Dung Ngữ Thư Niên
-
Chương 46: Mở tiêu cục
Lại tới cổng thành Ung Đô, từ lần trước đến giờ đã hơn ba tháng.
Lúc xe ngựa dừng trước phủ, Chu thị – thê tử Ngụy Hiền, thê tử Ngụy Bình và Mao thị – thê tử Ngụy Cương đều từ trạch trung đi ra, nhìn thấy ta, cười nhẹ nhàng.
Chu thị xuất thân Hà Tây, nhà mẹ đẻ là một tiểu sĩ tộc trong huyện. Nghe nói cha nàng mất sớm, Chu thị từ bé đã theo mẫu thân chưởng gia, thậm chí giao thiệp với cả tá điền. Vì cớ này, Chu thị có khi nói chuyện rất lớn mật, lẫn chút ít thô tục của nhà nghèo. Nhưng nàng biết cách làm người khác vui vẻ, quản gia chặt chẽ, thỉnh thoảng lại nói chuyện hài hước, rất được lòng trưởng bối.
Ra mắt xong, nàng đi trước dẫn đường, một phát kéo tay ta, lại nhìn Ngụy Đàm một chút, cười nói: “Chúng em nghe nói Đại đường huynh đặc biệt đi Hoài Nam đón đường tẩu, thật hâm mộ.”
Chu thị và Mao thị dịu dàng hơn, đứng sau Chu thị nhìn chúng ta, che ống tay áo cười rộ.
Ta ngượng ngùng, vội nói: “Ba người không biết, khi đó Lương Sung tấn công Hoài Dương, phu quân vì chiến sự mà tới. Ngẫu nhiên gặp thiếp và Tứ thúc ở đó mới tiện đường đón về.”
Ngụy Đàm không giải thích, nhìn Chu thị, khóe môi khẽ cong: “Nếu như ban đầu em dâu đi cùng A Dung, nhất định ta sẽ để Trọng Mậu theo đến Hoài Dương.”
Chu thị đỏ mặt, sẵng giọng: “Đại đường huynh nói linh tinh, thiếp đang nói đường tẩu.”
Mọi người cười đùa vui vẻ, cùng nhau đi đến trạch trung.
Quách phu nhân đang ở chính đường, Ngụy Tập đứng một bên. Thấy chúng ta đi vào, Ngụy Tập tiến lên hành lễ, Quach phu nhân ngồi trên ghế, lộ ra nụ cười.
Mọi người làm lễ ra mắt xong, Quách phu nhân bảo Ngụy An tiến lên, đưa mắt nhìn một chút, thở dài nói: “Con rời nhà không nói một lời, có biết mọi người vì tìm con, cơ hồ đã lật tung cả Ung Châu lên, nếu không phải Trưởng tẩu truyền tin, lão phụ cơ hồ đã phái người đi báo tin cho Thừa tướng. Cha con, huynh con chinh chiến bên ngoài, nếu con bị làm sao, lão phụ biết giải thích với Thừa tướng thế nào? Tương lai xuống hoàng tuyền, làm sao có mặt mũi gặp mẹ con…” Bà nói, thanh âm run rẩy, cúi đầu lau nước mắt.
Ngụy An đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Ngụy Đàm.
Ngụy Đàm đưa mắt ra hiệu, Ngụy An tiến lên, vái lạy Quách phu nhân: “Nhi tử tùy hứng, thật chẳng ra gì, chuyện này sẽ không có lần sau, xin mẫu thân tha thứ.” Dứt lời, dừng một chút, bổ sung: “An nguyện chịu phạt.”
Xin lỗi ngắn gọn, không hoa ngôn xảo ngữ, nhưng từ trong miệng Ngụy An nói ra, đã thấy có chút thành ý.
Quách phu nhân nhìn hắn, lại cúi đầu lau mắt.
“Trách phạt cái gì!” Bà thở dài, “Đánh con, không phải mẫu thân đau sao?”
Chu thị đứng một bên nhìn, thấy thế khuyên giải: “Phu nhân lo lắng Tứ thúc, vốn ăn không ngon, ngủ không yên, hiện tại Tứ thúc bình an trở về, phu nhân còn nói những lời này làm gì. Đại đường huynh, trưởng tẩu và Tứ thúc đi đường mệt mỏi, vẫn chưa ăn uống gì.”
Quách phu nhân nhìn ta và Ngụy Đàm, thần sắc hòa hoãn: “Ta sơ sót rồi, các con đi đường cực khổ, lại phải đứng nghe lão phu nhân này oán giận.”
Ngụy Đàm mỉm cười: “Mẫu thân đừng nói vậy!”
Quách phu nhân nhìn về phía ta, nói: “Lần này thiếu phu nhân xuất hành, không ngờ lại xảy ra biến cố, chúng ta ở Ung Đô nghe tin, lo lắng không dứt.”
Ta đáp: “Làm cô thị lo lắng, nhi phụ thật hổ thẹn. Chuyến này may nhờ có quân sĩ hộ vệ, sau phu quân lại tới đón, mặc dù nguy hiểm nhưng cuối cùng không sao.”
Quách phu nhân gật đầu, thở dài: “Thế là tốt rồi, nhờ có thần linh phù hộ. Giờ thiếu phu nhân đã về, rảnh rỗi nhớ đi miếu tạ ơn.”
Ta nói: “Kính dạ.”
Quách phu nhân lệnh gia nhân dâng đồ ăn, ngồi vào vị trí, hỏi Ngụy Đàm về Ngụy Giác.
Ngụy Đàm kể sơ sơ về chiến sự với Đàm Hi, nói với Quách phu nhân: “Năm ngày trước, con ở Thương châu nhận được chiến thư, bốn nhi tử của Đàm Hi, giờ vẻn vẹn chỉ còn con thứ Đàm Nghiêu đóng quân ở Liêu Đông. Phụ thân ở U Châu chỉnh đốn lại quân đội, muốn thảo phạt Đàm thị trước mùa đông.
Ngô phu nhân gật đầu, mấy vị phụ nhân bàn luận không dứt.
“Thiếp nghe nói, Liêu Đông rất lạnh, chưa bắt đầu mùa đông mà đã đóng băng.” Mao thị nói.
Chu thị tiếp lời: “Hiện tại đã là tháng chín, nếu thuận lợi, không lâu nữa đại quân sẽ khải hoàn trở về.”
“Ông trời phù hộ.” Chu thị khẩn cầu.
Dùng cơm xong, Ngụy Đàm và ta cáo lui, trở lại trong viện.
Có người hầu quét dọn mỗi ngày, ba tháng không ở, nơi này vẫn sạch sẽ như thường, nhưng ở góc hành lang đối diện lại có thêm hàng rào trúc cao một thước.
“Mới trồng hoa?” Ngụy Đàm cũng nhìn thấy, nhướng mày hỏi.
“Phải.” Ta cười cười, “Trong cung đưa tới.”
Ngụy Đàm đi tới, nhìn hoa trong hàng rào trúc. Hiện tại đang là mùa thu, không có đóa hoa nào, chỉ có lá xanh mướt.”
“Ngu mỹ nhân?” Ngụy Đàm nhìn, chốc lát, hỏi ta.
“Đúng vậy.” Ta nói, “Phu quân biết sao?”
Ngụy Đàm không trả lời ngay, một lát, quay đầu lại nói: “Lúc trước mẫu thân đã từng trồng.”
Ta gật đầu.
“Đi vào thôi.” Ngụy Đàm nói xong, đi vào trong nhà.
Về đến nhà, ta lại giống như trước, ngày ngày phụng dưỡng cô thị, trượng phu, xử lý chuyện nhà.
Quách phu nhân vẫn đối xử với ta giống như trước, chuyện nhà không có gì thay đổi, trừ vài chuyện lớn trong nhà, còn những chuyện vặt toàn bộ do ta xử lý. Ta hiểu đạo lý trong đó, những chuyện bà phân công ta không từ chối. Mặc dù ra khỏi nhà một chuyến, đối với mấy chuyện trong nhà không khỏi cảm thấy khô khan, nhưng ta hiểu đây là nghĩa vụ, vẫn tận tâm làm.
Ngụy Đàm trở lại Ung Đô bề bộn rất nhiều việc, hàng ngày chàng không vào triều thì cũng ra ngoài tuần tra, nếu ở nhà, thỉnh thoảng sẽ có người đến bái phỏng. So với ở ngoài, thời gian chàng ở cạnh ta ít hơn, đến tận đêm khuya mới gặp được.
Nhưng cái này cũng không cản trở chàng động chân động tay. Nếu như quá mệt mỏi, chàng sẽ vuốt ve, sờ soạng ta một lúc rồi đi ngủ, nếu như không mệt, sẽ không tránh khỏi chuyện ‘tắt đèn’…
Mặc dù có lúc bị chàng hành hạ vừa đau vừa xót, nhưng ta phát hiện ra, ta đã từ từ biết một ít lạc thú.
Tỷ như đôi tay kia, khi dạo chơi trên người ta, ta thấy rất thoải mái, khi nó lưu luyến ở nơi mẫn cảm, ta sẽ dùng tay giữ chặt, không để nó đi. Lại tỷ như quái vật giống con sâu lớn, nhiều lúc làm ta không chịu nổi, ta sẽ cắn tay Ngụy Đàm, cảm giác lúc đó thật kỳ diệu hưng phấn. Ta bắt đầu hiểu nụ cười mập mờ trên mặt bọn Chu thị.
—–
Khi xong xuôi đâu đấy việc nhà, ta xem ngày, bẩm báo Quách phu nhân, nói muốn đi miếu cúng rượu.
Quách phu nhân đương nhiên đáp ứng, mà lúc ta nói với Ngụy Đàm, chàng suy nghĩ một chút, nói: “Có cần vi phu đi cùng không?”
Ta kinh hãi trong lòng, mỉm cười: “Không phải phu quân muốn đi doanh trung sao?”
Ngụy Đàm cười: “Suýt nữa ta quên. Vậy phiền phu nhân thay ta bái lạy.”
Ta thở phào, mềm mại nói: “Tuân lệnh.”
Nhà Lý Thượng cách miếu không xa.
Sau khi tế bái xong, ta ngồi xe trực tiếp đến cửa nhà ông.
Công Dương Quế không ở đây, ta chỉ gặp được phụ tử Lý Thượng, Lý Hoán. Ba tháng không gặp, Lý Thượng đen đi nhiều, dường như gầy hơn chút. Nhưng tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn còn khỏe hơn lúc trước.
Không đợi ta hỏi thăm sức khỏe, Lý Thượng đã khẩn trương mở miệng: “Trong thư A Nguyên có nói, phu nhân ở Hoài Nam gặp nguy hiểm?”
Ta trách cứ lườm A Nguyên, nàng rụt vai.
“Không hẳn là gặp nạn,” ta cười cười, “May có người đến cứu, sợ bóng sợ gió một trận.”
Ta không nói ai tới cứu, nhưng hiển nhiên Lý Thượng biết, nhìn ta, ý vị thâm trường.
“Ra vậy.” Ông gật đầu nói, “Phu nhân không có chuyện gì, thật là may mắn.” Dứt lời, ông bảo Lý Hoán khiêng tới mấy cái rương gỗ, mở ra trước mặt ta.
Những rương gỗ này thật giống như rương trang sức, mở ra, từng ô từng ô chứa rất nhiều dược liệu.
“Nhiều vậy sao?” Ta vừa mừng vừa sợ.
Lý Thượng mỉm cười: “Lần này mỗ đi đến Dự Chương, chỗ đó gần Lĩnh Nam, Kinh Tương, nguồn cung cấp rất rộng. Mỗ ở Dự Chương tìm được thương nhân bán dược lúc trước, hắn đảm bảo, dược liệu gì, chất lượng ra sao, giá tiền thế nào đều có đủ cả.”
Ta trầm ngâm, nói: “Thật tốt, chẳng qua đường xá từ Dự Chương đến Ung Đô xa xôi, lần này quản sự đi, không biết có thuận lợi không?”
Lý Thượng nói: “Phu nhân yên tâm, lần này chúng ta đi đường thủy, Lương Sung giao chiến với triều đình và Ngô Chương, đã từng bị thủy quân ngăn lại, may sao Công Dương công tử nhanh trí, đưa ta đi ẩn náu, lại có người tới cứu trợ nên thoát thân. Sau lần đó, tất cả đều thuận lợi. Hiện tại Ngụy, Ngô, Lương ba họ giằng co, Dự Chương lại ở nơi hiểm yếu nên vẫn yên ổn. Chẳng qua đường đi xung quanh bị cản trở, vận chuyển hàng hóa khó khăn, thương nhân bán dược liệu cũng khốn đốn.”
Ta nói: “Ta cũng lo lắng chuyện này. Quản sự, thiên hạ loạn lạc, thế cục giằng co, lần này mặc dù quản sự bình an, nhưng chỉ là chuyện nhất thời, lần khác sợ không gặp may như thế…”
“Phu nhân đừng lo lắng, Công Dương công tử kết giao với nhiều người, có những người tung hoành mười mấy năm sông nước. Có bọn họ dẫn đường, quan binh biết cũng không làm gì được.”
Nói thẳng ra là cường đạo, người như vậy làm sao tin được?
Ta uyển chuyển nói: “Nếu giống lần này, tương lai phải cần giúp đỡ nhiều, Công Dương công tử không thể muối mặt mà nhờ vả nhiều lần được. Quản sự, những dược liệu này mặc dù tốt, nhưng nếu quá đắt chưa chắc đã có người tình nguyện mua.”
Lý Thượng gật đầu: “Chuyện này mỗ đã suy tính, cho nên trên đường đi, mỗ đã thuyết phục Công Dương công tử mở tiêu cục (1).”
(1) Tiêu cục: Trong xã hội cũ có một số người du đãng thành tật, có một số người vì đời sống o ép, đưa đẩy, lao vào con đường nguy hiểm hoặc làm những chuyện chẳng ra gì, khiến những người mang của cải đi đường lo sợ dành phải tìm người biết võ bảo vệ cho. Ban đầu, một số người biết võ trú trong quán trọ đợi khách thương đến thuê mướn, đó là sự mở đầu cho nghề bảo tiêu. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ sao đưa của cải đi đường bình an tới nơi phải đến. Về sau việc buôn bán ngày càng thịnh vượng, việc thuê mướn bảo tiêu (hoặc bảo phiêu) cũng ngày càng nhiều do đó phải đặt tên hiệu, mở cửa hiệu, sắp sửa đầy đủ xe kiệu, đợi khách thương tới thuê mướn đó là tiêu cục (hay phiêu cục). Tiêu cục có tiêu kỳ (cờ), tiêu hiệu (tên tiêu cục) và các xe cộ dùng chở đồ vật gọi là xe tiêu.
“Mở tiêu cục?” Ta sửng sốt.
“Đúng vậy.” Lý Thượng nghiêm túc nói, “Công Dương công tử không muốn làm quan, lại bỏ nhà đi, áo cơm thiếu thốn. Đám người Giang Dương kia là một bọn không có khí phách, chỉ có thể vào nhà người ta cướp vặt, không thể duy trì lâu dài. Mỗ đề nghị bọn họ mở tiêu cục bảo vệ trên đường sông, thu phí, vừa hợp lý vừa có thể kiếm ăn, sao lại không làm?” Dứt lời, ông cười cười, “Nhưng phu nhân yên tâm, bọn họ đảm bảo, nếu mở tiêu cục, hàng hóa của ta chỉ lấy hai phần mười tiền phí.”
Ta á khẩu, uống một ngụm trà, đè kinh ngạc trong lòng xuống.
Công Dương Quế mặc dù bất kham, nhưng ta vẫn nghĩ chàng giống con em quyền quý, khinh thường buôn bán. Không ngờ chàng lại chấp nhận đề nghị của Lý thượng.
Trước kia ta không hiểu việc binh đao hung hiểm, nhưng lần này đi Hoài Nam một chuyến cũng đã khắc sâu trong lòng. Ta không muốn làm chuyện không chắc chắn, cảm thấy phải nắm chắc bảy tám phần mới đáng để làm.
Nhưng bọn Lý Thượng không giống, ta cảm thấy chuyện mạo hiểm, bọn họ lại hăng hái bừng bừng. Chẳng lẽ ta quá nhát gan sao?
“Phu nhân không cần kinh ngạc,” Lý Thượng cười nói, “Trên đường đi, Công Dương công tử từng nói, năm đó phu nhân thích mang đồ cũ trong phủ ra phố bán, Công Dương công tử đã gặp vài lần.”
Cái gì gọi là gặp? Công Dương Quế đi bán cùng ta, đúng là sĩ diện hão.
Ta thẹn thùng: “Quản sự biết rồi?”
Lý Thượng lắc đầu cười nói: “Năm đó, mỗ đã nói với phu nhân quá cố, vật cũ trong nhà cứ mất dần mất mòn, nghĩ là gia nhân trộm. Mỗ đang muốn đi tra, chủ công lại nói không cần, mấy thứ đó đã vào bụng hồ ly rồi.”
A Nguyên và Lý Hoán nở nụ cười.
Tai ta nóng lên, nhìn nụ cười Lý Thượng, trong lòng thấy kiên định lạ thường.
Đây là lần đầu tiên từ lúc đoàn tụ, Lý Thượng cười thoải mái như vậy. Trong lòng nghĩ, nếu phụ thân còn sống, Lý Thượng nhất định muốn làm một chuyện, ông cũng sẽ không ngăn cản chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook