Đừng Hòng Trốn Thoát
-
Chương 39
Ánh nắng dần khuất sau tấm kính cánh cửa sổ. Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra nhẹ nhàng. Đi vào trong là một thanh niên tóc nâu tuấn lãng, người thanh niên bình thản đi tới giường bệnh duy nhất được đặt trong căn phòng. Hắn ngồi lên giường bệnh, cuối người xuống dùng tay chạm nhẹ vào mái tóc của người đang nằm ngủ, dịu dàng hôn lên nó một cái. Thấy có động Thần Hi chợt tỉnh, thấy người đang ngồi liền nói
- Dạ Vũ, cậu đến rồi!
Người con trai ấy đáp lại Thần Hi bằng một nụ cười không kém phần mềm dịu, dùng một tay đỡ lấy tấm lưng người đang nằm ngồi dậy, không kiềm chế nỗi cảm xúc hắn liền nhào tới ôm chầm Thần Hi vào lòng. Miệng hắn còn không ngừng vui vẻ
- Ừ, tớ đến đón cậu.
Thần Hi ra lệnh cho Dạ Vũ ra ngoài đứng để mình thay đồ. Dạ Vũ lập tức nghe lời ra khỏi cửa ngay, hắn đóng cánh cửa lại thật nhẹ, cánh cửa đóng lại cùng lúc nụ cười hắn dần tắt hẳn trên môi. Hắn đi đến cánh cửa sổ được mở toang ra gần đó. Dù gió lùa vào hắn có lớn đến mấy cũng không thể nguôi được lửa giận trong lòng hắn. Thật bất ngờ sau từng ấy thời gian khi gặp lại Hàn Thần Hi thì cậu ấy lại nằm trong bệnh viện, cả người cậu ấy tiều tụy, trắng bệch trông thiếu sức sống. Không may lúc nãy Thần Hi đưa tay lên nhận túi quần áo hắn còn vô tình nhìn thấy trên cổ tay Thần Hi có một vết rạch khá sâu, vết thương chỉ vừa mọc da non chứng tỏ vết thương còn rất mới. Cậu ấy đã có ý định tự tử ? Hắn quơ tay đập vào bức tường bệnh viện thật mạnh khiến nó rung lên.
- Mày thật sự yêu Thần Hi à?
- Ừ!
- Tới cỡ nào?
- Mạng sống của tao.
Dạ Vũ im lặng nhìn sang hắn. Trong đôi mắt hắn lúc đó ngập tràn tình yêu thương dường như không có chút nào gọi là giả dối. Dạ Vũ đứng dậy, cho hai tay vào túi quần, ngẩng mặt lên đón anh nắng lần cuối rồi quay lưng đi.
- Tao sẽ trở về Bali, mày nên chăm sóc cho tốt Thần Hi. Nếu không lần tới tao sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Cuộc hồi tưởng kết thúc, hắn nhếch mép cười một cái. Nghĩ lại lúc đó hắn thật ngu ngốc khi đi tin lời của Mộc Ân. Cái gì mà lời hứa, mày từ bây giờ mất tư cách bên cạnh Thần Hi rồi. Nhưng điều đó vẫn không thể làm Dạ Vũ nguôi giận. Hắn rủa thầm trong miệng một câu
- Con mẹ nó mày đã làm gì cậu ấy hả thằng khốn. Là lỗi của mày xuống địa ngục đi thằng khốn chết tiệt! Cậu ấy từ giờ sẽ là của tao.
Tiếng cửa phòng mở ra vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ và cơn giận của Dạ Vũ, hắn quay lại thấy Thần Hi vừa bước ra khỏi cánh cửa. Khuôn mặt cậu ấy đờ đẫn vô thức đứng đó nhìn hắn. Hắn sốt ruột liền nhanh chóng đi tới nắm lấy tay Thần Hi lôi đi. Thật lạnh đó là điều Dạ Vũ cảm nhận được đầu tiên khi chạm vào bàn tay ấy. Hắn đau lòng đến khó tả.
- HongKong, tớ muốn thăm họ một đêm. Rất lâu rồi tớ chưa trở về.
- Tớ hiểu rồi. Thần Hi, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?
- Có thể, cậu nói đi
- Mộc Ân...hắn...
- Cậu ấy cưới vợ rồi. Rất hiền lại còn xinh đẹp - Thần Hi vừa mỉm cười vừa trả lời nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt của Dạ Vũ
- Ừ!
Thiên Dạ Vũ hiểu ý nên đáp lại gỏn lọn chỉ một từ, rồi hắn không nói nữa để tập trung vào việc lái xe đi. Dù là đang lái xe nhưng hắn vẫn thường xuyên liếc mắt nhìn sang Thần Hi. Đôi mắt cậu ấy nhìn chăm chăm bên ngoài cửa sổ không cảm xúc, khuôn miệng từ lúc gặp hắn đến giờ không hề cười thật lòng lấy một cái. So với lúc hắn mới gặp cậu ấy lần đầu tiên với bây giờ trông thật giống nhau. Một con người vô vị, lúc mới gắp nhau hắn còn cảm nhận được Thần Hi này không có chút cảm giác như là đang sống. Hắn cụp mắt lại điều hắn mong khi Thần Hi yêu Mộc Ân không phải là như vậy, trong lòng hắn cơn đau len lỏi qua từng tế bào, hắn muốn ôm lấy người ngồi bên cạnh vỗ về hết những nỗi buồn của cậu ấy, hắn muốn thay Thần Hi chịu hết những nỗi đau trong lòng. Hắn muốn quay lại trước đây, quay lại để hắn không lựa chọn từ bỏ. Tiếp tục giành lấy Thần Hi biết đâu Thần Hi không phải như bây giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook