Dừng H Là Thất Đức A
-
Chương 1
Độc giả nhắn:【 Khẩu Mộc Mộc 】: (⊙o⊙)! Thầm mến văn và nhiều nhiều cái nữa!!! Quyết định cắm cọc ở đây! Phúc hắc đại nhân cố lên!!
Tác giả trả lời:【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: —. —. Mộc Mộc ngốc!
An Mộc xem xong “hố mới [*]” của Nguyệt Phục Vô Thượng liền đóng trang web lại, đăng nhập vào trò chơi. Phó Mặc đọc tin nhắn xong lại xoay người trừng mắt nhìn thẳng vào ót của An Mộc, dường như muốn đục trên đó vài cái lỗ, rồi lại không nói gì cúi mặt gõ gõ bàn phím.
[*] “hố mới” là truyện mới đó mà =))
Độc giả nhắn: 【 Khẩu Mộc Mộc 】: ~(≥▽≤)/~ gào khóc ~~ tui rất thích ăn bánh ngọt. Yêu nhất là ôn nhu công!! Phúc hắc đại nhân mau mau ra a!!
Tác giả trả lời:【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: =.=. Mộc Mộc ngốc!
“Mộc tiểu ngốc, mau lại đây!” – Phó Mặc dời máy tính trước mặt ra.
“Ôi chao? Cái gì vậy?” – An Mộc vội vàng thoát game lon ton chạy tới.
“Này, cầm lấy, cho cậu đó.” – Phó Mặc thuận tay đem cái túi nhỏ ném vào tay An Mộc.
“Ha? A! Phó Mặc, cám ơn cậu.” – An Mộc nhìn thấy bánh ngọt trong túi nhỏ, liền quay đầu cười thật tươi nhìn Phó Mặc.
“Mộc tiểu ngốc.” – Cười lên trông càng ngốc, Phó Mặc không được tự nhiên quay đầu đi, không muốn thừa nhận nhưng khi An Mộc cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ kỳ thật đáng yêu muốn chết.
Độc giả nhắn:【 Khẩu Mộc Mộc 】: ~(^o^)/~ tiểu thụ thật lười, được tiểu công mua đồ ăn cho! Thật chu đáo a!!! Phúc hắc đại nhân, thật chờ đoạn sau nha!!
Tác giả trả lời:【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: —. —. Mộc Mộc ngốc!
An Mộc xem xong “hố mới [*]” của Nguyệt Phục Vô Thượng liền đóng trang web lại, đăng nhập vào trò chơi. Phó Mặc đọc tin nhắn xong lại xoay người trừng mắt nhìn thẳng vào ót của An Mộc, dường như muốn đục trên đó vài cái lỗ, rồi lại không nói gì cúi mặt gõ gõ bàn phím.
[*] “hố mới” là truyện mới đó mà =))
Độc giả nhắn: 【 Khẩu Mộc Mộc 】: ~(≥▽≤)/~ gào khóc ~~ tui rất thích ăn bánh ngọt. Yêu nhất là ôn nhu công!! Phúc hắc đại nhân mau mau ra a!!
Tác giả trả lời:【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: =.=. Mộc Mộc ngốc!
“Mộc tiểu ngốc, mau lại đây!” – Phó Mặc dời máy tính trước mặt ra.
“Ôi chao? Cái gì vậy?” – An Mộc vội vàng thoát game lon ton chạy tới.
“Này, cầm lấy, cho cậu đó.” – Phó Mặc thuận tay đem cái túi nhỏ ném vào tay An Mộc.
“Ha? A! Phó Mặc, cám ơn cậu.” – An Mộc nhìn thấy bánh ngọt trong túi nhỏ, liền quay đầu cười thật tươi nhìn Phó Mặc.
“Mộc tiểu ngốc.” – Cười lên trông càng ngốc, Phó Mặc không được tự nhiên quay đầu đi, không muốn thừa nhận nhưng khi An Mộc cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ kỳ thật đáng yêu muốn chết.
Độc giả nhắn:【 Khẩu Mộc Mộc 】: ~(^o^)/~ tiểu thụ thật lười, được tiểu công mua đồ ăn cho! Thật chu đáo a!!! Phúc hắc đại nhân, thật chờ đoạn sau nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook