Đừng khóc
Chương 2:

Đa phần mọi người đều cảm thấy im lặng chờ đợi là một việc rất khô khan, nếu như còn chờ đợi một mình thì càng mệt mỏi, bức bối. Đường Nhiễm đã quen với việc này nhưng cô gái bên cạnh hiển nhiên không thể chịu nổi.

Hình như cảm thấy quá nhàm chán, chờ thêm mấy phút nữa, cô gái kia nhịn không được lên tiếng: “Nhìn tuổi cậu không lớn lắm, năm nay bao nhiêu tuổi thế?”

“16.”


“Ồ, vậy tuổi chúng mình không cách nhau mấy, năm nay mình 17, học ở trung học trực thuộc đại học K, còn cậu?”

Đường Nhiễm trầm mặc một lúc: “Mình học tại nhà, có giáo viên dạy chữ nổi riêng.”

Nữ sinh kia nghe đến đây mới biết mình lỡ lời, luống cuống nói: “Xin lỗi… Mình… Mình không cố ý…”

“Không sao đâu.” Đường Nhiễm hoàn hồn, khẽ cười: “Mình đã chấp nhận chuyện mắt không tốt rồi, chỉ là thi thoảng nghĩ đến việc không thể đi học bình thường như các bạn cùng tuổi thì hơi tiếc nuối một chút.”

Có lẽ bị nụ cười xinh đẹp, thanh thuần của Đường Nhiễm mê hoặc, cô gái kia ngỡ ngàng nhìn Đường Nhiễm một lúc mới bừng tỉnh, thấp giọng thở dài: “Cậu xinh đẹp như thế, mà lại không thể nhìn thấy, thật là đáng tiếc… Mắt cậu vẫn luôn như thế từ khi sinh ra à?”

Đường Nhiễm lắc đầu: “Khi còn bé phát sinh một tai nạn ngoài ý muốn, sau khi tỉnh dậy mới thành thế này.”

“Hả? Tình huống gì mà đáng sợ như thế? Nghe như phim vậy.”


“Hồi đó mình gặp một cậu bé bị bắt cóc. Mình không đành lòng, cố gắng giúp cậu ấy bỏ trốn. Cuối cùng trên đường không may gặp phải tai nạn xe cộ, sau đó thì không nhìn thấy nữa.”

“...”

Nữ sinh bên cạnh ngây ngốc một hồi, mới lắp bắp nói: “Vậy… Bé trai kia… thế nào rồi?”

Đường Nhiễm giật mình, đôi tay cầm gậy dò đường siết lại. Một lúc sau mới cười nhẹ, lắc đầu: “Không biết nữa.”

“Hả? Sao lại không biết? Khi cậu tỉnh lại không thấy cậu ấy nữa sao?”

“Mình nghe bác sĩ nói, sau khi tỉnh lại cậu ấy không còn nhớ gì nữa. Có lẽ vụ bắt cóc kia kích thích tâm trí quá mạnh, cậu ta muốn bảo vệ bản thân theo bản năng, muốn quên đi chuyện tồi tệ nên đã mất phần trí nhớ trước đó.”

“Vậy chẳng phải cậu đã cứu được một mạng người rồi hay sao? Nhưng người được cứu lại chẳng nhớ gì để trả ơn.” Nữ sinh kia không cam lòng cảm thán.


“Cũng không thể nói thế.” Đường Nhiễm cười để lộ má lúm đồng tiền tươi tắn, “Thật ra trước đó mình lạc người nhà, phải ở cô nhi viện. Sau sự cố đó người nhà mới biết đến tìm mình, cho nên vì cứu được cậu ta, mình mới tìm lại được người nhà.”

“À…”

Cô gái kia nghe đến đây thì không biết phải dùng gương mặt như thế nào để diễn tả tâm trạng phức tạp của mình nữa, mấy lần định mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi, nuốt câu “Cậu cũng quá thảm rồi” định nói xuống bụng.

Cô ấy thoáng cảm động với tình cảnh của cô bé mù trước mặt, thật lòng nói: “Vậy cũng tốt, coi như là nhân họa đắc phúc(1).”

“Ừ.”

Hai cô gái nói chuyện phiếm vài câu sau đó trao đổi thông tin, và số điện thoại. Nữ sinh nhiệt tình này tên Hứa Huyên Tình. Hứa Huyên Tình đang kể cho Đường Nhiễm nghe mấy câu chuyện hài hước ở trường thì đột nhiên hét lên.

Đường Nhiễm lập tức quay sang, lo lắng hỏi: “Huyên Tình, sao thế?”

Hứa Huyên Tình cầm cổ tay Đường Nhiễm, kích động hét lên: “Đường đối diện có một anh chàng cực phẩm, vô cùng đẹp trai, vô cùng khí chất đang đi đến. Ôi trời ơi, anh ấy đang đi về phía chúng mình đó! A a a a a a…”

Hai mắt Đường Nhiễm mờ mịt không tiêu cự nhìn xa xăm, đối với cô mà nói, rất khó để cảm thụ được cảm xúc của những người đồng lứa khác.

Bên tai nghe được tiếng bước chân đều đều tiến lại. Đường Nhiễm hơi nghiêng mặt.

Tiếng bước chân này rất khác sự vội vàng của người khác, nhiều hơn mấy phần lười biếng, hững hờ. Tiếng ve rôm rả, từng cơn gió nóng oi bức của mùa hè dường như ngừng thổi, tĩnh lặng, êm dịu bên người con trai này. Cuối cùng âm thanh đặc biệt kia dừng lại bên cạnh cô, cũng chính là cánh cửa của 'INT’ đang khóa kín.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Đường Nhiễm thậm chí còn ngửi thấy mùi gỗ ấm và tinh dầu cam đắng nhè nhẹ trên người cậu. Có lẽ mùi hương này quá thanh mát, lành lạnh lại ở giữa ngày hè khắc nghiệt, nóng nực vì vậy khiến cho người con trai này tản mản ra sự lạnh lẽo nhàn nhạt.

Mùi hương rất dễ chịu, có điều không biết là loại hương liệu, hay nước hoa nào?

Đường Nhiễm do dự, nhỏ giọng thăm dò: “Cửa hàng trưởng?”

“...”

Động tác mở cửa của Lạc Trạm dừng lại, lười biếng liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Trước đó, khi bước đến đây, anh đã chú ý, trước cửa hàng có hai cô gái. Một người tầm 15, 16 tuổi tay cầm một chiếc gậy dò đường cho người khiếm thị, người còn lại thì nhìn anh chằm chằm từ xa, đôi mắt hưng phấn, hai má đỏ ửng.

Biểu hiện của người thứ hai anh đã gặp nhiều, mãi cũng thành quen.


Về phần cô gái mù kia…

Lạc Trạm dùng ánh mắt lười biếng, lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt cô gái mù bên cạnh: Lông mi cong vút, đuôi mắt dài nhỏ hơi vểnh lên.

Cô gái này có tám phần tương tự với cặp mắt đẹp trong mơ mà anh luôn tìm kiếm, chỉ có điều… Đáng tiếc là một người mù.

Lạc Trạm nhìn Đường Nhiễm một lượt, lười giải thích vấn đề “Cửa hàng trưởng” đi đâu, làm gì, tại sao không đến đây, vì vậy qua loa đáp một tiếng “Ừ”, sau đó nghênh ngang đi vào cửa tiệm.

“Đợi ở đây.”

Đường Nhiễm giật mình. Nghe tiếng bước chân, có lẽ người kia đã đi vào tiệm. Nhưng giọng nói vừa rồi…

“A a a a anh ta thật đẹp trai đến ngột thở luôn. Có khi còn đẹp hơn mỹ nam số 1 trường mình ấy chứ.” Hứa Huyên Tình lấy lại tinh thần, kích động đè nén âm lượng, “Giọng nói cũng hay chết người, ôi đặc biệt là đôi mắt. Trời ơi đúng là cướp đoạt hồn phách mà. Ông trời ơi, không ngờ có thể gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình ở đây… Hu hu hu đúng là đẹp rụng rời con tim mà…”

Hứa Huyên Tình muốn phát điên rồi, vô cùng phấn khích. Đây là cảm xúc Đường Nhiễm không thể lý giải, cũng không thể hiểu được nên chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Thực tế cô đang có chút thất thần. Cũng không rõ có phải là ảo giác không, nhưng giọng nói lười nhác, cao ngạo, lại có phần lãnh đạm kia cực kỳ quen thuộc, rất giống câu “Nghe chỉ đường nhé.” mà cô nghe cách đây không lâu.

Hứa Huyên Tình thì thầm bên tai Đường Nhiễm: “Hình như anh chàng này là nhân viên của cửa hàng. Đáng tiếc vẻ ngoài của anh ấy quá yêu nghiệt, mình căn bản không đủ điều kiện theo đuổi người ta, không thì nhất định sẽ cưa anh ấy hahaha… Cám ơn cậu Nhiễm Nhiễm, về sau mình nhất định sẽ thêm cửa hàng này vào danh sách những nơi ghé qua hàng tuần, thuận tiện dưỡng mắt hahaha.”

Đường Nhiễm hoàn hồn: “Anh ta nhìn có vẻ giống nhân viên cửa hàng?”

“Mặc dù tướng mạo, khí chất không giống, nhưng nhìn anh ấy có vẻ cực kỳ quen thuộc với cửa hàng này, nên mình nghĩ có lẽ thế.” Hứa Huyên Tình không chắc chắn lắm nói: “Cậu đến đây nhiều lần thế rồi, chưa từng gặp anh ấy sao?”

Đường Nhiễm do dự một chút.

Hứa Huyên Tình coi như cô bạn này chưa gặp anh chàng kia, tiếc nuối thở dài. “Cậu thật sự đã bỏ qua một anh chàng vô cùng đẹp trai rồi đó. Anh ấy có tướng mạo đẹp đến độ có thể mang về nhà ngắm qua ngày cũng thấy no, cậu tin không?”

Đường Nhiễm sững sờ, không khỏi mỉm cười nói: “Đó là tướng mạo thế nào?”

“Đó…”

Hứa Huyên Tình còn muốn nói gì đó, thì điện thoại đột nhiên vang lên.


Yên tĩnh mấy giây, Đường Nhiễm nghe thấy Hứa Huyên Tình chần chờ mở miệng: “À, mẹ mình giục mình về rồi.”

Đường Nhiễm gật đầu: “Vậy cậu mau về đi thôi.”

“Thế nhưng cậu đi một mình sẽ khó khăn đó!”

Đường Nhiễm nheo mắt, cười: “Mấy năm nay mình đều như thế, không có vấn đề gì đâu, đừng lo.”

“... Vậy, được rồi, giữ liên lạc nhé Nhiễm Nhiễm.”

“Ừm hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt.”

Nhà kho của ‘INT’ bị Đàm Vân Sưởng sắp xếp loạn lên, Lạc Trạm nhíu mày thật lâu mới tìm được người máy thông minh kia.

Trong lòng tế cái tên Đàm Vân Sưởng không dưới trăm lần, anh mới mặt không đổi sắc bê cái hộp đựng người máy ra ngoài.

Đến trước cửa hiệu, anh dừng lại, nhàn nhạt lên tiếng: “...Bạn của cô đâu?”

Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, hơi khép mắt, nghĩ đến hướng mà mình nên nhìn về, sau đó mới nhẹ nhàng đáp: “Cậu ấy về rồi.”

Lạc Trạm nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài đang mưa, cô ta không ở đây thì ai đưa cô về?”

“...”

Do mắt không nhìn thấy, nên mấy việc này Đường Nhiễm nhạy cảm hơn người bình thường nhiều. Thực tế, trước khi Lạc Trạm đi ra, cô cũng đang phiền não vì trời đột nhiên đổ mưa.

Mùa hè những trận mưa rào đến bất chợt chẳng bao giờ báo trước, với người bình thường đây là việc chẳng mấy khó khăn, chỉ cần ôm đầu chạy vèo mấy bước là xong, nhưng đối với Đường Nhiễm lại là cả một vấn đề đau đầu.

Cô khẽ thở dài: “Xin hỏi! Tôi có thể tránh mưa dưới hiên được không?”

“... Tùy cô.”

Giọng nói lạnh như băng lập tức đáp lại, vô cùng đạm mạc.

“Đây là đồ của cô, nếu không có việc gì, vậy tôi sẽ đóng cửa tiệm.”

“Cảm ơn.”

Cô gái từ tốn giơ tay lên không trung.


Thân hình người con gái này rất đẹp, da trắng như tuyết, khí chất ôn nhuận, tay chân thon dài, đặc biệt bàn tay thon nhỏ, đốt tay mảnh khảnh trắng như ngọc trắng không tì vết.

Mắt Lạc Trạm không chuyển, đặt chiếc hộp vào tay cô.

Sau đó anh nhanh chóng cầm ô, xoay người khóa cửa tiệm lại.

Mấy giây sau, Lạc Trạm mở ô, mặt mày lạnh nhạt rời đi trong tiếng mưa rơi lộp độp.

Làn mưa trắng xóa khiến người ta chẳng thể nhìn rõ phía trước, trong đáy mắt Lạc Trạm chỉ còn lưu lại hình ảnh mơ hồ của cô gái mù kia. Chiếc váy mỏng manh ướt nhẹp, cần cổ dài thanh mảnh cùng xương quai xanh tinh tế dính vài lọn tóc đen nhánh. Gió mạnh thổi qua khiến một vài sợi lòa xòa dính trên phiến môi đỏ như hoa hồng ban mai.

Nếu như không mù, hẳn là một cô gái có đôi mắt đẹp, không chừng còn giống như đúc cô gái trong mộng của anh.

Đáng tiếc.

Lạc Trạm miễn cưỡng thừa nhận, cũng không quay đầu lại nữa, dứt khoát bước nhanh vào màn mưa.

Đường Nhiễm một mình ngồi dưới mái hiên cửa tiệm rất lâu. Trận mưa này như thể cố tình phạt cô, cứ rả rích không ngừng. Trong bầu không khí độ ẩm cao, nhiệt độ thấp, cánh tay bị mưa bụi dính vào lạnh ngắt, cô rùng mình run lên.

Đường Nhiễm hơi mệt một chút.

Cô thu gậy dò đường lại, cuộn mình vào. Qua mấy giây mới lấy điện thoại di động ra. Cô muốn gọi ai đó để tâm sự, ở một mình thực sự vô cùng cô đơn, hơn nữa trước mắt Đường Nhiễm chỉ có một màn đêm thăm thẳm. Khi bất lực cô cũng sẽ có cảm giác thế này.

Đường Nhiễm với tay, cánh môi hơi hé. Nhưng chữ “Lạc” còn chưa nói ra. Giọng nói lạnh nhạt lại lười nhác, cao ngạo không ai bì nổi kia lại bất chợt vang lên từ phía đỉnh đầu cô.

“Cô muốn đi đâu?”

Chàng trai nào đó rời đi nay đã quay lại, giọng nói mang theo sự cau có, khó chịu không nén nổi.

Lạc Trạm im lặng hai giây, nhìn cô gái đáng thương trước mặt một lúc mới dời ánh mắt đi nơi khác, giọng nói vô thức dịu đi: “... Tôi đưa cô đi!”

Cuối cùng Đường Nhiễm cũng ngửi được mùi hương cực kỳ đặc trưng trên người chàng trai ban nãy.

Hòa cùng gió lạnh là hương thơm nhàn nhạt mà thâm trầm của nước hoa hương hổ phách.

Hương thơm kia như thấm vào thần trí, ruột gan cô, cho nên Đường Nhiễm vô thức thốt lên: “Lạc Lạc?”

“...”

Lạc Trạm cứng đờ, ánh mắt dán lên người cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương