Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
-
Chương 3: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 3
40 phút sau, Trì Tiểu Trì đến nơi.
Vừa dừng xe, thấy sáu chữ lớn “Nghĩa trang công cộng Bắc Mang”, lại đánh giá hoàn cảnh tối tăm u ám xung quanh, mắt hệ thống tối lại, cảnh giác nói: “Cậu muốn làm gì?”
Trì Tiểu Trì kéo phanh tay tắt máy, nhìn Dương Bạch Hoa đang ngủ mê man qua kính chiếu hậu, cười gằn: “Hà hà hà.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Cảm phiền chút, đổi một cây dao cạo râu tốn bao nhiêu trị giá hảo cảm?”
Hệ thống lạnh lùng đáp: “Miễn phí báo cảnh sát.”
Trì Tiểu Trì: “Không có dao cạo râu thì dây kẽm cũng được.”
Hệ thống: “…?”
Trì Tiểu Trì nhìn cổng lớn nghĩa trang công cộng: “Được rồi, cũng không cần nữa.”
Trì Tiểu Trì chẳng làm gì Dương Bạch Hoa hết.
Cậu xuống xe, đứng trong gió lạnh tiêu điều, mặt quay về hướng những bia mộ, giống như đang trầm tư.
Nơi đây đương nhiên không phải là đất quý phong thủy – địa điểm mai táng trứ danh trong câu “Sinh tại Tô Hàng, chôn ở Bắc Mang” (1), chẳng qua chỉ có cái tên tương tự, treo đầu dê bán thịt chó mà thôi. Trên cổng sắt treo chiếc khóa đồng lớn bằng cái đấu gạo, cỏ dại mọc thành bụi, chữ “Mang” còn bị mất một nửa, chỉ còn cái tai phải lẻ loi trơ trọi.(2)
Trì Tiểu Trì cởi áo lông vứt lên mui xe, lùi mấy bước về sau, chừa đủ khoảng cách để tăng tốc, sau đó liền lao thẳng về phía cổng sắt.
Cái chuyện trèo qua cửa này dường như cậu đã làm rất quen rồi, khi còn cách cổng sắt khoảng ba bước thì nhảy lên, một chân rơi chuẩn xác vào chỗ khắc hoa đã rỉ sét giữa lan can, tay phải thuận thế nắm lấy chữ “ Bắc” bằng đồng để giảm xóc, chân kia cũng nhanh chóng đạp vào thanh ngang trên cổng, nhảy lên một cách nhẹ nhàng linh hoạt, vượt sang bên kia cổng thành công.
Sau khi nhảy xuống đất, Trì Tiểu Trì thử hoạt động cổ chân cổ tay.
Hệ thống: “Không sao chứ?”
Trì Tiểu Trì nhíu mày: “Hơi tê.”
Hệ thống không nói gì, chỉ kết nối với dây thần kinh của cậu, yên lặng tuần hoàn máu nơi bị chèn do chấn động vừa rồi, cảm giác tê dại biến mất trong nháy mắt.
Trì Tiểu Trì ồ lên một tiếng, dậm dậm chân, thầm nghĩ khôi phục nhanh ghê.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, sau khi chân hết tê liền cất bước đi về phía những bia mộ ẩn trong đám cỏ dại cao ngang tầm.
Hệ thống hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Hệ thống rất sợ Trì Tiểu Trì sẽ đáp là ‘Tôi đến nghiên cứu địa hình.’
May mà câu trả lời của Trì Tiểu Trì cũng coi như bình thường: “Đến tìm người.”
Hệ thống tò mò: “Tìm ai?”
Trì Tiểu Trì không đáp lại mà chỉ đạp lên một bụi cỏ lách ra từ khe gạch.
Cỏ mùa đông thiếu nước, đạp lên nghe lạo xạo, vô cùng vang dội.
Trì Tiểu Trì dùng di động chiếu sáng, không nhìn những bia mộ được bố trí chặt chẽ như tổ ong mà trực tiếp đi thẳng về phía mục tiêu của mình.
Không lâu sau, cậu đứng lại.
Ánh huỳnh quang của điện thoại di động chiếu vào một tấm bia mộ làm bằng vật liệu giá rẻ, phía trên khắc tên Vương Kiến Quốc, sinh năm 1949, mất năm 1989, hưởng dương 40 tuổi.
Trì Tiểu Trì đẩy dây leo và cỏ dại bám trên bia mộ ra, phủi bụi, nhìn chăm chú một lát rồi xoay người đi về hướng đường cũ.
Hệ thống thử dò hỏi: “Ông ta là gì của cậu à?”
Trì Tiểu Trì: “Không quen.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì lại nói: “May mà không quen.”
Hệ thống: “???”
Để tiện trèo qua cổng, Trì Tiểu Trì đã cởi áo lông, chiếc áo len mùa thu màu đen phác họa phần eo hơi gầy nhưng mạnh mẽ cùng với đường cong đẹp đẽ.
Cậu đút hai tay vào túi quần sưởi ấm, lúc nói chuyện có làn khói trắng tỏa ra từ hơi thở: “… Cậu từng nói, để tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ thì thế giới thứ nhất sẽ có tuyến thế giới rất sát với thế giới ban đầu mà tôi sống.”
… Hệ thống hình như đã hiểu ra điều gì.
Hệ thống nhớ rõ khi mới quét tư liệu của ký chủ đã nhìn thấy: quê quán của Trì Tiểu Trì trùng tên với thành phố này.
Trì Tiểu Trì còn nói: “… Đều gọi là Nghĩa trang công cộng Bắc Mang, bố cục cũng giống nhau như đúc, thật là trùng hợp.” fynnz.wordpress.com
… Nhưng người nằm dưới tấm bia mộ kia lại không phải là người mà cậu muốn tìm.
Trì Tiểu Trì lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, cầm bật lửa, phân tích: “Ở trong tuyến thế giới này, Lâu ca có thể còn sống.”
Hệ thống không biết ‘người đó’ là ai, cũng săn sóc không hỏi tới: “Cậu muốn đi tìm anh ta à?”
Hệ thống hơi lo lắng không biết Trì Tiểu Trì có khả năng chỉ lo chuyện riêng mà lơ là nhiệm vụ chính hay không.
Dù sao chỉ có trong giáo trình tân thủ thì hệ thống chủ mới cung cấp tuyến thế giới sát với thế giới ban đầu của ký chủ, coi như luyện tập.
Vượt qua giáo trình tân thủ, tuyến thế giới kì quái hiếm lạ cỡ nào cũng có, nếu như muốn tìm ai đó thì sẽ không còn cơ hội nữa.
“Không tìm nữa.” Đầu óc Trì Tiểu Trì coi như tỉnh táo, đáp lời: “Người ta đang sống tốt, lại không biết tôi, tôi tìm người ta làm gì.”
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì không nói nữa, hệ thống cũng không hỏi nhiều.
Trì Tiểu Trì giơ tay chắn gió định châm điếu thuốc, nhưng đến lúc ngọn lửa dấy lên làn khói, cậu lại cất bật lửa đi.
Hệ thống hỏi: “Không hút à?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Trình Nguyên giữ họng lâu như vậy, tôi không thể phá hỏng được.”
Hệ thống không nói gì thêm, điều chỉnh hình thức giữ ấm đã bật từ lúc nãy tăng lên mấy độ.
Trì Tiểu Trì ngậm điếu thuốc không châm lửa bước vào xe, thân thể không bị lạnh, vẫn ấm áp.
Cậu nghĩ, thân thể cậu ấm này không tệ, chịu lạnh tốt ghê.
Nghĩ nghĩ, Trì Tiểu Trì cắn đầu lọc, khởi động xe rời khỏi nghĩa trang công cộng, chậm rãi lái xe về nhà.
Khi đi ngang qua tiệm sữa đậu nành, Trì Tiểu Trì dừng xe, cất thuốc lá vào túi.
Trước khi lái xe tới đón Dương Bạch Hoa, Trì Tiểu Trì cố ý nhìn qua lịch trình mà Trình Nguyên sắp xếp cho ngày hôm nay, trong đó có nhắc tới việc đến quán Tôn Ký mua sữa đậu nành cho lão Dương nhà cậu ta.
Nhà này xay sữa đậu nành thủ công bằng cối đá, có cảm giác tinh tế tỉ mỉ, Dương Bạch Hoa rất thích.
Sau khi Trình Nguyên ở cùng Dương Bạch Hoa đã cùng anh ta uống rất nhiều loại thức uống bữa sáng, sau đó xác định cậu ta thích vị sữa đậu nành nhất, nhưng lại dần dần quên mất, bản thân mình trước kia không hề thích uống sữa đậu nành.
Trì Tiểu Trì cũng không thích uống sữa đậu nành, đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt.
Cậu tự mua cho mình một phần cháo đậu đỏ, mua cho Dương Bạch Hoa hai ly sữa đậu nành.
Trong lúc chờ đóng gói, Trì Tiểu Trì hỏi hệ thống một cách tràn đầy hi vọng: “Uống hết hai ly sữa đậu nành này, anh ta có thể tăng bao nhiêu độ hảo cảm?”
Hệ thống: “…”
Giọng điệu này đơn giản như đang nghiên cứu thảo luận làm sao để nuôi heo một cách khoa học vậy.
Có điều Trì Tiểu Trì điều chỉnh cảm xúc không tệ lắm, xem ra chuyện ở nghĩa trang không ảnh hưởng đến cậu ấy quá nhiều.
Lúc Trì Tiểu Trì quay về xe thì tác dụng của thẻ thôi miên đã hết, Dương Bạch Hoa đã tỉnh lại, đang nghịch điện thoại ở ghế sau.
Trình Nguyên cười híp mắt, lắc lắc hai ly sữa đậu nành trong tay: “Sợ anh tỉnh ngủ sẽ đói, hai ly này đều mua cho anh cả đấy. Lát nữa mua thêm mấy cái bánh bao rồi ăn luôn.”
Dương Bạch Hoa vừa mở mắt đã mất 13 điểm hảo cảm, thái độ với Trình Nguyên lúc đầu chỉ nhàn nhạt, nhưng giờ ngửi mùi sữa đậu nành, trong lòng ấm áp, lại thấy nụ cười trong sáng của Trình Nguyên, độ hảo cảm lại tăng lên 3 điểm: “Ngoan.”
Trì Tiểu Trì nói với hệ thống: “Đó cậu nhìn xem, 62 điểm, đạt tiêu chuẩn.”
Hệ thống: “… Làm người phải có chút cầu tiến.”
Hệ thống cảm thấy mình giống như một ông bố già đang tận tình khuyên bảo đứa con trai ngốc nghếch mới vừa đạt tiêu chuẩn đã đắc chí vậy.
Trì Tiểu Trì: “Bắn pháo hoa chúc mừng nào.”
Hệ thống nói: “Đừng nghịch ngợm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Được thôi. Đổi ít đường thêm vào bát cháo đậu đỏ cho tôi đi, lúc nãy quên cho thêm.”
Hệ thống hơi tuyệt vọng: “Cậu Trì, cậu coi độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ thành cái gì vậy?”
Trì Tiểu Trì vững vàng đáp: “Coi thành điểm số chứ gì nữa. Cậu nói đổi được tôi mới đổi chứ.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống đột nhiên có hơi hối hận vì đã để Trì Tiểu Trì biết sự tồn tại của kho đổi đạo cụ.
Hệ thống dùng 1 điểm độ hảo cảm đổi non nửa thìa đường trong kho hàng cho vào bát cháo, còn chịu khó khuấy đều.
Dương Bạch Hoa ngồi phía sau cứ nhìn Trình Nguyên qua gương chiếu hậu, vài lần muốn nói lại thôi.
Trì Tiểu Trì mặc kệ anh ta xoắn xuýt một lúc rồi mới làm bộ quan tâm: “Sao vậy lão Dương? Say xe hả?”
Dương Bạch Hoa hạ quyết tâm.
Anh ta nghiêng người về phía trước, hỏi: “Dạo này em có bận không?”
“Bận chứ. Bận lắm luôn.”
Nói thì nói vậy nhưng giọng Trì Tiểu Trì tràn đầy sức sống, có ý làm nũng.
Dương Bạch Hoa lại hỏi: “Bài hát viết đến đâu rồi?”
Ban đầu Trì Tiểu Trì định nói liên tục, nhưng cậu hiểu Dương Bạch Hoa là dân văn phòng, chẳng có hứng thú gì với chuyên ngành của cậu nên lại nuốt hết lời định nói vào: “Vẫn đang viết lời.”
Dương Bạch Hoa nói: “Tiểu Trình, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
“Anh nói đi.”
Dương Bạch Hoa nói: “Bố mẹ và chị ba của anh tuần sau lên chơi. Bây giờ em đang bận sáng tác ca khúc mới, mà chị ba chắc sẽ mang cả con nhỏ theo, cứ nhao nhao ầm ĩ ảnh hưởng đến em thì không hay.”
Trì Tiểu Trì tràn đầy phấn khởi đi phân tích với hệ thống: “Nhìn thấy chưa, đang đuổi tôi đi đó.”
Hệ thống không nói gì.
Câu này của Trì Tiểu Trì cũng không phải là vô căn cứ. Thời điểm này Dương Bạch Hoa vẫn chưa ngả bài với người nhà.
Nói đúng ra là đến tận khi Dương Bạch Hoa kết hôn với một cô gái con lai xinh đẹp, ngoại trừ bố mẹ và em họ Tiểu Yến của Dương Bạch Hoa thì chẳng ai biết anh ta từng là người đồng tính.
Trong tuyến thế giới này, cho dù là người bao dung như nguyên chủ cũng biết Dương Bạch Hoa lấy cớ này thật chẳng ra gì.
Bọn họ vốn đã cãi nhau vì chuyện anh trai Trình Nguyên tặng xe cho cậu ta, Trình Nguyên lại oán trách thêm một câu “Em khiến anh mất mặt như vậy à”, hai người lời qua tiếng lại mấy câu, ầm ĩ gay gắt, đêm hôm đó Dương Bạch Hoa còn ra ngủ ở ghế sofa.
May mà Trình Nguyên bao dung lại không thù dai, sáng sớm hôm sau liền ôm chăn gối lăn lên ghế sofa, chủ động làm hòa với Dương Bạch Hoa.
Cậu ta cầm điện thoại, dựa vào ngực Dương Bạch Hoa nói: “Anh xem nè, cuối tuần này em đến nhà bạn học, ở đó một tuần. Anh cũng đừng giận nữa nhé.”
Trì Tiểu Trì tiếp nhận tin tức từ tuyến thế giới, khi nhìn đến đoạn này, cậu nghĩ, anh bạn nhỏ à, sợ là cách làm của cậu không ổn rồi.
Nếu có tâm tình bất mãn đương nhiên cậu có thể diễn đạt ra, nhưng diễn đạt như thế nào thì phải đúng cách.
Trì Tiểu Trì dừng một chút, không lập tức đồng ý.
Dương Bạch Hoa cảm thấy bất an, quan sát vẻ mặt của Trì Tiểu Trì trong gương chiếu hậu.
Không lâu sau, Trì Tiểu Trì nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng: “Vâng.”
Cậu khẽ cọ sát đầu ngón tay lên vô lăng bọc da: “Bố mẹ chắc chắn là không thích ở khách sạn, các cụ hay chê đắt mà. Khách sạn gần nhà chúng ta điều kiện lại không tốt lắm, họ lặn lội đường xa đến đây một chuyến, để họ dùng nhà vệ sinh công cộng, rồi đến cả nước nóng để tắm cũng không đầy đủ 24/24h, thực sự là không ổn.”
Nói một hơi dài xong, cậu đưa mắt nhìn Dương Bạch Hoa qua gương chiếu hậu, nở nụ cười yếu ớt tràn ngập an ủi.
Chợt hàng mi dài của cậu rủ xuống, ánh vàng ấm áp của đèn đường hắt lên trên mặt.
“Nhưng trong nhà cũng chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách thôi, đến lúc đó bố mẹ ngủ trong phòng ngủ rồi, anh thì ngủ ở ghế sofa, có cần chuẩn bị thêm hai tấm đệm cho chị ba và đứa nhỏ nhà chị ấy không anh?”
Nghĩ linh tinh một lát, cậu lại ngước nhìn Dương Bạch Hoa trong gương để trưng cầu ý kiến.
Nhưng chỉ mới qua một hai câu mà vành mắt Trì Tiểu Trì đã hơi hơi ửng đỏ, đáy mắt ngập hơi nước, bị ánh sáng ngoài cửa xe nhoáng lên, sáng kinh người.
Phát hiện mình hơi sơ xuất, Trì Tiểu Trì lập tức dời mắt, hắng giọng một cái, giống như muốn che giấu điều gì.
Dương Bạch Hoa hơi giật mình: “…Tiểu Trình.”
Nhận ra mình bị phát hiện, Trình Nguyên bất đắc dĩ lại nhìn thẳng vào Dương Bạch Hoa, híp mắt cười dịu dàng, ra hiệu mình không sao.
Đối diện với đôi mắt ấy, trái tim Dương Bạch Hoa gần như bị hòa tan.
… Cậu ấy biết mình khó xử, biết mình chưa sẵn sàng ngả bài với bố mẹ, cho nên rõ ràng đau khổ nhưng vẫn cố gắng chiều theo ý mình.
Một sợi dây gọi là áy náy quấn lên trái tim Dương Bạch Hoa.
Dương Bạch Hoa nói: “Tiểu Trình, anh tìm khách sạn cho em ở nhé.”
Trì Tiểu Trì không từ chối, cậu nói mang theo chút giọng mũi như làm nũng: “Ừm, em muốn chỗ tốt, muốn khách sạn năm sao.”
Dương Bạch Hoa bị chọc cười, cũng phối hợp với cậu nói: “Rồi rồi rồi, khách sạn năm sao.”
Hệ thống rất kinh ngạc.
Màn diễn này là chân chân chính chính hợp người hợp cảnh.
Tất cả biểu cảm của Trì Tiểu Trì đều hợp lý đến kinh người, ngay cả ánh sáng hắt bên ngoài cửa sổ cũng bị cậu lợi dụng đến cực hạn.
Nếu như đây là studio, trong bất kỳ hình ảnh từ góc độ nào mà camera quay được thì nét mặt của cậu ấy đều hoàn mỹ.
Hệ thống từng vội vàng quét qua tư liệu của Trì Tiểu Trì, biết trước khi xuyên qua thì cậu có xuất thân là người mẫu, cũng là diễn viên với vô số fan và anti fan.
26 tuổi, xuất thân người mẫu, tổng hợp phân tích các loại số liệu thì Trì Tiểu Trì hẳn là một minh tinh dựa vào gương mặt để hút fan chứ không phải diễn xuất.
Nhưng thực tế dường như không phải vậy.
Hệ thống quyết định bớt chút thời gian nghiên cứu kỹ hơn về Trì Tiểu Trì, nhanh chóng kết thúc thời gian rèn luyện, đề cao hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ.
So với những hệ thống khác, lúc làm nhiệm vụ 061 luôn luôn coi trọng hiệu suất.
Mà màn diễn vừa rồi của Trì Tiểu Trì có thu hoạch khá tốt.
Cậu vui mừng nói: “Hệ thống, hệ thống, độ hảo cảm tăng 15 điểm, trị giá hối hận tăng 6 điểm.”
Hệ thống cũng nhận được thông báo liên tiếp: “Ừm, cố lên.”
Trì Tiểu Trì: “Quy tắc cũ, đổi tấm thẻ nào.”
Hệ thống: “…” Đâu ra cái quy tắc cũ này vậy.
Trì Tiểu Trì: “15 điểm đổi được thẻ gì?… À mà thôi, tối về nhà gửi cho tôi tư liệu của kho đổi đồ, tự tôi xem.”
Hệ thống: “…Ừm.”
Trì Tiểu Trì lại hỏi: “Thẻ không dùng hết có mang theo đến thế giới sau được không?”
Hệ thống: “…Được.”
Trì Tiểu Trì càng vui vẻ: “Thế thì tốt quá. Trong kho có tất cả bao nhiêu thẻ, nếu tôi thu thập đủ bộ có được thưởng gì không?”
Hệ thống không thể không nhắc nhở cậu: “Cậu Trì, chúng tôi là hệ thống tiêu chuẩn, không phải game sưu tầm thẻ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi thích chơi trò sưu tầm thẻ. Lúc trước trong điện thoại của tôi có một game tên là ‘Triệu hồi Ma Thần’, có tất cả 513 thẻ anh hùng, chỉ còn 6 cái nữa là đủ bộ rồi.”
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì buồn bã nói: “… Giờ tôi gặp chuyện này, không biết phải mất bao lâu nữa mới sưu tầm đủ bộ.”
Đối với một người đam mê sưu tầm thì chuyện này quả thực là quá tàn nhẫn.
Hệ thống không để ý tới cậu, Trì Tiểu Trì cũng nhún vai lờ đi.
Đã gần đến nơi.
Khu chung cư nhỏ hai người thuê không có chỗ gửi xe miễn phí nên Trì Tiểu Trì đỗ xe bên lề đường ngoài chung cư.
Lúc rút chìa khóa ra, Trì Tiểu Trì nghiêng mặt, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Trình Nguyên trong gương ô tô.
Lúc bình thường khóe môi của cậu ta cũng hơi nhếch lên, y như một mầm non được tình yêu tẩm bổ đến trong veo như nước.
Có ai ngờ rằng một thanh niên đơn thuần đến vậy không bao lâu nữa lại mắc bệnh trầm cảm, ba năm sau cắt động mạch tự sát trong một trấn nhỏ ở nước ngoài.
…………………
(1) “Sinh ở Tô Hàng, chôn ở Bắc Mang”: Tô Hàng là ghép của Tô Châu và Hàng Châu. Tô Châu có nhiều phụ nữ đẹp, còn Hàng Châu thì có phong cảnh đẹp. Núi Bắc Mang nằm ở huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc – nơi có rất nhiều lăng mộ hoàng gia triều Hán, Ngụy, Tần.
(2) Chữ Mang (邙): Trên biển nghĩa trang chữ “Mang” trong “Bắc Mang” bị mất nửa bên trái (亡), chỉ còn nửa bên phải (阝) nhìn giống cái tai.
Vừa dừng xe, thấy sáu chữ lớn “Nghĩa trang công cộng Bắc Mang”, lại đánh giá hoàn cảnh tối tăm u ám xung quanh, mắt hệ thống tối lại, cảnh giác nói: “Cậu muốn làm gì?”
Trì Tiểu Trì kéo phanh tay tắt máy, nhìn Dương Bạch Hoa đang ngủ mê man qua kính chiếu hậu, cười gằn: “Hà hà hà.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Cảm phiền chút, đổi một cây dao cạo râu tốn bao nhiêu trị giá hảo cảm?”
Hệ thống lạnh lùng đáp: “Miễn phí báo cảnh sát.”
Trì Tiểu Trì: “Không có dao cạo râu thì dây kẽm cũng được.”
Hệ thống: “…?”
Trì Tiểu Trì nhìn cổng lớn nghĩa trang công cộng: “Được rồi, cũng không cần nữa.”
Trì Tiểu Trì chẳng làm gì Dương Bạch Hoa hết.
Cậu xuống xe, đứng trong gió lạnh tiêu điều, mặt quay về hướng những bia mộ, giống như đang trầm tư.
Nơi đây đương nhiên không phải là đất quý phong thủy – địa điểm mai táng trứ danh trong câu “Sinh tại Tô Hàng, chôn ở Bắc Mang” (1), chẳng qua chỉ có cái tên tương tự, treo đầu dê bán thịt chó mà thôi. Trên cổng sắt treo chiếc khóa đồng lớn bằng cái đấu gạo, cỏ dại mọc thành bụi, chữ “Mang” còn bị mất một nửa, chỉ còn cái tai phải lẻ loi trơ trọi.(2)
Trì Tiểu Trì cởi áo lông vứt lên mui xe, lùi mấy bước về sau, chừa đủ khoảng cách để tăng tốc, sau đó liền lao thẳng về phía cổng sắt.
Cái chuyện trèo qua cửa này dường như cậu đã làm rất quen rồi, khi còn cách cổng sắt khoảng ba bước thì nhảy lên, một chân rơi chuẩn xác vào chỗ khắc hoa đã rỉ sét giữa lan can, tay phải thuận thế nắm lấy chữ “ Bắc” bằng đồng để giảm xóc, chân kia cũng nhanh chóng đạp vào thanh ngang trên cổng, nhảy lên một cách nhẹ nhàng linh hoạt, vượt sang bên kia cổng thành công.
Sau khi nhảy xuống đất, Trì Tiểu Trì thử hoạt động cổ chân cổ tay.
Hệ thống: “Không sao chứ?”
Trì Tiểu Trì nhíu mày: “Hơi tê.”
Hệ thống không nói gì, chỉ kết nối với dây thần kinh của cậu, yên lặng tuần hoàn máu nơi bị chèn do chấn động vừa rồi, cảm giác tê dại biến mất trong nháy mắt.
Trì Tiểu Trì ồ lên một tiếng, dậm dậm chân, thầm nghĩ khôi phục nhanh ghê.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, sau khi chân hết tê liền cất bước đi về phía những bia mộ ẩn trong đám cỏ dại cao ngang tầm.
Hệ thống hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Hệ thống rất sợ Trì Tiểu Trì sẽ đáp là ‘Tôi đến nghiên cứu địa hình.’
May mà câu trả lời của Trì Tiểu Trì cũng coi như bình thường: “Đến tìm người.”
Hệ thống tò mò: “Tìm ai?”
Trì Tiểu Trì không đáp lại mà chỉ đạp lên một bụi cỏ lách ra từ khe gạch.
Cỏ mùa đông thiếu nước, đạp lên nghe lạo xạo, vô cùng vang dội.
Trì Tiểu Trì dùng di động chiếu sáng, không nhìn những bia mộ được bố trí chặt chẽ như tổ ong mà trực tiếp đi thẳng về phía mục tiêu của mình.
Không lâu sau, cậu đứng lại.
Ánh huỳnh quang của điện thoại di động chiếu vào một tấm bia mộ làm bằng vật liệu giá rẻ, phía trên khắc tên Vương Kiến Quốc, sinh năm 1949, mất năm 1989, hưởng dương 40 tuổi.
Trì Tiểu Trì đẩy dây leo và cỏ dại bám trên bia mộ ra, phủi bụi, nhìn chăm chú một lát rồi xoay người đi về hướng đường cũ.
Hệ thống thử dò hỏi: “Ông ta là gì của cậu à?”
Trì Tiểu Trì: “Không quen.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì lại nói: “May mà không quen.”
Hệ thống: “???”
Để tiện trèo qua cổng, Trì Tiểu Trì đã cởi áo lông, chiếc áo len mùa thu màu đen phác họa phần eo hơi gầy nhưng mạnh mẽ cùng với đường cong đẹp đẽ.
Cậu đút hai tay vào túi quần sưởi ấm, lúc nói chuyện có làn khói trắng tỏa ra từ hơi thở: “… Cậu từng nói, để tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ thì thế giới thứ nhất sẽ có tuyến thế giới rất sát với thế giới ban đầu mà tôi sống.”
… Hệ thống hình như đã hiểu ra điều gì.
Hệ thống nhớ rõ khi mới quét tư liệu của ký chủ đã nhìn thấy: quê quán của Trì Tiểu Trì trùng tên với thành phố này.
Trì Tiểu Trì còn nói: “… Đều gọi là Nghĩa trang công cộng Bắc Mang, bố cục cũng giống nhau như đúc, thật là trùng hợp.” fynnz.wordpress.com
… Nhưng người nằm dưới tấm bia mộ kia lại không phải là người mà cậu muốn tìm.
Trì Tiểu Trì lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, cầm bật lửa, phân tích: “Ở trong tuyến thế giới này, Lâu ca có thể còn sống.”
Hệ thống không biết ‘người đó’ là ai, cũng săn sóc không hỏi tới: “Cậu muốn đi tìm anh ta à?”
Hệ thống hơi lo lắng không biết Trì Tiểu Trì có khả năng chỉ lo chuyện riêng mà lơ là nhiệm vụ chính hay không.
Dù sao chỉ có trong giáo trình tân thủ thì hệ thống chủ mới cung cấp tuyến thế giới sát với thế giới ban đầu của ký chủ, coi như luyện tập.
Vượt qua giáo trình tân thủ, tuyến thế giới kì quái hiếm lạ cỡ nào cũng có, nếu như muốn tìm ai đó thì sẽ không còn cơ hội nữa.
“Không tìm nữa.” Đầu óc Trì Tiểu Trì coi như tỉnh táo, đáp lời: “Người ta đang sống tốt, lại không biết tôi, tôi tìm người ta làm gì.”
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì không nói nữa, hệ thống cũng không hỏi nhiều.
Trì Tiểu Trì giơ tay chắn gió định châm điếu thuốc, nhưng đến lúc ngọn lửa dấy lên làn khói, cậu lại cất bật lửa đi.
Hệ thống hỏi: “Không hút à?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Trình Nguyên giữ họng lâu như vậy, tôi không thể phá hỏng được.”
Hệ thống không nói gì thêm, điều chỉnh hình thức giữ ấm đã bật từ lúc nãy tăng lên mấy độ.
Trì Tiểu Trì ngậm điếu thuốc không châm lửa bước vào xe, thân thể không bị lạnh, vẫn ấm áp.
Cậu nghĩ, thân thể cậu ấm này không tệ, chịu lạnh tốt ghê.
Nghĩ nghĩ, Trì Tiểu Trì cắn đầu lọc, khởi động xe rời khỏi nghĩa trang công cộng, chậm rãi lái xe về nhà.
Khi đi ngang qua tiệm sữa đậu nành, Trì Tiểu Trì dừng xe, cất thuốc lá vào túi.
Trước khi lái xe tới đón Dương Bạch Hoa, Trì Tiểu Trì cố ý nhìn qua lịch trình mà Trình Nguyên sắp xếp cho ngày hôm nay, trong đó có nhắc tới việc đến quán Tôn Ký mua sữa đậu nành cho lão Dương nhà cậu ta.
Nhà này xay sữa đậu nành thủ công bằng cối đá, có cảm giác tinh tế tỉ mỉ, Dương Bạch Hoa rất thích.
Sau khi Trình Nguyên ở cùng Dương Bạch Hoa đã cùng anh ta uống rất nhiều loại thức uống bữa sáng, sau đó xác định cậu ta thích vị sữa đậu nành nhất, nhưng lại dần dần quên mất, bản thân mình trước kia không hề thích uống sữa đậu nành.
Trì Tiểu Trì cũng không thích uống sữa đậu nành, đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt.
Cậu tự mua cho mình một phần cháo đậu đỏ, mua cho Dương Bạch Hoa hai ly sữa đậu nành.
Trong lúc chờ đóng gói, Trì Tiểu Trì hỏi hệ thống một cách tràn đầy hi vọng: “Uống hết hai ly sữa đậu nành này, anh ta có thể tăng bao nhiêu độ hảo cảm?”
Hệ thống: “…”
Giọng điệu này đơn giản như đang nghiên cứu thảo luận làm sao để nuôi heo một cách khoa học vậy.
Có điều Trì Tiểu Trì điều chỉnh cảm xúc không tệ lắm, xem ra chuyện ở nghĩa trang không ảnh hưởng đến cậu ấy quá nhiều.
Lúc Trì Tiểu Trì quay về xe thì tác dụng của thẻ thôi miên đã hết, Dương Bạch Hoa đã tỉnh lại, đang nghịch điện thoại ở ghế sau.
Trình Nguyên cười híp mắt, lắc lắc hai ly sữa đậu nành trong tay: “Sợ anh tỉnh ngủ sẽ đói, hai ly này đều mua cho anh cả đấy. Lát nữa mua thêm mấy cái bánh bao rồi ăn luôn.”
Dương Bạch Hoa vừa mở mắt đã mất 13 điểm hảo cảm, thái độ với Trình Nguyên lúc đầu chỉ nhàn nhạt, nhưng giờ ngửi mùi sữa đậu nành, trong lòng ấm áp, lại thấy nụ cười trong sáng của Trình Nguyên, độ hảo cảm lại tăng lên 3 điểm: “Ngoan.”
Trì Tiểu Trì nói với hệ thống: “Đó cậu nhìn xem, 62 điểm, đạt tiêu chuẩn.”
Hệ thống: “… Làm người phải có chút cầu tiến.”
Hệ thống cảm thấy mình giống như một ông bố già đang tận tình khuyên bảo đứa con trai ngốc nghếch mới vừa đạt tiêu chuẩn đã đắc chí vậy.
Trì Tiểu Trì: “Bắn pháo hoa chúc mừng nào.”
Hệ thống nói: “Đừng nghịch ngợm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Được thôi. Đổi ít đường thêm vào bát cháo đậu đỏ cho tôi đi, lúc nãy quên cho thêm.”
Hệ thống hơi tuyệt vọng: “Cậu Trì, cậu coi độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ thành cái gì vậy?”
Trì Tiểu Trì vững vàng đáp: “Coi thành điểm số chứ gì nữa. Cậu nói đổi được tôi mới đổi chứ.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống đột nhiên có hơi hối hận vì đã để Trì Tiểu Trì biết sự tồn tại của kho đổi đạo cụ.
Hệ thống dùng 1 điểm độ hảo cảm đổi non nửa thìa đường trong kho hàng cho vào bát cháo, còn chịu khó khuấy đều.
Dương Bạch Hoa ngồi phía sau cứ nhìn Trình Nguyên qua gương chiếu hậu, vài lần muốn nói lại thôi.
Trì Tiểu Trì mặc kệ anh ta xoắn xuýt một lúc rồi mới làm bộ quan tâm: “Sao vậy lão Dương? Say xe hả?”
Dương Bạch Hoa hạ quyết tâm.
Anh ta nghiêng người về phía trước, hỏi: “Dạo này em có bận không?”
“Bận chứ. Bận lắm luôn.”
Nói thì nói vậy nhưng giọng Trì Tiểu Trì tràn đầy sức sống, có ý làm nũng.
Dương Bạch Hoa lại hỏi: “Bài hát viết đến đâu rồi?”
Ban đầu Trì Tiểu Trì định nói liên tục, nhưng cậu hiểu Dương Bạch Hoa là dân văn phòng, chẳng có hứng thú gì với chuyên ngành của cậu nên lại nuốt hết lời định nói vào: “Vẫn đang viết lời.”
Dương Bạch Hoa nói: “Tiểu Trình, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
“Anh nói đi.”
Dương Bạch Hoa nói: “Bố mẹ và chị ba của anh tuần sau lên chơi. Bây giờ em đang bận sáng tác ca khúc mới, mà chị ba chắc sẽ mang cả con nhỏ theo, cứ nhao nhao ầm ĩ ảnh hưởng đến em thì không hay.”
Trì Tiểu Trì tràn đầy phấn khởi đi phân tích với hệ thống: “Nhìn thấy chưa, đang đuổi tôi đi đó.”
Hệ thống không nói gì.
Câu này của Trì Tiểu Trì cũng không phải là vô căn cứ. Thời điểm này Dương Bạch Hoa vẫn chưa ngả bài với người nhà.
Nói đúng ra là đến tận khi Dương Bạch Hoa kết hôn với một cô gái con lai xinh đẹp, ngoại trừ bố mẹ và em họ Tiểu Yến của Dương Bạch Hoa thì chẳng ai biết anh ta từng là người đồng tính.
Trong tuyến thế giới này, cho dù là người bao dung như nguyên chủ cũng biết Dương Bạch Hoa lấy cớ này thật chẳng ra gì.
Bọn họ vốn đã cãi nhau vì chuyện anh trai Trình Nguyên tặng xe cho cậu ta, Trình Nguyên lại oán trách thêm một câu “Em khiến anh mất mặt như vậy à”, hai người lời qua tiếng lại mấy câu, ầm ĩ gay gắt, đêm hôm đó Dương Bạch Hoa còn ra ngủ ở ghế sofa.
May mà Trình Nguyên bao dung lại không thù dai, sáng sớm hôm sau liền ôm chăn gối lăn lên ghế sofa, chủ động làm hòa với Dương Bạch Hoa.
Cậu ta cầm điện thoại, dựa vào ngực Dương Bạch Hoa nói: “Anh xem nè, cuối tuần này em đến nhà bạn học, ở đó một tuần. Anh cũng đừng giận nữa nhé.”
Trì Tiểu Trì tiếp nhận tin tức từ tuyến thế giới, khi nhìn đến đoạn này, cậu nghĩ, anh bạn nhỏ à, sợ là cách làm của cậu không ổn rồi.
Nếu có tâm tình bất mãn đương nhiên cậu có thể diễn đạt ra, nhưng diễn đạt như thế nào thì phải đúng cách.
Trì Tiểu Trì dừng một chút, không lập tức đồng ý.
Dương Bạch Hoa cảm thấy bất an, quan sát vẻ mặt của Trì Tiểu Trì trong gương chiếu hậu.
Không lâu sau, Trì Tiểu Trì nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng: “Vâng.”
Cậu khẽ cọ sát đầu ngón tay lên vô lăng bọc da: “Bố mẹ chắc chắn là không thích ở khách sạn, các cụ hay chê đắt mà. Khách sạn gần nhà chúng ta điều kiện lại không tốt lắm, họ lặn lội đường xa đến đây một chuyến, để họ dùng nhà vệ sinh công cộng, rồi đến cả nước nóng để tắm cũng không đầy đủ 24/24h, thực sự là không ổn.”
Nói một hơi dài xong, cậu đưa mắt nhìn Dương Bạch Hoa qua gương chiếu hậu, nở nụ cười yếu ớt tràn ngập an ủi.
Chợt hàng mi dài của cậu rủ xuống, ánh vàng ấm áp của đèn đường hắt lên trên mặt.
“Nhưng trong nhà cũng chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách thôi, đến lúc đó bố mẹ ngủ trong phòng ngủ rồi, anh thì ngủ ở ghế sofa, có cần chuẩn bị thêm hai tấm đệm cho chị ba và đứa nhỏ nhà chị ấy không anh?”
Nghĩ linh tinh một lát, cậu lại ngước nhìn Dương Bạch Hoa trong gương để trưng cầu ý kiến.
Nhưng chỉ mới qua một hai câu mà vành mắt Trì Tiểu Trì đã hơi hơi ửng đỏ, đáy mắt ngập hơi nước, bị ánh sáng ngoài cửa xe nhoáng lên, sáng kinh người.
Phát hiện mình hơi sơ xuất, Trì Tiểu Trì lập tức dời mắt, hắng giọng một cái, giống như muốn che giấu điều gì.
Dương Bạch Hoa hơi giật mình: “…Tiểu Trình.”
Nhận ra mình bị phát hiện, Trình Nguyên bất đắc dĩ lại nhìn thẳng vào Dương Bạch Hoa, híp mắt cười dịu dàng, ra hiệu mình không sao.
Đối diện với đôi mắt ấy, trái tim Dương Bạch Hoa gần như bị hòa tan.
… Cậu ấy biết mình khó xử, biết mình chưa sẵn sàng ngả bài với bố mẹ, cho nên rõ ràng đau khổ nhưng vẫn cố gắng chiều theo ý mình.
Một sợi dây gọi là áy náy quấn lên trái tim Dương Bạch Hoa.
Dương Bạch Hoa nói: “Tiểu Trình, anh tìm khách sạn cho em ở nhé.”
Trì Tiểu Trì không từ chối, cậu nói mang theo chút giọng mũi như làm nũng: “Ừm, em muốn chỗ tốt, muốn khách sạn năm sao.”
Dương Bạch Hoa bị chọc cười, cũng phối hợp với cậu nói: “Rồi rồi rồi, khách sạn năm sao.”
Hệ thống rất kinh ngạc.
Màn diễn này là chân chân chính chính hợp người hợp cảnh.
Tất cả biểu cảm của Trì Tiểu Trì đều hợp lý đến kinh người, ngay cả ánh sáng hắt bên ngoài cửa sổ cũng bị cậu lợi dụng đến cực hạn.
Nếu như đây là studio, trong bất kỳ hình ảnh từ góc độ nào mà camera quay được thì nét mặt của cậu ấy đều hoàn mỹ.
Hệ thống từng vội vàng quét qua tư liệu của Trì Tiểu Trì, biết trước khi xuyên qua thì cậu có xuất thân là người mẫu, cũng là diễn viên với vô số fan và anti fan.
26 tuổi, xuất thân người mẫu, tổng hợp phân tích các loại số liệu thì Trì Tiểu Trì hẳn là một minh tinh dựa vào gương mặt để hút fan chứ không phải diễn xuất.
Nhưng thực tế dường như không phải vậy.
Hệ thống quyết định bớt chút thời gian nghiên cứu kỹ hơn về Trì Tiểu Trì, nhanh chóng kết thúc thời gian rèn luyện, đề cao hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ.
So với những hệ thống khác, lúc làm nhiệm vụ 061 luôn luôn coi trọng hiệu suất.
Mà màn diễn vừa rồi của Trì Tiểu Trì có thu hoạch khá tốt.
Cậu vui mừng nói: “Hệ thống, hệ thống, độ hảo cảm tăng 15 điểm, trị giá hối hận tăng 6 điểm.”
Hệ thống cũng nhận được thông báo liên tiếp: “Ừm, cố lên.”
Trì Tiểu Trì: “Quy tắc cũ, đổi tấm thẻ nào.”
Hệ thống: “…” Đâu ra cái quy tắc cũ này vậy.
Trì Tiểu Trì: “15 điểm đổi được thẻ gì?… À mà thôi, tối về nhà gửi cho tôi tư liệu của kho đổi đồ, tự tôi xem.”
Hệ thống: “…Ừm.”
Trì Tiểu Trì lại hỏi: “Thẻ không dùng hết có mang theo đến thế giới sau được không?”
Hệ thống: “…Được.”
Trì Tiểu Trì càng vui vẻ: “Thế thì tốt quá. Trong kho có tất cả bao nhiêu thẻ, nếu tôi thu thập đủ bộ có được thưởng gì không?”
Hệ thống không thể không nhắc nhở cậu: “Cậu Trì, chúng tôi là hệ thống tiêu chuẩn, không phải game sưu tầm thẻ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi thích chơi trò sưu tầm thẻ. Lúc trước trong điện thoại của tôi có một game tên là ‘Triệu hồi Ma Thần’, có tất cả 513 thẻ anh hùng, chỉ còn 6 cái nữa là đủ bộ rồi.”
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì buồn bã nói: “… Giờ tôi gặp chuyện này, không biết phải mất bao lâu nữa mới sưu tầm đủ bộ.”
Đối với một người đam mê sưu tầm thì chuyện này quả thực là quá tàn nhẫn.
Hệ thống không để ý tới cậu, Trì Tiểu Trì cũng nhún vai lờ đi.
Đã gần đến nơi.
Khu chung cư nhỏ hai người thuê không có chỗ gửi xe miễn phí nên Trì Tiểu Trì đỗ xe bên lề đường ngoài chung cư.
Lúc rút chìa khóa ra, Trì Tiểu Trì nghiêng mặt, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Trình Nguyên trong gương ô tô.
Lúc bình thường khóe môi của cậu ta cũng hơi nhếch lên, y như một mầm non được tình yêu tẩm bổ đến trong veo như nước.
Có ai ngờ rằng một thanh niên đơn thuần đến vậy không bao lâu nữa lại mắc bệnh trầm cảm, ba năm sau cắt động mạch tự sát trong một trấn nhỏ ở nước ngoài.
…………………
(1) “Sinh ở Tô Hàng, chôn ở Bắc Mang”: Tô Hàng là ghép của Tô Châu và Hàng Châu. Tô Châu có nhiều phụ nữ đẹp, còn Hàng Châu thì có phong cảnh đẹp. Núi Bắc Mang nằm ở huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc – nơi có rất nhiều lăng mộ hoàng gia triều Hán, Ngụy, Tần.
(2) Chữ Mang (邙): Trên biển nghĩa trang chữ “Mang” trong “Bắc Mang” bị mất nửa bên trái (亡), chỉ còn nửa bên phải (阝) nhìn giống cái tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook