Rất nhanh sau đó hai người đã ăn xong bữa sáng, Tang Ngâm bất ngờ mở lời: “Chuyện gia đình tôi phá sản có phải là anh đã sớm biết rồi không.”Hai từ “Phá sản” thốt ra miệng cô rất rõ ràng rành mạch, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, mà đây cũng không phải là một câu hỏi, cô thốt ra như thể đây chỉ là một sự thật mà thôi.Hoắc Nghiên Hành đặt đũa xuống: “Sự tình không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, chú Tang —”“Vậy hóa ra anh biết rồi đúng không?” Tang Ngâm ngắt lời anh, cô vẫn cúi đầu như cũ: “Vậy ra các người đều chuyện này, chỉ có mình tôi là người không biết một chút gì cả.”Hôm qua sau khi Tang Ngâm rời khỏi quán bar, trong lòng cô còn có chút hy vọng, cô cho rằng chuyện phá sản chỉ là do Triệu Nghệ Nghiên bọn họ bịa đặt.


Cô cầm trong tay hai chai bia đến nghĩa trang, cô vừa uống vừa lật đi lật lại số điện thoại của Tang Bá Viễn và Lý HIền, cô muốn gọi cho họ để xác nhận nhưng rồi lại không dám.Bây giờ khi nhìn thấy thái độ của Hoắc Nghiên Hành, chuyện gia đình cô phá sản chắc chắn là đúng rồi.“Không nói cho cô biết là vì sợ cô lo lắng thôi.” Hoắc Nghiên Hành ở phía đối diện chiếc bàn ăn nhìn cô: “Hơn nữa nói cho cô biết cũng đâu thay đổi được điều gì.”“Sau đó thì để tôi bị người khác chỉ trỏ trước mặt sỉ nhục đúng không?” Tang Ngâm ném chiếc thìa xuống, tiếng đồ sứ khi đập mạnh vào nhau tạo ra thứ âm thanh vô cùng chói tai:: “Anh có biết tối qua có bao nhiêu người đã lấy tôi ra làm trò đùa không?”Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, giọng nói còn có chút run rẩy: “Nếu không có Tống Vận ra mặt giúp đỡ thì tôi đã biến thành trò hề bị bọn họ trông chờ xem kịch hay rồi! Đây chính là hậu quả của việc các người sợ rằng tôi sẽ lo lắng đấy, giờ thì vừa lòng chưa?”Nói hết câu, cuối cùng cô cũng không giống được cảm xúc nữa, giọng điệu cũng trở nên khản đặc.Hôm qua khi cô bắt tận tay Sở Nhân lừa dối mình, bị đám Triệu Nghệ Nghiên và Tôn Hàm Vi ở trước mặt mọi người nói rằng gia đình cô bị phá sản cô cũng không có phản ứng mãnh liệt như hiện giờ.Hoắc Nghiên Hành vậy mà đã sớm biết chuyện này.CÔ không hiểu tại sao bản thân mình quan tâm đến việc Hoắc Nghiên Hành là người đã biết sự tình như vậy.

Tâm trạng của cô nhất thời rối bời, không biết nên phải giải quyết ra sao.Đối diện với hết câu này đến câu hỏi khác của cô, Hoắc Nghiên Hành vẫn không hề nói một lời nào.

Từ đầu đến cuối anh ta chỉ dùng một thái độ vô cùng bình tĩnh nhìn Tang Ngâm, hoàn toàn trái ngược với sự điên cuồng của cô.Tang Ngâm hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình có nói với anh ta đến đâu đi chăng nữa thì cũng vô dụng.


Cô đè nén sự xấu hổ trong lòng mình xuống, vuốt gọn gàng lại tóc rồi đẩy ghế ra, đứng dậy đi thẳng đến cửa lớn.Hoắc Nghiên Hành ngay lập tức nắm lấy cổ tay cổ ngăn lại: “Cô định đi đâu?”“Tôi đi đâu là chuyện của tôi, không cần anh phải quản.

Buông tay ra.” Tang Ngâm dùng sức giằng cánh tay mình ra nhưng cô không những không hất được cánh tay anh ta ra mà ngược lại còn khiến bản thân bị giật ngược lại.Hoắc Nghiên Hành đứng dậy, cánh tay còn lại của anh đặt lên eo cô, còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại anh đã buông ra: “Cô tạm thời cứ ở đây đã.”“Tôi ở đây hay không còn cần anh quyết định à?”Tang Ngâm tiến tới hất tay anh ra, nhưng tay người đàn ông này rất khỏe, cô bèn ỷ vào móng tay mình dài nên vừa cấu vừa cào lên tay anh, chẳng mấy chốc trên mu bàn tay của Hoắc Nghiên Hành đã xuất hiện chi chít những vết móng tay.Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cánh tay mình, giọng điệu không nặng không nhẹ nhưng lại mang một áp khí khiến cho người khác không thể nào cự tuyệt được: “Chú Tang nhờ tôi chăm sóc cho cô, cô muốn đến công ty hay tiếp tục ở đây cũng đều phải có tôi đi cùng.”Tang Ngâm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt cô hiện lên sự tức giận xen lẫn một chút kinh ngạc: “Ông ấy bảo anh làm gì anh cũng răm rắp làm theo sao? Anh bị sao vậy?”Hoắc Nghiên Hành chỉ đáp: “Cô tự mình chọn đi.”“........”Được thôi, thật sự là không còn gì để nói với loại người cứng rắn không gì có thể thay đổi này rồi.Tang Ngâm siết chặt ngón tay của Hoắc Nghiên Hành buộc anh không chịu được bèn phải buông tay ra.


Sau đó cô xoay người sải bước quay về phía phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.Hoắc Nghiên Hành cảm thấy hơi nhức đầu, anh nhíu nhẹ lông mày một cái, sau đó đột nhiên nhớ tới tủ lạnh trong nhà không có gì ăn bèn nhấc điện thoại di động lên định nhắn tin cho Nghiêm Minh, bảo anh ta đi mua một chút đồ ăn nhẹ mang tới thì anh lại nghe thấy một tiếng “Cạch” vang lên, cửa phòng ngủ một lần nữa lại được mở ra.Anh nhìn sang phía đó thì ngay lập tức một chiếc gối trắng bay tới đập vào đầu anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương