Dứt lời, anh đi vào phòng tắm ngay, Hữu Túc nhìn mọi thứ trong phòng, giống như một ngôi nhà 2 tầng được thu gọn vậy, cô đi vào phòng ngủ, anh thích màu đen, tông màu chủ đạo là màu đen, hèn gì lúc nào cô cũng thấy anh đen tối, Hữu Túc nằm xuống giường, nhất định Tiểu Tam sẽ không thích ở đây, nó là con chó thích màu hồng lấp lánh mà, lâu rồi cô chưa thấy nó thì phải ? Ngày mai cô sẽ về nhà vậy ? Cự Tàn Tôn tắm xong thì đi ra ngoài, nhìn cô nằm vất vưởng trên giường anh nói :

-Ngày mai tôi đưa em đến một nơi.

Hữu Túc nhìn vào mắt anh một chút và nói :

-Sau này anh nhất định phải phụ em trông tiệm.

Cô đoán đúng dự định của anh, anh cũng chẳng nói gì, anh bước ra ngoài phòng khách nghe điện thoại, Nhị Gia mời anh đến khách sạn R họp mặt cùng Nhất Gia và Anh Lớn, anh chỉ ừ một tiếng rồi tắt máy đi. Sau đó, anh ngồi xuống ghế vừa lau tóc vừa nhìn chằm chằm vào Hữu Túc đang nằm trong phòng ngủ, từ khi về lại thành phố, anh đã liên lạc với các bác sĩ nước ngoài có tên tuổi để hẹn gặp tất cả bọn họ một lần, anh không muốn đứng nhìn Hữu Túc cứ như vậy rồi rời bỏ anh, anh chính là không can tâm, anh muốn dành mọi thứ của cô từ tay cái chết.

Ngày hôm sau, Hữu Túc về nhà cô thăm bố mẹ và Tiểu Tam, bố cô thì bận đi công tác liên miên, còn mẹ cô thì ở nhà cùng Tiểu Tam, Tiểu Tam nhìn cô rồi hếch cái mũi đi sang 1 hướng, tỏ vẻ xem thường, đi chơi với trai là chớ hề cho cậu đi theo, đừng mong cậu nhìn mặt cô nữa, giận luôn. Hữu Túc nhìn con chó của cô, nó thật bướng như cô, vẻ mặt bất cần đời của nó thật là côn đồ, giận cô luôn rồi đây. Hữu Túc vuốt lấy cằm của Tiểu Tam và nói :

-Mày đúng là mỏ nhọn như mông gà mà …

Tiểu Tam quay phắt lại nhìn cô, đúng là giọng điệu của bà bà Hữu Túc đây mà, nhưng trông cô xanh xao quá, Tiểu Tam quấn lấy chân cô ngay, hôm nay tạm tha thứ vậy, Hữu Túc ngồi xuống ghế gần mẹ Ân và nói :

-Bắt đầu từ ngày mai con muốn để Tiểu Tam lại nhờ mẹ chăm sóc, con bận học nhiều lắm nên sợ không chăm cho Tiểu Tam được kí nào.

Mẹ Ân bật cười khanh khách, Tiểu Tam nghe xong quay phắt cái đuôi rồi đi thẳng ra sau ghế nằm ngủ, chính là giận luôn đây mà, chê cậu béo à. Hữu Túc ngồi xuống và im lặng với đôi mắt rất buồn trên ghế, mẹ Ân sau đó cũng im lặng theo, đột nhiên không gian trong phòng khách rất khó hiểu, bà không nhìn ra con gái đang nghĩ gì ? Lâu nay Hữu Túc toàn làm theo ý của cô, rất dứt khoát và sôi nổi nhưng chưa bao giờ bà thấy cô lại bình tỉnh im lặng đến não nề như vậy ? Hữu Túc hôm nay khác hoàn toàn Hữu Túc hôm qua, cứ như thể là cô đang thay đổi hay đang quay lại sống thật với cảm xúc buồn vui đan xen. Liệu thật sự bao lâu nay Hữu Túc đang đeo mặt nạ vui vẻ mà sống hay thật sự là đang dần bị tổn thương ?

Đến chiều, khi cô ra về thì mẹ Ân liền mang một mẩu bánh ra cho cô và nói :

-Lần sau con hãy về nhà một cách thường xuyên hơn, bố mẹ rất yêu thương con.

Hữu Túc mĩm cười rồi gật đầu, sau đó cô bước ra ngoài đường, vốn dĩ định đi xe buýt nhưng hôm nay cô không muốn một chút nào, đoạn đường đi xe buýt 30 phút, cô cứ bước đi theo thói quen, đi được một quãng khá xa, cô đứng khựng lại sau đó thở hắt ra một hơi thật dài. Khi cô đang đứng tần ngần nhìn trời nhìn trăng thì một bàn tay đặt lên trên vai cô ở phía sau, cảm giác rất lạ, không phải của Cự Tàn Tôn, tay anh không làm vai cô đau nhiều như thế này, Hữu Túc quay lại nhìn phía sau, một người đàn ông thoạt nhìn thì không thể so sánh với Cự Tàn Tôn, trên trán anh ta chảy máu nữa, Hữu Túc cảm thấy số cô thật là may mắn, toàn gặp thứ gì đâu, sau đó cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho người đàn ông đó và nói :

-Lau sạch mặt đi, anh đang hù người đi đường.

Tư Lư khẽ nhìn cô, con bé này nó mù à ? Không thấy trông anh rất kinh khủng sao ? Bỏ đi, đó là việc của cô ta, Tư Lư lấy khăn giấy anh đưa tay lau một chút vết máu trên mặt, Hữu Túc nhìn anh ta lau xong rồi thầm tự kết luận một câu trong bụng « Đúng là soái ca, đi đâu cũng gặp ? », ha ha. Tư Lư ném trả cái khăn bẩn cho Hữu Túc lại và nói :

-Keo quá đấy, đưa hết luôn đi.

Nói xong anh ta tiện tay cướp luôn hộp khăn giấy trong tay cô, lau lau một cách sang chảnh, Hữu Túc trừng trừng mắt nhìn kẻ vô duyên trước mặt mình, sau đó cô hất tay bỏ đi, xem như tốn tiền cho thêm một hộp khăn giấy mới, cô vừa bước đi thì bị giữ lại :

-Tên gì vậy ? Lần sau tôi trả lại.

-Cho anh luôn đấy. – Hữu Túc nói xong thì quay đầu đi thẳng.

Tư Lư cầm hộp khăn giấy vứt đi, sau đó thì 2 chiếc xe hơi màu đen rất bắt mắt dừng lại chỗ hắn, Lục Nghị vội vã cùng đám thuộc hạ chạy ra :

-Tư Ca, anh không sao chứ ?

Tư Lư khẽ lắc đầu rồi quay bướcđi vào xe lại, sau đó 2 chiếc xe rời đi rất nhanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương