Đừng Ép Anh Động Tâm
-
Chương 34: Không nỡ
Lục Minh Chu nhận được điện thoại của Kiều Thời Duyên, cũng vừa đỗ xe vào bãi, định đi đến thang máy.
Kiều Thời Duyên hẹn anh đến chơi, đúng lúc tâm trạng Lục Minh Chu khó chịu, đang muốn tìm chỗ ngồi phát tiết, liền đồng ý ngay, cúi người quay trở lại xe.
Ba mươi phút sau, anh đẩy cửa tiến vào phòng bao, Kiều Thời Duyên ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy anh đi vào, liền thở dài một cái.
Lục Minh Chu không hiểu lắm, vừa định mở miệng, bỗng nhiên một cái gối bay tới đáp thẳng lên trán anh, cũng may Lục Minh Chu phản ứng nhanh nghiêng người tránh được.
Anh nheo mắt, nhìn cô gái ngồi đối diện, anh dừng lại suy nghĩ, nhìn hơi quen mắt nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra.
Đối phương hoàn toàn không nói lý, hai tay túm dây đeo túi xách, liên tục đập vào người anh, miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Anh cái đồ móng lợn! Là đàn ông tuyệt vời! Thế mà con mẹ nó anh không quản được nửa dưới của mình! Không quản được thì đi tu đi! Con mẹ nó sao anh không đi tu đi!”
Lục Minh Chu: “…..”
Sao anh lại không quản được nửa dưới của mình?
Lục Minh Chu bị đập vài lần, anh nhíu mày, con ngươi dần chuyển tối màu, mang theo vài phần u ám che khuất cùng chút bạo lực.
Kiều Thời Duyên thấy vậy thì thu lại, anh đứng dậy khỏi sô pha, túm cánh tay Dư Tư Nghiên kéo người về sau, thấp giọng khuyên: “Được rồi, giữ cho anh tí mặt mũi nào.”
Dư Tư Nghiên vẫn còn chút khẩu khí, nhưng Kiều Thời Duyên đã nói như vậy, cô nàng cũng không làm được gì nữa, đành phải dữ dằn trừng mắt nhìn Lục Minh Chu.
Ánh mắt Lục Minh Chu hơi co lại, giọng anh đều đều, không giấu được mất kiên nhẫn, “Mẹ nó ai đây?”
Kiều Thời Duyên nhìn cô gái bên cạnh mình, tầm mắt anh lại nhìn Lục Minh Chu, bình tĩnh trần thuật lại sự thật: “Bạn của cô gái cậu ngủ cùng, cô ấy nói muốn gặp cậu, tôi không thể từ chối được.”
Lục Minh Chu thoáng chốc nhướng mày, vẻ không vui, ánh mắt liếc nhìn người Dư Tư Nghiên, nhìn một lúc, bỗng nhiên liền nhớ lại, cách đây không lâu đã gặp qua ở cửa nhà Giang Điềm.
Dư Tư Nghiên thở nhẹ ra một hơi, rồi lại trừng mắt nhìn Lục Minh Chu, đầu lưỡi Lục Minh Chu đảo qua một vòng, bực bội thu lại tầm mắt.
Anh vòng qua hai người, đi vào trong phòng bao, đi đến ngồi xuống ghế sô pha, lấy trong túi ra điếu thuốc cùng cái bật lửa, ngậm lên miệng.
Kiều Thời Duyên thấy Lục Minh Chu không nói gì, nghĩ thầm việc này đến tám phần là thật, nhưng anh cũng hiểu rõ con người Lục Minh Chu, tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Lục Minh Chu vuốt ve bật lửa trong tay, không lập tức châm lửa ngay, anh ngước mắt lên nhìn Dư Tư Nghiên, hỏi: “Cô ấy nói với cô như vậy?”
Ngữ khí Dư Tư Nghiên không tốt, “Nói cái gì?”
Lục Minh Chu cũng có chút bực mà vò đầu, “Nói tôi ngủ với cô ấy?”
Lời này vừa nói ra, Dư Tư Nghiên lại nổi nóng, cô nàng trợn mắt nhìn Lục Minh Chu, ánh mắt đều như đang nói anh mẹ nó dám làm không dám chịu thì gọi gì là đàn ông.
Lục Minh Chu đốt ngọn lửa, im lặng nửa giây, hai ngón tay kẹp xuống điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên, “Cô ấy nói đúng, ngủ hai lần.” Anh nói xong, khóe môi giương lên thành nụ cười nhạt, sau một hồi, lại hóa thành bất đắc dĩ.
Dư Tư Nghiên bực bội, tay phải Kiều Thời Duyên đặt lên bả vai Dư Tư Nghiên, vỗ nhẹ hai cái, trấn an nói: “Anh đưa em về.” Tiếp tục làm loạn lên cũng không phải là biện pháp.
Dư Tư Nghiên lắc đầu, cô quay đầu nhìn về phía Kiều Thời Duyên, thấy ánh mắt thâm thúy của anh, nhất thời cũng không biết nói cái gì, do dự hồi lâu, cô đành phải ngoan ngoãn trả lời, lại có chút tức giận, “Em tự về, anh ở lại với anh ta đi.”
Nói xong, cô hất tay chạy lấy người.
Kiều Thời Duyên sờ sờ sống mũi, anh ngăn cô lại kiên trì muốn đưa cô về, Dư Tư Nghiên còn kiên trì hơn anh, chính là không cần.
Kiều Thời Duyên không có cách nào, đành phải buông tay, xoay người ngồi đến bên cạnh Lục Minh Chu, khẽ thở dài.
Vừa rồi làm ầm ĩ như vậy, Lục Minh Chu ít nhiều cũng nhìn ra vài phần mờ ám, anh làm như không để ý mà hỏi: “Không chê nhỏ à?”
Kiều Thời Duyên ung dung bắt chéo chân, cũng hờ hững đáp lời: “Nhỏ gì mà nhỏ, tôi thích là được rồi.”
Ánh mắt Lục Minh Chu dừng lại, anh quay người liếc nhìn Kiều Thời Duyên, thấy cậu ta nghiêm túc, đầu Lục Minh Chu trì trệ, chợt cười nhạo một tiếng, cũng không biết vì sao.
Kiều Thời Duyên dựa lưng vào ghế, hơi híp mắt lại, “Cậu làm gì người ta rồi?”
Lục Minh Chu không vội trả lời ngay, phun ra nửa cái vòng khói, anh mới hỏi một đằng trả lời một nẻo mở miệng: “Cô bé có vẻ rất thích, nhưng cũng rất kỳ quái, tôi sợ cô ấy.”
Kiều Thời Duyên ngược lại thẳng thắn, “Cái ông già lằng nhà lằng nhằng, làm ra vẻ.” Anh ta dừng lại, lại nói tiếp: “Lúc trước từ chối Tiểu Huyên không phải rất trực tiếp sao?”
Khói bụi tuôn ra một đoạn dài, một điểm đỏ đột nhiên sáng lên, sau một thời gian dài, Lục Minh Chu mới không rõ ý vị mà phun ra một câu: “Cái này không giống nhau.”
Tình cảm đối với Giang Điềm chính anh cũng không rõ là như thế nào, anh nói anh không quan tâm, nhưng lại rõ ràng là có quan tâm, cô gái nhỏ vừa khóc anh cũng đau lòng.
Anh bảo anh không thích, nhưng cố tình lại là thích, nhưng là luyến tiếc lúc cùng ở bên cô như vậy, kỳ lạ cũng ở điểm luyến tiếc này.
Kiều Thời Duyên thấy anh không muốn nhiều lời, cũng thức thời không hỏi nhiều, đổi đề tài, “Tìm được người rồi?”
Nhắc đến chuyện này, mặt mày Lục Minh Chu lạnh đi mấy độ, anh thong thả lắc đầu.
Ban đầu việc anh tìm Tiểu Thiên chính là tìm kim đáy bể, trước mắt có mấy bức tranh của Chu Niệm tham khảo, anh thu hẹp phạm vi xuống trung tâm quận Thành Nam rồi bắt đầu điều tra, trước mắt kết quả điều tra cũng không phù hợp điều kiện cô gái mất tích mười lăm năm trước.
Sau khi vụ tai nạn giao thông năm đó phát sinh, cô bé được đưa đi bệnh viện cấp cứu, nhưng không thể cứu được, nhưng vết thương trên người rõ ràng, là do bạo lực gia đình trong thời gian dài.
Đứa bé sáu bảy tuổi đi lạc, không có bố mẹ để báo nguy, thậm chí đến cuối cùng tang lễ cũng là do một tay Chu gia xử lý, thế cho nên tới ngày hôm nay anh cũng không biết cô bé bị anh hại chết năm đó tên là gì, chỉ biết cô bé cứ gọi tên Tiểu Thiên, nhưng tư liệu anh nắm giữ được quá ít, căn bản là không có cách nào tìm được cô bé đó.
Nhưng trái lại cũng không phải hết đường xoay xở, anh nhớ tới cuộc điện thoại cách đây không lâu, cuối cùng có tiến triển, chỉ là còn cần bước xác nhận.
Kiều Thời Duyên biết tình huống của Lục Minh Chu, việc này đối với anh có sức ảnh hưởng quá lớn, năm đó Chu Niệm xảy ra chuyện, cảm xúc của Lục Minh Chu vốn đã không ổn định, nên sau đó mới phát sinh sự việc này.
Kiều Thời Duyên liếc mắt nhìn Lục Minh Chu, rốt cuộc hiểu anh đã nhận định chuyện này, có khuyên cũng không làm được gì, anh ta cầm ly rượu lên nhấm nháp, cũng không hỏi thêm nữa.
Điếu thuốc bị đốt hơn nửa, Lục Minh Chu lấy di động ra xem, bấm mở WeChat, ngón trỏ của anh chạm rất nhẹ, lại ma xui quỷ khiến mở ra vòng bạn bè của Giang Điềm, trạng thái mới nhất là một bức ảnh, một nam một nữ dán mặt lại gần nhau, đăng lên mười phút trước.
Chính là cái móng lợn lớn động tay động chân dưới tiểu khu lúc vừa rồi.
Anh nhíu mày khó chịu, tâm trạng trùng xuống, tiện tay gõ xuống hai chữ:
【Tiểu Chu Chu: Xấu quá】
Một phút sau, anh kéo xuống tải lại trang.
【Sugar: Cút đi】
Lục Minh Chu: “…..”
Lục Minh Chu đem điếu thuốc đặt trên gạt tàn, dùng sức nghiền vài cái, anh vừa định cất điện thoại, trên màn hình nhảy ra một cái lời mời trò chuyện bằng giọng nói.
Lục Minh Chu do dự nửa giây, ấn nút màu xanh lá bên phải.
“Anh con mẹ nó có bệnh à? Tôi xấu liên quan cái rắm gì đến anh? Anh như thế nào còn đê tiện hơn hàng xóm của tôi vậy?”
“Ha ha, đúng là có duyên, tôi không chê anh hói đầu thì thôi, lại còn mỗi ngày nói người ta xấu.”
“Nếu không phải là nể mặt mũi chú Xuyên, loại người bán bảo hiểm chỗ nào cũng có như anh, mẹ nó tôi đã sớm kéo vào danh sách đen! Còn cái gì mà mua nhà giảm 10%, đồ keo kiệt bất tử.”
“Gặp quỷ, tại sao gần đây tôi cứ đụng phải người bệnh thần kinh vậy.”
“Con lừa hói đáng chết.”
Sắc mặt Lục Minh Chu càng ngày càng đen, không thể nhịn được nữa định nói vài câu, ai ngờ “Tút” một tiếng, cuộc trò chuyện bị ngắt.
“…..”
Cô nhóc chết tiệt, được lắm.
***
Tám giờ sáng, Giang Điềm bị chuông báo thức ầm ĩ đến tỉnh, ngày hôm qua uống nhiều quá, cô còn có chút mơ hồ, ngủ một giấc tuy rằng đã khá hơn nhiều, nhưng ít nhiều còn có chút không thoải mái, cô sờ di động dưới gối đầu.
Một cuộc gọi nhỡ, là của Chu Xuyên.
Giang Điềm xoa xoa mắt, không biết phải làm sao, cô lại theo thói quen bấm mở WeChat, có vài tin nhắn chưa đọc, một của Dư Tư Nghiên một của Trình Tuế, cái thứ ba thế mà lại là “Tiểu Chu Chu”.
Cô nhanh chóng bấm ở khung trò chuyện, cuộc trò chuyện dài hai phút đồng hồ, Giang Điềm hoàn toàn không nhớ chính mình nói cái gì, nhưng bản ghi âm cuộc gọi trước mắt khiến cô phát hoảng.
Đang do dự hỏi vài câu, liền truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Điềm đi dép lê chạy ra về phía cửa, vừa mở cửa ra, cẩn thận nhìn lên, ngây ngẩn cả người.
Trần Mộ Dương?
Tình huống này là như nào?
Giang Điềm chống cạnh cửa, có chút mất tự nhiên kéo lại vạt áo ngủ, hỏi giọng yếu ớt: “… Sao anh lại tới đây?”
Trần Mộ Dương tháo kính râm xuống, “Lúc tới đây có phát hiện ra paparazzi đuổi theo, cô cho tôi vào nhà trước đã.”
Giang Điềm chớp chớp mắt, lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
Tay phải Trần Mộ Dương trực tiếp đẩy cửa ra, nghiêng người vòng qua Giang Điềm đi vào trong, đến lúc Giang Điềm phản ứng lại, Trần Mộ Dương đã ngồi trong phòng khách nhà cô.
Giang Điềm đành phải ngoan ngoãn đóng cửa lại, dịch bước đến phòng khách kéo ghế ra ngồi xuống, nghi hoặc nhìn về phía Trần Mộ Dương.
Ngược lại Trần Mộ Dương lại cực kỳ thoải mái, tầm mắt kín đáo quét qua một vòng nhà Giang Điềm, sau một hồi lại cần lấy đống giấy tờ chồng chất trên bàn trà, cúi đầu lật xem.
Giang Điềm đứng ngồi không yên, lại không biết mở miệng như nào, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Trần Mộ Dương bay tới: “Giai điệu bài hát có vấn đề, còn lời…”
Trần Mộ Dương dừng lại, Giang Điềm tự nhiên lo lắng, Trần Mộ Dương nói tiếp: “Cũng quá kém rồi.”
Giang Điềm: “…..” Anh cũng thật thẳng thắn quá rồi.
Động tác tay Trần Mộ Dương không dừng lại, tiếp lục lật giở trang giấy, Giang Điềm xấu hổ, cô vội vàng đứng lên, “Anh muốn uống nước không?”
“Không cần.”
“Cà phê thì sao?” Cô nói xong, xoay người đi về phía bếp.
“Cô ngồi xuống.”
“…..”
Bước chân Giang Điềm dừng lại, nghĩ nghĩ rồi đành phải xoay người, cô nhìn về phía Trần Mộ Dương, Trần Mộ Dương cũng đúng lúc ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Mộ Dương lên tiếng hỏi: “Nghĩ thế nào?” Ngón trỏ anh gõ vào mép tờ giấy, “Đừng nói cô không có hứng thú, tôi không thích nghe lời nói dối.”
Giang Điềm liếm liếm má, tò mò hỏi: “Vậy anh thích tôi sao?”
Trần Mộ Dương: “…..”
Giang Điềm là thực sự tò mò, cô lại lần nữa kéo ghế qua ngồi xuống, “Vừa thấy đã yêu sao? Ay ya… Thích gì ở tôi vậy? Thật kỳ quái, hai ngày trước tôi vừa mới bị từ chối xong, hiện tại lại được đại minh tinh coi trọng.” Cô dừng lại, tát nhẹ mình một cái, “Không phải là mơ, anh có thể khen tôi một chút không? Gần đây lòng tự trọng của tôi hơi bị tổn thương.”
Trần Mộ Dương: “…..”
Giang Điềm chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn anh, Trần Mộ Dương che miệng ho khan hai tiếng, “Giang Điềm, bình thường chút đi.”
Đầu lưỡi Giang Điềm cuốn qua cánh môi, cũng lúng túng khôi phục lại: “… Xin lỗi, gần đây chịu kích thích tương đối nhiều.” Cô thở dài, nghiêm túc khó thấy, lời nói xoay chuyển, “Bố mẹ tôi sẽ không đồng ý.”
Trần Mộ Dương nhướng mày, “Tại Đường Mật?”
Giang Điềm cảnh giác, lập tức phản ứng lại, “Anh điều tra tôi?”
Trần Mộ Dương lại không phủ nhận, thản nhiên nói: “Bởi vì An Tĩnh, cho nên tôi đi tìm cô.” Anh biện minh.
Nghe vậy, trong lòng Giang Điềm buông lỏng, vẫn là nghi hoặc hỏi: “An Tĩnh rốt cuộc đang ở đâu?”
Trần Mộ Dương bỗng nhiên cười, “Cô thực sự không biết?”
Giang Điềm lắc đầu, Trần Mộ Dương lại nói: “Nếu cô muốn ở trong căn phòng cho thuê cả đời tôi không có gì để nói, cộng với việc bưng trà bê nước trong công ty đĩa nhạc Tân Gia đã thỏa mãn cô, tôi cũng không tự nhiên lại lắm miệng, vừa rồi cô hỏi tôi thích cô ở điểm gì, tôi cũng nói luôn cho cô biết, là đàn ông thì đều không thích phụ nữ không có trí tiến thủ, nói thẳng ra nếu như không phải vì An Tĩnh, tôi thậm chí cũng không liếc mắt nhìn cô một cái.”
“…..”
Trần Mộ Dương nói xong, Giang Điềm cảm thấy ngực mình như hung hăng bị đâm một nhát dao, trong nháy mắt máu me đầm đìa.
Trần Mộ Dương lại vẫn vẻ mặt đó, khóe mắt khẽ nhếch lên, môi mỏng nhàn nhạt nói ra câu, “Rốt cuộc là bởi vì bố mẹ không đồng ý, hay là do chính cô chột dạ trốn tránh, tôi nghĩ cô so với tôi càng hiểu rõ hơn.”
Giang Điềm bị nói cho cứng họng, di chứng do say rượu đêm qua lập tức thanh tỉnh hẳn.
Cô nhất thời trời đất quay cuồng, Trần Mộ Dương lại thong thả ung dung đứng dậy, anh một lần nữa đeo kính râm vào, đi về phía cửa, tay phải đặt lên tay nắm, nói câu cuối cùng: “Ngày mai tôi sẽ đến Xuân Thụ Cảnh.” Dứt lời, anh mở cửa đi ra ngoài.
Giang Điềm sửng sốt, cũng vội vàng đứng dậy, đi ra cửa.
Ai ngờ hai người vừa mới ra khỏi cửa, có một người đang ngồi xổm ở trước cửa phòng trước kia của Lục Minh Chu, trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên cổ đeo máy ảnh, thấy cửa mở, anh ta phun ngụm nước bọt, la mắng vì phấn khích, giơ máy ảnh lên nhấn chụp tanh tách không ngừng.
Trần Mộ Dương phản ứng rất nhanh, anh lấy thân mình che trước người Giang Điềm, che kín mít.
Giang Điềm liên tục lui về sau hai bước, tim cô đập thình thịch buồng loạn.
Ai ngờ Trần Mộ Dương lại hờ hững phun ra một câu: “Xong đời, lại muốn lên tiêu đề.”
Giang Điềm: “…..”
Người anh em, nghe giọng anh có vẻ còn rất vui mừng thế nhỉ.
Trần Mộ Dương nhét Giang Điềm vào trong phòng, chính mình lại tự đi ra ngoài lần nữa, Giang Điềm trốn trong nhà, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi.
Di động trong túi vang lên, cũng kỳ lạ, lại là Lục Minh Chu.
Giang Điềm trực tiếp ngắt máy, không nghĩ tới đối phương lại không ngừng.
Trần Mộ Dương còn ở bên ngoài, Giang Điềm nhanh chóng tiếp điện thoại.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Minh Chu đã lạnh nhạt tung ra một câu: “Giang Điềm, em mẹ nó không phải thích tôi sao?”
Giang Điềm: “???”
Lục Minh Chu kỳ quái nói: “Trong nhà em sao lại có nhiều đàn ông như vậy? Rất lợi hại nha một ngày đổi hai người.”
Giang Điềm hiếm có khi kiềm chế được một lúc, rồi cô nặng lời: “… Liên quan cái rắm gì đến anh hả?”
Lục Minh Chu: “…..”
Kiều Thời Duyên hẹn anh đến chơi, đúng lúc tâm trạng Lục Minh Chu khó chịu, đang muốn tìm chỗ ngồi phát tiết, liền đồng ý ngay, cúi người quay trở lại xe.
Ba mươi phút sau, anh đẩy cửa tiến vào phòng bao, Kiều Thời Duyên ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy anh đi vào, liền thở dài một cái.
Lục Minh Chu không hiểu lắm, vừa định mở miệng, bỗng nhiên một cái gối bay tới đáp thẳng lên trán anh, cũng may Lục Minh Chu phản ứng nhanh nghiêng người tránh được.
Anh nheo mắt, nhìn cô gái ngồi đối diện, anh dừng lại suy nghĩ, nhìn hơi quen mắt nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra.
Đối phương hoàn toàn không nói lý, hai tay túm dây đeo túi xách, liên tục đập vào người anh, miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Anh cái đồ móng lợn! Là đàn ông tuyệt vời! Thế mà con mẹ nó anh không quản được nửa dưới của mình! Không quản được thì đi tu đi! Con mẹ nó sao anh không đi tu đi!”
Lục Minh Chu: “…..”
Sao anh lại không quản được nửa dưới của mình?
Lục Minh Chu bị đập vài lần, anh nhíu mày, con ngươi dần chuyển tối màu, mang theo vài phần u ám che khuất cùng chút bạo lực.
Kiều Thời Duyên thấy vậy thì thu lại, anh đứng dậy khỏi sô pha, túm cánh tay Dư Tư Nghiên kéo người về sau, thấp giọng khuyên: “Được rồi, giữ cho anh tí mặt mũi nào.”
Dư Tư Nghiên vẫn còn chút khẩu khí, nhưng Kiều Thời Duyên đã nói như vậy, cô nàng cũng không làm được gì nữa, đành phải dữ dằn trừng mắt nhìn Lục Minh Chu.
Ánh mắt Lục Minh Chu hơi co lại, giọng anh đều đều, không giấu được mất kiên nhẫn, “Mẹ nó ai đây?”
Kiều Thời Duyên nhìn cô gái bên cạnh mình, tầm mắt anh lại nhìn Lục Minh Chu, bình tĩnh trần thuật lại sự thật: “Bạn của cô gái cậu ngủ cùng, cô ấy nói muốn gặp cậu, tôi không thể từ chối được.”
Lục Minh Chu thoáng chốc nhướng mày, vẻ không vui, ánh mắt liếc nhìn người Dư Tư Nghiên, nhìn một lúc, bỗng nhiên liền nhớ lại, cách đây không lâu đã gặp qua ở cửa nhà Giang Điềm.
Dư Tư Nghiên thở nhẹ ra một hơi, rồi lại trừng mắt nhìn Lục Minh Chu, đầu lưỡi Lục Minh Chu đảo qua một vòng, bực bội thu lại tầm mắt.
Anh vòng qua hai người, đi vào trong phòng bao, đi đến ngồi xuống ghế sô pha, lấy trong túi ra điếu thuốc cùng cái bật lửa, ngậm lên miệng.
Kiều Thời Duyên thấy Lục Minh Chu không nói gì, nghĩ thầm việc này đến tám phần là thật, nhưng anh cũng hiểu rõ con người Lục Minh Chu, tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Lục Minh Chu vuốt ve bật lửa trong tay, không lập tức châm lửa ngay, anh ngước mắt lên nhìn Dư Tư Nghiên, hỏi: “Cô ấy nói với cô như vậy?”
Ngữ khí Dư Tư Nghiên không tốt, “Nói cái gì?”
Lục Minh Chu cũng có chút bực mà vò đầu, “Nói tôi ngủ với cô ấy?”
Lời này vừa nói ra, Dư Tư Nghiên lại nổi nóng, cô nàng trợn mắt nhìn Lục Minh Chu, ánh mắt đều như đang nói anh mẹ nó dám làm không dám chịu thì gọi gì là đàn ông.
Lục Minh Chu đốt ngọn lửa, im lặng nửa giây, hai ngón tay kẹp xuống điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên, “Cô ấy nói đúng, ngủ hai lần.” Anh nói xong, khóe môi giương lên thành nụ cười nhạt, sau một hồi, lại hóa thành bất đắc dĩ.
Dư Tư Nghiên bực bội, tay phải Kiều Thời Duyên đặt lên bả vai Dư Tư Nghiên, vỗ nhẹ hai cái, trấn an nói: “Anh đưa em về.” Tiếp tục làm loạn lên cũng không phải là biện pháp.
Dư Tư Nghiên lắc đầu, cô quay đầu nhìn về phía Kiều Thời Duyên, thấy ánh mắt thâm thúy của anh, nhất thời cũng không biết nói cái gì, do dự hồi lâu, cô đành phải ngoan ngoãn trả lời, lại có chút tức giận, “Em tự về, anh ở lại với anh ta đi.”
Nói xong, cô hất tay chạy lấy người.
Kiều Thời Duyên sờ sờ sống mũi, anh ngăn cô lại kiên trì muốn đưa cô về, Dư Tư Nghiên còn kiên trì hơn anh, chính là không cần.
Kiều Thời Duyên không có cách nào, đành phải buông tay, xoay người ngồi đến bên cạnh Lục Minh Chu, khẽ thở dài.
Vừa rồi làm ầm ĩ như vậy, Lục Minh Chu ít nhiều cũng nhìn ra vài phần mờ ám, anh làm như không để ý mà hỏi: “Không chê nhỏ à?”
Kiều Thời Duyên ung dung bắt chéo chân, cũng hờ hững đáp lời: “Nhỏ gì mà nhỏ, tôi thích là được rồi.”
Ánh mắt Lục Minh Chu dừng lại, anh quay người liếc nhìn Kiều Thời Duyên, thấy cậu ta nghiêm túc, đầu Lục Minh Chu trì trệ, chợt cười nhạo một tiếng, cũng không biết vì sao.
Kiều Thời Duyên dựa lưng vào ghế, hơi híp mắt lại, “Cậu làm gì người ta rồi?”
Lục Minh Chu không vội trả lời ngay, phun ra nửa cái vòng khói, anh mới hỏi một đằng trả lời một nẻo mở miệng: “Cô bé có vẻ rất thích, nhưng cũng rất kỳ quái, tôi sợ cô ấy.”
Kiều Thời Duyên ngược lại thẳng thắn, “Cái ông già lằng nhà lằng nhằng, làm ra vẻ.” Anh ta dừng lại, lại nói tiếp: “Lúc trước từ chối Tiểu Huyên không phải rất trực tiếp sao?”
Khói bụi tuôn ra một đoạn dài, một điểm đỏ đột nhiên sáng lên, sau một thời gian dài, Lục Minh Chu mới không rõ ý vị mà phun ra một câu: “Cái này không giống nhau.”
Tình cảm đối với Giang Điềm chính anh cũng không rõ là như thế nào, anh nói anh không quan tâm, nhưng lại rõ ràng là có quan tâm, cô gái nhỏ vừa khóc anh cũng đau lòng.
Anh bảo anh không thích, nhưng cố tình lại là thích, nhưng là luyến tiếc lúc cùng ở bên cô như vậy, kỳ lạ cũng ở điểm luyến tiếc này.
Kiều Thời Duyên thấy anh không muốn nhiều lời, cũng thức thời không hỏi nhiều, đổi đề tài, “Tìm được người rồi?”
Nhắc đến chuyện này, mặt mày Lục Minh Chu lạnh đi mấy độ, anh thong thả lắc đầu.
Ban đầu việc anh tìm Tiểu Thiên chính là tìm kim đáy bể, trước mắt có mấy bức tranh của Chu Niệm tham khảo, anh thu hẹp phạm vi xuống trung tâm quận Thành Nam rồi bắt đầu điều tra, trước mắt kết quả điều tra cũng không phù hợp điều kiện cô gái mất tích mười lăm năm trước.
Sau khi vụ tai nạn giao thông năm đó phát sinh, cô bé được đưa đi bệnh viện cấp cứu, nhưng không thể cứu được, nhưng vết thương trên người rõ ràng, là do bạo lực gia đình trong thời gian dài.
Đứa bé sáu bảy tuổi đi lạc, không có bố mẹ để báo nguy, thậm chí đến cuối cùng tang lễ cũng là do một tay Chu gia xử lý, thế cho nên tới ngày hôm nay anh cũng không biết cô bé bị anh hại chết năm đó tên là gì, chỉ biết cô bé cứ gọi tên Tiểu Thiên, nhưng tư liệu anh nắm giữ được quá ít, căn bản là không có cách nào tìm được cô bé đó.
Nhưng trái lại cũng không phải hết đường xoay xở, anh nhớ tới cuộc điện thoại cách đây không lâu, cuối cùng có tiến triển, chỉ là còn cần bước xác nhận.
Kiều Thời Duyên biết tình huống của Lục Minh Chu, việc này đối với anh có sức ảnh hưởng quá lớn, năm đó Chu Niệm xảy ra chuyện, cảm xúc của Lục Minh Chu vốn đã không ổn định, nên sau đó mới phát sinh sự việc này.
Kiều Thời Duyên liếc mắt nhìn Lục Minh Chu, rốt cuộc hiểu anh đã nhận định chuyện này, có khuyên cũng không làm được gì, anh ta cầm ly rượu lên nhấm nháp, cũng không hỏi thêm nữa.
Điếu thuốc bị đốt hơn nửa, Lục Minh Chu lấy di động ra xem, bấm mở WeChat, ngón trỏ của anh chạm rất nhẹ, lại ma xui quỷ khiến mở ra vòng bạn bè của Giang Điềm, trạng thái mới nhất là một bức ảnh, một nam một nữ dán mặt lại gần nhau, đăng lên mười phút trước.
Chính là cái móng lợn lớn động tay động chân dưới tiểu khu lúc vừa rồi.
Anh nhíu mày khó chịu, tâm trạng trùng xuống, tiện tay gõ xuống hai chữ:
【Tiểu Chu Chu: Xấu quá】
Một phút sau, anh kéo xuống tải lại trang.
【Sugar: Cút đi】
Lục Minh Chu: “…..”
Lục Minh Chu đem điếu thuốc đặt trên gạt tàn, dùng sức nghiền vài cái, anh vừa định cất điện thoại, trên màn hình nhảy ra một cái lời mời trò chuyện bằng giọng nói.
Lục Minh Chu do dự nửa giây, ấn nút màu xanh lá bên phải.
“Anh con mẹ nó có bệnh à? Tôi xấu liên quan cái rắm gì đến anh? Anh như thế nào còn đê tiện hơn hàng xóm của tôi vậy?”
“Ha ha, đúng là có duyên, tôi không chê anh hói đầu thì thôi, lại còn mỗi ngày nói người ta xấu.”
“Nếu không phải là nể mặt mũi chú Xuyên, loại người bán bảo hiểm chỗ nào cũng có như anh, mẹ nó tôi đã sớm kéo vào danh sách đen! Còn cái gì mà mua nhà giảm 10%, đồ keo kiệt bất tử.”
“Gặp quỷ, tại sao gần đây tôi cứ đụng phải người bệnh thần kinh vậy.”
“Con lừa hói đáng chết.”
Sắc mặt Lục Minh Chu càng ngày càng đen, không thể nhịn được nữa định nói vài câu, ai ngờ “Tút” một tiếng, cuộc trò chuyện bị ngắt.
“…..”
Cô nhóc chết tiệt, được lắm.
***
Tám giờ sáng, Giang Điềm bị chuông báo thức ầm ĩ đến tỉnh, ngày hôm qua uống nhiều quá, cô còn có chút mơ hồ, ngủ một giấc tuy rằng đã khá hơn nhiều, nhưng ít nhiều còn có chút không thoải mái, cô sờ di động dưới gối đầu.
Một cuộc gọi nhỡ, là của Chu Xuyên.
Giang Điềm xoa xoa mắt, không biết phải làm sao, cô lại theo thói quen bấm mở WeChat, có vài tin nhắn chưa đọc, một của Dư Tư Nghiên một của Trình Tuế, cái thứ ba thế mà lại là “Tiểu Chu Chu”.
Cô nhanh chóng bấm ở khung trò chuyện, cuộc trò chuyện dài hai phút đồng hồ, Giang Điềm hoàn toàn không nhớ chính mình nói cái gì, nhưng bản ghi âm cuộc gọi trước mắt khiến cô phát hoảng.
Đang do dự hỏi vài câu, liền truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Điềm đi dép lê chạy ra về phía cửa, vừa mở cửa ra, cẩn thận nhìn lên, ngây ngẩn cả người.
Trần Mộ Dương?
Tình huống này là như nào?
Giang Điềm chống cạnh cửa, có chút mất tự nhiên kéo lại vạt áo ngủ, hỏi giọng yếu ớt: “… Sao anh lại tới đây?”
Trần Mộ Dương tháo kính râm xuống, “Lúc tới đây có phát hiện ra paparazzi đuổi theo, cô cho tôi vào nhà trước đã.”
Giang Điềm chớp chớp mắt, lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
Tay phải Trần Mộ Dương trực tiếp đẩy cửa ra, nghiêng người vòng qua Giang Điềm đi vào trong, đến lúc Giang Điềm phản ứng lại, Trần Mộ Dương đã ngồi trong phòng khách nhà cô.
Giang Điềm đành phải ngoan ngoãn đóng cửa lại, dịch bước đến phòng khách kéo ghế ra ngồi xuống, nghi hoặc nhìn về phía Trần Mộ Dương.
Ngược lại Trần Mộ Dương lại cực kỳ thoải mái, tầm mắt kín đáo quét qua một vòng nhà Giang Điềm, sau một hồi lại cần lấy đống giấy tờ chồng chất trên bàn trà, cúi đầu lật xem.
Giang Điềm đứng ngồi không yên, lại không biết mở miệng như nào, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Trần Mộ Dương bay tới: “Giai điệu bài hát có vấn đề, còn lời…”
Trần Mộ Dương dừng lại, Giang Điềm tự nhiên lo lắng, Trần Mộ Dương nói tiếp: “Cũng quá kém rồi.”
Giang Điềm: “…..” Anh cũng thật thẳng thắn quá rồi.
Động tác tay Trần Mộ Dương không dừng lại, tiếp lục lật giở trang giấy, Giang Điềm xấu hổ, cô vội vàng đứng lên, “Anh muốn uống nước không?”
“Không cần.”
“Cà phê thì sao?” Cô nói xong, xoay người đi về phía bếp.
“Cô ngồi xuống.”
“…..”
Bước chân Giang Điềm dừng lại, nghĩ nghĩ rồi đành phải xoay người, cô nhìn về phía Trần Mộ Dương, Trần Mộ Dương cũng đúng lúc ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Mộ Dương lên tiếng hỏi: “Nghĩ thế nào?” Ngón trỏ anh gõ vào mép tờ giấy, “Đừng nói cô không có hứng thú, tôi không thích nghe lời nói dối.”
Giang Điềm liếm liếm má, tò mò hỏi: “Vậy anh thích tôi sao?”
Trần Mộ Dương: “…..”
Giang Điềm là thực sự tò mò, cô lại lần nữa kéo ghế qua ngồi xuống, “Vừa thấy đã yêu sao? Ay ya… Thích gì ở tôi vậy? Thật kỳ quái, hai ngày trước tôi vừa mới bị từ chối xong, hiện tại lại được đại minh tinh coi trọng.” Cô dừng lại, tát nhẹ mình một cái, “Không phải là mơ, anh có thể khen tôi một chút không? Gần đây lòng tự trọng của tôi hơi bị tổn thương.”
Trần Mộ Dương: “…..”
Giang Điềm chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn anh, Trần Mộ Dương che miệng ho khan hai tiếng, “Giang Điềm, bình thường chút đi.”
Đầu lưỡi Giang Điềm cuốn qua cánh môi, cũng lúng túng khôi phục lại: “… Xin lỗi, gần đây chịu kích thích tương đối nhiều.” Cô thở dài, nghiêm túc khó thấy, lời nói xoay chuyển, “Bố mẹ tôi sẽ không đồng ý.”
Trần Mộ Dương nhướng mày, “Tại Đường Mật?”
Giang Điềm cảnh giác, lập tức phản ứng lại, “Anh điều tra tôi?”
Trần Mộ Dương lại không phủ nhận, thản nhiên nói: “Bởi vì An Tĩnh, cho nên tôi đi tìm cô.” Anh biện minh.
Nghe vậy, trong lòng Giang Điềm buông lỏng, vẫn là nghi hoặc hỏi: “An Tĩnh rốt cuộc đang ở đâu?”
Trần Mộ Dương bỗng nhiên cười, “Cô thực sự không biết?”
Giang Điềm lắc đầu, Trần Mộ Dương lại nói: “Nếu cô muốn ở trong căn phòng cho thuê cả đời tôi không có gì để nói, cộng với việc bưng trà bê nước trong công ty đĩa nhạc Tân Gia đã thỏa mãn cô, tôi cũng không tự nhiên lại lắm miệng, vừa rồi cô hỏi tôi thích cô ở điểm gì, tôi cũng nói luôn cho cô biết, là đàn ông thì đều không thích phụ nữ không có trí tiến thủ, nói thẳng ra nếu như không phải vì An Tĩnh, tôi thậm chí cũng không liếc mắt nhìn cô một cái.”
“…..”
Trần Mộ Dương nói xong, Giang Điềm cảm thấy ngực mình như hung hăng bị đâm một nhát dao, trong nháy mắt máu me đầm đìa.
Trần Mộ Dương lại vẫn vẻ mặt đó, khóe mắt khẽ nhếch lên, môi mỏng nhàn nhạt nói ra câu, “Rốt cuộc là bởi vì bố mẹ không đồng ý, hay là do chính cô chột dạ trốn tránh, tôi nghĩ cô so với tôi càng hiểu rõ hơn.”
Giang Điềm bị nói cho cứng họng, di chứng do say rượu đêm qua lập tức thanh tỉnh hẳn.
Cô nhất thời trời đất quay cuồng, Trần Mộ Dương lại thong thả ung dung đứng dậy, anh một lần nữa đeo kính râm vào, đi về phía cửa, tay phải đặt lên tay nắm, nói câu cuối cùng: “Ngày mai tôi sẽ đến Xuân Thụ Cảnh.” Dứt lời, anh mở cửa đi ra ngoài.
Giang Điềm sửng sốt, cũng vội vàng đứng dậy, đi ra cửa.
Ai ngờ hai người vừa mới ra khỏi cửa, có một người đang ngồi xổm ở trước cửa phòng trước kia của Lục Minh Chu, trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên cổ đeo máy ảnh, thấy cửa mở, anh ta phun ngụm nước bọt, la mắng vì phấn khích, giơ máy ảnh lên nhấn chụp tanh tách không ngừng.
Trần Mộ Dương phản ứng rất nhanh, anh lấy thân mình che trước người Giang Điềm, che kín mít.
Giang Điềm liên tục lui về sau hai bước, tim cô đập thình thịch buồng loạn.
Ai ngờ Trần Mộ Dương lại hờ hững phun ra một câu: “Xong đời, lại muốn lên tiêu đề.”
Giang Điềm: “…..”
Người anh em, nghe giọng anh có vẻ còn rất vui mừng thế nhỉ.
Trần Mộ Dương nhét Giang Điềm vào trong phòng, chính mình lại tự đi ra ngoài lần nữa, Giang Điềm trốn trong nhà, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi.
Di động trong túi vang lên, cũng kỳ lạ, lại là Lục Minh Chu.
Giang Điềm trực tiếp ngắt máy, không nghĩ tới đối phương lại không ngừng.
Trần Mộ Dương còn ở bên ngoài, Giang Điềm nhanh chóng tiếp điện thoại.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Minh Chu đã lạnh nhạt tung ra một câu: “Giang Điềm, em mẹ nó không phải thích tôi sao?”
Giang Điềm: “???”
Lục Minh Chu kỳ quái nói: “Trong nhà em sao lại có nhiều đàn ông như vậy? Rất lợi hại nha một ngày đổi hai người.”
Giang Điềm hiếm có khi kiềm chế được một lúc, rồi cô nặng lời: “… Liên quan cái rắm gì đến anh hả?”
Lục Minh Chu: “…..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook