Máy xe dừng trước một nơi thi đấu quyền anh.

Đến chỗ này có chút ngoài dự tính của cô, Chu Ngự yêu thích những thứ gì cô hoàn toàn không biết gì cả.

“Sao em lại không xuống?” Chu Ngự thấy vẻ mặt mê mang một bộ muốn hói của cô, nói.

“Tôi không nghĩ đến chuyện này…” Sở Dao thành thật trả lời.
“Không nghĩ tới cái gì, sẽ cho rằng anh sẽ đưa em đến tiệm cắt tóc hoặc xăm hình, đi đến nơi mà bên trong tất cả đều là côn đồ?”
Chu Ngự cố tình trêu cô, Sở Dao cũng vui vẻ.
“Mang em tới đây phát tiết, đã từng đánh nhau chưa?” Chu Ngự lôi kéo cô đi vào trong, nói trắng ra là hắn cố tình dẫn cô đến đây.

Sở Dao nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô, trong nháy mắt nghĩ không muốn buông ra, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong.

Cô lắc lắc tay, ý bảo Chu Ngự đừng làm những hành động quá mức.

Chu Ngự quay đầu lại nhìn cô, nới lỏng tay, quay đầu đi đến phía trước, rồi lại nắm chặt, không cho cô có cơ hội buông ra.

“Em lại nghĩ đến cái gì đi?”
Giọng Chu Ngự nói thổi qua, khuôn mặt Sở Dao nhịn không được đỏ ứng lên.

Này không phải cô nghĩ đến….

Trong quán quyền anh cũng không náo nhiệt như Sơ Dao tưởng tượng, nơi này rất yên tĩnh trống trải, vài người đến cũng chia nhau ra, trên tay đeo bao tay, trên đài cũng có người huấn luyện chỉnh tề, một chỗ đất trống trên vách tường có không ít bia ngắm.
Chu Ngự kéo cô đi tới chỗ không người, nơi này treo đầy các loại bao cát lớn nhỏ khác nhau.

Hắn đi đến quầy lấy ra hai đôi bao tay đánh quyền anh, rồi đưa cho cô một đôi.

“Có thử không?” Chu Ngự hỏi.
Sở Dao lắc đầu.
“Tôi đã không biết chơi, mũ bảo hộ không mang, bao tay cũng không đeo vào.”
“Anh dạy tôi như thế nào?.”
Nói xong câu đó Sở Dao liền có chút hối hận, lời này giống như là cô bạn gái nhỏ giả vờ giận dỗi với bạn trai, trong lời nói còn mang theo một tí làm nũng.


Khóe miệng Chu Ngự giương lên, giọng nói cũng trở nên chiều chuộng như dỗ dành trẻ con, “ Được rồi, anh chỉ cho em.”
Sở Dao không hề hé răng, tùy ý hắn đứng bên cạnh hướng dẫn các động tác.

Sau khi mang tốt bao tay, Chu Ngự cũng thuần thục tự đeo cho chính mình, sau đó đi đến bên cạnh một bao cát.

Hai mắt hắn kiên nghị, đầu hơi cúi xuống gần một bên bả vai, cơ bắp ở cánh tay bắt đầu căng lên lộ ra đường cong đẹp đẽ.

“Phanh ——” một tiếng trầm vang, bên trên bao cát xuất hiện một nắm đấm rõ ràng, vài giây sau liền chậm rãi biến mất.

“ Cứ làm theo như vậy, em cứ đem bao cát này trở thành người mà em ghét nhất sau đó liền trực tiếp chút giận lên, hiểu không?” Chu Ngự nói xong, ý bảo Sở Dao tới thử một chút xem.

“Tôi, tôi sẽ không ….” Sở Dao có chút chần chừ, cô chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ này, trong lòng còn mang theo một chút khiếp đảm.

“Rất đơn giản, nhanh lên đi.” Chu Ngự nhíu mày, kéo cô về phía trước.
Sở Dao nhấp miệng, đôi tay đặt ở trước ngực đan xen, hướng thẳng về bao cắt đánh một cái, bao cát không chút lay động, ngược lại tay cô vì bị lực phản lại mà có chút đau.

“Tê ——” Sở Dao không nghĩ đến sẽ bị vậy, nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng.

Chu Ngự cởi bỏ găng tay bảo hộ, đỡ lấy khuỷu tay cô, “ đem lực tập chung ở chỗ này, đưa cánh tay về phía trước, không cần tập chung lực ở cổ tay vào ngón tay.”
“Được.” Sở Dao cắn răng đi về phía trước đánh lại một quyền, hiệu quả hơn so với vừa rồi một chút.

“Dùng sức.” Chu Ngự đeo lại bao tay, đánh một vài đấm lên bao cát, bao cát bắt đầu xoay vòng vòng.

Động tác hắn vừa nhanh vừa chuẩn, sức lực mạnh mẽ chỉ cần hai đến ba lần đấm đã làm cho bao cát quay vòng.

Sở Dao đứng ở một bên xem đến cẩn thận, chờ hắn dừng lại mới hỏi “Chu Ngự, anh dẫn tôi đến đây là giải tỏa sự áp lực trong lòng, tôi…”
“Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh lên, đánh lại thử xem.” Chu Ngự kịp thời ngăn lại lời nói của cô.

Thật là không lưu tình, Sở Dao bĩu môi, thu hồi lời cảm ơn sắp nói ra miệng.

Cô đánh mấy quyền lên bao cát, bao cát vẫn không hề có phản ứng, thật ra cô có chút mệt nhưng vẫn không muốn dừng lại.


Chu Ngự xé mở bao tay, sau đó ném tới chỗ cách đó không xa, đứng ở phía sau Sở Dao.

Đằng sau truyền đến một nguồn nhiệt, sau lưng trong lúc lơ đãng đã tràn ngập hormone thuộc về thiếu niên, Sở Dao có chút không khỏe, bước cách xa vài bước.
Chu Ngự hai tay nắm cổ tây cô, hướng dẫn lại mỗi động tác của cô, “ Đầu tiên là bên trái, hướng thẳng mà đánh,” Chu Ngự thong thả cầm tay cô hướng thẳng bao cát đánh tới, “ sau đó lại tiếp tục thu hồi tay lại tay phải cũng cùng lúc đánh tới liếp tiếp.” Được Chu Ngự chỉ cho mấy lần, liền thấy hiệu quả, động tác của cô nhìn càng thêm chuyên nghiệp.

“Không hổ là đệ tử tốt, học được rất nhanh.” Chu Ngự cầm một chai nước khoáng đưa cho cô.

Sở Dao tự ý bỏ qua hàm ý trong câu nói đó, hôm nay cô đích thực cảm kích hắn, cứ như vậy hơn một giờ đồng hồ, tâm tình cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều, không còn áp lực như tước.

“Đi dạo không?” Chu Ngự hỏi.
Chu Ngự không đợi cô đồng ý, lần này hắn không kéo tay cô, mà ngược lại lôi góc áo của cô, giống như giống như một con cún đi đằng trước dò đường.

Khí đi ra ngoài nhìn thấy rất nhiều thiết bị máy móc, cô mới thấy lạ phản phất như đi vào một thế giới khác.

“Nếu em có thời gian rảnh, anh có thể đều mang em đến đây xem một chút.” Chu Ngự tuy đi ở đằng trước, nhưng vẫn thời thời khắc khắc chú ý đến cô.

Sở Dao cười cười, không có trả lời.
Chu Ngự cũng không thèm để ý, thái độ này của cô cũng không phải bây giờ mới thấy, hắn cũng đã thành thói quen.

Thời gian đã không còn sớm, khách nhân cũng đều về rồi đi.
Tham quan hơn mười phút, nơi cuối cùng đến là đài đấu võ quyền anh.

Dưới đài vẫn còn đứng vài người, trên đài một người đang nằm, mặc trang phục màu đỏ, đầu đội mũ giáp đỏ, thân thể đang thở phì phò, hẳn là vừa mới đấu xong một trận.

Một người nam nhân thấy Chu Ngự, liền tới chào hỏi, “Buổi chiều không phải mày mới vừa đi, sao buổi tối lại đến?”
“Không phải là rảnh sao.” Chu Ngự kéo Sở Dao ở một bên ngồi xuống, nhìn về người nằm thở dốc trên đài, “ tên kia đánh bao lâu rồi?”
Nam nhân nhìn lên phía khán đài đấu quyền anh, “ tên này đến cùng mày, một mình hắn đánh rất nhiều người vẫn không chịu nghỉ.”
“Tao đi rồi lúc rồi mà tên kia vẫn chưa nghỉ?” Biết được đáp án, Chu Ngự không cách nào nhìn dung được, “ tên gia hỏa này không biết áp lực lớn đến mức nào?”
Sở Dao tinh tế quan sát đài đấu quyền anh, người trên kia đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn về phía bên ngày, cô tựa hồ là hắn đang nhìn chính mình.


Sao có thể? Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, sao có thể có người quen ở đây?
Giây tiếp theo, người nọ đứng lên, đi đến một bên khán đài, hướng với Chu Ngự ngoắc ngoắc.

Chu Ngự đương nhiên là hiểu động tác này của tên kia là có ý gì, cười nhạo một tiếng.

Hắn đứng lên, chuẩn bị đi lên nghênh chiến.

Sở Dao lôi kéo cánh tay hắn “Chu Ngự……”
Chu Ngự cười cười an ủi, “Chờ anh, anh đi thay quần áo.”
Hắn đi vào trong phòng, Cô vẫn ngồi chỗ này đợi, nhưng tầm mắt tên kia vẫn không chịu buông tha, vẫn nhìn chằm chằm về nơi này.

Sở Dao có chút sợ hãi trong lòng mạc danh nổi lên một chút khủng hoảng.

Chu Ngự thay xong một bộ trang phục màu lam, trực tiếp đi lên khán đài, Sở Dao đi đằng sau, đưa cho hắn mũ bảo vệ, nhỏ giọng nói một câu: “ Chu Ngự cố lên.”
Trong tình huống này, cô cũng chỉ biết cổ vũ cho Chu Ngự, cô không hy vọng hắn thua.

Chu Ngự nhìn về phía đối thủ, bày ra một tư thế khiêu khích.

Không có giống như trong phim trước khi thi đấu phải chào hỏi, tên mặc bộ quyền anh màu đỏ xông thẳng đến phía Chu Ngự.

Chu Ngự nhẹ nhàng tránh được công kích phía đối diện, ngay sau đó liền mãnh liệt tấn công lại, Chu Ngự dường như nhìn thấu người đối diện, ra quyền nhanh chóng dày đặc, nhưng lại không hề có kết cấu, càng giống như là trút giận hơn.
Chu Ngự lỏng tay trốn tránh, không có phát ra thêm công kích, chiêu này đối với người đấu cùng không thể nghi ngờ là càng thêm khiêu khích.

Cuối cùng, tên mặc bộ màu đỏ lùi lại vài bước, không đối đầu với Chu Ngự mà ngược lại quay đầu nhìn về phía khán đài nơi Sở Dao đang đứng.

Sở Dao rất không thích loại ánh mắt mà tên kia đang nhìn cô, tay phải nắm chặt lại hướng phía Chu Ngự kêu to, “ Chu Ngự, anh nhất định sẽ thắng!”
Chu Ngự khẽ cười một tiếng, lộ ra nụ cười tự tin, mà người đối diện tựa hồ như không còn sĩ khí.

Chu Ngự nhẹ nhàng đáp trả, hắn chỉ đánh về phía chân đối phương, lại không công kích nửa người bên trên, “ Ngươi quá yếu, bất quá yên tâm, tao sẽ không đánh vào đôi tay này của mày,” Chu Ngự đè thấp âm thanh chỉ hai người có thể nghe được “ đôi tay này còn để lại cho mày làm đề thi.”
Vài phút qua đi, đối thủ ngã thẳng xuống đất, rốt cuộc không đứng lên được.

Chu Ngự kéo ra vòng bảo hộ, nhảy xuống đài, đem mũ giáp, bao tay cởi ra, đôi tay lôi kéo góc áo cởi ra, lộ ra lồng ngực đầy mồ hôi bên trong.

Hắn mặc áo khoác, nhìn Sở Dao vài giây, bỗng nhiên cười.

“Người anh thật nhiều mồ hôi.” Sở Dao lấy ra một chiếc khăn giấy vươn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán hắn.

Đến lúc phát hiện động tác của mình thì cô kịp thời đình chỉ, đem khăn ném vào trong tay hắn, “ lau mồ hôi đi.”

“Cảm ơn.” Chu Ngự tiếp nhận khăn giấy, không có lau mồ hôi, ngược lại đưa lên mũi ngửi ngửi, “Thơm quá.”
Sở Dao bực, đánh hắn một chút.
Thời điểm đi về, Chu Ngự thuận tay lấy mấy viên kẹo trên bàn, đút vào trong túi cô, rồi ra khỏi quán.

Chu Ngự đưa cô đến đầu hẻm, một cơn gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh đến.
“Cảm ơn anh, Chu Ngự.” Sở Dao thiệt tình thực lòng cảm tạ.
Cô càng lúc càng phát hiện, Chu Ngự không phải là tên lưu manh cũng chỉ biết đi đánh nhanh.

“Nếu trong người có áp lực thì cứ phóng thích ra lại được, không cần phải cảm ơn, anh đi trước.” Chu Ngự lên xe, rời đi.

Thân ảnh hắn phía xa xa, dần dần chỉ còn một điểm nhỏ, đến khi không thấy người nữa, cô mới xoay người trở về ngõ nhỏ.

Trong nhà vẫn là bộ dáng trước khi cô rời đi, cửa dễ dàng được mở ra, xác nhận đêm nay sẽ không có ai trở về, cô liền khóa chặn cửa lại.
Ngày hôm sau rời giường, Sở Dao cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, giống như gánh nặng trong lòng đã tan đi hết.

Cũng không sao, dựa theo bảng xếp hạng cô vẫn là người đứng đầu, một lần thi nho nhỏ mà thôi, cũng không phải việc gì lớn.

Ngược lại tâm tình Sở Dao vui vẻ lên không ít, thì tâm tình Chu Vọng tựa hồ so với hôm qua kém hơn rất nhiều.

Chu Vọng tới lớp cực sớm, trong lớp chỉ có một mình Chu Vọng.

Cô còn nghĩ mình sẽ là người đầu tiên đến lớp, xem ra cô sai rồi.
Người bên cạnh tản ra áp khí cực lớn, đến quạt điều hòa cũng không bằng được, Sở Dao cũng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hơn.

“Chu Vọng, cậu tới thật sớm?” Sở Dao chào hỏi xem Chu Vọng phản ứng ra sao.
“Ừ.” Chu Vọng đáp.
“Cậu được xếp thứ nhất như thế nào lại so với tớ còn không vui vẻ? Cho cậu một hộp sữa chua nè.” Sở Dao mở cặp sách lấy ra hộp sữa chua đưa cho Chu Vọng.

“Cảm ơn.”
Lễ phép lại xa cách, cảm giác này thật xa lạ.
“Đã mang đồ cho cậu rồi, sao cậu vẫn còn không vui với tớ?” Sở Dao không rõ Chu Vọng bị làm sao, liền tiếp tục hỏi.

Chu Vọng nhân lấy, cầm trong tay đắn đo một chút rồi nói, “ Bên kia đường là quán quyền anh.”
“Cậu cũng biết quán ý? cậu đã từng đi vào chưa?” Sở Dao có chút vui mừng, một phần do Chu Vọng biết về quán quyền anh, còn lại là cuối cùng Chu Vọng cũng nói thêm mấy câu với cô.

“Hôm qua cậu đi cùng Chu Ngự đến quán quyền anh sao?” Chu Vọng nhìn cô, đáy mắt không mang theo bất luận cảm xúc gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương