Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi
-
Chương 66
Cửa thang máy mở ra, Hoắc Nghiên Hành rảo bước tiến vào.
“Nhận hay không nhận tội thì cũng đừng có giả câm.
” Tang Ngâm vẫn không bỏ cuộc cho đến khi nhận được câu trả lời mới thôi.
Cô cứ tiếp tiếp tục chọc ngoáy anh nhưng đối phương vẫn không phản ứng lại, cô liền chọc chọc vào yết hầu của anh.
Do móng tay cô được cắt tỉa gọn gàng nên không khiến anh cảm thấy đau, chỉ có cảm thấy có chút tê tê như đang chọc ghẹo.
Hoắc Nghiên Hành cụp mắt xuống, con ngươi đen thâm sâu khiến người khác khó mà biết được cảm xúc của anh hiện giờ.
“Làm gì mà….
” Tang Ngâm bị ánh nhìn của Hoắc Nghiên Hành làm cho bối rối, cô bèn cao giọng lên nói với anh: “Sao tự nhiên lại nhìn tôi như vậy chứ…”“Tôi thừa nhận.
” Giọng nói của Hoắc Nghiên Hành có chút khàn khàn khó mà nhận ra: “Vậy được chưa? Công chúa.
”Rõ ràng lông mày của anh hơi cau lại trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn, có vẻ như anh không không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp với cô.
Nhưng trái tim của Tang Ngâm đã lỡ mất một nhịp, một thứ cảm giác khác lạ đột nhiên nảy sinh trong cô, cảm giác ấy bắt đầu trào dâng, bùng lên hệt như bong bóng xà phòng, những uất ức mà cô phải chịu từ người khác cũng từ đó mà tiêu tan đi chút ít.
Cô gật đầu kiêu hãnh nói: “Phải vậy chứ, biết thế là tốt.
”-Sau một phen bão táp, cuối cùng hai người cũng trở về nhà, lúc hai người về cũng đã gần hai giờ sáng.
Vì đã quá muộn nên Hoắc Nghiên Hành để Nghiêm Minh và tài xế trở về nhà, còn mình thì tự lái xe.
Khi chiếc xe tiến vào cổng biệt thự Bách nHất, Tang Ngâm đột nhiên hết lên nói dừng lại, sau đó đẩy đẩy người Hoắc Nghiên Hành đang ở bên cạnh.
“Anh xuống xe đi.
”Hoắc Nghiên Hành đang cầm điện thoại di động của mình tìm kiếm những biện pháp hồi phục mắt cá chân bị bong gân một cách nhanh chóng cũng như một vài công thức nấu ăn, khi nghe thấy Tang Ngâm nói vậy anh bèn khóa màn hình điện thoại rồi nhìn sang: “Cô làm gì vậy?”“Trước khi đến bệnh viện tôi có nhờ người bảo vệ coi chừng giúp tôi một thứ, anh xuống lấy giúp tôi.
”“Cái gì?”“Này anh, sao anh thích hỏi tại sao thế, bảo anh đi thì anh cứ đi đi.
”“! !.
.
”Cửa xe mở ra rồi đóng lại, Tang Ngâm chống khuỷu tay lên mép cửa kính xe, chống cằm nhìn Hoắc Nghiên Hành đang ở bên ngoài.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt đầy kháng cự của anh khi nhìn thấy con mèo, cô liền đắc chí cười to.
Khoảng hai đến ba phút sau, Hoắc Nghiên Hành đi ra khỏi căn chòi nhỏ của bảo vệ.
Thời tiết cuối tháng mười càng lúc càng trở lạnh, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt da mặt.
Có lẽ vì phải đi kịp chuyến bay bên cách ăn mặc của anh có phần giản dị hơn thường ngày, không mặc áo vest đi giày da như mọi khi.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong mặc một chiếc áo cổ lọ cùng màu.
Mỗi một cử động của anh đều toát lên phong thái chững chạc, uy nghiêm của một người có quyền thế.
Hiện tại chiếc áo khoác của anh đang khoác lên người cô, anh chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ, đuôi áo gài vào cạp quần, để lộ ra vòng eo gọn gàng của anh.
Trên tay anh còn cầm một thứ đồ trông chẳng ăn nhập với khí chất của anh một chút nào, có vẻ như đó là một túi đồ mua ở bên ngoài về, hơn nữa chiếc túi còn có một màu đỏ tươi rất chói mắt.
“! ! ?”Tang Ngâm thò cổ nhìn ra ra ngoài với vẻ mặt đầy nghi ngờ, thông qua cửa kính chắn gió, ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt đang hiển hiện dòng chữ “Cô chết chắc với tôi” của Hoắc Nghiên Hành.
Sau một cái nhìn thoáng qua, Hoắc Nghiên Hành không nhìn cô nữa, anh đi đến hàng ghế sau, mở cửa rồi đặt chiếc túi xuống ghế.
Tang Ngâm bám vào thân ghế rồi hỏi: “Mèo của tôi đâu?”Cô vừa dứt lời thì một cái đầu tròn đầy lông lá thò ra hỏi chiếc túi.
Sau khi nhìn thấy Tang Ngâm, nó khẽ kêu lên một tiếng.
Tang Ngâm đưa tay ra vuốt ve nó rồi nói: “Hoắc Hoắc có nhớ chị không?”Hoắc Nghiên Hành sau khi trở lại vào xe, anh vừa hay nghe thấy câu này của Tang Ngâm.
Mặc dù anh không biết cụ thể hai từ này là từ nào nhưng chỉ cần dựa vào những hiểu biết của mình về Tang Ngâm, anh có thể chắc chắn rằng cái tên này có liên quan đến anh.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook