Đi mua sắm với Giang Việt, đối với An Lạc mấy năm trước mà nói, đây là một chuyện xa xôi biết nhường nào. Nhưng vào lúc này, An Lạc đi vào bách hóa Tesco, đứng bên cạnh chính là Giang Việt hàng thật giá thật.

Cô cảm giác cả lưng mình đã cứng đờ mất rồi.

Nhìn thấy danh sách mua hàng, An Lạc đi vào thang máy chuẩn bị lên tầng hai, lại sợ mình đi nhanh quá Giang Việt không theo kịp, nhịn không được quay đầu lại nhìn anh, ấy vậy mà thấy anh đang nhìn socola.

Bên cạnh còn có mấy cô học trò dùng điện thoại chụp hình anh, An Lạc do dự bước đến: “Cậu muốn ăn socola?”

Giang Việt cầm lấy một hộp Ferrero: “Mình nhớ trước kia cậu từng ước một nguyện vọng, rằng hi vọng có người tặng cậu một bó hoa gắn đầy Ferrero.”

Bản thân An Lạc không còn nhớ rõ, lúc ấy cô nói “có người” có lẽ là nói Giang Việt.

”Ồ, thật thế à? Trước kia tôi không có ai theo đuổi đến thế kia à?” An Lạc không cho anh mặt mũi nào.

Giang Việt không nói gì: “Vậy giờ cậu có muốn không?”

An Lạc ngẩn người, dời mắt sang chỗ khác: “Ăn thứ đó dễ béo.”

Đề tài chấm dứt, An Lạc cách anh khoảng cách nửa người, tiếp tục đi về phía trước.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà An Lạc lại nhớ lại đoạn hội thoại giữa cô với Trà Trà:

”Đi mua sắm với bạn trai là một chuyện hạnh phúc.”

Nghĩ đến đây, cô lập tức phủ nhận, đầu óc lộn xộn nghĩ lung tung gì thế chứ?

Bạn trai của cô là Trương Nhiên kia mà!

Cô mặc niệm trong lòng: Trương Nhiên! Trương Nhiên! Trương Nhiên...

Đột nhiên điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, quả đúng là Trương Nhiên.

”Alo?” An Lạc nhanh chóng bắt máy.

”Ừ, em đang làm gì thế?” Ở bên kia Trương Nhiên có chút ồn ào.

An Lạc nhìn thoáng qua Giang Việt, hơi chột dạ nói: “Em đang đi mua sắm.”

”Với ai?” Anh hỏi tiếp.

An Lạc nghĩ ngời, quyết định nói dối đầy thiện ý: “Đi một mình!”

”Ở đâu?”

An Lạc lại nhìn thoáng qua Giang Việt, bỗng lúc này anh cũng quay đầu nhìn cô, vừa vặn tầm mắt chạm nhau.

Trong lòng An Lạc hoang mang rối loạn, muốn về nhà gọi điện lại cho anh, vậy là nói gấp: “Là bách hóa Tesco dưới nhà em, chỗ em hơi ồn, cúp máy trước đây.”

Cúp điện thoại, An Lạc quả thực điên đến nơi rồi. Cảm giác chột dạ như yêu đương vụng trộm này là thế nào vậy?

Đến khu xì dầu, An Lạc không với tới được chỗ xì dầu trên cao, Giang Việt giơ tay lấy giúp cô, tay An Lạc khẽ chạm vào anh, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng.

Sao lại có cảm giác như đang đóng một phân cảnh vi diệu trong phim thần tượng cẩu huyết thế này?

Không khí im lặng quá mức, Giang Việt vội mở miệng trước: “Mấy năm nay cậu thay đổi nhiều quá.”

An Lạc cười: “Trở nên già ư?”

”Trở nên trưởng thành, đẹp hơn.”

Trưởng thành? Mấy ngày trước Trương Nhiên còn nói cô ngây thơ...

An Lạc không biết phải đáp thế nào: “Cũng đúng thôi, ai rồi cũng trưởng thành.”

”Nhưng có nhiều thứ vẫn không thay đổi.” Giang Việt thản nhiên.

An Lạc nhìn anh: “Ví dụ như?”

”Cảm giác khi cậu ở cạnh mình.” Giang Việt dịu dàng nhìn cô.

An Lạc cúi đầu, không thể nào, cô nghĩ.

Cô của quá khứ sẽ nhảy lên ôm anh, sẽ kể chuyện cười cho anh, sẽ nói:“Giang Việt, cậu đừng có nhìn mình dịu dàng như thế, mình sợ không nhịn được sẽ hôn cậu mất.”

Không đâu, không bao giờ có.

”Giang Việt, cậu cũng biết đấy, có nhiều thứ thật sự không thể quay lại được nữa.” Cô bình tĩnh nói cho anh biết.

”Mình biết...” Giang Việt đáp lại, rồi dừng một lúc: “Nếu cậu không hi vọng mình thích cậu, thì chúng ta vẫn là bạn bè.”

Cần phải lùi đi bao nhiêu bước, mới có thể nói ra câu như vậy.

An Lạc từ từ dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Giang Việt, tôi hi vọng cậu có thể tìm được người tốt hơn.”

Giang Việt nhàn nhạt mỉm cười, người tốt hơn? Mấy năm qua anh cũng nghĩ sẽ có thể tìm được người tốt hơn, nhưng ngoài cô ra, ở đâu còn có người tốt hơn chứ?”

”An Lạc, rốt cuộc cậu không thích mình sao?” Nhìn không ra vẻ đau thương khổ sở trên mặt anh.

An Lạc chỉ cảm thấy từng câu từng chữ đều nói thật khó khăn, cô tìm nhiều năm như thế, cuối cùng không thích anh.

Cô muốn nói ra lời giấu kín trong lòng, trả lời chúc phúc một cách khuôn phép, nhưng khi nhìn đến nụ cười của anh, cô không cách nào thốt lên nổi, lỗ hổng thời gian còn ngay trước mặt, phải như thế nào mới có thể tiến về phía anh không chút để ý?

Thay lòng đổi dạ là chuyện riêng, nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện nên đã biến thành chuyện của hai người, biến cô thành kẻ tàn nhẫn.

An Lạc im lặng, Giang Việt không đợi câu trả lời của cô, mở miệng nói:“Vậy cậu có thể đối xử như một người bạn với mình không?” Anh xoa nhẹ đầu cô, “Cậu từng là bạn tốt nhất của mình mà, không phải sao?”

An Lạc hít sâu một hơi, trong lòng mơ hồ nhói đau, bỗng cô muốn khóc quá.

Đúng thế, bạn tốt nhất.

Cô đè nén nghẹn ngào xuống, cười nói: “Đừng xoa nữa, nếu không không cao lên được.”

”Vậy mình tưới nước cho cậu cao lên nhé?” Giang Việt nhìn cô, trước sau vẫn dịu dàng.

An Lạc cười phì một tiếng.

***

Lúc tính tiền, An Lạc lại nhận được điện thoại của Trương Nhiên, cô với Giang Việt một người cầm một túi hàng đi ra ngoài, Giang Việt cầm túi to giúp cô, cô rút tay ra nghe điện thoại.

”Hôm nay trời Bắc Kinh đẹp thật.” Câu mở đầu của Trương Nhiên chẳng đâu vào đâu cả.

Cách cửa ra còn mấy bước, An Lạc không để tâm lắm vào câu của anh, tùy tiện đáp: “Đúng thế, thời tiết ở thành phố S cũng không tệ đấy chứ?”

”Em ra ngoài mua sắm rồi?” Trong giọng Trương Nhiên dường như mang theo ý cười.

”Không phải hôm nay anh ở nhà đến chán rồi đấy chứ?” An Lạc cảm thấy anh thật sự có chỗ khác thường.

”Anh không ở nhà.” Trương Nhiên thấp giọng.

Nghe thấy giọng anh, An Lạc cảm thấy yên tâm, mỉm cười: “Hửm? Vậy anh ở đâu?”

”Anh đang đợi em.”

An Lạc ngẩn người, vậy mà anh cũng có thể nói lời ngon tiếng ngọt thế này, quả thật được chiều mà sợ: “Em cảm động muốn khóc rồi, mặt này đáng yêu quá, anh phải duy trì cho tốt đấy.”

Nụ cười của cô rất rõ ràng, trong mắt Giang Việt nhuốm một màu buồn bã.

Cúp điện thoại ra ngoài, quả nhiên thời tiết rất đẹp, lúc này An Lạc mới nhận ra mình đã để Giang Việt xách hết đồ, có chút quá phận rồi. Cô đưa tay ra nhận lấy, cười nhe răng với Giang Việt.

”Đừng cười như thế.” Giang Việt nhẹ nói.

”Vì sao?”

”Trên răng cậu mắc rau kìa.” Giang Việt nghiêm túc.

An Lạc hoảng hồn biến sắc, Giang Việt bật cười, An Lạc một hồi sợ bóng sợ gió liền đánh anh: “Không phải chán quá rồi đấy chứ? Lại đùa trò kém cỏi như vậy…”

Hai người cười nói băng qua đường, Giang Việt nắm cổ tay An Lạc, đứng bên trái cô, vừa nói vừa trông xe.

Thật ra, chỉ cần An Lạc nhìn sang phải, nhất định sẽ trông thấy Trương Nhiên đứng ở cửa bách hóa.

Chỉ vì toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào Giang Việt, nên không hề liếc nhìn lấy một cái.

***

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên là An Lạc gọi điện cho Trương Nhiên.

Không ai bắt máy?!

An Lạc nhìn Giang Việt chơi cờ với bố, tiếp tục gọi lại cho Trương Nhiên, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Thấy cuộc gọi nhỡ không phải nên gọi lại sao? Tại sao lâu như vậy mà không xem điện thoại?

Cho đến lúc chập tối Giang Việt rời đi, An Lạc vẫn không nhận được cuộc gọi nào của Trương Nhiên.

An Lạc bắt đầu thấy lo, lúc anh gọi cô nghe rõ tiếng động ồn ào ở ngoài, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

Thật hối hận lúc đó không lưu số điện thoại của bạn anh...

Lúc ăn tối An Lạc cũng không có tâm trạng nào ăn, chờ lâu vậy mà không có ai gọi, lúc gọi lại thì đã biến thành máy bận.

Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định liên lạc với Trà Trà trước, ít nhất cô ấy cũng ở thành phố S, nhà Trà Trà cách nhà Trương Nhiên khá gần.

”Cái gì? Cô bảo tôi đến nhà Trương Nhiên xem sao? Bộ tôi rảnh quá chắc?” Trà Trà tỏ vẻ không muốn.

Lòng An Lạc nóng như lửa đốt: “Cả trưa đến chiều anh ấy không gọi lại cho tôi, sắp mười một giờ rồi, nhất định là có nguyên nhân.”

”Một người đàn ông trưởng thành thì có thể có chuyện gì chứ? Cô lo thừa rồi.” Trà Trà an ủi.

”Nhỡ anh ấy xảy ra tai nạn giao thông, nói thật đấy Trà Trà, tôi thật sự lo lắm...” An Lạc nói xong bắt đầu sụt sịt, dọa Trà Trà hết hồn: “Được rồi được rồi cô đừng có khóc, tôi đến đó là được.”

An Lạc cầm điện thoại chờ cuộc gọi của Trà Trà, đột nhiên phát hiện trên Wechat có người gọi cô, là ba ngày trước, cô mãi không để ý.

Không ngờ lại là Oa Gia.

Ba ngày trước Oa Gia chia sẻ với cô một file âm thanh?

Cô tò mò mở lên, trên màn hình màu đen có phụ đề:

Âm thanh của chú cá heo 52 Hz phát ra.

Không nghĩ ngợi gì, cô đeo tai phone vào, nghe thấy tiếng nước biển mơ hồ, rồi nhanh chóng nghe được tiếng kêu dịu êm, là tiếng ca của cá heo.

Phụ đề từ từ hiện ra:

Cá heo phát ra âm thanh như thế là để tìm kiếm đồng bạn, nhưng những chú cá heo khác không nghe được tần số 52 Hz, âm thanh của nó nằm ngoài tần suất của cá heo bình thường, ngược lại bị giam hãm trong tần số 52 Hz sai lầm.

Nhưng chỉ có nó mới biết, đó không phải là một tần số sai lầm, mà là một tần số đặc biệt, vì trong thế giới huyên náo ầm ĩ này, tìm được một người đặc biệt, có cùng tần số với chúng ta.

Trong thế giới đơn điệu này, sự tồn tại của nó, có lẽ chỉ là vì thay đổi thế giới màu xám này mà thôi, tần số 52 Hz, đây là điều thật đặc biệt.

An Lạc thấy trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi ướt, gõ từng chữ trả lời:

”Cám ơn anh, tôi rất thích file âm thanh này, người tôi thích cũng đã kể câu chuyện này cho tôi.”

Đột nhiên lúc này Trà Trà gọi đến.

Cô ấy thở phì phò nói: “Lạc Lạc, anh ta không có ở nhà.”

Trái tim An Lạc rơi xuống: “Làm phiền cô rồi Trà Trà.”

”Lạc Lạc cô đừng nghĩ nhiều, có lẽ anh ta làm rớt điện thoại ở ngoài, tóm lại là đừng sốt ruột!”

An Lạc đáp lại rồi cúp máy.

Màn hình điện thoại vẫn còn dừng lại ở câu: “Nhưng chỉ có nó mới biết, đó không phải là một tần số sai lầm, mà là một tần số đặc biệt, vì trong thế giới huyên náo ầm ĩ này, tìm được một người đặc biệt, có cùng tần số với chúng ta.”

Lòng An Lạc từ từ bình ổn lại, cô nghĩ, nhất định ngày mai Trương Nhiên sẽ liên lạc lại với cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương