“Ta cũng không phải vì hắn mà nghĩ ngợi. Chỉ là, bản thân ngồi đây, vui vẻ chiếm đoạt vị hôn phu của người khác, thật giống như hành vi của kẻ thứ ba đáng ghét, cho nên có chút không quen.” Bạch Hy cầm ly quơ quơ, nhìn rượu đỏ sóng sánh bên trong, để lại một tầng nhàn nhạt dấu vết trên thành ly thủy tinh, cười đến thẳng thắn thành khẩn: “Uy hiếp đối với ta cũng đã giải trừ, ngươi có phải hay không cũng nên cùng hắn phân rõ giới tuyến?”

Thân là người yêu, đưa ra yêu cầu như vậy không tính quá phận a? Người bình thường trong mắt cũng khó dung một hạt cát, huống chi, lại là quan hệ tình nhân! Hơn nữa, Diệp Ý Tiêu cùng Nghiêm Huyễn Hi như vậy rất mập mờ, muốn không ngại cũng khó. Lúc này yêu cầu y phân rõ giới tuyến cũng là chuyện đương nhiên.

Diệp Ý Tiêu lơ đễnh, tựa trên mặt ghế lạnh nhạt nói: “Cái này có quan hệ gì? Để hắn trên truyền thông đại chúng, trước mặt mọi người giúp ngươi che gió che mưa không tốt sao? Dù sao, ta cũng sẽ không bạc đãi hắn.”

“Ngươi như thế nào đền bù tổn thất cho hắn? Phải biết rằng, không một ai có thể nguyện ý làm thế thân cho người khác, nhất là Nghiêm Huyễn Hi, thiên kiêu chi tử vốn đã quen được người nâng niu che trở lòng bàn tay. Hơn nữa, hắn chính là … thật sự yêu ngươi. Xin ngươi, không cần coi tình yêu của hắn như một tấm bình phong. Ta cùng hắn, ngươi phải lựa chọn một người.” Vào lúc này lại đem những chuyện như vậy ra nói thật sự rất sát phong cảnh. Nhưng Bạch Hy cảm thấy vẫn là nên nói.

“Đáp án đã sớm nói cho ngươi biết.” Diệp Ý Tiêu nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn Bạch Hy: “Tiểu Hy, không cần phải nhắc lại cái này. Hôm nay là đêm giáng sinh, chúng ta cứ hảo hảo cùng nhau là tốt rồi biết không?”

“Đêm giáng sinh mỗi năm đều có thể qua. Nhưng là, ta cảm thấy nếu như ngươi cùng Nghiêm Huyễn Hi lúc này vẫn là dây dưa bất minh như vậy, trong lòng của ta rất không thoải mái. Giống như luôn có một cây gai cắm ở bên trong, ẩn ẩn làm cho phát đau. Nếu như ta yêu cầu như vậy lại khiến ngươi khó xử, như vậy chúng ta cùng yên ổn chia tay, được không?” Bạch Hy rất chân thành nói, hắn cũng không muốn phá hư không khí giữa hai người. Chính là, cái kia ở trong lòng bén rễ không thể nhổ bỏ. Hắn thật sự không thoải mái.

Diệp Ý Tiêu đen mặt, trong đôi mắt bốc lên lửa giận làm cho người ta sợ hãi. Bất quá, cũng có thể nhìn ra được y đang tận lực kiềm chế bản thân, thật lâu sau mới lên tiếng: “Đừng nói cái này, ta chuẩn bị cho ngươi quà giáng sinh.” Nói xong, Diệp Ý Tiêu nhẹ nhàng ngoắc tay, một nam tử mặc đồ vest ôm sát, bưng một kẹp văn kiện đi đến. Sau đó, đem kẹp văn kiện kia mở ra, hai tay cung kính đưa qua Bạch Hy, khẽ cười nói: “Bạch Hy tiên sinh, đây là quà giáng sinh Diệp tổng cố ý vì ngài mà chuẩn bị, xin nhận lấy.”

Bạch Hy nhìn kỹ, cư nhiên lại là một quyển chứng nhận bất động sản. Hắn mang theo nghi hoặc tiếp nhận, mở ra xem xét, cột ghi chủ hộ vậy mà lại viết tên của mình! Mà bất động sản kia, chính là trung tâm của khu biệt thự Thế Ngoại Đào Nguyên… Hy Uyển!

“Bảo bối thích không?” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu tâm tình rõ ràng có chỗ chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt cũng giống như trời quang mây.

“Phần lễ vật này rất quý trọng.” Dựa theo giá cả trên thị trường của Thế Ngoại Đào Nguyên, tòa Hi Uyển có giá trên dưới ba nghìn vạn[30.000.000 @@], nếu như cộng thêm lắp đặt nội thất xa hoa, ít nhất cũng trên năm ngàn vạn, cho dù đem nội tạng toàn thân Bạch Hy bán hết, cũng không đến cái giá này.

“Ngàn vàng khó mua hạnh phúc trong lòng, chỉ cần Tiểu Hy ngươi yêu thích, bao nhiêu tiền ta đều nguyện ý ra.” Diệp Ý Tiêu giống như vàng thật không sợ lửa, từng lời nói ra đều vô cùng khí phách.

Bạch Hy trong lòng cười lạnh, đây chính là điển hình của kiểu tiêu tiền như nước nha. Ngàn vàng khó mua hạnh phúc trong lòng? Đúng, vấn đề chính là, nếu như cái hạnh phúc kia bản thân không cách nào gánh nổi, tất thẩy sẽ chỉ là dày vò mà thôi. Hắn rất yêu thích tòa biệt thự Hy Uyển xinh đẹp tinh xảo kia, có thể dọn vào đó ở thật là một loại hưởng thụ khó nói thành lời. Điều kiện tiên quyết là Diệp Ý Tiêu cùng Nghiêm Huyễn Hi quan hệ đừng giống như bây giờ, mập mờ không rõ.

“Ý Tiêu, phần lễ vật này ta tạm thời không thể thu.” Bạch Hy đem chứng nhận bất động để xuống trước mặt Diệp Ý Tiêu.

“Vì cái gì? Ngươi không thích Hy Uyển?” Diệp Ý Tiêu trên mặt thần sắc lại bắt đầu thay đổi.

“Ta rất thích Hy Uyển, bất quá ta không thích ngươi cùng Nghiêm Huyễn Hi không ngừng dây dưa. Trừ phi quan hệ giữa hai người các ngươi rõ ràng, nếu không, ta sẽ không tiếp nhận phần lễ vật này.” Bạch Hy biết, mình lúc này chính là đang trêu chọc một con sư tử bắt đầu nổi giận, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói ra yêu cầu của mình. Nếu như Diệp Ý Tiêu vẫn khư khư cố chấp…, như vậy cũng chỉ có thể một đường chia tay. Dù sao, từ khi gặp lại, hắn cũng không nghĩ tới sẽ cùng người kia thiên trường địa cửu.

Diệp Ý Tiêu quả nhiên nổi giận, dùng một đôi mắt đã ngưng kết băng sương nhìn Bạch Hy, ngữ điệu lạnh như băng: “Ngươi uy hiếp ta? Tiểu Hy, xem ra trong khoảng thời gian này, ta đã quá dung túng ngươi, làm ngươi cơ hồ đã quên đi thân phận của mình!”

“Nếu như đoạn thời gian ở chung, ngươi cảm thấy đã dung túng ta, như vậy mời ngươi thu hồi hết cái gọi là dung túng kia. Lại nói tiếp, Diệp tổng ngươi đối với ta tâm ngoan thủ lạt cũng không phải một lần, đừng nhịn hỏng chính mình.” Bạch Hy tâm cũng dần lạnh lẽo. Vốn cho là người kia đã thay đổi, kỳ thật, cái gì đã thuộc về bản chất thì sẽ không bao giờ thay đổi. Y vẫn giống như trước kia, một Diệp Ý Tiêu chuyên quyền độc đoán, ngang ngược bá đạo. Từ trước đến nay, chỉ có người khác phải chiều theo y, làm gì có chuyện Diệp đại tổng tài y nhân nhượng người khác.

Không khí trên bàn ăn thoáng cái đã lạnh tới cực điểm, bồi bàn đem món ăn tới liền bị bầu không khí quỷ dị này làm cho trong lòng sợ hãi, run rẩy đặt món xuống bàn, sau đó giống như chạy trốn mà rời đi. Vị nam nhân cầm giấy tờ bất động sản cũng lén lút theo đuôi bồi bàn đi mất, mọi người đều cảm thấy bất an a!

Bạch Hy nhìn trên bàn bày ra các món sắc hương vị đều đủ, bụng cũng đói đến kêu rột rột. Vì vậy, dứt khoát không đếm xỉa đến ánh mắt nham hiểm hung ác cùng giọng nói lạnh lùng của Diệp Ý Tiêu, cầm lấy dao nĩa tự mình bắt đầu ăn.

Nửa ngày, mới nghe được Diệp Ý Tiêu nói: “Ta có thể đem 20% cổ phần bất động sản Lợi Hải chuyển nhượng cho ngươi. Ngươi có thể một lần nữa tiếp quản Đại Hồng. Sau khi thu mua, ta tiến hành điều động nhân sự trên quy mô lớn, những cái gọi là cựu thần toàn bộ đều bị thanh lý hết, ban lãnh đạo gia nhập không ít thành phần mới, quản lý sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.” Những lời này nói ra rất bình thản, đã không còn chút tức giận nào.

“Ah?” Ăn hơn phân nửa đĩa cà ri bò, Bạch Hy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua Diệp Ý Tiêu. Hắn không phải nghe lầm đi? Diệp Ý Tiêu khi nào thì trở nên hào phóng như vậy rồi?

“Nếu như tiền có thể làm ngươi có cảm giác an toàn, ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Diệp Ý Tiêu nói rất chân thành, hoàn toàn không giống như đùa giỡn: “Thậm chí, tất cả tiền gửi ngân hàng dưới tên ta đều có thể chuyển vào tài khoản của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời.”

Bạch Hy sửng sốt, nửa ngày mới hiểu được ý tứ của Diệp Ý Tiêu, không tự chủ được nở nụ cười, cười đến nước mắt đều tràn ra, toàn thân chấn động, kịch liệt  run rẩy. Nhưng là, bên trong tiếng cười kia  lại chứa đựng vô hạn thê lương.

Diệp Ý Tiêu nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“A, thật có lỗi.” Bạch Hy dùng giấy ăn đặt bên cạnh xoa xoa nước mắt trên khóe mi, thật vất vả mới ngưng được trận cười: “Diệp tổng, chẳng lẽ ngươi cho rằng có tiền thì có tất cả sao?”

“Ta chỉ biết, từng có người nói qua một câu như vậy: Tình nguyện ngồi ở bên trong xe BMW yên lặng rơi lệ, cũng không nguyện ngồi phía sau xe đạp vui cười. Trong thế giới này, tiền tài ích lợi thủy chung là chí thượng[cao nhất].” Diệp Ý Tiêu nhìn Bạch Hy lông mi bị nước mắt thấm ướt, trong lòng có chút co rút, vô cùng đau xót.

Bạch Hy gật đầu, trong mắt lại nhiễm lên tầng một thất vọng. Đối Diệp Ý Tiêu thật sâu thất vọng, đối cái gọi là tình yêu càng mất hết niềm tin. Sự thật chính là, tình yêu duy mỹ mà đơn thuần cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại. Để chạy theo lợi ích, người ta có thể làm ra rất nhiều việc không thể tưởng tượng. Cho dù là Diệp Ý Tiêu, cũng chạy không thoát khỏi ma lực đồng tiền.

Bạch Hy thật sự không hiểu, hiện tại tiền đối với Diệp Ý Tiêu mà nói đã chỉ là trò chơi con số, căn bản là không có quá nhiều ý nghĩa thật sự, vì cái gì y đối với cái này còn làm không biết mệt?

“Diệp Ý Tiêu, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không cần vội vã trả lời, nghiêm túc suy nghĩ kỹ rồi nói sau.” Bạch Hy thu liễm tiếu dung, hít hít cái mũi, sau đó rất chân thành nói.

Diệp Ý Tiêu không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi câu hỏi của Bạch Hy.

Bạch Hy không vội hỏi, cầm lấy dao nĩa tiếp tục ăn cà ri bò, tư thế cực kỳ ưu nhã. Diệp Ý Tiêu cũng vô cùng kiên nhẫn chờ, nhưng lại dao nĩa bất động.

Thật lâu sau, Bạch Hy rốt cục ăn no, còn uống một ngụm rượu đỏ, mới thản nhiên nhìn Diệp Ý Tiêu, chậm rãi nói: “Ta cùng Nghiêm Huyễn Hi, ngươi rốt cuộc chọn ai?”

“Ngươi.” Diệp Ý Tiêu không chút nào do dự, ánh mắt kiên định.

“Ta thật cao hứng ngươi sẽ chọn ta.” Bạch Hy cười đến càng thêm xán lạn, đứng lên đi tới bên người Diệp Ý Tiêu, duỗi ngón trỏ vuốt ve đôi môi lương bạc[mỏng] mà gợi cảm trên khuôn mặt kia, thấp giọng nói: “Như vậy, ta cũng nên triệt để rời khỏi ngươi.”

Lời còn chưa dứt, Diệp Ý Tiêu đã bắt được cánh tay của hắn, dùng sức một chút liền đem người kéo vào trong ngực mình, tay kia dùng lực xiết chặt eo Bạch Hy, ánh mắt hung ác, ngữ điệu lạnh như băng cảnh cáo: “Mơ tưởng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương