Đừng Nhìn Xuống Đáy
-
Chương 34
Pháo hoa cô đơn, cho dù có sáng rực rỡ cũng chỉ trong một chớp mắt, nở rộ trong đêm đen, rồi nhanh chóng tiêu tan.
An Lạc nhìn pháo hoa đầy trời, khó đè nén được khó chịu trong lòng, nếu vào lúc này lại chỉ có một mình, vậy có bao nhiêu cô đơn đây?
Cô nhớ đến Giang Việt.
Đó là cái tên mà bốn năm qua cô liều mạng muốn trốn tránh.
Nhưng rồi cô vẫn gọi điện đến.
”An Lạc?” Giọng ở đầu dây ngạc nhiên thấy rõ.
”Ừm.” An Lạc cúi đầu nhìn móng tay, “Chúc mừng năm mới!”
”Chúc mừng năm mới.” Giọng anh đựng đầy ôn hòa.
Im lặng một hồi, bỗng Giang Việt nói: “Cậu đang xem chương trình cuối năm à?”
An Lạc cười: “Từ lâu mình đã không xem chương trình đó nữa rồi, sau khi Triệu Bản Sơn ra sau cánh gà thì mẹ mình cũng không xem nữa.”
Giang Việt bật cười vài tiếng, “Vậy cậu đang xem pháo hoa?”
Những đợt pháo hoa rực rỡ bùng nổ giữa không trung, sặc sỡ đến chói mắt.
”Ừm, cậu thì sao?”
”Mình cũng thế.”
Tâm tình thoáng lạnh dần ngào ngạt, “Giang Việt...”
Muốn nói lại thôi.
Giang Việt không nói gì, cô lại từ tốn: “Sao lúc ấy phải đi?”
Nếu thích tôi, vì sao phải đi?
”Vì An Lạc nói mình biết, cô ấy không muốn gặp mình nữa.” Giọng anh bình tĩnh như đang nói về chuyện không liên quan gì đến mình.
An Lạc không nói nên lời, tâm tư thiếu nữ đó mà! Nói không thích thì chính là thích, bảo cậu đi thì nghĩa là đừng đi.
”Chỉ là lâu lắm rồi...” An Lạc thì thào.
Chiến tranh lạnh kéo dài bốn năm, còn ai có thể nhớ mãi không quên?
”Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn.
”Giang Việt, tôi có người mình thích rồi.” Cuối cùng cô cũng mở miệng.
Trong điện thoại chỉ có tiếng điện phát ra, một giây đồng hồ cũng rất dài.
”Anh ta thích cậu sao?” Qua một lúc lâu, anh hỏi lại.
”Ừ.”
”Vậy chúc cậu hạnh phúc.”
Tim An Lạc như rơi xuống, mắt có phần chua xót.
Sân bóng rổ đại học, một buổi chiều đầu hạ, An Lạc đến mua nước chanh, trông thấy bóng người cao lớn xa xa, anh đứng ngược sáng đợi cô, mặt trời lớn treo trên đầu, phủ lên tóc anh một màu nắng, cũng nhuộm bộ váy trắng cô sang sắc vàng, cô từ từ chạy đến gần.
Thế giới này nhiều người như thế, chỉ có cậu là phương hướng duy nhất mình chạy đến.
Giang Việt à, cậu đã chờ lâu quá rồi.
***
Vừa sang năm mới An Lạc đã lên kế hoạch về thành phố S, lập tức bị mẹ mắng một trận: “Vất vả lắm mới về nhà mấy hôm, có bạn trai rồi liền quên bố mẹ.”
An Lạc cười ngốc nghếch, thật ra nhìn bố mẹ có vẻ rất vui, liền đồng ý với họ qua một thời gian nữa sẽ dẫn Trương Nhiên về ra mắt.
Trước khi đi, An Lạc được Phó Nhiêu mời đến một nhà hàng năm sao dùng bữa.
Dù nói hiềm khích lúc trước đã tiêu tan, nhưng khoảng cách bốn năm đó vẫn còn tồn tại.
Lúc An Lạc đến nhà hàng thì Phó Nhiêu đã đến trước đợi cô, cô mỉ cười.
”Hiếm khi tôi chờ cậu một lần, tôi nhớ trước kia toàn là cậu chờ tôi.”
An Lạc ngồi xuống, Phó Nhiêu cười nói.
An Lạc nhớ lại ngày trước, cảm thấy thân mật hơn: “Trước kia cậu là nữ vương, ai dám để cậu chờ?”
”Giang Việt dám đấy thôi.” Cô ấy cúi đầu uống nước trái cây.
Cô ấy thẳng thắn như thế khiến An Lạc ngây ra, rồi sau đó cười: “Giang Việt là nam thần, nhớ năm đó nữ sinh thích cậu ta đủ để xếp hai vòng quanh ký túc xá nam.”
Ngày trước cô hay thích cùng với Phó Nhiêu giễu cợt chuyện “GPA” của Giang Việt, nhưng lần này Phó Nhiêu không cười, chỉ ngẩng đầu nhìn An Lạc: “Vậy là, cậu với anh ấy ở bên nhau rồi?”
An Lạc cúi đầu uống cappuccino mà Phó Nhiêu đã gọi cho cô, lắc đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”
Phó Nhiêu sửng sốt, lập tức bật cười: “Thì ra là thế.”
An Lạc nắm lấy cốc không nói gì, cô ấy cho là mình còn thích Giang Việt ư? Nếu còn thích anh, làm sao cô có thể còn đối mặt nói chuyện như thế này với Phó Nhiêu được nữa?
”An Lạc, đến cuối cùng, nhân quả luân hồi, cũng chỉ có cậu là tốt nhất.” Bất chợt Phó Nhiêu lạnh nhạt nói.
An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ cười nhạt, nếu Phó Nhiêu biết mấy năm qua cô sống thế nào, liệu còn nói câu đó được không?
”Chỉ là tôi gặp được người rất tốt.” Cuối cùng, cô chốt một câu như thế.
Không cần phải lôi những hồi ức không hay của ngày xưa ra gặm nhấm nữa, khiến trong lòng người khác phải áy náy, vừa hại người vừa hại mình.
”Giang Việt rất thích cậu, hay nói đúng là, anh ấy rất yêu cậu.” Bỗng Phó Nhiêu từ tốn thốt lời, cụp mắt nhìn mép cốc.
Ngực An Lạc hồi hộp: “Phó Nhiêu, nếu cậu ta thật sự thích tôi, vì sao lâu như vậy không nói tôi biết? Cậu sai rồi, thật ra...”
”Vậy còn cậu?” Phó Nhiêu giương mắt, vẫn là ánh mắt lạnh lùng mà xinh đẹp quen thuộc như trước.
An Lạc sửng sỡ: “Cái gì?”
”Vậy cậu thích Giang Việt lâu như thế, không phải cũng không nói ra được đấy sao... Hai người quá giống nhau, thời gian thích đối phương càng lâu càng khó mở lời, vì suy tính hơn thua nên mới có đe dọa, dẫu gì cả hai cũng từng...”
An Lạc siết chặt tay, ngắt lời cô ấy: “Bây giờ nói điều này thì còn ý nghĩa gì? Lúc cô với cậu ta ra đi, các người có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
”An Lạc, nếu Giang Việt gọi điện bảo cậu cút, bảo rằng mãi mãi không muốn gặp cậu nữa, cậu sẽ làm thế nào?” Phó Nhiêu mím môi.
Bàn tay nắm chặt dần buông, An Lạc không nói câu nào.
”Tôi thừa nhận, ngay từ đầu tôi đã thích Giang Việt, nhưng cậu cũng thích anh ấy, nên tôi chỉ có thể sắm vai người bên đường, đứng từ xa nhìn hai người, nghe cậu nói cậu với Giang Việt thế nào, nhìn quan hệ giữa cậu với Giang Việt càng lúc càng tốt... Tôi rất ích kỉ, là tôi mắc nợ cậu, nhưng những lời cậu nói với Giang Việt đã đủ để anh ấy rời xa cậu, anh ấy không nợ gì cậu cả.”
Nên vì thế là có thể rời đi trong im lặng ư?
An Lạc cười khổ, đè nén chua xót trong mắt, ngẩng đầu nhìn Phó Nhiêu:“Cám ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này, nhưng thật đáng tiếc, tôi đã không quay về được nữa rồi.”
Người bạn tốt nhất không còn là Phó Nhiêu cậu, người thích nhất cũng không còn là Giang Việt.
Phó Nhiêu vẫn còn nó: “Anh ấy đều nhớ rõ sinh nhật mỗi năm của cậu, hễ nhìn thấy bóng lưng người nào giống cậu thì đều...”
”Đủ rồi Phó Nhiêu, chuyện đã qua, sao không thể để nó cứ vậy trôi qua?” An Lạc chống tay đỡ trán, nhắm mắt lại.
Không thể nghe tiếp nữa, cô đã không thể quay về.
Phó Nhiêu im lặng nhìn cô, cuối cùng rũ mắt: “Vậy chúc cậu hạnh phúc.”
Chúc cậu hạnh phúc.
Giang Việt cũng nói đúng những chữ này với cô
Cô cười như tự giễu.
Không thanh xuân của người nào có thể viên mãn, tại sao không thể như thế, mang theo những hồi ức không gạt đi được, nếu không thể quay về thì đừng có gợi nhớ nữa.
Người là vết thương của tôi, tôi là dấu chu sa của người. Cả hai không ai nợ gì nhau.
***
Lại ngồi máy bay đến thành phố S, An Lạc mang theo bốn lạng thịt béo lên cùng với một túi đồ ăn bố mẹ ép cô cầm theo quay về nhà Trà Trà.
Trà Trà vẫn còn ở nhà với bố mẹ, trong nhà chỉ có một mình cô.
Cô mệt nhọc xách đồ lên tầng, lại dọn dẹp nhà cửa, mệt đến mức ngồi phịch xuống sô pha, gọi điện cho Trương Nhiên.
Nghe điện thoại là một cô gái.
Lập tức An Lạc quên mất lưng đau chân mỏi, suýt nữa nhảy dựng lên: “Tôi tìm Trương Nhiên, anh ấy đâu?”
”Ờ, Trương Nhiên đang ở phòng thu âm, đợi lát nữa tôi bảo cậu ấy gọi lại cho cô được không?” Giọng cô gái rất êm tai.
Phòng thu âm? Trương Nhiên đến phòng thu làm gì?
”Anh ấy đang làm gì?” Giọng An Lạc có vẻ hoài nghi.
”Ghi âm đó, chờ chút, cậu ấy đến đây...” Nói xong cô gái đó gọi Trương Nhiên một tiếng, nhưng không phải gọi tên anh, cái gì Gia vậy?
An Lạc một đầu đầy dấu chấm hỏi, đợi lúc nghe thấy Trương Nhiên “alo”, An Lạc mới ho khụ: “Anh đang làm gì thế?”
”Đợi lát nữa nói với em sau, em có chuyện gì không?” Trương Nhiên có vẻ vội.
”Không có gì, em mới về thành phố S, báo cho anh một tiếng.” An Lạc vẫn cảm thấy kì quái, cô gái đó rốt cuộc là ai? Vì sao điện thoại của Trương Nhiên mà cô ấy có thể nhận?
Nhưng nếu hỏi ra liệu có khiến Trương Nhiên cảm thấy phiền chán không?
An Lạc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không hỏi.
”Ừ, buổi tối còn có việc, mai gặp.” Trương Nhiên nói xong nhanh chóng cúp máy.
An Lạc nhìn lịch sử cuộc gọi không đến một phút đồng hồ, tức giận ném điện thoại lên ghế, cái gì chứ? Buổi tối có thể có chuyện gì?
Mặc kệ anh, tốt nhất là lấp đầy bụng trước đã.
An Lạc xuống lầu ăn một bán vằn thắn, đang ăn đến mức trán đổ đầy mồ hôi thì chợt nhớ đến lời cô gái kia nói, cô ấy nói Trương Nhiên ở phòng thu âm.
Trương Nhiên không có việc gì chạy đến phòng thu làm gì? Ghi âm? Ban nhạc?
Trong nhà anh còn có nhiều thiết bị thu âm như vậy, xem ra rất chuyên nghiệp, nhưng vì sao anh chưa bao giờ nói cho cô biết?
Càng nghĩ càng cảm thấy uẩn khúc, An Lạc buồn chán bật điện thoại lên, có tin nhắn mới.
[Oa Gia]: Nhớ ăn cơm.
Cái quái gì thế? Điện thoại Oa Gia động kinh hay điện thoại cô động kinh?
Có lẽ gửi nhầm, cô vô tâm tắt tin nhắn đi, tìm nhạc trong máy nghe.
Lâu rồi Oa Gia không gửi bài mới, lần thứ n An Lạc lướt nhạc của anh, tuy không hiểu tiếng Nhật nhưng âm sắc đẹp đến mức muốn khóc, khoan đã, vì sao giọng này giống người kia thế?
Người kia không phải là... giọng của Trương Nhiên sao?
Đúng thế! Vì sao giọng của Oa Gia lại giống giọng của huấn luyện viên nhà cô vậy?
An Lạc nghĩ mà toát mồ hôi lạnh...
hẳng lẽ, vì giọng của Trương Nhiên giống nam thần của cô nên cô mới thích anh ư?
Không phải chứ?!
Sao lại có cảm giác áy náy có lỗi với Trương Nhiên thế này?
Cảm giác này thật là lạ…
Nhất định là hỏng đầu rồi, nghĩ đến đó, An Lạc ngã mình xuống giường, ngủ đi ngủ đi, ngày mai quên hết đi.
An Lạc mơ thấy mình đang vượt nóc băng tường, chợt nghe tiếng động đinh tai nhức óc, đập vào màng nhĩ cô.
Cô sợ đến mức ngã lăn xuống đất, mắt mấp máy mở ra.
Là chuông điện thoại.
Trước khi ngủ cô quên để điện thoại ra xa mà đặt ngay bên gối, may mà không bị dọa đến mức mắc bệnh tim.
Là ai thiếu đạo đức thế, đã hơn nửa đêm rồi gọi điện quấy rầy làm gì?
Cô nhìn màn hình.
Trương Nhiên?
”Trễ thế này rồi có chuyện gì?” An Lạc tức giận.
”Em ngủ chưa?” Trương Nhiên không có vẻ nào muốn xin lỗi.
An Lạc nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, không nén được lửa giận: “Anh cảm thấy em ngủ chưa?”
”Cũng không sao, dù sao giờ em cũng tỉnh rồi, xuống nhà ăn bữa khuya đi.” Trương Nhiên tiếp tục thản nhiên nói.
An Lạc: “...”
Sau khi xuống lầu, sắc mặt An Lạc không tốt lắm, tóc rối xù, bên ngoài lại lạnh, hơn nữa còn bị người ta đánh thức, quả thật ôm một bụng tức giận.
”Sao trông em như vừa ở bãi nổ về vậy?” Sau khi thấy cô, huấn luyện viên mở miệng nói câu đầu tiên.
An Lạc trợn mắt với anh: “Em đang ngủ ngon giấc, bị anh đánh thức, anh không cảm thấy có lỗi à?”
”Anh ở ngoài chờ em lâu như thế, em không thấy cảm động ư?” Trương Nhiên trả đũa.
An Lạc trợn mắt mà không nhịn được cười: “Mời em ăn lẩu tokbokki đi!” Nói xong khoác lấy tay anh, “Lâu rồi không gặp Cookie, chừng nào anh đón nó về?”
”Mai đi.”
An Lạc: “Đúng rồi, mấy hôm nay Trà Trà đi vắng, em sẽ thường xuyên đến tìm anh ăn cơm đó nhé!”
Trương Nhiên hỏi: “Em ở nhà cô ấy?”
”Đúng thế.”
”Nhà cô ấy không còn ai khác?”
”Đúng thế, một mình em chán lắm.”
”Vậy chuyển đến chỗ anh.”
Anh dùng câu khẳng định.
An Lạc cười: “Để mẹ em biết là em tiêu luôn đó.”
”Anh sẽ nói với mẹ em.” Trương Nhiên vẫn bình tĩnh.
”Thật sao?” An Lạc nghiêng đầu nhìn anh.
”Thật.”
”Được được!” An Lạc vốn có ý định đó, nghe anh nói thế mà ngập tràn hưng phấn.
Ở chung với huấn luyện viên à, nghĩ thế nào cũng thấy rất thú vị.
An Lạc nhìn pháo hoa đầy trời, khó đè nén được khó chịu trong lòng, nếu vào lúc này lại chỉ có một mình, vậy có bao nhiêu cô đơn đây?
Cô nhớ đến Giang Việt.
Đó là cái tên mà bốn năm qua cô liều mạng muốn trốn tránh.
Nhưng rồi cô vẫn gọi điện đến.
”An Lạc?” Giọng ở đầu dây ngạc nhiên thấy rõ.
”Ừm.” An Lạc cúi đầu nhìn móng tay, “Chúc mừng năm mới!”
”Chúc mừng năm mới.” Giọng anh đựng đầy ôn hòa.
Im lặng một hồi, bỗng Giang Việt nói: “Cậu đang xem chương trình cuối năm à?”
An Lạc cười: “Từ lâu mình đã không xem chương trình đó nữa rồi, sau khi Triệu Bản Sơn ra sau cánh gà thì mẹ mình cũng không xem nữa.”
Giang Việt bật cười vài tiếng, “Vậy cậu đang xem pháo hoa?”
Những đợt pháo hoa rực rỡ bùng nổ giữa không trung, sặc sỡ đến chói mắt.
”Ừm, cậu thì sao?”
”Mình cũng thế.”
Tâm tình thoáng lạnh dần ngào ngạt, “Giang Việt...”
Muốn nói lại thôi.
Giang Việt không nói gì, cô lại từ tốn: “Sao lúc ấy phải đi?”
Nếu thích tôi, vì sao phải đi?
”Vì An Lạc nói mình biết, cô ấy không muốn gặp mình nữa.” Giọng anh bình tĩnh như đang nói về chuyện không liên quan gì đến mình.
An Lạc không nói nên lời, tâm tư thiếu nữ đó mà! Nói không thích thì chính là thích, bảo cậu đi thì nghĩa là đừng đi.
”Chỉ là lâu lắm rồi...” An Lạc thì thào.
Chiến tranh lạnh kéo dài bốn năm, còn ai có thể nhớ mãi không quên?
”Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn.
”Giang Việt, tôi có người mình thích rồi.” Cuối cùng cô cũng mở miệng.
Trong điện thoại chỉ có tiếng điện phát ra, một giây đồng hồ cũng rất dài.
”Anh ta thích cậu sao?” Qua một lúc lâu, anh hỏi lại.
”Ừ.”
”Vậy chúc cậu hạnh phúc.”
Tim An Lạc như rơi xuống, mắt có phần chua xót.
Sân bóng rổ đại học, một buổi chiều đầu hạ, An Lạc đến mua nước chanh, trông thấy bóng người cao lớn xa xa, anh đứng ngược sáng đợi cô, mặt trời lớn treo trên đầu, phủ lên tóc anh một màu nắng, cũng nhuộm bộ váy trắng cô sang sắc vàng, cô từ từ chạy đến gần.
Thế giới này nhiều người như thế, chỉ có cậu là phương hướng duy nhất mình chạy đến.
Giang Việt à, cậu đã chờ lâu quá rồi.
***
Vừa sang năm mới An Lạc đã lên kế hoạch về thành phố S, lập tức bị mẹ mắng một trận: “Vất vả lắm mới về nhà mấy hôm, có bạn trai rồi liền quên bố mẹ.”
An Lạc cười ngốc nghếch, thật ra nhìn bố mẹ có vẻ rất vui, liền đồng ý với họ qua một thời gian nữa sẽ dẫn Trương Nhiên về ra mắt.
Trước khi đi, An Lạc được Phó Nhiêu mời đến một nhà hàng năm sao dùng bữa.
Dù nói hiềm khích lúc trước đã tiêu tan, nhưng khoảng cách bốn năm đó vẫn còn tồn tại.
Lúc An Lạc đến nhà hàng thì Phó Nhiêu đã đến trước đợi cô, cô mỉ cười.
”Hiếm khi tôi chờ cậu một lần, tôi nhớ trước kia toàn là cậu chờ tôi.”
An Lạc ngồi xuống, Phó Nhiêu cười nói.
An Lạc nhớ lại ngày trước, cảm thấy thân mật hơn: “Trước kia cậu là nữ vương, ai dám để cậu chờ?”
”Giang Việt dám đấy thôi.” Cô ấy cúi đầu uống nước trái cây.
Cô ấy thẳng thắn như thế khiến An Lạc ngây ra, rồi sau đó cười: “Giang Việt là nam thần, nhớ năm đó nữ sinh thích cậu ta đủ để xếp hai vòng quanh ký túc xá nam.”
Ngày trước cô hay thích cùng với Phó Nhiêu giễu cợt chuyện “GPA” của Giang Việt, nhưng lần này Phó Nhiêu không cười, chỉ ngẩng đầu nhìn An Lạc: “Vậy là, cậu với anh ấy ở bên nhau rồi?”
An Lạc cúi đầu uống cappuccino mà Phó Nhiêu đã gọi cho cô, lắc đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”
Phó Nhiêu sửng sốt, lập tức bật cười: “Thì ra là thế.”
An Lạc nắm lấy cốc không nói gì, cô ấy cho là mình còn thích Giang Việt ư? Nếu còn thích anh, làm sao cô có thể còn đối mặt nói chuyện như thế này với Phó Nhiêu được nữa?
”An Lạc, đến cuối cùng, nhân quả luân hồi, cũng chỉ có cậu là tốt nhất.” Bất chợt Phó Nhiêu lạnh nhạt nói.
An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ cười nhạt, nếu Phó Nhiêu biết mấy năm qua cô sống thế nào, liệu còn nói câu đó được không?
”Chỉ là tôi gặp được người rất tốt.” Cuối cùng, cô chốt một câu như thế.
Không cần phải lôi những hồi ức không hay của ngày xưa ra gặm nhấm nữa, khiến trong lòng người khác phải áy náy, vừa hại người vừa hại mình.
”Giang Việt rất thích cậu, hay nói đúng là, anh ấy rất yêu cậu.” Bỗng Phó Nhiêu từ tốn thốt lời, cụp mắt nhìn mép cốc.
Ngực An Lạc hồi hộp: “Phó Nhiêu, nếu cậu ta thật sự thích tôi, vì sao lâu như vậy không nói tôi biết? Cậu sai rồi, thật ra...”
”Vậy còn cậu?” Phó Nhiêu giương mắt, vẫn là ánh mắt lạnh lùng mà xinh đẹp quen thuộc như trước.
An Lạc sửng sỡ: “Cái gì?”
”Vậy cậu thích Giang Việt lâu như thế, không phải cũng không nói ra được đấy sao... Hai người quá giống nhau, thời gian thích đối phương càng lâu càng khó mở lời, vì suy tính hơn thua nên mới có đe dọa, dẫu gì cả hai cũng từng...”
An Lạc siết chặt tay, ngắt lời cô ấy: “Bây giờ nói điều này thì còn ý nghĩa gì? Lúc cô với cậu ta ra đi, các người có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
”An Lạc, nếu Giang Việt gọi điện bảo cậu cút, bảo rằng mãi mãi không muốn gặp cậu nữa, cậu sẽ làm thế nào?” Phó Nhiêu mím môi.
Bàn tay nắm chặt dần buông, An Lạc không nói câu nào.
”Tôi thừa nhận, ngay từ đầu tôi đã thích Giang Việt, nhưng cậu cũng thích anh ấy, nên tôi chỉ có thể sắm vai người bên đường, đứng từ xa nhìn hai người, nghe cậu nói cậu với Giang Việt thế nào, nhìn quan hệ giữa cậu với Giang Việt càng lúc càng tốt... Tôi rất ích kỉ, là tôi mắc nợ cậu, nhưng những lời cậu nói với Giang Việt đã đủ để anh ấy rời xa cậu, anh ấy không nợ gì cậu cả.”
Nên vì thế là có thể rời đi trong im lặng ư?
An Lạc cười khổ, đè nén chua xót trong mắt, ngẩng đầu nhìn Phó Nhiêu:“Cám ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này, nhưng thật đáng tiếc, tôi đã không quay về được nữa rồi.”
Người bạn tốt nhất không còn là Phó Nhiêu cậu, người thích nhất cũng không còn là Giang Việt.
Phó Nhiêu vẫn còn nó: “Anh ấy đều nhớ rõ sinh nhật mỗi năm của cậu, hễ nhìn thấy bóng lưng người nào giống cậu thì đều...”
”Đủ rồi Phó Nhiêu, chuyện đã qua, sao không thể để nó cứ vậy trôi qua?” An Lạc chống tay đỡ trán, nhắm mắt lại.
Không thể nghe tiếp nữa, cô đã không thể quay về.
Phó Nhiêu im lặng nhìn cô, cuối cùng rũ mắt: “Vậy chúc cậu hạnh phúc.”
Chúc cậu hạnh phúc.
Giang Việt cũng nói đúng những chữ này với cô
Cô cười như tự giễu.
Không thanh xuân của người nào có thể viên mãn, tại sao không thể như thế, mang theo những hồi ức không gạt đi được, nếu không thể quay về thì đừng có gợi nhớ nữa.
Người là vết thương của tôi, tôi là dấu chu sa của người. Cả hai không ai nợ gì nhau.
***
Lại ngồi máy bay đến thành phố S, An Lạc mang theo bốn lạng thịt béo lên cùng với một túi đồ ăn bố mẹ ép cô cầm theo quay về nhà Trà Trà.
Trà Trà vẫn còn ở nhà với bố mẹ, trong nhà chỉ có một mình cô.
Cô mệt nhọc xách đồ lên tầng, lại dọn dẹp nhà cửa, mệt đến mức ngồi phịch xuống sô pha, gọi điện cho Trương Nhiên.
Nghe điện thoại là một cô gái.
Lập tức An Lạc quên mất lưng đau chân mỏi, suýt nữa nhảy dựng lên: “Tôi tìm Trương Nhiên, anh ấy đâu?”
”Ờ, Trương Nhiên đang ở phòng thu âm, đợi lát nữa tôi bảo cậu ấy gọi lại cho cô được không?” Giọng cô gái rất êm tai.
Phòng thu âm? Trương Nhiên đến phòng thu làm gì?
”Anh ấy đang làm gì?” Giọng An Lạc có vẻ hoài nghi.
”Ghi âm đó, chờ chút, cậu ấy đến đây...” Nói xong cô gái đó gọi Trương Nhiên một tiếng, nhưng không phải gọi tên anh, cái gì Gia vậy?
An Lạc một đầu đầy dấu chấm hỏi, đợi lúc nghe thấy Trương Nhiên “alo”, An Lạc mới ho khụ: “Anh đang làm gì thế?”
”Đợi lát nữa nói với em sau, em có chuyện gì không?” Trương Nhiên có vẻ vội.
”Không có gì, em mới về thành phố S, báo cho anh một tiếng.” An Lạc vẫn cảm thấy kì quái, cô gái đó rốt cuộc là ai? Vì sao điện thoại của Trương Nhiên mà cô ấy có thể nhận?
Nhưng nếu hỏi ra liệu có khiến Trương Nhiên cảm thấy phiền chán không?
An Lạc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không hỏi.
”Ừ, buổi tối còn có việc, mai gặp.” Trương Nhiên nói xong nhanh chóng cúp máy.
An Lạc nhìn lịch sử cuộc gọi không đến một phút đồng hồ, tức giận ném điện thoại lên ghế, cái gì chứ? Buổi tối có thể có chuyện gì?
Mặc kệ anh, tốt nhất là lấp đầy bụng trước đã.
An Lạc xuống lầu ăn một bán vằn thắn, đang ăn đến mức trán đổ đầy mồ hôi thì chợt nhớ đến lời cô gái kia nói, cô ấy nói Trương Nhiên ở phòng thu âm.
Trương Nhiên không có việc gì chạy đến phòng thu làm gì? Ghi âm? Ban nhạc?
Trong nhà anh còn có nhiều thiết bị thu âm như vậy, xem ra rất chuyên nghiệp, nhưng vì sao anh chưa bao giờ nói cho cô biết?
Càng nghĩ càng cảm thấy uẩn khúc, An Lạc buồn chán bật điện thoại lên, có tin nhắn mới.
[Oa Gia]: Nhớ ăn cơm.
Cái quái gì thế? Điện thoại Oa Gia động kinh hay điện thoại cô động kinh?
Có lẽ gửi nhầm, cô vô tâm tắt tin nhắn đi, tìm nhạc trong máy nghe.
Lâu rồi Oa Gia không gửi bài mới, lần thứ n An Lạc lướt nhạc của anh, tuy không hiểu tiếng Nhật nhưng âm sắc đẹp đến mức muốn khóc, khoan đã, vì sao giọng này giống người kia thế?
Người kia không phải là... giọng của Trương Nhiên sao?
Đúng thế! Vì sao giọng của Oa Gia lại giống giọng của huấn luyện viên nhà cô vậy?
An Lạc nghĩ mà toát mồ hôi lạnh...
hẳng lẽ, vì giọng của Trương Nhiên giống nam thần của cô nên cô mới thích anh ư?
Không phải chứ?!
Sao lại có cảm giác áy náy có lỗi với Trương Nhiên thế này?
Cảm giác này thật là lạ…
Nhất định là hỏng đầu rồi, nghĩ đến đó, An Lạc ngã mình xuống giường, ngủ đi ngủ đi, ngày mai quên hết đi.
An Lạc mơ thấy mình đang vượt nóc băng tường, chợt nghe tiếng động đinh tai nhức óc, đập vào màng nhĩ cô.
Cô sợ đến mức ngã lăn xuống đất, mắt mấp máy mở ra.
Là chuông điện thoại.
Trước khi ngủ cô quên để điện thoại ra xa mà đặt ngay bên gối, may mà không bị dọa đến mức mắc bệnh tim.
Là ai thiếu đạo đức thế, đã hơn nửa đêm rồi gọi điện quấy rầy làm gì?
Cô nhìn màn hình.
Trương Nhiên?
”Trễ thế này rồi có chuyện gì?” An Lạc tức giận.
”Em ngủ chưa?” Trương Nhiên không có vẻ nào muốn xin lỗi.
An Lạc nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, không nén được lửa giận: “Anh cảm thấy em ngủ chưa?”
”Cũng không sao, dù sao giờ em cũng tỉnh rồi, xuống nhà ăn bữa khuya đi.” Trương Nhiên tiếp tục thản nhiên nói.
An Lạc: “...”
Sau khi xuống lầu, sắc mặt An Lạc không tốt lắm, tóc rối xù, bên ngoài lại lạnh, hơn nữa còn bị người ta đánh thức, quả thật ôm một bụng tức giận.
”Sao trông em như vừa ở bãi nổ về vậy?” Sau khi thấy cô, huấn luyện viên mở miệng nói câu đầu tiên.
An Lạc trợn mắt với anh: “Em đang ngủ ngon giấc, bị anh đánh thức, anh không cảm thấy có lỗi à?”
”Anh ở ngoài chờ em lâu như thế, em không thấy cảm động ư?” Trương Nhiên trả đũa.
An Lạc trợn mắt mà không nhịn được cười: “Mời em ăn lẩu tokbokki đi!” Nói xong khoác lấy tay anh, “Lâu rồi không gặp Cookie, chừng nào anh đón nó về?”
”Mai đi.”
An Lạc: “Đúng rồi, mấy hôm nay Trà Trà đi vắng, em sẽ thường xuyên đến tìm anh ăn cơm đó nhé!”
Trương Nhiên hỏi: “Em ở nhà cô ấy?”
”Đúng thế.”
”Nhà cô ấy không còn ai khác?”
”Đúng thế, một mình em chán lắm.”
”Vậy chuyển đến chỗ anh.”
Anh dùng câu khẳng định.
An Lạc cười: “Để mẹ em biết là em tiêu luôn đó.”
”Anh sẽ nói với mẹ em.” Trương Nhiên vẫn bình tĩnh.
”Thật sao?” An Lạc nghiêng đầu nhìn anh.
”Thật.”
”Được được!” An Lạc vốn có ý định đó, nghe anh nói thế mà ngập tràn hưng phấn.
Ở chung với huấn luyện viên à, nghĩ thế nào cũng thấy rất thú vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook