Đừng Lìa Cành
-
Chương 17
Sau khi tắm rửa xong, Cố Ly nằm trên giường trằn trọc trở mình, đã ba giờ trôi qua.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực, cô trở mình trong ổ chăn rồi gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Yến: [Ngủ ngon.]
Anh trả lời trong vài giây: [Ngủ đi.]
L: [xoa đầu.jpg]
Lúc này Cố Ly mới chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ngày hôm sau, Lâm Yến nhận được tin nhắn của Cố Ly khi chuẩn bị tan làm, trong file đều là tranh ảnh, phần mở đầu của《 Thanh Hành Lục 》
Lâm Yến xem từng bức một, nét vẽ của cô nhẹ nhàng và tinh tế, có thể thấy được tính cách của cô trong các tác phẩm.
Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Ly, nhưng sau khi nhấc máy cô không nói một lời nào, Lâm Yến một lần nữa ngây thơ phân cao thấp với cô.
Tiếng hít thở của họ đan xen.
Lúc này Cố Ly phá vỡ sự im lặng, “Lâm Yến, nói đi.”
Giọng cô như một chiếc móc, còn anh tự nguyện mắc câu, “Cố Ly.”
Dừng một chút, “Ra ngoài hẹn hò cùng anh đi.”
“Bà ơi, bộ váy này có đẹp không?” Cố Ly lấy một chiếc váy dệt kim dài màu be để so sánh với nó.
Bà ngoại dừng xem kịch đạo đức gia đình trên TV quay sang nhìn đứa cháu gái cưng của mình, “Đẹp lắm, màu sắc rất hợp với cháu.”
“Thật ạ?” Cố Ly chạy vào phòng ngủ, lấy thêm một bộ từ trong tủ ướm lên người, “Còn bộ này thì sao?”
“Nó cũng xinh, nhưng không khác với cái vừa rồi.”
“Không đâu… Bộ này trông gầy hơn.”
Bà ngoại nhận ra điều gì đó, “Bình thường cháu ra ngoài đâu cầu kì trong việc ăn mặc, hôm nay đi gặp ai?”
Cố Ly không nói từ đó nên lời, vì vậy cô đơn giản bỏ qua một chữ, “… Bạn.”
“Hả?” Bà ngoại thấy cô ngại ngùng thì không xem TV nữa, “Ly Ly, cháu yêu rồi?”
Cố Ly nhẹ nhàng gật đầu.
“Ôi chao.” Bà ngoại kích động vỗ tay, nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra sự vui mừng, “Rất tốt, khi nào có cơ hội nhớ đưa cậu ấy đến gặp bà ngoại.”
“Vâng.”
Cuối cùng, Cố Ly mặc một chiếc áo hở cổ màu đen, váy dệt kim và giày Martin cùng màu, không vì cái gì khác, chỉ vì Lâm Yến thích mặc màu tối nên cô muốn hợp nó.
Cố Ly đợi bên ngoài tiểu khu vài phút thì Lâm Yến tới, anh mở cửa xe taxi rồi xuống xe.
Cô đi đến trước mặt anh, “Sao anh không lái xe?”
Lâm Yến ho khan một tiếng, nói bừa lý do, “Xe đang đi rửa.”
Anh cụp mi lặng lẽ nhìn Cố Ly, hiếm khi cô không mặc quần áo màu ấm.
Anh không kìm được nét cười trên mặt, “Gần nhà em có một nhà hàng được đánh giá khá cao, không xa đâu, chúng ta có thể đi bộ qua đó.”
“Em biết chỗ anh nói, đi thôi.”
Cố Ly bước ra trước tiên, chân tiến về phía trước, cũng không chú ý đến cánh tay Lâm Yến duỗi ra giữa không trung, sau khi đi lướt qua một đoạn nhỏ mới lúng túng đứng tại đó.
“…”
Anh vội vàng bước mấy bước đến sánh vai với cô, lúc đi, mu bàn tay đong đưa “vô tình” chạm phải tay cô, sau vài lần lặp lại màn thăm dò, anh dứt khoát nắm tay Cố Ly.
Cô ngoan ngoãn để anh nắm, khóe môi Lâm Yến khẽ cong.
Khi đến nhà hàng anh cũng không buông tay mà ngồi bên cạnh Cố Ly.
Cố Ly cảm thấy lòng bàn tay mình có chút mồ hôi.
“Lâm Yến.”
“Ừm?”
“Buông tay.”
“Không cần.”
“Phải ăn cơm.”
“Đồ ăn chưa lên.”
“…”
Sau bữa tối, hai người cùng đi dạo phố, cây cối, đèn đường, ánh trăng, và tất cả những thứ bình thường xung quanh họ đều trở nên xinh đẹp lạ thường.
Khi đi ngang qua trạm xe buýt, tay Cố Ly vô thức siết chặt.
Lâm Yến cúi đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Lâm Yến.” Cố Ly duỗi bàn tay còn lại chỉ chỉ, “Anh có thể đi xe buýt với em không?”
Thực ra anh không thích cảm giác đi xe công cộng, nhưng Cố Ly muốn, Lâm Yến làm sao có thể không đồng ý.
Hai người không ngồi xuống, chỉ đứng đợi cạnh biển báo dừng.
Làn gió cuối thu xen lẫn cảm giác mát lạnh, Cố Ly nhìn những chiếc xe chạy qua trước mặt, khẽ nói: “Mùa đông đến gần rồi.”
“Em có thích mùa đông không?” Lâm Yến hỏi cô.
Giọng Cố Ly tản mạn trong gió, gần như không thể nghe thấy, “Không, quá lạnh.”
Khi xe buýt đến trạm dừng, Lâm Yến nắm tay cô lên xe, anh dẫn cô ngồi vào ghế sau, “Cố Ly, em ngồi trong đi.”
Anh nhường cô vị trí bên cửa sổ.
Sau khi ngồi, Cố Ly nhẹ nhàng dựa vào bờ vai anh, Lâm Yến hơi hạ thấp vai, thấp giọng nói: “Buồn ngủ?”
“Hơi hơi, chỉ là thấy thoải mái khi ở bên anh.”
Nụ hôn nhẹ nhàng của anh đáp xuống đỉnh đầu cô, “Em có thể ngủ một lát.”
“…”
Anh như vậy sao em có thể ngủ.
Đợi xe đi một vòng Lâm Yến mới đưa cô về nhà, lần này anh tiễn cô vào trong, cuối cùng cũng đành lòng buông tay cô ra.
“Em ở tầng mấy?”
“Tầng năm.” Cố Ly chỉ lên tầng năm, “Tầng có rèm màu cam.”
Lâm Yến nhìn theo ngón tay của cô, “Ừm, đi lên đi.”
“Được rồi, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em.”
Nói xong cả hai chìm vào im lặng nhưng vẫn đứng đó không ai về trước.
Cố Ly dùng ngón tay bóp nhẹ vào lòng bàn tay, ánh mắt dừng ở nốt ruồi nhỏ bên cạnh yết hầu của Lâm Yến.
Cô gọi anh: “Lâm Yến.”
Anh trả lời: “Anh đây.”
Cố Ly nhón chân hôn lên má anh, thời gian như ngừng trôi, cô không dám nhìn thẳng ánh mắt anh mà nói “Tạm biệt” rồi bỏ chạy thật nhanh.
Lâm Yến sững người tại chỗ một lúc, sau khi phản ứng lại, anh đưa tay lên sờ má mình, suýt chút nữa tưởng đó là ảo giác, nhưng tần số nhịp tim của anh đã xác thực.
Điện thoại rung lên trong túi, anh liếc nhìn tên người gọi rồi bắt máy: “Có chuyện gì?”
Đối phương khoác lác: “Ây, tôi chỉ muốn hỏi cậu và Cố Ly thế nào rồi, tốt xấu gì tôi cũng đã kết hôn, nếu thật sự không được thì để bạn thân cho cậu hai chiêu?”
Đèn trên tấm rèm màu cam ở tầng năm bật sáng, Lâm Yến nghĩ, phòng của cô chắc hẳn rất ấm áp.
“Alo? A Yến? Cậu đâu rồi?”
Tống Thời Viễn đang luyên thuyên, Lâm Yến ngẩng đầu nhìn phòng Cố Ly lần cuối trước khi bước ra khỏi tiểu khu, ra vẻ tiếc nuối: “Cậu giữ hai chiêu này cho người khác đi, tôi không còn độc thân từ ngày hôm qua rồi.”
“Gì cơ? Tôi nghe nhầm sao?” Tống Thời Viễn bên kia vểnh tai, “Thành công rồi?”
Lâm Yến một tay đút túi quần, cười nói: “Đầu óc cậu không được tốt, bây giờ tai cũng bị hỏng.”
“Anh em phấn khởi thay cậu mà!! Tối qua còn ngâm mình trong thùng giấm, không biết mùi vị như nào, hôm nay đã…”
Lâm Yến cúp điện thoại với vẻ mặt vô cảm.
Tống Thời Viễn đần độn thật sự toàn nói chuyện không nên nói*, bây giờ Cố Ly đã là bạn gái anh, anh cần gì ăn giấm?
Argh……
(*Câu gốc: 哪壶不开提哪壶= Na hồ bất khai đề na hồ, câu tục ngữ có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích. Cre: ngoaingukhanhlinh.com)
Nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực, cô trở mình trong ổ chăn rồi gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Yến: [Ngủ ngon.]
Anh trả lời trong vài giây: [Ngủ đi.]
L: [xoa đầu.jpg]
Lúc này Cố Ly mới chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ngày hôm sau, Lâm Yến nhận được tin nhắn của Cố Ly khi chuẩn bị tan làm, trong file đều là tranh ảnh, phần mở đầu của《 Thanh Hành Lục 》
Lâm Yến xem từng bức một, nét vẽ của cô nhẹ nhàng và tinh tế, có thể thấy được tính cách của cô trong các tác phẩm.
Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Ly, nhưng sau khi nhấc máy cô không nói một lời nào, Lâm Yến một lần nữa ngây thơ phân cao thấp với cô.
Tiếng hít thở của họ đan xen.
Lúc này Cố Ly phá vỡ sự im lặng, “Lâm Yến, nói đi.”
Giọng cô như một chiếc móc, còn anh tự nguyện mắc câu, “Cố Ly.”
Dừng một chút, “Ra ngoài hẹn hò cùng anh đi.”
“Bà ơi, bộ váy này có đẹp không?” Cố Ly lấy một chiếc váy dệt kim dài màu be để so sánh với nó.
Bà ngoại dừng xem kịch đạo đức gia đình trên TV quay sang nhìn đứa cháu gái cưng của mình, “Đẹp lắm, màu sắc rất hợp với cháu.”
“Thật ạ?” Cố Ly chạy vào phòng ngủ, lấy thêm một bộ từ trong tủ ướm lên người, “Còn bộ này thì sao?”
“Nó cũng xinh, nhưng không khác với cái vừa rồi.”
“Không đâu… Bộ này trông gầy hơn.”
Bà ngoại nhận ra điều gì đó, “Bình thường cháu ra ngoài đâu cầu kì trong việc ăn mặc, hôm nay đi gặp ai?”
Cố Ly không nói từ đó nên lời, vì vậy cô đơn giản bỏ qua một chữ, “… Bạn.”
“Hả?” Bà ngoại thấy cô ngại ngùng thì không xem TV nữa, “Ly Ly, cháu yêu rồi?”
Cố Ly nhẹ nhàng gật đầu.
“Ôi chao.” Bà ngoại kích động vỗ tay, nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra sự vui mừng, “Rất tốt, khi nào có cơ hội nhớ đưa cậu ấy đến gặp bà ngoại.”
“Vâng.”
Cuối cùng, Cố Ly mặc một chiếc áo hở cổ màu đen, váy dệt kim và giày Martin cùng màu, không vì cái gì khác, chỉ vì Lâm Yến thích mặc màu tối nên cô muốn hợp nó.
Cố Ly đợi bên ngoài tiểu khu vài phút thì Lâm Yến tới, anh mở cửa xe taxi rồi xuống xe.
Cô đi đến trước mặt anh, “Sao anh không lái xe?”
Lâm Yến ho khan một tiếng, nói bừa lý do, “Xe đang đi rửa.”
Anh cụp mi lặng lẽ nhìn Cố Ly, hiếm khi cô không mặc quần áo màu ấm.
Anh không kìm được nét cười trên mặt, “Gần nhà em có một nhà hàng được đánh giá khá cao, không xa đâu, chúng ta có thể đi bộ qua đó.”
“Em biết chỗ anh nói, đi thôi.”
Cố Ly bước ra trước tiên, chân tiến về phía trước, cũng không chú ý đến cánh tay Lâm Yến duỗi ra giữa không trung, sau khi đi lướt qua một đoạn nhỏ mới lúng túng đứng tại đó.
“…”
Anh vội vàng bước mấy bước đến sánh vai với cô, lúc đi, mu bàn tay đong đưa “vô tình” chạm phải tay cô, sau vài lần lặp lại màn thăm dò, anh dứt khoát nắm tay Cố Ly.
Cô ngoan ngoãn để anh nắm, khóe môi Lâm Yến khẽ cong.
Khi đến nhà hàng anh cũng không buông tay mà ngồi bên cạnh Cố Ly.
Cố Ly cảm thấy lòng bàn tay mình có chút mồ hôi.
“Lâm Yến.”
“Ừm?”
“Buông tay.”
“Không cần.”
“Phải ăn cơm.”
“Đồ ăn chưa lên.”
“…”
Sau bữa tối, hai người cùng đi dạo phố, cây cối, đèn đường, ánh trăng, và tất cả những thứ bình thường xung quanh họ đều trở nên xinh đẹp lạ thường.
Khi đi ngang qua trạm xe buýt, tay Cố Ly vô thức siết chặt.
Lâm Yến cúi đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Lâm Yến.” Cố Ly duỗi bàn tay còn lại chỉ chỉ, “Anh có thể đi xe buýt với em không?”
Thực ra anh không thích cảm giác đi xe công cộng, nhưng Cố Ly muốn, Lâm Yến làm sao có thể không đồng ý.
Hai người không ngồi xuống, chỉ đứng đợi cạnh biển báo dừng.
Làn gió cuối thu xen lẫn cảm giác mát lạnh, Cố Ly nhìn những chiếc xe chạy qua trước mặt, khẽ nói: “Mùa đông đến gần rồi.”
“Em có thích mùa đông không?” Lâm Yến hỏi cô.
Giọng Cố Ly tản mạn trong gió, gần như không thể nghe thấy, “Không, quá lạnh.”
Khi xe buýt đến trạm dừng, Lâm Yến nắm tay cô lên xe, anh dẫn cô ngồi vào ghế sau, “Cố Ly, em ngồi trong đi.”
Anh nhường cô vị trí bên cửa sổ.
Sau khi ngồi, Cố Ly nhẹ nhàng dựa vào bờ vai anh, Lâm Yến hơi hạ thấp vai, thấp giọng nói: “Buồn ngủ?”
“Hơi hơi, chỉ là thấy thoải mái khi ở bên anh.”
Nụ hôn nhẹ nhàng của anh đáp xuống đỉnh đầu cô, “Em có thể ngủ một lát.”
“…”
Anh như vậy sao em có thể ngủ.
Đợi xe đi một vòng Lâm Yến mới đưa cô về nhà, lần này anh tiễn cô vào trong, cuối cùng cũng đành lòng buông tay cô ra.
“Em ở tầng mấy?”
“Tầng năm.” Cố Ly chỉ lên tầng năm, “Tầng có rèm màu cam.”
Lâm Yến nhìn theo ngón tay của cô, “Ừm, đi lên đi.”
“Được rồi, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em.”
Nói xong cả hai chìm vào im lặng nhưng vẫn đứng đó không ai về trước.
Cố Ly dùng ngón tay bóp nhẹ vào lòng bàn tay, ánh mắt dừng ở nốt ruồi nhỏ bên cạnh yết hầu của Lâm Yến.
Cô gọi anh: “Lâm Yến.”
Anh trả lời: “Anh đây.”
Cố Ly nhón chân hôn lên má anh, thời gian như ngừng trôi, cô không dám nhìn thẳng ánh mắt anh mà nói “Tạm biệt” rồi bỏ chạy thật nhanh.
Lâm Yến sững người tại chỗ một lúc, sau khi phản ứng lại, anh đưa tay lên sờ má mình, suýt chút nữa tưởng đó là ảo giác, nhưng tần số nhịp tim của anh đã xác thực.
Điện thoại rung lên trong túi, anh liếc nhìn tên người gọi rồi bắt máy: “Có chuyện gì?”
Đối phương khoác lác: “Ây, tôi chỉ muốn hỏi cậu và Cố Ly thế nào rồi, tốt xấu gì tôi cũng đã kết hôn, nếu thật sự không được thì để bạn thân cho cậu hai chiêu?”
Đèn trên tấm rèm màu cam ở tầng năm bật sáng, Lâm Yến nghĩ, phòng của cô chắc hẳn rất ấm áp.
“Alo? A Yến? Cậu đâu rồi?”
Tống Thời Viễn đang luyên thuyên, Lâm Yến ngẩng đầu nhìn phòng Cố Ly lần cuối trước khi bước ra khỏi tiểu khu, ra vẻ tiếc nuối: “Cậu giữ hai chiêu này cho người khác đi, tôi không còn độc thân từ ngày hôm qua rồi.”
“Gì cơ? Tôi nghe nhầm sao?” Tống Thời Viễn bên kia vểnh tai, “Thành công rồi?”
Lâm Yến một tay đút túi quần, cười nói: “Đầu óc cậu không được tốt, bây giờ tai cũng bị hỏng.”
“Anh em phấn khởi thay cậu mà!! Tối qua còn ngâm mình trong thùng giấm, không biết mùi vị như nào, hôm nay đã…”
Lâm Yến cúp điện thoại với vẻ mặt vô cảm.
Tống Thời Viễn đần độn thật sự toàn nói chuyện không nên nói*, bây giờ Cố Ly đã là bạn gái anh, anh cần gì ăn giấm?
Argh……
(*Câu gốc: 哪壶不开提哪壶= Na hồ bất khai đề na hồ, câu tục ngữ có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích. Cre: ngoaingukhanhlinh.com)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook