Đừng Mập Mờ Với Thời Gian
-
Chương 26: Tình anh em
Còn chưa ra đến bàn ăn, dì Chu đã đợi không kịp gọi Lộ Cẩn tới gần, thái độ thân thiết hơn bình thường.
“A Cẩn, ra đây ngồi đi cháu!”
Đến nhà người khác thì khó tránh được khách sáo câu nệ, Lộ Cẩn không kiềm được nhìn về phía Mộ Trạch, anh vẫn đang nói chuyện với Tiếu Nghị nên không chú ý tới bên này.
Nhìn dì Chu cười tủm tỉm với mình, cô mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế cạnh bà.
“A Cẩn, cháu cứ coi đây là nhà của mình đi, thích ăn gì thì cứ nói với dì, đừng khách sáo đừng khách sáo!”
Chu Nhã Tư đặt đĩa cá hấp lên bàn ăn rồi ngồi xuống ghế cạnh dì Chu, thân thiết ôm tay bà, sau đó quay người nói với Lộ Cẩn: “Thật sự thì, cô Chu là người khéo tay nhất nhà đấy, bình thường ít người được thưởng thức tay nghề của cô lắm đấy, nếu không phải vì chúng tôi về nhà thì cô cũng lười lắm, không chịu xuống bếp đâu!”
Dì Chu vỗ tay cô ấy: “Cái con bé này, nói vòng nói vo rồi quay lại bảo cô lười chứ gì!”
Mộ Trạch xoay người đi vào thì thấy ba người ngồi sát nhau, đang muốn ngồi xuống ghế cạnh Lộ Cẩn thì ai ngờ Tiếu Nghị đã nhanh chân hơn, “cây ngay không sợ chết đứng” mà ngồi xuống.
Anh nhướng mày, ánh mắt híp lại nhìn Tiếu Nghị, tựa như đang đưa ra lời cảnh cáo.
Tiếu Nghị giả vờ như không nhìn thấy, lại còn quay sang nói chuyện với Lộ Cẩn, rõ ràng là đang xem trò vui.
Có trưởng bối ngồi đây nên Mộ Trạch không tiện phát hỏa, đành ngồi xuống ghế cạnh Chu Nhã Tư, bắt đầu ăn cơm.
Dì Chu không ngừng gắp thức ăn cho Lộ Cẩn: “A Cẩn, nếm thử tay nghề của dì đi này, cháu có thích ăn cá hấp không?”
Lộ Cẩn lễ phép gật đầu: “Cháu thích ạ.”
Cô gắp miếng cá đưa lên miệng, thịt cá tươi mềm mại tan trong miệng.
“Ăn ngon lắm ạ. Dì Chu, dì nấu giỏi quá ạ!”
Được khen ngọt như vậy, dì Chu cười tươi như hoa: “Ăn ngon là được rồi, nếu ăn ngon thì ăn nhiều lên một chút!”
Chu Nhã Tư cười nói với Lộ Cẩn: “Đúng không? Tôi không lừa cô mà! Tôi với Mộ Trạch thích ăn món cô nấu nhất đấy! Khi còn bé cứ hai ba ngày là hai anh em lại chạy tới nhà cô ăn cơm chùa. Hồi ở Mỹ, có một lần tôi học theo cô đi nấu cá hấp, ai ngờ lại làm cả nửa con cá bị hỏng không ăn được, Mộ Trạch cũng không chịu động đũa một miếng nào luôn!”
Động tác gắp thức ăn của Lộ Cẩn bỗng ngừng lại, nhưng phút chốc đã trở lại bình thường.
Chu Nhã Tư gỡ một miếng cá đặt vào bát Mộ Trạch, nói: “Bây giờ cá hấp được chính tay đầu bếp nấu rồi đấy, anh ăn nhiều vào đi.”
Dì Chu đồng ý, tiếp lời: “Đúng vậy, mấy năm ở Mỹ khổ cực quá rồi, giờ về nước thì cứ qua nhà dì chơi đi, muốn ăn cái gì thì nói cho dì biết, dì còn nấu cho mà ăn.”
Lộ Cẩn nheo nheo mắt, lặng lẽ cúi đầu lùa cơm.
Mặc dù cô biết mình không nên bực mình rồi ăn giấm vô tội vạ nhưng sao vẫn thấy mắt ê ẩm thế này, mọi người thì cứ nói về cuộc sống của Mộ Trạch ở Mỹ, còn cô thì chẳng thể xen vào một lời.
Bảy năm Mộ Trạch ở Mỹ, cô chẳng thể hiểu được những năm tháng ấy anh đã trải qua những gì, sống có tốt không, cô cũng không biết nữa.
Bảy năm ấy là bảy năm cô không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh, mà bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác.
Mộ Trạch nhìn miếng cá trong bát khiến anh khẽ run, sự khác thường của Lộ Cẩn đều rơi vào ánh mắt anh, không tiện từ chối Chu Nhã Tư nhưng anh cũng không có ý tiếp nhận.
Anh không nói gì, chí gắp một con tôm rồi bắt đầu bóc vỏ, dáng vẻ nhàn nhã thong thả, không nhanh không chậm, tựa như trên tay anh đang cầm một mặt hàng thủ công mỹ nghệ, thái độ tỉ mỉ kiên nhẫn.
Chu Nhã Tư bất ngờ, nói: “Chẳng phải anh không thích ăn tôm sao?” Cho nên cô mới đặt đĩa tôm cách xa tầm với của anh.
Ngược lại Tiếu Nghị thấy thế cũng không ngạc nhiên lắm: “Đó là trước kia.” Mỗi khi đi ăn với anh Mộ Trạch lúc nào cũng phải gọi cho mình một đĩa tôm.
Vỏ tôm được bóc sạch sẽ, Mộ Trạch đứng dậy đặt vào bát Lộ Cẩn.
Cả Chu Nhã Tư lẫn dì Chu đều kinh ngạc đến sững sờ.
Người đàn ông lạnh lùng lãnh đạm như Mộ Trạch vậy mà sẽ bóc tôm cho phụ nữ!
Chỉ có Tiếu Nghị không cảm thấy bất ngờ, dù sao thì Mộ Trạch đã giữ ảnh của Lộ Cẩn trong ví tận bảy năm trời, vì người yêu mà thay đổi cũng chẳng có gì là lạ.
Mộ Trạch cười nhạt: “A Cẩn thích ăn tôm, ở bên nhau lâu nên khẩu vị cũng tự nhiên thay đổi.”
Anh ngồi xuống, bắt đầu bóc con tôm thứ hai.
Lộ Cẩn nhìn con tôm trong bát mình, không hiểu sao ánh mắt lại cảm thấy chua xót, sợ người khác nhìn thấy, cô chỉ còn cách cúi đầu thấp hơn.
Chu Nhã Tư nhìn Mộ Trạch, rồi lại nhìn miếng cá hấp trong bát anh, vậy mà anh không động đũa vào miếng cá ấy.
Dì Chu cũng phát hiện, vội vã giảng hòa: “Tiểu Trạch, con cứ ăn cơm trước đi, để dì đặt đĩa tôm ra chỗ A Cẩn là được rồi…”
Mộ Trạch hiểu ý dì Chu, ngắt lời bà: “A Cẩn không thích bóc tôm ạ.”
Bầu không khí lại trở nên lúng túng.
Ơ…
Lộ Cẩn không nói gì mà anh lại nói thẳng ra như vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng cô điệu đà kiểu cách.
—
“Cô ơi, trước kia Mộ Trạch không như thế này đâu.” Chỉ cần nghĩ đến bữa cơm vừa rồi là Chu Nhã Tư lại cảm thấy tủi thân.
Dì Chu đặt trái cây vào khay, bà buông tiếng thở dài: “Nhã Tư, khi nãy con cũng nhìn thấy rồi, Mộ Trạch rất quan tâm tới cô gái kia, chuyện tình cảm là điều không thể cưỡng cầu, đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Trạch dẫn theo một cô gái về nhà.”
“Cô, từ bé con đã lớn lên với anh ấy, thanh mai trúc mã, con không tin anh ấy không có tình cảm gì với con!”
Dì Chu khuyên bảo: “Nhã Tư, có rất nhiều loại tình cảm khác nhau, tình cảm Mộ Trạch dành cho con không phải tình yêu.”
Chu Nhã Tư cau mày, cô cũng biết “dưa xoắn mạnh không ngọt” (*), nhưng bảo cô phải buông tay Mộ Trạch thì cô không làm được.
(*) 强扭的瓜不甜 – Cưỡng nữu đích qua bất điềm tức là dưa còn xanh, không tự rụng như dưa chín tự nhiên. Dưa còn xanh mà cố hái thì dưa sẽ không ngọt. Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Dì Chu đưa khay trái cây cho Chu Nhã Tư: “Được rồi, con bé này, đừng suy nghĩ nhiều, mọi thứ trên đời đều thuận theo tự nhiên.”
Chu Nhã Tư cầm khay trái cây, không cam lòng chút nào, nếu mà thuận theo tự nhiên, cứ để như thế thì hai người sẽ tu thành chín quả!
Cô ta giữ lại ưu tư trong ánh mắt, khuôn mặt khôi phục vẻ tươi cười, lững thững đi ra phòng khách.
“A Cẩn, cô ăn thử lê đi, tự tay cô Chu trồng đấy, mới cho người hái ngoài vườn sáng nay thôi.”
Lộ Cẩn cười nhạt, ăn thử một miếng lê: “Đúng là ngọt thật.”
Chu Nhã Tư cười cười, chuyển hướng sang Mộ Trạch: “Mộ Trạch, anh ăn thử đi.”
Mộ Trạch cũng cầm một miếng lê đưa lên miệng.
Tiếu Nghị vươn tay ra lấy một miếng: “Ai em cũng đưa thế sao em không đưa lê cho anh?”
Chu Nhã Tư không để ý tới Tiếu Nghị, đặt khay hoa quả xuống bàn trà, ngồi xuống cạnh Lộ Cẩn: “A Cẩn, sau này cô muốn đến thì cứ đến đi, tính cách của tôi giống Mộ Trạch, lúc nào cũng không cẩn thận nóng vội, nếu chăm sóc cô không được tốt lắm thì mong cô bỏ qua cho.”
Mộ Trạch không cẩn thận nóng vội từ bao giờ thế?
Lộ Cẩn nhận ra, không biết Chu Nhã Tư vô ý hay cố tình coi cô là người ngoài, lời nói ra còn mang hàm ý, cô ta với Mộ Trạch mới là người một nhà.
Lộ Cẩn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Không sao cả, không có chuyện chăm sóc không tốt, ngược lại là đằng khác, mọi người đối xử với tôi rất tốt.”
Người khác nghĩ gì, nói gì cô cũng không quan tâm, chỉ cần Mộ Trạch yêu cô là tốt rồi.
Mộ Trạch cau mày, đúng lúc này dì Chu đi ra phòng khách, anh vội đứng dậy: “Dì Chu, con với Lộ Cẩn còn có chuyện phải xử lý, hai bọn con về trước.”
Nghe anh nói vậy, Lộ Cẩn cũng đứng dậy.
Trong tay dì Chu vẫn còn một khay trái cây khác, bà vội nói: “Vừa mới cơm nước xong, hai đứa ngồi chơi một lúc rồi hẵng đi.”
Chu Nhã Tư cũng vội tiếp lời: “Đúng thế, A Cẩn còn chưa ăn quả xong mà.”
Mộ Trạch khéo Lộ Cẩn đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Không được, việc bận đầy người, dì Chu, bao giờ con có thời gian sẽ dẫn Lộ Cẩn tới ăn cơm chùa tiếp.”
“Được rồi, vậy dì cũng không giữ nữa, đi đường cẩn thận.”
Mắt thấy Mộ Trạch dẫn Lộ Cẩn ra khỏi cửa, Chu Nhã Tư nóng nảy: “Cô, sao cô lại để cho anh ấy đi như vậy chứ??”
Dì Chu cũng không biết phải làm sao: “Con cũng thấy thằng bé cố tình muốn đi, ai đứng ra ngăn được?”
Tiếu Nghị cắn một miếng lê, nói đạo lý: “Nếu em không cố tình nói mấy lời đó thì Mộ Trạch cũng sẽ không đi nhanh như vậy.”
Chu Nhã Tư trợn mắt nhìn anh: “Anh có phải anh trai em không đấy, còn giúp người ngoài nói chuyện nữa!”
Dụng ý của Chu Nhã Tư sao Mộ Trạch lại không nhìn ra chứ, trước kia anh cứ mặc kệ cô, bởi anh không quan tâm đến phụ nữ, nhưng có lẽ là anh không muốn Lộ Cẩn hiểu lầm, càng không muốn cô chịu phải chịu buồn bã tủi thân.
“Mộ Trạch, chúng ta cứ đi như thế này liệu có làm dì Chu suy nghĩ nhiều không?”
“Nếu không đi chỉ sợ em mới là người phải suy nghĩ nhiều.”
Lộ Cẩn nhỏ giọng chối: “Em không như thế.”
“Thế à?” Mộ Trạch dừng bước nhìn về phía cô: “Thế sao khi nãy lại như thế?”
“Như thế nào?”
“Chỉ biết cúi đầu ăn cơm, còn không thèm để ý đến anh.”
“Thế em phải làm gì thì mới gọi là để ý anh?”
Mộ Trạch ôm eo cô, cúi đầu muốn hôn cô, Lộ Cẩn nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên.
Nhìn gò má trắng hồng của cô, anh nói: “Em ghen.”
Lộ Cẩn không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã ửng đỏ.
Mộ Trạch ôm mặt cô, môi mỏng hôn lên đôi mắt cô, anh ôm chặt cô vào lòng, sau đó lại hôn xuống đôi môi đỏ hồng đang dẩu lên, dịu dàng gặm cắn rồi chuyển sang bên tai cô: “Ngoài tình cảm anh em bình thường ra, anh với Nhã Tư chẳng có quan hệ gì khác cả.”
Lộ Cẩn chớp chớp mắt, không để cho nước mắt trào ra: “Em không ghen, chẳng qua em cảm thấy hâm mộ cô ấy, bảy năm qua cô ấy có thể ở cạnh anh, chăm sóc anh.” Còn cô thì không hay biết bất cứ điều gì về cuộc sống của anh, ngay cả lý do vì sao anh đi Mỹ cô cũng không biết.
Mộ Trạch ôm cô, nhẹ giọng đáp: “Sau này, chỉ em mới có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh cả đời.”
Anh ôm cô đi tới chiếc Cayenne màu đen, người quản gia nhanh chóng mở cửa xe, Mộ Trạch ôm cô đặt lên ghế phụ. Còn mình thì vòng qua ghế lái, bắt đầu đánh xe ra khỏi biệt thự.
“Mộ Trạch.”
“Ơi?”
“Có phải em rất nhỏ nhen đúng không?”
Mộ Trạch khẽ cười trả lời cô: “Anh chỉ thích dáng vẻ hẹp hòi của em.”
Lộ Cẩn: “Thế những cái khác không thích à?”
“Đều thích.”
“Ví dụ như?”
Mộ Trạch dừng xe tại một con đường nhỏ bí mật cạnh khu rừng: “Ví dụ như dáng vẻ của em khi cởi sạch quần áo.”
Lộ Cẩn sững sờ rồi đỏ mặt ngay lập tức: “Anh cút!”
Mộ Trạch cong môi, đôi mắt sâu thẳm mang sắc thái khác thường, anh nghiêng người đè lên người cô, thân thể to lớn cứ thế chiếm chỗ bên ghế phụ, làm Lộ Cẩn càng trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Cô giật mình: “Anh làm gì đấy?”
Mộ trạch ôm lấy cô, trở mình, để cô ngồi lên đùi mình.
Nhận ra ý đồ của anh, Lộ Cẩn vừa sợ vừa hoảng, đẩy người anh: “Anh đừng như thế! Đang ngồi trên xe đấy!”
Giọng nói của anh bỗng chốc khàn đi: “Đây là vùng ngoại thành, sẽ không có người đâu.”
Nói xong Mộ Trạch đưa tay xé luôn chiếc khăn lụa trên cổ cô, rồi cúi đầu hôn xuống từng dấu hôn chưa tan trên làn da nõn nà của cô.
“A Cẩn, ra đây ngồi đi cháu!”
Đến nhà người khác thì khó tránh được khách sáo câu nệ, Lộ Cẩn không kiềm được nhìn về phía Mộ Trạch, anh vẫn đang nói chuyện với Tiếu Nghị nên không chú ý tới bên này.
Nhìn dì Chu cười tủm tỉm với mình, cô mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế cạnh bà.
“A Cẩn, cháu cứ coi đây là nhà của mình đi, thích ăn gì thì cứ nói với dì, đừng khách sáo đừng khách sáo!”
Chu Nhã Tư đặt đĩa cá hấp lên bàn ăn rồi ngồi xuống ghế cạnh dì Chu, thân thiết ôm tay bà, sau đó quay người nói với Lộ Cẩn: “Thật sự thì, cô Chu là người khéo tay nhất nhà đấy, bình thường ít người được thưởng thức tay nghề của cô lắm đấy, nếu không phải vì chúng tôi về nhà thì cô cũng lười lắm, không chịu xuống bếp đâu!”
Dì Chu vỗ tay cô ấy: “Cái con bé này, nói vòng nói vo rồi quay lại bảo cô lười chứ gì!”
Mộ Trạch xoay người đi vào thì thấy ba người ngồi sát nhau, đang muốn ngồi xuống ghế cạnh Lộ Cẩn thì ai ngờ Tiếu Nghị đã nhanh chân hơn, “cây ngay không sợ chết đứng” mà ngồi xuống.
Anh nhướng mày, ánh mắt híp lại nhìn Tiếu Nghị, tựa như đang đưa ra lời cảnh cáo.
Tiếu Nghị giả vờ như không nhìn thấy, lại còn quay sang nói chuyện với Lộ Cẩn, rõ ràng là đang xem trò vui.
Có trưởng bối ngồi đây nên Mộ Trạch không tiện phát hỏa, đành ngồi xuống ghế cạnh Chu Nhã Tư, bắt đầu ăn cơm.
Dì Chu không ngừng gắp thức ăn cho Lộ Cẩn: “A Cẩn, nếm thử tay nghề của dì đi này, cháu có thích ăn cá hấp không?”
Lộ Cẩn lễ phép gật đầu: “Cháu thích ạ.”
Cô gắp miếng cá đưa lên miệng, thịt cá tươi mềm mại tan trong miệng.
“Ăn ngon lắm ạ. Dì Chu, dì nấu giỏi quá ạ!”
Được khen ngọt như vậy, dì Chu cười tươi như hoa: “Ăn ngon là được rồi, nếu ăn ngon thì ăn nhiều lên một chút!”
Chu Nhã Tư cười nói với Lộ Cẩn: “Đúng không? Tôi không lừa cô mà! Tôi với Mộ Trạch thích ăn món cô nấu nhất đấy! Khi còn bé cứ hai ba ngày là hai anh em lại chạy tới nhà cô ăn cơm chùa. Hồi ở Mỹ, có một lần tôi học theo cô đi nấu cá hấp, ai ngờ lại làm cả nửa con cá bị hỏng không ăn được, Mộ Trạch cũng không chịu động đũa một miếng nào luôn!”
Động tác gắp thức ăn của Lộ Cẩn bỗng ngừng lại, nhưng phút chốc đã trở lại bình thường.
Chu Nhã Tư gỡ một miếng cá đặt vào bát Mộ Trạch, nói: “Bây giờ cá hấp được chính tay đầu bếp nấu rồi đấy, anh ăn nhiều vào đi.”
Dì Chu đồng ý, tiếp lời: “Đúng vậy, mấy năm ở Mỹ khổ cực quá rồi, giờ về nước thì cứ qua nhà dì chơi đi, muốn ăn cái gì thì nói cho dì biết, dì còn nấu cho mà ăn.”
Lộ Cẩn nheo nheo mắt, lặng lẽ cúi đầu lùa cơm.
Mặc dù cô biết mình không nên bực mình rồi ăn giấm vô tội vạ nhưng sao vẫn thấy mắt ê ẩm thế này, mọi người thì cứ nói về cuộc sống của Mộ Trạch ở Mỹ, còn cô thì chẳng thể xen vào một lời.
Bảy năm Mộ Trạch ở Mỹ, cô chẳng thể hiểu được những năm tháng ấy anh đã trải qua những gì, sống có tốt không, cô cũng không biết nữa.
Bảy năm ấy là bảy năm cô không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh, mà bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác.
Mộ Trạch nhìn miếng cá trong bát khiến anh khẽ run, sự khác thường của Lộ Cẩn đều rơi vào ánh mắt anh, không tiện từ chối Chu Nhã Tư nhưng anh cũng không có ý tiếp nhận.
Anh không nói gì, chí gắp một con tôm rồi bắt đầu bóc vỏ, dáng vẻ nhàn nhã thong thả, không nhanh không chậm, tựa như trên tay anh đang cầm một mặt hàng thủ công mỹ nghệ, thái độ tỉ mỉ kiên nhẫn.
Chu Nhã Tư bất ngờ, nói: “Chẳng phải anh không thích ăn tôm sao?” Cho nên cô mới đặt đĩa tôm cách xa tầm với của anh.
Ngược lại Tiếu Nghị thấy thế cũng không ngạc nhiên lắm: “Đó là trước kia.” Mỗi khi đi ăn với anh Mộ Trạch lúc nào cũng phải gọi cho mình một đĩa tôm.
Vỏ tôm được bóc sạch sẽ, Mộ Trạch đứng dậy đặt vào bát Lộ Cẩn.
Cả Chu Nhã Tư lẫn dì Chu đều kinh ngạc đến sững sờ.
Người đàn ông lạnh lùng lãnh đạm như Mộ Trạch vậy mà sẽ bóc tôm cho phụ nữ!
Chỉ có Tiếu Nghị không cảm thấy bất ngờ, dù sao thì Mộ Trạch đã giữ ảnh của Lộ Cẩn trong ví tận bảy năm trời, vì người yêu mà thay đổi cũng chẳng có gì là lạ.
Mộ Trạch cười nhạt: “A Cẩn thích ăn tôm, ở bên nhau lâu nên khẩu vị cũng tự nhiên thay đổi.”
Anh ngồi xuống, bắt đầu bóc con tôm thứ hai.
Lộ Cẩn nhìn con tôm trong bát mình, không hiểu sao ánh mắt lại cảm thấy chua xót, sợ người khác nhìn thấy, cô chỉ còn cách cúi đầu thấp hơn.
Chu Nhã Tư nhìn Mộ Trạch, rồi lại nhìn miếng cá hấp trong bát anh, vậy mà anh không động đũa vào miếng cá ấy.
Dì Chu cũng phát hiện, vội vã giảng hòa: “Tiểu Trạch, con cứ ăn cơm trước đi, để dì đặt đĩa tôm ra chỗ A Cẩn là được rồi…”
Mộ Trạch hiểu ý dì Chu, ngắt lời bà: “A Cẩn không thích bóc tôm ạ.”
Bầu không khí lại trở nên lúng túng.
Ơ…
Lộ Cẩn không nói gì mà anh lại nói thẳng ra như vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng cô điệu đà kiểu cách.
—
“Cô ơi, trước kia Mộ Trạch không như thế này đâu.” Chỉ cần nghĩ đến bữa cơm vừa rồi là Chu Nhã Tư lại cảm thấy tủi thân.
Dì Chu đặt trái cây vào khay, bà buông tiếng thở dài: “Nhã Tư, khi nãy con cũng nhìn thấy rồi, Mộ Trạch rất quan tâm tới cô gái kia, chuyện tình cảm là điều không thể cưỡng cầu, đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Trạch dẫn theo một cô gái về nhà.”
“Cô, từ bé con đã lớn lên với anh ấy, thanh mai trúc mã, con không tin anh ấy không có tình cảm gì với con!”
Dì Chu khuyên bảo: “Nhã Tư, có rất nhiều loại tình cảm khác nhau, tình cảm Mộ Trạch dành cho con không phải tình yêu.”
Chu Nhã Tư cau mày, cô cũng biết “dưa xoắn mạnh không ngọt” (*), nhưng bảo cô phải buông tay Mộ Trạch thì cô không làm được.
(*) 强扭的瓜不甜 – Cưỡng nữu đích qua bất điềm tức là dưa còn xanh, không tự rụng như dưa chín tự nhiên. Dưa còn xanh mà cố hái thì dưa sẽ không ngọt. Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Dì Chu đưa khay trái cây cho Chu Nhã Tư: “Được rồi, con bé này, đừng suy nghĩ nhiều, mọi thứ trên đời đều thuận theo tự nhiên.”
Chu Nhã Tư cầm khay trái cây, không cam lòng chút nào, nếu mà thuận theo tự nhiên, cứ để như thế thì hai người sẽ tu thành chín quả!
Cô ta giữ lại ưu tư trong ánh mắt, khuôn mặt khôi phục vẻ tươi cười, lững thững đi ra phòng khách.
“A Cẩn, cô ăn thử lê đi, tự tay cô Chu trồng đấy, mới cho người hái ngoài vườn sáng nay thôi.”
Lộ Cẩn cười nhạt, ăn thử một miếng lê: “Đúng là ngọt thật.”
Chu Nhã Tư cười cười, chuyển hướng sang Mộ Trạch: “Mộ Trạch, anh ăn thử đi.”
Mộ Trạch cũng cầm một miếng lê đưa lên miệng.
Tiếu Nghị vươn tay ra lấy một miếng: “Ai em cũng đưa thế sao em không đưa lê cho anh?”
Chu Nhã Tư không để ý tới Tiếu Nghị, đặt khay hoa quả xuống bàn trà, ngồi xuống cạnh Lộ Cẩn: “A Cẩn, sau này cô muốn đến thì cứ đến đi, tính cách của tôi giống Mộ Trạch, lúc nào cũng không cẩn thận nóng vội, nếu chăm sóc cô không được tốt lắm thì mong cô bỏ qua cho.”
Mộ Trạch không cẩn thận nóng vội từ bao giờ thế?
Lộ Cẩn nhận ra, không biết Chu Nhã Tư vô ý hay cố tình coi cô là người ngoài, lời nói ra còn mang hàm ý, cô ta với Mộ Trạch mới là người một nhà.
Lộ Cẩn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Không sao cả, không có chuyện chăm sóc không tốt, ngược lại là đằng khác, mọi người đối xử với tôi rất tốt.”
Người khác nghĩ gì, nói gì cô cũng không quan tâm, chỉ cần Mộ Trạch yêu cô là tốt rồi.
Mộ Trạch cau mày, đúng lúc này dì Chu đi ra phòng khách, anh vội đứng dậy: “Dì Chu, con với Lộ Cẩn còn có chuyện phải xử lý, hai bọn con về trước.”
Nghe anh nói vậy, Lộ Cẩn cũng đứng dậy.
Trong tay dì Chu vẫn còn một khay trái cây khác, bà vội nói: “Vừa mới cơm nước xong, hai đứa ngồi chơi một lúc rồi hẵng đi.”
Chu Nhã Tư cũng vội tiếp lời: “Đúng thế, A Cẩn còn chưa ăn quả xong mà.”
Mộ Trạch khéo Lộ Cẩn đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Không được, việc bận đầy người, dì Chu, bao giờ con có thời gian sẽ dẫn Lộ Cẩn tới ăn cơm chùa tiếp.”
“Được rồi, vậy dì cũng không giữ nữa, đi đường cẩn thận.”
Mắt thấy Mộ Trạch dẫn Lộ Cẩn ra khỏi cửa, Chu Nhã Tư nóng nảy: “Cô, sao cô lại để cho anh ấy đi như vậy chứ??”
Dì Chu cũng không biết phải làm sao: “Con cũng thấy thằng bé cố tình muốn đi, ai đứng ra ngăn được?”
Tiếu Nghị cắn một miếng lê, nói đạo lý: “Nếu em không cố tình nói mấy lời đó thì Mộ Trạch cũng sẽ không đi nhanh như vậy.”
Chu Nhã Tư trợn mắt nhìn anh: “Anh có phải anh trai em không đấy, còn giúp người ngoài nói chuyện nữa!”
Dụng ý của Chu Nhã Tư sao Mộ Trạch lại không nhìn ra chứ, trước kia anh cứ mặc kệ cô, bởi anh không quan tâm đến phụ nữ, nhưng có lẽ là anh không muốn Lộ Cẩn hiểu lầm, càng không muốn cô chịu phải chịu buồn bã tủi thân.
“Mộ Trạch, chúng ta cứ đi như thế này liệu có làm dì Chu suy nghĩ nhiều không?”
“Nếu không đi chỉ sợ em mới là người phải suy nghĩ nhiều.”
Lộ Cẩn nhỏ giọng chối: “Em không như thế.”
“Thế à?” Mộ Trạch dừng bước nhìn về phía cô: “Thế sao khi nãy lại như thế?”
“Như thế nào?”
“Chỉ biết cúi đầu ăn cơm, còn không thèm để ý đến anh.”
“Thế em phải làm gì thì mới gọi là để ý anh?”
Mộ Trạch ôm eo cô, cúi đầu muốn hôn cô, Lộ Cẩn nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên.
Nhìn gò má trắng hồng của cô, anh nói: “Em ghen.”
Lộ Cẩn không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã ửng đỏ.
Mộ Trạch ôm mặt cô, môi mỏng hôn lên đôi mắt cô, anh ôm chặt cô vào lòng, sau đó lại hôn xuống đôi môi đỏ hồng đang dẩu lên, dịu dàng gặm cắn rồi chuyển sang bên tai cô: “Ngoài tình cảm anh em bình thường ra, anh với Nhã Tư chẳng có quan hệ gì khác cả.”
Lộ Cẩn chớp chớp mắt, không để cho nước mắt trào ra: “Em không ghen, chẳng qua em cảm thấy hâm mộ cô ấy, bảy năm qua cô ấy có thể ở cạnh anh, chăm sóc anh.” Còn cô thì không hay biết bất cứ điều gì về cuộc sống của anh, ngay cả lý do vì sao anh đi Mỹ cô cũng không biết.
Mộ Trạch ôm cô, nhẹ giọng đáp: “Sau này, chỉ em mới có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh cả đời.”
Anh ôm cô đi tới chiếc Cayenne màu đen, người quản gia nhanh chóng mở cửa xe, Mộ Trạch ôm cô đặt lên ghế phụ. Còn mình thì vòng qua ghế lái, bắt đầu đánh xe ra khỏi biệt thự.
“Mộ Trạch.”
“Ơi?”
“Có phải em rất nhỏ nhen đúng không?”
Mộ Trạch khẽ cười trả lời cô: “Anh chỉ thích dáng vẻ hẹp hòi của em.”
Lộ Cẩn: “Thế những cái khác không thích à?”
“Đều thích.”
“Ví dụ như?”
Mộ Trạch dừng xe tại một con đường nhỏ bí mật cạnh khu rừng: “Ví dụ như dáng vẻ của em khi cởi sạch quần áo.”
Lộ Cẩn sững sờ rồi đỏ mặt ngay lập tức: “Anh cút!”
Mộ Trạch cong môi, đôi mắt sâu thẳm mang sắc thái khác thường, anh nghiêng người đè lên người cô, thân thể to lớn cứ thế chiếm chỗ bên ghế phụ, làm Lộ Cẩn càng trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Cô giật mình: “Anh làm gì đấy?”
Mộ trạch ôm lấy cô, trở mình, để cô ngồi lên đùi mình.
Nhận ra ý đồ của anh, Lộ Cẩn vừa sợ vừa hoảng, đẩy người anh: “Anh đừng như thế! Đang ngồi trên xe đấy!”
Giọng nói của anh bỗng chốc khàn đi: “Đây là vùng ngoại thành, sẽ không có người đâu.”
Nói xong Mộ Trạch đưa tay xé luôn chiếc khăn lụa trên cổ cô, rồi cúi đầu hôn xuống từng dấu hôn chưa tan trên làn da nõn nà của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook