Đừng Hòng Trốn Thoát
-
Chương 49
Sau khi nhìn Dạ Vũ rời khỏi, Thần Hi cảm thấy căn nhà đột nhiên trống vắng hẳn. Cậu xoay người lại rồi trở về phòng tiếp tục công việc viết văn án của mình. Được một lúc thì đã đến trưa, từ trong của bụng Thần Hi lúc này phát nhiều tiếng động khiến cậu không thể nào tập trung nổi. Cuối cùng cậu quyết định sẽ đứng dậy nấu một chút gì đó ăn rồi sẽ trở lại công việc.
Hơi mát của tủ lạnh phả vào da mặt cậu, trong nó trông nó thật trống rỗng. Chẳng còn gì nhiều chỉ trơ trọi hai quả trứng và vài thứ rau củ linh tinh. Thần Hi thầm nghĩ rong đầu bao lâu rồi mình chưa đi siêu thị nhỉ? Hai tuần hay ba tuần? Cậu thở dài tự trách nói với chính mình
- Thôi thì cũng phải đi mua một ít.
Nghĩ là làm Thần Hi liền đi lấy chìa khóa, thêm một chiếc mũ kết rồi rời khỏi nhà. Vì bách hóa cũng gần chỗ Thần Hi đang ở nên cậu quyết định đi bộ cho khuây khỏa. Bên ngoài thời tiết cũng không tệ, nhưng với cậu luôn có cảm giác không tốt. Nhiều lần caaji có cảm giác như có ai đó đang đi theo mình.
Không biết Thần Hi tỉnh lại khi nào, xung quanh cậu toàn một màu tối cả hai mắt cậu mở ra rất lờ mờ. Cảm giác đầu tiên là thấy đầu rất đau nhức, bên dưới chân cũng cảm thấy có sức nặng kiềm lại. Cậu chống hai tay trên giường rồi ngồi dậy, từ từ phát hiện ra sức nặng dưới chân cậu đang bị khóa lại với một cọng xích được mắc cuối giường mang đến. Sự sợ hãi tìm đến, cậu nhìn quanh căn phòng thì phát hiện bên trong phòng còn có một ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra dù rất yếu. Chiếc ghế của người đang ngồi xoay lưng lại phía Thần Hi khiến cậu không biết đó là ai nên bắt buộc phải tiếng hỏi. Giọng cậu lúc này vô cùng tức giận
Người kia nghe tiếng nói của cậu thì xoay ghế lại. Lúc này bao nhiêu dây nơ-ron thần kinh của cậu đều thật sự run lên bần bật Chính xác người đang ngồi trên ghế kia là Vương Mộc Ân. Cả gương mặt lẫn thái độ đó đều không thể nào lẫn đi đâu được. Thấu cậu thức dậy hắn cũng rời khỏi ghế để từ từ tới tiến về phía cậu, bất giác khiến cậu lùi người lại phía sau một chút cả sợi dây xích dưới chân vì sự chuyển động cũng lên tiếng cạch cạch. Hắn ngồi lên giường dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt sợ hãi của cậu, mỉm cười trông rất dịu dàng với cậu
- Bảo bối, gặp anh sao lại sợ hãi như thế.
Thần Hi lúc này một tiếng cũng không thốt ra nổi. Khiến hắn lúc này từ dịu dàng mà trở nên điên cuồng, dùng tay nắm lấy mái tóc của cậu mà ghì chặt ra phía sau, da đầu của cậu vì thế cũng rất đau. Cậu nhìn thấy rõ dây tơ đỏ trong đôi mắt hắn hiện lên rõ ràng, trông rất đáng sợ như một con thú hoang. Còn hắn lại gầm thét lớn tiếng với cậu
Cậu sợ hãi, nén đau mà điên cuồng lắc đầu liên tục. Nhưng có vẻ Mộc Ân không có ý định tha cho cậu. Hắn không những tiếp tục mà còn đặt ra nhiều câu hỏi rất vặn vẹo.
- Em nhìn lại em xem, cả cách ăn mặc lẫn ngoại hình đều thay đổi rồi. Là thằng đó bảo em làm thế sao? Em quên mất em là của ai rồi sao? Hay sự chiều chuộng của tôi khiến em cảm thấy tự mãn? Tại sao em không trả lời?
Sau đó hắn liền điên cuồng đè cậu xuống hôn lấy cánh môi cậu một cách thô bạo. Cả áo cũng xé toang ra, những dấu ngân được cậu che lúc này cũng lộ ra hết trước mắt hắn, hắn nhìn thấy liền dừng lại một chút rồi đưa tay lên che đi khuôn miệng cười. Cậu thật sự rất sợ, rất muốn trốn ra khỏi đây. Mộc Ân hắn không phải là người mà là ác quỷ. Cậu nhớ Dạ Vũ, cậu muốn trở về nhà nơi cuộc sống cậu vẫn còn đang bình yên và có anh ấy.
Thật không ngờ vài giây sau trên mặt cậu nóng rát thì ra cậu vừa nhận được một cú tát từ hắn, mạnh đến nổi khiến nó sưng tấy và in hằn dấu tay của hắn, khóe miệng cậu tứa ra một ít máu. Sau đó hắn còn dùng lực tay rất mạnh bóp chặt hai gò má cậu lại khiến nước mắt trực trào chảy ra. Hắn ghì chặt khuôn mặt buộc cậu phải nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn.
- Ngủ với thằng đó rồi? Còn dám để lại dấu? Hàn Thần Hi tôi đã từng nói từ trên xuống dưới của em đều là của tôi rồi nhỉ? Em dám quên hay đang chơi tôi?
Cậu sợ hãi, nước mắt cậu trào ra nhìn hắn từ từ rời khỏi chiếc giường. Còn nhìn thấy hắn đi tới chiếc tủ duy nhất được đặt trong phòng, đứng đó lục lọi để tìm đồ vật bên trong gì đó một lúc thì xoay người đi lại. Trên tay hắn lúc này còn cầm theo một miếng vải dài màu đen. Âm tiết cậu thốt ra khàn đặc vì đang khóc
- Mộc Ân, đừng. Đừng làm vậy!! Em xin anh.
Nhưng biểu hiện của Mộc Ân không có chút nào là dừng lại. Hắn vẫn chậm rãi bước tới, đứng trước mặt của cậu nhìn cậu một cách châm biếm. Hắn lạnh lùng dùng tay miết mạnh cánh môi buộc nó phải mở, hắn cuối người xuống dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt đang chảy ra trên khuôn mặt cậu còn không quên hôn chỗ đang sưng tấy lên vì cái tát vừa nãy của hắn. Bên tai cậu nghe giọng hắn thì thào như trong những cơn ác mộng.
- Bảo bối, lần này em đừng hòng rời khỏi anh!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook