Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
-
Chương 262: Thế giới mới hoàn mỹ
Con trai ở đầu dây bên kia đương nhiên không biết trong nước xảy ra chuyện gì, vui vẻ nói: “Vâng, ba chưa từng ra nước ngoài nên không biết. Muốn đến Mỹ phải chuẩn bị ít nhất là nửa tháng, thủ tục này nọ rất phức tạp, nếu ba nói sớm một chút thì con ở trong nước đã làm cho ba rồi. Nếu được thì ba sang đây đi, con rất nhớ ba…”
Chu Thủ Thành diễn vài câu phụ tử tình thâm với con trai, sau đó ngơ ngác cúp máy.
Ông nhìn điện thoại, bóp lông mày, suy nghĩ một lúc lâu, thần thái dần dần thả lỏng.
…Chu Thủ Thành quay về.
Chẳng ai ngờ sau một ngày lặn tăm không thấy mặt mũi, Chu Thủ Thành lại ăn mặc chỉnh tề, chủ động đến đồn công an, xin được bảo vệ, công bố có người đang lên án và tung tin đồn gây bất lợi cho mình.
Những lời lên án đó đều là lời vô căn cứ.
Tử Ngọc đưa Chu Thủ Thành đến phòng thẩm vấn.
Vẻ mặt của Lão Đới vô cùng tệ, hỏi Chu Thủ Thành: “Anh thật sự chưa từng làm những chuyện kia?”
Chu Thủ Thành chân thành nói: “Chưa từng.”
Lão Đới đập một cái đùng lên mặt bàn: “Vậy anh trốn làm gì?”
Chu Thủ Thành há mồm nói: “Nếu anh bị người ta vu cáo, tâm lý trốn tránh chẳng phải là quá bình thường sao? Sức mạnh dư luận ghê gớm, một đời thanh danh thuần khiết của Chu Thủ Thành tôi, đến khi sắp về hưu lại gặp chuyện như vậy, tôi tạm thời không muốn đối mặt. Nhưng hiện tại tôi đã nghĩ thông rồi.”
Lão Đới híp mắt: “Tôi thấy anh bị người vu cáo nhưng vẫn không tức giận cơ mà.”
Chu Thủ Thành lấy nhu thắng cương: “Tôi không phải con nít, biết tức giận cũng vô tác dụng. Hiện tại chẳng phải quan trọng nhất là giải quyết vấn đề hay sao?”
Lão Đới cũng không nhiều lời với Chu Thủ Thành, nói thẳng vào chủ đề: “Có người nghe thấy chính ông chủ động thừa nhận, tất cả những chuyện xấu xa với học sinh đều là ông làm có phải không?”
Chu Thủ Thành bình tĩnh nói: “Đó là nói nhảm.”
Lỡi Đới nhìn thẳng vào mắt Chu Thủ Thành, cũng khó nhận ra cái người bình tĩnh quá đáng này rốt cục là đang nói thật hay giả.
Chu Thủ Thành không sợ đối phương nhìn mình, tiếp tục đặt ra nghi vấn: “Trên đời này, lẽ nào còn có thể vì nói nhảm mà định tội hay sao?”
Tử Ngọc đặt bút xuống: “Khi ông rời đi, chúng tôi đã xin lệnh tiến hành khám xét tiến vào nhà của ông, tìm được một cái ráp trải giường có dính máu. Ông muốn giải thích thế nào?”
“Ráp trải giường dính máu?”
Chu Thủ Thành ngưng mày suy nghĩ trong phút chốc, sau đó lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “À, mấy người nói cái ráp trải giường kia à? Đó là do một học sinh đến nhà tôi học phụ đạo, chân bị quẹt trúng, máu chảy không ít nên dính trên ráp trải giường, tẩy cũng không sạch, tôi cứ dùng tạm thôi. Cô cũng biết mà, tôi là một thầy giáo, tiền lương cũng có chút đỉnh, chưa tới mức có thể tùy tiện vứt bỏ một cái ráp trải giường chỉ vì như vậy. Không tin thì cô cứ cho người đi hỏi thăm đứa trẻ kia.”
Dứt lời, ông nhướng mày, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối và đau đớn: “Đúng rồi, thật xin lỗi, đứa bé kia hình như hiện tại đã qua đời.”
Bút bi trong tay Tử Ngọc vang lên một tiếng răng rắc.
Mặt của Lão Đới có chút vặn vẹo: “Anh đang khiêu khích chúng tôi sao?”
Chu Thủ Thành lịch sự phủ nhận: “Không có, anh hiểu lầm rồi. Tôi cho rằng chuyện cấp bách là nên tìm người bị hại đến để rửa sạch oan khuất cho tôi. Cũng không thể để người khác tùy tiện lấy một đoạn ghi âm có giọng nói tương tự tôi từ trên mạng để xem là bằng chứng?”
Sự bình tĩnh đến đáng sợ này của Chu Thủ Thành thậm chí khiến phán đoán của Lão Đới sinh ra vài phần dao động.
Tử Ngọc: “Ý của anh là có người vu oan hãm hại anh?”
“Chẳng phải thế sao?” Chu Thủ Thành giang tay ra, miệng lưỡi lưu loát, “Mỗi một học sinh đối với tôi đều là báu vật quý giá. Tôi không thể tổn thương bọn họ.”
Sắc mặt của Tử Ngọc càng lạnh: “Vậy anh giải thích cho tôi biết tại sao lại quấy rối đứa bé nhà hàng xóm?”
Mẫy chữ “Đứa bé nhà hàng xóm” kích thích Chu Thủ Thành, khiến ông nhớ đến một vài chuyện vô cùng buồn nôn.
Sắc mặt của Chu Thủ Thành có thể thấy rõ đang rất khó chịu: “Cô nói Trì Tiểu Trì đó hả?…Tôi nói cái gì không nên nói với em ấy sao? Tựa như mời em ấy ngủ chung với tôi?”
Tử Ngọc nghẹn lời: “Anh—”
“Đúng vậy, tôi thích trẻ em, thậm chí có thể nói là yêu. Cho nên có lúc sẽ biểu đạt hơi quá khích.” Chu Thủ Thành nói như đinh đóng cột, “Nhưng đều trong phạm vi bình thường. Mấy người cắt câu lấy nghĩa như vậy thật sự khiến một người giáo viên lâu năm như tôi phải rét lạnh.”
Chu Thủ Thành rất tự tin mình sẽ không bị phạt, cũng đám đánh cuộc kèo này, những người bị ông làm hại đều biết rõ trong tay ông nắm giữ cái gì, bởi vậy căn bản không có can đảm đứng ra thừa nhận trước đây mình từng bị xâm hại.
Cho dù bị dư luận chửi bới thì ông cũng không sợ.
Dù sao những người bị hại tuôn ra chuyện này cũng chỉ sảng khoái được một lúc, sau đó sẽ xui xẻo cả đời ở nơi địa phương nhỏ xíu này, bị chọt cột sống cả đời.
Lui 10 ngàn bước mà nói thì thật sự chỉ có đứa trẻ nào đầu bị úng nước mới đứng ra làm chứng, theo hiểu biết của ông, với trình độ pháp luật hiện tại của quốc gia, việc xử phạt tội cưỡng dâm – hiếp dâm – ấu dâm cũng chỉ dừng lại ở khái niệm nữ giới.
Đáng tiếc duy nhất chính là không thể tiếp tục dạy học được nữa, cũng không thể quay về nhà được nữa.
Pháp luật không thể trừng phạt ông, nhưng e rằng những vị phụ huynh kia sẽ dùng nước bọt để dìm chết ông.
Nhưng ông có thể ra nước ngoài nương tựa vào con trai, còn đồn công an phải ngoan ngoãn viết giấy chứng minh ông không phạm tội.
Quả nhiên vì dẹp loạn sự phẫn nộ của quần chúng, Chu Thủ Thành bị trường học khai trừ.
Nửa tháng kế tiếp, ngoại trừ các phụ huynh đến khu chung cư gây sự, tình hình quả nhiên chậm rãi lắng xuống.
Những đứa trẻ chưa bị hại thì đầu óc mơ hồ, những đứa trẻ bị hại thì đa phần cũng bị bộ dáng như trời sập xuống của cha mẹ hù dọa, nói năng cũng trở nên thận trọng.
Còn phụ huynh nóng tính thì đi thăm dò tài liệu liên quan đến pháp luật, cũng từ từ tỉnh táo trở lại, không còn nhắc đến chuyện này.
Chỉ có người mẹ của cậu học sinh nghi tự sát vì Chu Thủ Thành đến tòa án khởi tố, muốn Chu Thủ Thành giết người đền mạng, nhưng vì chứng cứ không đủ nên không thể thành lập án.
Tinh thần của bà bị tổn thương nặng nề, ngày ngày đi xung quanh gần khu chung cư.
Theo người biết chuyện kể lại, trong người bà có giấu một con dao gọt hoa quả, bảo rằng chỉ cần gặp được Chu Thủ Thành thì sẽ đòi mạng ông ta.
Cho dù sau đó có cảnh sát nhúng tay, nhưng để tránh cho phiền phức tăng thêm, Chu Thủ Thành vẫn mang đầy đủ hồ sơ ra ngoại tỉnh, tìm dịch vụ đáng tin, ở khách sạn gần một tháng, tiêu không ít tiền, cuối cùng cũng xem như làm được thị thực 10 năm qua lại nước Mỹ.
Chỉ khi trời tối yên tĩnh, cảm giác ấm ức nỏng nảy mới dâng lên trong lòng ông, khiến ông trằn trọc trở mình, hậm hực đến mức đập đầu vào gối.
Hoa viên xinh đẹp của ông bị tiết lộ, cành lá đóa hoa đều bị bẻ đi, bị người không biết thưởng thức đạp xuống lòng bàn chân, tùy ý khinh miệt nhục mạ.
Cũng may thị thực của ông được giải quyết nhanh chóng, triệt tiêu nỗi bi thương khó qua này trong lòng ông.
Nhấc theo hành lý đơn giản, bước lên máy bay, Chu Thủ Thành nhìn ra những áng mây ngoài cửa sổ, bi thương mà suy nghĩ, ông phải bắt đầu tháng ngày lang bạt rồi.
…Nhưng ngẫm lại chỗ tốt thì dù thế nào ông vẫn còn một mái nhà để trở về.
Con trai muốn định cư lâu dài ở nước ngoài. Anh mua một căn nhà hai phòng, cơ sở hạ tầng cũng không tệ, mà chỉ cách hai mươi phút đi xe đến chỗ làm, ngoại trừ mua sắm hơi bất tiện thì những phương diện khác đều rất thuận tiện.
Con trai ân cần đón tiếp cha mình: “Ba, sao đột nhiên muốn đến đây?”
Bàn tay cầm tách trà của Chu Thủ Thành khẽ run, chợt cười hỏi ngược lại: “Sao vậy, ghét bỏ ba của con à?”
Con trai vừa định nói chuyện thì con dâu đã bưng đĩa hạt dưa đến, cười nói: “Ba, miệng của ảnh vụng về, không phải ý này đâu. Ba đến là tụi con mừng lắm, nhưng nếu sớm biết ba muốn đến thì tụi con nên dọn sân một chút, thuận tiện để ba ra sân tắm nắng.”
Chu Thủ Thành sáng mắt, đứng dậy xắn tay áo muốn ra vườn sau: “Dọn sân à? Ba từng học dọn vườn trong trường, để ba giúp tụi con.”
Con dâu kinh ngạc ấy da một tiếng: “Ba mới đi đường xa mệt nhọc, cứ nghỉ ngơi trước đã…”
Đang lúc nói chuyện thì Chu Thủ Thành đã đến cửa sau.
Con trai dùng cùi chỏ thúc vào vợ: “Nhìn thấy chưa, em mới là ăn nói vụng về ấy.”
Con dâu nổi giận: “Đi kéo ba anh về đi. Ba anh đến đây du lịch, mới vừa đến nơi đã bắt ba làm việc, không thấy kỳ cục à?”
Con trai nhìn bóng lưng của ba một cách sùng bái, nói: “Anh đi dạy ba cách dùng máy cắt cỏ đây.”
“Ấy da!”
“Em không cần xen vào. Ba anh là mệnh lao lực, trời sinh đã không chịu ở yên một chỗ, mùa đông hay mùa hè đều sẽ đưa học sinh về nhà phụ đạo. Em không cho ba làm chút gì thì mới là lấy mạng của ba đấy.”
Chu Thủ Thành đưa lưng về phía con trai và con dâu, nho nhỏ thở phào một cái.
Trường học chỉ biết số di động cũ của con trai ông, bây giờ con trai đã thay số mới, đương nhiên không liên lạc được, cũng khiến Chu Thủ Thành an tâm một chút.
Đến nơi này ông có thể rời xa thị phi, hưởng thụ một chút hạnh phúc tuổi già.
Chu Thủ Thành ở lại nơi này của con trai.
Con trai và con dâu ở đây đều có công việc, ban đầu con trai không quá an tâm để ông ở nhà một mình, nhưng rất nhanh mọi việc đều bình thường trở lại.
Chu Thủ Thành từng học tiếng anh, nhanh chóng hòa nhập vào môi trường, có thể xem tin tức và đọc báo, cùng người khác giao lưu cũng không gặp vấn đề gì lớn, thậm chí có một ngày ông còn tự mình tản bộ đến nhà thờ gần đó để ngắm cảnh chụp ảnh.
Một tháng tiêu dao vui sướng cứ như vậy mà trôi qua.
Chu Thủ Thành tích cực học tập như vậy không phải vì lý do gì khác, mà chỉ vì sợ mình tỏ ra không thích ứng hoàn cảnh thì con trai sẽ có cớ đuổi mình về nước.
Như lúc mới đến đây, ông không quen với ẩm thực nước ngoài, bị táo bón cũng không dám nói với con trai, chỉ giấu diếm như ăn trộm, nửa đêm cắn răng tự giải quyết.
Cũng may thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất.
Chuyện trong nước đã nhàn nhạt một chút trong tâm lý của Chu Thủ Thành, tuy rằng nhớ đến vẫn hơi âm ỉ đau nhưng cũng không gian nan như trước.
Ông phát hiện nước Mỹ là một nơi khá tốt, mạng không bị nghẽn như Trung Quốc, động một chút là 404, ở Mỹ có thể vào bất cứ trang web nào. Chu Thủ Thành dùng máy tính xách tay mà mình mang đến để lướt mạng, chọn tới chọn lui thế là bấm vào một cửa sổ nhỏ không biết tên, tiến vào một trang web rất hợp khẩu vị của ông.
Chu Thủ Thành chỉ lo trang web này sẽ đột nhiên biến mất, vì vậy tràn đầy phấn khởi mà lưu lại vài tấm ảnh.
Một tuần lễ sau, hai đứa bé nhà hàng xóm chơi đá bóng, bóng bay qua vách tường ở sân sau, là Chu Thủ Thành nhặt thay bọn họ.
Bảo mẫu dẫn theo hai đứa bé tóc vàng mắt xanh nhấn chuông cửa để xin lại bóng, lúc này Chu Thủ Thành ôm bóng, quan sát khuôn mặt đáng yêu trắng nõn của bọn nhỏ, trong lòng hơi ngứa.
…Nói không chừng nơi này cũng có thể trồng ra một mảnh vườn hoa.
Bảo mẫu mập mạp dường như nhận ra sắc mặt của ông hơi kỳ lạ, cố ý liếc mắt nhìn ông, Chu Thủ Thành cũng không quá để bụng.
Ông đi vào trong nhà, tiếp tục dùng máy hút bụi dọn dẹp nhà cho con trai.
Nửa tiếng sau, chuông cửa bị người bấm một lần nữa.
Nhưng lần này tiếng chuông lại lạnh băng, vang lên liên tiếp, vô cùng gấp rút, chẳng khác nào như đang đòi mạng.
Chu Thủ Thành tiến đến cạnh cửa, hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài là một người đàn ông, dùng tiếng Anh để báo danh tính, đại khái là anh ta thuộc ban ngành nào đó, nhưng tốc độ nói chuyện của đối phương quá nhanh, lại mang theo khẩu âm, với trình độ của Chu Thủ Thành chỉ nghe hiểu thông tin quan trọng.
…Cảnh sát nước Mỹ?
Chu Thủ Thành tự cảm thấy mình không làm gì sai, mà người Mỹ từ trước đến nay luôn là chuyện bé xé to, có chút chuyện cũng thích báo cảnh sát, nói không chừng vì không quen biết ông, tưởng ông là tên trộm chui vào nhà.
Vì vậy ông tiện tay mở cửa ra.
Chu Thủ Thành cầm hộ chiếu của mình, khách khí hỏi: “Các anh chị có việc gì không?”
Người tới là hai viên cảnh sát, một nam một nữ, làm theo thông lệ: “Có người báo cáo ông có hành động nhìn trộm không đúng mức với đứa bé nhà hàng xóm.”
Chu Thủ Thành ngẩn ra, trong đầu hiện lên dáng dấp mập mạp của bảo mẫu kia, tiện đà cảm thấy dở khóc dở cười.
Người Mỹ nhạy cảm vậy sao?
Ông thản nhiên đáp: “Đây là hiểu lầm. Tôi nghĩ người phụ nữ kia có chút nhạy cảm.”
Nữ cảnh sát nói: “Nhưng ở chỗ của chúng tôi có ghi chép về ông.”
Chu Thủ Thành mê man: “Ghi chép cái gì?”
“Thưa ông, xin hỏi có phải một tuần trước ông sử dụng mạng để truy cập một trang web ấu dâm, tải xuống một vài bức ảnh có nội dung không phù hợp đúng không?” Nam cảnh sát hỏi, “Hay là trong nhà này còn những người khác nữa?”
Khóe miệng của Chu Thủ Thành cứng lại: “Mấy người…dựa vào đâu mà nói vậy? Có chứng cứ gì?”
Nam cảnh sát nói: “Trang web kia là một trong những trang web được bên chính phủ tiếp quản để giám sát, mục đích là phát hiện những kẻ nghiện ấu dâm.”
Trong lòng của Chu Thủ Thành như bùng cháy, đôi mắt trừng lớn: “Mấy người đang vi phạm khi thực thi pháp luật đấy! Mấy người dựa vào gì mà quản chế máy tính của người khác? Huống hồ là tôi tiến vào trang web kia chỉ là bấm nhầm vào! Tải ảnh cũng chỉ là tò mò mà thôi!”
Ông nghĩ, chỉ là vài tấm ảnh, đối phương có lẽ sẽ không liệt mình vào đối tượng cần phải quan sát đặc biệt.
Quả nhiên nữ cảnh sát nói: “Đúng vậy, chúng tôi quả thật không thể loại trừ khả năng có sự hiểu lầm, nhưng vì có người báo cáo nên chúng tôi vẫn phải đến để điều tra theo thông lệ.”
Chu Thủ Thành còn chưa kịp thả lỏng thì nam cảnh sát đã nói tiếp một câu: “…Cho nên chúng tôi cần phải lập tức kiểm tra nội dung máy tính của ông, mời ông phối hợp.”
Chu Thủ Thành diễn vài câu phụ tử tình thâm với con trai, sau đó ngơ ngác cúp máy.
Ông nhìn điện thoại, bóp lông mày, suy nghĩ một lúc lâu, thần thái dần dần thả lỏng.
…Chu Thủ Thành quay về.
Chẳng ai ngờ sau một ngày lặn tăm không thấy mặt mũi, Chu Thủ Thành lại ăn mặc chỉnh tề, chủ động đến đồn công an, xin được bảo vệ, công bố có người đang lên án và tung tin đồn gây bất lợi cho mình.
Những lời lên án đó đều là lời vô căn cứ.
Tử Ngọc đưa Chu Thủ Thành đến phòng thẩm vấn.
Vẻ mặt của Lão Đới vô cùng tệ, hỏi Chu Thủ Thành: “Anh thật sự chưa từng làm những chuyện kia?”
Chu Thủ Thành chân thành nói: “Chưa từng.”
Lão Đới đập một cái đùng lên mặt bàn: “Vậy anh trốn làm gì?”
Chu Thủ Thành há mồm nói: “Nếu anh bị người ta vu cáo, tâm lý trốn tránh chẳng phải là quá bình thường sao? Sức mạnh dư luận ghê gớm, một đời thanh danh thuần khiết của Chu Thủ Thành tôi, đến khi sắp về hưu lại gặp chuyện như vậy, tôi tạm thời không muốn đối mặt. Nhưng hiện tại tôi đã nghĩ thông rồi.”
Lão Đới híp mắt: “Tôi thấy anh bị người vu cáo nhưng vẫn không tức giận cơ mà.”
Chu Thủ Thành lấy nhu thắng cương: “Tôi không phải con nít, biết tức giận cũng vô tác dụng. Hiện tại chẳng phải quan trọng nhất là giải quyết vấn đề hay sao?”
Lão Đới cũng không nhiều lời với Chu Thủ Thành, nói thẳng vào chủ đề: “Có người nghe thấy chính ông chủ động thừa nhận, tất cả những chuyện xấu xa với học sinh đều là ông làm có phải không?”
Chu Thủ Thành bình tĩnh nói: “Đó là nói nhảm.”
Lỡi Đới nhìn thẳng vào mắt Chu Thủ Thành, cũng khó nhận ra cái người bình tĩnh quá đáng này rốt cục là đang nói thật hay giả.
Chu Thủ Thành không sợ đối phương nhìn mình, tiếp tục đặt ra nghi vấn: “Trên đời này, lẽ nào còn có thể vì nói nhảm mà định tội hay sao?”
Tử Ngọc đặt bút xuống: “Khi ông rời đi, chúng tôi đã xin lệnh tiến hành khám xét tiến vào nhà của ông, tìm được một cái ráp trải giường có dính máu. Ông muốn giải thích thế nào?”
“Ráp trải giường dính máu?”
Chu Thủ Thành ngưng mày suy nghĩ trong phút chốc, sau đó lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “À, mấy người nói cái ráp trải giường kia à? Đó là do một học sinh đến nhà tôi học phụ đạo, chân bị quẹt trúng, máu chảy không ít nên dính trên ráp trải giường, tẩy cũng không sạch, tôi cứ dùng tạm thôi. Cô cũng biết mà, tôi là một thầy giáo, tiền lương cũng có chút đỉnh, chưa tới mức có thể tùy tiện vứt bỏ một cái ráp trải giường chỉ vì như vậy. Không tin thì cô cứ cho người đi hỏi thăm đứa trẻ kia.”
Dứt lời, ông nhướng mày, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối và đau đớn: “Đúng rồi, thật xin lỗi, đứa bé kia hình như hiện tại đã qua đời.”
Bút bi trong tay Tử Ngọc vang lên một tiếng răng rắc.
Mặt của Lão Đới có chút vặn vẹo: “Anh đang khiêu khích chúng tôi sao?”
Chu Thủ Thành lịch sự phủ nhận: “Không có, anh hiểu lầm rồi. Tôi cho rằng chuyện cấp bách là nên tìm người bị hại đến để rửa sạch oan khuất cho tôi. Cũng không thể để người khác tùy tiện lấy một đoạn ghi âm có giọng nói tương tự tôi từ trên mạng để xem là bằng chứng?”
Sự bình tĩnh đến đáng sợ này của Chu Thủ Thành thậm chí khiến phán đoán của Lão Đới sinh ra vài phần dao động.
Tử Ngọc: “Ý của anh là có người vu oan hãm hại anh?”
“Chẳng phải thế sao?” Chu Thủ Thành giang tay ra, miệng lưỡi lưu loát, “Mỗi một học sinh đối với tôi đều là báu vật quý giá. Tôi không thể tổn thương bọn họ.”
Sắc mặt của Tử Ngọc càng lạnh: “Vậy anh giải thích cho tôi biết tại sao lại quấy rối đứa bé nhà hàng xóm?”
Mẫy chữ “Đứa bé nhà hàng xóm” kích thích Chu Thủ Thành, khiến ông nhớ đến một vài chuyện vô cùng buồn nôn.
Sắc mặt của Chu Thủ Thành có thể thấy rõ đang rất khó chịu: “Cô nói Trì Tiểu Trì đó hả?…Tôi nói cái gì không nên nói với em ấy sao? Tựa như mời em ấy ngủ chung với tôi?”
Tử Ngọc nghẹn lời: “Anh—”
“Đúng vậy, tôi thích trẻ em, thậm chí có thể nói là yêu. Cho nên có lúc sẽ biểu đạt hơi quá khích.” Chu Thủ Thành nói như đinh đóng cột, “Nhưng đều trong phạm vi bình thường. Mấy người cắt câu lấy nghĩa như vậy thật sự khiến một người giáo viên lâu năm như tôi phải rét lạnh.”
Chu Thủ Thành rất tự tin mình sẽ không bị phạt, cũng đám đánh cuộc kèo này, những người bị ông làm hại đều biết rõ trong tay ông nắm giữ cái gì, bởi vậy căn bản không có can đảm đứng ra thừa nhận trước đây mình từng bị xâm hại.
Cho dù bị dư luận chửi bới thì ông cũng không sợ.
Dù sao những người bị hại tuôn ra chuyện này cũng chỉ sảng khoái được một lúc, sau đó sẽ xui xẻo cả đời ở nơi địa phương nhỏ xíu này, bị chọt cột sống cả đời.
Lui 10 ngàn bước mà nói thì thật sự chỉ có đứa trẻ nào đầu bị úng nước mới đứng ra làm chứng, theo hiểu biết của ông, với trình độ pháp luật hiện tại của quốc gia, việc xử phạt tội cưỡng dâm – hiếp dâm – ấu dâm cũng chỉ dừng lại ở khái niệm nữ giới.
Đáng tiếc duy nhất chính là không thể tiếp tục dạy học được nữa, cũng không thể quay về nhà được nữa.
Pháp luật không thể trừng phạt ông, nhưng e rằng những vị phụ huynh kia sẽ dùng nước bọt để dìm chết ông.
Nhưng ông có thể ra nước ngoài nương tựa vào con trai, còn đồn công an phải ngoan ngoãn viết giấy chứng minh ông không phạm tội.
Quả nhiên vì dẹp loạn sự phẫn nộ của quần chúng, Chu Thủ Thành bị trường học khai trừ.
Nửa tháng kế tiếp, ngoại trừ các phụ huynh đến khu chung cư gây sự, tình hình quả nhiên chậm rãi lắng xuống.
Những đứa trẻ chưa bị hại thì đầu óc mơ hồ, những đứa trẻ bị hại thì đa phần cũng bị bộ dáng như trời sập xuống của cha mẹ hù dọa, nói năng cũng trở nên thận trọng.
Còn phụ huynh nóng tính thì đi thăm dò tài liệu liên quan đến pháp luật, cũng từ từ tỉnh táo trở lại, không còn nhắc đến chuyện này.
Chỉ có người mẹ của cậu học sinh nghi tự sát vì Chu Thủ Thành đến tòa án khởi tố, muốn Chu Thủ Thành giết người đền mạng, nhưng vì chứng cứ không đủ nên không thể thành lập án.
Tinh thần của bà bị tổn thương nặng nề, ngày ngày đi xung quanh gần khu chung cư.
Theo người biết chuyện kể lại, trong người bà có giấu một con dao gọt hoa quả, bảo rằng chỉ cần gặp được Chu Thủ Thành thì sẽ đòi mạng ông ta.
Cho dù sau đó có cảnh sát nhúng tay, nhưng để tránh cho phiền phức tăng thêm, Chu Thủ Thành vẫn mang đầy đủ hồ sơ ra ngoại tỉnh, tìm dịch vụ đáng tin, ở khách sạn gần một tháng, tiêu không ít tiền, cuối cùng cũng xem như làm được thị thực 10 năm qua lại nước Mỹ.
Chỉ khi trời tối yên tĩnh, cảm giác ấm ức nỏng nảy mới dâng lên trong lòng ông, khiến ông trằn trọc trở mình, hậm hực đến mức đập đầu vào gối.
Hoa viên xinh đẹp của ông bị tiết lộ, cành lá đóa hoa đều bị bẻ đi, bị người không biết thưởng thức đạp xuống lòng bàn chân, tùy ý khinh miệt nhục mạ.
Cũng may thị thực của ông được giải quyết nhanh chóng, triệt tiêu nỗi bi thương khó qua này trong lòng ông.
Nhấc theo hành lý đơn giản, bước lên máy bay, Chu Thủ Thành nhìn ra những áng mây ngoài cửa sổ, bi thương mà suy nghĩ, ông phải bắt đầu tháng ngày lang bạt rồi.
…Nhưng ngẫm lại chỗ tốt thì dù thế nào ông vẫn còn một mái nhà để trở về.
Con trai muốn định cư lâu dài ở nước ngoài. Anh mua một căn nhà hai phòng, cơ sở hạ tầng cũng không tệ, mà chỉ cách hai mươi phút đi xe đến chỗ làm, ngoại trừ mua sắm hơi bất tiện thì những phương diện khác đều rất thuận tiện.
Con trai ân cần đón tiếp cha mình: “Ba, sao đột nhiên muốn đến đây?”
Bàn tay cầm tách trà của Chu Thủ Thành khẽ run, chợt cười hỏi ngược lại: “Sao vậy, ghét bỏ ba của con à?”
Con trai vừa định nói chuyện thì con dâu đã bưng đĩa hạt dưa đến, cười nói: “Ba, miệng của ảnh vụng về, không phải ý này đâu. Ba đến là tụi con mừng lắm, nhưng nếu sớm biết ba muốn đến thì tụi con nên dọn sân một chút, thuận tiện để ba ra sân tắm nắng.”
Chu Thủ Thành sáng mắt, đứng dậy xắn tay áo muốn ra vườn sau: “Dọn sân à? Ba từng học dọn vườn trong trường, để ba giúp tụi con.”
Con dâu kinh ngạc ấy da một tiếng: “Ba mới đi đường xa mệt nhọc, cứ nghỉ ngơi trước đã…”
Đang lúc nói chuyện thì Chu Thủ Thành đã đến cửa sau.
Con trai dùng cùi chỏ thúc vào vợ: “Nhìn thấy chưa, em mới là ăn nói vụng về ấy.”
Con dâu nổi giận: “Đi kéo ba anh về đi. Ba anh đến đây du lịch, mới vừa đến nơi đã bắt ba làm việc, không thấy kỳ cục à?”
Con trai nhìn bóng lưng của ba một cách sùng bái, nói: “Anh đi dạy ba cách dùng máy cắt cỏ đây.”
“Ấy da!”
“Em không cần xen vào. Ba anh là mệnh lao lực, trời sinh đã không chịu ở yên một chỗ, mùa đông hay mùa hè đều sẽ đưa học sinh về nhà phụ đạo. Em không cho ba làm chút gì thì mới là lấy mạng của ba đấy.”
Chu Thủ Thành đưa lưng về phía con trai và con dâu, nho nhỏ thở phào một cái.
Trường học chỉ biết số di động cũ của con trai ông, bây giờ con trai đã thay số mới, đương nhiên không liên lạc được, cũng khiến Chu Thủ Thành an tâm một chút.
Đến nơi này ông có thể rời xa thị phi, hưởng thụ một chút hạnh phúc tuổi già.
Chu Thủ Thành ở lại nơi này của con trai.
Con trai và con dâu ở đây đều có công việc, ban đầu con trai không quá an tâm để ông ở nhà một mình, nhưng rất nhanh mọi việc đều bình thường trở lại.
Chu Thủ Thành từng học tiếng anh, nhanh chóng hòa nhập vào môi trường, có thể xem tin tức và đọc báo, cùng người khác giao lưu cũng không gặp vấn đề gì lớn, thậm chí có một ngày ông còn tự mình tản bộ đến nhà thờ gần đó để ngắm cảnh chụp ảnh.
Một tháng tiêu dao vui sướng cứ như vậy mà trôi qua.
Chu Thủ Thành tích cực học tập như vậy không phải vì lý do gì khác, mà chỉ vì sợ mình tỏ ra không thích ứng hoàn cảnh thì con trai sẽ có cớ đuổi mình về nước.
Như lúc mới đến đây, ông không quen với ẩm thực nước ngoài, bị táo bón cũng không dám nói với con trai, chỉ giấu diếm như ăn trộm, nửa đêm cắn răng tự giải quyết.
Cũng may thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất.
Chuyện trong nước đã nhàn nhạt một chút trong tâm lý của Chu Thủ Thành, tuy rằng nhớ đến vẫn hơi âm ỉ đau nhưng cũng không gian nan như trước.
Ông phát hiện nước Mỹ là một nơi khá tốt, mạng không bị nghẽn như Trung Quốc, động một chút là 404, ở Mỹ có thể vào bất cứ trang web nào. Chu Thủ Thành dùng máy tính xách tay mà mình mang đến để lướt mạng, chọn tới chọn lui thế là bấm vào một cửa sổ nhỏ không biết tên, tiến vào một trang web rất hợp khẩu vị của ông.
Chu Thủ Thành chỉ lo trang web này sẽ đột nhiên biến mất, vì vậy tràn đầy phấn khởi mà lưu lại vài tấm ảnh.
Một tuần lễ sau, hai đứa bé nhà hàng xóm chơi đá bóng, bóng bay qua vách tường ở sân sau, là Chu Thủ Thành nhặt thay bọn họ.
Bảo mẫu dẫn theo hai đứa bé tóc vàng mắt xanh nhấn chuông cửa để xin lại bóng, lúc này Chu Thủ Thành ôm bóng, quan sát khuôn mặt đáng yêu trắng nõn của bọn nhỏ, trong lòng hơi ngứa.
…Nói không chừng nơi này cũng có thể trồng ra một mảnh vườn hoa.
Bảo mẫu mập mạp dường như nhận ra sắc mặt của ông hơi kỳ lạ, cố ý liếc mắt nhìn ông, Chu Thủ Thành cũng không quá để bụng.
Ông đi vào trong nhà, tiếp tục dùng máy hút bụi dọn dẹp nhà cho con trai.
Nửa tiếng sau, chuông cửa bị người bấm một lần nữa.
Nhưng lần này tiếng chuông lại lạnh băng, vang lên liên tiếp, vô cùng gấp rút, chẳng khác nào như đang đòi mạng.
Chu Thủ Thành tiến đến cạnh cửa, hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài là một người đàn ông, dùng tiếng Anh để báo danh tính, đại khái là anh ta thuộc ban ngành nào đó, nhưng tốc độ nói chuyện của đối phương quá nhanh, lại mang theo khẩu âm, với trình độ của Chu Thủ Thành chỉ nghe hiểu thông tin quan trọng.
…Cảnh sát nước Mỹ?
Chu Thủ Thành tự cảm thấy mình không làm gì sai, mà người Mỹ từ trước đến nay luôn là chuyện bé xé to, có chút chuyện cũng thích báo cảnh sát, nói không chừng vì không quen biết ông, tưởng ông là tên trộm chui vào nhà.
Vì vậy ông tiện tay mở cửa ra.
Chu Thủ Thành cầm hộ chiếu của mình, khách khí hỏi: “Các anh chị có việc gì không?”
Người tới là hai viên cảnh sát, một nam một nữ, làm theo thông lệ: “Có người báo cáo ông có hành động nhìn trộm không đúng mức với đứa bé nhà hàng xóm.”
Chu Thủ Thành ngẩn ra, trong đầu hiện lên dáng dấp mập mạp của bảo mẫu kia, tiện đà cảm thấy dở khóc dở cười.
Người Mỹ nhạy cảm vậy sao?
Ông thản nhiên đáp: “Đây là hiểu lầm. Tôi nghĩ người phụ nữ kia có chút nhạy cảm.”
Nữ cảnh sát nói: “Nhưng ở chỗ của chúng tôi có ghi chép về ông.”
Chu Thủ Thành mê man: “Ghi chép cái gì?”
“Thưa ông, xin hỏi có phải một tuần trước ông sử dụng mạng để truy cập một trang web ấu dâm, tải xuống một vài bức ảnh có nội dung không phù hợp đúng không?” Nam cảnh sát hỏi, “Hay là trong nhà này còn những người khác nữa?”
Khóe miệng của Chu Thủ Thành cứng lại: “Mấy người…dựa vào đâu mà nói vậy? Có chứng cứ gì?”
Nam cảnh sát nói: “Trang web kia là một trong những trang web được bên chính phủ tiếp quản để giám sát, mục đích là phát hiện những kẻ nghiện ấu dâm.”
Trong lòng của Chu Thủ Thành như bùng cháy, đôi mắt trừng lớn: “Mấy người đang vi phạm khi thực thi pháp luật đấy! Mấy người dựa vào gì mà quản chế máy tính của người khác? Huống hồ là tôi tiến vào trang web kia chỉ là bấm nhầm vào! Tải ảnh cũng chỉ là tò mò mà thôi!”
Ông nghĩ, chỉ là vài tấm ảnh, đối phương có lẽ sẽ không liệt mình vào đối tượng cần phải quan sát đặc biệt.
Quả nhiên nữ cảnh sát nói: “Đúng vậy, chúng tôi quả thật không thể loại trừ khả năng có sự hiểu lầm, nhưng vì có người báo cáo nên chúng tôi vẫn phải đến để điều tra theo thông lệ.”
Chu Thủ Thành còn chưa kịp thả lỏng thì nam cảnh sát đã nói tiếp một câu: “…Cho nên chúng tôi cần phải lập tức kiểm tra nội dung máy tính của ông, mời ông phối hợp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook