“Chỉ cần bọn hắn muốn, đều có thể.” Diệp Ý Tiêu thấp giọng nói. Tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần có đầy đủ tin tưởng, như vậy, thiên trường địa cửu cũng không phải là mơ.

“Cái kia, chúng ta thì sao đây?” Bạch Hy đột nhiên ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng hỏi Diệp Ý Tiêu. Trước kia, về chuyện tương lai của hai người, Bạch Hy chưa bao giờ hỏi qua. Bởi vì hắn biết rõ, Diệp Ý Tiêu sẽ không có câu trả lời. Nhưng là đêm nay, hắn không biết đã bị cái gì làm cho xúc động, chính là muốn hỏi rõ ràng.

“Chỉ cần ngươi muốn, cũng có thể.” Diệp Ý Tiêu nhìn Bạch Hy, từng chữ từng chữ nói.

Phải không? Chỉ cần ta muốn, cũng có thể thiên trường địa cửu. Câu chuyện cổ tích thật đẹp, tràn đầy chủ nghĩa lãng mạn. Diệp Ý Tiêu, sau ba năm, ngươi rốt cục cũng biết được cách nói lời ngon ngọt, hiểu được như thế nào hống người vui vẻ.

Tuần lễ sau đó, tổng giám đốc Nghiên Mục, Vương Duy Duệ đã hai ngày liên tục không xuất hiện ở công ty, làm cho Bạch Hy phải tự mình xử lý hết công việc. Đến lúc này, trên dưới công ty mới chợt phát hiện ra, nguyên lai trợ lý của bọn hắn lại là nhân vật toàn năng thập phần. Trong công ty, chuyện lớn chuyện nhỏ không có chỗ nào không thông, đều một đường xử lý gọn gàng lưu loát.

Đợi đến khi Vương Duy Duệ tái xuất giang hồ, cả người đều tinh thần toả sáng, vẻ mặt hưng phấn, toàn thân lộ ra sức sống kinh người. Bạch Hy nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm.Trong lòng thầm nghĩ, cái kia, Cung Huyền Nguyệt thật là yêu nghiệt ah, lại có thể làm cho Vương Duy Duệ thoát thai hoán cốt [thay da đổi thịt] đến trình độ như vậy.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, công việc vẫn là phải làm a!!

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày hội truyền thống của Trung Quốc —  tết Trung thu. Dựa theo lời nói của Vương Duy Duệ, cái gọi là ngày lễ chính là thời cơ lôi kéo nhân tâm tốt nhất. Cho nên, Bạch Hy cố ý đảo qua mấy siêu thị lớn một vòng, chọn lựa một đám bánh trung thu hương vị đặc biệt chế tác tinh mỹ. Những thứ này, có một ít là chia cho nhân viên, có một ít là gửi biếu khách hàng.

Với tư cách lão bản công ty, Vương Duy Duệ là người đầu tiên nếm thử bánh trung thu. Chưng ra vẻ mặt việc đáng làm thì phải làm, túm lấy hộp bánh vừa được mang tới trên tay Bạch Hy, một bên xé đi vỏ hộp một, bên cảm thán: “Hiện tại bánh trung thu đóng gói thật sự tốt, kiểu dáng cũng nhiều. Nào giống chúng ta khi còn bé, chỉ là bánh nhân đậu, bánh ngũ vị, bánh hạt sen Thành Đô, chán muốn chết, đã vậy, còn thích ăn mà không được.”

“Cái kia là bánh nướng.” Bạch Hy đem mấy hộp bánh trên tay đặt lên bàn làm việc, sau đó nói: “Người trong công ty mỗi người được phát bốn hộp, một hộp bánh dẻo[冰皮月饼, bác QT dịch là băng da bánh trung thu T^T], một hộp bánh nướng[水果月饼: bánh hoa quả trung thu ^^!], còn thêm hai hộp là  loại song hoàng Bạch Liên dung truyền thống[ bánh nướng nhân hạt sen tán nhuyễn thêm  2 trứng muối].”

“Ah, hóa đơn để ta kí tên.” Vương Duy Duệ cắn bánh trung thu, ngồi xuống trước bàn làm việc, tay phải cầm lên bút máy.

“Ở chỗ này, bánh trung thu tổng cộng 100 hộp, giá trị một vạn bốn ngàn bảy mươi ba.” Bạch Hy từ bên trong cặp văn kiện tìm ra một phần hóa đơn cùng một phần biên lai.

Vương Duy Duệ rất nhanh liền ký tên, ngẩng đầu vừa cười vừa nói: “Bạch Hy, bên chỗ Diệp Ý Tiêu của ngươi, dịp trung thu sẽ phát phúc lợi gì cho nhân viên a? Công ty lớn như vậy, chỉ cái này cũng sẽ chi ra không ít nga.”

“Ta làm sao biết.” Bạch Hy nhàn nhạt trả lời. Đây là lời nói thật, hắn chưa bao giờ đối với Diệp Ý Tiêu hỏi bất cứ chuyện gì của Lợi Hải. “Lão đại, buổi chiều ta muốn xin nghỉ.”

“Có chuyện gì không?” Vương Duy Duệ ăn xong một cái bánh, đang cầm chén nước uống.

“Ngày mai là tết Trung thu. Cái kia, trường học của đệ đệ ta, bọn họ không cho nghỉ. Ta muốn xế chiều hôm nay, đem cho hắn mấy thứ bánh cùng trái cây.” Bạch Hy thu thập xong hóa đơn cùng biên lai, nghĩ nghĩ còn nói: “Còn có buổi chiều, ta muốn trở về dọn dẹp phòng ở, nấu thêm nồi canh súp đem cho tiểu tử kia.”

“Không nghĩ tới, trợ lý vạn năng của ta lại nội trợ đảm đang như thế nha.” Vương Duy Duệ rộng lượng phất phất tay:“Công ty buổi chiều cũng không còn chuyện gì, cứ  an tâm  đi nhìn đệ đệ của ngươi a.”

Nhận được phê chuẩn, Bạch Hy lập tức xử lý xong mọi công tác trong tay, vừa đến lúc tan ca liền chuồn đi. Đến siêu thị mua nước cốt, bí đao, măng tây, mấy món ăn hầm cách thủy thanh đạm, lại ôm một túi lớn hoa quả. Cái gì hương tiêu, bồ đào, quả khế, trái bưởi, Hỏa Long quả, dưa Hami, đầy một túi lớn, ước chừng phải hai mươi mấy cân.

Sau khi trở lại chung cư, Bạch Hy tự làm cho mình một tô mì trứng gà thay bữa trưa, sau khi ăn xong lại đặt nồi súp lên bếp. Đợi sôi liền vặn lửa nhỏ, lại bắt đầu quay sang dọn dẹp phòng.

Căn hộ này mỗi ngày đều có nhân viên đến vệ sinh sạch sẽ, cũng không mất nhiều thời gian dọn dẹp, chỉ là đem một ít đồ vật nhỏ xếp cho gọn. Diệp Ý Tiêu có chút khiết phích [sạch sẽ quá độ], chướng mắt nhất chính là mấy thứ dơ dáy bẩn thỉu.

Quay qua quay lại đã bốn giờ chiều, Diệp Ý Tiêu gọi điện nói: “Tiểu Hy, ta ở dưới lầu, ngươi đem đồ xuống đây đi.”

Bạch Hy sau khi cúp điện thoại liền tranh thủ dùng bình thuỷ ủ ấm canh súp, mang theo hai mươi mấy cân hoa quả đi ra cửa.

Thời điểm đi ra khỏi cổng chung cư, liền nhìn thấy một cỗ Aston Martin One 77 màu trắng ngừng tại bên đường. Hắn vội vàng bước qua, cửa xe liền mở, Diệp Ý Tiêu xuống xe tiếp nhận đồ vật lỉnh kỉnh trong tay Bạch Hy, chân mày hơi nhíu lại: “Mua mấy thứ này nhiều như vậy làm gì, ngươi cho rằng mình đang đi cứu trợ nghèo khó vùng núi a?”

“Mua nhiều một chút, để Tiểu Nhiên chia cho bạn cùng ký túc xá ăn chung.” Bạch Hy cười cười, nhìn Diệp Ý Tiêu đem hoa quả bỏ vào chỗ ngồi phía sau.

“Bọn hắn ở chỗ đó không lo ăn không lo uống, mua nhiều như vậy, quá nặng đi. Xem ngón tay của ngươi, đều lằn ra dấu.” Diệp Ý Tiêu bất mãn lôi kéo tay Bạch Hy, nhìn tới trên ngón tay đầy vết dây hằn, lông mày nhíu lại càng chặt hơn.

Bạch Hy nhìn bộ dạng Diệp Ý Tiêu như vậy, trong lòng lại cảm thấy từng đợt điềm mật ngọt ngào. Nghĩ tới những ngày qua hai người ở chung, thật sự là có thể dùng câu dính chặt như keo để hình dung. Ban ngày ba cái điện thoại là cố định, đến buổi tối, Diệp Ý Tiêu cũng tận lực giảm bớt xã giao, cùng Bạch Hy ăn cơm, xem phim, thậm chí còn chạy tới Châu Giang[sông Châu giang TQ] bơi đêm. Nếu như không đi ra ngoài, hai người liền làm ổ trong căn hộ, hoặc là cùng một chỗ xem tv, hoặc là chơi cờ vây, cờ vua gì đó. Diệp Ý Tiêu trình độ cờ vua  không tệ, còn chỉ dạy cho Bạch Hy.

Khoảng thời gian tốt đẹp ngọt ngào như vậy, Bạch Hy trước kia có nằm mơ cũng không dám nghĩ, nhưng là bây giờ, lại chân thật đến mức trong lòng phát đau. Nếu như lúc này đây, Diệp Ý Tiêu lại làm ra việc gì tổn thương hắn, như vậy so với lần đầu càng thêm thống khổ, thật sự sẽ hao mòn hết toàn bộ sinh mệnh.

“Làm sao vậy?” Diệp Ý Tiêu nhìn Bạch Hy xuất thần như đi vào cõi thần tiên, đưa tay nắm lấy mặt của hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc da thịt ấm áp mềm mại không tệ, làm cho lông mày đang nhíu chặt của y có chút buông lỏng.

“A, buông tay, sẽ lưu lại dấu vết.” Bạch Hy bị cảm giác khác thường trên mặt  gọi về thần trí, vội vàng nói.

Diệp Ý Tiêu để tay xuống, tại thời điểm Bạch Hy buông lỏng một hơi lại cúi đầu hôn môi hắn, nhẹ nhàng cười: “Không sai, thêm được chút thịt, xúc cảm rất tốt.”

“Coi ta là heo a? Da dày thịt béo liền phải xuất chuồng làm thịt.” Bạch Hy nhẹ  nhàng đẩy Diệp Ý Tiêu ra, đi đến ghế lái phụ bên kia kéo mở cửa xe.

Diệp Ý Tiêu cũng đi theo lên xe, nhìn Bạch Hy cài dây an toàn, một tay ôm vai hắn kéo lại, đôi môi lại lần nữa chụp lên môi hắn, không chút khách khí cướp đoạt mật ngọt trong cái miệng xinh xắn kia.

Bạch Hy bị hôn đến thân thể mềm nhũn, vô lực tựa trong lồng ngực Diệp Ý Tiêu, đôi tay vẫn theo thói quen, vô thức vòng qua cổ y ôm chặt, làm cho hai người càng thêm gần sát.

Thật lâu sau, Diệp Ý Tiêu mới thoả mãn buông Bạch Hy ra, một tay nâng cằm hắn, trong mắt không cách nào che dấu dục vọng: “Nếu như không phải vội vàng đem đồ cho Tiểu Nhiên, ta liền ở chỗ này muốn ngươi.”

Bạch Hy chỉ cảm thấy hai gò má nóng rát, vội vàng liếc qua một bên, tầm mắt không nhìn tới Diệp Ý Tiêu, thấp giọng nói ra: “Cái kia, còn không mau lái xe.”

Đến trường học của Bạch Nhiên mới biết được, phụ huynh đem đồ tiếp tế cho bọn nhỏ đông nườm nượp. Đường cái cùng bãi giữ xe xếp đầy các loại siêu xe đủ màu, mấy vị phụ huynh mang theo bình thuỷ cùng hoa quả tha thiết đứng đợi ở cổngtrường.

Thực nghiệm cao trung quản lý rất nghiêm khắc đối với tất cả học sinh ở ký túc xá. Bình thường, phụ huynh muốn tới thăm cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài, không được đi vào.

Nếu như muốn gặp ai, chỉ có thể thông qua điện thoại báo cho học sinh đến cổng trường, sau khi đăng ký mới có thể ra gặp mặt, hơn nữa quy định thời gian không thể vượt qua 20′.

Bạch Hy trên đường liền gọi điện thoại cho Bạch Nhiên, hẹn đệ đệ ước 5:30 ở cổng trường gặp mặt. Đợi Diệp Ý Tiêu vừa dừng xe lại, đã thấy Bạch Nhiên một thân đồng phục  lam trắng, kích động chạy tới.

“Ca, ca phu, các ngươi tới rồi.” Một tháng không gặp, Bạch Nhiên lại cao thêm một chút, mặt mũi giống như cũng thành thục lên không ít. Chỉ là, vừa mở miệng liền lộ ra nguyên hình.

Bạch Hy trừng mắt liếc đệ đệ nhà mình: “Chỗ đông người, đừng gọi loạn.” Nói xong, cầm bình thuỷ lên nhét vào trong tay cậu nhóc: “Ta hầm cách thủy bí đao, thanh lương giải nhiệt, chờ một lát uống.”

Bạch Nhiên cười tủm tỉm nhìn Diệp Ý Tiêu: “Ý Tiêu ca, ca ca của ta đủ đức hạnh a? Hắn nấu súp uống rất ngon nha.”

Diệp Ý Tiêu đang kéo túi trái cây to nặng từ chỗ ngồi phía sau, nghe được lời của Bạch Nhiên, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Nếu hắn không lấy ta làm chuột bạch… thì cũng được  gọi là đức hạnh.”

“Di?” Bạch Nhiên ngẩn người, không biết Diệp Ý Tiêu vì cái gì lại nói như vậy.

“Ca của ngươi kỳ thật không biết nấu súp, hắn là chiếu theo bách khoa toàn thư canh súp kia từng bước làm. Hắn lại đau ngươi, sợ uống xong không tốt, cho nên, lần đầu tiên nấu ra đều là cho ta uống thử.” Diệp Ý Tiêu tuy nói như vậy, chính là, trong đôi mắt lại lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Bạch Hy có chút xấu hổ, dù sao bị người đem làm thí nhiệm, đó cũng không phải là chuyện tốt gì. Tuy mỗi lần ăn thử, Diệp Ý Tiêu đều hào hứng bừng bừng, đem canh uống đến một giọt cũng không để thừa. Nhưng là, chuột bạch vẫn chính là chuột bạch ah, không có biện pháp thay đổi.

Bạch Nhiên nhìn ca ca nhà mình bộ dạng quẫn bách, kéo kéo Diệp Ý Tiêu, xoay người thì thầm: “Ca phu, ca của ta tất cả lần đầu tiên đều cho ngươi, ngươi còn phàn nàn cái gì a? Tốt xấu gì ca ca ta đều là dụng tâm… nấu nha.”

Diệp Ý Tiêu thích nhất chính là một câu “Ca của ta tất cả lần đầu tiên đều cho ngươi” kia, lập tức  nở nụ cười, đem túi lớn trong tay giơ lên: “Tiểu Nhiên, có những lời này của ngươi, ta cũng không uổng công làm chuột bạch a. Đây, trái cây là ca ca mua cho ngươi, nhìn xem còn có hay không muốn ăn thêm gì khác, ta lại đi mua.”

“Oa oa! Ca, ngươi là muốn cho ta ở trong trường mở tiệm nước trái cây sao?” Bạch Nhiên nhìn thấy đủ loại trái cây, lại càng hoảng sợ.

Bạch Hy cười cười: “Các ngươi trung thu cũng không thể về nhà, mấy thứ này… là để cho ngươi chia cho bạn bè cùng phòng. Đúng rồi, còn có hai hộp bánh trung thu. Bởi vì ký túc xá không có tủ lạnh, mấy loại bánh dẻo ta liền không lấy.”

“Cám ơn ca ca. Đúng rồi, các ngươi ngày mai có kế hoạch sao?” Bạch Nhiên ôm một đống lớn đồ ăn, cười đến trong lòng nở hoa.

“Tạm thời không có an bài, làm sao vậy? Có việc?” Bạch Hy có chút kỳ quái.

“Không.” Bạch Nhiên ánh mắt đảo quanh hai người, cười đến có thâm ý khác. Diệp Ý Tiêu lông mày nhướng cáo, lập tức biết rằng Bạch Nhiên ý tứ khác, thân thủ ôm eo Bạch Hy: “Tiểu Nhiên ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hảo hảo an bài.”

“Nếu như vậy liền tốt nhất.” Bạch Nhiên lúc này mới yên tâm, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Ca, ca phu, đã đến giờ, ta phải đi vào, các ngươi hảo hảo sống a!”

Bạch Hy như thế nào cam lòng nhanh như vậy đã để đệ đệ đi, vội vàng túm lấy cánh tay cậu nhóc: “Còn chưa tới 20 phút, ngươi gấp cái gì a? Đều đã khai giảng hai tháng, học ở đây còn chưa quen sao?”

“Ai nha, ca, ngươi cũng đừng lo lắng nhiều. Ta hiện tại trôi qua có không biết bao nhiêu thoải mái, ăn ngon ngủ ngon, tự nhiên sẽ học tốt. Tháng trước, thành tích thi cử không phải đã cho ngươi xem sao? Ta chính là lọt vào trong top 5 a! Anh ngữ thành tích toàn bộ đều đứng đầu bảng.” Bạch Nhiên mặt mày hớn hở nói, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo.

Bạch Hy lưu luyến đưa mắt nhìn đệ đệ rời đi, thẳng đến nhân ảnh Bạch Nhiên khuất sau những dãy phòng học, vẫn còn không chịu thu hồi tầm mắt. Diệp Ý Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: “Tốt lắm, tiểu hài tử cuối cùng vẫn phải lớn lên, ngươi đừng giống như gà mái mẹ vậy.”

“Ý Tiêu, ngày hôm qua mẹ ta gọi điện thoại về.” Bạch Hy quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Ý Tiêu, nhàn nhạt nói: “Nàng nói, muốn cho Bạch Nhiên đến Anh quốc du học, thuận tiện một nhà đoàn tụ.”

Diệp Ý Tiêu vừa nghe, đã biết ý niệm trong đầu ái nhân, không khỏi nhíu mày: “Mặc kệ bà ta.”

“Không, ta quyết định để Bạch Nhiên đến Anh quốc, người một nhà đoàn tụ là chuyện tốt, ta phải giúp nàng hoàn thành tâm niệm.” Bạch Hy nói, trong đôi mắt cũng không thấy bi thương.

“Ta tôn trọng quyết định của ngươi.” Diệp Ý Tiêu cũng không miễn cưỡng, Bạch Hy một khi đã quyết định, sẽ rất ít khi thay đổi chủ ý. Huống chi, không có Bạch Nhiên ở bên, như vậy hắn sẽ tập trung toàn bộ chú ý trên người y, đây chính là chuyện tốt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương