Đừng Nghĩ Ly Hôn
-
Chương 102: Phiên ngoại 9
Ngày hôm sau.
Hai tiết đầu Cố Dương không có lớp, vốn định ngủ nướng, hơn chín giờ mới ra khỏi giường, sau đó tự mình đến trường học. Nhưng chưa tới bảy, thúc thúc đã gõ cửa phòng không cho cậu ngủ, không cho cậu lười biếng, nói muốn dẫn cậu đến công ty, sau đó lại đưa cậu đến trường.
Cố Dương nhìn trần nhà, quả thực muốn hỏi trời xanh.
Chẳng lẽ cậu không xứng có cơ hội ngủ nướng thật đã một lần sao? Quá tàn nhẫn.
Thúc thúc nhìn chăm chú cậu, như thể người vợ hay ghen, mỗi phút mỗi giây phải kiểm soát chồng mình.
Hả? Tại sao cậu lại thấy ví dụ này, thật là quỷ dị.
Không quan tâm thế nào, Cố Dương bất đắc dĩ vẫn phải bò dậy, híp lại mắt, chưa hoàn toàn tỉnh lại, giống như bị mộng du, khập khễnh đi rửa mặt, rửa mặt xong mới miễn cưỡng có thể mở mắt ra. Thay quần áo, ăn sáng, cậu và thúc thúc cùng lên xe.
Kỳ diệu chính là, công ty thúc thúc rất giống công ty của Lục Ngôn. Cố Dương đến công ty của Lục Ngôn rất nhiều lần, cho nên lúc này cũng không có cảm giác xa lạ bao nhiêu, đi theo sau thúc thúc, nhìn thấy rất nhiều người nghiêng mình chào hỏi thúc thúc.
Chờ sau khi hai người đi xa, nhân viên hiếu kỳ nhiều chuyện tụ lại cùng nhau bàn tán, nói cậu trai đi cùng ông chủ là ai, thoạt nhìn thật trẻ tuổi, là họ hàng sao? Muốn tới công ty để công việc?
Điểm mấu chốt, vẫn là thái độ của Boss đối với cậu trai này, quá khác với tất cả mọi người, căn bản không phải vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ lúc thường, nhẹ nhàng chỉ dẫn, khóe miệng còn có ý cười như có như không.
Văn phòng rất rộng rãi, trang trí đơn giản, phong cách hiện đại có phần lạnh lẽo.
Thúc thúc ngồi sau bàn làm việc, Cố Dương ngả người ra, gần như cả người rơi vào chiếc ghế sôpha mềm mại, bắt đầu chơi game.
Nhưng có thể là vì ngủ ngủ đủ, hay ngồi trên ghế ghế sô pha rất thư thái. Cố Dương chơi một lúc, mí mắt bắt đầu rũ xuống, đầu cũng nghiêng nghiêng, lắc lư mấy lần, cuối cùng không chịu nổi, nằm nhoài trên tay vịn ghế sô pha, ngủ vô cùng ngon giấc.
Nam nhân sau bàn làm việc giả vờ giả vịt bận rộn, thực ra đã sớm không có tâm tư làm việc, tầm mắt dán chặt trên người Cố Dương, tim cũng muốn nhũn ra, cảm thấy vô cùng dễ thương.
Nhìn thấy Cố Dương nằm úp sấp ngủ trên ghế sô pha, hắn cẩn thận đứng lên, đi tới, cúi người ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn chằm chằm cậu, hoàn toàn không thấy dáng dấp bản thân lúc này biến thái cực độ.
Mặt Cố Dương kề sát trên tay vịn, ép tới hơi biến dạng, đôi môi tự nhiên chu ra, non mềm căng mọng, khiến người không nhịn được muốn thưởng thức mỹ vị. Nam nhân rất rõ ràng, đáy mắt càng tối sầm lại.
Nam nhân vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.
Thời tiết hôm nay vẫn chưa ấm lên, Cố Dương đeo khăn quàng cổ, có điều không phải Lục thiếu đưa, cũng không phải mượn của giáo sư, mà là một cái trong một đống khăn quàng cổ thúc thúc đã mua, vẫn là thúc thúc tự mình lấy ra, đưa cho cậu đeo.
Cố Dương không hiểu mình mặc quần áo thế nào đều phải để thúc thúc chọn, kiểm soát quá chặt đúng là đáng sợ.
Nói cách khác, thúc thúc thiếu mất một đoạn tuổi ấu thơ, coi cậu như búp bê? Nếu như vậy, điểm ấy không xấu, cậu cũng không phải không thể thỏa mãn. Dù sao thúc thúc chọn quần áo rất hợp với cậu, vừa hay miễn cho cậu phải xoắn xuýt.
Ngủ không bao lâu, Cố Dương mở mắt tỉnh lại, không ngờ mình chơi game một lúc đã ngủ thiếp đi, ngồi dậy, phát hiện trên người mình một chiếc áo khoác âu phục trượt xuống.
Cố Dương chậm chạp chớp mắt mấy lần, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bàn làm việc, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, xấu hổ nói: "... Cảm ơn thúc thúc."
Thúc thúc đứng dậy đi tới, tự nhiên lấy áo khoác mặt vào, cưng chiều xoa xoa đầu cậu, nói: "Vừa hay, tôi đưa cậu đến trường học."
Cố Dương đáp một tiếng, cùng hắn sóng vai đi vào thang máy.
Công ty cách trường học cũng không quá xa, gần mười phút đã đến.
Cố Dương cởi đai an toàn, nói tạm biệt thúc thúc, đang định mở cửa xuống xe.
Thúc thúc đột nhiên túm chặt tay cậu, nghiêng người qua, một tay đặt trên gáy, nhẹ nhàng nắn bóp, xa xôi nói: "Dương Dương, ở bên ngoài ngoan một chút, biết không?"
Cố Dương như mèo nhỏ bị nắm gáy, ngơ ngác, một cử động cũng không dám, tựa như bị thúc thúc doạ cho ngu người.
Chờ thúc thúc vỗ vỗ vai cậu, nhắc nhở nói: "Còn không đi, bị muộn rồi."
Lúc này Cố Dương mới nhớ tới mình muốn làm gì, khẽ giật mình, mở cửa xe nhảy xuống xe, thật nhanh nói: "Vậy thúc thúc, tôi đi trước!"
Nam nhân chỗ lái, lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Dương từ từ chạy xa, mãi đến tận khi biến mất không nhìn thấy, lại qua thật lâu, hắn mới nổ máy xe, rời khỏi nơi này.
Cố Dương chạy trối chết, chạy thật xa, lâu sau mới chống đầu gối thở hồng hộc, lỗ tai đỏ chót, giống như muốn tụ máu.
Ngọa tào, mới vừa rồi thiếu chút nữa cho là thúc thúc muốn áp cậu trong xe làm chuyện gì ba chấm!
Không được, tư tưởng của cậu quá không thuần khiết rồi!
Quá ô uế!
Cố Dương luôn tự bổ não, sau đó vừa khiếp sợ vừa tự trách, nghiêm túc nghi ngờ có phải mình điên rồi không.
Cậu yên lặng thầm mắng mình trong lòng.
Lúc này, đỉnh đầu truyền tới một giọng nói quan tâm dịu dàng.
"Dương Dương, em sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
Cố Dương nghe thấy, run run một chút, suýt chút nữa thì sản sinh phản ứng quá khích đối với cách xưng hô thân mật này.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là giáo sư, thở ra một hơi, nói: "... Em không sao."
Giáo sư quan sát cậu một lúc, xác định cậu thật sự không sao, chỉ vì chạy nên thở hổn hển, mới nói: "Giờ lên lớp còn mấy phút nữa, không cần gấp."
Cố Dương gật gật đầu, theo bản năng kéo khăn quàng cổ, cố gắng không làm mặt mình nóng lên.
Giáo sư thấy đây không phải khăn quàng cổ của mình, híp híp mắt, nhàn nhạt hỏi: "Em mới mua khăn quàng cổ ư? Hình như trước đây chưa từng thấy."
Cố Dương chột dạ, hàm hồ nói: "À, đúng, của giáo sư em sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho."
Giáo sư không gấp, "Không cần, Dương Dương dùng đi, tôi vừa mua cho Dương Dương hai cái."
Cố Dương: "..." Tại sao lại phải tặng khăn quàng cổ? Cậu có nhiều khăn quàng cổ để làm gì? Ăn được hả?
Cố Dương khóc không ra nước mắt, từ chối cũng vô dụng, nói hai câu, cậu cũng nên đi học.
Hai người gặp thoáng qua, giáo sư nghe thấy trên người Cố Dương có mùi nước hoa nhàn nhạt, thường những nam nhân thành thục mới dùng nước hoa này, không giống như Cố Dương.
Giáo sư nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Hết tiết, đến giờ cơm trưa.
Cố Dương lại một lần bị đại thiếu gia dẫn ra ngoài hẹn hò.
Đương nhiên Tiểu chó săn cũng muốn dính lấy Cố Dương, nhưng phòng học của y cách phòng học của Cố Dương khá xa, chờ đến khi y chạy tới, Cố Dương đã bị đại thiếu gia mang đi. Tiểu chó săn không thấy bóng người đâu, tức điên đầu.
Đại thiếu gia mới vừa thấy Cố Dương, cũng phát hiện khăn quàng cổ trên cổ cậu không phải cái mình tặng, nhất thời có chút bất mãn, phiền muộn nói: "Sao Dương Dương không đeo khăn quàng cổ anh tặng, rõ ràng đã đồng ý với anh."
Cố Dương tự dưng bị chụp mũ nói không giữ lời. Nhưng cậu cũng chưa từng đồng ý mà.
Cậu có chút đau đầu, nếu như thản nhiên thừa nhận là vì bị thúc thúc giám sát bắt đeo khăn quàng cổ này, cậy dám cam đoan nhất định đại thiếu gia sẽ không tha thứ, ném chiếc khăn này đi, rồi mua khăn mới cho cậu.
Cố Dương nhìn gã một mặt chấp nhất nhất định phải nghe được câu trả lời hợp lý, thực sự sống không còn gì luyến tiếc —— tại sao mỗi người đều muốn cậu phải khăn quàng cổ? Tại sao?!!!
Sau khi âm thầm mắng người, Cố Dương không muốn lại bị dằn vặt, lựa chọn nói dối, "Khăn quàng cổ anh tặng, em không cẩn thận làm dơ, nên phải mang đi giặt."
Vẻ mặt đạu thiếu gia lúc này mới hòa hoãn, nhưng vẫn còn có chút đáng tiếc, "Thì ra là vậy, vậy anh đi mua cho em cái khác."
Cố Dương: "..." Cầu xin anh buông tha cho khăn quàng cổ đi!
Cuối cùng, không chỉ mua khăn quàng cổ, còn mua rất nhiều quần áo.
Cố Dương vô cùng bất lực, nhưng nhìn đại thiếu gia tràn đầy phấn khởi, thấy thứ nào hợp với cậu, xoay đầu lại một mặt mong đợi nhìn cậu, dĩ nhiên làm cho cậu khó có thể từ chối.
Bởi vì dáng vẻ này, tương tự lúc Lục Ngôn mua đồ cho cậu, gần như chồng vào nhau, thành một người.
Cố Dương nhìn gã, dần xuất thần.
Thực ra khoảng thời gian này, trong lòng cậu suy nghĩ rất nhiều, có một ý nghĩ cực kỳ lớn mật. Chỉ là thoáng qua, cũng không có cách nào xác nhận, hơn nữa vì quá mức hoang đường, Cố Dương chỉ nghĩ trong một giây, liền ném ra sau ót. Nhưng đôi khi ở chung, thỉnh thoảng toát ra cảm giác quen thuộc, như đang nhắc nhở cậu.
Đi dạo trung tâm thương mại xong, đại thiếu gia chở cậu về trường học.
Học xong, Cố Dương vừa ra khỏi phòng học, lại một lần nữa bị Tiểu chó săn chặn đường, muốn cùng đi với Cố Dương.
Tuy nhiên, lần này Tiểu chó săn không giống lúc thường, như mặt trời nhỏ, ánh nắng toả ra bốn phía, cả người tràn đầy sức sống, trái lại ủ rũ như cải thìa, vô cùng đáng thương.
Cố Dương nhìn đỉnh đầu y như có đôi tai tiu nghỉu xuống, có chút buồn cười, lại hơi đau lòng, quan tâm hỏi y, "Đã xảy ra chuyện gì? Tâm tình không tốt?"
Tiểu chó săn liếc mắt nhìn cậu, gật gật đầu.
Cố Dương suy đoán: "Xảy ra mâu thuẫn với bạn học?"
Tiểu chó săn nhìn cậu một lúc, không trả lời.
Cố Dương nghĩ mình đã đoán đúng, lấy một ít kinh nghiệm bản thân chia sẻ cho y, nói liên miên cằn nhằn. Tiểu chó săn cũng không nghiêm túc nghe, lần nữa nhìn cậu.
Cố Dương bị nhìn chằm chằm buồn bực, nghiêng đầu hỏi: "Trên mặt tôi dính gì hả?"
Tiểu chó săn trầm mặc chớp mắt, yên lặng lắc đầu, sau đó nhìn chăm chú cậu, vừa nghiêm vừa liền khổ sở hỏi: "Dương Dương, em đáng ghét lắm hả? Hay là em không bằng người khác?"
Cố Dương hơi kinh ngạc, "Sao nói vậy? Cậu đẹp trai tính cách cũng tốt, lại còn hoà đồng."
Tiểu chó săn vẫn nản lòng như cũ, mơ hồ nói: "Có đúng không? Nhưng... anh không thích em."
Cố Dương nhìn y thương tâm như thế, mềm lòng, theo bản năng mềm giọng nói: "Không phải, anh cảm thấy cậu rất tốt, rất thích cậu."
Tiểu chó săn nghe nói như thế, đôi mắt sáng lên, hạnh phúc ngất trời, quả thực muốn vồ tới ôm lấy Cố Dương.
Cố Dương bật cười, giơ tay vỗ vỗ lưng y động viên, đang muốn nói cái gì.
Phía sau lưng bỗng chốc phát lạnh, tê cả da đầu, không hiểu sao có dự cảm không tốt rất mãnh liệt.
Cậu như người mấy, cứng nhắc chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Lục thiếu.
Giáo sư.
Thúc thúc.
Tất cả đều đứng sau cậu, một mặt lạnh lùng nhìn về cậu.
... Này là đã nát lại còn nát hơn đúng không?!
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: QAQ
Hai tiết đầu Cố Dương không có lớp, vốn định ngủ nướng, hơn chín giờ mới ra khỏi giường, sau đó tự mình đến trường học. Nhưng chưa tới bảy, thúc thúc đã gõ cửa phòng không cho cậu ngủ, không cho cậu lười biếng, nói muốn dẫn cậu đến công ty, sau đó lại đưa cậu đến trường.
Cố Dương nhìn trần nhà, quả thực muốn hỏi trời xanh.
Chẳng lẽ cậu không xứng có cơ hội ngủ nướng thật đã một lần sao? Quá tàn nhẫn.
Thúc thúc nhìn chăm chú cậu, như thể người vợ hay ghen, mỗi phút mỗi giây phải kiểm soát chồng mình.
Hả? Tại sao cậu lại thấy ví dụ này, thật là quỷ dị.
Không quan tâm thế nào, Cố Dương bất đắc dĩ vẫn phải bò dậy, híp lại mắt, chưa hoàn toàn tỉnh lại, giống như bị mộng du, khập khễnh đi rửa mặt, rửa mặt xong mới miễn cưỡng có thể mở mắt ra. Thay quần áo, ăn sáng, cậu và thúc thúc cùng lên xe.
Kỳ diệu chính là, công ty thúc thúc rất giống công ty của Lục Ngôn. Cố Dương đến công ty của Lục Ngôn rất nhiều lần, cho nên lúc này cũng không có cảm giác xa lạ bao nhiêu, đi theo sau thúc thúc, nhìn thấy rất nhiều người nghiêng mình chào hỏi thúc thúc.
Chờ sau khi hai người đi xa, nhân viên hiếu kỳ nhiều chuyện tụ lại cùng nhau bàn tán, nói cậu trai đi cùng ông chủ là ai, thoạt nhìn thật trẻ tuổi, là họ hàng sao? Muốn tới công ty để công việc?
Điểm mấu chốt, vẫn là thái độ của Boss đối với cậu trai này, quá khác với tất cả mọi người, căn bản không phải vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ lúc thường, nhẹ nhàng chỉ dẫn, khóe miệng còn có ý cười như có như không.
Văn phòng rất rộng rãi, trang trí đơn giản, phong cách hiện đại có phần lạnh lẽo.
Thúc thúc ngồi sau bàn làm việc, Cố Dương ngả người ra, gần như cả người rơi vào chiếc ghế sôpha mềm mại, bắt đầu chơi game.
Nhưng có thể là vì ngủ ngủ đủ, hay ngồi trên ghế ghế sô pha rất thư thái. Cố Dương chơi một lúc, mí mắt bắt đầu rũ xuống, đầu cũng nghiêng nghiêng, lắc lư mấy lần, cuối cùng không chịu nổi, nằm nhoài trên tay vịn ghế sô pha, ngủ vô cùng ngon giấc.
Nam nhân sau bàn làm việc giả vờ giả vịt bận rộn, thực ra đã sớm không có tâm tư làm việc, tầm mắt dán chặt trên người Cố Dương, tim cũng muốn nhũn ra, cảm thấy vô cùng dễ thương.
Nhìn thấy Cố Dương nằm úp sấp ngủ trên ghế sô pha, hắn cẩn thận đứng lên, đi tới, cúi người ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn chằm chằm cậu, hoàn toàn không thấy dáng dấp bản thân lúc này biến thái cực độ.
Mặt Cố Dương kề sát trên tay vịn, ép tới hơi biến dạng, đôi môi tự nhiên chu ra, non mềm căng mọng, khiến người không nhịn được muốn thưởng thức mỹ vị. Nam nhân rất rõ ràng, đáy mắt càng tối sầm lại.
Nam nhân vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.
Thời tiết hôm nay vẫn chưa ấm lên, Cố Dương đeo khăn quàng cổ, có điều không phải Lục thiếu đưa, cũng không phải mượn của giáo sư, mà là một cái trong một đống khăn quàng cổ thúc thúc đã mua, vẫn là thúc thúc tự mình lấy ra, đưa cho cậu đeo.
Cố Dương không hiểu mình mặc quần áo thế nào đều phải để thúc thúc chọn, kiểm soát quá chặt đúng là đáng sợ.
Nói cách khác, thúc thúc thiếu mất một đoạn tuổi ấu thơ, coi cậu như búp bê? Nếu như vậy, điểm ấy không xấu, cậu cũng không phải không thể thỏa mãn. Dù sao thúc thúc chọn quần áo rất hợp với cậu, vừa hay miễn cho cậu phải xoắn xuýt.
Ngủ không bao lâu, Cố Dương mở mắt tỉnh lại, không ngờ mình chơi game một lúc đã ngủ thiếp đi, ngồi dậy, phát hiện trên người mình một chiếc áo khoác âu phục trượt xuống.
Cố Dương chậm chạp chớp mắt mấy lần, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bàn làm việc, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, xấu hổ nói: "... Cảm ơn thúc thúc."
Thúc thúc đứng dậy đi tới, tự nhiên lấy áo khoác mặt vào, cưng chiều xoa xoa đầu cậu, nói: "Vừa hay, tôi đưa cậu đến trường học."
Cố Dương đáp một tiếng, cùng hắn sóng vai đi vào thang máy.
Công ty cách trường học cũng không quá xa, gần mười phút đã đến.
Cố Dương cởi đai an toàn, nói tạm biệt thúc thúc, đang định mở cửa xuống xe.
Thúc thúc đột nhiên túm chặt tay cậu, nghiêng người qua, một tay đặt trên gáy, nhẹ nhàng nắn bóp, xa xôi nói: "Dương Dương, ở bên ngoài ngoan một chút, biết không?"
Cố Dương như mèo nhỏ bị nắm gáy, ngơ ngác, một cử động cũng không dám, tựa như bị thúc thúc doạ cho ngu người.
Chờ thúc thúc vỗ vỗ vai cậu, nhắc nhở nói: "Còn không đi, bị muộn rồi."
Lúc này Cố Dương mới nhớ tới mình muốn làm gì, khẽ giật mình, mở cửa xe nhảy xuống xe, thật nhanh nói: "Vậy thúc thúc, tôi đi trước!"
Nam nhân chỗ lái, lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Dương từ từ chạy xa, mãi đến tận khi biến mất không nhìn thấy, lại qua thật lâu, hắn mới nổ máy xe, rời khỏi nơi này.
Cố Dương chạy trối chết, chạy thật xa, lâu sau mới chống đầu gối thở hồng hộc, lỗ tai đỏ chót, giống như muốn tụ máu.
Ngọa tào, mới vừa rồi thiếu chút nữa cho là thúc thúc muốn áp cậu trong xe làm chuyện gì ba chấm!
Không được, tư tưởng của cậu quá không thuần khiết rồi!
Quá ô uế!
Cố Dương luôn tự bổ não, sau đó vừa khiếp sợ vừa tự trách, nghiêm túc nghi ngờ có phải mình điên rồi không.
Cậu yên lặng thầm mắng mình trong lòng.
Lúc này, đỉnh đầu truyền tới một giọng nói quan tâm dịu dàng.
"Dương Dương, em sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
Cố Dương nghe thấy, run run một chút, suýt chút nữa thì sản sinh phản ứng quá khích đối với cách xưng hô thân mật này.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là giáo sư, thở ra một hơi, nói: "... Em không sao."
Giáo sư quan sát cậu một lúc, xác định cậu thật sự không sao, chỉ vì chạy nên thở hổn hển, mới nói: "Giờ lên lớp còn mấy phút nữa, không cần gấp."
Cố Dương gật gật đầu, theo bản năng kéo khăn quàng cổ, cố gắng không làm mặt mình nóng lên.
Giáo sư thấy đây không phải khăn quàng cổ của mình, híp híp mắt, nhàn nhạt hỏi: "Em mới mua khăn quàng cổ ư? Hình như trước đây chưa từng thấy."
Cố Dương chột dạ, hàm hồ nói: "À, đúng, của giáo sư em sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho."
Giáo sư không gấp, "Không cần, Dương Dương dùng đi, tôi vừa mua cho Dương Dương hai cái."
Cố Dương: "..." Tại sao lại phải tặng khăn quàng cổ? Cậu có nhiều khăn quàng cổ để làm gì? Ăn được hả?
Cố Dương khóc không ra nước mắt, từ chối cũng vô dụng, nói hai câu, cậu cũng nên đi học.
Hai người gặp thoáng qua, giáo sư nghe thấy trên người Cố Dương có mùi nước hoa nhàn nhạt, thường những nam nhân thành thục mới dùng nước hoa này, không giống như Cố Dương.
Giáo sư nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Hết tiết, đến giờ cơm trưa.
Cố Dương lại một lần bị đại thiếu gia dẫn ra ngoài hẹn hò.
Đương nhiên Tiểu chó săn cũng muốn dính lấy Cố Dương, nhưng phòng học của y cách phòng học của Cố Dương khá xa, chờ đến khi y chạy tới, Cố Dương đã bị đại thiếu gia mang đi. Tiểu chó săn không thấy bóng người đâu, tức điên đầu.
Đại thiếu gia mới vừa thấy Cố Dương, cũng phát hiện khăn quàng cổ trên cổ cậu không phải cái mình tặng, nhất thời có chút bất mãn, phiền muộn nói: "Sao Dương Dương không đeo khăn quàng cổ anh tặng, rõ ràng đã đồng ý với anh."
Cố Dương tự dưng bị chụp mũ nói không giữ lời. Nhưng cậu cũng chưa từng đồng ý mà.
Cậu có chút đau đầu, nếu như thản nhiên thừa nhận là vì bị thúc thúc giám sát bắt đeo khăn quàng cổ này, cậy dám cam đoan nhất định đại thiếu gia sẽ không tha thứ, ném chiếc khăn này đi, rồi mua khăn mới cho cậu.
Cố Dương nhìn gã một mặt chấp nhất nhất định phải nghe được câu trả lời hợp lý, thực sự sống không còn gì luyến tiếc —— tại sao mỗi người đều muốn cậu phải khăn quàng cổ? Tại sao?!!!
Sau khi âm thầm mắng người, Cố Dương không muốn lại bị dằn vặt, lựa chọn nói dối, "Khăn quàng cổ anh tặng, em không cẩn thận làm dơ, nên phải mang đi giặt."
Vẻ mặt đạu thiếu gia lúc này mới hòa hoãn, nhưng vẫn còn có chút đáng tiếc, "Thì ra là vậy, vậy anh đi mua cho em cái khác."
Cố Dương: "..." Cầu xin anh buông tha cho khăn quàng cổ đi!
Cuối cùng, không chỉ mua khăn quàng cổ, còn mua rất nhiều quần áo.
Cố Dương vô cùng bất lực, nhưng nhìn đại thiếu gia tràn đầy phấn khởi, thấy thứ nào hợp với cậu, xoay đầu lại một mặt mong đợi nhìn cậu, dĩ nhiên làm cho cậu khó có thể từ chối.
Bởi vì dáng vẻ này, tương tự lúc Lục Ngôn mua đồ cho cậu, gần như chồng vào nhau, thành một người.
Cố Dương nhìn gã, dần xuất thần.
Thực ra khoảng thời gian này, trong lòng cậu suy nghĩ rất nhiều, có một ý nghĩ cực kỳ lớn mật. Chỉ là thoáng qua, cũng không có cách nào xác nhận, hơn nữa vì quá mức hoang đường, Cố Dương chỉ nghĩ trong một giây, liền ném ra sau ót. Nhưng đôi khi ở chung, thỉnh thoảng toát ra cảm giác quen thuộc, như đang nhắc nhở cậu.
Đi dạo trung tâm thương mại xong, đại thiếu gia chở cậu về trường học.
Học xong, Cố Dương vừa ra khỏi phòng học, lại một lần nữa bị Tiểu chó săn chặn đường, muốn cùng đi với Cố Dương.
Tuy nhiên, lần này Tiểu chó săn không giống lúc thường, như mặt trời nhỏ, ánh nắng toả ra bốn phía, cả người tràn đầy sức sống, trái lại ủ rũ như cải thìa, vô cùng đáng thương.
Cố Dương nhìn đỉnh đầu y như có đôi tai tiu nghỉu xuống, có chút buồn cười, lại hơi đau lòng, quan tâm hỏi y, "Đã xảy ra chuyện gì? Tâm tình không tốt?"
Tiểu chó săn liếc mắt nhìn cậu, gật gật đầu.
Cố Dương suy đoán: "Xảy ra mâu thuẫn với bạn học?"
Tiểu chó săn nhìn cậu một lúc, không trả lời.
Cố Dương nghĩ mình đã đoán đúng, lấy một ít kinh nghiệm bản thân chia sẻ cho y, nói liên miên cằn nhằn. Tiểu chó săn cũng không nghiêm túc nghe, lần nữa nhìn cậu.
Cố Dương bị nhìn chằm chằm buồn bực, nghiêng đầu hỏi: "Trên mặt tôi dính gì hả?"
Tiểu chó săn trầm mặc chớp mắt, yên lặng lắc đầu, sau đó nhìn chăm chú cậu, vừa nghiêm vừa liền khổ sở hỏi: "Dương Dương, em đáng ghét lắm hả? Hay là em không bằng người khác?"
Cố Dương hơi kinh ngạc, "Sao nói vậy? Cậu đẹp trai tính cách cũng tốt, lại còn hoà đồng."
Tiểu chó săn vẫn nản lòng như cũ, mơ hồ nói: "Có đúng không? Nhưng... anh không thích em."
Cố Dương nhìn y thương tâm như thế, mềm lòng, theo bản năng mềm giọng nói: "Không phải, anh cảm thấy cậu rất tốt, rất thích cậu."
Tiểu chó săn nghe nói như thế, đôi mắt sáng lên, hạnh phúc ngất trời, quả thực muốn vồ tới ôm lấy Cố Dương.
Cố Dương bật cười, giơ tay vỗ vỗ lưng y động viên, đang muốn nói cái gì.
Phía sau lưng bỗng chốc phát lạnh, tê cả da đầu, không hiểu sao có dự cảm không tốt rất mãnh liệt.
Cậu như người mấy, cứng nhắc chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Lục thiếu.
Giáo sư.
Thúc thúc.
Tất cả đều đứng sau cậu, một mặt lạnh lùng nhìn về cậu.
... Này là đã nát lại còn nát hơn đúng không?!
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: QAQ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook