Đúng Là Muốn Hôn Anh
-
4: Người Theo Đuổi Số Một Có Tính Không
Edit: Pas
Vui lòng không chuyển ver hay re-up truyện đi nơi khác.
***
Thẩm Ngộ đáp ứng, làm Ôn Noãn chỉ cảm thấy trước mắt hình như có pháo hoa ở nở rộ, hưng phấn muốn nhảy lên tại chỗ.
Khóe miệng cô cong lên, tròng mắt sáng ngời, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ngộ có cảm giác như là hoa hướng dương được vây quanh bởi ánh mặt trời, Ôn Noãn mở lởi,"Anh hiện tại muốn về nhà sao? Em đưa anh về."
Anh sắc mặt hiện giờ có hơi tái nhợt, đáy mắt lại có quằng thâm, bộ dáng thập phần mệt mỏi.
Thẩm Ngộ tuy rằng đáp ứng trả lời tin nhắn của cô, nhưng lại không có ý muốn tính toán cùng cô tiến thêm một bước.
Lập tức cự tuyệt nói, "Không cần, tôi có lái xe."
"Anh hiện tại cả ngưởi mệt nhọc,lái xe rất nguy hiểm." Ôn Noãn thu lại nét tươi cười, trở về bộ dáng nghiêm túc.
Thẩm Ngộ nhìn biểu tình cố chấp của cô,"Tôi có thể gọi xe."
Ôn Noãn cắn môi dưới, nhắc tới việc gọi xe, cô mới bừng tỉnh nhớ đến, hôm nay mình cũng là gọi taxi tới bệnh viện.
Bởi vì vừa đem chiếc xe của bố nhà mình mới mua vô duyên vô cớ đụng phải, ông ấy liền không cho cô đụng vào bé Audi nữa.
Ôn Noãn gãi gãi đầu, một kế không thành lại tính thêm một kế, nói,"Vậy anh có thể đưa em trở về không?"
Cô hai tay đan vào nhau, có chút ngượng ngùng nhìn anh một cái,"Em không có tiền gọi xe về nhà."
Thẩm Ngộ đôi mắt sâu nhìn cô một cái, hiển nhiên là không tin.
Nhưng giáo dưỡng cùng phép lịch sự, lại khiến anh không thể vạch trần cô, cho nên,"Tôi chuyển tiền cho em."
"Em sợ." Ôn Noãn có chút ủy khuất nhìn anh,"Mấy ngày hôm trước, truyền thông vừa phát ra một tin tức mới, có một cô gái xinh đẹp làm tiếp viên hàng không vô duyên vô cớ bị sát hại vì gọi xe trên ứng dụng.
Em sợ gặp phải trường hợp giống cô ấy..."
Thẩm Ngộ xoa xoa cái trán, phát hiện mặc kệ anh nói cái gì, cô luôn có thể tìm đủ loại lý do bao biện.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn phải gật gật đầu, "Đi thôi."
Ôn Noãn kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên, đi ở trước người Thầm Ngộ quay đầu lại nói với anh,"Anh có muốn thay quần áo trước khi đi về không?"
Thẩm Ngộ trên người còn ăn mặc áo blouse trắng, hiển nhiên không thích hợp cứ như vậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa kiếm quần áo để thay, "Vậy em đứng trước cửa chờ tôi, tôi quay về văn phòng một lát."
"Anh cho em đi cùng nha?"
Ôn Noãn chớp hai mắt nhìn Thẩm Ngộ, chỉ cần là những nơi anh đã lui tới cô đều muốn nhìn qua.
Lần này tuy rằng không có thành công thăm dò địa chỉ nhà anh, nhưng để anh thân cận với mình thêm một chút thì cô hoàn toàn có thể làm được.
"Tôi nói không thể, em liền sẽ nghe lời không đi theo sao?"
"Dĩ nhiên là không." Ôn Noãn thành thật nói.
***
Thời điểm Thẩm Ngộ mang theo một cái đuôi nhỏ trở về, không thể nghi ngờ khiến cho toàn phòng, à không, là toàn bộ bác sĩ của bệnh viện cùng hộ sĩ một mực chú ý.
Ngày trước, khi anh mới vào làm tại bệnh viện, nhờ giá trí nhan sắc cao ngất ngưỡng ấy, liền được cho đảm đương danh hiệu "Bộ mặt của bệnh viện".
Sau này, lại dựa vào năng lực chữa bệnh tài giỏi, phóng ra mị lực tứ phía, trở thành nam thần nổi tiếng nơi đây.
Ở bệnh viện mặc kệ là hộ sĩ, bác sĩ kể cả người bệnh, chỉ cần là phái nữ ít nhiều điều sẽ có chút mê muội Thẩm Ngộ.
Khi anh mới ở bệnh viện làm việc được tháng đầu tiên, người tới tỏ tình đã xếp mấy hàng dài so với những người tìm tới khám bệnh còn nhiều hơn.
Bất quá sau này vì ái ngại thái độ cự tuyệt lãnh đạm của Thẩm Ngộ, nên số người can đảm đứng trước mặt anh tỏ tình đã bớt đi không ít, nhưng những người âm thầm chú ý đến anh vẫn chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Bởi vậy nhìn bác sĩ Thẩm luôn luôn không gần nữ sắc, hiện tại thế nhưng lại chủ động mang theo một nữ sinh theo sau đi vào phòng, không thể nghi ngờ làm nổi lên một trận sóng gió nghị luận mới trong bệnh viện.
Thẩm Ngộ đem cởi áo blouse trắng treo ở giá áo, nhìn trên mặt bàn xác định không có quên mang theo cái gì nữa, liếc mắt xung quanh một lần cuối rồi nói Ôn Noãn,"Đi thôi."
"Được, được." Ôn Noãn ngoài miệng đáp ứng, dưới chân lại là không hề di chuyển nửa bước, nhìn anh sửa sang sạch sẽ đồ đạc trên bàn, dọn dẹp ngay ngắn tài liệu trên quầy, trong lòng thầm nghĩ, về sau việc nhà đều có thể để anh bao hết.
[=)))))]
Thẩm Ngộ vừa định nói thêm gì đó, thì cửa phòng có người gõ, nhìn Đường Thanh Bạc vừa đến đang dồn dập thở dốc, Thẩm Ng liền nhanh lẹ hỏi,"Có ca phẫu thuật?"
Đường Thanh Bạc ổn định hô hấp, lắc đầu,"Tôi nghe nói cậu mang bạn gái tới, vội vã tới nhìn xem."
Thẩm Ngộ đối với tốc độ truyền tin bát quái của bệnh viện thật sự bội phục, lập tức lắc đầu bật cười nói.
"Không phải bạn gái."
"Hả?" Đường Thanh Bạc nghi hoặc nhìn về Ôn Noãn phía sau Thẩm Ngộ, vóc dáng không cao lắm, nhưng diện mạo lại đáng yêu tinh xảo vô cùng, là một cô nhóc dễ thương.
Ôn Noãn, nhìn qua tầm mắt Đường Thanh Bạc đang chiếu tới người mình, chỉ lễ phép cười cười, cũng không nói lời nào.
Loại hiểu lầm tốt đẹp này cô đương nhiên sẽ không giải thích, càng hận không thể để bọn họ tin là thật.
Đường Thanh Bạc nhìn bộ dáng như sinh viên của Ôn Noãn, buột miệng thốt ra, "Em gái cậu?"
Ôn Noãn hôm nay đến đây, trên người mặc váy cao bồi, kết hợp với sơ mi trắng thoải mái, tóc dài cuộc thành kiểu đuôi ngựa đầy năng động, đừng bảo là sinh viên đại học, nói cô thành sinh viên cao trung cũng có người tin.
Thẩm Ngộ phủ nhận cô là bạn gái cậu ta, thế nên anh liền theo bản năng cho rằng đây là em gái.
Không đợi Thẩm Ngộ giải thích, Ôn Noãn liền mở miệng trước.
Cô nhìn thoáng qua người trước mắt Thẩm Ngộ, mới chậm rãi mở lời,"Em không phải em gái của anh ấy, bất luận là loại quan hệ máu mủ gì, em và anh ấy đều không liên quan tới nhau."
"Vậy quan hệ của hai người bây giờ là gì?" Đường Thanh Bạc ngay sau đó tò mò hỏi.
Ôn Noãn cong cong khóe miệng, cảm thấy câu hỏi của anh ta rất có ý nghĩa, nghĩ nghĩ liền đáp,"Người theo đuổi số một của anh ấy, có tính không?"
Thẩm Ngộ đỡ trán, cảm thấy mang theo cô cùng tới văn phòng chính là một quyết định sai lầm.
Đường Thanh Bạc biết được tin tức đặc biệt lớn, liền có chút hưng phấn nhìn về phía Ôn Noãn,"Người theo đuổi số một thì không được tính, bởi vì tổng số người theo đuổi Bác sĩ Thẩm đây đủ để xếp thành mấy vòng lớn rồi."
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Thẩm Ngộ một cái, nghe vậy khóe môi khẽ nhếch,"Vậy đều này chứng tỏ mắt nhìn người của em rất tốt."
Hai người đều là người không đáng tin cậy, Thẩm Ngộ lại không có cho bọn họ bậc thang đi xuống, mà là hướng tới Đường Thanh Bạc mở lời,"Tôi nhớ rõ lúc một giờ viện trưởng gọi bảo cậu đến văn phòng ông ấy một chuyến,".
Nói rồi anh gõ gõ đồng hồ đeo tay, "Còn có năm phút, nếu cậu còn không đi thì đến muộn đấy....." Thẩm Ngộ lời nói còn chưa nói xong, Ôn Noãn liền thấy Đường Thanh Bạc sắc mặt chợt thay đổi, thậm chí không kịp cùng hai người nói câu tạm biệt, liền sốt ruột hoảng hốt chạy ra bên ngoài.
Bước chân dồn dập cùng với biểu tình nghiêm túc hiện ra, cả người đầy lo lắng.
Ôn Noãn có chút tò mò nhìn Đường Thanh Bạc chưa nói xong đã bỏ chạy, ngửa đầu hỏi Thẩm Ngộ,"Đến muộn sẽ như thế nào?"
Thẩm Ngộ một bên đóng cửa lại, một bên nói, "Viện trưởng có thể cho cậu ta tăng ca thêm hai giờ."
Ôn Noãn lập tức giật mình một ciss, có chút đồng tình nhìn về phía Đường Thanh Bạc vừa rời đi.
Loại cảm giác này rất giống với lúc ở cao trung bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, còn mình chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Để tránh việc gặp phải người quen nào nữa, Thẩm Ngộ trực tiếp dẫn Ôn Noãn ra về bằng cửa sau.
Trên xe, Thẩm Ngộ hỏi Ôn Noãn, "Nhà em ở nơi nào?"
Ôn Noãn nói địa chỉ sau lại tìm cớ trò chuyện với Thẩm Ngộ,"Tiện đường với nhà anh không?"
"Tiện đường." Thẩm Ngộ gật gật đầu, cũng không có nói gì thêm.
Thời điểm quyết định tới bệnh viện làm việc, anh liền ở gần đó mua một hộ chung cư, thuận tiện cho việc tăng ca.
Hai người đều ngồi ở ghế sau, nhất thời thu hẹp khoảng cách lại rất gần nhau.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Ngộ, anh bởi vì mỏi mệt nên đang tựa đầu vào cửa sổ xe chợp mắt nghỉ ngơi, ánh sáng đèn đường từ bên ngoài chiếu vào trong xe, làm cho anh tựa như được bao phủ thêm bởi một tầng vầng sáng xung quanh, khuôn mặt thanh tuấn soái khí hiện lên không tì vết.
Ôn Noãn trong lòng thở dài một tiếng, người này đơn giản chỉ khiến cô chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng tâm can lại kịch liệt rung, thỏa mãn tựa như nhìn thấy toàn thế giới.
Sau đó, Ôn Noãn không có quấy rầy anh, thẳng đến tới khi taxi dừng trước cửa nhà, cô mới nhẹ nhàng cầm tay áo anh quơ quơ, nhẹ giọng thì thầm,"Em xuống xe nhá."
Thẩm Ngộ liền mở to mắt, nhìn thoáng qua bên cửa hàng bánh kem bên ngoài, gật gật đầu,"Xuống xe cẩn thận một chút."
Ôn Noãn vẻ mặt không buông tha nhìn anh, bàn tay túm ống tay áo anh cũng không buông, nói, "Anh trở về nhớ phải nghỉ ngơi tốt đấy".
Thấy Thẩm Ngộ lại gật đầu, cô khẽ bổ sung thrrm,"Cũng nhớ phải trả lời tin nhắn của em."
Tài xế ngồi phía trên nhìn hai người dưới, nhầm thành một đôi tin nhân nhỏ lưu luyến không rời người yêu của mình, liền nhiệt tình đề nghị, "Bằng không tôi lại chở hai cháu dạo thêm một vòng quanh thành phố A."
Ôn Noãn đương nhiên muốn gật đầu đáp ứng, nhưng nhìn qua bộ dáng mệt mỏi của Thẩm Ngộ, liền có chút đau lòng.
Nên cô lắc đầu, hướng tài xế đáp,"Bác tài ơi, thời điểm đưa anh ấy trở về nhất định không thể lại tiếp thêm người khách nào nữa được không ạ, đặc biệt là khách nữ ấy bác."
Bác tài xế bị bộ nghiêm túc nhỏ của cô nhóc chọc cho bậc cười, nhịn không được hỏi, "Vì cái gì hả?"
"Anh ấy lớn lên đẹp trai như vậy, cháu không yên tâm tí nào cả." Cô nói với vẻ mặt bình thản tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có chút ngại ngùng nào.
Thẩm Ngộ đối với cách nói chuyện thỉnh thoảng lớn mật của cô đã có chút chai sạn, lãnh đạm gõ gõ lên lưng ghế phía trước, nói với cô,"Mau xuống xe đi."
"À vâng." Một từ đơn giản lại bị Ôn Noãn nói bằng giọng mềm mại uyển chuyển, chất chứa niềm say mê không buông.
Cô mở cửa xuống xe, vẫn không yên tâm dặn dò nói, "Anh nhớ rõ đáp ứng lời hứa với em đấy."
Thẩm Ngộ tính tình nhẫn nại gật đầu, đem cửa xe đóng lại, hướng tài xế nói địa chỉ, liền lại nhắm hai mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Ôn Noãn nhìn bóng dáng xe taxi đã khuất đi xa một lúc lâu mới xoay người vào nhà.
Mẹ Tần đang ngồi ở sau quầy chơi di động, nghe thấy âm thanh mở cửa ngẩng đầu nhìn qua, thấy là Ôn Noãn, lại tiếp tục cúi đầu chơi di đông, hỏi, "Mộc Tử, có khỏe không?"
"Khỏe lắm ạ." Ôn Noãn bĩu môi, vẫn còn tinh lực bắt bẻ cô, có thể không khỏe sao.
Tần nữ sĩ bỗng có cảm giác ngẩng đầu, dùng ánh mắt đánh giá cô nửa ngày, "Con hôm nay gặp được chuyện gì tốt lắm phải không?"
Ôn Noãn theo bản năng che mặt, ấp úng, "Dạ, không có."
"Vậy vẻ mặt đầy xuân sắc kia của con là ý gì?" Mẹ Tần nhíu mày, "Ở bệnh viện thấy được anh đẹp trai nào đó đúng không?"
Không phải tiểu ca ca đẹp trai, mà là bác sĩ thành thục ổn trọng siêu soái, Ôn Noãn trong lòng thầm phản bác.
Mẹ Tần nhìn cô tiếp tục cau mày nói, "Tuy rằng mẹ đối với con không hi vọng sẽ tìm được người bạn trai nào đẹp hơn ba con, nhưng yêu cầu của mẹ thấp nhất thì về thể xác và tinh thần người đó bắt buộc phải khỏe mạnh.
Cinnếu là dám tìm một người..."
"Anh ấy khỏe lắm." Ôn Noãn
không nghĩ muốn làm Mẹ Tần hiểu lầm Thẩm Ngộ về phương diện đó, trong lòng quýnh lên liền buột miệng thốt ra mấy lời đó.
Chờ sau khi nói xong, cô hối hận che mặt lại, không xong, lại nói linh tinh rồi.
Mẹ Tần quả nhiên là một bộ dáng biểu tình vi diệu nhìn cô,"Thật sự thích?"
Ôn Noãn gật đầu,tất nhiên là thích, thích đến mức muốn ngừng mà không được.
Rõ ràng mới gặp anh hai lần, lại đối với anh thích đến mức cũng có thể trầm luân.
Cô thậm chí đến nội thất trang trí nhà của hai người cũng nghĩ đến rồi, một người thanh tuấn ôn nhuận như vậy, nhất định sẽ thích màu lam.
***
PAS: Sau chuỗi ngày bị ngải heo quật, mình cũng vực dậy edit được rồi nè hihi OwO.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook