Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm
-
Chương 56
“Du Du rất tốt, nhưng nàng còn là một đứa nhỏ.”
Lúc Ân Du đóng cửa, nghe thấy Vưu Hà nói như thế.
Ân Du có một loại xúc động muốn xông vào, nhưng nàng nhịn xuống được, buồn bực không vui đi ra ngoài sân tìm cái ghế đòn, ôm đùi ngồi xuống.
Không qua bao lâu, Ngụy Giai Minh từ trong bước ra. Ân Du vội nhìn qua, đợi lại đợi, phát hiện chỉ có Ngụy Giai Minh đi ra một mình. Ngụy Giai Minh trầm mặc ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ân Du quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu xuống.
Rất lâu sau, Ngụy Giai Minh thở dài một tiếng. Thanh âm rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai Ân Du lại làm trong lòng nàng run lên một cái, tiếp đó là nước mắt rơi xuống. Ân Du vội dùng bàn tay lau sạch nước mắt, hít hít mũi, điều chỉnh cảm xúc, làm cho mình nhịn nước mắt xuống.
“Nương đánh chết con cho rồi.” Ân Du cắn môi.
Ngụy Giai Minh nhìn đại nữ nhi của mình, trầm mặc một lát, mới nói: “Lúc con còn đang ở trong bụng ta, ta có quyền đánh chết con, nhưng con đã được ta sinh ra rồi, vậy cho dù ta có là nương của con, cũng không có quyền đánh chết con nữa.”
Ngưng một lát, nàng lại nói: “Cũng không có quyền quản con.”
“Nương, ngài đồng ý rồi hả?” Ân Du ngẩng mạnh đầu, một bộ không dám tin.
Ngụy Giai Minh lắc lắc đầu, có chút vô lực lắc đầu: “Nếu ta không đồng ý, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Ngụy Giai Minh nhìn con gái lớn, chỉ cảm thấy tiểu cô nương tùy hứng trước mắt thật giống mình như đúc. Nếu năm đó có người ngăn cản nàng, có lẽ nàng cũng sẽ liếc mắt xem thường.
“Nương, con làm ngài buồn rồi phải không …” Ân Du nhích đến bên cạnh Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh lắc lắc đầu, kéo nữ nhi vào lòng, có chút chua sót nói: “Du Du, lúc tổ mẫu con sinh nương thì khó sinh mà mất, cho nên nương không biết mẫu thân của người khác có bộ dáng thế nào, con lại là đứa nhỏ đầu tiên của nương, cho nên nương cũng sẽ rất vô thố, không biết nên chăm sóc con, bảo hộ con, dạy con thế nào.”
“Nhưng mà, có một điểm nương phải dạy con, đó là vĩnh viễn đều phải phụ trách về quyết định của chính mình. Nhân sinh rất ngắn, chúng ta không cần thiết phải đi nghe câu chuyện của người khác quá nhiều. Cho dù là thất bại đi nữa, chỉ cần con thua mà không hối hận, thì đã có thể không thẹn là đã sống ở nhân gian rồi.”
Ân Du nhìn nương mình, mơ mơ hồ hồ dường như nghe hiểu được.
Ánh nắng sau trưa xen qua từng tán lá trên cành cây hạnh tạo thành từng vệt bóng loang lổ, Ân Du từ từ úp sấp lên đầu gối Ngụy Giai Minh, nhắm mắt lại. Nàng ngửi mùi hương đặc biệt trên người nương mình, nghĩ đến những lời nương nói, dường như trong chớp mắt đã trưởng thành hơn nhiều.
Ngụy Giai Minh ôn nhu sờ nhẹ vầng trán non mềm của đại nữ nhi: “Nghĩ xong chưa?”
Ánh nắng ấm áp cách một tầng mí mắt, cũng làm cho Ân Du cảm thấy ấm áp. Nàng gật đầu, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
“Nương, con không hối hận, cho dù thất bại, nữ nhi cũng dám đánh cược.” Ân Du mở mắt ra, đôi con ngươi sáng trong là một mảnh kiên định.
Ngụy Giai Minh có chút hoảng hốt, rất lâu sau mới chậm rãi gật đầu, sờ nhẹ cái trán của nữ nhi, thấp giọng nói: “Đứa ngốc, đừng sợ, con vĩnh viễn sẽ không thất bại, phụ mẫu đang còn, liền có chỗ cho con về.”
Ân Du ngây ra rất lâu, trong chớp mắt nghĩ đến rất nhiều rất nhiều thứ. Nghĩ đến những ngày này, nương mang nàng và muội muội phiêu bạt, nước mắt Ân Du liền chảy ra.
Thực ra phụ thân của Ngụy Giai Minh vẫn còn sống, hơn nữa còn là danh vọng thế gia trong kinh thành, nhưng Ân Du cơ hồ không nhớ được dung mạo của người ông ngoại này nữa.
Ân Du cảm thấy trong lòng nghẹn đến chua sót, phát trướng. Nàng đang khó chịu, chua sót thay cho mẫu thân.
Cửa mở rồi, Ân Tranh cất bước lớn đi từ trong ra.
Ân Du thấy cha đen mặt liền có chút căng thẳng, nàng quay đầu qua nhìn Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh cười nhạt lắc đầu với con gái lớn, nói: “Ta là ta, cha con là cha con, ta không thể quyết định thay cha con được.”
Vưu Hà nửa dựa vào cửa, cười vẫy tay với Ân Du.
Ân Du cẩn thận nhìn sắc mặt Ân Tranh một cái rồi mới đi đến trước mặt Vưu Hà. Vưu Hà cúi xuống, cười dỗ nàng: “Về nhà với phụ mẫu ngươi đi.”
“Ngươi nói lời không giữ lời!” Ân Du trừng hắn.
Vưu Hà sờ sờ đầu nàng: “Ngoan, ta đáp ứng ngươi, một ngày trước sinh thần mười hai tuổi của ngươi sẽ đến nhà ngươi hỏi cưới, như vậy có được không?”
Ân Du hoài nghi nhìn hắn.
Vưu Hà khiêu mi, nhìn Ân Tranh và Ngụy Giai Minh ở phía xa, thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn giải quyết chuyện trong nhà trước hả?”
Ân Du do dự.
Vưu Hà sờ sờ trên người, thuận tay lấy xuống một miếng ngọc bội trên eo, lắc lắc trước mặt Ân Du: “Ngươi rất muốn cái này có phải không?”
“Ngươi đang dỗ hài tử.”
Vưu Hà cười nhẹ một tiếng, nói: “Không đâu, ta đang dỗ tiểu tức phụ tương lai.”
Mắt Ân Du như ngôi sao trong đêm từng viên từng viên bừng sáng, nàng nắm lấy ngọc bội của Vưu Hà, nắm chặt trong lòng bàn tay, “Nói rồi đấy nhé, ta đợi ngươi đến. Nếu ngươi nói lời không giữ lời, thì dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển ta cũng sẽ túm ngươi ra chặt thành tám khúc!”
“Được.” Vưu Hà cười gật đầu, đáp ứng uy hiếp của tiểu cô nương.
Tiễn Ân Du cùng Ân Tranh và Ngụy Giai Minh rời đi xong, Vưu Hà quay người trở lại phòng, trong phòng đã nhiều hơn một nữ nhân mặc hắc y.
“Vưu Hà, ngươi đang làm cái gì thế? Nói chuyện yêu đương với một tiểu cô nương sao? Thật có hứng chí nha.” ngữ khí của nữ nhân mang theo trào phúng.
Vưu Hà tự thân ngồi xuống, ung dung từ tốn rót cho mình một chén trà xanh, xem nữ nhân này như không tồn tại.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó!” nữ nhân phát cáu, đặt tay lên vai Vưu Hà.
Vưu Hà cau mày, nhẹ dùng lực, nữ nhân liền liên tục lùi về sau, nơi ngực cuộn trào, cổ họng liền có một cỗ tinh ngọt trào lên.
“Lúc nào thì đến lượt ngươi dạy ta làm việc rồi?” Vưu Hà liếc Li Hỏa, dưới đáy đôi mắt hoa đào xinh đẹp đều là ý cười, lại làm người ta có một loại hàn ý phát lạnh.
Li Hỏa đè phẫn nộ trong lòng xuống, tức giận nói: “Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi đừng quên mất thân phận của chính mình, đừng quên mất nhiệm vụ thôi!”
“Không tiễn.” Vưu Hà đặt chén trà xuống.
“Ngươi!” Li Hỏa cắn răng đạp cửa đi ra.
Trong cung, Cung Thanh Điện.
“Còn chưa bắt được người?” Thích Vô Biệt đặt miếng ngọc bội trong tay xuống.
“Bệ hạ, nô tỳ theo ý tứ của ngài phân phó xuống rồi, Ngự Lâm quân mấy lần đều có thể bắt lấy hai mẹ con Ân phu nhân, nhưng có một tuyệt đỉnh cao thủ vẫn luôn ra tay trong tối, đánh bị thương vô số Ngự Lâm quân …” Lý Trung Luân căng da đầu nói.
“Tuyệt đỉnh cao thủ?” Thích Vô Biệt có chút ngạc nhiên.
“Là là là … tin tức đưa về nói là có một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn mặc hồng y, cũng không biết là từ đâu nhô ra, đơn giản chính là cao thủ trong cao thủ võ lâm, lợi hại lắm lắm! Võ nghệ xuất thần nhập hoá …” Lý Trung Luân vẫn luôn nói chuyện khoa trương, lúc này vì để nói đỡ cho Ngự Lâm quân đã lâu như thế mà vẫn không thể mang hai mẫu nữ Ngụy Giai Minh trở về gỡ tội, nên càng khen bản lĩnh của đối phương đến thiên hoa loạn trụy.
Thích Vô Biệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn cảnh đêm trầm trầm bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm rất lâu.
“Nam tử trẻ tuổi vẫn luôn mặc hồng y …” Thích Vô Biệt lặp lại một lần.
Trong mắt Thích Vô Biệt đột nhiên lóe qua một tia kinh ngạc, “Vưu Hà?”
Lúc Ân Du đóng cửa, nghe thấy Vưu Hà nói như thế.
Ân Du có một loại xúc động muốn xông vào, nhưng nàng nhịn xuống được, buồn bực không vui đi ra ngoài sân tìm cái ghế đòn, ôm đùi ngồi xuống.
Không qua bao lâu, Ngụy Giai Minh từ trong bước ra. Ân Du vội nhìn qua, đợi lại đợi, phát hiện chỉ có Ngụy Giai Minh đi ra một mình. Ngụy Giai Minh trầm mặc ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ân Du quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu xuống.
Rất lâu sau, Ngụy Giai Minh thở dài một tiếng. Thanh âm rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai Ân Du lại làm trong lòng nàng run lên một cái, tiếp đó là nước mắt rơi xuống. Ân Du vội dùng bàn tay lau sạch nước mắt, hít hít mũi, điều chỉnh cảm xúc, làm cho mình nhịn nước mắt xuống.
“Nương đánh chết con cho rồi.” Ân Du cắn môi.
Ngụy Giai Minh nhìn đại nữ nhi của mình, trầm mặc một lát, mới nói: “Lúc con còn đang ở trong bụng ta, ta có quyền đánh chết con, nhưng con đã được ta sinh ra rồi, vậy cho dù ta có là nương của con, cũng không có quyền đánh chết con nữa.”
Ngưng một lát, nàng lại nói: “Cũng không có quyền quản con.”
“Nương, ngài đồng ý rồi hả?” Ân Du ngẩng mạnh đầu, một bộ không dám tin.
Ngụy Giai Minh lắc lắc đầu, có chút vô lực lắc đầu: “Nếu ta không đồng ý, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Ngụy Giai Minh nhìn con gái lớn, chỉ cảm thấy tiểu cô nương tùy hứng trước mắt thật giống mình như đúc. Nếu năm đó có người ngăn cản nàng, có lẽ nàng cũng sẽ liếc mắt xem thường.
“Nương, con làm ngài buồn rồi phải không …” Ân Du nhích đến bên cạnh Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh lắc lắc đầu, kéo nữ nhi vào lòng, có chút chua sót nói: “Du Du, lúc tổ mẫu con sinh nương thì khó sinh mà mất, cho nên nương không biết mẫu thân của người khác có bộ dáng thế nào, con lại là đứa nhỏ đầu tiên của nương, cho nên nương cũng sẽ rất vô thố, không biết nên chăm sóc con, bảo hộ con, dạy con thế nào.”
“Nhưng mà, có một điểm nương phải dạy con, đó là vĩnh viễn đều phải phụ trách về quyết định của chính mình. Nhân sinh rất ngắn, chúng ta không cần thiết phải đi nghe câu chuyện của người khác quá nhiều. Cho dù là thất bại đi nữa, chỉ cần con thua mà không hối hận, thì đã có thể không thẹn là đã sống ở nhân gian rồi.”
Ân Du nhìn nương mình, mơ mơ hồ hồ dường như nghe hiểu được.
Ánh nắng sau trưa xen qua từng tán lá trên cành cây hạnh tạo thành từng vệt bóng loang lổ, Ân Du từ từ úp sấp lên đầu gối Ngụy Giai Minh, nhắm mắt lại. Nàng ngửi mùi hương đặc biệt trên người nương mình, nghĩ đến những lời nương nói, dường như trong chớp mắt đã trưởng thành hơn nhiều.
Ngụy Giai Minh ôn nhu sờ nhẹ vầng trán non mềm của đại nữ nhi: “Nghĩ xong chưa?”
Ánh nắng ấm áp cách một tầng mí mắt, cũng làm cho Ân Du cảm thấy ấm áp. Nàng gật đầu, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
“Nương, con không hối hận, cho dù thất bại, nữ nhi cũng dám đánh cược.” Ân Du mở mắt ra, đôi con ngươi sáng trong là một mảnh kiên định.
Ngụy Giai Minh có chút hoảng hốt, rất lâu sau mới chậm rãi gật đầu, sờ nhẹ cái trán của nữ nhi, thấp giọng nói: “Đứa ngốc, đừng sợ, con vĩnh viễn sẽ không thất bại, phụ mẫu đang còn, liền có chỗ cho con về.”
Ân Du ngây ra rất lâu, trong chớp mắt nghĩ đến rất nhiều rất nhiều thứ. Nghĩ đến những ngày này, nương mang nàng và muội muội phiêu bạt, nước mắt Ân Du liền chảy ra.
Thực ra phụ thân của Ngụy Giai Minh vẫn còn sống, hơn nữa còn là danh vọng thế gia trong kinh thành, nhưng Ân Du cơ hồ không nhớ được dung mạo của người ông ngoại này nữa.
Ân Du cảm thấy trong lòng nghẹn đến chua sót, phát trướng. Nàng đang khó chịu, chua sót thay cho mẫu thân.
Cửa mở rồi, Ân Tranh cất bước lớn đi từ trong ra.
Ân Du thấy cha đen mặt liền có chút căng thẳng, nàng quay đầu qua nhìn Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh cười nhạt lắc đầu với con gái lớn, nói: “Ta là ta, cha con là cha con, ta không thể quyết định thay cha con được.”
Vưu Hà nửa dựa vào cửa, cười vẫy tay với Ân Du.
Ân Du cẩn thận nhìn sắc mặt Ân Tranh một cái rồi mới đi đến trước mặt Vưu Hà. Vưu Hà cúi xuống, cười dỗ nàng: “Về nhà với phụ mẫu ngươi đi.”
“Ngươi nói lời không giữ lời!” Ân Du trừng hắn.
Vưu Hà sờ sờ đầu nàng: “Ngoan, ta đáp ứng ngươi, một ngày trước sinh thần mười hai tuổi của ngươi sẽ đến nhà ngươi hỏi cưới, như vậy có được không?”
Ân Du hoài nghi nhìn hắn.
Vưu Hà khiêu mi, nhìn Ân Tranh và Ngụy Giai Minh ở phía xa, thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn giải quyết chuyện trong nhà trước hả?”
Ân Du do dự.
Vưu Hà sờ sờ trên người, thuận tay lấy xuống một miếng ngọc bội trên eo, lắc lắc trước mặt Ân Du: “Ngươi rất muốn cái này có phải không?”
“Ngươi đang dỗ hài tử.”
Vưu Hà cười nhẹ một tiếng, nói: “Không đâu, ta đang dỗ tiểu tức phụ tương lai.”
Mắt Ân Du như ngôi sao trong đêm từng viên từng viên bừng sáng, nàng nắm lấy ngọc bội của Vưu Hà, nắm chặt trong lòng bàn tay, “Nói rồi đấy nhé, ta đợi ngươi đến. Nếu ngươi nói lời không giữ lời, thì dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển ta cũng sẽ túm ngươi ra chặt thành tám khúc!”
“Được.” Vưu Hà cười gật đầu, đáp ứng uy hiếp của tiểu cô nương.
Tiễn Ân Du cùng Ân Tranh và Ngụy Giai Minh rời đi xong, Vưu Hà quay người trở lại phòng, trong phòng đã nhiều hơn một nữ nhân mặc hắc y.
“Vưu Hà, ngươi đang làm cái gì thế? Nói chuyện yêu đương với một tiểu cô nương sao? Thật có hứng chí nha.” ngữ khí của nữ nhân mang theo trào phúng.
Vưu Hà tự thân ngồi xuống, ung dung từ tốn rót cho mình một chén trà xanh, xem nữ nhân này như không tồn tại.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó!” nữ nhân phát cáu, đặt tay lên vai Vưu Hà.
Vưu Hà cau mày, nhẹ dùng lực, nữ nhân liền liên tục lùi về sau, nơi ngực cuộn trào, cổ họng liền có một cỗ tinh ngọt trào lên.
“Lúc nào thì đến lượt ngươi dạy ta làm việc rồi?” Vưu Hà liếc Li Hỏa, dưới đáy đôi mắt hoa đào xinh đẹp đều là ý cười, lại làm người ta có một loại hàn ý phát lạnh.
Li Hỏa đè phẫn nộ trong lòng xuống, tức giận nói: “Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi đừng quên mất thân phận của chính mình, đừng quên mất nhiệm vụ thôi!”
“Không tiễn.” Vưu Hà đặt chén trà xuống.
“Ngươi!” Li Hỏa cắn răng đạp cửa đi ra.
Trong cung, Cung Thanh Điện.
“Còn chưa bắt được người?” Thích Vô Biệt đặt miếng ngọc bội trong tay xuống.
“Bệ hạ, nô tỳ theo ý tứ của ngài phân phó xuống rồi, Ngự Lâm quân mấy lần đều có thể bắt lấy hai mẹ con Ân phu nhân, nhưng có một tuyệt đỉnh cao thủ vẫn luôn ra tay trong tối, đánh bị thương vô số Ngự Lâm quân …” Lý Trung Luân căng da đầu nói.
“Tuyệt đỉnh cao thủ?” Thích Vô Biệt có chút ngạc nhiên.
“Là là là … tin tức đưa về nói là có một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn mặc hồng y, cũng không biết là từ đâu nhô ra, đơn giản chính là cao thủ trong cao thủ võ lâm, lợi hại lắm lắm! Võ nghệ xuất thần nhập hoá …” Lý Trung Luân vẫn luôn nói chuyện khoa trương, lúc này vì để nói đỡ cho Ngự Lâm quân đã lâu như thế mà vẫn không thể mang hai mẫu nữ Ngụy Giai Minh trở về gỡ tội, nên càng khen bản lĩnh của đối phương đến thiên hoa loạn trụy.
Thích Vô Biệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn cảnh đêm trầm trầm bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm rất lâu.
“Nam tử trẻ tuổi vẫn luôn mặc hồng y …” Thích Vô Biệt lặp lại một lần.
Trong mắt Thích Vô Biệt đột nhiên lóe qua một tia kinh ngạc, “Vưu Hà?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook