Đừng Kỳ Thị Giống Loài
-
Chương 37
"Điểm tâm nhà hàng này hương vị bình thường thôi, kinh điển nhất chính là món thỏ xào ớt này, vừa thơm vừa mềm." Trương Kha dùng đũa chung gắp thịt thỏ vào trong bát Phù Ly, "Anh nếm thử xem."
Bên trái là điểm tâm thỏ mập mà Trang Khanh đưa tới, bên phải là thỏ xào cay mà Trương Kha gắp cho, đối diện là đồng nghiệp tương lai khuôn mặt tươi cười, Phù Ly đột nhiên nhớ tới vài ngày trước, cậu đọc được điển cố Hồng Môn Yến trong sách giáo khoa ngữ văn.
Hạng Vương múa kiếm, ý tại Bái Công (Lưu Bang). Lẽ nào đây là đòn ra oai phủ đầu của người cũ với người mới?
Cậu nghĩ rằng bản thân mình che giấu rất tốt, thì ra tất cả mọi người đều đã biết mình là thỏ tinh rồi sao? Nghĩ tới năm ấy, cậu còn chưa được năm trăm tuổi, chưa thể biến thành hình người, vì nghe thấy vượn trắng kể chuyện xưa, liền tò mò với những thứ bên ngoài núi. Sau đó có một ngày ham chơi chạy ra ngoài, gặp được một con rắn rất kỳ quái, nó không những có cánh, phía dưới cái đầu còn có hai thân thể. Con rắn kỳ quái kia phát hiện ra cậu, không chỉ cười nhạo dáng vẻ cậu nhỏ yếu khó coi, còn há miệng lớn chuẩn bị ăn cậu. Cậu còn nhỏ nên bị nó dọa sợ tới lạnh run, thậm chí còn không nhịn được tiểu, sau đó nếu không có Cương Liệt đại vương vội vàng tới cứu cậu, có lẽ cậu đã bị con rắn kỳ quái kia ăn xuống bụng rồi
Từ đó về sau, cậu chỉ cần nhìn thấy những thứ trơn nhẵn đã cảm thấy buồn nôn, sau đó mới biết con rắn kỳ quái kia tên là Phì Di. Cho dù sau này vượn trắng nói, ăn thịt loại rắn này có lợi cho thân thể, nhưng cậu chỉ cần nhớ đến dáng vẻ xấu xí của nó liền cảm thấy ghê tởm.
Thỏ, thỏ thì làm sao, chỉ cần tu luyện tốt, thỏ cũng có thể cống hiến cho thế giới.
Cậu đẩy cái bát trước mặt ra xa, đáng thương nhìn mọi người trong ban quản lý: "Thỏ đáng yêu như thế, tôi có thể không ăn nó không?"
Bọn họ ăn thì không sao, để cậu ngồi cạnh nhìn bọn họ ăn cũng không sao, tại sao lại còn gắp vào bát cậu, khuyên cậu ăn? Cậu không phải là con vịt đầu xanh kia, xuống tay với chính đồng loại của mình.
"Tuy rằng nó trông rất đáng yêu, nhưng thịt của nó càng thơm ngon, thì da lông lại càng đẹp." Từ Viện nói, "Tiền bối, anh yên tâm đi, thịt này tuyệt đối không sử dụng thuốc động vật quá liều. Nhà hàng này rất chú ý tới nguyên liệu nấu ăn, thịt thỏ ở đây đều là thịt thỏ chạy bộ đầy dinh dưỡng, chất thịt tuyệt đối tươi lại rắn chắc."
Cô cho rằng Phù Ly nhẹ dạ, nhân tiện nói: "Tuy rằng thỏ đáng yêu nhưng giá trị kinh tể chủ yếu của nó chính là ăn với lột da."
Mồ hôi lạnh trên mặt Phù Ly rơi xuống càng nhiều, ánh mắt càng thêm tủi thân: "Con người đều không thích ăn thịt người, tại sao lại còn muốn ép thỏ ăn thịt thỏ?"
"Cái gì?" Trương Kha cho rằng thính lực của mình có vấn đề rồi, ngây ngốc quay đầu nhìn Phù Ly, dáng vẻ vừa ngu vừa ngốc. Những người khác cũng không tốt hơn so với cậu bao nhiêu, bọn họ với chiếc đũa, cảm giác thịt thỏ trong miệng nóng như thiêu đốt, cay tới mức trống ngực bọn họ đập thình thịch.
Trang Khanh cầm điểm tâm hình con thỏ béo đang ăn dở ném vào trong thùng rác dưới bàn, điềm nhiên như không có việc gì, cầm cốc uống một ngụm trà.
"Con thỏ thì làm sao?" Phù Ly xụ mặt nói, "Các người coi thường thỏ sao?"
"Không có, sao có thể như vậy được." Từ Viện quăng đũa, "Con thỏ vừa đáng yêu vừa lợi hại, bọn em đều rất thích thỏ."
"Đúng vậy, đúng vậy thỏ đáng yêu như thế, sao lại có thể ăn thỏ được." Trương Kha hồi phục lại từ cơn chấn động cũng quăng đũa đi, "Bên cạnh có nhà hàng tôm hùm, chúng ta qua đó ăn tôm đi."
Cả đám người đổi chỗ ngồi xuống, Phù Ly nhìn tôm vừa mới mang lên trên bàn, cảm thấy được hình như mình đã rõ ràng điều gì đó.
Khẳng định là khi cậu đánh Toan Dữ, đánh rất tàn ác, đã dọa tới bọn họ, cho nên những người này mới cố ý dọa cậu. Chẳng trách Chương Sơn nói, biểu hiện quá tốt sẽ bị người ta đố kỵ, sau này cậu phải chú ý nhiều hơn mới được.
Mọi người trong ban quản lý sao có thể nghĩ rằng, Phù Ly giá trị vũ lực cao như thế, lại là một con thỏ tu hành bốn nghìn năm. Bản mệnh thỏ rất ngắn, cho dù may mắn tu thành hình người, tu vi đều rất thấp, nếu giống như Phù Ly.........
Có lẽ là biến dị trong thỏ yêu rồi.
Sau khi ăn hai khay tôm, Trương Kha giống như cô vợ nhỏ đi tới trước mặt Phù Ly: "Tiền bối, trước đây em không biết bản thể của anh là..........thỏ ngọc vô cùng oai phong, cho nên khi sắp xếp bữa ăn mới có điều mạo phạm, em xin lỗi anh."
"Cũng, cũng không phải là thỏ ngọc uy phong gì." Phù Ly buông tôm đang cầm trong tay xuống, ngượng ngùng cười nói, "Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, cậu gọi tên tôi là được rồi."
Cậu vươn tay ra một đoạn, dài tầm hai mươi cm, đâm lao phải theo lao nói: "Kỳ thực tôi chỉ là con thỏ tai dài to chừng này thôi, năm đó khi Cương Liệt đại vương và trưởng lão Bạch Viên trong núi ra biển bắt cá, nhìn thấy tôi vẫn còn lông máu, lại không có bố mẹ bên cạnh, bọn họ cảm thấy tôi rất đáng thương nên nhặt tôi về núi nuôi dưỡng." Thấy mọi người lại ngây ngốc nhìn mình, mặt Phù Ly hơi đỏ lên.
Nghe tới đoạn này, Trang Khanh nhớ lại những yêu quái tốt bụng vùi thân trong bụng trồng, lại chán ghét tộc Thanh Long thêm vài phần.
"Ân nhân, anh cũng thật lợi hại." Vẻ mặt Sở Dư sùng bái nói, "Em tu hành hơn một nghìn năm, nguyên hình mới dài một ngón tay, rộng hai ngón tay." Đừng nói ân nhân chỉ là con thỏ dài hai mươi cm, cho dù ân nhân là con trùng đế giày phải soi kính hiển vi mới thấy, Sở Dư cũng quyết định không có lập trường mà tôn sùng cậu.
Sở Dư nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Phù Ly lại càng thêm sùng bái.
Từ một con thỏ tai dài bình thường tu luyện tới hiện tại, phải đánh đổi bao nhiêu nỗ lực cùng mồ hôi nước mắt mới có được tu vi cao thâm như vậy?
Ý chí kiên cường thật đàn ông, giỏi lắm!
Bọn họ sùng bái những yêu tu trời sinh lợi hại, những yêu tu từ loại động vật không được người ta chú ý lại có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ, càng làm cho người ta thêm phần kính nể!
"Nhưng những yêu tu nuôi dưỡng tiền bối thực sự rất giỏi, nếu như là em nhìn thấy một con thỏ nhỏ lông xù, chưa biết chững sẽ xách về nhà bỏ vào nồi........" Trương Kha ngại ngùng gãi gãi gáy, cường gượng.
Phù Ly cúi đầu rắc một cái, cắn đứt đầu tôm hùm.
Trương Kha nuốt một ngụm nước bọt, không nhắc tới chuyện ăn thịt thỏ nữa.
Ăn xong tiệc rượu đón người mới, tất cả mọi người đều biết nguyên hình của Phù Ly. Nhất là Toan Dữ dùng tên giả là Tống Ngữ, sau khi biết bản thể của Phù Ly là gì, cả người như sụp đổ. Hắn tốt xấu gì cũng là hung thú thượng cổ, tại sao lại bị một con thỏ đánh cho khóc nức nở?
Không đúng, nên nói là, tại sao lại có đại yêu tồn tại dưới lốt một con thỏ, đánh hắn thành thế này?
Mặt mũi của yêu thú thượng cổ đều mất sạch, vẫn còn may là yêu tu thượng cổ không chết thì đang lẩn tránh, cũng không ai biết hắn lại chật vật tới mức này. Nghĩ vậy, Tống Ngữ liền bình thường trở lại.
Không phải bây giờ con người đang lưu hành mấy chuyện về lớp người trẻ nghèo chuyển mình hay sao, Phù Ly chính là diễn viên chính diễn vai người nghèo ở tu chân giới, cho nên nếu như có bản lĩnh vả mặt cậu, chính là nghĩ không thông suốt rồi.
Ở trước mặt nhân viên cũ, mấy người mới có chút khúm núm tay chân, Ngụy Thương là sư đệ của Trương Kha, tuy rằng lấy thân phận yêu tu nhập môn, nhưng ở trong phái Thanh Tiêu cũng rất được sư huynh, sư đệ hoan nghênh, cho nên sau khi ăn xong, Ngụy Thương liền chạy tới trước mặt Trương Kha.
"Tiền bối, đây là sư đệ Ngụy Thương của em." Trương Kha cố ý để Ngụy Thương nắm lấy quan hệ tốt với Phù Ly, chủ động giới thiệu Ngụy Thương với Phù Ly, "Sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều."
"Không phải đã nói sau này gọi tên của tôi sao? Loại xưng hô như tiền bối này, nghe rất cổ lỗ." Tính tình Phù Ly cũng coi như là dễ ở chung, tuy rằng cậu có nghi ngờ những người ở ban quản lý này cố ý bày Hồng Môn Yến, nhưng ai bảo lòng dạ cậu rộng rãi, không so đo với những tiểu bối kia.
Chẳng qua xuyên qua hình người của Ngụy Thương, nhìn rõ nguyên hình của hắn, Phù Ly có chút ngưỡng mộ, hóa ra hắn là một con hổ.
Có lẽ do dáng vẻ đánh Toan Dữ của Phù Ly, cho nên Ngụy Thương vừa nhìn thấy Phù Ly, trong lòng đã không tự chủ được sinh ra kính sợ, không cần Trương Kha phải dạy, hắn liền cung kinh gọi Phù Ly một tiếng, "Anh Phù".
Tuy rằng nhìn từ bên ngoài, hắn còn lớn hơn Phù Ly vài tuổi.
"Anh Phù, ở đây bắt xe không tiện lắm, em lái xe đưa anh về nhé." Trương Kha thấy Phù Ly không thích người ta gọi mình là tiền bối, nên rất cơ trí gọi Phù Ly là anh.
"Không cần." Trang Khanh đi qua, "Tôi tương đối quen chỗ mà cậu ấy đang ở, tôi đưa cậu ấy về là được rồi."
"Vâng ạ, lão đại." Trương Kha kéo Ngụy Thương lùi về sau mấy bước.
Đợi Trang Khanh đưa Phù Ly đi rồi, cậu mới nhỏ giọng nói với Ngụy Thương: "Nghe nói rồng với hổ không hợp, nếu ở chung với nhau sẽ thường xuyên xảy ra long tranh hổ đấu, sau khi vào ban quản lý, cậu nhớ rõ phải thu liễm một ít. Đừng nhìn lão đại chưa tới hai nghìn tuổi, nhưng tu vi lại sâu không đo được, tôi đã làm việc ở đây mười năm, còn chưa từng thấy qua lão đại đánh thua người ta đâu."
"Sư huynh, anh nghĩ nhiều rồi." Ngụy Thương nhìn về phương hướng mà Phù Ly và Trang Khanh rời đi, trong mắt tràn đầy sùng bái, "Cái gọi là long tranh hổ đấu, kỳ thực là do con người bịa đặt ra thôi. Chính thức không hợp với long tộc, kỳ thực là phượng hoàng."
"Không phải là long phượng cầu may sao?" Trương Kha cảm thấy tam quan của mình có chút vỡ vụn.
"Chân tướng rốt cuộc là như nào thật ra cũng không quan trọng, con người bọn họ vui là được rồi. Dù sao từ khi tôi sinh ra tới giờ, cũng chưa từng nhìn thấy phượng hoàng, có lẽ đã bị diệt tộc. Long tộc cho dù có được tín ngưỡng của con người, cũng chỉ còn lại mấy chục con, còn đấu cái gì mà đấu." Ngụy Thương nhét hai tay vào túi, nhún vai, thái độ hết sức tùy ý, "Cả thiên hạ này, đã sớm thuộc về con người rồi."
Quá khứ huy hoàng và quang vinh của yêu tộc, giống như ghi chép lịch sử đẹp đẽ của con người, không thể quay ngược thời gian, cũng không thể quay đầu lại. Không bằng ngẩng đầu nhìn những điều tốt đẹp ở phía trước, tương lai mới có hi vọng.
Trương Kha nhìn người sư đệ vẻ mặt hờ hững của mình, cảm thấy bản thân giống như nhìn thấy anh hùng về già, hồng nhan già đi, có một loại chua xót nhàn nhạt.
"Sư huynh, anh đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Thương thở dài, trong mắt tràn ngập sự tang thương khi nhìn thấu thế sự, "Không sao, dù sao phong thủy luân lưu chuyển, quen là tốt rồi."
Trương Kha:?
Bản thân là con người, cậu cảm thấy chủng tộc của mình giống như bị nguyền rủa vậy.
Phù Ly ngồi lên xe của Trang Khanh, nhìn trước sau một phen: "Xe của anh sửa xong rồi hả?"
Câu hỏi này, làm Trang Khanh nhớ tới vụ tai nạn bậc thấp kia, ngực nhói đau: "Ừ."
"Anh làm rồng thật hào phóng, buổi trưa mời nhiều người đi ăn như vậy, chắc tốn không ít tiền nhỉ?" Phù Ly tự mình thắt đai an toàn.
"Cũng bình thường." Dù sao cũng không tốn tiền của anh, khoản tiền này phải thanh toán với cấp trên. Lần này ban quản lý chiêu nạp một yêu quái tu hành bốn nghìn năm, cùng với một đại yêu chỉ có trong sách cổ mới có, cấp trên rất vui, cho nên đặc biệt chi một khoản tiền xuống.
"Trước đây không biết nguyên hình của cậu, cho nên khi đặt cơm mới mạo phạm." Trang Khanh quan sát biểu tình của Phù Ly, "Cậu không cần phải để trong lòng."
"Không sao, không sao, chỉ cần tôi không ăn thịt thỏ, mọi người ăn cũng không liên quan gì." Phù Ly nói, "Nếu như nói nguyên hình của đại vương ở núi chúng tôi là heo, nhưng mọi người vẫn ăn thịt heo mà."
Trong đầu Trang Khanh đột nhiên hiện lên một hình ảnh sống động, một con heo đang ngồi nướng thịt thỏ, một con thỏ đang ngồi ăn thịt heo, một con khỉ đang ăn chim sẻ nướng, chim sẻ đang ăn cá trên cây, bốn loài động vật không giống nhau ngồi xung quanh một chỗ, không khí vừa hữu nghị lại hài hòa.
Bị những thứ mình tự nghĩ ra dọa sợ, Trang Khanh lắc lắc đầu, anh bị Phù Ly lây cho cái thói không đứng đắn rồi.
Không có duyên nhìn thấy yêu giới phồn hoa mấy nghìn năm trước, nhưng có thể khẳng định, Phù Ly có lẽ là sống trong một hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản. Tuy rằng có đôi khi anh tự nhiên cảm thấy Phù Ly có chút nguy hiểm, nhưng hơi thở trên người đối phương rất sạch sẽ. Đây là yêu tu có linh hồn đặc biệt, không nhiễm nghiệt duyên nhân quả, cũng chưa từng ăn thịt con người.
"Tại sao lại tới khách sạn?" Trang Khanh đánh tay lái, "Bây giờ cậu vẫn muốn đi làm."
"Tôi đi nộp đơn xin nghỉ việc." Phù Ly lấy một phong thư xin nghỉ trong áo khoác ra, "Tuy rằng Vương đạo hữu đã phê chuẩn cho tôi nghỉ việc từ trước, nhưng theo như quy định, tôi vẫn phải giao đơn từ chức này cho phòng nhân sự."
"Cậu cũng thật sự tuân thủ quy định."
Trang Khanh không có ý kiến gì với những điều này, hiện tại tất cả yêu tu đều có thể dung nhập vào thế giới con người, nhưng yêu tu tuân thủ quy tắc tới mức này, thực sự không nhiều.
Xe tới khách sạn, Trang Khanh tắt máy: "Cậu đi đi, tôi ở ngoài xe đợi cậu."
Nếu không phải vì đá kim cương với Hỗn Nguyên Đan của Phù Ly, anh cũng không nỡ tốn nhiều xăng như vậy để làm tài xế miễn phí cho một con thỏ. Thực sự là gây khó dễ người khác, ăn của người ta, anh còn vừa ăn vừa lấy, nuốt không trôi được.
Phù Ly nộp đơn từ chức ra ngoài, gặp phải Chương Sơn. Chương Sơn đã biết Phù Ly tìm được công việc tốt ở một công ty sinh vật nào đó, cho nên gặp được Phù Ly, liền nói đùa bảo cậu đãi khách.
Hai người nói cười vài câu, Chương Sơn kéo Phù Ly vào một góc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phù, tối hôm qua sau khi tôi về, đặc biệt đi tìm hiểu Công ty Khoa học Công nghệ Sinh vật Trường Long kia, không ngờ rằng công ty này rất được, tự chủ nghiên cứu sản xuất thuốc gì rất được phái nữ hoan nghênh, còn sản xuất dược phẩm hay sao ấy, dù sao cũng là công ty lâu đời, không phải lừa đảo, cậu cứ yên tâm mà đi làm."
Mấy ngày trước Phù Ly đã nói trước với Chương Sơn, cậu được công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh Vật Trường Long tuyển dụng, nhưng không biết có nên đi hay không. Chương Sơn cho rằng Phù Ly lo lắng đây là công ty lừa đảo, cho nên có lòng tìm hiểu một chút.
Cũng không trách anh nghĩ nhiều, hiện tại những công ty lừa đảo gán mác khoa học kỹ thuật sinh vật quá nhiều rồi, nếu như gặp được tổ chức vớ vẩn thì phải làm sao?
Chương Sơn không nói, Phù Ly còn không biết, thì ra ban quản lý còn có sản phẩm bán ra ngoài thị trường, thực sụ là...........ngụy trang thực sự kỹ càng.
"Cảm ơn anh." Phù Ly nhìn con người nhiệt tình trước mặt này, cậu vỗ vỗ vai anh, "Đợi tôi được nghỉ rồi sẽ mời anh ăn cơm."
"Được thôi." Chương Sơn vui vẻ vỗ lại vai Phù Ly, "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tới công ty đi làm, nhất định phải đầy đủ tinh thần."
"Ừ!" Phù Ly gật đầu.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm ở ban quản lý, trừ việc phải làm quen với tất cả các loại trận pháp bên trong thì cậu không phải làm gì hết cả. Đi làm ngày thứ hai, Phù Ly cùng mọi người đợi ở văn phòng lớn, nghe cả ngày mấy câu chuyện ma quỷ ở nhân gian. Cậu không hiểu, cả đám nhân tu, yêu tu, tại sao lại có hứng thú đối với những câu chuyện ma quỷ do tác giả con người viết tới như vậy.
Ngày thứ ba, nhân viên cũ nói với sáu người mới bọn họ quy tắc chung, còn phát một đống văn phòng phẩm. Bên trái văn phòng của Phù Ly là Ngụy Thương, bên phải là Tống Ngữ. Nội bộ Công ty Sinh vật Trường Long, có rất nhiều gian phòng, bởi vì thói quen của mỗi vị tu chân giả khác nhau, cho nên mỗi người có một văn phòng độc lập, ở giữa mỗi tầng, đều có văn phòng chung và phòng họp, tu chân giả thích náo nhiệt, bình thường đều thích ở trong văn phòng chung.
Nếu như con người đi vào, sẽ chỉ cảm thấy đây là một công ty sinh vật bình thường, chỉ có người cầm thẻ công tác của ban quản lý mới có thể đi tới tận cùng.
Không đếm được rõ kiến trúc số tầng ở đây, cầu thang xoay tròn xa hoa, trên tường treo những bức tranh cổ đã trải qua năm tháng, còn có những bồn hoa ở góc tường, nhìn có vẻ phổ thông nhưng lại có thể nói chuyện, ca hát thậm chí còn có thể hóa ra dây leo, đều chứng minh chỗ đặc biệt của nó.
Tất cả những cảnh tượng trong phim đề tài thần thoại khi so sánh với cảnh tượng thực sự của ban quản lý đều hiện ra vụng về lại rẻ tiền.
Khi Phù Ly xách theo xương ống với đùi gà vào thăm Tôn Cẩu Nhân, công việc của ông ta đã chuyển từ may quần áo sang làm búp bê, móng vuốt vừa đen vừa ngắn của loài chó kia vô cùng linh hoạt, vèo vèo mấy phát đã dán được mắt búp bê lên.
Thấy Phù Ly tới, ông ta rất vui, đẩy khung búp bê to sang bên cạnh, vẫy cái đuôi đen bò tới bên cửa: "Tiểu Phù, cuối cùng cậu cũng tới thăm tôi rồi." Trận pháp trên cánh cửa chợt lóe lên, thứ gì đó trên tay Phù Ly xuất hiện trước mặt Tôn Cẩu Nhân.
Ông ta phục chân trước xuống, há miệng cắn gãy một cục xương ống, ngẩng đầu lên nhìn Phù Ly nói: "Tôi thực sự không phí công giới thiệu cậu vào thành phố, bị nhốt ở đây mấy tháng rồi, cũng chỉ có cậu tới thăm tôi thôi."
Dung mạo rất quan trọng với con người, ông giúp hồ ly tinh làm giả bằng cấp, để cô ta dựa vào bằng cấp lên mạng lừa sự tin tưởng của con người, mua mặt nạ giả ở shop của cô ta, kết quả làm hại những cô gái mua hàng bị hỏng da mặt, cái này gọi là giúp người làm ác. Phù Ly ghé vào khung cửa, cách kết giới nói với Tôn Cẩ Nhân, "Đợi sau khi ông mãn hạn tù được thả ra, ông đừng đi lừa người nữa."
"Không lừa người thì tôi ăn bằng cái gì." Tôn Cẩu Nhân cắn xương ống răng rắc, mặt chó mang theo vài phần lạnh lùng, "Con người có đáng giá thiện ý và lòng tốt của tôi sao?"
"Bị lừa cũng chỉ trách đầu óc bọn họ ngu."
Tôn Cẩu Nhân phun ra những lời này, quay người dùng miệng tha hộp giữ nhiệt đi, sau khi nằm ra xa, mới dùng mông đối diện với Phù Ly, tiếp tục gặm xương ống và đùi gà. Có đôi khi nước canh văng lên mặt, ông ta còn không quên dùng móng vuốt lau đi.
Phù Ly đi ra khỏi khu nhà giam, trên đường tới nhà ăn gặp Trang Khanh và Sở Dư ở đó, Sở Dư vội chào hỏi cậu rủ đi chung.
"Anh Phù, anh tới khu nhà giam làm gì? Nơi đó không có linh khí, không khí lại vẩn đục." Sở Dư tò mò hỏi.
"Tôi đi thăm đồng hương một chút."
"A, là con chó vườn đó." Sở Dư nói, "Không ngờ rằng con chó bị giam cầm kia cũng là yêu trên ngọn núi của anh."
"Không phải Vụ Ảnh Sơn." Phù Ly lắc đầu giải thích, "Yêu quái ở Vụ Ảnh Sơn chưa bao giờ lừa người, càng không làm những chuyện hại tới con người. Ông Tôn Thất là yêu tu tôi gặp được sau khi tỉnh dậy."
Trên thế giới lấy đâu ra yêu quái không lừa người, Sở Dư cẩn thận nhìn Phù Ly một cái, sợ rằng khi bọn họ lừa người, Phù Ly tiền bối cũng không biết.
Ăn cơm xong quay lại, ban quản lý nhận được báo cáo của một con yêu quái nhiệt tình, nói rằng có hồ ly tinh hóa hình lừa tiền của con người, số tiền lừa đảo có thể vượt quá hai trăm vạn.
"Tại sao lại là hồ ly tinh?" Sở Dư cúp máy, nhíu mày nói, "Năm nay hồ tộc đã phạm mấy vụ án rồi, con hồ yêu lần trước bán mặt nạ giả còn chưa được thả ra, lại thêm một con nữa vội vã phạm tội."
"Trương Kha, lần này cậu dẫn anh Phù với Thanh Tu đi một chuyến, cũng để bọn họ làm quen với lưu trình công việc."
Đạo trưởng phụ trách bắt yêu, anh Phù phụ trách đánh yêu, không khuyết điểm.
Đêm khuya, Phù Ly nhìn thấy một con người nào đó lôi lôi kéo kéo một yêu tu, quay đầu nhìn Trương Kha: "Đây là hồ ly tinh?"
Không biết có phải do tu chân giả hiện nay chịu ảnh hưởng của nội dung phim ảnh hay không, vừa nhìn thấy yêu tu quyến rũ con người, liền nghĩ ngay tới hồ ly tinh.
Đây rõ ràng là một con vượn cáo, theo phân lọai sinh vật học, cô ta thuộc về họ nhà khỉ, không liên quan tới hồ ly tinh người ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Vượn cáo: Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng sau khi hóa hình lại rất xinh đẹp.
Bên trái là điểm tâm thỏ mập mà Trang Khanh đưa tới, bên phải là thỏ xào cay mà Trương Kha gắp cho, đối diện là đồng nghiệp tương lai khuôn mặt tươi cười, Phù Ly đột nhiên nhớ tới vài ngày trước, cậu đọc được điển cố Hồng Môn Yến trong sách giáo khoa ngữ văn.
Hạng Vương múa kiếm, ý tại Bái Công (Lưu Bang). Lẽ nào đây là đòn ra oai phủ đầu của người cũ với người mới?
Cậu nghĩ rằng bản thân mình che giấu rất tốt, thì ra tất cả mọi người đều đã biết mình là thỏ tinh rồi sao? Nghĩ tới năm ấy, cậu còn chưa được năm trăm tuổi, chưa thể biến thành hình người, vì nghe thấy vượn trắng kể chuyện xưa, liền tò mò với những thứ bên ngoài núi. Sau đó có một ngày ham chơi chạy ra ngoài, gặp được một con rắn rất kỳ quái, nó không những có cánh, phía dưới cái đầu còn có hai thân thể. Con rắn kỳ quái kia phát hiện ra cậu, không chỉ cười nhạo dáng vẻ cậu nhỏ yếu khó coi, còn há miệng lớn chuẩn bị ăn cậu. Cậu còn nhỏ nên bị nó dọa sợ tới lạnh run, thậm chí còn không nhịn được tiểu, sau đó nếu không có Cương Liệt đại vương vội vàng tới cứu cậu, có lẽ cậu đã bị con rắn kỳ quái kia ăn xuống bụng rồi
Từ đó về sau, cậu chỉ cần nhìn thấy những thứ trơn nhẵn đã cảm thấy buồn nôn, sau đó mới biết con rắn kỳ quái kia tên là Phì Di. Cho dù sau này vượn trắng nói, ăn thịt loại rắn này có lợi cho thân thể, nhưng cậu chỉ cần nhớ đến dáng vẻ xấu xí của nó liền cảm thấy ghê tởm.
Thỏ, thỏ thì làm sao, chỉ cần tu luyện tốt, thỏ cũng có thể cống hiến cho thế giới.
Cậu đẩy cái bát trước mặt ra xa, đáng thương nhìn mọi người trong ban quản lý: "Thỏ đáng yêu như thế, tôi có thể không ăn nó không?"
Bọn họ ăn thì không sao, để cậu ngồi cạnh nhìn bọn họ ăn cũng không sao, tại sao lại còn gắp vào bát cậu, khuyên cậu ăn? Cậu không phải là con vịt đầu xanh kia, xuống tay với chính đồng loại của mình.
"Tuy rằng nó trông rất đáng yêu, nhưng thịt của nó càng thơm ngon, thì da lông lại càng đẹp." Từ Viện nói, "Tiền bối, anh yên tâm đi, thịt này tuyệt đối không sử dụng thuốc động vật quá liều. Nhà hàng này rất chú ý tới nguyên liệu nấu ăn, thịt thỏ ở đây đều là thịt thỏ chạy bộ đầy dinh dưỡng, chất thịt tuyệt đối tươi lại rắn chắc."
Cô cho rằng Phù Ly nhẹ dạ, nhân tiện nói: "Tuy rằng thỏ đáng yêu nhưng giá trị kinh tể chủ yếu của nó chính là ăn với lột da."
Mồ hôi lạnh trên mặt Phù Ly rơi xuống càng nhiều, ánh mắt càng thêm tủi thân: "Con người đều không thích ăn thịt người, tại sao lại còn muốn ép thỏ ăn thịt thỏ?"
"Cái gì?" Trương Kha cho rằng thính lực của mình có vấn đề rồi, ngây ngốc quay đầu nhìn Phù Ly, dáng vẻ vừa ngu vừa ngốc. Những người khác cũng không tốt hơn so với cậu bao nhiêu, bọn họ với chiếc đũa, cảm giác thịt thỏ trong miệng nóng như thiêu đốt, cay tới mức trống ngực bọn họ đập thình thịch.
Trang Khanh cầm điểm tâm hình con thỏ béo đang ăn dở ném vào trong thùng rác dưới bàn, điềm nhiên như không có việc gì, cầm cốc uống một ngụm trà.
"Con thỏ thì làm sao?" Phù Ly xụ mặt nói, "Các người coi thường thỏ sao?"
"Không có, sao có thể như vậy được." Từ Viện quăng đũa, "Con thỏ vừa đáng yêu vừa lợi hại, bọn em đều rất thích thỏ."
"Đúng vậy, đúng vậy thỏ đáng yêu như thế, sao lại có thể ăn thỏ được." Trương Kha hồi phục lại từ cơn chấn động cũng quăng đũa đi, "Bên cạnh có nhà hàng tôm hùm, chúng ta qua đó ăn tôm đi."
Cả đám người đổi chỗ ngồi xuống, Phù Ly nhìn tôm vừa mới mang lên trên bàn, cảm thấy được hình như mình đã rõ ràng điều gì đó.
Khẳng định là khi cậu đánh Toan Dữ, đánh rất tàn ác, đã dọa tới bọn họ, cho nên những người này mới cố ý dọa cậu. Chẳng trách Chương Sơn nói, biểu hiện quá tốt sẽ bị người ta đố kỵ, sau này cậu phải chú ý nhiều hơn mới được.
Mọi người trong ban quản lý sao có thể nghĩ rằng, Phù Ly giá trị vũ lực cao như thế, lại là một con thỏ tu hành bốn nghìn năm. Bản mệnh thỏ rất ngắn, cho dù may mắn tu thành hình người, tu vi đều rất thấp, nếu giống như Phù Ly.........
Có lẽ là biến dị trong thỏ yêu rồi.
Sau khi ăn hai khay tôm, Trương Kha giống như cô vợ nhỏ đi tới trước mặt Phù Ly: "Tiền bối, trước đây em không biết bản thể của anh là..........thỏ ngọc vô cùng oai phong, cho nên khi sắp xếp bữa ăn mới có điều mạo phạm, em xin lỗi anh."
"Cũng, cũng không phải là thỏ ngọc uy phong gì." Phù Ly buông tôm đang cầm trong tay xuống, ngượng ngùng cười nói, "Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, cậu gọi tên tôi là được rồi."
Cậu vươn tay ra một đoạn, dài tầm hai mươi cm, đâm lao phải theo lao nói: "Kỳ thực tôi chỉ là con thỏ tai dài to chừng này thôi, năm đó khi Cương Liệt đại vương và trưởng lão Bạch Viên trong núi ra biển bắt cá, nhìn thấy tôi vẫn còn lông máu, lại không có bố mẹ bên cạnh, bọn họ cảm thấy tôi rất đáng thương nên nhặt tôi về núi nuôi dưỡng." Thấy mọi người lại ngây ngốc nhìn mình, mặt Phù Ly hơi đỏ lên.
Nghe tới đoạn này, Trang Khanh nhớ lại những yêu quái tốt bụng vùi thân trong bụng trồng, lại chán ghét tộc Thanh Long thêm vài phần.
"Ân nhân, anh cũng thật lợi hại." Vẻ mặt Sở Dư sùng bái nói, "Em tu hành hơn một nghìn năm, nguyên hình mới dài một ngón tay, rộng hai ngón tay." Đừng nói ân nhân chỉ là con thỏ dài hai mươi cm, cho dù ân nhân là con trùng đế giày phải soi kính hiển vi mới thấy, Sở Dư cũng quyết định không có lập trường mà tôn sùng cậu.
Sở Dư nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Phù Ly lại càng thêm sùng bái.
Từ một con thỏ tai dài bình thường tu luyện tới hiện tại, phải đánh đổi bao nhiêu nỗ lực cùng mồ hôi nước mắt mới có được tu vi cao thâm như vậy?
Ý chí kiên cường thật đàn ông, giỏi lắm!
Bọn họ sùng bái những yêu tu trời sinh lợi hại, những yêu tu từ loại động vật không được người ta chú ý lại có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ, càng làm cho người ta thêm phần kính nể!
"Nhưng những yêu tu nuôi dưỡng tiền bối thực sự rất giỏi, nếu như là em nhìn thấy một con thỏ nhỏ lông xù, chưa biết chững sẽ xách về nhà bỏ vào nồi........" Trương Kha ngại ngùng gãi gãi gáy, cường gượng.
Phù Ly cúi đầu rắc một cái, cắn đứt đầu tôm hùm.
Trương Kha nuốt một ngụm nước bọt, không nhắc tới chuyện ăn thịt thỏ nữa.
Ăn xong tiệc rượu đón người mới, tất cả mọi người đều biết nguyên hình của Phù Ly. Nhất là Toan Dữ dùng tên giả là Tống Ngữ, sau khi biết bản thể của Phù Ly là gì, cả người như sụp đổ. Hắn tốt xấu gì cũng là hung thú thượng cổ, tại sao lại bị một con thỏ đánh cho khóc nức nở?
Không đúng, nên nói là, tại sao lại có đại yêu tồn tại dưới lốt một con thỏ, đánh hắn thành thế này?
Mặt mũi của yêu thú thượng cổ đều mất sạch, vẫn còn may là yêu tu thượng cổ không chết thì đang lẩn tránh, cũng không ai biết hắn lại chật vật tới mức này. Nghĩ vậy, Tống Ngữ liền bình thường trở lại.
Không phải bây giờ con người đang lưu hành mấy chuyện về lớp người trẻ nghèo chuyển mình hay sao, Phù Ly chính là diễn viên chính diễn vai người nghèo ở tu chân giới, cho nên nếu như có bản lĩnh vả mặt cậu, chính là nghĩ không thông suốt rồi.
Ở trước mặt nhân viên cũ, mấy người mới có chút khúm núm tay chân, Ngụy Thương là sư đệ của Trương Kha, tuy rằng lấy thân phận yêu tu nhập môn, nhưng ở trong phái Thanh Tiêu cũng rất được sư huynh, sư đệ hoan nghênh, cho nên sau khi ăn xong, Ngụy Thương liền chạy tới trước mặt Trương Kha.
"Tiền bối, đây là sư đệ Ngụy Thương của em." Trương Kha cố ý để Ngụy Thương nắm lấy quan hệ tốt với Phù Ly, chủ động giới thiệu Ngụy Thương với Phù Ly, "Sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều."
"Không phải đã nói sau này gọi tên của tôi sao? Loại xưng hô như tiền bối này, nghe rất cổ lỗ." Tính tình Phù Ly cũng coi như là dễ ở chung, tuy rằng cậu có nghi ngờ những người ở ban quản lý này cố ý bày Hồng Môn Yến, nhưng ai bảo lòng dạ cậu rộng rãi, không so đo với những tiểu bối kia.
Chẳng qua xuyên qua hình người của Ngụy Thương, nhìn rõ nguyên hình của hắn, Phù Ly có chút ngưỡng mộ, hóa ra hắn là một con hổ.
Có lẽ do dáng vẻ đánh Toan Dữ của Phù Ly, cho nên Ngụy Thương vừa nhìn thấy Phù Ly, trong lòng đã không tự chủ được sinh ra kính sợ, không cần Trương Kha phải dạy, hắn liền cung kinh gọi Phù Ly một tiếng, "Anh Phù".
Tuy rằng nhìn từ bên ngoài, hắn còn lớn hơn Phù Ly vài tuổi.
"Anh Phù, ở đây bắt xe không tiện lắm, em lái xe đưa anh về nhé." Trương Kha thấy Phù Ly không thích người ta gọi mình là tiền bối, nên rất cơ trí gọi Phù Ly là anh.
"Không cần." Trang Khanh đi qua, "Tôi tương đối quen chỗ mà cậu ấy đang ở, tôi đưa cậu ấy về là được rồi."
"Vâng ạ, lão đại." Trương Kha kéo Ngụy Thương lùi về sau mấy bước.
Đợi Trang Khanh đưa Phù Ly đi rồi, cậu mới nhỏ giọng nói với Ngụy Thương: "Nghe nói rồng với hổ không hợp, nếu ở chung với nhau sẽ thường xuyên xảy ra long tranh hổ đấu, sau khi vào ban quản lý, cậu nhớ rõ phải thu liễm một ít. Đừng nhìn lão đại chưa tới hai nghìn tuổi, nhưng tu vi lại sâu không đo được, tôi đã làm việc ở đây mười năm, còn chưa từng thấy qua lão đại đánh thua người ta đâu."
"Sư huynh, anh nghĩ nhiều rồi." Ngụy Thương nhìn về phương hướng mà Phù Ly và Trang Khanh rời đi, trong mắt tràn đầy sùng bái, "Cái gọi là long tranh hổ đấu, kỳ thực là do con người bịa đặt ra thôi. Chính thức không hợp với long tộc, kỳ thực là phượng hoàng."
"Không phải là long phượng cầu may sao?" Trương Kha cảm thấy tam quan của mình có chút vỡ vụn.
"Chân tướng rốt cuộc là như nào thật ra cũng không quan trọng, con người bọn họ vui là được rồi. Dù sao từ khi tôi sinh ra tới giờ, cũng chưa từng nhìn thấy phượng hoàng, có lẽ đã bị diệt tộc. Long tộc cho dù có được tín ngưỡng của con người, cũng chỉ còn lại mấy chục con, còn đấu cái gì mà đấu." Ngụy Thương nhét hai tay vào túi, nhún vai, thái độ hết sức tùy ý, "Cả thiên hạ này, đã sớm thuộc về con người rồi."
Quá khứ huy hoàng và quang vinh của yêu tộc, giống như ghi chép lịch sử đẹp đẽ của con người, không thể quay ngược thời gian, cũng không thể quay đầu lại. Không bằng ngẩng đầu nhìn những điều tốt đẹp ở phía trước, tương lai mới có hi vọng.
Trương Kha nhìn người sư đệ vẻ mặt hờ hững của mình, cảm thấy bản thân giống như nhìn thấy anh hùng về già, hồng nhan già đi, có một loại chua xót nhàn nhạt.
"Sư huynh, anh đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Thương thở dài, trong mắt tràn ngập sự tang thương khi nhìn thấu thế sự, "Không sao, dù sao phong thủy luân lưu chuyển, quen là tốt rồi."
Trương Kha:?
Bản thân là con người, cậu cảm thấy chủng tộc của mình giống như bị nguyền rủa vậy.
Phù Ly ngồi lên xe của Trang Khanh, nhìn trước sau một phen: "Xe của anh sửa xong rồi hả?"
Câu hỏi này, làm Trang Khanh nhớ tới vụ tai nạn bậc thấp kia, ngực nhói đau: "Ừ."
"Anh làm rồng thật hào phóng, buổi trưa mời nhiều người đi ăn như vậy, chắc tốn không ít tiền nhỉ?" Phù Ly tự mình thắt đai an toàn.
"Cũng bình thường." Dù sao cũng không tốn tiền của anh, khoản tiền này phải thanh toán với cấp trên. Lần này ban quản lý chiêu nạp một yêu quái tu hành bốn nghìn năm, cùng với một đại yêu chỉ có trong sách cổ mới có, cấp trên rất vui, cho nên đặc biệt chi một khoản tiền xuống.
"Trước đây không biết nguyên hình của cậu, cho nên khi đặt cơm mới mạo phạm." Trang Khanh quan sát biểu tình của Phù Ly, "Cậu không cần phải để trong lòng."
"Không sao, không sao, chỉ cần tôi không ăn thịt thỏ, mọi người ăn cũng không liên quan gì." Phù Ly nói, "Nếu như nói nguyên hình của đại vương ở núi chúng tôi là heo, nhưng mọi người vẫn ăn thịt heo mà."
Trong đầu Trang Khanh đột nhiên hiện lên một hình ảnh sống động, một con heo đang ngồi nướng thịt thỏ, một con thỏ đang ngồi ăn thịt heo, một con khỉ đang ăn chim sẻ nướng, chim sẻ đang ăn cá trên cây, bốn loài động vật không giống nhau ngồi xung quanh một chỗ, không khí vừa hữu nghị lại hài hòa.
Bị những thứ mình tự nghĩ ra dọa sợ, Trang Khanh lắc lắc đầu, anh bị Phù Ly lây cho cái thói không đứng đắn rồi.
Không có duyên nhìn thấy yêu giới phồn hoa mấy nghìn năm trước, nhưng có thể khẳng định, Phù Ly có lẽ là sống trong một hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản. Tuy rằng có đôi khi anh tự nhiên cảm thấy Phù Ly có chút nguy hiểm, nhưng hơi thở trên người đối phương rất sạch sẽ. Đây là yêu tu có linh hồn đặc biệt, không nhiễm nghiệt duyên nhân quả, cũng chưa từng ăn thịt con người.
"Tại sao lại tới khách sạn?" Trang Khanh đánh tay lái, "Bây giờ cậu vẫn muốn đi làm."
"Tôi đi nộp đơn xin nghỉ việc." Phù Ly lấy một phong thư xin nghỉ trong áo khoác ra, "Tuy rằng Vương đạo hữu đã phê chuẩn cho tôi nghỉ việc từ trước, nhưng theo như quy định, tôi vẫn phải giao đơn từ chức này cho phòng nhân sự."
"Cậu cũng thật sự tuân thủ quy định."
Trang Khanh không có ý kiến gì với những điều này, hiện tại tất cả yêu tu đều có thể dung nhập vào thế giới con người, nhưng yêu tu tuân thủ quy tắc tới mức này, thực sự không nhiều.
Xe tới khách sạn, Trang Khanh tắt máy: "Cậu đi đi, tôi ở ngoài xe đợi cậu."
Nếu không phải vì đá kim cương với Hỗn Nguyên Đan của Phù Ly, anh cũng không nỡ tốn nhiều xăng như vậy để làm tài xế miễn phí cho một con thỏ. Thực sự là gây khó dễ người khác, ăn của người ta, anh còn vừa ăn vừa lấy, nuốt không trôi được.
Phù Ly nộp đơn từ chức ra ngoài, gặp phải Chương Sơn. Chương Sơn đã biết Phù Ly tìm được công việc tốt ở một công ty sinh vật nào đó, cho nên gặp được Phù Ly, liền nói đùa bảo cậu đãi khách.
Hai người nói cười vài câu, Chương Sơn kéo Phù Ly vào một góc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phù, tối hôm qua sau khi tôi về, đặc biệt đi tìm hiểu Công ty Khoa học Công nghệ Sinh vật Trường Long kia, không ngờ rằng công ty này rất được, tự chủ nghiên cứu sản xuất thuốc gì rất được phái nữ hoan nghênh, còn sản xuất dược phẩm hay sao ấy, dù sao cũng là công ty lâu đời, không phải lừa đảo, cậu cứ yên tâm mà đi làm."
Mấy ngày trước Phù Ly đã nói trước với Chương Sơn, cậu được công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh Vật Trường Long tuyển dụng, nhưng không biết có nên đi hay không. Chương Sơn cho rằng Phù Ly lo lắng đây là công ty lừa đảo, cho nên có lòng tìm hiểu một chút.
Cũng không trách anh nghĩ nhiều, hiện tại những công ty lừa đảo gán mác khoa học kỹ thuật sinh vật quá nhiều rồi, nếu như gặp được tổ chức vớ vẩn thì phải làm sao?
Chương Sơn không nói, Phù Ly còn không biết, thì ra ban quản lý còn có sản phẩm bán ra ngoài thị trường, thực sụ là...........ngụy trang thực sự kỹ càng.
"Cảm ơn anh." Phù Ly nhìn con người nhiệt tình trước mặt này, cậu vỗ vỗ vai anh, "Đợi tôi được nghỉ rồi sẽ mời anh ăn cơm."
"Được thôi." Chương Sơn vui vẻ vỗ lại vai Phù Ly, "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tới công ty đi làm, nhất định phải đầy đủ tinh thần."
"Ừ!" Phù Ly gật đầu.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm ở ban quản lý, trừ việc phải làm quen với tất cả các loại trận pháp bên trong thì cậu không phải làm gì hết cả. Đi làm ngày thứ hai, Phù Ly cùng mọi người đợi ở văn phòng lớn, nghe cả ngày mấy câu chuyện ma quỷ ở nhân gian. Cậu không hiểu, cả đám nhân tu, yêu tu, tại sao lại có hứng thú đối với những câu chuyện ma quỷ do tác giả con người viết tới như vậy.
Ngày thứ ba, nhân viên cũ nói với sáu người mới bọn họ quy tắc chung, còn phát một đống văn phòng phẩm. Bên trái văn phòng của Phù Ly là Ngụy Thương, bên phải là Tống Ngữ. Nội bộ Công ty Sinh vật Trường Long, có rất nhiều gian phòng, bởi vì thói quen của mỗi vị tu chân giả khác nhau, cho nên mỗi người có một văn phòng độc lập, ở giữa mỗi tầng, đều có văn phòng chung và phòng họp, tu chân giả thích náo nhiệt, bình thường đều thích ở trong văn phòng chung.
Nếu như con người đi vào, sẽ chỉ cảm thấy đây là một công ty sinh vật bình thường, chỉ có người cầm thẻ công tác của ban quản lý mới có thể đi tới tận cùng.
Không đếm được rõ kiến trúc số tầng ở đây, cầu thang xoay tròn xa hoa, trên tường treo những bức tranh cổ đã trải qua năm tháng, còn có những bồn hoa ở góc tường, nhìn có vẻ phổ thông nhưng lại có thể nói chuyện, ca hát thậm chí còn có thể hóa ra dây leo, đều chứng minh chỗ đặc biệt của nó.
Tất cả những cảnh tượng trong phim đề tài thần thoại khi so sánh với cảnh tượng thực sự của ban quản lý đều hiện ra vụng về lại rẻ tiền.
Khi Phù Ly xách theo xương ống với đùi gà vào thăm Tôn Cẩu Nhân, công việc của ông ta đã chuyển từ may quần áo sang làm búp bê, móng vuốt vừa đen vừa ngắn của loài chó kia vô cùng linh hoạt, vèo vèo mấy phát đã dán được mắt búp bê lên.
Thấy Phù Ly tới, ông ta rất vui, đẩy khung búp bê to sang bên cạnh, vẫy cái đuôi đen bò tới bên cửa: "Tiểu Phù, cuối cùng cậu cũng tới thăm tôi rồi." Trận pháp trên cánh cửa chợt lóe lên, thứ gì đó trên tay Phù Ly xuất hiện trước mặt Tôn Cẩu Nhân.
Ông ta phục chân trước xuống, há miệng cắn gãy một cục xương ống, ngẩng đầu lên nhìn Phù Ly nói: "Tôi thực sự không phí công giới thiệu cậu vào thành phố, bị nhốt ở đây mấy tháng rồi, cũng chỉ có cậu tới thăm tôi thôi."
Dung mạo rất quan trọng với con người, ông giúp hồ ly tinh làm giả bằng cấp, để cô ta dựa vào bằng cấp lên mạng lừa sự tin tưởng của con người, mua mặt nạ giả ở shop của cô ta, kết quả làm hại những cô gái mua hàng bị hỏng da mặt, cái này gọi là giúp người làm ác. Phù Ly ghé vào khung cửa, cách kết giới nói với Tôn Cẩ Nhân, "Đợi sau khi ông mãn hạn tù được thả ra, ông đừng đi lừa người nữa."
"Không lừa người thì tôi ăn bằng cái gì." Tôn Cẩu Nhân cắn xương ống răng rắc, mặt chó mang theo vài phần lạnh lùng, "Con người có đáng giá thiện ý và lòng tốt của tôi sao?"
"Bị lừa cũng chỉ trách đầu óc bọn họ ngu."
Tôn Cẩu Nhân phun ra những lời này, quay người dùng miệng tha hộp giữ nhiệt đi, sau khi nằm ra xa, mới dùng mông đối diện với Phù Ly, tiếp tục gặm xương ống và đùi gà. Có đôi khi nước canh văng lên mặt, ông ta còn không quên dùng móng vuốt lau đi.
Phù Ly đi ra khỏi khu nhà giam, trên đường tới nhà ăn gặp Trang Khanh và Sở Dư ở đó, Sở Dư vội chào hỏi cậu rủ đi chung.
"Anh Phù, anh tới khu nhà giam làm gì? Nơi đó không có linh khí, không khí lại vẩn đục." Sở Dư tò mò hỏi.
"Tôi đi thăm đồng hương một chút."
"A, là con chó vườn đó." Sở Dư nói, "Không ngờ rằng con chó bị giam cầm kia cũng là yêu trên ngọn núi của anh."
"Không phải Vụ Ảnh Sơn." Phù Ly lắc đầu giải thích, "Yêu quái ở Vụ Ảnh Sơn chưa bao giờ lừa người, càng không làm những chuyện hại tới con người. Ông Tôn Thất là yêu tu tôi gặp được sau khi tỉnh dậy."
Trên thế giới lấy đâu ra yêu quái không lừa người, Sở Dư cẩn thận nhìn Phù Ly một cái, sợ rằng khi bọn họ lừa người, Phù Ly tiền bối cũng không biết.
Ăn cơm xong quay lại, ban quản lý nhận được báo cáo của một con yêu quái nhiệt tình, nói rằng có hồ ly tinh hóa hình lừa tiền của con người, số tiền lừa đảo có thể vượt quá hai trăm vạn.
"Tại sao lại là hồ ly tinh?" Sở Dư cúp máy, nhíu mày nói, "Năm nay hồ tộc đã phạm mấy vụ án rồi, con hồ yêu lần trước bán mặt nạ giả còn chưa được thả ra, lại thêm một con nữa vội vã phạm tội."
"Trương Kha, lần này cậu dẫn anh Phù với Thanh Tu đi một chuyến, cũng để bọn họ làm quen với lưu trình công việc."
Đạo trưởng phụ trách bắt yêu, anh Phù phụ trách đánh yêu, không khuyết điểm.
Đêm khuya, Phù Ly nhìn thấy một con người nào đó lôi lôi kéo kéo một yêu tu, quay đầu nhìn Trương Kha: "Đây là hồ ly tinh?"
Không biết có phải do tu chân giả hiện nay chịu ảnh hưởng của nội dung phim ảnh hay không, vừa nhìn thấy yêu tu quyến rũ con người, liền nghĩ ngay tới hồ ly tinh.
Đây rõ ràng là một con vượn cáo, theo phân lọai sinh vật học, cô ta thuộc về họ nhà khỉ, không liên quan tới hồ ly tinh người ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Vượn cáo: Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng sau khi hóa hình lại rất xinh đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook