Dung Ngữ Thư Niên
Chương 113: Hiểu lầm



Ngụy Chiêu mời Ngụy Khang tới, ta nghĩ một lượt cuối cùng cũng nghĩ thông, đến khi tin tức Quách Thừa lĩnh năm vạn binh từ Liêu Đông truyền tới thì ta đã không còn cảm thấy quá kinh ngạc nữa.

Sau khi Ngụy Giác diệt cả nhà Đàm Hi liền để Quách Thừa ở lại Liêu Đông tiến hành thu nạp, chiêu mộ bộ hạ cũ của Đàm Hi làm quân đồn trấn thủ biên cương, không chỉ có tiếng mà còn có cả miếng. Sau khi Quách Thừa trở về Ung Đô liền bổ nhiệm người khác nắm giữ chức Thái thú Liêu Đông, nay xem ra, người kia nếu như không phải cùng một giuộc với Quách Thừa thì chính là không trấn áp được dư uy của Quách Thừa, , năm vạn binh lúc này xuất phát tới Ung Đô, vừa hay hội họp cùng Ngụy Khang.

Ngụy Khang và Quách Thừa, một người là thúc phu, một người là cữu phụ, đều là thân thích mà Ngụy Chiêu có thể tin tưởng được.

Một Lương Châu doanh cùng một Liêu Đông doanh, cái nào cũng đủ để đè bẹp Tế Liễu doanh, cộng toàn bộ binh sĩ lại đã hơn mười mấy vạn.

Triều thần trong triều như được uống định tâm hoàn, thêm vào đó sau khi Lương Mân công phá thủy trại của Ngụy Đàm xong thì lại không thấy có thêm động tĩnh gì. Trong thư Lý Thượng gửi tới có nói, tin tức từ tiền phương bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, chỉ nghe nói quân mã Lương Mân có hạn, không dám vào sâu quá mức, đành phải lưu lại ở khu vực Thai Châu, Nhẫm Dương, Nhữ Nam trưng dụng dân phu có thể sung quân cùng lương thảo.

Dĩ nhiên, thân thích cũng có phân thân sơ xa gần, Ngụy Chiêu dĩ nhiên là không tín nhiệm Tế Liễu doanh, nhưng giữa Lương Châu doanh và Liêu Đông doanh thì hắn tựa hồ như thân cận với Quách Thừa hơn một chút.

Đại doanh của binh Liêu Đông đóng ở phía Tây cách Ung Đô hai mươi dặm. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Ngụy Chiêu đã tới đây những hai lần, tin tức của Lý Thượng nói, binh lính canh phòng kinh thành dạo gần đây dường như đã thay đổi khá nhiều người, ông ấy nghe được không ít người nói khẩu âm Liêu Đông.

Trong lòng ta cảm thấy có điểm gì đó không đúng.

Nói bằng khẩu âm Liêu Đông thì dĩ nhiên là binh Liêu Đông nhưng thủ vệ kinh thành luôn là do quân sĩ Tế Liễu doanh đảm nhiệm. Ý đồ của Ngụy Chiêu rất rõ ràng, hắn muốn khống chế Ung Đô cho nên mới loại bỏ người của Tế Liễu doanh.

Trong đầu ta trăm ngàn ý nghĩ liên tục xoay chuyển, cuối cùng hồi âm cho Lý Thượng bảo ông đi thăm dò động thái của Tế Liễu doanh.

Ngay lúc ta đang nóng ruột chờ tin thì Mao thị và Chu thị lại tới.

Từ sau khi nhận được tin dữ, bọn họ hầu như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, lần nào gặp ta cũng khóc mãi, nhưng hôm nay lại mang thái độ tâm sự trùng trùng tới, tựa như có chuyện gì đó.

“Sao thế?” – Ta hỏi.

Mao thị và Chu thị đưa mắt nhìn nhau, ta hiểu ý, bảo A Nguyên đi đóng cửa lại.

“Trưởng tẩu,” – Chu thị nói – “Nhị đường thúc muốn làm gì vậy? Thúc ấy đem Vệ úy đổi thành người của Liêu Đông doanh, hôm nay gia nhân ra ngoài, lúc trở về nói lại với ta binh sĩ tuần tra trên đường cũng là người Liêu Đông, thái độ vô cùng ngang ngược, dân chúng chỉ hơi không tuân theo là lập tức động tay động chân.”

“Ta cũng có nghe nói.” – Mao thị nói – “Đám binh lính đó ăn cơm uống rượu xong rồi không chịu trả tiền, chủ quán muốn báo quan bọn họ liền ra tay đánh cho thừa sống thiếu chết, còn đập phá cửa tiệm.” – Dứt lời, nàng ta than thở – “Từ trước tới nay nào có chuyện như vậy, Thừa tướng trị quân nghiêm minh, cho dù là thời điểm nửa thành toàn là lưu dân thì quân sĩ cũng không dám làm càn như vậy. Chẳng lẽ Đại công tử không có ở đây, thế đạo này lại…” – Chạm phải chuyện thương tâm, Mao thị lại cúi đầu nghẹn ngào.

Ta và Chu thị đều hết lời khuyên giải an ủi.

“Trưởng tẩu,” – Thần sắc Chu thị bất an – “Bọn ta tới là muốn nói với tỷ, ta cảm thấy hiện nay trong phủ, trong thành đều không ổn định, dân chúng chỉ trích không ít. Dạo gần đây, ngày nào cũng có rất nhiều nhà rời khỏi Ung Đô, chẳng lẽ trong thành sẽ xảy ra chuyện sao?”

Rốt cuộc thì cũng có người hỏi điều này, ta trầm ngâm nói – “Theo ta thấy thì chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn.”

Chu thị và Mao thị đều biến sắc.

“Hu hu…” – Mao thị hoảng sợ, khóc thảm thiết nói – “Chúng ta đã mất phu quân, lẽ nào lại phải gặp li loạn nữa sao?”

Chu thị cũng không nhịn đươc khóc thành tiếng – “Ban đầu ở Lũng Tây, ta không nên đồng ý để phu quân đi… Ta chẳng đáng bận tâm nhưng trong nhà còn một đôi nhi nữ còn chưa trưởng thành, hiện nay loạn thế như vậy, biết phải làm gì cho phải?”

Ta cân nhắc chốc lát, nói – “Phu quân của chúng ta cũng chưa chắc đã không còn nữa.”

Tiếng khóc đột ngột ngừng lại, Chu thị là người đầu tiên phải ứng lại, mờ mịt nhìn ta – “Cái gì?”

Ta nhìn bọn họ, thấp giọng nói – “Có một chuyện ta chỉ nói cho hai người biết, nhưng hai người có thể giữ kín không?”

Chu thị và Mao thị nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Ta đem hoài nghi của mình đối với Lữ Chinh, Ngụy Khang cùng Quách Thừa nói hết với Chu thị và Mao thị. Bọn họ lắng nghe, ánh mắt ngập tràn ngờ vực rồi dần dần lại ánh lên sắc sáng hy vọng.

“Nếu vậy…” – Giọng Mao thị run run kích động – “Nếu phu quân vẫn chưa chết, vậy Ung Đô có thể cứu rồi?”

“Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa chết thì sao đến giờ vẫn chưa trở về?” – Chu thị tuy vui mừng nhưng vẫn còn ngờ vực.

Ta lắc đầu, than nhẹ – “Chuyện này ta cũng nghĩ không thông, cho nên mới chỉ là suy đoán.” – Dứt lời liền nghiêm nghị dặn dò – “Cho dù chỉ là suy đoán thì hai người cũng không được khinh thường lỡ lời, trong phủ vẫn còn Quách phu nhân.”

“Bọn ta biết rồi.” – Chu thị nói rành mạch – “Trưởng tẩu yên tâm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương