Dũng Khí Để Yêu
Chương 57: “Thư Tiếu, anh hy vọng em cả đời bình an!”

***

Thư Tiếu và Giang Hoài kết hôn được ba năm thì chào đón đứa bé đầu tiên của bọn họ. Đó là một cô bé xinh đẹp. Thư Tiếu và Giang Hoài đều không thích đặt tên theo mấy phong cách độc lạ hiện giờ hoặc là cố ý đặt theo những điển cố thời xưa, bởi vì cô bé vừa vặn sinh vào ngày tiểu mãn vì vậy liền quyết định gọi là Tiểu Mãn.

(*): Tiết tiểu Mãn là vào những ngày 20,21,22 tháng 5

Trong ba năm đó, Thư Tiếu chưa từng trở về nhà mẹ. Thời điểm cô và Giang Hoài kết hôn chỉ mời anh hai và chị dâu của cô đến dự. Hai người cũng không tổ chức cưới tiệc long trọng, chỉ làm thủ tục đăng kí kết hôn đơn giản. Khi từ cục dân chính đi ra, Thư Tiếu nhất thời cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, không nhịn được nhẹ thở dài một tiếng.

Có thể gả cho người đàn ông mà mình yêu Thư Tiếu dĩ nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng nhớ lại thời điểm khi cô cùng Giang Hoài lần cuối cùng lấy hết dũng khí để về gặp ba mẹ cô, nhìn mẹ cô cầm sổ hộ khẩu ném xuống trước mặt mình, trong lòng cô khó tránh cảm thấy đau lòng. Vẻ mặt lạnh lùng và lời nói quyết liệt của mẹ cô vẫn còn văng vẳng bên tai: “Con muốn gả cho ai thì gả! Có điều, mẹ đã nói từ trước, con không có cách nào ép buộc mẹ chấp nhận cậu ta trở thành người nhà. Còn nữa, từ nay về sau, các người cũng đừng tới đây tìm ba mẹ, mẹ không nhìn nổi bộ dạng của cậu ta, cũng không nhìn nổi bộ dạng của con…”

Đó là một ngày trước khi hai người quyết định đi đăng kí kết hôn. Dù gì cũng là đại sự một đời, Thư Tiếu và Giang Hoài cảm thấy nên nói một tiếng với ba mẹ hai bên. Mẹ Giang Hoài đương nhiên không có ý kiến gì, về phần ba mẹ Thư Tiếu, muốn được họ chúc phúc e rằng rất khó nhưng hai người thật lòng muốn nhận được sự tha thứ từ ba mẹ cô.

Điều khiến Thư Tiếu kinh ngạc là khi cô gọi điện thông báo cho ba mẹ cô về việc chuẩn bị đăng kí kết hôn, họ cũng không có vẻ gì là kháng cự, thậm chí im lặng một chút còn chủ động mời Giang Hoài đến nhà ở ngoại ô làm khách, nói muốn cùng anh nói chuyện một lần. Chuyện này khiến Giang Hoài và Thư Tiếu hết sức kì vọng và khích lệ. Bọn họ cho rằng mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Nhưng hai người đã lầm rồi. Khi xe chạy được nửa đường, Thư Tiếu liền nhận được cuộc gọi từ Thư Bồi, anh nói cô “Đừng đưa Giang Hoài tới.”, nhưng khi cô muốn hỏi kỹ lí do vì sao anh cô lại nói những lời này thì đầu dây bên kia nghe thấy tiếng mẹ cô quát tháo bắt anh im miệng. Trong lòng Thư Tiếu có dự cảm xấu, cô thấp thỏm không yên đem những lời của Thư Bồi nói cho Giang Hoài nghe, nhưng anh vẫn kiên quyết muốn đến gặp ba mẹ cô, “Anh là đàn ông, không thể vào những lúc như thế này chỉ biết lựa chọn chạy trốn.”

Lời của anh khiến cô không còn do dự nữa. Mặc dù dọc đường đi Thư Tiếu nghĩ đến lời “cảnh báo” của anh trai, cô cũng đã phần nào ngộ ra thâm ý, có lẽ ba mẹ lại định dùng lời lẽ cay độc để miệt thị Giang Hoài, nhưng khi cô mở cửa bước vào, nhìn thấy bên trong có hơn hai mươi gương mặt của họ hàng thân thích, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

Ông bà nội ngoại, cô dì chú bác thậm chí còn có vài đứa cháu họ của cô…Nhiều người như vậy đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Giang Hoài. Mà Giang Hoài hiển nhiên cũng không ngờ tới tình cảnh bên trong lại như thế này, vẻ mặt khó nén được lúng túng cùng khẩn trương.

Thẩm Mộ Bình đi tới, nhìn Giang Hoài cười lạnh một tiếng, sau đó cúi người xuống không nói một lời rút khăn lau giúp anh lau bánh xe lăn “Đi ngoài đường bụi bặm nhiều lắm, cậu đi một chuyến đến đây cũng rất cực khổ.”

Tay Giang Hoài không tự nhiên giật giật mấy cái, trên mặt nhất thời đỏ một mảng: “Bác gái, những chuyện này để hộ lí của cháu làm là được rồi.”

“Đúng vậy, Bà Lâm, chuyện như vậy sau này cứ giao cho tôi là được.” Bồi An cúi người xuống, gần như là đoạt lấy khăn từ tay Thẩm Mộ Bình, cẩn thận giúp Giang Hoài lau bánh xe.

Thư Tiếu nhìn ra được, mẹ cô chính là muốn cho Giang Hoài một đòn phủ đầu, nhưng không ngờ được chỉ vừa thấy mặt bà đã giương cung bạt kiếm thế này, cô chỉ có thể cố nhịn xuống một hơi không có lên tiếng.

Thẩm Mộ Bình cười nhạt nói: “Là chúng tôi chiêu đãi không được chu đáo, vì cậu đột ngột báo tin làm chúng tôi không kịp chuẩn bị, căn bản không kịp mua xe lăn trong nhà cho cậu đổi.”

Giang Hoài thấp giọng nói: “Đã khiến hai bác bận tâm.”

Thẩm Mộ Bình nhìn lướt qua Bồi An, rút chiếc khăn trong tay anh, trên miệng vẫn là nụ cười như cũ: “Đúng rồi tiểu Giang, bữa cơm hôm nay là bữa cơm gia đình, tôi chỉ mời thân thích trong nhà, ngay cả chị giúp việc lâu năm hôm nay cũng đã về sớm. Nếu như cậu không ngại thì có thể mời hộ lý của cậu ra ngoài chờ được không? Dù sao cũng có rất nhiều chuyện tôi không muốn nói trước mặt người ngoài, cậu thấy thế nào?”

Lời này vừa nghe có vẻ hợp lý, nhưng Thư Tiếu lại cảm thấy có gì đó rất không ổn. Cô còn muốn thay Giang Hoài từ chối yêu cầu của mẹ mình, nhưng mà Giang Hoài đã nhanh hơn cô một bước, gật đầu đáp ứng.

Cũng phải, anh lấy lí do gì để từ chối đây? Nói mình có những lúc cần phải có hộ lý hỗ trợ mới có thể hành động được? Đương nhiên những lời như thế Giang Hoài tuyệt đối không nói ra miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương