Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
-
Chương 37
Khôi có hơi bất ngờ bởi câu nói của Vũ. Rồi chợt nhận ra, so với bản thân mình Vũ đơn giản hơn nhiều. Cậu cần nhưng không giữ, cậu muốn giữ nhưng lại buông, cậu sợ buông nhưng không sợ mất, cậu biết mất là sẽ đau... Và thì ra cái đau là điều hạnh phúc, dù nhỏ, dù bé, dù chẳng trọn vẹn cậu vẫn muốn dành tất cả cho người mình yêu. Cậu làm điều ấy thật bình tĩnh, thật đơn giản, thật nhẹ nhàng... Thật thầm lặng và đôi khi khiến người khác xót xa... Yêu? Thích? Dằn vặt quá nhiều...
Khôi dắt tay cô trở về... Đáng tiếc, tình yêu của mỗi người là khác nhau. Điều duy nhất cậu không thể là buông tay cô...
Trên đường đi, Khôi chỉ im lặng. Tường Vy thấy thế lo lắng quay sang hỏi thăm cậu:
- Sao thế Khôi? Cậu bệnh à?
Khôi giật mình bừng tỉnh, dịu dàng xoa xoa đầu cô, khẽ thì thầm:
- Ừm, có hơi mệt... Một chút thôi
Cậu dựa đầu trên vai cô.Tất cả những gì cậu muốn chỉ có vậy mà thôi...
*****
Tại bệnh viện
Vũ sau khi đi dạo về, lại mệt mỏi nằm trên giường bệnh. Cậu nhìn vào bầu trời... Màu xanh dương... Màu ai đó rất thích
Vũ cười,có gì ấy xa xăm nơi nào nhỉ?phải chăng khi ấy bầu trời cũng rất đẹp...
- Ê, Vũ này cậu có biết vì sao mình thích màu xanh dương không?
Mộc Trà mỉm cười, đôi mắt mở to nhìn chăm chú trên nền trời rộng lớn, trong vắt những gợn mây, bâng quơ hỏi Vũ.Vũ nhìn theo đôi mắt cô, chợt thấy cũng tò mò nên tiện đường hỏi:
- Tại sao thế?
Cô đưa tay lên, che đi những tia nắng chói chang...chậm rãi trả lời:
- vì mình thích bầu trời, một bầu trời xanh dịu mát, bĩnh tĩnh, ân cần. Không gió to, không mưa lạnh. Là một bầu trời mình ngẩng đầu lên sẽ thấy, cúi đầu xuống sẽ cảm nhận được... Một bầu trời thật đẹp màu xanh dương vẫn luôn ở đó... lặng lẽ dõi theo mình...
Vũ dần thả lỏng, vô thức mắt vẫn ngắm nhìn bầu trời,ngắm nhìn nó thật lâu... Thật lâu... Cho đến khi đôi mắt trĩu nặng... dần dần khép lại. Lần này không có những cơn đau dai dẳng, không có những tháng ngày cô đơn, không có những bứt rứt ân hận, không có quá nhiều tiếc nuối sót xa... Lần cuối, cậu trông thấy ánh nắng, thấy hàng cây, thấy bầu trời,thấy những con đường,thấy quán cà phê, thấy mùa hè, thấy cảm giác nóng nực,chói chang...Và cậu thấy những cảm giác thật thân quen. Là nụ cười,là ánh mắt,là hai đôi tay đan vào nhau... Thật chặt...
Khôi dắt tay cô trở về... Đáng tiếc, tình yêu của mỗi người là khác nhau. Điều duy nhất cậu không thể là buông tay cô...
Trên đường đi, Khôi chỉ im lặng. Tường Vy thấy thế lo lắng quay sang hỏi thăm cậu:
- Sao thế Khôi? Cậu bệnh à?
Khôi giật mình bừng tỉnh, dịu dàng xoa xoa đầu cô, khẽ thì thầm:
- Ừm, có hơi mệt... Một chút thôi
Cậu dựa đầu trên vai cô.Tất cả những gì cậu muốn chỉ có vậy mà thôi...
*****
Tại bệnh viện
Vũ sau khi đi dạo về, lại mệt mỏi nằm trên giường bệnh. Cậu nhìn vào bầu trời... Màu xanh dương... Màu ai đó rất thích
Vũ cười,có gì ấy xa xăm nơi nào nhỉ?phải chăng khi ấy bầu trời cũng rất đẹp...
- Ê, Vũ này cậu có biết vì sao mình thích màu xanh dương không?
Mộc Trà mỉm cười, đôi mắt mở to nhìn chăm chú trên nền trời rộng lớn, trong vắt những gợn mây, bâng quơ hỏi Vũ.Vũ nhìn theo đôi mắt cô, chợt thấy cũng tò mò nên tiện đường hỏi:
- Tại sao thế?
Cô đưa tay lên, che đi những tia nắng chói chang...chậm rãi trả lời:
- vì mình thích bầu trời, một bầu trời xanh dịu mát, bĩnh tĩnh, ân cần. Không gió to, không mưa lạnh. Là một bầu trời mình ngẩng đầu lên sẽ thấy, cúi đầu xuống sẽ cảm nhận được... Một bầu trời thật đẹp màu xanh dương vẫn luôn ở đó... lặng lẽ dõi theo mình...
Vũ dần thả lỏng, vô thức mắt vẫn ngắm nhìn bầu trời,ngắm nhìn nó thật lâu... Thật lâu... Cho đến khi đôi mắt trĩu nặng... dần dần khép lại. Lần này không có những cơn đau dai dẳng, không có những tháng ngày cô đơn, không có những bứt rứt ân hận, không có quá nhiều tiếc nuối sót xa... Lần cuối, cậu trông thấy ánh nắng, thấy hàng cây, thấy bầu trời,thấy những con đường,thấy quán cà phê, thấy mùa hè, thấy cảm giác nóng nực,chói chang...Và cậu thấy những cảm giác thật thân quen. Là nụ cười,là ánh mắt,là hai đôi tay đan vào nhau... Thật chặt...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook