*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Flanty

Bây giờ bọn họ đang ở dưới chân núi, tràn ngập trong đôi mắt là màu xanh um tươi tốt của cây cối và những ngọn núi ở phía xa.

Tịch Hoan ngước mắt nhìn lên, lại thấy cậu thiếu niên lúc nãy.

Cậu ta đứng ở kia, dưới một tán cây, mái tóc đen nhánh, có mấy sợi dựng lên trông hơi ngốc nghếch, nhưng cố tình trên khuôn mặt lại không có biểu cảm gì.

Một đôi mắt đen kịt, mím môi nhìn cô.

Tịch Hoan trong lòng lộp bộp, theo bản năng ấn vào nút bên cạnh, cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, cũng che khuất thân ảnh bên ngoài kia.

Chờ sau khi cô lại kéo cửa sổ xuống, nơi xa đã không còn người.

Chừng nửa phút sau, người trong xe mới khôi phục lại tinh thần.

Vưu Vi hoàn hồn đầu tiên, "Người vừa rồi, cậu ta cuối cùng muốn làm gì?"

Nhắc tới điều này, Tịch Hoan cũng không thể giải thích được, cô cúi đầu ngửi người mình, dường như cũng không có mùi gì kì lạ mà.

"Tớ cũng tới ngửi, ngửi thấy mùi mỹ nhân nha."

Vưu Vi nói, cũng thò đầu qua ngửi thử, thở ra khí làm Tịch Hoan không khỏi cười thành tiếng, "Tớ sợ ngứa, cậu nhanh tránh ra."

"Cái khác không ngửi thấy, nhưng thật ra có chút hương vị của bánh ngọt."

Đào San San cũng tới đây, "Tớ cũng ngửi thấy, nhưng Tịch Hoan vẫn luôn thích ăn đồ ngọt, có mùi này cũng không có gì kỳ lạ, huống hồ còn khá ngon ha ha."

Các cô ấy cùng Tịch Hoan ngày thường ở chung nhiều, thật sự không quá để ý tới mùi cơ thể cô, hiện tại đến gần hơn, mùi hương vừa thơm mát vừa ngọt ngào.

Vưu Vi lui về chỗ ngồi của mình, nói: "Nếu tớ là bạn trai cậu, mỗi ngày ôm cậu trong lòng sẽ dùng sức ngửi, ngửi đến mạng cũng đều cho cậu."

Tịch Hoan bất ngờ bị cô ấy nói thế khiến cho bối rối đỏ mặt.

Cô vỗ vỗ gương mặt, giải thích: "Trước khi đi mẹ tớ có đưa cho mấy túi bánh nhỏ, trên đường đi tớ có ăn, khả năng là có lưu lại chút mùi hương."

Có lẽ thiếu niên vừa rồi ngửi được mùi bánh ngọt.

Dù sao, ngoại trừ những người ghét ăn đồ ngọt, hầu hết mọi người đều không phản cảm với mùi hương này.

"Tớ thấy thiếu niên vừa rồi tuổi cũng không lớn lắm, hẳn là ngửi được mùi đồ ngọt." Vưu Vi nghĩ: "Nhưng mà vóc dáng của cậu ta cao thật đó."

Vừa rồi các cô vẫn luôn chú ý, lúc thiếu niên kia đứng thẳng ít nhất cũng phải 1 mét 8 mấy, hơn nữa dáng người cũng rất tốt.

"Quả nhiên non xanh nước biếc dưỡng người, tớ cuối cùng cũng biết vì sao Tứ Xuyên nhiều mỹ nữ như vậy rồi." Đào San San cảm khái.

Trong trường có không ít cô gái là người Tứ Xuyên, người nào người nấy đều xinh tươi ngọt ngào.

Nguyễn Văn đã xuống xe, kiểm tra nguyên nhân vừa rồi xe chết máy.

Vưu Vi ló đầu ra hỏi: "Có phải bị hỏng rồi không?"

"Đừng, chúng ta mới đi được nửa đường, nếu đi bộ, hành lý cũng không mang theo được, cũng không biết có còn xa lắm không."

Nguyễn Văn kiểm tra một hồi, trả lời: "Không có việc gì, chắc là do lúc nãy bị xóc quá, xe tớ vừa mới lấy cuối tuần trước, sao có thể có vấn đề được."

Cậu ta có gia cảnh tốt, nhưng lại không hay khoe khoang, đây cũng là lý do mà cậu ta được mọi người yêu mến.

Sau khi khởi động lại, quả nhiên xe không có vấn đề gì, vì thế mọi người lại tiếp tục chậm rãi đi trên con đường này, tiến thẳng về phía Tiểu học Lâm Xuyên.

———

Nửa giờ sau, xe tới nơi.

Cách đó không xa đã thấy thấp thoáng hình dáng của toà nhà dạy học, ba nữ sinh đều không nhịn được mà lên tiếng hoan hô, "Cuối cùng cũng tới rồi."

Tịch Hoan một đường đều mở cửa sổ, cũng đỡ say xe hơn không ít.

Vốn dĩ cô muốn đưa hết kẹo cho thiếu niên kia, kết quả đối phương chỉ cầm một cái, cho nên cuối cùng vẫn là cô cho hết vào bụng mình.

Nguyễn Văn huýt sáo, "Thoạt nhìn cũng không tồi."

Tình hình của trường Tiểu học Lâm Xuyên vượt ra ngoài dự đoán của họ.

Vốn tưởng rằng sẽ giống như những trường tiểu học cũ nát được đề cập đến trong tin tức, không ngờ toà nhà dạy học lại đẹp thế này, mặc dù không được tốt như trên thành phố.

Trường học này không có quy định đỗ xe ngoài cổng, xe có thể trực tiếp đi vào.

Hành lang cả 6 tầng khu nhà dạy học đều đầy ắp học sinh, đứa trẻ nào cũng tò mò nhìn mấy vị giáo viên mới phía dưới.

Nguyễn Văn nói: "Trước đó tớ đã tìm hiểu qua, xung quanh đây chỉ có duy nhất một trường tiểu học, tuy nhiên số lượng học sinh vẫn có thể chấp nhận được, hơn nữa chính phủ vừa cấp thêm một khoản trợ cấp mới vào năm ngoái, trường học đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia."

Lần này cậu ta xem như là đội trưởng, thân là nam sinh duy nhất trong đội, tự nhiên sẽ phải chịu trách nghiệm cho sự an toàn của các cô gái còn lại.

Tịch Hoan nhìn xung quanh một chút: "Thật sự là rất khác với suy nghĩ của tớ."

Nguyễn Văn cười nói: "Chẳng lẽ tớ còn có thể hố các cậu sao?"

Đội ngũ dạy hỗ trợ của bọn họ có liên quan tới một vài loại vũ đạo, Tịch Hoan học múa ba lê, Vưu Vi múa dân tộc, Đào San San là nhảy hiện đại, còn Nguyễn Văn thì học đàn ghi-ta.

Trước đây, Tiểu học Lâm Xuyên không có khoá dạy âm nhạc, bởi vì không có giáo viên nào nguyện ý đến đây dạy học, ở đây mặc dù có phương tiện đi lại, nhưng lại ở vị trí quá hẻo lánh.

Người trẻ tuổi thì đều không muốn rời khỏi thành thị.

Vưu Vi khoa trương nói: "Nếu đến nơi này nghỉ ngơi mấy tháng, bảo đảm tâm hồn các cậu đều đắm chìm trong đó, có thể trực tiếp thành Phật luôn."

Mọi người cười thành tiếng.

Có một đứa trẻ nhanh trí chạy đi trước, vừa chạy vừa kêu: "Ông hiệu trưởng, ông hiệu trưởng, cô giáo xinh đẹp tới!"

Không quá vài phút, hiệu trưởng trường Tiểu học Lâm Xuyên bước nhanh đến.

Hiệu trưởng mặc một thân quần áo gọn gàng kiểu Tôn Trung Sơn[1], thoạt nhìn vô cùng nho nhã, trên mặt tươi cười, chỉ là tóc trắng không ít, lại còn hói đầu ở hai bên.

[1] Người Trung Quốc thời chưa cải cách mở cửa, quen mặc "áo Tôn Trung sơn" (VN gọi là áo "đại cán"). Loại áo này do nhà cách mạng Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn) mặc hằng ngày nên mang tên ông.



Kiểu tóc này hấp dẫn đám người Tịch Hoan.

Hiệu trưởng khá lớn tuổi cười tủm tỉm tiến lên, "Hoan nghênh hoan nghênh, tôi vừa mới xử lý chút việc nên có chậm trễ một chút, hy vọng mọi người không để ý."

Mọi người đều xua tay, "Không ngại không ngại."

Hiệu trưởng sau khi nghe xong càng vui vẻ, "Tiểu học Lâm Xuyên chúng tôi có thể đón được sinh viên các bạn đến đây, thật là có phúc khí."

Mọi người tự nhiên đều khiêm tốn.

Sau một hồi khách sáo qua lại, liền đến việc chính.

Bọn họ tới nơi này dạy hỗ trợ, tính thời gian tổng cộng là ba tháng, trong khoảng thời gian này ăn ở đều là sinh hoạt tại trường học ở đây.

Trước đó khi Nguyễn Văn liên lạc, Tiểu học Lâm Xuyên lập tức đồng ý. Bây giờ bọn họ đã đến đây, cũng không thể bắt họ đi tìm nơi khác để ở, vậy cũng quá không có đạo đức rồi.

"Trường học có tổng cộng sáu cấp, mỗi cấp một tầng lầu, mỗi tầng lầu có năm phòng học, một văn phòng, hai cầu thang."

Hiệu trưởng giới thiệu ngắn gọn cho họ về môi trường giảng dạy.

"Sợ các bạn cùng các giáo viên già không có cùng đề tài, nên tôi đã cho người dọn dẹp một gian phòng trống, ở ngay lầu một, các bạn có thể làm việc cùng nhau."

Tịch Hoan nhẹ nhàng nói: "Đã làm phiền hiệu trưởng rồi."

"Không phiền không phiền." Hiệu trưởng xua tay, vui tươi hớn hở nói: "Vừa lúc có mấy giáo viên khoa học cũng ở trong văn phòng mới."

Điều này bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Hiệu trưởng đẩy cửa văn phòng mới ra, "Sợ các bạn ngày thường nhàm chán, tuần trước trong trường đã trang bị thêm internet, chẳng qua nơi này có khả năng tín hiệu internet không tốt lắm."

Tịch Hoan dừng ở cuối cùng, lấy di động ra kết nối thử, tín hiệu mạng không dây vẫn ổn.

Đến lúc đó cô dạy bọn nhỏ khiêu vũ, không thể cái gì cũng không xem được, trước lúc tới đây cô đã download mấy video múa ba lê, nhưng mà số lượng vẫn quá ít.

Sau khi rời khỏi khu dạy học, hiệu trưởng lại đưa bọn họ tới phía sau.

Sau khu dạy học, đi về bên trái thêm mấy chục mét chính là một sân thể dục lớn, tuy có hơi cũ, nhưng cơ bản thì các dụng cụ thể dục đều có.

Bên phải là một căn phòng lớn, còn thấy khói bếp bay lên, nhìn ra được chính là nhà ăn, phía sau có hai toà nhà nhỏ.

Hiệu trưởng biết bọn họ đều đang chú ý tới ký túc xá, trực tiếp dẫn họ đi tới, nói: "Chúng tôi đã dọn dẹp ký túc xá rồi, tuy tương đối đơn sơ, nhưng hy vọng các bạn không để ý."

"Có một số học sinh nhà xa cũng sẽ ở đây, không phải giáo viên bản địa cũng sẽ ở nơi này." Ông nói thêm: "Ký túc xá vừa mới được sửa sang lại năm ngoái."

Nơi đám người Tịch Hoan đến chính là toà nhà thứ hai.

Nơi này khá ổn, ít nhất ba cô gái đều cảm thấy tốt.

Hiệu trưởng còn để riêng cho mỗi người một gian phòng, phòng rộng hơn mười mét vuông, còn có một ban công, nhưng cũng đủ sạch sẽ, trên giường cũng là chăn đệm mới.

Đào San San nhỏ giọng nói: "Tớ đã chuẩn bị tốt tinh thần ở ghép, không nghĩ tới điều kiện còn tốt như vậy, thật ngoài dự kiến."

Tịch Hoan và Vưu Vi đều nghiêm túc gật đầu.

Đối với việc bọn họ tới đây dạy học, trong trường học vô cùng coi trọng.

Bởi vì các giáo viên hiện giờ tuổi đều không nhỏ, người trẻ tuổi lại không bằng lòng tới nơi này, cho nên họ vẫn luôn hy vọng có sinh viên có thể đến đây thời gian dài.

"Phía trước bên này là nơi một số giáo viên khoa học trước đó cũng đến dạy hỗ trợ đang ở, bọn họ đều là nam sinh, cũng là sinh viên, cho nên tôi đã đem chỗ này ngăn cách với các bạn."

Trước đây, trường học không có giáo viên ngoại khoá, lần này họ đã lên lịch học mới, mỗi cấp đều kết hợp thêm vài tiết dạy.

Mỗi tuần một hai tiết, không tính là nhiều.

Hiệu trưởng vừa nói, bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn qua.

Bởi vì không có lan can bảo hộ trên ban công, nên có thể dễ dàng nhìn thấy quần áo treo trên đó, bao gồm cả cái quần tứ giác đang đón gió bay nhảy kia.

Màu vàng nhạt, vẽ hình Cậu Bé Bọt Biển, hai hàm răng trắng, phía sau là hai con mắt mở to như đang nhìn bọn họ.

Tịch Hoan trầm mặc, dời tầm mắt.

Trong lòng còn có chút tò mò, nam sinh đại học lại còn có thể mặc quần lót ngây thơ như vậy.

"Có lẽ các bạn còn quen nhau đấy." Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói: "Các bạn còn có vấn đề gì không? Tôi đều có thể giải đáp."

Vừa dứt lời, chiếc quần lót Cậu Bé Bọt Biển trên ban công lầu hai đối diện liền bay xuống dưới.

Không quá vài giây, một nam sinh tóc đỏ từ bên trong chạy ra, vội vàng hét lên: "Thẩm Khinh Lãng, Cậu Bé Bọt Biển ngã xuống, xong rồi xong rồi..."

"Cậu ta buổi sáng ra ngoài còn chưa trở về, cậu gọi điện thoại xem sao?"

Nam sinh cũng không quay đầu lại, nói: "Tính cách cậu ấy cậu không phải không biết, nửa ngày không nói nổi một câu, sáng nay cậu ấy đi thực nghiệm sản phẩm mới rồi, chắc khi nào đói bụng mới quay về."

Cậu ta ngó xuống phía dưới xem quần lót bay tới chỗ nào.

Vưu Vi nhắc nhở: "Ở trên cây bên kia."

Nghe thấy âm thanh, nam sinh tóc đỏ nhìn qua, lại thấy ba nữ sinh xinh đẹp đều đang nâng đầu nhìn mình chằm chằm, tóc đỏ kinh hãi, lại chạy vào trong phòng.

Vưu Vi cùng Đào San San đều nghẹn cười.

Hiệu trưởng cũng mỉm cười xấu hổ, "Mấy giáo viên khoa học tương đối hoạt bát ha ha, nếu bên này xong rồi, tôi đưa các bạn đi xem nhà ăn."

Lúc gần đi, Tịch Hoan quay đầu nhìn lại.

Cậu Bé Bọt Biển treo ở trên cây, gió thổi đến run bần bật.

Nhưng khác với vừa rồi chính là, dưới tàng cây có thêm hai người, một người tóc đỏ, một người chính là thiếu niên cô đã gặp trước đó, tự mình duỗi tay lấy, nhìn rõ ràng được thân hình gầy gò nhưng rắn chắc của cậu.

———

Lúc Thẩm Khinh Lãng từ bên ngoài trở về, thấy được tin tức trên WeChat.

Cậu chẳng nói gì, chỉ là lập tức cùng tóc đỏ đi xuống phía dưới tàng cây, vóc dáng cậu cao ráo, dễ như trở bàn tay liền bắt được Cậu Bé Bọt Biển.

Tóc đỏ nhẹ nhàng thở ra, "May mắn không ở trên đỉnh."

Thẩm Khinh Lãng không muốn trả lời những lời này của cậu ta.

Đối với một màn bị mấy nữ sinh xinh đẹp kia thấy được, tóc đỏ im bặt không nhắc tới, Thẩm Khinh Lãng tính cách có chút bướng bỉnh, loại việc này không cần thiết phải nói ra.

Hai người xoay người trở về, Thẩm Khinh Lãng liền thấy cách đó không xa Tịch Hoan đang quay đầu lại.

Anh ngây người một chút, mặt chậm rãi nổi lên màu đỏ.

Sau một lúc lâu, Thẩm Khinh Lãng đem Cậu Bé Bọt Biển giấu ra sau lưng, bước nhanh đi tới bên cạnh tóc đỏ, muốn để cậu ta che chắn cho mình.

Tóc đỏ tên Trần Tuyết Dương, là bạn học nhiều năm với Thẩm Khinh Lãng, đây là lần đầu tiên cậu ta muốn khóc vì sung sướng, Thẩm Khinh Lãng cư nhiên thân cận với cậu ta như vậy. Nhưng trong lúc uốn éo quá mức, liền phát hiện Thẩm Khinh Lãng cao hơn mình tận nửa cái đầu.

Lại còn dùng ưu thế này để trộm ngắm nữ sinh xinh đẹp bên kia.

Trần Tuyết Dương cả giận nói: "Dù có cao hơn chút cũng là người mặc Cậu Bé Bọt Biển!"

———

Tác giả có lời muốn nói: Cái tên Lãng này của chúng ta chính là danh bất hư truyền.

Loại quần lót này thật sự sặc sỡ.

Mọi người có thể lên mạng tìm tòi một chút (●"?"●)??

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương