Dung Ngữ Thư Niên
Chương 55: Trường An (Trung)

Bầu trời xám xịt, chắc sẽ không có mặt trời. Ta kéo cao cổ áo, vẫn thấy lạnh, lại khép chặt vạt áo vào.

Mặc dù nhà cửa bị phá hủy, nhưng ta vẫn quen thuộc từng chỗ, chỗ nào là đất trống, chỗ nào có hành lang, đường kia đi thông đến viện người nào. Ta xuyên qua tiền đường, đi vào bên trong, trên mặt tuyết, chỉ lưu lại một hàng dấu chân dài sau lưng ta.

Hậu viên nhà ta rất đẹp, một cây một đá, cũng là ông nội nhiệt tình chọn lựa. Ta rất thích nơi này, lúc mười tuổi, quấn quýt chiếm căn phòng duy nhất trong hậu viên làm khuê phòng, hậu viên chính là viện của ta.

Không giống mấy căn phòng khác, trong hậu viên, hoa và cây cảnh vẫn còn, chẳng qua không người chăm sóc,  nhìn như cây mọc hoang. Mùa đông, phần lớn cây cối trụi lá, chỉ còn cành cây tiêu điều. Màu xanh duy nhất là gốc cây tùng phía xa, hình dáng không khác lúc ta rời khỏi.

Bên cạnh nó, là phòng nhỏ đã sụp đổ.

Ta thong thả đi qua, đi lên thềm đá. Xà gỗ cháy đen, nằm ngổn ngang trên đất, gạch ngói vụn chất đống đầy đất. Ta kinh ngạc nhìn, nhớ tới đêm cuối cùng ta đứng đợi chỗ này.

Khi đó, trời cũng lạnh như bây giờ. Lúc nửa đêm, mẫu thân vội vã gọi ta dậy, mặc y phục tử tế cho ta.

Ta tỉnh tỉnh mê mê, nhìn mặt bà đầy khẩn trương, không ngừng nói với nhũ mẫu và thị tỳ đang thu dọn đồ đạc, nói cái này mang đi, cái kia cũng mang đi.

“Xảy ra chuyện gì?” Ta ý thức được có chuyện bất thường, hỏi bà.

Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp, khoác chặt áo lông lên người ta: “Thái hậu vừa gọi con vào cung, nói muốn con ở với người mấy ngày.”

Ta còn muốn nói chuyện, huynh trưởng từ bên ngoài đi vào, nói xe ngựa đang đợi trước cửa. Mẫu thân không để ta nhiều lời nữa, kéo ta ra cửa.

Trong phủ chỉ thắp vài chiếc đèn lồng, ngoài dự liệu của ta, trước cửa, phụ thân, Nhị huynh và Trưởng tẩu đang chờ ở nơi này.

“Chuẩn bị xong chưa?” Phụ thân hỏi mẫu thân.

Mẫu thân gật đầu, để gia nhân nhét bọc quần áo lên xe ngựa, sau đó đặt ta ngồi lên.

Người nào người nấy sắc mặt nặng nề, Nhị huynh hay nói đùa nhất cũng im miệng không nói.

“A Dung,” bà kéo lại vạt áo cho ta, vội vàng dặn dò, “Sau khi vào cung, mọi sự đều phải nghe lời Thái hậu, lúc nào cũng phải ở bên cạnh Thái hậu, ai tới tìm cũng không được rời khỏi cung Trường Nhạc, biết không?”

Ta thấy vành mắt bà đỏ lên, lại nhìn phụ thân và các huynh trưởng, bất an ngày càng sâu sắc.

“Mẫu thân, con không vào cung, con không đi đâu hết.” Ta nói, nhảy xuống xe.

“Ngồi yên!” Phụ thân đột nhiên giữ chặt ta lại, trách cứ trừng mẫu thân một cái, “Nói mấy chuyện này làm gì.” Dứt lời, quát xa phu, “Đi mau!”

Xa phu đáp một tiếng, giơ roi giục ngựa.

Ta chưa kịp định thần, đã ngã ngửa ra phía sau.

“Mẫu thân!” Ta kéo mành xe gọi mẫu thân, bà đứng ở cửa nhìn ta, lát sau, nâng tay áo che mặt…

Giọt nước rơi lên tuyết, tạo thành một lỗ nhỏ, ta đạp lên tuyết và gạch ngói vụn, bước ngắn bước dài đi vào. Nơi này ta ở rất nhiều năm, mặc dù thay đổi hoàn toàn, nhưng ta vẫn biết nơi nào kê giường, nơi nào kê bàn, nơi nào là bệ cửa sổ ta thích dựa vào nhất. Một cái xà nhà bằng gỗ nằm trên đất, một nửa đã cháy thành than, hình như đè vào vật gì.

Ta cúi người lật ra, một khuôn mặt bẩn thỉu tươi cười trước mắt ta. Ta sửng sốt một chút, nhặt nó lên.

Là một con búp bê vải.

Vải vóc trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, đã ố vàng, nhưng vẫn chưa bị rách chỗ nào. Đầu thật to, tứ chi dài nhỏ, đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo—trong phủ chỉ có ta làm khó nhìn như vậy.

Ta nhớ, mẫu thân cưỡng chế ta học nữ công, đây là thành phẩm đầu tiên ta làm được. Khi đó, ta cảm thấy mình làm thật không tồi, dương dương đắc ý mang đi khoe, còn muốn đặt tên cho nó.

“… Ha ha, hình dáng thật giống A Dung, gọi là A Sỏa (1) đi.” Nhị huynh vuốt tóc ta cười nói.

(1) Sỏa: Ngu, ngốc.

Ta gạt vết bùn dính trên mặt búp bê. Nó nhìn ta, chỉ đen thêu hai mắt, tơ hồng thêu đôi môi, đúng là rất giống đứa ngốc đang toét miệng cười. Mũi cay cay, không biết vì gió lạnh hay vì nhớ lại chuyện cũ. Ta cầm búp bê, nhìn chung quanh, nơi này đã từng là nơi ta ở, người và vật nay đã đi đâu?

Cả vườn cây mơ hồ trước mắt, về nhà, về nhà, trên đời này, ta còn có nhà để về sao?

Gió Bắc vẫn thổi, bỗng nhiên, cả người ấm áp, trên vai có thêm một chiếc áo khoác.

Ta giật mình quay đầu, một bóng người gần trong gang tấc, đáy mắt mông lung không rõ. Ta muốn lau mắt nhìn cho rõ, chỉ nghe một tiếng thở dài, ta bị chàng ôm vào lòng.

Mùi này ta đã quen thuộc, hơi ấm lan tỏa, xóa đi cái lạnh trên mặt. Ta muốn ngẩng đầu, Ngụy Đàm giữ chặt gáy ta: “Muốn khóc thì khóc đi, nơi này không ai nhìn thấy.”

Lòng ta như có gì đó vuốt ve, ta chui đầu vào trong ngực chàng, không dãy dụa nữa…

Lúc đi ra, ngoài cửa trừ xe ngựa của ta, còn có ngựa của Ngụy Đàm.

“Phu nhân còn muốn đi đâu nữa không?” Ngụy Đàm hỏi ta.

Ta nhìn đống phế tích phía sau, lắc lắc đầu. Trường An đã không giống xưa, đến chỗ khác, chỉ sợ càng thêm thương cảm.

“Không phải sau giờ ngọ phu quân mới về sau? Sao lại tìm được nơi này?” Ta hỏi chàng.

“Ít việc, ta về sớm hơn.” Ngụy Đàm nói, nhìn ta một chút, “Nơi phu nhân đến chỉ có nơi này.”

Lời này không sai.

“Phu nhân không đi đâu nữa, vậy theo vi phu đến chùa Hộ Quốc được không?” Chàng nói.

Ta kinh ngạc: “Chùa Hộ Quốc?”

Ngụy Đàm gật đầu, nói: “Mấy năm rồi vi phu chưa trèo lên núi Nhạn Thai, đang muốn trở lại chốn cũ.”

Ta nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Chùa Hộ Quốc là chùa lớn nhất Trường An, hai trăm năm trước Hiếu hoàng đế hạ lệnh xây dựng. Nơi này hương khói quanh năm, lại rộng rãi, là một trong những nơi dân chúng Trường An thường đến, trong đó có núi Nhạn Thai, cao vài chục trượng, đứng trên đó có thể nhìn được nửa Trường An.

Mẫu thân không quá thích chùa Hộ Quốc, nói nơi đó tạp nham, trừ lúc bái phật, còn lại bà rất ít khi đưa ta đến.

Nhưng Ngụy Đàm lại biết rất rõ nơi này, khi ta đang cố gắng nhớ lại núi Nhạn Thai chỗ nào, chàng đã đưa ta đến chân núi.

Chùa Hộ Quốc mặc dù cũng bị ảnh hưởng chiến hỏa, nhưng giữ gìn tốt hơn những nơi khác. Núi Nhạn Thai đứng sừng sững ở phía trước, lầu các vẫn giữ hình dáng như ngày xưa.

Lúc trước ta rất ghét đến nơi này, không vì cái gì khác, là vì các bậc thang, ước chừng có tám mươi mốt bậc, mỗi lần đi lên rất cực khổ.

Hôm nay trời âm u, không phải ngày tốt, người lên núi Nhạn Thai không có mấy. Băng tuyết phủ trắng thềm đá, mới đi hai bước, ta bị trượt chân, may Ngụy Đàm bắt được cánh tay ta.

“Cẩn thận.” Ngụy Đàm nói, không buông tay ta ra, kéo ta đi lên từng bậc.

Hàng năm Ngụy Đàm đều bôn tẩu bên ngoài, bậc thang đối với chàng như đất bằng. Ta thì không giống lúc trước, đi chưa được nửa đường đã mệt.

“Nghỉ chút nhé?” Ngụy Đàm quay đầu lại nhìn ta.

Ta lắc đầu, thở hổn hển nói: “Không cần.”

Ngụy Đàm đi chậm lại, cười cười: “Phu nhân đi lại quá ít, chờ khi nào hồi Ung Đô, ngày ngày theo vi phu chạy trên tường thành một vòng, sẽ không mệt nữa.”

Ta muốn bật lại, nhưng cảm thấy đấu võ mồm với chàng rất phí sức, không bằng giữ sức leo lên.

Rốt cục lên tới đỉnh, người ta đổ mồ hôi, cho nên cởi áo khoác vắt trên tay.

Lầu các đóng cửa, Ngụy Đàm đi sang bên cạnh, nhìn ra xa.

Ta cũng nhìn lại, lúc trước đứng chỗ này, có thể trông thấy tầng tầng lớp lớp mái nhà, hoàng cung khổng lồ, to lớn vững vàng, nhưng hôm này, chỗ đó trừ tường cao và nền đất, còn không có thứ gì nữa. Không chỉ có hoàng cung, còn rất nhiều cảnh đẹp ở Trường An, tỷ như lầu các san sát trên phố, ban ngày mái cong tinh xảo, ban đêm đèn sáng như sao, hiện tại, tất cả biến mất không còn.

Mặc dù không có tinh thần, nhưng ta không muốn đắm chìm trong bi thương, cho nên tìm chút đề tài: “Lúc trước phu quân thường tới đây?”

“Ừ.” Ngụy Đàm nói, “Trước lúc ta vào Vũ Lâm, sáng sớm đều chạy tới chạy lui lên bậc thang mười lần.”

Ta ngạc nhiên, nhìn về phía bậc thang.

Tám mươi mốt bậc, chạy tới chạy lui mười lần… Tính ra mỗi ngày chạy một ngàn sáu trăm hai mươi bậc… Ta chặc lưỡi hít hà, không trách Bùi Tiềm năm đó đánh không lại chàng.

Đang muốn mở miệng, một trận gió thổi qua, ta hắt xì một cái.

“Khoác áo vào đi.” Ngụy Đàm quay đầu nhìn ta.

Ta nói: “Thiếp vẫn hơi nóng.”

Ngụy Đàm không nhiều lời, cầm áo khoác trong tay ta, choàng lên người. Sau đó chàng nhấc tay lên, vòng trước người ta.

Hơi thở ấm áp phun sau tai, ta quẫn bách, nhìn sang bên, một du khách bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.

“Có người nhìn.” Ta nhỏ giọng nói.

“Ừ.” Ngụy Đàm cũng nhìn sang bên, lơ đễnh nói, “Sợ cái gì, ta và nàng là phu thê.” Dứt lời, chàng gật đầu với người khách kia, “Công đài, lên núi chơi sao?”

Người nọ ngẩn người, chốc lát, chắp tay nói: “Đúng vậy.”

Ngụy Đàm cười cười: “Hôm nay đẹp trời, sao công đài không đưa theo phu nhân đi?”

Người nọ nhìn ta một chút, ngượng ngùng cười một tiếng, “Phu nhân ở nhà, chưa từng đi ra ngoài.” Dứt lời, nhìn quanh một chút, thần sắc mất tự nhiên. Ở lại chốc lát rồi đi xuống.

“Phu quân quen biết người ta?” Ta nhìn người kia, nghi ngờ hỏi.

“Không quen.”

“Vậy…”

“Không phải người ta đi rồi sao?” Ngụy Đàm cắn tai ta.

Ta: “…”

Lưu manh. Ta âm thầm hít sâu, để nhiệt trên mặt tản ra một chút.

Trên núi chỉ còn ta và Ngụy Đàm, chàng ôm lấy ta, lồng ngực dán sau lưng ta. Im lặng đứng một lúc, bỗng nhiên chàng nói: “Muốn về Trường An không?”

Ta ngơ ngác một chút, lát sau mới bừng tỉnh, chẳng lẽ chàng hỏi ta có muốn về Trường An ở không?

Trong lòng chua xót, im lặng một lúc, ta nói: “Nhưng nó bị phá hủy rồi.”

“Phá hủy?” Ngụy Đàm nói, “Trường An đã hơn ngàn năm, nàng có biết nó bị phá hủy bao nhiêu lần không?”

Ta sửng sốt, cái này ta không biết, lắc đầu một cái.

“Chín lần.” Ngụy Đàm nói.

Ta tính tính, cảm thấy không đúng: “Trung bình hai trăm năm một lần? Khoảng bằng ba đời vua Trường An.”

“Không chỉ nội chiến,” Ngụy Đàm nói, “Còn có giặc ngoại xâm, thiên tai, đảo chính, thảm nhất là mạt đế tiền triều, cả thành Trường An hỏa hoạn, sau ôn dịch hoành hành, chỉ trong vòng ba năm đã không còn bóng người. Cao hoàng đế đăng cơ, Trường An chưa tới trăm hộ, không bằng một tiểu huyện.”

Ta không nói.

“Nó còn có thể giống ngày trước sao?” Ta nhìn về phía nhà mình, một lát sau, nhỏ giọng nói.

“Nếu nàng muốn, nó sẽ vậy.” Ngụy Đàm nói xong, buông tay, xoay ta quay mặt về phía chàng, hai tay giữ hai đầu vai ta, “A Dung, có chuyện sẽ không bằng lúc trước, nhưng không phải toàn bộ. Cuộc đời hiểm ác thế nào đi nữa, nhưng sẽ có một ngày, tựa như Trường An, nàng không chê nó, nó cũng sẽ không vứt bỏ nàng.”

Ta nhìn vào mắt chàng, trời sáng, thần thái trong mắt không thể giải thích, kiên định, sôi nổi. Lòng ta gợn sóng, giống như được thổi một luồng gió mát vào.

“Phu quân sẽ gây dựng lại Trường An?” Ta nhẹ giọng nói.

Ngụy Đàm mỉm cười: “Ta sẽ. Phu nhân có nguyện sát cánh cùng ta không?”

Ta không nói, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối diện. Chỉ thấy mặt mày tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương