câu trả lời của các cậu để phán đoán quan hệ giữa các cậu và nạn nhân.
Xin chú ý trả lời một cách chi tiết, nó chẳng những liên quan đến sự trong sạch của các cậu, mà nó còn liên quan đến việc chúng tôi có thể bắt được hung thủ thật sự hay không nữa.
Hy vọng các cậu hợp tác."
Từ Thượng Vũ không hề khách sáo gì với bốn người họ, vừa đến đã vào thẳng vấn đề.
Nhưng bốn người cũng hiểu được tầm quan trọng của vụ này, không ai muốn gánh vết nhơ trên lưng.
Tất cả đều ra vẻ sẽ hợp tác, ngay cả cậu Nhậm cũng không có ý kiến gì.
"Rất cảm ơn." Từ Thượng Vũ cảm ơn, sau đó bắt đầu hỏi.
Nhưng lúc này bốn người cũng không để ý thấy nam phục vụ lúc nãy vào châm trà cho bọn họ chưa hề rời khỏi phòng, lặng lẽ lùi ra góc tường quan sát biểu cảm của từng người.
"Câu hỏi thứ nhất, các cậu quen biết với nạn nhân bằng cách nào?"
Tịch Hướng: "Bạn bè giới thiệu."
Lý Hữu Minh: "Cô ta là hoa, à, một nữ phục vụ xuất sắc ở đây, tôi giới thiệu cô ta cho cậu Tịch quen."
Nhậm Đạt Chí: "Quen biết lâu rồi, tôi cũng thường đến thăm, cô ta, ừ, cũng khá được." Hàm ý chất chứa trong câu trả lời này, là đàn ông thì ai cũng sẽ hiểu.
Nhưng giờ phút này cũng chẳng ai có hứng tiếp trò đùa nhạt nhẽo của cậu ta.
Liên Dịch: "Mới quen tuần trước, sau đó cô ta chết."
"Câu thứ hai, có thật là đêm đó các cậu và những nữ phục vụ khác ở trong phòng với nạn nhân cả đêm không?"
Tịch Hướng: "Đúng vậy."
Lý Hữu Minh: "Tôi uống say nên ngủ ở đây."
Nhậm Đạt Chí: "Chuyện bình thường mà? Chẳng lẽ lại mang về nhà?"
Liên Dịch gãi đầu: "Hình như là vậy."
"Câu thứ ba." Ánh mắt Từ Thượng Vũ trở nên sắc bén.
"Buổi sáng khi các cậu tỉnh lại thì phát hiện nạn nhân đã tử vong, có đúng không?"
Tịch Hướng: "...!Đúng vậy."
Câu trả lời của Lý Hữu Minh cũng giống như Tịch Hướng.
Nhậm Đạt Chí: "Tôi không biết." Câu trả lời của cậu ta quá chắc chắn, quá nhanh, khiến Từ Thượng Vũ phải nhìn cậu ta vài lần.
Liên Dịch: "Em là người đầu tiên phát hiện! Để em kể cho nghe, lúc đó tình trạng của nạn nhân là thế này, cô ta..."
"Xin lỗi, cái này lát nữa hỏi tiếp." Từ Thượng Vũ ngăn không cho cậu ta nói nhiều, "Bây giờ tiếp tục."
"Câu thứ tư, vì sao không báo cảnh sát?"
Câu hỏi này sắc bén hơn nhiều.
Tịch Hướng lúc này giữ im lặng, từ chối trả lời.
Lý Hữu Minh: "Tính từ rất nhiều góc độ, lúc ấy tôi nghĩ lựa chọn tốt nhất là che giấu chuyện này.
Xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho anh, cảnh sát Từ." Một câu trả lời cực kỳ văn mẫu.
Nhậm Đạt Chí: "Giờ tôi đến rồi còn hỏi lúc đó làm gì nữa? Được được được, tôi thừa nhận, tôi ngại phiền phức thôi."
Liên Dịch: "Em muốn báo nhưng ba em không cho." Áp lực thẳng từ Sở trưởng.
......!
"Câu hỏi cuối cùng." Từ Thượng Vũ nói: "Các cậu cho rằng ai có thể là hung thủ?"
Tịch Hướng: "..." Vẫn im lặng như trước.
Lý Hữu Minh: "Nhậm Đạt Chí."
Nhậm Đạt Chí: "Liên Dịch!"
Liên Dịch: "Mọi người, ngoài em ra.
Nhưng mà em thấy Tịch Hướng là đáng nghi nhất, anh thấy sao?"
Từ Thượng Vũ sợ thằng nhóc này luôn, hắn hỏi xong câu cuối cùng thì đá Liên Dịch ra khỏi phòng, sau đó lỗ tai mới xem như được yên tĩnh một lúc.
Bốn người bị tách ra hỏi riêng, cũng xem như hỏi những gì cần phải hỏi.
Từ Thượng Vũ thở phào nhẹ nhõm, hỏi từng người một đúng là mệt quá trời, hắn bưng một chén trà lên định uống.
Lúc này bỗng có một bàn tay thò đến cản hắn lại.
"Người khác đã uống rồi, không sạch sẽ." Ninh Tiêu nói, tiện tay rót một chén khác cho Từ Thượng Vũ.
Vừa rồi khi tách ra tra hỏi bốn người nọ, cậu vẫn luôn đứng ở góc tối, không ai để ý đến một người phục vụ.
Cũng nhờ vậy mà cậu góp nhặt được rất nhiều thứ vừa ý.
Từ Thượng Vũ nhìn cậu: "Phát hiện được gì rồi?"
Ninh Tiêu híp mắt: "Nhiều lắm."
Bốn người này, gần như ai cũng đáng nghi, mà người đáng bị nghi ngờ nhất trong số đó chắc chắn chỉ có thể là ---.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook