Dung Ngữ Thư Niên
-
Chương 123: Phiên ngoại – Tiên Sơn
Edit&Beta: Gà Say Sữa
Núi đá lởm chởm, làn hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt khó lòng diễn tả theo gió đưa tới. Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, bánh xe lăn trên mặt cát mịn phát ra âm thanh lạo xạo yếu ớt.
“A Mịch, nhìn kìa.” – Ta vén mành, bế A Mịch lên lòng hưng phấn chỉ ra bên ngoài – “Kia là gì?”
A Mịch nhìn mặt nước bao la rộng lớn phía đằng xa, gió biển thổi tung lọn tóc tơ mềm mượt của con bé.
“Biển…” – A Mịch lắp bắp nói.
Ta cười rộ lên, cúi đầu hôn lên tóc con bé.
“Tiểu nữ quân,” – A Nguyên ở bên cạnh cười nói – “Dưới biển có gì?”
A Mịch chớp chớp mắt, chu môi nói – “Cá…”
Tiếng cười trong trẻo bay theo gió, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ rồi vỡ tan ra.
Ta dựa vào thành xe nhìn ra bên ngoài, đây chính là biển trong lời nói của vị cố nhân kia, biển mênh mông vô tận. Biển có nơi là bãi cát, có nơi lại là vách đá. Sóng biển lớn hơn bất cứ sóng của con sông nào ta từng thấy, lúc vỗ vào bờ cát sẽ để lại ánh sáng thủy ngân lấp lánh như gương, nhưng khi vỗ vào đá ngầm lại vô cùng mãnh liệt. Ta tò mò dõi mắt trông xa, thoạt nhìn thì mặt biển và mặt sông lớn không khác biệt lắm, nhất là lúc có sương mù, tựa hồ đều giống hệt như nhau nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện ra trên biển có thể nhìn thấy rất nhiều đảo núi sừng sững đứng im lặng trong nước.
“Không ngờ dưới nước còn có cả núi.” – Lần đầu tiên A Nguyên nhìn thấy liền chặc lưỡi hít hà nói.
Ta nhớ tới tiên sơn, trong lòng không kềm nổi suy nghĩ chẳng lẽ ở nơi xa hơn, sâu hơn phía ngoài kia cũng có đảo núi như vậy sao? Tiên sơn được bao phủ bởi ánh sáng bảo khí không biết là nguy nga đến bực nào…?
“Phu nhân, tới nơi rồi.” – Phu xe ngồi phía trước thông báo.
Lúc này, một con hắc mã lông đen bóng dừng lại bên cạnh cửa sổ xe ngựa, A Mịch thích chí cười rộ lên.
Tấm mành vừa vén lên, một đôi tay đưa vào, A Mịch lập tức nhào tới.
“Cẩn thận.” – Ta vừa nhắc vừa xuống khỏi xe ngựa.
Ngụy Đàm cưỡi trên con hắc mã, đặt A Mịch ngồi phía trước, mặt trời sáng đến chói mắt. Chàng nhìn ta cong môi mỉm cười.
“Hey, hey…” – A Mịch hăng hái kêu lên.
“Hey!” – Ngụy Đàm hô một tiếng, chân thúc vào bụng ngựa, con hắc mã lập tức phi bay trên bãi cát để lại một chuỗi tiếng cười trong gió biển.
“Chủ công cứ hễ dính với tiểu nữ quân là lại như trẻ con ấy.” – A Nguyên đứng bên cạnh ta, bất đắc dĩ cười nói.
Ta cũng cười, cùng với A Nguyên bước dọc theo vết chân ngựa trên cát. Nền cát mềm sụt, có những nơi đi qua sẽ lún xuống, ta có thể cảm nhận được hạt cát lọt vào trong giày nhưng lại không hề để lại cảm giác khó chịu.
“Phu nhân, nhìn bên kia kìa.” – A Nguyên bỗng nói.
Ta nhìn theo hướng A Nguyên chỉ, cuối bãi cát là một đoạn cầu tàu kéo dài ra tận ngoài xa, một chiếc thuyền lớn neo ở đó cao chừng 5,6 trượng, mới tinh, uy phong lẫm liệt. Trên cầu tàu không ngừng có người qua lại tựa hồ như đang dời hàng hóa lên thuyền.
“”Mẫu… thân…” – Âm thanh ngọng nghịu của A Mịch theo gió từ xa truyền tới, Ngụy Đàm bế A Mịch đứng bên cạnh con hắn mã tựa hồ như đang nói chuyện cùng người khác.
Ta mỉm cười đi về phía hai cha con.
“Trưởng tẩu.” – Ngụy An thấy ta liền vội vàng hành lễ.
“Tứ thúc.” – Ta đáp lễ, lại nhìn sang người bên cạnh Ngụy An.
Thôi Dĩnh ngồi trên xe lăn nhìn ta, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười, vái chào – “Phu nhân.”
“Thôi công tử.” – Ta đáp lễ với hắn.
“Đã thử hạ thủy chưa?” – Ngụy Đàm hỏi Ngụy An
“Thử rồi.” – Ngụy An đáp.
“Phu thuyền thì sao?”
“Xin Đại tư mã yên tâm, phu thuyền đều là ngư dân bản địa, rất quen thuộc thủy tính.” – Thôi Dĩnh nói.
Ngụy Đàm nhìn hắn gật đầu, không nói gì thêm.
Năm ngoái, Ngụy An nói muốn đóng thuyền đi biển sau đó rời khỏi Ung Đô tới Giao Đông, đầu năm nay lại gửi thư về nói thuyền đóng tốt lắm, tháng Ba là có thể ra khơi. Đầu tháng Hai, nhân lúc triều chính rảnh rỗi, Ngụy Đàm thuận tiện mượn danh Đông tuần, đưa theo ta và A Mịch rời khỏi Ung Đô tới Giao Đông.
Chiếc thuyền do Ngụy An đóng ra nghe nói là vô cùng lớn, phu thuyền phải tới mười người, chủ nhân ngoài Ngụy An, Thôi Dũng còn có Bùi Tiềm. Ban đầu lúc ta nghe Ngụy An nói tháng Hai đóng xong thuyền, tháng Ba có thể dong buồm ra khơi, người đâu tiên nghĩ tới chính là Bùi Tiềm. Trùng hợp như vậy, nếu nói không phải do huynh ấy giật dây thì có quỷ mới tin.
“Quý Uyên đâu rồi?” – Ngụy Đàm hỏi.
Ngụy An đưa mắt nhìn quanh cuối cùng chỉ về phía cầu tàu – “Bên kia.”
Ta nhìn theo hướng tay đệ ấy, liền thấy một thân ảnh quen thuộc mặc trường bào đang bận rộn giữa đám phu thuyền, nhìn một hồi đến khi thu hồi tầm mắt mới phát hiện ra Ngụy Đàm đang nhìn mình.
“Thiếp đi từ biệt với huynh ấy.” – Ta nói với Ngụy Đàm.
Ngụy Đàm đưa mắt nhìn ra chỗ khác, gật đầu – “Đi đi.”
Ta cười cười, đi về phía cầu tàu.
Cầu tàu không rộng, ta thường xuyên phải nhường đường cho phu thuyền, mất một hồi lâu mới đi đến được bên cạnh đại thuyền.
Bùi Tiềm đang chỉ huy phu thuyền thu xếp hàng hóa, thấy ta thì có hơi sửng sốt sau đó lập tức mỉm cười.
“Đến từ khi nào vậy?” – Bùi Tiềm bước từ trên thuyền xuống, hỏi.
“Vừa mới tới.” – Ta nói.
Bùi Tiềm cười một tiếng, có lẽ dầm mưa dãi nắng ở biển lâu rồi nên huynh ấy đen đi nhiều, nhưng dĩ nhiên là vẫn còn trắng hơn Ngụy Đàm. Không chỉ bề ngoài mà cả con người Bùi Tiềm bây giờ dường như cũng khác trước. Huynh ấy thủa nhỏ là một cậu bé hăng hái hoạt bát, đến thời thiếu niên, đầu mày lại mơ hồ ẩn chứa vẻ ưu sầu, còn như hiện tại con người vẫn tuấn nhã như xưa, tựa hồ như không ưu không sầu, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trên đầu.
“Lần này đi bao lâu?” – Ta hỏi.
“Không lâu lắm,” – Bùi Tiềm nói, – “Lương thực nước uống ở trên thuyền chỉ đủ cho mười người ăn trong 1 tháng.”
Ta kinh ngạc.
Bùi Tiềm nhìn ta, chế nhạo nói – “Muội cho rằng chỉ cần tùy tiện chèo một chiếc thuyền lá là có thể ra biển tìm tiên đảo hay sao?”
Ta hơi ngượng, Bùi Tiềm luôn đoán được suy nghĩ trong lòng ta, không nhiều thì ít.
“Chẳng ngờ người ban đầu phản đối nhiều nhất là huynh, bây giờ hoàn thành cũng lại là huynh.” – Ta thở dài nói.
Bùi Tiềm mỉm cười – “Nếu ở hải ngoại có tìm được mối làm ăn nào ta nhất định sẽ báo cho muội biết.”
Lại chế nhạo ta!
Ta trừng mắt nhìn huynh ấy nhưng cũng không khỏi cười lên.
“Thuyền… thuyền…” – Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt truyền vào trong tai ta. Ta quay đầu nhìn lại liền thấy Ngụy Đàm đang bế A Mịch đi tới.
“Mẫu… thân…” – A Mịch thấy ta lập tức giơ tay đòi bế.
Ta bước tới đón lấy con bé từ trong tay Ngụy Đàm.
“Chuẩn bị lên đường rồi sao?” – Ngụy Đàm nhìn đại thuyền rồi lại nhìn sang phía Bùi Tiềm.
“Đúng vậy.” – Bùi Tiềm nói.
Lúc hai người đối mặt với nhau, thần sắc rất ôn hòa.
“Sau khi trở về định thế nào?” – Ngụy Đàm hỏi.
“Để xem đã.” – Bùi Tiềm nói – “Nếu chưa tận hứng thì lại đi thêm vài lần nữa.”
Ngụy Đàm bất lực cười.
“Nếu như mệt rồi thì có thể trở về triều.” – Ngụy Đàm nghiêm túc nói – “Ta cần trợ thủ.”
Bùi Tiềm cong môi cười.
“Trợ thủ thì chưa chắc.” – Huynh ấy nói – “Nhớ năm đó ở Trường An ta với huynh từng hẹn so chiêu ấy vậy mà nhiều năm rồi còn chưa từng một lần thật sự đọ sức.”
Ngụy Đàm sáng mắt lên cười nói – “Nếu Quý Uyên đồng ý đấu một trận thì cho dù bắt ta phải chạy tới tận Giao quận ta cũng bằng lòng.”
“Một lời đã định.” – Bùi Tiềm nhìn hắn.
“Một lời đã định.” – Ngụy Đàm gật đầu.
Thuyền phu lớn tiếng hò hét, thuyền từ từ rời bến.
“Bảo trọng!” – Ngụy Đàm đứng trên cầu tàu chắp tay làm lễ.
Tất cả mọi người trên thuyền đều vội vã đáp lại.
Ta nhìn thuyền lớn xa dần, chỉ cảm thấy mộng cũ trong lòng đều đặt trên con thuyền kia dần dần theo bọn họ đi xa.
“Không ngờ Thôi công tử lại là người như vậy, vốn dĩ là tử địch vậy mà hôm nay lại đồng ý cùng Tứ thúc ra khơi.” – Ta nhìn theo, khe khẽ thở dài.
“Tử địch gì chứ.” – Ngụy Đàm nhàn nhạt nói – “Ai vì chủ nấy, so với người khác thì y nghĩ thoáng hơn nhiều.” – Nói rồi chàng lại đột ngột chuyển lời – “Có muốn nhìn xa hơn một chút không?”
“Xa hơn ư?” – Ta ngẫm nghĩ, nhìn theo bóng con thuyền đang dần khuất dạng, cười gật đầu.
Gió từ ngoài biển thổi tới làm căng tay áo của ta, mặt trời sáng rực trên cao, vạn dặm không mây, sóng biển dập rờn biêng biếc hòa chung một màu với chân trời.
Ngụy Đàm bế A Mịch đưa ta tới chỗ một ngọn núi nhỏ cách cầu tàu không xa. Ngọn núi này vô cùng kỳ lạ, tùng xanh như mái kéo dài từ khu rừng phía sau lên đến tận đỉnh, lộ ra mấy phần khí khái. Ngụy Đàm đi về phía sườn núi, sườn núi chỉ thoai thoải, đi dọc theo đường mòn một lúc là đã có thể nhìn thấy đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một mỏm đá nhô ra giống như hình nắm đấm giơ ra trên biển.
Ngụy Đàm ôm A Mịch đi tới chỗ mỏm đá, gió biển thổi tung mảnh khăn vấn trên đầu chàng.
“Tới đây.” – Chàng quay đầu nói với ta.
Ta đi tới bên cạnh Ngụy Đàm, không còn sự che chắn của tùng bách, tầm mắt nhất thời liền trở nên rộng rãi. Dưới mỏm đá là khoảng không đáng sợ, gió biển quật vào vách núi giống như sóng lớn vỗ vào đá ngầm tạo nên âm thanh vang vọng như trống đánh. Ta dõi mắt trông xa chỉ thấy trời xanh sâu thẳm, bích hải bao la, cát vàng như lụa, còn có sơn đảo như ẩn như hiện phía chân trời, màu sắc vô cùng đơn giản như lại tạo thành một bức tranh khiến cho người ta phải nín thở ngắm nhìn.
“Phu quân thường tới đây sao?” – Ta nhìn kỳ quan trước mặt, chỉ cảm thấy ngắm như thế nào cũng không đủ.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta tới, là A An nói cho ta biết.” – Ngụy Đàm nói – “Trong vòng mấy chục dặm xung quanh đây thì địa thế nơi này là tốt nhất.”
Ta gật đầu, đang định bước thêm một bước thì Ngụy Đàm đã kéo ta lại nói – “Coi chừng!”
Ta cười cười cầm ngược lấy tay chàng.
Ánh mặt trời chói chang như thể dát một lớp mật ong vàng óng lên khuôn mặt Ngụy Đàm. Chẳng hiểu tại sao ta lại cảm thấy thần sắc của chàng lúc này có thêm một loại khí thế khác với trước kia, trong mắt phát ra ánh sáng vừa lấp lánh vừa sắc bén, nhưng lại không thiếu sự trầm tĩnh khoáng đạt.
Ta nhớ lại lần trước, lúc tuyết vừa ngừng, cùng chàng đứng ở trên Nhạn Đài nhìn ra khắp Trường An, thần sắc của Ngụy Đàm cũng giống vậy, như thể tỉ mỉ quan sát một ván cờ, lại giống như thưởng thức vẻ xinh đẹp yểu điệu của tình nhân.
“Phu quân đang suy nghĩ gì vậy?” – Ta giữ chặt lấy tia sợ hãi vừa lóe lên rồi chợt tắt ở trong lòng, mở miệng hỏi
“Hửm?” – Ngụy Đàm nhìn ta mỉm cười chậm rãi nói – “Nghĩ nhiều lắm, đứng ở nơi cao nhìn về phía xa có thể suy tính rất nhiều chuyện. Ví dụ như dưới chân, người làm sao có được chỗ đứng, lại làm sao có thể trông xa.”
Ta nhìn chàng, tim mơ hồ đập mạnh.
“Vậy phu quân làm sao có được chỗ đứng? Lại làm thế nào trông xa?” – Ta hỏi.
Ngụy Đàm chăm chú nhìn ra, ánh mặt trời như nhuộm dịu đôi mắt chàng.
“Bây giờ sao?” – Chàng thì thầm, dứt lời chợt cúi đầu chạm vào môi ta.
Nhu tình cùng mật ý tựa như gió biển ngày hè, làm cho cả người ta như tắm trong ấm áp.
Ta nhìn sâu vào đôi mắt đen sẫm của Ngụy Đàm, nhón chân hôn trả lại chàng.
“Ô…” – A Mịch tò mò nhìn hai chúng ta.
Ngụy Đàm liền thơm lên mặt con bé, lại ôm lấy eo ta nhìn về phía xa khơi.
“Bọn họ thật sự có thể tìm thấy tiên sơn không?” – Một lát sau chàng lại hỏi.
Ta cười cười, bàn tay bao lấy tay Ngụy Đàm chậm rãi nói – “Tiên sơn ư, thiếp tìm thấy rồi.”
“Sao?” – Ngụy Đàm kinh ngạc nhìn ta.
Nụ cười của ta càng đậm hơn, tựa vào trong ngực chàng, thở sâu một hơi.
Trên bầu trời truyền đến tiếng chim hót, ta ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là hai con hải âu. Bọn chúng giương cánh bay cao, đôi cánh trắng muốt thuôn dài chao lượn nơi tầng không giao điệp vào nhau, giống như liền cánh…
Núi đá lởm chởm, làn hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt khó lòng diễn tả theo gió đưa tới. Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, bánh xe lăn trên mặt cát mịn phát ra âm thanh lạo xạo yếu ớt.
“A Mịch, nhìn kìa.” – Ta vén mành, bế A Mịch lên lòng hưng phấn chỉ ra bên ngoài – “Kia là gì?”
A Mịch nhìn mặt nước bao la rộng lớn phía đằng xa, gió biển thổi tung lọn tóc tơ mềm mượt của con bé.
“Biển…” – A Mịch lắp bắp nói.
Ta cười rộ lên, cúi đầu hôn lên tóc con bé.
“Tiểu nữ quân,” – A Nguyên ở bên cạnh cười nói – “Dưới biển có gì?”
A Mịch chớp chớp mắt, chu môi nói – “Cá…”
Tiếng cười trong trẻo bay theo gió, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ rồi vỡ tan ra.
Ta dựa vào thành xe nhìn ra bên ngoài, đây chính là biển trong lời nói của vị cố nhân kia, biển mênh mông vô tận. Biển có nơi là bãi cát, có nơi lại là vách đá. Sóng biển lớn hơn bất cứ sóng của con sông nào ta từng thấy, lúc vỗ vào bờ cát sẽ để lại ánh sáng thủy ngân lấp lánh như gương, nhưng khi vỗ vào đá ngầm lại vô cùng mãnh liệt. Ta tò mò dõi mắt trông xa, thoạt nhìn thì mặt biển và mặt sông lớn không khác biệt lắm, nhất là lúc có sương mù, tựa hồ đều giống hệt như nhau nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện ra trên biển có thể nhìn thấy rất nhiều đảo núi sừng sững đứng im lặng trong nước.
“Không ngờ dưới nước còn có cả núi.” – Lần đầu tiên A Nguyên nhìn thấy liền chặc lưỡi hít hà nói.
Ta nhớ tới tiên sơn, trong lòng không kềm nổi suy nghĩ chẳng lẽ ở nơi xa hơn, sâu hơn phía ngoài kia cũng có đảo núi như vậy sao? Tiên sơn được bao phủ bởi ánh sáng bảo khí không biết là nguy nga đến bực nào…?
“Phu nhân, tới nơi rồi.” – Phu xe ngồi phía trước thông báo.
Lúc này, một con hắc mã lông đen bóng dừng lại bên cạnh cửa sổ xe ngựa, A Mịch thích chí cười rộ lên.
Tấm mành vừa vén lên, một đôi tay đưa vào, A Mịch lập tức nhào tới.
“Cẩn thận.” – Ta vừa nhắc vừa xuống khỏi xe ngựa.
Ngụy Đàm cưỡi trên con hắc mã, đặt A Mịch ngồi phía trước, mặt trời sáng đến chói mắt. Chàng nhìn ta cong môi mỉm cười.
“Hey, hey…” – A Mịch hăng hái kêu lên.
“Hey!” – Ngụy Đàm hô một tiếng, chân thúc vào bụng ngựa, con hắc mã lập tức phi bay trên bãi cát để lại một chuỗi tiếng cười trong gió biển.
“Chủ công cứ hễ dính với tiểu nữ quân là lại như trẻ con ấy.” – A Nguyên đứng bên cạnh ta, bất đắc dĩ cười nói.
Ta cũng cười, cùng với A Nguyên bước dọc theo vết chân ngựa trên cát. Nền cát mềm sụt, có những nơi đi qua sẽ lún xuống, ta có thể cảm nhận được hạt cát lọt vào trong giày nhưng lại không hề để lại cảm giác khó chịu.
“Phu nhân, nhìn bên kia kìa.” – A Nguyên bỗng nói.
Ta nhìn theo hướng A Nguyên chỉ, cuối bãi cát là một đoạn cầu tàu kéo dài ra tận ngoài xa, một chiếc thuyền lớn neo ở đó cao chừng 5,6 trượng, mới tinh, uy phong lẫm liệt. Trên cầu tàu không ngừng có người qua lại tựa hồ như đang dời hàng hóa lên thuyền.
“”Mẫu… thân…” – Âm thanh ngọng nghịu của A Mịch theo gió từ xa truyền tới, Ngụy Đàm bế A Mịch đứng bên cạnh con hắn mã tựa hồ như đang nói chuyện cùng người khác.
Ta mỉm cười đi về phía hai cha con.
“Trưởng tẩu.” – Ngụy An thấy ta liền vội vàng hành lễ.
“Tứ thúc.” – Ta đáp lễ, lại nhìn sang người bên cạnh Ngụy An.
Thôi Dĩnh ngồi trên xe lăn nhìn ta, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười, vái chào – “Phu nhân.”
“Thôi công tử.” – Ta đáp lễ với hắn.
“Đã thử hạ thủy chưa?” – Ngụy Đàm hỏi Ngụy An
“Thử rồi.” – Ngụy An đáp.
“Phu thuyền thì sao?”
“Xin Đại tư mã yên tâm, phu thuyền đều là ngư dân bản địa, rất quen thuộc thủy tính.” – Thôi Dĩnh nói.
Ngụy Đàm nhìn hắn gật đầu, không nói gì thêm.
Năm ngoái, Ngụy An nói muốn đóng thuyền đi biển sau đó rời khỏi Ung Đô tới Giao Đông, đầu năm nay lại gửi thư về nói thuyền đóng tốt lắm, tháng Ba là có thể ra khơi. Đầu tháng Hai, nhân lúc triều chính rảnh rỗi, Ngụy Đàm thuận tiện mượn danh Đông tuần, đưa theo ta và A Mịch rời khỏi Ung Đô tới Giao Đông.
Chiếc thuyền do Ngụy An đóng ra nghe nói là vô cùng lớn, phu thuyền phải tới mười người, chủ nhân ngoài Ngụy An, Thôi Dũng còn có Bùi Tiềm. Ban đầu lúc ta nghe Ngụy An nói tháng Hai đóng xong thuyền, tháng Ba có thể dong buồm ra khơi, người đâu tiên nghĩ tới chính là Bùi Tiềm. Trùng hợp như vậy, nếu nói không phải do huynh ấy giật dây thì có quỷ mới tin.
“Quý Uyên đâu rồi?” – Ngụy Đàm hỏi.
Ngụy An đưa mắt nhìn quanh cuối cùng chỉ về phía cầu tàu – “Bên kia.”
Ta nhìn theo hướng tay đệ ấy, liền thấy một thân ảnh quen thuộc mặc trường bào đang bận rộn giữa đám phu thuyền, nhìn một hồi đến khi thu hồi tầm mắt mới phát hiện ra Ngụy Đàm đang nhìn mình.
“Thiếp đi từ biệt với huynh ấy.” – Ta nói với Ngụy Đàm.
Ngụy Đàm đưa mắt nhìn ra chỗ khác, gật đầu – “Đi đi.”
Ta cười cười, đi về phía cầu tàu.
Cầu tàu không rộng, ta thường xuyên phải nhường đường cho phu thuyền, mất một hồi lâu mới đi đến được bên cạnh đại thuyền.
Bùi Tiềm đang chỉ huy phu thuyền thu xếp hàng hóa, thấy ta thì có hơi sửng sốt sau đó lập tức mỉm cười.
“Đến từ khi nào vậy?” – Bùi Tiềm bước từ trên thuyền xuống, hỏi.
“Vừa mới tới.” – Ta nói.
Bùi Tiềm cười một tiếng, có lẽ dầm mưa dãi nắng ở biển lâu rồi nên huynh ấy đen đi nhiều, nhưng dĩ nhiên là vẫn còn trắng hơn Ngụy Đàm. Không chỉ bề ngoài mà cả con người Bùi Tiềm bây giờ dường như cũng khác trước. Huynh ấy thủa nhỏ là một cậu bé hăng hái hoạt bát, đến thời thiếu niên, đầu mày lại mơ hồ ẩn chứa vẻ ưu sầu, còn như hiện tại con người vẫn tuấn nhã như xưa, tựa hồ như không ưu không sầu, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trên đầu.
“Lần này đi bao lâu?” – Ta hỏi.
“Không lâu lắm,” – Bùi Tiềm nói, – “Lương thực nước uống ở trên thuyền chỉ đủ cho mười người ăn trong 1 tháng.”
Ta kinh ngạc.
Bùi Tiềm nhìn ta, chế nhạo nói – “Muội cho rằng chỉ cần tùy tiện chèo một chiếc thuyền lá là có thể ra biển tìm tiên đảo hay sao?”
Ta hơi ngượng, Bùi Tiềm luôn đoán được suy nghĩ trong lòng ta, không nhiều thì ít.
“Chẳng ngờ người ban đầu phản đối nhiều nhất là huynh, bây giờ hoàn thành cũng lại là huynh.” – Ta thở dài nói.
Bùi Tiềm mỉm cười – “Nếu ở hải ngoại có tìm được mối làm ăn nào ta nhất định sẽ báo cho muội biết.”
Lại chế nhạo ta!
Ta trừng mắt nhìn huynh ấy nhưng cũng không khỏi cười lên.
“Thuyền… thuyền…” – Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt truyền vào trong tai ta. Ta quay đầu nhìn lại liền thấy Ngụy Đàm đang bế A Mịch đi tới.
“Mẫu… thân…” – A Mịch thấy ta lập tức giơ tay đòi bế.
Ta bước tới đón lấy con bé từ trong tay Ngụy Đàm.
“Chuẩn bị lên đường rồi sao?” – Ngụy Đàm nhìn đại thuyền rồi lại nhìn sang phía Bùi Tiềm.
“Đúng vậy.” – Bùi Tiềm nói.
Lúc hai người đối mặt với nhau, thần sắc rất ôn hòa.
“Sau khi trở về định thế nào?” – Ngụy Đàm hỏi.
“Để xem đã.” – Bùi Tiềm nói – “Nếu chưa tận hứng thì lại đi thêm vài lần nữa.”
Ngụy Đàm bất lực cười.
“Nếu như mệt rồi thì có thể trở về triều.” – Ngụy Đàm nghiêm túc nói – “Ta cần trợ thủ.”
Bùi Tiềm cong môi cười.
“Trợ thủ thì chưa chắc.” – Huynh ấy nói – “Nhớ năm đó ở Trường An ta với huynh từng hẹn so chiêu ấy vậy mà nhiều năm rồi còn chưa từng một lần thật sự đọ sức.”
Ngụy Đàm sáng mắt lên cười nói – “Nếu Quý Uyên đồng ý đấu một trận thì cho dù bắt ta phải chạy tới tận Giao quận ta cũng bằng lòng.”
“Một lời đã định.” – Bùi Tiềm nhìn hắn.
“Một lời đã định.” – Ngụy Đàm gật đầu.
Thuyền phu lớn tiếng hò hét, thuyền từ từ rời bến.
“Bảo trọng!” – Ngụy Đàm đứng trên cầu tàu chắp tay làm lễ.
Tất cả mọi người trên thuyền đều vội vã đáp lại.
Ta nhìn thuyền lớn xa dần, chỉ cảm thấy mộng cũ trong lòng đều đặt trên con thuyền kia dần dần theo bọn họ đi xa.
“Không ngờ Thôi công tử lại là người như vậy, vốn dĩ là tử địch vậy mà hôm nay lại đồng ý cùng Tứ thúc ra khơi.” – Ta nhìn theo, khe khẽ thở dài.
“Tử địch gì chứ.” – Ngụy Đàm nhàn nhạt nói – “Ai vì chủ nấy, so với người khác thì y nghĩ thoáng hơn nhiều.” – Nói rồi chàng lại đột ngột chuyển lời – “Có muốn nhìn xa hơn một chút không?”
“Xa hơn ư?” – Ta ngẫm nghĩ, nhìn theo bóng con thuyền đang dần khuất dạng, cười gật đầu.
Gió từ ngoài biển thổi tới làm căng tay áo của ta, mặt trời sáng rực trên cao, vạn dặm không mây, sóng biển dập rờn biêng biếc hòa chung một màu với chân trời.
Ngụy Đàm bế A Mịch đưa ta tới chỗ một ngọn núi nhỏ cách cầu tàu không xa. Ngọn núi này vô cùng kỳ lạ, tùng xanh như mái kéo dài từ khu rừng phía sau lên đến tận đỉnh, lộ ra mấy phần khí khái. Ngụy Đàm đi về phía sườn núi, sườn núi chỉ thoai thoải, đi dọc theo đường mòn một lúc là đã có thể nhìn thấy đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một mỏm đá nhô ra giống như hình nắm đấm giơ ra trên biển.
Ngụy Đàm ôm A Mịch đi tới chỗ mỏm đá, gió biển thổi tung mảnh khăn vấn trên đầu chàng.
“Tới đây.” – Chàng quay đầu nói với ta.
Ta đi tới bên cạnh Ngụy Đàm, không còn sự che chắn của tùng bách, tầm mắt nhất thời liền trở nên rộng rãi. Dưới mỏm đá là khoảng không đáng sợ, gió biển quật vào vách núi giống như sóng lớn vỗ vào đá ngầm tạo nên âm thanh vang vọng như trống đánh. Ta dõi mắt trông xa chỉ thấy trời xanh sâu thẳm, bích hải bao la, cát vàng như lụa, còn có sơn đảo như ẩn như hiện phía chân trời, màu sắc vô cùng đơn giản như lại tạo thành một bức tranh khiến cho người ta phải nín thở ngắm nhìn.
“Phu quân thường tới đây sao?” – Ta nhìn kỳ quan trước mặt, chỉ cảm thấy ngắm như thế nào cũng không đủ.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta tới, là A An nói cho ta biết.” – Ngụy Đàm nói – “Trong vòng mấy chục dặm xung quanh đây thì địa thế nơi này là tốt nhất.”
Ta gật đầu, đang định bước thêm một bước thì Ngụy Đàm đã kéo ta lại nói – “Coi chừng!”
Ta cười cười cầm ngược lấy tay chàng.
Ánh mặt trời chói chang như thể dát một lớp mật ong vàng óng lên khuôn mặt Ngụy Đàm. Chẳng hiểu tại sao ta lại cảm thấy thần sắc của chàng lúc này có thêm một loại khí thế khác với trước kia, trong mắt phát ra ánh sáng vừa lấp lánh vừa sắc bén, nhưng lại không thiếu sự trầm tĩnh khoáng đạt.
Ta nhớ lại lần trước, lúc tuyết vừa ngừng, cùng chàng đứng ở trên Nhạn Đài nhìn ra khắp Trường An, thần sắc của Ngụy Đàm cũng giống vậy, như thể tỉ mỉ quan sát một ván cờ, lại giống như thưởng thức vẻ xinh đẹp yểu điệu của tình nhân.
“Phu quân đang suy nghĩ gì vậy?” – Ta giữ chặt lấy tia sợ hãi vừa lóe lên rồi chợt tắt ở trong lòng, mở miệng hỏi
“Hửm?” – Ngụy Đàm nhìn ta mỉm cười chậm rãi nói – “Nghĩ nhiều lắm, đứng ở nơi cao nhìn về phía xa có thể suy tính rất nhiều chuyện. Ví dụ như dưới chân, người làm sao có được chỗ đứng, lại làm sao có thể trông xa.”
Ta nhìn chàng, tim mơ hồ đập mạnh.
“Vậy phu quân làm sao có được chỗ đứng? Lại làm thế nào trông xa?” – Ta hỏi.
Ngụy Đàm chăm chú nhìn ra, ánh mặt trời như nhuộm dịu đôi mắt chàng.
“Bây giờ sao?” – Chàng thì thầm, dứt lời chợt cúi đầu chạm vào môi ta.
Nhu tình cùng mật ý tựa như gió biển ngày hè, làm cho cả người ta như tắm trong ấm áp.
Ta nhìn sâu vào đôi mắt đen sẫm của Ngụy Đàm, nhón chân hôn trả lại chàng.
“Ô…” – A Mịch tò mò nhìn hai chúng ta.
Ngụy Đàm liền thơm lên mặt con bé, lại ôm lấy eo ta nhìn về phía xa khơi.
“Bọn họ thật sự có thể tìm thấy tiên sơn không?” – Một lát sau chàng lại hỏi.
Ta cười cười, bàn tay bao lấy tay Ngụy Đàm chậm rãi nói – “Tiên sơn ư, thiếp tìm thấy rồi.”
“Sao?” – Ngụy Đàm kinh ngạc nhìn ta.
Nụ cười của ta càng đậm hơn, tựa vào trong ngực chàng, thở sâu một hơi.
Trên bầu trời truyền đến tiếng chim hót, ta ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là hai con hải âu. Bọn chúng giương cánh bay cao, đôi cánh trắng muốt thuôn dài chao lượn nơi tầng không giao điệp vào nhau, giống như liền cánh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook