Không biết Chu Vọng vì trận đấu hôm ý có bị thương nặng hay không, nhưng vết bầm khẳng định không thể khỏi nhanh được.

Sở Dao đi mua một ít tăm bông cùng thuốc Vân Nam bạch dược dưa lại cho Chu Vọng dùng.

Hiện giờ tính khí Chu Vọng không tốt, chính mình chủ động làm lành trước đi, mua thêm hai hộp sữa chua, cô ngồi trên ghế đợi.

“Sớm a Chu Vọng.” nghe được quen thuộc tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn xem quả nhiên là Chu Vọng đang đi vào trong lớp.

Chu Vọng gật gật đầu, “Sớm.” tựa hồ tính tình cũng tốt hơn, cũng không còn suy sút như hôm qua nữa.

Hẳn là đêm qua nghỉ ngơi tốt.

“ Tớ có mua thuốc Vân Nam bạch dược, cậu có muốn bôi lên vết thương một chút không?” Sở Dao lấy lọ thuốc ra, ánh mắt chờ mong mà nhìn, “ còn có sữa chua nữa, cậu ăn cùng nha.”
“Cảm ơn.” Chu Vọng nhìn về phía cô cười cười, biểu tình giống như ngày thường.

Điều này?
Đầu óc Sở Dao có chút hồ đồ, Chu Vọng nói cảm ơn làm cô không biết phải phản ứng ra sao.

“Vậy cậu nhớ dùng nha, không lại không khỏi nhanh được.” Cuối cùng cô dặn dò thêm một câu.

Thấy tâm tình Chu Vọng tốt hơn, tinh thần cô cũng thập phần phấn khởi.

Tiết học bù thật là tẻ nhạt nhàm chán, tin tức gần đây của Chu Ngự cô cũng thường xuyên nghe được, nhưng những điều này đối với cô hiểu biết về hắn đều không giống nhau, mà thời gian gần đây Chu Ngự cũng không có tới tìm cô như trước.

Tiết tự học buổi chiều kết thúc, đây đang là thời điểm ăn cơm, ngoài ý muốn trong phòng ăn chỉ có vài người.

Một bạn mập chạy tới, trên người không có mặc đồng phục chỉ mặc chiếc áo màu đen cùng một chiếc quần đùi, gõ thật mạnh vào cửa sổ vài cái, hỏi: “ Chu Vọng có ở trong không?”
Nghe thấy tên được gọi là Chu Vọng, cô quay đầu nhìn lại xem.

Người kia thân hình mập mạp, nhìn tướng mạo là biết đây là một tên không dễ chọc.

Chu Vọng đứng lên, mặt vô biểu tình đi ra ngoài.
Đi đến cửa, tên kia liền ấn Chu vọng vào cửa sổ, tên mập kia bóp chặt cổ Chu Vọng, trong miệng hung tợn nói cái gì đó.


Cô ngồi trong lớp khoảng cách quá xa nên không nghe rõ được, thời điểm chạy ra ngoài thì tên mập kia đã rời đi.

Trái lại bộ dáng Chu Vọng vẫn thong dong đạm mạc, phản phất như vừa rồi không phát sinh chuyện gì.

“Chu Vọng cậu không có việc gì đi?” Sở Dao đi theo tiến vào lớp học.

Chu Vọng lắc đầu, tiếp tục giải đề.
“Người nọ là ai?” Sở Dao hỏi.
Tay cầm bút dừng một chút, không nói gì.
“Cậu vẫn là cái gì cũng không muốn nói cùng tớ đi, đều đem sự tình nghẹn hết ở trong lòng sao?” Cô có chút tức giận, không nghĩ bởi vì hai người không chịu thổ lộ mà phát sinh ra ngăn cách, cô cùng Chu Vong rất vất vả mới khôi phục được quan hệ, điều này cô không thể cho phép.

“Tên mập kia là anh trai của Trần Liên Sanh, bởi vì tìm không thấy Chu Ngự, liền tìm tớ.” Lời nói ngắn gọn lại đem điểm mấu chốt nói rõ rành mạch.

Chu Vọng đã xem qua bức thư của Trần Liên Sanh, liền có thể biết Trần Liên Sanh có ý đối Chu Ngự.
Sở Dao cũng hiểu đây là giận chó đánh mèo, Chu Vọng bị vạ lây.

“Kia làm sao bây giờ?” Sở Dao hỏi.
Chuyện như này ở trường học cũng không ít, bởi vì người đến không học trong trường, nên cũng rất khó xử lý, bởi vậy nhiều sự tình đều không thể giải quyết được, trường học cũng sẽ không quản.

“Nên làm cái gì thì làm cái ý thôi, không cần để ý tới là được.” khuôn mặt Chu Vọng không gợn sóng nói, dường như chuyện vừa rồi không hề bị ảnh hưởng gì.

Liên tiếp ba ngày, Sở Dao đều nhìn thấy tên mập kia đến tìm Chu Vọng.

“Cũng thật là ngu, mỗi ngày đều ở bên ngoài, mà cũng không tìm được Chu Ngự, tốt xấu gì hắn cũng vẫn phải đi học.” Khi Chu Vọng ngồi xuống liền nói một câu như vậy.

Đây là Chu Vọng đang mắng chửi người?
Sở Dao vẫn là lần đầu tiên nghe được, không nhịn được liền ngây người, không nghĩ tới đến cả chửi người mà vẫn còn rất có ý tứ.

“Làm sao vậy?” Chu Vọng mờ mịt hỏi.
“Không có gì, lần đầu tiên nghe cậu mắng chửi người.” Sở Dao nói.
Chu Vọng biệt nữu mà thu hồi đầu.
Sở Dao hỏi: “Cậu không phải sẽ đến quán quyền anh chứ? Người kia khiêu khích nhiều lần như vậy, chẳng lẽ cậu vẫn mặc kệ.”

“Nếu đánh tên kia thì hắn càng đến làm phiền, tớ cứ mặc kệ như thế, tên kia đến một lát liền sẽ tự rời đi.” Chu Vọng nói.
Nguyên lai là như thế.

Cô cũng nghĩ làm thế có chút không đáng giá, chẳng lẽ muốn thay Chu Ngự bị đánh.

Tan học sau, hai người cùng nhau ra cổng trường.

Tên mập kia ở đứng ở công trường, ban đêm người đi ra cũng không nhiều lắm, tên mập gan càng lớn, trực tiếp xông tới.

“Nha, còn đi cùng cả con gái? đêm hôm rồi còn đi đau, muốn làm gì, cho tao đi cùng với?” Tên mập kia nộ ra nụ cười khinh bỉ, ánh mắt còn quét tới quét lui trên người Sở Dao.

Chu Vọng kéo cô ra sau, nói: “ có chuyện gì sao?”
“nha, nên nói là tao vẫn không tìm được người a.” Tên mập cười lạnh một câu, đến gần chút, động tác có chút tàn nhẫn mà kéo lấy cánh tay Sở Dao túm ra.

Tìm Chu Vọng nhiều ngày như vậy mà vẫn không biết được Chu Ngự ở đâu, tên mập biết là không có hy vọng, nhưng hắn lại nhìn ra được cô gái ngồi cùng bàn kia cũng có thể biết một chút ít.

“Chu Vọng!” trong lòng Sở Dao dấy lên một trận sợ hãi, nhưng sức lực của con gái không thể nào so sánh được với nam nhân.
Chu Vọng vừa muốn động thủ, đối diện liền chạy tới một thanh niên mặc quần áo màu đen không rõ mặt mũi tiến tới, nắm chặt tay đấm thẳng lên khuôn mặt của tên mập kia.

Cánh tay Sở Dao bị buông ra, cô vội vàng tìm Chu Vọng, khẩn trương mà túm chặt cánh tay Chu Vọng.

Tên mập bị ngã xuống mặt đất, chân của thiếu niên đè trên ngực: “ Ngu xuẩn, để cho mày mấy ngày xem bản lĩnh thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy, tao đành phải tự mình tìm đến.”
Là Chu Ngự.
Hắn không rảnh để ý tới hai người phía sau, tay đánh liên tiếp đến khuôn mặt tên mập, tên mập nằm nhoài trên đất không hề có sức phản kháng.

Đánh một lúc, Chu Ngự đứng lên, phủi phủi những nơi đã động vào tên mập, giống như phủi đi những gì dơ bẩn lắm.

Tên mập vẫn còn chưa đứng dậy được, khuôn mặt bị đánh sưng phồng nhìn lại càng thêm béo.

“Là ai nói cho mày là tìm em tao động thủ? Còn có….” Câu sau Chu Ngự kịp thời dừng lại, trong lỗ mũi hừ lạnh một hơi, “ Để tao nhìn thấy mày lần nữa, thì đến lúc ấy không còn chỉ nhẹ nhàng như này nữa đâu.”
Sở Dao chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, Chu Ngự không thích học tập, lại ham chơi, lưu manh phóng đãng.


Đúng rồi, cô tựa hồ đã quên, lần đầu tiên gặp Chu Ngự cũng như thế, tay cầm gậy, một mình đánh nhau với vài người.

Tuy rằng lúc ý cô rất nhanh liền đi khỏi, không biết về sau thế nào, nhưng mấy hôm sau đó nhìn thấy Chu Ngự, cô liền biết khi ấy hắn không bị tổn hao gì.

Cô rất kinh ngạc mỗi lần gặp, Chu Ngự đều sẽ đem lại một cảm nhận khác, nhưng một điều hiển nhiên là hắn và Chu Vọng tính cách hoàn toàn khác biệt nhau.

Chu Ngự động thủ, Chu Vọng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, không phát ra một chút âm thanh nào.

Sở Dao nói: “Chu Vọng, chúng ta đi thôi.”
Nghe được lời này Chu Ngự mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía hai người, không còn tính khí hung hăng như vừa rồi, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn, đối mặt với hai người này, cư nhiên hắn lại không có lời nào để nói.

“Về sau tên này có đến tìm mày thì nhớ nói với tao, đừng có mà tự mình xử lý, tao không muốn thiếu mày nhân tình gì.” Đến một lúc sau, Chu Ngự mới phun ra một câu.

Không khí cũng trở lên xấu hổ.

“Trong nhà không có thuốc bôi tan vết bầm, chốc nữa tao đi qua mua rồi để ở phòng sách.” Chu Vọng nói xong liền kéo Sở Dao rời đi.

Thoạt nhìn rất xứng.
Chu Ngự muốn một đấm, đấm chết chính mình, vì cái gì lại có suy nghĩ này.

Hắn nuốt nước bọt, cầm áo khoác trên mặt đất vắt lên vai, quay đầu rời đi.

Ánh trăng tối nay thật đẹp, nhưng tâm tình hắn thì cực kỳ lạnh lẽo, bóng dáng hắn đi dưới ánh đèn đường lúc ẩn lúc hiện, không rõ hình dạng.

Chắc trong lòng Sở Dao đối với hắn cũng thế, không rõ hình dáng chính mình.

Về đến nhà lúc sau, Chu Ngự đi vào phòng sách.

Trên bàn có một chiếc gương lớn, hắn vén tóc mái trên trán lên, trên mặt có thêm một vài vết sẹo mới, cùng với vết sẹo cũ càng thêm rõ ràng.

“Lạch cạch ——” một tiếng, trên bàn bị ném một hộp thuốc mỡ.

Chu Ngự ngửa đầu xem, trước mắt là khuôn mặt vô biểu tình Chu Vọng.
Hắn giật nhẹ khóe miệng, lộ ra biểu tình cười như không cười, mở lọ thuốc ra, trong miệng vô thức hừ một tiếng, soi gương bắt đầu bôi thuốc, dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc, rồi bôi loạn trên trán.

Trong chốc lát, thuốc vẫn còn mà chỗ bôi chỗ không, Chu Ngự vẫn như cũ ngồi trước gương.


Cố ý cố tình không đi.

Rõ ràng chỉ là trầy ra nhỏ, lại làm bộ làm tịch bôi nửa tiếng chưa xong.

Chu Vọng: “mày xong chưa?”
“Làm gì?” Chu Ngự đáp.
“Tao còn muốn làm bài.” Chu Vọng ngữ khí lạnh nhạt, trong giọng nói mang theo một chút giục giã.

Chu Vọng thật sự không muốn nhìn xem hắn biểu diễn.

“Được thôi.” Chu Ngự thở dài một hơi đứng dậy, bước dịch sang chiếc sô pha bên cạnh.

Mèo Ragdoll kêu vài tiếng, nhảy lên ngực hắn, nhẹ nhàng liếm láp gương mặt hắn.
Sắp vào năm học mới, chương trình học tập lại càng thêm khẩn trương, nhưng lần này nghe đồn để thả lỏng tâm tình giảm bớt áp lực cho học sinh, nhà trường sẽ tổ chức một trận bóng rổ.

“Nghe nói, ngày thứ hai sau khai giảng, trường học tổ chức chơi một trận bóng rổ?” Chu Ngự hỏi.

“Không rõ lắm, cho dù hai ban thi đấu với nhau cũng không quan hệ.” Chu Vọng đáp.
Nghĩ đến cũng phải, lớp chuyên tồn tại chính là kéo điểm tiêu chuẩn của trường học lên, mỗi năm thi lên đại học hơn nửa lớp chuyên đều đỗ và đạt được điểm cao, nhưng vẫn còn thời gian một năm nữa mới thi, tham gia vài hoạt động thể thao cũng không có ảnh hưởng gì đến thành tích.

“Phải không……” Chu Ngự xoa xoa đầu con mèo nhỏ, như suy tư gì.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy kéo ghế nhựa ngồi bên bàn học, “ Cho tao ôn tập với.”
“Muốn làm —— sao?” Chu Vọng kéo đuôi dài âm, điều này đại biểu cho sự mất kiên nhẫn.

“Năm 12 rồi, tao muốn cố gắng hơn để thi đại học.” Chu Ngự nói.
Chu Vọng dùng ánh mắt đang nhìn tên ngốc nhìn hắn, ném quyển bài tập qua.

Chu Ngự nhìn mắt bìa sách, “Tao không cần học vật lý, tao phải …..……”
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, nói, “Tiếng Anh, có tiếng Anh không, đưa 1 quyển đây.”
“Trong cặp sách tự đi mà lấy.” Chu Vọng không động, mở miệng nói.

Chu Ngự cũng không khách khí, ở cặp sách tìm một lát, lấy ra một quyển tiếng anh.

“Mày đổi quyển khác!” Chu Vọng tùy ý xem, cau mày nói, định đưa tay giật lại.

“Quyển này thì làm sao?” Chu Ngự tò mò mà mở ra bìa sách, trên sách ghi: Sở Dao.
“Nha, tao không đổi nữa, tao phải xem quyển này.” Chu Ngự khiêu khích cầm quyển sách tiếng anh dương dương tự đắc trên tay nói, “ Đợi khai giảng xong, tao liền đưa cho em ý đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương