Đừng Nên Gặp Lại
Chương 48-2: Hoài nghi (2)

Doãn Ước lúc này mới phát hiện, xung quanh ngoại trừ cô và Trịnh Đạc ra, không có bất cứ người nào.

Nơi này rất gần với bãi đổ xe của bệnh viện, bên cạnh là tòa nhà hành chính, lúc này qua giờ tan tầm rồi, đèn trên lầu tắt theo tuần tự, trong bóng đêm tòa kiến trúc đặc biệt nguy nga tráng lệ.

Bên kia bãi cỏ có vài cột đèn đường, thời gian vừa đến liền tự động phát sáng. Trịnh Đạc đúng lúc đứng đưa lưng về phía ánh đèn, cả khuôn mặt chìm trong bóng râm, nhìn không rõ biểu cảm trên đó.

Doãn Ước bất giác cảm thấy hồi hộp, con người trước mặt này cũng mang đến cảm giác xa lạ mấy phần. Không còn là Trịnh Đạc luôn cười, khí chất không hề dịu dàng nữa, làm người khác áp lực và run rẩy.

Cô không biết có nên nói thật hay không.

Ngay lúc cô đang khó xử, Trịnh Đạc rốt cuộc cũng bật cười. Anh thọt tay vào túi, lấy một xâu chìa khóa ra rồi nhét vào tay Doãn Ước:

– Đây là chìa khóa xe của anh, xe đỗ bên trong bãi. Bây giờ em lái đi đi, tùy tiện tìm ai đó kiểm tra, giao cho Kỷ Tùy Châu cũng được, hoặc gọi người của đội hình cảnh đến giám định cũng được. Cho dù em phá hủy nó, anh cũng không có ý kiến.

– Anh có ý gì đây?

Trịnh Đạc không trả lời câu hỏi của cô, lại lấy ra một xâu chìa khóa khác:

– Đây chính là chìa khóa nhà anh, hai chiếc vali đó vẫn còn trong tủ ở phòng anh, em nhất định cũng phải kiểm tra nhé.

Doãn Ước cầm hai chùm chìa khóa có hơi mông lung, cô không ngờ Trịnh Đạc lại làm tới mức này. Nhìn bộ dạng cười hì hì của anh, cô không phân biệt được đối phương là thật lòng hay đùa giỡn.

– Đừng làm loạn nữa, em thật sự không có ý đó.

Trước giờ Doãn Ước chưa từng nghĩ sẽ kiểm tra xe hoặc vali của Trịnh Đạc. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, cho dù thật sự có gì cũng sớm mất rồi. Hiện tại điều tra nữa chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Hai người ở chỗ này đưa đưa đẩy đẩy hai chùm chìa khóa, lát sau Doãn Ước nổi nóng:

– Trịnh Đạc!

Lần đầu tiên cô lớn tiếng kêu tên của đối phương như vậy, lập tức cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng hơn:

– Em thật sự không có ý này, em tiếp xúc với anh chỉ vì em xem anh là bạn, nếu em làm gì đó khiến anh hiểu lầm và đau lòng, vậy cho em xin lỗi.

– Không có, em không cần xin lỗi.

Anh đột nhiên không nói nữa, trên mặt mặc dù vẫn giữ ý cười, thế nhưng nhìn qua khiến người ta có chút khó chịu. Theo trực giác, Doãn Ước khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô dè dặt hỏi đối phương:

– Tóm lại là sao?

– Hôm đến nhà em, anh lái xe ra khỏi khu đó mới phát hiện để quên đồ. Sau đó anh có vòng về định lấy lại, thì nhìn thấy em lên một chiếc xe. Rồi xe kia mang em đi mất, anh ở đó đợi em thật lâu cũng không thấy em về nhà. Anh nghĩ, lúc ấy trong xe ngoại trừ em ra, chắc hẳn Kỷ Tùy Châu cũng ở đó.

Doãn Ước cuối cùng cũng hiểu, tại sao anh lại khác thường như vậy. Anh là nghĩ cô và Kỷ Tùy Châu hợp tác diễn kịch, muốn điều tra anh.

Cô lập tức nhẹ nhõm.

– Chỉ vì cái này, anh vừa đưa chìa khóa xe vừa đưa chìa khóa nhà, làm em căng thẳng chết được.

– Chẳng lẽ không đúng như anh nghĩ?- Trịnh Đạc nhíu mày.

– Đương nhiên không phải. Lúc em tiễn anh về hoàn toàn không biết anh ấy đến, sau đó quả thật em có ngồi xe anh ấy, nhưng không phải như anh nghĩ đâu.

– Vậy anh ta tìm em làm gì?

Doãn Ước không thể nói chân tướng với anh, chỉ có thể chọn một nguyên nhân khác:

– Anh ấy thấy gần đây em và anh khá thân mật, nên lo lắng em và anh sẽ…

Nói không được nữa, bị kẹp giữa hai người đàn ông, Doãn Ước thấy vô cùng vất vả.

Trịnh Đạc giờ mới hiểu rõ, suy nghĩ một hồi mới có phản ứng:

– Chủ tịch Kỷ là đang ghen. Cho nên hai người thật sự…

– Không có, em và anh ấy cũng giống như anh vậy thôi, đều là bạn.

Bạn bè, bạn bè, từ này thật sự là một lá chắn tốt. Doãn Ước thật muốn mắng chính mình, sao bất luận từ chối người nào, cũng đều chỉ biết dùng cái cớ này thôi.

– Chẳng lẽ do em không tìm thấy từ nào khác?- Trịnh Đạc cũng cười cô.

– Thật đó… chỉ là bạn thôi.

– Nhưng em hẳn phải biết, hai người bọn anh đều không muốn chỉ là bạn với em.

Lời này khiến Doãn Ước không thể chối cãi, cô chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đối phương, thuận tiện giải thích lại lần nữa tình hình hôm đó, như là thật sự cô chỉ cùng Kỷ Tùy Châu ra ngoài ăn bữa cơm, cuối cùng quay về nhà ông nội ngủ, vậy thôi. Tuy rằng có nói dối một chút, nhưng đã bớt đi nhiều rắc rối không cần thiết.

Trịnh Đạc dù sao cũng chỉ là bạn, cô không nghĩ rằng mình cần phải giải thích quá nhiều vấn đề riêng tư với đối phương.

Cũng Trịnh Đạc cũng không cắn chặt không buông, anh vẫn tốt tính giống như trước, cùng Doãn Ước đến cổng đón xe, còn hỏi đùa cô tại sao không nhận chìa khóa của mình:

– Có phải em sợ thật sự tìm ra được gì đó không?

Doãn Ước quay đầu lại nhìn vào mắt anh:

– Anh sẽ vậy sao? Ý em là, anh thật sự có làm gì đó sao?

Trịnh Đạc cũng thẳng thắn tiếp nhận ánh nhìn của cô, còn nghiêm túc nói:

– Không có, anh không làm gì cả.

– Vậy tại sao em phải nhận chìa khóa của anh. Chúng ta là bạn, anh đã nói vậy rồi, em sẽ tin tưởng mà.

– Chỉ là…- Trịnh Đạc đột nhiên đến gần hơn, ghé vào tai cô nói nhỏ- Anh vẫn rất muốn em nhận nó. Trước kia anh thường nghĩ, nếu một ngày nào đó xuất hiện người con gái mình thích, anh sẽ không tặng nhẫn cũng không tặng hoa, anh sẽ đưa tất cả chìa khóa anh có cho cô ấy. Anh sẽ để cô ấy lái xe của anh, sống ở nhà anh, trải qua những ngày bình yên và hạnh phúc.

Doãn Ước cũng muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng người đó không phải là Trịnh Đạc. Cô đang định khuyên anh vài câu, đột nhiên bị Trịnh Đạc kéo mạnh về phía mình. Một chiếc xe hơi màu đỏ chạy qua sát bên người cô, tốc độ nhanh đến kinh hoàng. Giữa hoàng hôn, chiếc xe đánh vô lăng quay đầu trên con đường phía trước bệnh viện, phát ra tiếng ma sát cực nhỏ với một chiếc xe khác, nhưng không hề dừng lại. Trong tiếng chủ xe giật mình chửi thề, chiếc xe màu đỏ nghênh ngang chạy đi, chỉ bỏ lại một tràng tiếng gầm rú.

Doãn Ước nhìn chằm chằm chiếc xe nọ, ngay cả Trịnh Đạc nói gì với cô cũng không nghe rõ.

– Sao vậy, có phải quẹt trúng em rồi không?

Đối phương đang định kiểm tra tay chân cô, Doãn Ước lại đột nhiên bắt lấy tay của Trịnh Đạc:

– Chiếc xe vừa rồi là của ai?

– Nhanh quá, không thấy rõ.

– Em nhìn rõ, là một chiếc xe Mercedes màu đỏ, hai số đuôi hình như là 37. Trong bệnh viện của anh có ai lái chiếc xe này không?

Mặt Trịnh Đạc biến sắc, lẩm bẩm nói:

– Anh nhớ xe của Thành Tựu là chiếc Mercedes màu đỏ, biển số xe bao nhiêu thì anh không chú ý. Sao vậy, chẳng lẽ em thật sự bị quẹt trúng, muốn bồi thường à?

– Không có- Doãn Ước giả bộ trấn tĩnh, lại hỏi anh- Phương Thành Tựu hôm nay có đến bệnh viện à?

– Không biết nữa, có lẽ đến nói chuyện bồi thường. Gần đây cậu ta và lãnh đạo bệnh viện thường gặp nhau. Xảy ra chuyện này, luôn cần có phương án khắc phục. Em hỏi cái này làm gì?

Doãn Ước lắc đầu, thần sắc khôi phục lại bình thường. Đúng lúc này có một chiếc taxi chở người đến bệnh viện, người trong xe vừa xuống Doãn Ước liền mở cửa xe ngồi vào. Cô nói cám ơn với Trịnh Đạc, lại tỏ vẻ mình không sao, lập tức đóng cửa xe, bảo tài xế lái đi.

Tài xế hỏi cô đi đâu, cô kêu người ta cứ chạy đi, rồi gọi điện cho Kỷ Tùy Châu, hỏi anh đang ở đâu.

– Tôi đang ở Nam Quốc Hoa Uyển, có chuyện gì à?

Doãn Ước đang nghĩ có nên trực tiếp đến đó không, bên kia Kỷ Tùy Châu đã nói:

– Em đến nhà tôi chờ trước, tôi sẽ lập tức về ngay.

Khi nói chuyện, có tiếng mời rượu đằng sau, Doãn Ước nghe được Kỷ Tùy Châu đang thuận miệng ứng phó vài câu, chỉ biết trường hợp này bản thân không thích đến. Cô ừ à rồi cúp máy, nói địa chỉ nhà Kỷ Tùy Châu cho tài xế.

Nhà anh lúc này không có ai, Doãn Ước một mình ngồi đó chờ Kỷ Tùy Châu về. Bởi vì hơi sợ hãi, cô lại bật ti vi, đúng lúc đang phát bản tin, Doãn Ước không chuyển kênh nữa. Nhìn thấy nữ phát thanh viên đột nhiên chen vào một tin tức khẩn cấp, nói trên đường Song Trình vừa xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, hơn mười chiếc xe tông vào nhau, trước mắt thương vong không rõ.

Trên ti vi phát đến hiện trường lộn xộn của vụ việc, thỉnh thoảng có vài tiếng thét vang lên, phóng viên tại hiện trường đang kích động thuyết minh, phát thanh viên ở trường quay chỉ quan tâm đến báo cáo số người thương vong.

Doãn Ước cảm thấy tên đường Song Trình này có hơi quen, lấy điện thoại ra xem bản đồ, mới phát hiện là một con đường cách nhà Kỷ Tùy Châu không xa. Lần trước Lão Tần giả mạo Kỷ Tùy Châu mang cô đi vòng quanh thành phố, có vài lần đi qua con đường này.

Xe của Kỷ Tùy Châu có phải cũng đã…

Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt reo, Kỷ Tùy Châu ở bên kia nói với cô:

– Tôi gặp phải tai nạn, về muộn một chút. Một mình em ở nhà phải cẩn thận, ai đến cũng đừng mở cửa.

Doãn Ước vốn không cảm thấy thế nào, bị anh nói như vậy bắt đầu căng thẳng hơn.

– Có chuyện gì rồi à?

– Không có, chỉ là em vội vã đến tìm tôi như vậy, chắc là có chuyện rất quan trọng. Tóm lại ngoan ngoãn đợi ở nhà, không được đi đâu hết, chờ tôi quay về.

Doãn Ước nghe tiếng xe cấp cứu truyền đến trong điện thoại, rất muốn hỏi một câu: Anh có bị thương không. Nhưng Kỷ Tùy Châu đã cúp máy, trong phòng chỉ còn lại tin tức phóng viên rất nhanh mà lộn xộn truyền đến trong ti vi.

Cũng may bản tin mau chóng kết thúc, nhân lúc quảng cáo, Doãn Ước đứng dậy đi vào bếp tìm thức ăn. Cô đến quá vội, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.

Nhưng trong tủ lạnh ngoại trừ nước không có gì cả, cô lại bắt đầu lục lọi trong nhà bếp, lúc này ngay cả mỳ gói cũng không thấy đâu. Đang chuẩn bị cầm điện thoại đặt thức ăn, nghĩ đến lời dặn của Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước chỉ có thể uống nước chống đói, uống hết ly này đến ly khác, vẫn cảm thấy đói như cũ.

Cô mất hết tinh thần, còn có hơi đau đầu, trong đầu vẫn là chiếc xe Mercedes màu đỏ lúc nãy. Cô càng ngày càng khẳng định, cô từng nhìn thấy chiếc xe này ở nơi đó. Phương Thành Tựu tại sao lại đến đó, trong đầu nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến tính khả năng của nó, ngay cả bản thân cô cũng sợ hết hồn.

Bản tin trong ti vi đã xong, bắt đầu chiếu phim truyền hình. Đúng lúc là phim lịch sử đánh giặc hai bên chém giết nhau, đao kiếm khua loạn xạ máu thịt lẫn lộn, nhìn lại trên màn hình toàn là máu tươi và thi thể. Doãn Ước vốn đang sợ hãi, xem thể loại này lại khó chịu, không biết thế nào lại bắt đầu thấy buồn nôn.

Cô vọt vào nhà vệ sinh bắt đầu nôn khan, bởi vì chưa ăn gì, ọ ọe hồi lâu cũng không nôn ra được gì. Khi đang ở đó ôm bụng, một bóng người từ ngoài đi vào, dọa cô hết hồn.

Kỷ Tùy Châu bước đến đỡ cô, hỏi:

– Sao vậy, ăn bậy bạ à?

– Không có, trên phim có tình tiết buồn nôn quá.

– Xem ti vi thấy khó chịu?

Tuy rằng có hơi cạn lời, Kỷ Tùy Châu vẫn lập tức ra tay, mang cô trở lại phòng khách, rồi đi rót nước đến. Doãn Ước uống hết nửa ly, dạ dày cũng dễ chịu hơn. Lúc này cô mới có thời gian nhìn Kỷ Tùy Châu.

Anh quay về thật sự rất gấp gáp, tóc có hơi rối, quần áo cũng nhàu nhĩ, trên áo khoát đen dính không ít đất cát. Anh hỏi cô:

– Ăn cơm chưa?

– Chưa, định gọi đồ ăn, nhưng không dám cho ai vào nhà. Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

– Cũng không có chuyện gì lớn- Kỷ Tùy Châu nói xong liền gọi điện thoại đặt cơm. Sau đó anh để Doãn Ước lại, một lần nữa trở vào nhà vệ sinh.

Trong lòng Doãn Ước có chuyện muốn nói với anh, liền đi theo vào. Vốn Kỷ Tùy Châu định cởi áo khoác ra, vừa thấy cô đi vào lập tức mặc lại.

Doãn Ước thấy hành động của anh hơi lạ, bước đến giúp anh phủi đất cát dính trên người, khuyên nhủ:

– Cởi ra đi, tôi giặt cho, anh đi thay bộ khác đi.

Lúc cô phủi bụi là cúi đầu, nên không phát hiện ra có gì không đúng. Phủi xong ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện sắc mặt anh hơi tái. Môi anh hơi nhếch, còn nhíu mày, ánh mắt không biết nhìn về hướng nào.

Sau đó cô nghe anh nói:

– Được rồi, đừng phủi nữa, khá đau đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương