Đừng Nên Gặp Lại
-
Chương 42-1: Phòng trộm 5 (1)
Mười giờ sáng, Doãn Ước đi lang thang trong khách sạn.
Tháng mười hai, thành phố H nước đóng thành băng, cô lạnh đến run rẩy, miễn cưỡng ra ngoài đi dạo một vòng thật sự không chịu nổi, chạy trở vào đại sảnh khách sạn.
Bên trong hệ thống sưởi ấm rất đủ, ấm lạnh luân phiên, cô liền hắt hơi mấy cái. Mới vừa thọt tay vào túi tìm khăn, lại có người đưa khăn tay đến.
Doãn Ước vừa thấy là Trịnh Đạc, mỉm cười nhận lấy.
– Một mình ra ngoài, không sợ à?
– Không sao, diện mạo em an toàn mà, đừng sợ đừng sợ.
Trịnh Đạc nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc:
– Ừ, rất an toàn. Mắt mũi lông mày đều dính lại với nhau.
Hai người vừa nói vừa đi, ghé vào một quán cà phê nhỏ ngồi xuống gọi thức uống. Doãn Ước ủ tách trà trong tay, cả người mới hoàn toàn ấm lại.
Trịnh Đạc liền hỏi cô:
– Ra ngoài tìm Hà Mỹ Hi à?
– Dạ, có phải ngốc lắm không? Nhưng em không cam tâm.
– Em không ngốc-Trịnh Đạc vỗ vỗ tay cô- Tâm trạng của em, anh có thể hiểu, thật sự có thể hiểu.
Giữa hai người rơi vào im lặng ngắn ngủi, Doãn Ước không thể đoán được nguyên nhân anh hiểu, nhưng lại không chủ động hỏi được. Cho đến khi Trịnh Đạc tự điều chỉnh được cảm xúc rồi, như là thuật lại, càng như hồi tưởng đến chuyện anh trai anh.
Lần đầu tiên nghe chuyện Trịnh Ngọc là từ miệng của Kỷ Tùy Châu, đó chỉ là một quan điểm cá nhân, hôm nay lại được nghe kỹ càng hơn.
Trịnh Đạc rất sùng bái anh trai mình, lúc nói đến anh trai, trên mặt sẽ sáng lên:
– Mọi người hiện giờ thấy anh đều cảm thấy anh không tệ đúng không. Nhưng thật sự anh trai anh mới thật sự là người tỏa sáng rực rỡ. Lúc nhỏ trong nhà lấy anh ấy làm vinh quang, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Trịnh. Đẹp trai học giỏi, nhân cách tốt, anh ấy còn rất nghe lời, luôn là tiêu điểm theo đuổi của mọi người. Khi đó, bởi vì có anh ấy, anh sống đặc biệt thoải mái tự do. Không ai quản thúc anh, mẹ anh cũng đặc biệt khoan dung anh, anh trai thi kém bầu không khí trong nhà sẽ rất ngột ngạt, còn anh thì chẳng ai mắng. Nhớ có lần anh thi không tốt, về nhà có hơi sợ, kết quả mẹ anh còn cố ý làm bánh anh thích ăn nhất để dỗ anh. Anh ấy đã nói rất hâm mộ anh.
Theo lời kể của anh, Doãn Ước có thể tưởng tượng ra được một bức tranh, hai anh em xuất thân hào môn, một người là con trưởng phải kế thừa kỳ vọng cao, một người là con út vô tư lự.
Nếu để Doãn Ước chọn, cô tình nguyện sống như Trịnh Đạc khi ấy.
– Nhưng sau đó hoàn toàn thay đổi. Cả đời anh ấy duy nhất một lần không vâng lời, chính là tìm một cô bạn gái bị gia đình phản đối. Em có biết anh ấy chọn ai không? Anh ấy chọn con gái giám đốc Từ của công ty em. Thực sự anh cảm thấy cô gái đó có gì không tốt, anh đã gặp vài lần, một người rất thanh tú, đối nhân xử thế cũng không tệ. Thế nhưng, gia đình lại yêu cầu rất cao với anh ấy, ước gì anh ấy có thể cưới công chúa về nhà. Anh là lần đầu tiên thấy anh ấy cố chấp như vậy, thế nào cũng không khuất phục, sau còn bỏ nhà đi. Lúc anh ấy vừa đi, cha anh rất tức giận, còn nói cho dù quay về cũng không cho anh ấy vào nhà. Nhưng anh ấy mãi không thấy về. Một ngày hai ngày không sao, một tháng hai tháng sau không khí trong nhà liền thay đổi. Đến một năm hai năm trôi qua, ngay cả cha anh cũng lo lắng, bắt đầu phái người tìm kiếm khắp nơi, nhưng làm sao còn tìm được tung tích anh ấy. Doãn Ước…
Trịnh Đạc đột nhiên nghẹn ngào, luồn tay vào tóc, khi ngẩng lên vẻ mặt vô cùng đau khổ. Giọng anh hơi run rẩy:
– Anh thật sự rất sợ, sợ cả đời này sẽ không còn được gặp anh trai anh.
– Không đâu.
– Chắc không?
– Vâng, em chắc chắn.
– Cám ơn em- Trịnh Đạc miễn cưỡng cười- Tuy rằng chỉ là lời an ủi, nhưng anh rất thoải mái. Hiện giờ chắc em đã biết được, anh nói anh hiểu có bao nhiêu phần chân thật rồi chứ.
– Vâng, chính là em cũng như anh, rất lo lắng.
– Đã xem băng ghi hình chưa?
– Xem rồi, không thấy cậu ấy ra ngoài, nhưng cậu ấy ở đâu được chứ- Doãn Ước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi mênh mông trắng xóa, nhấp một ngụm cà phê- Em mới chạy ra đó tìm cậu ấy, biết rõ không thể tìm ra, thế nhưng em vẫn muốn tìm. Em lo lắng một khi dừng lại sẽ thật sự không còn hy vọng nữa. Chỉ cần luôn tìm kiếm, sợi dây hy vọng như vẫn còn đây.
Đề tài có hơi nặng nề, hai người đồng cảnh ngộ rơi vào cơn lốc vô danh không thể khống chế. Đến cuối cùng, hai người không ai đề cập chuyện ăn cơm, đều tự trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Doãn Ước có hơi hoảng hốt, lúc lấy thẻ phòng ngẩn ngơ một lát. Sau khi xốc lại tinh thần quẹt thẻ, một lực đạo xông đến, đẩy mạnh cửa phòng ra.
Động tác người nọ hơi thô lỗ, sau khi óống sầm cửa lại liền trực tiếp đè cô vào cánh cửa. Nụ hôn cuồng nhiệt như bão táp rơi xuống mặt cô, làm cô chưa kịp suy nghĩ.
Trong mũi tràn ngập hương thuốc lá đặc biệt của anh, đôi môi gắt gao quấn lấy nhau, đến cuối cùng ngay cả cơ thể cũng dán chặt vào nhau, hơi thở dần dần gấp gáp.
Nụ hôn qua đi, Doãn Ước có hơi đuối sức, dựa vào ngực đối phương thở hổn hển.
– Kỷ Tùy Châu, anh có thể đừng như vậy không?
– Không thể, rất thích bắt nạt em- Giọng Kỷ Tùy Châu có hơi khàn.
Doãn Ước mệt mỏi, rời khỏi vòm ngực kiên cố của anh, quyết định thôi kháng cự. Người này đúng là đủ khốn, lần nào cũng kích động làm bừa. Lúc lạnh lúc nóng, thật khiến người ta không chịu nổi.
Lần trước khi anh đuổi việc cô một cách vô tình, lúc này lại đến chấm mút. Tiếc là không đánh lại, nếu đánh thắng được Doãn Ước bây giờg chắc chắn đã đánh anh một trận.
Kỷ Tùy Châu vuốt tóc Doãn Ước, đột nhiên hỏi cô:
– Dùng dầu gội hiệu gì?
– Loại bình thường mua trong siêu thị, sao vậy?
– Ngửi rất thơm.
Bản thân Doãn Ước lại chẳng cảm thấy thơm tho gì, cô nghĩ có phải đầu óc Kỷ Tùy Châu bị tuyết bên ngoài đông lạnh đến hỏng rồi không?
Kỷ Tùy Châu cũng hiểu bản thân mình bệnh không hề nhẹ, thấy điểm nào của Doãn Ước cũng tốt, ngay cả mùi tóc cũng thơm hơn người khác. Lần trước bởi vì liên quan đến ba của Doãn Ước, liền thẳng thừng đuổi việc cô. Nhưng nghĩ lại có hơi hối hận.
Tìm không thấy người nào pha cà phê ngon như cô.
Anh ôm Doãn Ước, cắn nhẹ tai cô, nói:
– Thu đọn đồ đạc, theo tôi đến thành phố C.
– Làm gì?
– Có một hạng mục.
– Tôi đi không hợp lắm- Doãn Ước cuối cùng cũng đợi được cơ hội đẩy anh ra, mau chóng chuồn vào phòng trong- Tôi chỉ là khách du lịch.
– Trả tiền lương cho em.
– Nhưng tôi đã nghỉ việc. À không đúng, tôi là bị đuổi việc, ngay cả tiền bồi thường cũng không có.
Kỷ Tùy Châu nghiến răng, đồ phụ nữ nhỏ nhen có lòng trả miếng đây mà, nhưng mà anh có biện pháp trị cô:
– Được rồi, em không đi tôi đi tìm người khác. Em cứ từ từ ở lại tìm Hà Mỹ Hi nhé, hy vọng em may mắn.
Doãn Ước nhìn dáng vẻ của anh cảm thấy có hy vọng, nhanh chóng giữ anh lại:
– Anh có manh mối?
– Không có- Thấy cô thất vọng, lại nói thêm- Chẳng qua có tiền sẽ nhanh hơn không có tiền. Tôi tìm hẳn là nhanh hơn em, không thì em đi van cầu Trịnh Đạc đi, anh ta cũng rất có tiền.
Doãn Ước cười gượng, sau khi cân nhắc vẫn quyết định khuất phục.
– Chủ tịch Kỷ, cần tôi làm gì, chủ tịch cứ việc sai bảo.
Lần này đến phiên Kỷ Tùy Châu muốn đánh cô. Anh vỗ vỗ hai má cô:
– Chuẩn bị chuẩn bị, lát nữa xuất phát.
Thành phố C cách thành phố H khoảng hai giờ đi xe, Thịnh thế có xây quảng trường ở đó, Kỷ Tùy Châu lần này đến thành phố H tiện thể ghé qua xem, hẹn người phụ trách bên đó nói chuyện.
Sự việc phát sinh đột ngột Doãn Ước không có chuẩn bị, vội vã thu dọn hành lý, ngay cả cơm cũng chưa ăn. Tài xế chính là một người trung niên Doãn Ước chưa gặp qua, nói không nhiều lắm, vừa lên xe liền đưa cho cô một túi đồ lớn.
Doãn Ước mở ra liền nhìn thấy là bánh ngọt, còn có trà sữa, tất cả đều là thứ con gái thích, trà sữa là hương khoai môn. Kỷ Tùy Châu nhìn cô với ánh mắt vô cùng thản nhiên, giống như những thứ này đều là kết quả do bác tài xế tự chủ trương.
Trên đường đi, Doãn Ước nắm bắt thời gian trang điểm lại. Hai hôm nay vì chuyện của Hà Mỹ Hi cô ngủ không yên giấc, gương mặt nhìn qua đều sưng vù.
Tô tô vẽ vẽ đường có hơi xóc, Doãn Ước liền vẽ lệch một bên chân mày.
Kỷ Tùy Châu liền nói với bác tài:
– Bác chú ý chút, chốc nữa mà thư ký Doãn trang điểm xấu, sẽ tìm bác tính sổ.
Bác tài cuối cùng cũng có chút phản ứng, nói:
– Phụ nữ mà, đàn ông không hiểu đâu.
Doãn Ước lặng lẽ cúi đầu tô môi, không để ý đến lời trêu chọc của hai người đàn ông này.
Chạy chưa được nửa giờ, bác tài nhận được điện thoại. Bác nghe xong đột nhiên đánh tay lái, đỗ xe ở ven đường. Sau đó đưa điện thoại cho Kỷ Tùy Châu, sắc mặt nghiêm trọng:
– Thưa chủ tịch, là điện thoại của chi nhánh ở thành phố C.
Kỷ Tùy Châu vừa nhận máy vừa hỏi:
– Có chuyện gì?
Bác tài trả lời, chỉ một câu nói này đã làm Doãn Ước hoảng sợ.
– Bên công trường gọi đến báo, nói, nói phát hiện một số hài cốt.
Tình tiết thường phát sinh trong phim truyền hình, hiện giờ đã là sự thật trong hiện thực.
Thịnh Thế có đầu tư tái xây dựng lại quảng trường, công trường thi công đào ra được một vài thứ bất thường. Ban đầu là mấy cái xương đùi, nhóm công nhân không biết, còn tưởng rằng là xương động vật. Cho đến khi đào ra được hai cái đầu lâu, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Người phụ trách lập tức gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát mau chóng chạy đến hiện trường, giải quyết những người không liên quan, bảo vệ hiện trường tiến hành công tác đào xới, cuối cùng tìm ra đầy đủ hai bộ xương người.
Khi bọn Doãn Ước đuổi đến, cảnh sát khó khăn lắm mới di chuyển được hai bộ xương, đưa đến chỗ pháp ý tiến hành bước xử lý kế tiếp. Kỷ Tùy Châu lập tức triệu tập cấp dưới mở cuộc họp, ứng phó với đại sự đột ngột xảy ra này.
Doãn Ước chờ bên ngoài phòng họp, nhất thời không biết nên làm gì.
Thư ký tổng giám đốc của công ty chi nhánh là một người biết nhìn sắc mặt, thấy cô đi cùng chủ tịch hội đồng quản trị, đối xử với cô rất khách sáo, mời cô đến phòng nghỉ ngồi, lại còn pha cà phê cho cô.
Doãn Ước không có tâm trạng uống, chuyện này khiến lòng cô hoang mang.
Trong phòng nghỉ, sau khi đi qua lại vài vòng, Doãn Ước đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trịnh Đạc. Nghe giọng đối phương có hơi khác lạ, vừa lên tiếng đã hỏi cô:
– Hiện giờ em đang ở đâu?
– Sao vậy?
– Doãn Ước, anh hỏi em lúc này đang ở đâu. Không lẽ em đang ở thành phố C?
Giọng anh gấp gáp, giọng điệu không tốt. Doãn Ước không giận:
– Dạ, em vừa đến thành phố C, sao anh…
– Trong công trường của Thịnh Thế có phải phát hiện ra hài cốt không?
Doãn Ước tò mò không biết anh nghe được tin tức từ đâu, chuyện mới xảy ra không bao lâu, anh lại có thể biết được.
Thấy cô không nói gì, Trịnh Đạc nóng nảy:
– Doãn Ước, hãy nói thật với anh.
– Anh đừng gấp, nghe em nói đã. Quả thật có chuyện này, nhưng tình huống cụ thế em không biết rõ lắm. Tại sao anh lại hỏi chuyện này, có liên quan gì đến anh…
Doãn Ước đột nhiên hiểu ra, sợ đến mức trái tim run rẩy. Trịnh Đạc đang hoài nghi hài cốt kia là anh trai Trịnh Ngọc của anh đúng không?
– Không đâu, chắc chắn không phải.
– Bây giờ anh lập tức đến thành phố C ngay, hài cốt đâu rồi, còn ở công trường không?
– Không còn, cảnh sát mang đi rồi, pháp y sẽ xử lý chúng. Anh đích thân đến đây à?
Nói còn chưa xong, bên kia đã cúp máy. Doãn Ước cầm điện thoại sững sờ một lát, đứng lên đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Từ Tri Hoa hớt hải chạy vào, một phen hất tay thư ký, đi thẳng đến phòng họp.
Doãn Ước mau chóng chạy đến nghênh đón. Từ Tri Hoa vừa định đẩy cửa, nhìn thấy Doãn Ước nên ngạc nhiên một chút.
– Giám đốc Từ.
– Sao cô lại ở đây?
– Tôi đến cùng chủ tịch Kỷ…
– Được rồi, không cần nói nữa. Tôi đến tìm Kỷ Tùy Châu, cậu ta ở bên trong đúng không.
Doãn Ước gật đầu:
– Vâng, nhưng anh ấy đang họp.
– Tôi biết, cô tránh ra trước đã, tôi có việc tìm cậu ta.
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng họp mở ra từ bên trong. Kỷ Tùy Châu xuất hiện, nhìn chằm chằm Từ Tri Hoa không nói gì.
Giây phút đó, bầu không khí nhất thời ngưng kết thành băng.
Tháng mười hai, thành phố H nước đóng thành băng, cô lạnh đến run rẩy, miễn cưỡng ra ngoài đi dạo một vòng thật sự không chịu nổi, chạy trở vào đại sảnh khách sạn.
Bên trong hệ thống sưởi ấm rất đủ, ấm lạnh luân phiên, cô liền hắt hơi mấy cái. Mới vừa thọt tay vào túi tìm khăn, lại có người đưa khăn tay đến.
Doãn Ước vừa thấy là Trịnh Đạc, mỉm cười nhận lấy.
– Một mình ra ngoài, không sợ à?
– Không sao, diện mạo em an toàn mà, đừng sợ đừng sợ.
Trịnh Đạc nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc:
– Ừ, rất an toàn. Mắt mũi lông mày đều dính lại với nhau.
Hai người vừa nói vừa đi, ghé vào một quán cà phê nhỏ ngồi xuống gọi thức uống. Doãn Ước ủ tách trà trong tay, cả người mới hoàn toàn ấm lại.
Trịnh Đạc liền hỏi cô:
– Ra ngoài tìm Hà Mỹ Hi à?
– Dạ, có phải ngốc lắm không? Nhưng em không cam tâm.
– Em không ngốc-Trịnh Đạc vỗ vỗ tay cô- Tâm trạng của em, anh có thể hiểu, thật sự có thể hiểu.
Giữa hai người rơi vào im lặng ngắn ngủi, Doãn Ước không thể đoán được nguyên nhân anh hiểu, nhưng lại không chủ động hỏi được. Cho đến khi Trịnh Đạc tự điều chỉnh được cảm xúc rồi, như là thuật lại, càng như hồi tưởng đến chuyện anh trai anh.
Lần đầu tiên nghe chuyện Trịnh Ngọc là từ miệng của Kỷ Tùy Châu, đó chỉ là một quan điểm cá nhân, hôm nay lại được nghe kỹ càng hơn.
Trịnh Đạc rất sùng bái anh trai mình, lúc nói đến anh trai, trên mặt sẽ sáng lên:
– Mọi người hiện giờ thấy anh đều cảm thấy anh không tệ đúng không. Nhưng thật sự anh trai anh mới thật sự là người tỏa sáng rực rỡ. Lúc nhỏ trong nhà lấy anh ấy làm vinh quang, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Trịnh. Đẹp trai học giỏi, nhân cách tốt, anh ấy còn rất nghe lời, luôn là tiêu điểm theo đuổi của mọi người. Khi đó, bởi vì có anh ấy, anh sống đặc biệt thoải mái tự do. Không ai quản thúc anh, mẹ anh cũng đặc biệt khoan dung anh, anh trai thi kém bầu không khí trong nhà sẽ rất ngột ngạt, còn anh thì chẳng ai mắng. Nhớ có lần anh thi không tốt, về nhà có hơi sợ, kết quả mẹ anh còn cố ý làm bánh anh thích ăn nhất để dỗ anh. Anh ấy đã nói rất hâm mộ anh.
Theo lời kể của anh, Doãn Ước có thể tưởng tượng ra được một bức tranh, hai anh em xuất thân hào môn, một người là con trưởng phải kế thừa kỳ vọng cao, một người là con út vô tư lự.
Nếu để Doãn Ước chọn, cô tình nguyện sống như Trịnh Đạc khi ấy.
– Nhưng sau đó hoàn toàn thay đổi. Cả đời anh ấy duy nhất một lần không vâng lời, chính là tìm một cô bạn gái bị gia đình phản đối. Em có biết anh ấy chọn ai không? Anh ấy chọn con gái giám đốc Từ của công ty em. Thực sự anh cảm thấy cô gái đó có gì không tốt, anh đã gặp vài lần, một người rất thanh tú, đối nhân xử thế cũng không tệ. Thế nhưng, gia đình lại yêu cầu rất cao với anh ấy, ước gì anh ấy có thể cưới công chúa về nhà. Anh là lần đầu tiên thấy anh ấy cố chấp như vậy, thế nào cũng không khuất phục, sau còn bỏ nhà đi. Lúc anh ấy vừa đi, cha anh rất tức giận, còn nói cho dù quay về cũng không cho anh ấy vào nhà. Nhưng anh ấy mãi không thấy về. Một ngày hai ngày không sao, một tháng hai tháng sau không khí trong nhà liền thay đổi. Đến một năm hai năm trôi qua, ngay cả cha anh cũng lo lắng, bắt đầu phái người tìm kiếm khắp nơi, nhưng làm sao còn tìm được tung tích anh ấy. Doãn Ước…
Trịnh Đạc đột nhiên nghẹn ngào, luồn tay vào tóc, khi ngẩng lên vẻ mặt vô cùng đau khổ. Giọng anh hơi run rẩy:
– Anh thật sự rất sợ, sợ cả đời này sẽ không còn được gặp anh trai anh.
– Không đâu.
– Chắc không?
– Vâng, em chắc chắn.
– Cám ơn em- Trịnh Đạc miễn cưỡng cười- Tuy rằng chỉ là lời an ủi, nhưng anh rất thoải mái. Hiện giờ chắc em đã biết được, anh nói anh hiểu có bao nhiêu phần chân thật rồi chứ.
– Vâng, chính là em cũng như anh, rất lo lắng.
– Đã xem băng ghi hình chưa?
– Xem rồi, không thấy cậu ấy ra ngoài, nhưng cậu ấy ở đâu được chứ- Doãn Ước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi mênh mông trắng xóa, nhấp một ngụm cà phê- Em mới chạy ra đó tìm cậu ấy, biết rõ không thể tìm ra, thế nhưng em vẫn muốn tìm. Em lo lắng một khi dừng lại sẽ thật sự không còn hy vọng nữa. Chỉ cần luôn tìm kiếm, sợi dây hy vọng như vẫn còn đây.
Đề tài có hơi nặng nề, hai người đồng cảnh ngộ rơi vào cơn lốc vô danh không thể khống chế. Đến cuối cùng, hai người không ai đề cập chuyện ăn cơm, đều tự trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Doãn Ước có hơi hoảng hốt, lúc lấy thẻ phòng ngẩn ngơ một lát. Sau khi xốc lại tinh thần quẹt thẻ, một lực đạo xông đến, đẩy mạnh cửa phòng ra.
Động tác người nọ hơi thô lỗ, sau khi óống sầm cửa lại liền trực tiếp đè cô vào cánh cửa. Nụ hôn cuồng nhiệt như bão táp rơi xuống mặt cô, làm cô chưa kịp suy nghĩ.
Trong mũi tràn ngập hương thuốc lá đặc biệt của anh, đôi môi gắt gao quấn lấy nhau, đến cuối cùng ngay cả cơ thể cũng dán chặt vào nhau, hơi thở dần dần gấp gáp.
Nụ hôn qua đi, Doãn Ước có hơi đuối sức, dựa vào ngực đối phương thở hổn hển.
– Kỷ Tùy Châu, anh có thể đừng như vậy không?
– Không thể, rất thích bắt nạt em- Giọng Kỷ Tùy Châu có hơi khàn.
Doãn Ước mệt mỏi, rời khỏi vòm ngực kiên cố của anh, quyết định thôi kháng cự. Người này đúng là đủ khốn, lần nào cũng kích động làm bừa. Lúc lạnh lúc nóng, thật khiến người ta không chịu nổi.
Lần trước khi anh đuổi việc cô một cách vô tình, lúc này lại đến chấm mút. Tiếc là không đánh lại, nếu đánh thắng được Doãn Ước bây giờg chắc chắn đã đánh anh một trận.
Kỷ Tùy Châu vuốt tóc Doãn Ước, đột nhiên hỏi cô:
– Dùng dầu gội hiệu gì?
– Loại bình thường mua trong siêu thị, sao vậy?
– Ngửi rất thơm.
Bản thân Doãn Ước lại chẳng cảm thấy thơm tho gì, cô nghĩ có phải đầu óc Kỷ Tùy Châu bị tuyết bên ngoài đông lạnh đến hỏng rồi không?
Kỷ Tùy Châu cũng hiểu bản thân mình bệnh không hề nhẹ, thấy điểm nào của Doãn Ước cũng tốt, ngay cả mùi tóc cũng thơm hơn người khác. Lần trước bởi vì liên quan đến ba của Doãn Ước, liền thẳng thừng đuổi việc cô. Nhưng nghĩ lại có hơi hối hận.
Tìm không thấy người nào pha cà phê ngon như cô.
Anh ôm Doãn Ước, cắn nhẹ tai cô, nói:
– Thu đọn đồ đạc, theo tôi đến thành phố C.
– Làm gì?
– Có một hạng mục.
– Tôi đi không hợp lắm- Doãn Ước cuối cùng cũng đợi được cơ hội đẩy anh ra, mau chóng chuồn vào phòng trong- Tôi chỉ là khách du lịch.
– Trả tiền lương cho em.
– Nhưng tôi đã nghỉ việc. À không đúng, tôi là bị đuổi việc, ngay cả tiền bồi thường cũng không có.
Kỷ Tùy Châu nghiến răng, đồ phụ nữ nhỏ nhen có lòng trả miếng đây mà, nhưng mà anh có biện pháp trị cô:
– Được rồi, em không đi tôi đi tìm người khác. Em cứ từ từ ở lại tìm Hà Mỹ Hi nhé, hy vọng em may mắn.
Doãn Ước nhìn dáng vẻ của anh cảm thấy có hy vọng, nhanh chóng giữ anh lại:
– Anh có manh mối?
– Không có- Thấy cô thất vọng, lại nói thêm- Chẳng qua có tiền sẽ nhanh hơn không có tiền. Tôi tìm hẳn là nhanh hơn em, không thì em đi van cầu Trịnh Đạc đi, anh ta cũng rất có tiền.
Doãn Ước cười gượng, sau khi cân nhắc vẫn quyết định khuất phục.
– Chủ tịch Kỷ, cần tôi làm gì, chủ tịch cứ việc sai bảo.
Lần này đến phiên Kỷ Tùy Châu muốn đánh cô. Anh vỗ vỗ hai má cô:
– Chuẩn bị chuẩn bị, lát nữa xuất phát.
Thành phố C cách thành phố H khoảng hai giờ đi xe, Thịnh thế có xây quảng trường ở đó, Kỷ Tùy Châu lần này đến thành phố H tiện thể ghé qua xem, hẹn người phụ trách bên đó nói chuyện.
Sự việc phát sinh đột ngột Doãn Ước không có chuẩn bị, vội vã thu dọn hành lý, ngay cả cơm cũng chưa ăn. Tài xế chính là một người trung niên Doãn Ước chưa gặp qua, nói không nhiều lắm, vừa lên xe liền đưa cho cô một túi đồ lớn.
Doãn Ước mở ra liền nhìn thấy là bánh ngọt, còn có trà sữa, tất cả đều là thứ con gái thích, trà sữa là hương khoai môn. Kỷ Tùy Châu nhìn cô với ánh mắt vô cùng thản nhiên, giống như những thứ này đều là kết quả do bác tài xế tự chủ trương.
Trên đường đi, Doãn Ước nắm bắt thời gian trang điểm lại. Hai hôm nay vì chuyện của Hà Mỹ Hi cô ngủ không yên giấc, gương mặt nhìn qua đều sưng vù.
Tô tô vẽ vẽ đường có hơi xóc, Doãn Ước liền vẽ lệch một bên chân mày.
Kỷ Tùy Châu liền nói với bác tài:
– Bác chú ý chút, chốc nữa mà thư ký Doãn trang điểm xấu, sẽ tìm bác tính sổ.
Bác tài cuối cùng cũng có chút phản ứng, nói:
– Phụ nữ mà, đàn ông không hiểu đâu.
Doãn Ước lặng lẽ cúi đầu tô môi, không để ý đến lời trêu chọc của hai người đàn ông này.
Chạy chưa được nửa giờ, bác tài nhận được điện thoại. Bác nghe xong đột nhiên đánh tay lái, đỗ xe ở ven đường. Sau đó đưa điện thoại cho Kỷ Tùy Châu, sắc mặt nghiêm trọng:
– Thưa chủ tịch, là điện thoại của chi nhánh ở thành phố C.
Kỷ Tùy Châu vừa nhận máy vừa hỏi:
– Có chuyện gì?
Bác tài trả lời, chỉ một câu nói này đã làm Doãn Ước hoảng sợ.
– Bên công trường gọi đến báo, nói, nói phát hiện một số hài cốt.
Tình tiết thường phát sinh trong phim truyền hình, hiện giờ đã là sự thật trong hiện thực.
Thịnh Thế có đầu tư tái xây dựng lại quảng trường, công trường thi công đào ra được một vài thứ bất thường. Ban đầu là mấy cái xương đùi, nhóm công nhân không biết, còn tưởng rằng là xương động vật. Cho đến khi đào ra được hai cái đầu lâu, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Người phụ trách lập tức gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát mau chóng chạy đến hiện trường, giải quyết những người không liên quan, bảo vệ hiện trường tiến hành công tác đào xới, cuối cùng tìm ra đầy đủ hai bộ xương người.
Khi bọn Doãn Ước đuổi đến, cảnh sát khó khăn lắm mới di chuyển được hai bộ xương, đưa đến chỗ pháp ý tiến hành bước xử lý kế tiếp. Kỷ Tùy Châu lập tức triệu tập cấp dưới mở cuộc họp, ứng phó với đại sự đột ngột xảy ra này.
Doãn Ước chờ bên ngoài phòng họp, nhất thời không biết nên làm gì.
Thư ký tổng giám đốc của công ty chi nhánh là một người biết nhìn sắc mặt, thấy cô đi cùng chủ tịch hội đồng quản trị, đối xử với cô rất khách sáo, mời cô đến phòng nghỉ ngồi, lại còn pha cà phê cho cô.
Doãn Ước không có tâm trạng uống, chuyện này khiến lòng cô hoang mang.
Trong phòng nghỉ, sau khi đi qua lại vài vòng, Doãn Ước đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trịnh Đạc. Nghe giọng đối phương có hơi khác lạ, vừa lên tiếng đã hỏi cô:
– Hiện giờ em đang ở đâu?
– Sao vậy?
– Doãn Ước, anh hỏi em lúc này đang ở đâu. Không lẽ em đang ở thành phố C?
Giọng anh gấp gáp, giọng điệu không tốt. Doãn Ước không giận:
– Dạ, em vừa đến thành phố C, sao anh…
– Trong công trường của Thịnh Thế có phải phát hiện ra hài cốt không?
Doãn Ước tò mò không biết anh nghe được tin tức từ đâu, chuyện mới xảy ra không bao lâu, anh lại có thể biết được.
Thấy cô không nói gì, Trịnh Đạc nóng nảy:
– Doãn Ước, hãy nói thật với anh.
– Anh đừng gấp, nghe em nói đã. Quả thật có chuyện này, nhưng tình huống cụ thế em không biết rõ lắm. Tại sao anh lại hỏi chuyện này, có liên quan gì đến anh…
Doãn Ước đột nhiên hiểu ra, sợ đến mức trái tim run rẩy. Trịnh Đạc đang hoài nghi hài cốt kia là anh trai Trịnh Ngọc của anh đúng không?
– Không đâu, chắc chắn không phải.
– Bây giờ anh lập tức đến thành phố C ngay, hài cốt đâu rồi, còn ở công trường không?
– Không còn, cảnh sát mang đi rồi, pháp y sẽ xử lý chúng. Anh đích thân đến đây à?
Nói còn chưa xong, bên kia đã cúp máy. Doãn Ước cầm điện thoại sững sờ một lát, đứng lên đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Từ Tri Hoa hớt hải chạy vào, một phen hất tay thư ký, đi thẳng đến phòng họp.
Doãn Ước mau chóng chạy đến nghênh đón. Từ Tri Hoa vừa định đẩy cửa, nhìn thấy Doãn Ước nên ngạc nhiên một chút.
– Giám đốc Từ.
– Sao cô lại ở đây?
– Tôi đến cùng chủ tịch Kỷ…
– Được rồi, không cần nói nữa. Tôi đến tìm Kỷ Tùy Châu, cậu ta ở bên trong đúng không.
Doãn Ước gật đầu:
– Vâng, nhưng anh ấy đang họp.
– Tôi biết, cô tránh ra trước đã, tôi có việc tìm cậu ta.
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng họp mở ra từ bên trong. Kỷ Tùy Châu xuất hiện, nhìn chằm chằm Từ Tri Hoa không nói gì.
Giây phút đó, bầu không khí nhất thời ngưng kết thành băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook