Đúng Đúng
-
Chương 3: Ngoéo tay
Đây là xảy ra chuyện gì?
Phòng của Sai Sai thay đổi cách bài trí?
Hứa Gia Niên bị mê hoặc một chút. Cậu quay sang xem xét giường lớn, lại quay sang nhìn giá sách, đột nhiên phát hiện có một khung ảnh lớn màu trắng nằm chen bên cạnh bộ sách và món đồ chơi, bên trong khung ảnh có tấm ảnh chụp, trên ảnh là hai anh lớn đứng kề vai sát cánh trên sân trường, cười rất vui vẻ.
Hứa Gia Niên cảm giác một người trong đó nhìn có vẻ quen mắt, cậu nhìn kỹ, không nhận ra đó là ai. Cậu lại chạy đến phía trước bàn, nhoài ra cửa sổ nhìn quanh.
Cảnh tượng bên ngoài thu vào đáy mắt, cậu sửng sốt mở to con ngươi.
Ngoài cửa sổ, tất cả vừa tương tự lại vừa bất đồng.
Tường vây quanh khu cư xá vẫn thấp như trước, quán nhỏ cũng vẫn ở chỗ cũ, sườn núi cổng trước, mương nước cổng sau đều không có biến hóa.
Nhưng sân lớn nằm đối diện phía trước khu cư xá, nơi vốn dành cho mọi người tản bộ vui chơi và thể dục nay đã biến thành một tòa nhà to lớn cao ngất trong mây. Bên trái khu cư xá, phía sau mương nước, nơi có một nhà máy sản xuất len vải vào ban ngày có thể nghe được tiếng động cơ dệt “xoàn xoạt” nay cũng không thấy, thay vào là một tòa cao ốc, tầng nhiều không đếm xuể. Lại nhìn sang bên phải khu cư xá, ngó về hướng trường học, tầm nhìn trống trải vốn có thể trực tiếp thấy mấy tòa lớp học cũng bị che khuất, ngăn trở tầm mắt là nhà cao tầng…… tất cả những nhà cao tầng này đều vây quanh mình!
Hứa Gia Niên mơ màng.
Bài trí trong phòng thay đổi thì thôi, vì sao kiến trúc bên ngoài cũng có thể đổi?
Phòng này không phù hợp!
Hứa Gia Niên lui lại phía sau một bước, cánh tay không biết đụng vào chỗ nào trên mặt bàn, đột nhiên một tiếng “tinh tinh” vang lên, màn hình tối đen bất ngờ sáng!
Hứa Gia Niên giật mình quá đỗi, ánh mắt bị màn hình sáng lên hấp dẫn, cậu chỉ thấy một tấm ảnh chụp hiện lên trên màn hình, trên ảnh chụp lại là hai người trẻ tuổi cậu vừa nhìn thấy trong khung ảnh, trừ đó ra, bên cạnh viền màn hình còn có rất nhiều hình vuông nho nhỏ, cũng không biết tại sao phải đặt nhiều hình vuông kì quái trên ảnh chụp như vậy.
Ể, đợi đã.
Hứa Gia Niên đột nhiên phát hiện ra một góc lạ ở trên màn hình.
Đó là góc phải bên dưới màn hình, dùng chữ rất nhỏ viết thời gian và ngày tháng.
Hứa Gia Niên đọc: “9:28…… ngày 26 tháng 6 năm 2013……”
Thịnh Huân Thư vừa kết thúc một chuyến công tác có thời hạn nửa năm, trở về ngôi nhà cũ.
Đồ dùng trong nhà bị phủ lên tầng tầng lớp lớp bụi bặm, nhà không có người ở, chân tường loang lổ, sàn nhà cong vênh, rèm cửa nặng nề che khuất ánh nắng, làm cho cả căn nhà đều trở nên tối tăm âm trầm. Hàng xóm đúng lúc cũng đi lên lầu, tò mò nhìn người xa lạ một năm cũng không thấy được hai lần này.
Căn nhà cũ vài năm trước đã bị cha mẹ của Thịnh Huân Thư bán đi, hai năm nay gần đây lại được anh mua về.
Nhưng có những thứ đã đi không trở lại, phòng ốc đã được trang hoàng mới, đồ dùng đã thay đổi, cả ký ức giấu trong tâm trí tựa hồ cũng hao mòn theo, dần dần không thể nhớ kĩ.
Thịnh Huân Thư có hơi mệt mỏi.
Anh chẳng muốn làm gì cả, thầm nghĩ chỉ muốn nằm bẹp trên giường không nhúc nhích nguyên một ngày.
Nhưng thời điểm lên lầu anh đột nhiên có cảm giác không thích hợp, như là…… Có một người khác đang ở trong nhà mình.
Anh tập trung tinh thần, trước vòng đến phòng bếp cầm gậy cán mì, sau đó mới đến cửa phòng ngủ, đẩy mạnh cửa ra, bỗng thấy một đứa trẻ tám chín tuổi đang cầm quyển sách, ngồi khoanh chân bên dưới giá sách, bên cạnh chất một chồng sách, tất cả đều là sách trên giá sách của anh.
Là trẻ con. Thịnh Huân Thư vội thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có phải là thừa dịp trong phòng không có ai nên lẻn vào?
Anh cao giọng hỏi: “Bạn nhỏ, em vào bằng cách nào? Ba mẹ em không dạy em là không thể tùy tiện vào nhà người khác sao?”
Hứa Gia Niên ngẩng đầu.
Một lớn một nhỏ chạm mặt.
Trong chớp mắt gương mặt kia xuất hiện trên võng mạc, Thịnh Huân Thư ngẩn người, uể oải cùng chán nản đều rút sạch, toàn thân anh cứng đờ, thốt lên: “Em, tại sao em lại giống – cậu ấy kết hôn?”
Hứa Gia Niên nghe không hiểu đối phương nói gì.
Nhưng cậu nhận ra anh lớn này chính là một trong hai người trên ảnh chụp, hơn nữa xem ra còn là chủ của căn phòng.
Anh lớn này thật xinh đẹp, so với trên ảnh chụp thì đẹp hơn, vừa tỏa nắng vừa sạch sẽ, như là miếng pha lê vừa được lau sáng bóng!
Hứa Gia Niên giơ sách trong tay lên, ngoan ngoãn nói chuyện: “Chào anh, em tới đây tìm Sai Sai, nhưng chỗ này hình như có vẻ kỳ quái. Em muốn hỏi anh một việc. Năm nay không phải năm 1999 sao? Vì sao trên rất nhiều sách của anh đều in ngày xuất bản là thời gian sau đó?”
Năm 1999!
Hứa Gia Niên!
Hai câu nói đồng thời rơi tại đầu lưỡi, trong giây phút sắp thốt ra, phòng đột nhiên rung chuyển nhè nhẹ.
Hứa Gia Niên buồn bực nhìn chung quanh, thấy bốn phía phát sinh sóng gợn run run, vách tường xanh lam, ngăn tủ xinh đẹp, tính cả anh lớn đứng ở trong phòng, đều từ từ biến thành ảo ảnh, nhạt dần trong tầm mắt……
Giây cuối cùng, Hứa Gia Niên phát hiện vẻ mặt anh lớn đứng ở cửa bỗng nhiên kích động, há miệng rống lên một tiếng về hướng mình.
Cậu không nghe thấy âm thanh của đối phương, thế nhưng kỳ lạ, từ biểu cảm và khẩu hình của đối phương, cậu nghe ra lời đối phương gọi chính là tên của mình.
Anh lớn xinh đẹp này biết mình à?
Hứa Gia Niên cảm giác vừa mới lạ vừa thú vị.
Sau đó “Phành!”
Cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra!
Nhóc mập đang đứng ở cửa, thịt toàn thân dưới cảm xúc kích động của chủ nhân hơi hơi run rẩy, nó thét to: “Hứa Gia Niên, mày còn dám xuất hiện ở trong nhà tao, mày nói có phải mày dán bài thi của tao ở trên cửa hay không!”
Hứa Gia Niên theo bản năng dựa về phía sau.
Cậu đang ngồi ở dưới chân giá sách, nhưng giá sách này không có cửa thủy tinh, bên trên nhồi nhét quá nhiều đồ vật, do rung động, giá sách và đồ vật đồng thời đổ xuống, một chế phẩm kim loại rơi bên cạnh Hứa Gia Niên, phát ra âm thanh cực lớn, một quả bóng chày khác rơi vào đầu Hứa Gia Niên, cậu giơ hai tay lên che đỉnh đầu theo bản năng.
Âm thanh vang vọng hấp dẫn sự chú ý của ba mẹ Thịnh ở dưới lầu, hai người cùng xông lên, vừa thấy hiện trường, sắc mặt vội thay đổi, mẹ Thịnh nhanh chóng chạy đến bên Hứa Gia Niên hỏi han ân cần, ba Thịnh tiếp tục lấy phương pháp gia trưởng duy nhất để giáo dục con cái:
Đánh!
Vừa đánh vừa hỏi!
Hỏi xong lại đánh!
Hứa Gia Niên buông tay xuống: “Cô, cháu không sao, chỉ bị bóng chày rơi vào một chút.”
Cậu mặc kệ thằng béo.
Sự việc phát sinh vừa nãy khiến cậu nghĩ miên man bất định:
Newton ngồi dưới gốc cây, bị táo đập vào đầu, từ đó biến thành nhà vật lí học nổi tiếng trong sách giáo khoa. Mà mình ở nhà thằng béo gặp được một sự kiện rất thần kỳ, sau đó bị bóng chày đập vào đầu.
Hết thảy đều là báo hiệu, chẳng lẽ về sau mình cũng sẽ là nhân vật nổi danh trong sách giáo khoa sao?
Chỉ là, anh trai xinh đẹp kia là ai?
Hứa Gia Niên được ba Thịnh và mẹ Thịnh tiễn về nhà.
Cậu ngồi ở trong phòng, lấy quyển ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ trên giá sách, muốn tìm một đáp án cho hiện tượng thần kì mình vừa mới trải qua, nhưng kết quả đã khiến người thất vọng, cậu lật hết một bộ sách, cũng không tìm được thứ gì.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Hứa vừa nói chuyện với ba mẹ Thịnh đi vào phòng, có chút áy náy: “Gia Niên ơi.”
Hứa Gia Niên: “Dạ? “
Mẹ Hứa: “Đầu đau không?”
Hứa Gia Niên: “Có.”
Đúng là bị đau thật, đáng lẽ không nên ép con trai chơi cùng với bạn mà nó không thích, thôi để nó tự tìm đồng bọn nhỏ đi. Mẹ Hứa nghĩ như vậy, giọng càng hiền: “Vậy mẹ đi nấu cơm tối cho con, bánh ngọt đã mua, con xem sách trước, đợi ba trở về cả nhà cùng nhau thổi nến ăn bánh ngọt. Sau này cũng không sang nhà Thư Thư….. “
“Vâng ạ.” Hứa Gia Niên đáp ứng xong, đột nhiên kịp phản ứng: “Đợi đã, con muốn sang!”
Mẹ Hứa sửng sốt: “Không phải con ghét bạn sao?”
Nhưng bên kia có hiện tượng thần kì!
Hứa Gia Niên: “Dù sao con vẫn muốn sang!”
Mẹ Hứa: “…”
Tâm tư của trẻ con, như trời tháng bảy, lúc thì gió, lúc thì mưa.
Nhà Sai Sai cũng muốn sang, bánh ngọt cũng muốn ăn.
Bữa tối, Hứa Gia Niên ngồi trước bàn ăn, đèn phòng khách đã được tắt, chín cây nến cắm giữa chiếc bánh ngọt, dấy lên ánh sáng mông lung.
Hứa Gia Niên chắp hai tay, nhắm mắt lại, yên lặng nói ước nguyện với nến:
Mình hi vọng…… Cuộc sống vĩnh viễn tràn ngập niềm vui bất ngờ, ví như gặp anh lớn xinh đẹp kia!
Cậu mở to mắt, phồng má, dùng lực thổi tắt chín ngọn nến, sau đó vừa ăn bánh ngọt, vừa dùng bút dầu màu đỏ khoanh một vòng tròn quanh ngày hôm nay trên lịch gấu nhỏ tự làm.
Kem trắng dính đầy miệng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Gia Niên tinh thần phấn chấn xuất hiện ở trong nhà Thịnh Huân Thư.
Nếu nói ngày hôm qua ba Thịnh mẹ Thịnh chỉ là nhiệt tình chiêu đãi đứa trẻ nhà hàng xóm, thì hôm nay hai vị người lớn phải gọi là long trọng tiếp đãi Hứa Gia Niên. Chung quy đây chính là học sinh tốt duy nhất tới cửa hai lần đều bị thương mà còn nguyện ý tới, tất nhiên phải chiếu cố thật tốt!
Trong phòng trên tầng hai, Thịnh Huân Thư bị ba mẹ đào dậy khỏi giường ngồi làm bài tập.
Bây giờ, sách bài tập đang bày trên bàn của nó, nó cầm cây bút đổi tới đổi lui, giấy nháp đầy hình viết vẽ loạn, thế mà một chữ đứng đắn viết trên vở cũng không có.
Dưới tầng một vang lên tiếng hoan hô cười vui vì Hứa Gia Niên tới, Thịnh Huân Thư không muốn phản ứng, nhưng âm thanh kia vẫn rơi vào trong lỗ tai nó, sau đó, tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, dừng trước cửa phòng nó.
Thịnh Huân Thư quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lại xoay trở về.
Nó nhỏ giọng hết mức: “Xì.”
Cứ như tiểu hoàng đế, còn muốn ba mẹ mình cùng nhau hộ tống lên.
Ba Thịnh nói: “Thư Thư, bạn tới tìm con chơi, sao con cũng không chào một tiếng?”
Thịnh Huân Thư: “Con với nó mới không phải bạn bè! Nó chính là quỷ đáng ghét, đồ mách lẻo!”
Ba Thịnh cả giận nói: “Con nhắc lại!”
Thịnh Huân Thư không dám nói. Ngày hôm qua nó đã bị đánh, bây giờ trên người chỗ nào cũng đau. Nó cầm bút, mắt nhìn chằm chằm sách bài tập, giả vờ mình đang làm bài, nhưng trong lòng lại ùa lên một nỗi niềm bi thương.
Đối xử với quỷ đáng ghét còn hoàn hảo hơn đối với mình.
Khẳng định quỷ đáng ghét mới là con thật của bọn họ, mình là nhặt được trong đống rác!
Ba Thịnh thấy con trai không nói lời nào, cảm giác con mình đã nhận sai, cũng không muốn mắng con nhiều trước mặt đứa trẻ khác, rất nhanh đã cùng vợ rời đi, để lại không gian cho hai đứa trẻ.
Trong gian phòng, thân thể Thịnh Huân Thư căng thẳng, chờ đợi Hứa Gia Niên đến gây phiền toái.
Nhưng sau lưng không có truyền đến giọng của Hứa Gia Niên, chỉ có tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tuần hoàn vô hạn.
Mi không nói chuyện với ta ta cũng không nói chuyện với mi.
Thịnh Huân Thư tính toán như vậy, quyết định làm hai bài tập.
Nhưng mà phía sau vẫn tiếp tục vang lên tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa…
Thịnh Huân Thư bùng nổ: “Hứa Gia Niên, cậu đến dạy tớ làm bài tập hay là đến quấy rầy tớ?”
Hứa Gia Niên rất thất vọng.
Cậu đã đóng mở cửa hai mươi mốt lần.
Nhưng mặc kệ cậu mở cửa theo cách nào, cũng không thấy anh trai xinh đẹp và căn phòng xinh đẹp ngày hôm qua.
Chẳng lẽ hôm nay cả hai sẽ không xuất hiện?
Cậu thở dài, đúng lúc Thịnh Huân Thư cũng mở miệng, cậu thuận thế đi đến trước bàn của Thịnh Huân Thư, nhìn thoáng qua sách bài tập của đối phương, trên giấy hoàn toàn trống trơn.
Hứa Gia Niên: “Cậu không muốn làm bài tập.”
Thịnh Huân Thư: “Ai cần cậu lo.”
Hứa Gia Niên: “Cậu không làm bài tập, ba mẹ cậu sẽ cảm thấy tớ làm việc không chắc chắn, sẽ không cho tớ tới nữa.”
Thịnh Huân Thư: “Tớ chán ghét nhất cậu tới!” Trong lòng nó chợt động, cảm giác chủ ý này rất tốt, chẳng sợ bị đánh nữa, chỉ cần có thể đuổi quỷ đáng ghét ra khỏi cửa, thế là được.
Hứa Gia Niên: “Cần gì phải như vậy, Sai Sai, chúng ta có thể làm hòa.”
Thịnh Huân Thư: “Ai muốn làm hòa với cậu?”
Hứa Gia Niên: “Bài tập hè của tớ đã làm xong, tớ có thể cho cậu chép!”
Gì!? Thịnh Huân Thư ngây ngẩn cả người.
Hứa Gia Niên cười giảo hoạt, nghĩ:
Mình muốn tìm anh lớn, còn cần đến nhà Sai Sai mấy chuyến nữa, nên phải ổn định Sai Sai trước, mới dễ tìm người.
Về phần dạy Sai Sai làm bài tập?
Việc phiền toái như vậy, mình không thèm làm!
“Nhưng…” Hứa Gia Niên đột nhiên lại nói.
“Nhưng cái gì?” Thịnh Huân Thư đầy cảnh giác.
“Tớ cho cậu chép bài tập, nhưng cậu cũng phải giúp tớ làm việc.” Hứa Gia Niên nói.
“Chuyện gì?” Thịnh Huân Thư hỏi.
“Có…” Hứa Gia Niên vốn muốn nói “Có một anh lớn xuất hiện ở trong nhà cậu”, lời suýt ra khỏi miệng, cậu bỗng nhiên nuốt xuống, nghĩ, sự việc thần kỳ như vậy, hẳn là bí mật của một mình mình mới đúng, dù sao sau khi làm hòa với Sai Sai, mình có thể tùy thời ra vào chỗ này, tùy tiện thăm dò.
Ánh mắt cậu xẹt qua căn phòng, bỗng nhiên phát hiện một con Yo-yo màu lam đặt trên giá sách, nút thắt của Yo-yo rủ xuống trên giá, chỗ móc ngón tay vào lắc lư trong gió. Cậu chỉ Yo-yo nói: “Cậu dạy tớ chơi cái này đi. “
Thịnh Huân Thư nhìn theo, là trò mình am hiểu nhất, vội đáp: “Đạt thành giao dịch, cậu không được nói cho ba mẹ tớ là tớ chép bài tập.”
Nó vươn tay ra.
Hai bàn tay nhỏ đập vào nhau giữa không trung, sau đó móc hai ngón út.
Ngoéo tay ngoéo tay, một trăm năm không đổi ý.
Chúng ta hòa hảo.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua có rất nhiều cô nương đoán trúng, Đúng Đúng hiện tại thấy Sai Sai tương lai -w-
Phòng của Sai Sai thay đổi cách bài trí?
Hứa Gia Niên bị mê hoặc một chút. Cậu quay sang xem xét giường lớn, lại quay sang nhìn giá sách, đột nhiên phát hiện có một khung ảnh lớn màu trắng nằm chen bên cạnh bộ sách và món đồ chơi, bên trong khung ảnh có tấm ảnh chụp, trên ảnh là hai anh lớn đứng kề vai sát cánh trên sân trường, cười rất vui vẻ.
Hứa Gia Niên cảm giác một người trong đó nhìn có vẻ quen mắt, cậu nhìn kỹ, không nhận ra đó là ai. Cậu lại chạy đến phía trước bàn, nhoài ra cửa sổ nhìn quanh.
Cảnh tượng bên ngoài thu vào đáy mắt, cậu sửng sốt mở to con ngươi.
Ngoài cửa sổ, tất cả vừa tương tự lại vừa bất đồng.
Tường vây quanh khu cư xá vẫn thấp như trước, quán nhỏ cũng vẫn ở chỗ cũ, sườn núi cổng trước, mương nước cổng sau đều không có biến hóa.
Nhưng sân lớn nằm đối diện phía trước khu cư xá, nơi vốn dành cho mọi người tản bộ vui chơi và thể dục nay đã biến thành một tòa nhà to lớn cao ngất trong mây. Bên trái khu cư xá, phía sau mương nước, nơi có một nhà máy sản xuất len vải vào ban ngày có thể nghe được tiếng động cơ dệt “xoàn xoạt” nay cũng không thấy, thay vào là một tòa cao ốc, tầng nhiều không đếm xuể. Lại nhìn sang bên phải khu cư xá, ngó về hướng trường học, tầm nhìn trống trải vốn có thể trực tiếp thấy mấy tòa lớp học cũng bị che khuất, ngăn trở tầm mắt là nhà cao tầng…… tất cả những nhà cao tầng này đều vây quanh mình!
Hứa Gia Niên mơ màng.
Bài trí trong phòng thay đổi thì thôi, vì sao kiến trúc bên ngoài cũng có thể đổi?
Phòng này không phù hợp!
Hứa Gia Niên lui lại phía sau một bước, cánh tay không biết đụng vào chỗ nào trên mặt bàn, đột nhiên một tiếng “tinh tinh” vang lên, màn hình tối đen bất ngờ sáng!
Hứa Gia Niên giật mình quá đỗi, ánh mắt bị màn hình sáng lên hấp dẫn, cậu chỉ thấy một tấm ảnh chụp hiện lên trên màn hình, trên ảnh chụp lại là hai người trẻ tuổi cậu vừa nhìn thấy trong khung ảnh, trừ đó ra, bên cạnh viền màn hình còn có rất nhiều hình vuông nho nhỏ, cũng không biết tại sao phải đặt nhiều hình vuông kì quái trên ảnh chụp như vậy.
Ể, đợi đã.
Hứa Gia Niên đột nhiên phát hiện ra một góc lạ ở trên màn hình.
Đó là góc phải bên dưới màn hình, dùng chữ rất nhỏ viết thời gian và ngày tháng.
Hứa Gia Niên đọc: “9:28…… ngày 26 tháng 6 năm 2013……”
Thịnh Huân Thư vừa kết thúc một chuyến công tác có thời hạn nửa năm, trở về ngôi nhà cũ.
Đồ dùng trong nhà bị phủ lên tầng tầng lớp lớp bụi bặm, nhà không có người ở, chân tường loang lổ, sàn nhà cong vênh, rèm cửa nặng nề che khuất ánh nắng, làm cho cả căn nhà đều trở nên tối tăm âm trầm. Hàng xóm đúng lúc cũng đi lên lầu, tò mò nhìn người xa lạ một năm cũng không thấy được hai lần này.
Căn nhà cũ vài năm trước đã bị cha mẹ của Thịnh Huân Thư bán đi, hai năm nay gần đây lại được anh mua về.
Nhưng có những thứ đã đi không trở lại, phòng ốc đã được trang hoàng mới, đồ dùng đã thay đổi, cả ký ức giấu trong tâm trí tựa hồ cũng hao mòn theo, dần dần không thể nhớ kĩ.
Thịnh Huân Thư có hơi mệt mỏi.
Anh chẳng muốn làm gì cả, thầm nghĩ chỉ muốn nằm bẹp trên giường không nhúc nhích nguyên một ngày.
Nhưng thời điểm lên lầu anh đột nhiên có cảm giác không thích hợp, như là…… Có một người khác đang ở trong nhà mình.
Anh tập trung tinh thần, trước vòng đến phòng bếp cầm gậy cán mì, sau đó mới đến cửa phòng ngủ, đẩy mạnh cửa ra, bỗng thấy một đứa trẻ tám chín tuổi đang cầm quyển sách, ngồi khoanh chân bên dưới giá sách, bên cạnh chất một chồng sách, tất cả đều là sách trên giá sách của anh.
Là trẻ con. Thịnh Huân Thư vội thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có phải là thừa dịp trong phòng không có ai nên lẻn vào?
Anh cao giọng hỏi: “Bạn nhỏ, em vào bằng cách nào? Ba mẹ em không dạy em là không thể tùy tiện vào nhà người khác sao?”
Hứa Gia Niên ngẩng đầu.
Một lớn một nhỏ chạm mặt.
Trong chớp mắt gương mặt kia xuất hiện trên võng mạc, Thịnh Huân Thư ngẩn người, uể oải cùng chán nản đều rút sạch, toàn thân anh cứng đờ, thốt lên: “Em, tại sao em lại giống – cậu ấy kết hôn?”
Hứa Gia Niên nghe không hiểu đối phương nói gì.
Nhưng cậu nhận ra anh lớn này chính là một trong hai người trên ảnh chụp, hơn nữa xem ra còn là chủ của căn phòng.
Anh lớn này thật xinh đẹp, so với trên ảnh chụp thì đẹp hơn, vừa tỏa nắng vừa sạch sẽ, như là miếng pha lê vừa được lau sáng bóng!
Hứa Gia Niên giơ sách trong tay lên, ngoan ngoãn nói chuyện: “Chào anh, em tới đây tìm Sai Sai, nhưng chỗ này hình như có vẻ kỳ quái. Em muốn hỏi anh một việc. Năm nay không phải năm 1999 sao? Vì sao trên rất nhiều sách của anh đều in ngày xuất bản là thời gian sau đó?”
Năm 1999!
Hứa Gia Niên!
Hai câu nói đồng thời rơi tại đầu lưỡi, trong giây phút sắp thốt ra, phòng đột nhiên rung chuyển nhè nhẹ.
Hứa Gia Niên buồn bực nhìn chung quanh, thấy bốn phía phát sinh sóng gợn run run, vách tường xanh lam, ngăn tủ xinh đẹp, tính cả anh lớn đứng ở trong phòng, đều từ từ biến thành ảo ảnh, nhạt dần trong tầm mắt……
Giây cuối cùng, Hứa Gia Niên phát hiện vẻ mặt anh lớn đứng ở cửa bỗng nhiên kích động, há miệng rống lên một tiếng về hướng mình.
Cậu không nghe thấy âm thanh của đối phương, thế nhưng kỳ lạ, từ biểu cảm và khẩu hình của đối phương, cậu nghe ra lời đối phương gọi chính là tên của mình.
Anh lớn xinh đẹp này biết mình à?
Hứa Gia Niên cảm giác vừa mới lạ vừa thú vị.
Sau đó “Phành!”
Cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra!
Nhóc mập đang đứng ở cửa, thịt toàn thân dưới cảm xúc kích động của chủ nhân hơi hơi run rẩy, nó thét to: “Hứa Gia Niên, mày còn dám xuất hiện ở trong nhà tao, mày nói có phải mày dán bài thi của tao ở trên cửa hay không!”
Hứa Gia Niên theo bản năng dựa về phía sau.
Cậu đang ngồi ở dưới chân giá sách, nhưng giá sách này không có cửa thủy tinh, bên trên nhồi nhét quá nhiều đồ vật, do rung động, giá sách và đồ vật đồng thời đổ xuống, một chế phẩm kim loại rơi bên cạnh Hứa Gia Niên, phát ra âm thanh cực lớn, một quả bóng chày khác rơi vào đầu Hứa Gia Niên, cậu giơ hai tay lên che đỉnh đầu theo bản năng.
Âm thanh vang vọng hấp dẫn sự chú ý của ba mẹ Thịnh ở dưới lầu, hai người cùng xông lên, vừa thấy hiện trường, sắc mặt vội thay đổi, mẹ Thịnh nhanh chóng chạy đến bên Hứa Gia Niên hỏi han ân cần, ba Thịnh tiếp tục lấy phương pháp gia trưởng duy nhất để giáo dục con cái:
Đánh!
Vừa đánh vừa hỏi!
Hỏi xong lại đánh!
Hứa Gia Niên buông tay xuống: “Cô, cháu không sao, chỉ bị bóng chày rơi vào một chút.”
Cậu mặc kệ thằng béo.
Sự việc phát sinh vừa nãy khiến cậu nghĩ miên man bất định:
Newton ngồi dưới gốc cây, bị táo đập vào đầu, từ đó biến thành nhà vật lí học nổi tiếng trong sách giáo khoa. Mà mình ở nhà thằng béo gặp được một sự kiện rất thần kỳ, sau đó bị bóng chày đập vào đầu.
Hết thảy đều là báo hiệu, chẳng lẽ về sau mình cũng sẽ là nhân vật nổi danh trong sách giáo khoa sao?
Chỉ là, anh trai xinh đẹp kia là ai?
Hứa Gia Niên được ba Thịnh và mẹ Thịnh tiễn về nhà.
Cậu ngồi ở trong phòng, lấy quyển ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ trên giá sách, muốn tìm một đáp án cho hiện tượng thần kì mình vừa mới trải qua, nhưng kết quả đã khiến người thất vọng, cậu lật hết một bộ sách, cũng không tìm được thứ gì.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Hứa vừa nói chuyện với ba mẹ Thịnh đi vào phòng, có chút áy náy: “Gia Niên ơi.”
Hứa Gia Niên: “Dạ? “
Mẹ Hứa: “Đầu đau không?”
Hứa Gia Niên: “Có.”
Đúng là bị đau thật, đáng lẽ không nên ép con trai chơi cùng với bạn mà nó không thích, thôi để nó tự tìm đồng bọn nhỏ đi. Mẹ Hứa nghĩ như vậy, giọng càng hiền: “Vậy mẹ đi nấu cơm tối cho con, bánh ngọt đã mua, con xem sách trước, đợi ba trở về cả nhà cùng nhau thổi nến ăn bánh ngọt. Sau này cũng không sang nhà Thư Thư….. “
“Vâng ạ.” Hứa Gia Niên đáp ứng xong, đột nhiên kịp phản ứng: “Đợi đã, con muốn sang!”
Mẹ Hứa sửng sốt: “Không phải con ghét bạn sao?”
Nhưng bên kia có hiện tượng thần kì!
Hứa Gia Niên: “Dù sao con vẫn muốn sang!”
Mẹ Hứa: “…”
Tâm tư của trẻ con, như trời tháng bảy, lúc thì gió, lúc thì mưa.
Nhà Sai Sai cũng muốn sang, bánh ngọt cũng muốn ăn.
Bữa tối, Hứa Gia Niên ngồi trước bàn ăn, đèn phòng khách đã được tắt, chín cây nến cắm giữa chiếc bánh ngọt, dấy lên ánh sáng mông lung.
Hứa Gia Niên chắp hai tay, nhắm mắt lại, yên lặng nói ước nguyện với nến:
Mình hi vọng…… Cuộc sống vĩnh viễn tràn ngập niềm vui bất ngờ, ví như gặp anh lớn xinh đẹp kia!
Cậu mở to mắt, phồng má, dùng lực thổi tắt chín ngọn nến, sau đó vừa ăn bánh ngọt, vừa dùng bút dầu màu đỏ khoanh một vòng tròn quanh ngày hôm nay trên lịch gấu nhỏ tự làm.
Kem trắng dính đầy miệng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Gia Niên tinh thần phấn chấn xuất hiện ở trong nhà Thịnh Huân Thư.
Nếu nói ngày hôm qua ba Thịnh mẹ Thịnh chỉ là nhiệt tình chiêu đãi đứa trẻ nhà hàng xóm, thì hôm nay hai vị người lớn phải gọi là long trọng tiếp đãi Hứa Gia Niên. Chung quy đây chính là học sinh tốt duy nhất tới cửa hai lần đều bị thương mà còn nguyện ý tới, tất nhiên phải chiếu cố thật tốt!
Trong phòng trên tầng hai, Thịnh Huân Thư bị ba mẹ đào dậy khỏi giường ngồi làm bài tập.
Bây giờ, sách bài tập đang bày trên bàn của nó, nó cầm cây bút đổi tới đổi lui, giấy nháp đầy hình viết vẽ loạn, thế mà một chữ đứng đắn viết trên vở cũng không có.
Dưới tầng một vang lên tiếng hoan hô cười vui vì Hứa Gia Niên tới, Thịnh Huân Thư không muốn phản ứng, nhưng âm thanh kia vẫn rơi vào trong lỗ tai nó, sau đó, tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, dừng trước cửa phòng nó.
Thịnh Huân Thư quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lại xoay trở về.
Nó nhỏ giọng hết mức: “Xì.”
Cứ như tiểu hoàng đế, còn muốn ba mẹ mình cùng nhau hộ tống lên.
Ba Thịnh nói: “Thư Thư, bạn tới tìm con chơi, sao con cũng không chào một tiếng?”
Thịnh Huân Thư: “Con với nó mới không phải bạn bè! Nó chính là quỷ đáng ghét, đồ mách lẻo!”
Ba Thịnh cả giận nói: “Con nhắc lại!”
Thịnh Huân Thư không dám nói. Ngày hôm qua nó đã bị đánh, bây giờ trên người chỗ nào cũng đau. Nó cầm bút, mắt nhìn chằm chằm sách bài tập, giả vờ mình đang làm bài, nhưng trong lòng lại ùa lên một nỗi niềm bi thương.
Đối xử với quỷ đáng ghét còn hoàn hảo hơn đối với mình.
Khẳng định quỷ đáng ghét mới là con thật của bọn họ, mình là nhặt được trong đống rác!
Ba Thịnh thấy con trai không nói lời nào, cảm giác con mình đã nhận sai, cũng không muốn mắng con nhiều trước mặt đứa trẻ khác, rất nhanh đã cùng vợ rời đi, để lại không gian cho hai đứa trẻ.
Trong gian phòng, thân thể Thịnh Huân Thư căng thẳng, chờ đợi Hứa Gia Niên đến gây phiền toái.
Nhưng sau lưng không có truyền đến giọng của Hứa Gia Niên, chỉ có tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tuần hoàn vô hạn.
Mi không nói chuyện với ta ta cũng không nói chuyện với mi.
Thịnh Huân Thư tính toán như vậy, quyết định làm hai bài tập.
Nhưng mà phía sau vẫn tiếp tục vang lên tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa…
Thịnh Huân Thư bùng nổ: “Hứa Gia Niên, cậu đến dạy tớ làm bài tập hay là đến quấy rầy tớ?”
Hứa Gia Niên rất thất vọng.
Cậu đã đóng mở cửa hai mươi mốt lần.
Nhưng mặc kệ cậu mở cửa theo cách nào, cũng không thấy anh trai xinh đẹp và căn phòng xinh đẹp ngày hôm qua.
Chẳng lẽ hôm nay cả hai sẽ không xuất hiện?
Cậu thở dài, đúng lúc Thịnh Huân Thư cũng mở miệng, cậu thuận thế đi đến trước bàn của Thịnh Huân Thư, nhìn thoáng qua sách bài tập của đối phương, trên giấy hoàn toàn trống trơn.
Hứa Gia Niên: “Cậu không muốn làm bài tập.”
Thịnh Huân Thư: “Ai cần cậu lo.”
Hứa Gia Niên: “Cậu không làm bài tập, ba mẹ cậu sẽ cảm thấy tớ làm việc không chắc chắn, sẽ không cho tớ tới nữa.”
Thịnh Huân Thư: “Tớ chán ghét nhất cậu tới!” Trong lòng nó chợt động, cảm giác chủ ý này rất tốt, chẳng sợ bị đánh nữa, chỉ cần có thể đuổi quỷ đáng ghét ra khỏi cửa, thế là được.
Hứa Gia Niên: “Cần gì phải như vậy, Sai Sai, chúng ta có thể làm hòa.”
Thịnh Huân Thư: “Ai muốn làm hòa với cậu?”
Hứa Gia Niên: “Bài tập hè của tớ đã làm xong, tớ có thể cho cậu chép!”
Gì!? Thịnh Huân Thư ngây ngẩn cả người.
Hứa Gia Niên cười giảo hoạt, nghĩ:
Mình muốn tìm anh lớn, còn cần đến nhà Sai Sai mấy chuyến nữa, nên phải ổn định Sai Sai trước, mới dễ tìm người.
Về phần dạy Sai Sai làm bài tập?
Việc phiền toái như vậy, mình không thèm làm!
“Nhưng…” Hứa Gia Niên đột nhiên lại nói.
“Nhưng cái gì?” Thịnh Huân Thư đầy cảnh giác.
“Tớ cho cậu chép bài tập, nhưng cậu cũng phải giúp tớ làm việc.” Hứa Gia Niên nói.
“Chuyện gì?” Thịnh Huân Thư hỏi.
“Có…” Hứa Gia Niên vốn muốn nói “Có một anh lớn xuất hiện ở trong nhà cậu”, lời suýt ra khỏi miệng, cậu bỗng nhiên nuốt xuống, nghĩ, sự việc thần kỳ như vậy, hẳn là bí mật của một mình mình mới đúng, dù sao sau khi làm hòa với Sai Sai, mình có thể tùy thời ra vào chỗ này, tùy tiện thăm dò.
Ánh mắt cậu xẹt qua căn phòng, bỗng nhiên phát hiện một con Yo-yo màu lam đặt trên giá sách, nút thắt của Yo-yo rủ xuống trên giá, chỗ móc ngón tay vào lắc lư trong gió. Cậu chỉ Yo-yo nói: “Cậu dạy tớ chơi cái này đi. “
Thịnh Huân Thư nhìn theo, là trò mình am hiểu nhất, vội đáp: “Đạt thành giao dịch, cậu không được nói cho ba mẹ tớ là tớ chép bài tập.”
Nó vươn tay ra.
Hai bàn tay nhỏ đập vào nhau giữa không trung, sau đó móc hai ngón út.
Ngoéo tay ngoéo tay, một trăm năm không đổi ý.
Chúng ta hòa hảo.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua có rất nhiều cô nương đoán trúng, Đúng Đúng hiện tại thấy Sai Sai tương lai -w-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook