Dung Ngữ Thư Niên
-
Chương 39: Lạc Dương (Hạ)
Ta nhìn những nữ tử kia, không nói gì, chỉ cảm thấy đầu như bị tạt gáo nước lạnh.
“Phu nhân?” Quản sự nhìn ta dò hỏi.
“Lúc trước an trí chỗ ở của người mới ở đâu?” Ta hỏi.
Quản sự nói: “Khi chủ công còn ở Lạc Dương, Ngô phu nhân chủ sự, hầu gái mới tới thì an trí ở sương phòng phía Bắc, cơ thiếp thì chọn viện không có người ở.”
Thì ra là như vậy. Đưa tới những nữ tử này, lại chưa được Ngụy Đàm phân phó, đương nhiên xử lý giống nô tỳ. Nhưng những nữ tử này, ai nấy đều trang phục yểu điệu, hiển nhiên không phải để làm nô tỳ. Nếu quản sự phân các nàng đến Bắc viện, sợ đắc tội các nàng, nếu đối đãi giống cơ thiếp, lại sợ đắc tội ta.
Ta vốn không vui, lúc này tâm tư lại thay đổi.
“Nếu có viện nào lớn không người thì an trí ở đó.” Ta hiền hòa nói với quản sự, hiền lương mỉm cười.
Quản sự đáp ứng, lệnh người khác dẫn chư vị nữ tử đi xuống.
A Nguyên đẩy cửa phòng ra, mùi rượu nhàn nhạt bay tới.
“Đi nấu chút canh giải rượu.” Ta nói với A Nguyên.
A Nguyên đáp một tiếng, tránh ra. Ta vào trong, đóng cửa lại.
Trên giường, Ngụy Đàm ngửa mặt nằm, không nhúc nhích, trên người còn mặc ngoại bào.
Đi về phía người đang ngủ như heo chết, ta một bụng bực mình không có chỗ phát. Người nọ là cố ý sao? Muốn báo thù ta, để ta không nói được lời nào, hay là khảo nghiệm ta có hiền lành không?
Ta hít sâu, để tâm tình bình ổn một chút.
Ta dĩ nhiên hiền lành, ta không bực mình, ta sẽ không vì mấy nữ nhân kia mà bày ra thái độ tranh giành. Ta chẳng những không làm khó, ta còn cho những nữ nhân kia ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày nịnh hót Ngụy Đàm, đêm nay phu quân nghỉ ở đâu, thiếp thấy Thôi cơ Tây viện đáng thương vô cùng, có thể…”
Trong lòng suy nghĩ, bỗng nhiên ý chí chiến đấu tràn đầy.
Chính là như vậy, ta hít sâu hơn, siết chặt tay.
Nhưng quay đầu, ta sợ hết hồn.
Không biết Ngụy Đàm mở mắt lúc nào, đang trên giường nhìn ta chằm chằm.
“Lúc phu nhân đứng một chỗ, thường có vô vàn thần thái.” Ngụy Đàm mỉm cười, ánh mắt thanh tĩnh mà nghiền ngẫm.
Lúc A Nguyên bưng canh giải rượu tới, thấy Ngụy Đàm ngồi trên giường uống trà, sửng sốt một chút.
“Đặt lên bàn.” Ta nói.
A Nguyên đáp ứng, bưng súp tiến về phía trước, lui ra ngoài đóng cửa lại.
“Phu quân dùng chút canh giải rượu đi.” Ta nói. Chàng tuy giả say nhưng uống không ít rượu, ta vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người chàng.
“Không cần.” Ngụy Đàm nói, cầm chén trà trong tay, “Có trà của phu nhân là được rồi.”
Lời này nghe rất lấy lòng, nhưng ta đâu có dễ lấy lòng như vậy.
Ta mỉm cười: “Rượu nhà Chu Thái thú không hợp ý phu quân sao?”
Ngụy Đàm nhướn mày nhìn ta: “Chu Thái thú thịnh tình, rượu một chén nhận một chén, nếu ta không giả say, há có thể thoát thân sớm như vậy?”
Ta rót thêm trà vào chén chàng: “Vừa vặn gặp ý tốt của Chu Thái thú, phu quân dù sao chưa say thật, sao không ở lại chè chén?”
Ngụy Đàm mỉm cười: “Phu nhân dạy ta đi sớm về sớm, sao ta dám trái lời.”
Ta nhìn chàng, cứng lưỡi.
Không phải ta không thừa nhận, kẻ vũ phu này miệng lưỡi có chút bản lãnh, còn có thể dùng lời của ta để ngăn ta. Ta cũng cười: “Ra vậy, nếu phu quân giả say, về đến nhà cũng nên an trí mỹ nhân mà Chu Thái thú tặng đã.”
Ngụy Đàm thong dong nói: “Những người kia cho phu nhân, tùy phu nhân an trí.”
“Cho ta?” Ta kinh ngạc.
“Bên cạnh nàng vốn thiếu thị tỳ.” Ngụy Đàm nói.
Vẫn là vì ta.
Ngụy Đàm hớp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Nô bộc trên danh nghĩa đều do phu nhân sắp xếp, nếu không muốn giữ lại, phu nhân có thể tặng người khác.”
“Như thế, thiếp biết rồi.” Ta mỉm cười. Trong lòng lại nói, ta sao dám. Tặng những nữ tử kia cho người khác dĩ nhiên dễ dàng, chủ mẫu tìm cớ đánh chết hầu gái cũng có thể làm được danh chính ngôn thuận. Nhưng mà, trong mắt Ngụy thị, nhất là Ngụy Đàm, ta sẽ mang tiếng đố kỵ, ai biết tương lai sẽ ra sao?
Ngụy Đàm nhìn ta, rất tìm tòi nghiên cứu.
“Cao hứng sao?” Một lúc, chàng hỏi.
“Cao hứng cái gì?” Ta đã học được vẻ mặt không đổi sắc.
Ngụy Đàm nói: “Ta nhớ ở phủ Phạm Thái thú, phu nhân rất không thích.”
Ta cảnh giác, Phạm Duyệt? Trong lòng nhớ lại, khi đó biểu hiện của ta rất rõ ràng sao?
“Thiếp chưa từng không thích, phu quân nhớ nhầm đi?” Ta lộ vẻ kinh ngạc.
“Hửm?” Ngụy Đàm cau mày, lộ ra bộ dáng thật tình nhớ lại: “Nhưng hôm đó là ai nói say đòi rời tiệc, còn không chờ ta về đã đóng cửa đi ngủ một mình?”
Mặt ta nóng lên, bận rộn bao biện: “Khí đó không phải thiếp không thích…”
“Ta nhớ khi đó có người thấy ta về đã trưng ra bộ mặt ủy khuất,” Ngụy Đàm sờ sờ cằm, tiếp tục nói: “Còn nói gì mà tiếp tục làm phu thê.”
Ta càng quẫn bách, trừng chàng: “Ai vẻ mặt ủy khuất chứ!”
Ngụy Đàm không trả lời, nhưng nhìn ta rồi cười, càng cười càng lớn, rung cả bả vai.
Ta thật giận: “Không cho cười!” Vừa nói vừa đứng dậy.
Không chờ ta đứng lên, Ngụy Đàm đột nhiên đưa tay kéo ta, trời đất quay cuồng, ta bị chàng đặt trên giường.
“Buông ta ra!” Ta dùng sức đẩy chàng.
“Không buông.” Ngụy Đàm tì lên trán ta, hai tròng mắt rất gần.
Mùi rượu theo lời chàng, phả nóng khuôn mặt ta. Chàng thật nặng, lực tay cũng lớn, ta vô cùng bối rối, vừa thẹn vừa quẫn, ta giãy dụa mấy cái mà vẫn không nhúc nhích.
“Chàng… Chàng đè chết ta!” Ngực ta bị đè ép không thở nổi.
Ngụy Đàm bất vi sở động: “Còn trốn không?”
Ta vội vàng lắc đầu.
Lúc này Ngụy Đàm mới rời thân thể đi.
Trên người đột nhiên nhẹ nhàng, ta nghiêng người, ra sức hít vào. Ngụy Đàm vẫn không buông tay, ôm ta, lồng ngực dính sát lưng ta.
Ta không dãy dụa nữa. Cái tên vũ phu này, dù sao ta cũng không đấu lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, ta nghe trong viện có tiếng chim sơn ca hót.
Một lúc sau, Ngụy Đàm trầm giọng nói: “Ta vừa mới ra cửa, Chu Thái thú lập tức nhét mấy nữ tử kia vào, ta đang giả vờ say, không tiện cự tuyệt.”
Ta không nghĩ tới đột nhiên chàng lại nói chuyện này, lát sau, nói: “Ừ.”
Cánh tay Ngụy Đàm khẽ thít chặt, nhiệt khí ngay sau tai ta, da thịt một trận tê dại.
“Không tin?”
“Phu quân nói, thiếp há không tin…” Lời còn chưa nói hết, vì chuyện có chút không đúng, tay Ngụy Đàm đã dò vào vạt áo ta, dạo chơi không an phận.
“A Dung.” Thanh âm chàng thật trầm, không giống lúc trước mang theo giảo hoạt trêu đùa, nhiệt tỏa ra ấm áp, hơi thở khô nóng, “Ta và nàng tiếp tục chuyện đêm đó, được không?”
Tim ta đập rộn ràng.
Ngụy Đàm không chờ ta trả lời, sau cổ đã bị chàng gặm cắn, tay nới lỏng vạt áo của ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook