Đừng Mở Cửa Full
C7: Chương 7

Chiều tối hôm đó, Bệnh viện tổ chức một buổi liên hoan đặc biệt để chia tay bác sĩ Thành ở ngay chính sân của Bệnh viện. Ngoài những món ăn đặc sản của núi rừng Tây Bắc, Thành còn được chứng kiến những làn điệu múa khèn, múa sạp, múa xòe quanh đống lửa, rượu cần của đội ngũ y bác sĩ tại đây.

Chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt nên Thành tỏ ra vô cùng thích thú.

Thấy vậy, ông Sáng khoác vai Thành thân tình rồi giới thiệu:

- Đây là điệu múa xòe đặc trưng của người Tây Bắc, ngày xưa có tới tận 32 điệu múa xòe cơ đấy, nhưng giờ mai một dần lên chỉ còn vài điệu thôi. Bác sĩ đang xem là điệu xòe nón, rất đẹp và duyên dáng phải không?

Thành nhấp rượu cần rồi gật gù tán thưởng:

- Phải nói các y bác sĩ của chúng ta tài năng đấy chứ, múa đẹp quá! Họ có phải người dân tộc Thái không anh, hay chỉ múa góp vui?

Ông Sáng cười rồi chỉ trỏ:

- Đa số các cô trong nhóm múa này là người Thái, đang làm công tác tại bệnh viện!

Dù chưa thấy Thành hỏi nhưng ông Sáng cũng kể thêm về những đặc trưng riêng của người dân tộc này để Thành hiểu...

- Anh để ý nhé! Cô nào búi tóc cao trên đỉnh đầu thế kia hay còn gọi là Tằng Cẩu thì nghĩa là cô đó đã có chồng rồi. Đó là cách dễ nhất để nhận biết đấy, như kiểu người xuôi chúng ta, ai có chồng thì hay đeo nhẫn cưới ở ngón trỏ vậy.

Đang trò chuyện vui vẻ, Thành bất chợt nhìn thấy ngoài cổng có một người đàn bà lớn tuổi, tay cầm cây gậy đang lấp ló nhìn vào.

Thành hỏi ông Sáng:

- Hình như có người vào bệnh viện?!


Ông Sáng cũng nhìn ra rồi cười:

- Bà Quế! Vợ của ông Kiểu thầy cúng đấy, bà này hung dữ lắm. Người dân thấy là họ tránh xa. Bà ta toàn tiếp tay cho chồng bắt những con thú về lấy máu tươi để luyện bùa ngải gì đó. Cứ kệ bà ta!

Thành thắc mắc:

- Nhưng chắc bà ta phải quen ai ở đây thì mới...

Ông Sáng kéo Thành quay lại rồi giải thích:

- Có quen ai đâu, hay đúng hơn là chẳng ai dám quen! Mấy tháng trước hai mẹ con bà ta vào rừng tìm ngải, con trai bà bị rắn độc cắn, biết chuyện chúng tôi cũng nhờ người dân gần đó khuyên nên đưa vào bệnh viện để chữa, nhưng hai vợ chồng không nghe, cứ chữa bằng thuốc tự chế với cúng bái, giờ cậu đó nằm liệt một chỗ rồi. Kể cũng tội nhưng chẳng biết làm cách nào khác...

Thành giật mình khi nghe ông Sáng kể chuyện, hóa ra việc Nhung nhờ Thành chiều nay lại liên quan đến bà già này.

Thấy Thành gật đầu liên tục, ông Sáng hỏi:

- Sao thế bác sĩ? Chẳng lẽ bác sĩ quen người này?

Nhớ đến lời Nhung dặn là không được cho ai biết, Thành ấp úng:

- À...không! Quen sao được chứ...

Vừa nói Thành vừa quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bà già đó đâu nữa.

Thành ngập ngừng rồi hỏi:

- Anh có tin vào chuyện bùa ngải không?

Ông Sáng thở dài:

- Nói thật là khó giải thích lắm! Như trường hợp của ông Kiểu làm bùa này cũng thế, rất nhiều người khắp mọi nơi về tìm ông ta xin bùa. Gần đây còn có nhiều dân kinh doanh lớn về nữa...

Thành thắc mắc:

- Để làm gì?

Ông Sáng trầm ngâm:

- Có nhiều người cho rằng bị ngải hãm hại làm cho đau ốm bệnh tật, công việc làm ăn không thuận lợi. Họ đến nhờ ông Kiểu giải cho, nghe kể thì nhiều điều huyền bí lắm, nào là cầm mấy quả trứng gà lăn xung quanh người bị ngải ám rồi khi bóc trứng ra trong đó toàn tóc với lưỡi câu, dao lam gì đó...

Thành trợn tròn mắt:

- Vậy những người đó có khỏi bệnh không?


Ông Sáng gật gù:

- Tất nhiên là khỏi chứ! Rồi người này giới thiệu cho người kia nên tìm đến ông ta đông lắm. Thậm chí có cả những quan chức cũng tìm đến ông Kiểu xin bùa nữa đấy. Tôi thì không hẳn không tin nhưng cũng tránh tiếp xúc với những người đó...Cẩn thận vẫn hơn!

Thành cười:

- Mệt nhỉ! em nghĩ là mỗi người họ kể một chuyện và thêm bớt vào cho ly kì, ma mị hơn thôi...

Không biết có phải trình độ chuyên môn của Thành cao và luôn nhiệt tình hướng dẫn mọi người ở đây nên được yêu quý, hay do bản tính của người dân vùng này là mến khách hay không mà ai cũng lưu luyến đến chào hỏi, tặng quà và tỏ ra bịn rịn khi biết Thành phải quay về dưới xuôi.

Đáp lại tình cảm đó, Thành uống hơi nhiều rượu, dù rượu cần không gây cảm giác chóng mặt và khi say cũng không bị khó chịu trong người như những loại rượu khác nhưng người Thành đã có cảm giác lâng lâng, bay bổng.

Thành xin phép mọi người về phòng nghỉ trước vì đã thấy buồn ngủ. Anh loạng choạng bước về dãy nhà tập thể, mùi hương đặc trưng của núi rừng làm anh có nhiều cảm xúc hỗn độn khó tả. Về đến cửa phòng, bàn tay run run phải một lúc mới mở được ổ khóa.

Chả hiểu Thành suy nghĩ thế nào lại nhớ đến chuyện chiều mai xuống bản đi khám cho bệnh nhân cùng Nhung, anh chưa vội vào phòng mà quay lại đi sang phòng cô.

Thấy một bóng người đang lúi húi trước cửa phòng của Nhung, Thành nói lớn:

- Làm gì đó?

Một người đàn bà khoảng ngoài 60 tuổi, mái tóc dài đã pha sương, nét mặt hung dữ, tay đang cầm một thanh nứa bằng cổ tay như muốn cậy cửa phòng của Nhung. Chính là bà Quế mà Thành vừa nghe kể chuyện từ ông Sáng.

Nghe tiếng nói của Thành, người đàn bà đó quay lại mắt trợn trừng nhìn anh, miệng lắp bắp:

- Bác...bác...sĩ!

Thành tiến lại gần hơn:

- Vâng! Tôi là bác sĩ Thành, bà làm gì ở đây? Có phải bà muốn tìm cô Nhung?

Vừa nghe câu nói của Thành, bà ta vội tiến lại, khuôn mặt hung dữ, tay giơ cây gậy có vẻ như muốn dọa nạt. Miệng giật giật có vẻ muốn nói gì đó nhưng rất khó khăn.


Thành ngạc nhiên trước thái độ khó hiểu của bà già, nhưng qua quan sát bà ta tuy có tuổi nhưng thân hình vẫn khá khỏe mạnh, chỉ duy nhất cơ miệng có vẻ bị cứng không nói được tự nhiên.

Thành từ tốn:

- Bà có cần tôi giúp gì không? Thật ra tôi biết chuyện con trai bà rồi, chiều mai tôi và cô Nhung sẽ đến khám cho cậu ta.

Bà Quế hốt hoảng, mắt trợn trừng dữ tợn, tay cầm gậy như muốn xua đuổi Thành:

- Không...không...cần. Cút...cút...

Thành lùi lại vài bước rồi bình tĩnh giải thích:

- Bà đừng lo! Tôi sẽ có cách chữa trị cho cậu ta...

Bà Quế vung gậy về phía Thành giọng như muốn hét lên, làm anh phải né người tránh:

- Khônggg! Khônggg!

Thành lắc đầu chán nản rồi nói lớn:

- Nếu như bà cứ tiếp tục mù quáng tin vào bùa ngải thì con bà không bao giờ khỏi được, tại sao đến bây giờ mà bà vẫn không chịu hiểu...

Bà Quế vừa lắc đầu liên tục rồi lùi dần về phía cổng, Thành đứng nhìn theo thở dài cho đến khi cái bóng liêu xiêu của bà đã khuất hẳn...

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương