Đừng Mở Cửa Full
C9: Chương 9

- Tối qua anh em nhiệt tình mời rượu quá làm nên làm bác sĩ say. Rượu dân tộc đặc biệt thế đấy, nhiều khi uống xong đến lúc về thì mới ngấm vào người...

Khuôn mặt Thành vẫn chưa hết đăm chiêu vì những chuyện xảy ra đêm qua, chưa bao giờ anh gặp phải những điều quái dị như thế, nhất là hai lần đều giống nhau như vậy nên trong lòng vừa thắc mắc vừa lo âu, một người luôn phản bác chuyện ma quỷ như anh đến bây giờ bỗng có chút hoài nghi về sự tồn tại của thế giới tâm linh...

Thành không đáp lời ông Sáng mà thở dài:

- Lúc anh vào thấy em đang nằm ở đâu?

Câu hỏi của Thành cũng chỉ muốn xác định lại xem chuyện xảy ra đêm qua là giấc mơ hay sự thật mà thôi.

Ông Sáng trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười:

- Ủa? vậy bác sĩ say quá thật rồi nên không nhớ gì hết đấy. Sáng tôi vào thấy cửa phòng và cửa sổ vẫn mở toang. Tưởng bác sĩ đã thức dậy đi đâu sớm, ngó vào thì thấy đang nằm trên giường, miệng ú ớ nói gì đó nên tôi mới gọi dậy. Đêm miền núi tiết trời rất lạnh, nói theo quan điểm dân gian thì sương gió ở đây rất độc. Từ hồi tôi lên đây sinh sống và công tác đã gần 20 năm mà giờ vẫn còn sợ nó đấy...


Thành khẽ liếc về phía cửa sổ lẩm bẩm điều gì đó, sự việc xảy ra lần này khiến trong lòng anh đã bán tin bán nghi.

Người mệt mỏi, miệng vẫn còn đắng ngắt nên Thành chưa muốn ăn sáng.

Một nhóm người khệ nệ bê rất nhiều túi, hộp, trái cây, rượu...toàn những món đặc sản của vùng cao vào phòng của Thành.

- Đây là chút quà của cá nhân tôi cũng như anh chị em trong khoa điều trị. Cô Nhung đã gói ghém cẩn thận vào túi rồi, sáng mai 7 giờ xe ô tô sẽ có mặt ở đây đưa bác sĩ về xuôi. Anh em buồn và nhớ bác sĩ lắm đấy...

Thấy giọng của ông Sáng có chút lưu luyến, Thành đứng dậy bắt tay cảm ơn:

- Cảm ơn anh! Chiều nay em vào thăm khoa một lần nữa rồi đi có chút việc dưới bản. Có gì em sẽ liên lạc và chắc chắn có dịp em sẽ về lại đây công tác, anh cứ yên tâm. Gắn bó ở đây có ba tháng mà nhiều kỉ niệm đẹp về vùng đất này quá...

Ông Sáng thắc mắc:


- Bác sĩ đi đâu vậy? có cần tôi đi cùng không?

Thành cười buồn:

- Em đi thăm mấy người bệnh dưới bản thôi, có người đến đón. Tối xong việc em sẽ về sớm!

Tiễn ông Sáng ra tận cổng khu tập thể, Thành chậm rãi từng bước quay lại phòng, trong tâm trí vẫn không thoát khỏi những chuyện xảy ra đêm qua. Anh thẫn thờ ngồi xuống giường, hai tay xoa nhè nhẹ vào thái dương.

Bất chợt Thành hốt hoảng khi nhìn thấy trên cánh tay của mình vẫn còn nguyên 5 vết móng tay cào xước đã thâm đen lại.

Thành đứng bật dậy chạy ra ngoài cửa phòng cho sáng rồi nhìn kỹ lại vết thương trên cánh tay.

"Như vậy chuyện đêm qua là giấc mơ hay là sự thật?! tại sao lại thế này...?"

Anh vội quay lại mở va-li lấy thuốc sát trùng và bông gạc băng lại cẳng tay, dù vết cào xước đó đã không còn cảm thấy đau rát như đêm qua nhưng ám ảnh mãi trong suy nghĩ khiến tâm trạng Thành lo âu, hoang mang giữa thực và ảo...

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương