Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi
-
Chương 8: Nhóc con bá đạo
Mọi người giải tán, trên sân thượng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng giấy sột soạt của miếng sandwich vang lên đều đều. Hân lộ cũng hoà mình vào không gian tĩnh lặng, khẽ thở dài.
- Trà My là chị của cậu?
- Ukm...
- Hai người thật tốt.
Hân Lộ mang vẻ ngạc nhiên nhìn Giao Giao, không lẽ Giao Giao không thấy sự xa cách giữa hai người họ, sự lạnh nhạt mà Trà My thể hiện, Giao Giao không biết hay giả vờ không biết để chọc cô. Đã rõ ràng thế kia mà lại? Nhưng Hân Lộ có biết ý nghĩa trong câu nói "Hai người thật tốt", không phải Giao Giao không nhìn ra được mà chỉ là cô cảm thấy Hân Lộ vẫn còn rất may mắn, dù không nhìn mặt nhau, giận hờn hay là kẻ thù thì trên đời vẫn tồn tại một người được gọi là gia đình, người cho Hân Lộ sức mạnh để sống tiếp, người mà cô yêu thương... Ngày xưa cũng vậy, ngày nay cũng vậy, không tránh khỏi sự trớ trêu của ông trời, tranh quyền đoạt vị, quay lưng thành thù, thì họ cũng không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống, họ vẫn là người một nhà, sâu thẳm đâu đó trong trái tim nhỏ nhoi của họ vẫn luôn ngự trị một sức mạnh rực rỡ của tình thân, có điều vì họ quá tự phụ, không dám tin vào cái sức mạnh nhỏ nhoi ấy mà sai lầm nối tiếp sai lầm...
Cũng được hai ngày, không hề có tiến triễn mà tình trạng còn nặng hơn, cứ như khoảng cách giữa hai chị em họ đã quá lớn, có muốn vượt qua cũng sợ bản thân không có khả năng. Nhóm trao đổi thì càng tệ hại, họ không muốn để bản thân hoà nhập, dương dương tự đắc. Học viên Anh Túc nhiều lúc hơi bực nhưng cũng cho qua, không quản nhiều, cứ vui vẻ bình thường, tại sao phải công tức giận làm mất đi tuổi thanh xuân tươi đẹp, tốt hơn vẫn nên thoả sức sáng tạo chuẩn bị cho lễ hội trường. Ngược lại hội học sinh càng không muốn quản nhiều chuyện lại càng phải quản nhiều chuyện. Một đống tơ vò không tìm được nút tháo, lại còn một Gia Bối Bối liên tục làm phiền. Từ Úc trở về cha mẹ còn chưa gặp đã chạy đến gặp Uy Vũ đầu tiên, người anh hai từ nhỏ đã luôn bảo vệ cô, cái gì cũng nhường nhịn cô mà ngay một cái liếc măt cô cũng chưa cho anh khiến anh hai đáng thương tuổi thân vô cùng. Vĩ Khang biết trong đầu con bé chỉ có Uy Vũ, ngay từ bé đã tôn Uy Vũ là hoàng tử nguyện suốt đời theo đuổi nhưng làm ơn đừng quá đáng đến mức không ngó ngàng đến anh chứ. Tuấn Hạo thì không thích cái bệnh công chúa của cô, từ bé cô muốn cái gì anh cũng phải nhường cho cô, nếu không cô sẽ khóc róng lên rồi người bị " ăn đòn" chính là anh nên Tuấn Hạo hầu như không có thiện cảm với Bối Bối cho mấy. Uy Vũ thì khỏi bàn, chỉ coi cô như em gái trong nhà, hoàn toàn không để một chút tình cảm trai gái nào ở nơi cô. Nên tất nhiên anh cảm thấy không thoải mái khi cô cứ bám theo không buông. Đầu càng nặng trĩu khi trên trời rơi xuống một món quà. Không biết nên khóc hay nên cười, nên buồn hay nên vui đây.
"Oa...oa...oa"
Đứa nhỏ ngồi trên bàn khóc thét lên, nó đã ngồi gần mười lăm phút, cố tỏ ra ngoan ngoãn dễ thương nhưng chẳng ai ngó ngàng tới nó khiến nó uất ức. Khóc mỗi lúc một to, khan cả tiếng cũng ráng căng gân cổ lên mà khóc. Vĩ Khang điên theo từng nhịp điệu của đứa trẻ, bịt tai ụp mặt xuống bàn bất lực.
- Ai dỗ nó nín giùm đi...
Nhìn anh hai mà cảm thấy mất mặt thay, Bối Bối lắc đầu, ra tay một chút lấy điểm trước mặt Uy Vũ, thể hiện bản thân hữu ích.
- Ngoan nào! Chị bế em nha.
Thật thần kì, Bối Bối vừa bế lên là nó đã nín, không nũng nịu nhõng nhẽo làm trò nhưng sắc mặt trở nên đáng sợ khó coi, như điềm báo chẳng lành. Y như rằng, nó thẳng chân đạp vào mặt Bối Bối, miệng chúm chim lè lưỡi.
- Ưm...oaa...oo ( Buông ra, cút, không cho bế)
Nắm cẳng nó kéo xuống, Bối Bối mặt cũng biến sắc.
- Hây... con bé...
- Nó là con trai mà _ Tuấn Hạo xoa xoa nhân trung đặt đứa bé cấu kỉnh về chỗ cũ.
Không tin lắm lời khẳng định nó là con trai, Bối Bối hai mắt như sao trời nhìn chằm chằm đứa trẻ diện trên mình cái đầm hồng xinh xắn trên bàn, ánh mắt đó khiến đứa bé khó chịu hoài nghi nhích về sau.
- Ô...oa ( Nhìn gì! Chưa thấy soái con bao giờ sao?)
Gian xảo Bối Bối len lén vén váy nó lên, chưa thấy gì thì nó đã bò mất tiêu. Dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng đến chỗ Uy Vũ, ôm chặt lấy cánh tay anh. Dính cứng ngắc, anh có kéo ra nó cũng lại bám vào.
- E.. e.. a ( đồ con gái không biết xấu hổ)
Hết bị cự tuyệt cái này lại đến cái khác, Bối Bối bắt đầu mất kiên nhẫn. Sắp bóc hoả nhưng khi nghĩ đến hình tượng của bản thân bị hủy hoại trong tay một đứa trẻ răng còn chưa mọc thì thật không đáng, nhẫn nhị vẫn là tốt nhất, nhịn, Bối Bối cô phải nhịn.
- Được rồi! Không nhìn thì không nhìn, đúng là nhỏ mọn, lại đây uống sữa nè!
Nhìn người con gái trong tay cầm bình sữa trước mắt, nhóc con chỉ thấy một cơn ác mộng kinh hoàng sắp ập đến, hoàn toàn không có chút cảm giác an toàn khi tưởng tượng đến cảnh nằm trong tay cô ả mà uống sữa. Tích tắc, nó đã rơm rớm nước mắt nhìn Uy Vũ.
- Nhìn anh làm gì? Anh không có uống giùm em đâu... mau lại uống đi...
Uy Vũ đẩy nó ra, nhưng nó vẫn cứng đầu ôm lấy tay anh ngày càng chặt.
- Ưm... (Cứu em đi mà!)
Lập tức trở mặt quay sang hù doạ Bối Bối.
- Úi...oa...a ( Tránh ra! Chị mà cho tui uống tui hận chị suốt đời)
Cứ Pô Poa trong thế giới riêng của nhóc thì ai mà hiểu được nhóc muốn gì, Bối Bối vẫn vô tư cố đút sữa vào miệng nó, cuối cùng phải lãnh hậu quả khó lường.
" BẸC... BẸC... BẸC..."
Một mùi đặc trưng bay ra lan toả khắp căn phòng, mặt ai cũng tối sầm lại. Lần đầu tiên trông trẻ, lần đầu tiên phải đối mặt với chuyện chưa từng làm... bối rối, luống cuống,... bao cảm xúc rối loạn, có thể nói là gà bay chó chạy. Uy Vũ ngồi bất động, đứa trẻ như mới tung cho anh một đòn chí mạng, bên trái không chọn, bên phải không tới lại chọn ngay chỗ anh làm bậy.
- Bối Bối mau thay tả cho nó đi...
- Anh hai... em không biết đâu... Tuấn Hạo... anh thay cho nó đi...
- Oa... ô ( khó chịu quá! Thay tả cho tui đi)
Trong lúc ai nấy cuống cuồng, thì mọi chuyện đã được giải quyết.
" Chụt " ( cảm ơn chị xinh đẹp)
Uy Vũ hoàn hồn, lập tức kéo đứa bé ra xa khỏi Giao Giao. Chấn động một hồi, khi vừa bình tĩnh lại, cảnh tượng đầu tiên anh thấy lại là một nhóc con đang thả thính vị hôn thê của anh, lợi dụng việc là trẻ con mà làm càn. " phập" bị kéo đi vô tội vạ nó phản kháng kịch liệt, cắn mạnh vào tay anh, may là chưa có răng, chứ không chắc cũng đi phăng cái tay. Nó có vẻ rất thích Giao Giao, tấn công người khác xong liền chạy đến ôm Giao Giao nũng nịu. Thấy có cách giải quyết, Tuấn Hạo nhờ Giao Giao trông hộ nhóc con nghịch ngợm này nhưng Uy Vũ có ý không đồng tình. Để đứa trẻ nham hiểm bá đạo bên cạnh Giao Giao anh cảm thây không an tâm, hay nói thẳng anh cảm thấy ghen tị với nhóc con. Thật kì lạ! Giao Giao thì không vấn đề gì, có thể giúp được cô sẵn lòng. Yên tĩnh hẳn, Vĩ Khang vẫn nằm bẹp trên cửa sổ mặt mài xanh xao, Bối Bối cứ như trời trồng, bao công sức đổ sông đổ biển, Uy Vũ cũng lạnh nhạt với cô, đùng đùng như núi lửa.
- Bối Bối!
Chỉ như vậy là đủ, chỉ cần anh gọi tên cô bao phiền lo bực tức đều có thể cho qua hết.
- Em bỏ quên túi xách nè!
Mưa đá rơi to thật, lạnh cóng đau buốt từ đầu đến chân, Bối Bối đứng hình rô bốt cầm túi xách đi ra ngoài. Trái tim thiếu nữ của cô vô tình bị tổn thương rồi.
Nhóc con chắc đã lập kế hoạch từ lâu, thuần thục thành thạo không một động tác thừa rất dễ lấy lòng người khác. Nhưng không hiểu sao nó lại tàn nhẫn cự tuyệt Bối Bối. Có lẽ không phải gu của bé.
- Ê... ô ( Khóc rồi?)
- Vì chuyện của Hân Lộ sao?
Trà My giật mình vội lau những giọt nước mắt, lấy nụ cười gượng gạo quay lại phía Giao Giao.
- Khôg có! Không có...
- Oa..ee... ( Xạo! Nước mắt nè!) _ Nhóc con vừa được đặt lên ghế đã bò đến, vuốt vuốt mặt Trà My, nắm trong tay một giọt nước đưa về phía Giao Giao.
- Chị lại né tránh rồi. _ Giao Giao bế nhóc con để ngồi trong lòng.
Bị nhìn thấu tâm can, Trà My cười khổ, bắt đầu nói ra nổi lòng của mình. Từ lúc bé, hai người họ đã bị tách ra nuôi dưỡng, đúng hơn là Hân Lộ bị bán đi. Thương nhớ lo lắng cho em mình, Trà My nhiều lần trốn đi thăm Hân Lộ. Có khi leo rào bị xé rách áo quần, có lúc lại té trật tay trật chân, thương tích đầy mình nhưng chưa một lần cô gặp được đứa em gái cô yêu thương. Đối với một đứa trẻ năm tuổi cố gắng như vậy là quá sức rồi. Trà My lượm lon chai, bán vé số, lăn lộn đầu đường xó chợ kiếm tiền chỉ vì một lời nói nếu cô kiếm đủ tiền sẽ có thể mua lại em gái. Niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy cho Trà My sức mạnh đánh bại tất cả, nhưng vào buổi tối định mệnh đó mọi thứ trong cô hoàn toàn sụp đổ. Đem tiền đứng trước cánh cổng lớn, Trà My vui mừng không tả được. Cô bấm chuông rất lâu, rất nhiều lần nhưng không ai mở, sốt ruột Trà My trèo vào, mới đặt chân xuống mặt đất, những con chó hung dữ được thả ra nhào tới tấn công cô.
- Tôi kiếm đủ tiền rồi... trả em gái cho tôi...
Mặc cho đứa trẻ gào thét tuyệt vọng, người đàn ông chỉ khoanh tay đứng nhìn. Đến khi trông thấy đứa trẻ không còn sức phản kháng, ông ta mới ra hiệu đuổi đám chó đi. Bước đến lôi đứa trẻ đến bên cửa sổ, bên trong căn nhà sáng lạng, đèn chùm sang trọng, đồ đạc đắt tiền quý giá, giữa sự hào nhoáng đó là đứa em gái mà cô yêu thương, Hân Lộ. Con bé đang rất vui, cười rất tươi, đã lâu lắm cô chưa được nhìn thấy nụ cười đó, trong sáng như một thiên thần. Bao nỗi đau như tan biến, Trà My không kiềm được nước mắt, vừa cười vừa khóc. Nhưng chưa được bao lâu, nụ cười đó liền vụt tắt.
- Mày hạnh phúc chứ? Nếu bây giờ tao làm nụ cười đó biến mất thì mày cảm thấy thế nào?
- Tôi có tiền... làm ơn... _ Trà My ôm lấy chân ông ta, run rẩy đưa ra toàn bộ số tiền cô có.
Tàn nhẫn đá văng tất cả, ông buông thỏng hai tay, rồi bất chợt nắm lấy tóc Trà My kéo sát lên. Ánh mắt đó có lẽ cả đời này Trà My cũng không thể quên được.
- Mày có biết tao đã bỏ ra bao nhiêu tiền không? Mày nghĩ những đồng bạc lẽ này là đủ sao? Nhìn lại bản thân mày đi, nếu muốn em gái mày trở thành như mày thì mày cứ tiếp tục cứng đầu... cứ đến gần con bé... cứ quan tâm... cứ làm điều mày muốn đi... rồi mày sẽ thấy...
Sợ hãi chạy đi trong đêm tối, Trà My từ đó đã tự dựng lên một bức tường ngăn cách giữa cô với Hân Lộ. Cô đã đóng chặt cảm xúc của bản thân, không dính liếu, không can hệ vào cuộc sống của Hân Lộ nữa. Cô sợ lắm! Sợ một ngày khi cô không kìm chế được sẽ ôm Hân Lộ vào lòng rồi lại phá nát tất cả, nên cô lựa chọn càng cách xa càng tốt, đau khổ cũng được, dằn vặt cũng được, chỉ cần Hân Lộ tốt.
- Ưm... Oa... ( bé con muốn khóc rồi, cảm động qúa! Chị thật vĩ đại, nếu em gai chị biết thì tốt biết mấy)
Linh như thánh, Hân Lộ hai dòng lệ chảy dài bước ra từ sau bức tường cách đó không xa.
-Tại sao không nói với em? Tại sao phải chịu đựng một mình? Dù có chuyện gì em vẫn thương chị nhất, thích chị nhất mà...
- ê..oa...o ( Em gái chị nghe rồi! Lần này làm hoà được rồi)
Nhưng có vẻ không đơn giản như thế, biểu tình trên gương mặt Trà My có chút không đúng.
- Hân Lộ? Em là đang nghe lén người khác nói chuyện sao?
- Phải đó... chỉ có như vậy em mới nghe được nỗi lòng của chị.
- Thật đáng ghét mà!
Thời tiết xem ra không được tốt cho lắm, liên tục hai lần mưa đá trong một ngày. Hân Lộ cứ ngỡ mọi chuyện đã được giải quyết nhưng nào ngờ sự tình lại thành ra thế này.
- Haizz, cứ tưởng có thể gíup họ làm hoà...
- Ô ( quá khó rồi)
Mớ bồng bông ở hội học sinh cuối cùng cũng được tháo gỡ. Không bị làm phiền, ai cũng tập trung làm việc thật hiệu quả. Đặc biệt là được xem cảnh tượng lúc chết lúc sống của Vĩ Khang.
- Oa.. ưm.. ưm ( Anh ấy chảy như kem vậy...)
- Tiểu tử tránh sang chỗ khác chơi...
- ế ( không thích)
Giao Giao bế nó vào đợi thầy Giám thị đến rước. Ai cũng thấy được gen ba nó rõ mạnh, từ màu tóc, mắt mũi, đến tính cách bá đạo có một không hai, bảo đảm có lạc giữa rừng người cũng tìm được. Uy Vũ tốt ngẫu nhiên, bế đứa bé hộ Giao Giao, hai người đấu mắt như muốn gây chiến. Tuấn Hạo thì hắt hơi liên tục, vỗ vỗ vai Hân Lộ.
- Em có thể bình thường không? Anh cực kì sợ lạnh...
- Hả? Em xin lỗi... haizzz....
Lạnh toát sống lưng, Tuấn Hạo bất lực nhìn gương mặt thất thần, hai dòng lệ chảy dài mà cam chịu số phận.
- Hân Lộ vô tình nghe thấy tâm tư của Trà My kết quả bị ghét bỏ hoàn toàn rồi.
- Cái gì? Em gái Hân Lộ khiến chị Trà My giận sao?
- Ố... oa ( Anh ta sống lại rồi, ghê thật)
Ở đâu có mùi náo nhiệt ở đấy có Vĩ Khang. Vĩ Khang dù có chết xuống mấy lớp đất cũng đội mồ sống dậy mà tham gia. Vĩ Khang đúng là Vĩ Khang giỏi nhất là hoạt náo, gieo rắc niềm hi vọng vào người khác.
- Yên tâm, cứ để anh lo, Gia Vĩ khang anh là chuyên gia giao tiếp, nhất định có thể khiến hai chị em hoà hợp vui vẻ, tương thân tương ái.
Đứa bé khều khều Uy Vũ, lại pô poa ( Anh anh có mùi thảm hoạ). Thảm hoạ Vĩ Khang gây ra vẫn chưa thấy thì thảm hoạ đã đến với nhóc con. Ba đến rước nhưng nó níu lấy Giao Giao không buông, la khóc um sùm. Phải cực lực lắm, thêm sự giúp đỡ của Uy Vũ mới lôi nó ra được.
- Uu...oo ( Chị nhất định phải đợi em lớn)
Uy Vũ vỗ vỗ vai, thở phào nhìn Giao Giao, mới liếc mắt sang cái đã hồn vía lên mây. Anh khong biết mình đã làm gì sai mà phải hứng chịu ánh mắt trời sợ như vậy. Đầu anh giăng đầy mạng nhện.
- Trà My là chị của cậu?
- Ukm...
- Hai người thật tốt.
Hân Lộ mang vẻ ngạc nhiên nhìn Giao Giao, không lẽ Giao Giao không thấy sự xa cách giữa hai người họ, sự lạnh nhạt mà Trà My thể hiện, Giao Giao không biết hay giả vờ không biết để chọc cô. Đã rõ ràng thế kia mà lại? Nhưng Hân Lộ có biết ý nghĩa trong câu nói "Hai người thật tốt", không phải Giao Giao không nhìn ra được mà chỉ là cô cảm thấy Hân Lộ vẫn còn rất may mắn, dù không nhìn mặt nhau, giận hờn hay là kẻ thù thì trên đời vẫn tồn tại một người được gọi là gia đình, người cho Hân Lộ sức mạnh để sống tiếp, người mà cô yêu thương... Ngày xưa cũng vậy, ngày nay cũng vậy, không tránh khỏi sự trớ trêu của ông trời, tranh quyền đoạt vị, quay lưng thành thù, thì họ cũng không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống, họ vẫn là người một nhà, sâu thẳm đâu đó trong trái tim nhỏ nhoi của họ vẫn luôn ngự trị một sức mạnh rực rỡ của tình thân, có điều vì họ quá tự phụ, không dám tin vào cái sức mạnh nhỏ nhoi ấy mà sai lầm nối tiếp sai lầm...
Cũng được hai ngày, không hề có tiến triễn mà tình trạng còn nặng hơn, cứ như khoảng cách giữa hai chị em họ đã quá lớn, có muốn vượt qua cũng sợ bản thân không có khả năng. Nhóm trao đổi thì càng tệ hại, họ không muốn để bản thân hoà nhập, dương dương tự đắc. Học viên Anh Túc nhiều lúc hơi bực nhưng cũng cho qua, không quản nhiều, cứ vui vẻ bình thường, tại sao phải công tức giận làm mất đi tuổi thanh xuân tươi đẹp, tốt hơn vẫn nên thoả sức sáng tạo chuẩn bị cho lễ hội trường. Ngược lại hội học sinh càng không muốn quản nhiều chuyện lại càng phải quản nhiều chuyện. Một đống tơ vò không tìm được nút tháo, lại còn một Gia Bối Bối liên tục làm phiền. Từ Úc trở về cha mẹ còn chưa gặp đã chạy đến gặp Uy Vũ đầu tiên, người anh hai từ nhỏ đã luôn bảo vệ cô, cái gì cũng nhường nhịn cô mà ngay một cái liếc măt cô cũng chưa cho anh khiến anh hai đáng thương tuổi thân vô cùng. Vĩ Khang biết trong đầu con bé chỉ có Uy Vũ, ngay từ bé đã tôn Uy Vũ là hoàng tử nguyện suốt đời theo đuổi nhưng làm ơn đừng quá đáng đến mức không ngó ngàng đến anh chứ. Tuấn Hạo thì không thích cái bệnh công chúa của cô, từ bé cô muốn cái gì anh cũng phải nhường cho cô, nếu không cô sẽ khóc róng lên rồi người bị " ăn đòn" chính là anh nên Tuấn Hạo hầu như không có thiện cảm với Bối Bối cho mấy. Uy Vũ thì khỏi bàn, chỉ coi cô như em gái trong nhà, hoàn toàn không để một chút tình cảm trai gái nào ở nơi cô. Nên tất nhiên anh cảm thấy không thoải mái khi cô cứ bám theo không buông. Đầu càng nặng trĩu khi trên trời rơi xuống một món quà. Không biết nên khóc hay nên cười, nên buồn hay nên vui đây.
"Oa...oa...oa"
Đứa nhỏ ngồi trên bàn khóc thét lên, nó đã ngồi gần mười lăm phút, cố tỏ ra ngoan ngoãn dễ thương nhưng chẳng ai ngó ngàng tới nó khiến nó uất ức. Khóc mỗi lúc một to, khan cả tiếng cũng ráng căng gân cổ lên mà khóc. Vĩ Khang điên theo từng nhịp điệu của đứa trẻ, bịt tai ụp mặt xuống bàn bất lực.
- Ai dỗ nó nín giùm đi...
Nhìn anh hai mà cảm thấy mất mặt thay, Bối Bối lắc đầu, ra tay một chút lấy điểm trước mặt Uy Vũ, thể hiện bản thân hữu ích.
- Ngoan nào! Chị bế em nha.
Thật thần kì, Bối Bối vừa bế lên là nó đã nín, không nũng nịu nhõng nhẽo làm trò nhưng sắc mặt trở nên đáng sợ khó coi, như điềm báo chẳng lành. Y như rằng, nó thẳng chân đạp vào mặt Bối Bối, miệng chúm chim lè lưỡi.
- Ưm...oaa...oo ( Buông ra, cút, không cho bế)
Nắm cẳng nó kéo xuống, Bối Bối mặt cũng biến sắc.
- Hây... con bé...
- Nó là con trai mà _ Tuấn Hạo xoa xoa nhân trung đặt đứa bé cấu kỉnh về chỗ cũ.
Không tin lắm lời khẳng định nó là con trai, Bối Bối hai mắt như sao trời nhìn chằm chằm đứa trẻ diện trên mình cái đầm hồng xinh xắn trên bàn, ánh mắt đó khiến đứa bé khó chịu hoài nghi nhích về sau.
- Ô...oa ( Nhìn gì! Chưa thấy soái con bao giờ sao?)
Gian xảo Bối Bối len lén vén váy nó lên, chưa thấy gì thì nó đã bò mất tiêu. Dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng đến chỗ Uy Vũ, ôm chặt lấy cánh tay anh. Dính cứng ngắc, anh có kéo ra nó cũng lại bám vào.
- E.. e.. a ( đồ con gái không biết xấu hổ)
Hết bị cự tuyệt cái này lại đến cái khác, Bối Bối bắt đầu mất kiên nhẫn. Sắp bóc hoả nhưng khi nghĩ đến hình tượng của bản thân bị hủy hoại trong tay một đứa trẻ răng còn chưa mọc thì thật không đáng, nhẫn nhị vẫn là tốt nhất, nhịn, Bối Bối cô phải nhịn.
- Được rồi! Không nhìn thì không nhìn, đúng là nhỏ mọn, lại đây uống sữa nè!
Nhìn người con gái trong tay cầm bình sữa trước mắt, nhóc con chỉ thấy một cơn ác mộng kinh hoàng sắp ập đến, hoàn toàn không có chút cảm giác an toàn khi tưởng tượng đến cảnh nằm trong tay cô ả mà uống sữa. Tích tắc, nó đã rơm rớm nước mắt nhìn Uy Vũ.
- Nhìn anh làm gì? Anh không có uống giùm em đâu... mau lại uống đi...
Uy Vũ đẩy nó ra, nhưng nó vẫn cứng đầu ôm lấy tay anh ngày càng chặt.
- Ưm... (Cứu em đi mà!)
Lập tức trở mặt quay sang hù doạ Bối Bối.
- Úi...oa...a ( Tránh ra! Chị mà cho tui uống tui hận chị suốt đời)
Cứ Pô Poa trong thế giới riêng của nhóc thì ai mà hiểu được nhóc muốn gì, Bối Bối vẫn vô tư cố đút sữa vào miệng nó, cuối cùng phải lãnh hậu quả khó lường.
" BẸC... BẸC... BẸC..."
Một mùi đặc trưng bay ra lan toả khắp căn phòng, mặt ai cũng tối sầm lại. Lần đầu tiên trông trẻ, lần đầu tiên phải đối mặt với chuyện chưa từng làm... bối rối, luống cuống,... bao cảm xúc rối loạn, có thể nói là gà bay chó chạy. Uy Vũ ngồi bất động, đứa trẻ như mới tung cho anh một đòn chí mạng, bên trái không chọn, bên phải không tới lại chọn ngay chỗ anh làm bậy.
- Bối Bối mau thay tả cho nó đi...
- Anh hai... em không biết đâu... Tuấn Hạo... anh thay cho nó đi...
- Oa... ô ( khó chịu quá! Thay tả cho tui đi)
Trong lúc ai nấy cuống cuồng, thì mọi chuyện đã được giải quyết.
" Chụt " ( cảm ơn chị xinh đẹp)
Uy Vũ hoàn hồn, lập tức kéo đứa bé ra xa khỏi Giao Giao. Chấn động một hồi, khi vừa bình tĩnh lại, cảnh tượng đầu tiên anh thấy lại là một nhóc con đang thả thính vị hôn thê của anh, lợi dụng việc là trẻ con mà làm càn. " phập" bị kéo đi vô tội vạ nó phản kháng kịch liệt, cắn mạnh vào tay anh, may là chưa có răng, chứ không chắc cũng đi phăng cái tay. Nó có vẻ rất thích Giao Giao, tấn công người khác xong liền chạy đến ôm Giao Giao nũng nịu. Thấy có cách giải quyết, Tuấn Hạo nhờ Giao Giao trông hộ nhóc con nghịch ngợm này nhưng Uy Vũ có ý không đồng tình. Để đứa trẻ nham hiểm bá đạo bên cạnh Giao Giao anh cảm thây không an tâm, hay nói thẳng anh cảm thấy ghen tị với nhóc con. Thật kì lạ! Giao Giao thì không vấn đề gì, có thể giúp được cô sẵn lòng. Yên tĩnh hẳn, Vĩ Khang vẫn nằm bẹp trên cửa sổ mặt mài xanh xao, Bối Bối cứ như trời trồng, bao công sức đổ sông đổ biển, Uy Vũ cũng lạnh nhạt với cô, đùng đùng như núi lửa.
- Bối Bối!
Chỉ như vậy là đủ, chỉ cần anh gọi tên cô bao phiền lo bực tức đều có thể cho qua hết.
- Em bỏ quên túi xách nè!
Mưa đá rơi to thật, lạnh cóng đau buốt từ đầu đến chân, Bối Bối đứng hình rô bốt cầm túi xách đi ra ngoài. Trái tim thiếu nữ của cô vô tình bị tổn thương rồi.
Nhóc con chắc đã lập kế hoạch từ lâu, thuần thục thành thạo không một động tác thừa rất dễ lấy lòng người khác. Nhưng không hiểu sao nó lại tàn nhẫn cự tuyệt Bối Bối. Có lẽ không phải gu của bé.
- Ê... ô ( Khóc rồi?)
- Vì chuyện của Hân Lộ sao?
Trà My giật mình vội lau những giọt nước mắt, lấy nụ cười gượng gạo quay lại phía Giao Giao.
- Khôg có! Không có...
- Oa..ee... ( Xạo! Nước mắt nè!) _ Nhóc con vừa được đặt lên ghế đã bò đến, vuốt vuốt mặt Trà My, nắm trong tay một giọt nước đưa về phía Giao Giao.
- Chị lại né tránh rồi. _ Giao Giao bế nhóc con để ngồi trong lòng.
Bị nhìn thấu tâm can, Trà My cười khổ, bắt đầu nói ra nổi lòng của mình. Từ lúc bé, hai người họ đã bị tách ra nuôi dưỡng, đúng hơn là Hân Lộ bị bán đi. Thương nhớ lo lắng cho em mình, Trà My nhiều lần trốn đi thăm Hân Lộ. Có khi leo rào bị xé rách áo quần, có lúc lại té trật tay trật chân, thương tích đầy mình nhưng chưa một lần cô gặp được đứa em gái cô yêu thương. Đối với một đứa trẻ năm tuổi cố gắng như vậy là quá sức rồi. Trà My lượm lon chai, bán vé số, lăn lộn đầu đường xó chợ kiếm tiền chỉ vì một lời nói nếu cô kiếm đủ tiền sẽ có thể mua lại em gái. Niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy cho Trà My sức mạnh đánh bại tất cả, nhưng vào buổi tối định mệnh đó mọi thứ trong cô hoàn toàn sụp đổ. Đem tiền đứng trước cánh cổng lớn, Trà My vui mừng không tả được. Cô bấm chuông rất lâu, rất nhiều lần nhưng không ai mở, sốt ruột Trà My trèo vào, mới đặt chân xuống mặt đất, những con chó hung dữ được thả ra nhào tới tấn công cô.
- Tôi kiếm đủ tiền rồi... trả em gái cho tôi...
Mặc cho đứa trẻ gào thét tuyệt vọng, người đàn ông chỉ khoanh tay đứng nhìn. Đến khi trông thấy đứa trẻ không còn sức phản kháng, ông ta mới ra hiệu đuổi đám chó đi. Bước đến lôi đứa trẻ đến bên cửa sổ, bên trong căn nhà sáng lạng, đèn chùm sang trọng, đồ đạc đắt tiền quý giá, giữa sự hào nhoáng đó là đứa em gái mà cô yêu thương, Hân Lộ. Con bé đang rất vui, cười rất tươi, đã lâu lắm cô chưa được nhìn thấy nụ cười đó, trong sáng như một thiên thần. Bao nỗi đau như tan biến, Trà My không kiềm được nước mắt, vừa cười vừa khóc. Nhưng chưa được bao lâu, nụ cười đó liền vụt tắt.
- Mày hạnh phúc chứ? Nếu bây giờ tao làm nụ cười đó biến mất thì mày cảm thấy thế nào?
- Tôi có tiền... làm ơn... _ Trà My ôm lấy chân ông ta, run rẩy đưa ra toàn bộ số tiền cô có.
Tàn nhẫn đá văng tất cả, ông buông thỏng hai tay, rồi bất chợt nắm lấy tóc Trà My kéo sát lên. Ánh mắt đó có lẽ cả đời này Trà My cũng không thể quên được.
- Mày có biết tao đã bỏ ra bao nhiêu tiền không? Mày nghĩ những đồng bạc lẽ này là đủ sao? Nhìn lại bản thân mày đi, nếu muốn em gái mày trở thành như mày thì mày cứ tiếp tục cứng đầu... cứ đến gần con bé... cứ quan tâm... cứ làm điều mày muốn đi... rồi mày sẽ thấy...
Sợ hãi chạy đi trong đêm tối, Trà My từ đó đã tự dựng lên một bức tường ngăn cách giữa cô với Hân Lộ. Cô đã đóng chặt cảm xúc của bản thân, không dính liếu, không can hệ vào cuộc sống của Hân Lộ nữa. Cô sợ lắm! Sợ một ngày khi cô không kìm chế được sẽ ôm Hân Lộ vào lòng rồi lại phá nát tất cả, nên cô lựa chọn càng cách xa càng tốt, đau khổ cũng được, dằn vặt cũng được, chỉ cần Hân Lộ tốt.
- Ưm... Oa... ( bé con muốn khóc rồi, cảm động qúa! Chị thật vĩ đại, nếu em gai chị biết thì tốt biết mấy)
Linh như thánh, Hân Lộ hai dòng lệ chảy dài bước ra từ sau bức tường cách đó không xa.
-Tại sao không nói với em? Tại sao phải chịu đựng một mình? Dù có chuyện gì em vẫn thương chị nhất, thích chị nhất mà...
- ê..oa...o ( Em gái chị nghe rồi! Lần này làm hoà được rồi)
Nhưng có vẻ không đơn giản như thế, biểu tình trên gương mặt Trà My có chút không đúng.
- Hân Lộ? Em là đang nghe lén người khác nói chuyện sao?
- Phải đó... chỉ có như vậy em mới nghe được nỗi lòng của chị.
- Thật đáng ghét mà!
Thời tiết xem ra không được tốt cho lắm, liên tục hai lần mưa đá trong một ngày. Hân Lộ cứ ngỡ mọi chuyện đã được giải quyết nhưng nào ngờ sự tình lại thành ra thế này.
- Haizz, cứ tưởng có thể gíup họ làm hoà...
- Ô ( quá khó rồi)
Mớ bồng bông ở hội học sinh cuối cùng cũng được tháo gỡ. Không bị làm phiền, ai cũng tập trung làm việc thật hiệu quả. Đặc biệt là được xem cảnh tượng lúc chết lúc sống của Vĩ Khang.
- Oa.. ưm.. ưm ( Anh ấy chảy như kem vậy...)
- Tiểu tử tránh sang chỗ khác chơi...
- ế ( không thích)
Giao Giao bế nó vào đợi thầy Giám thị đến rước. Ai cũng thấy được gen ba nó rõ mạnh, từ màu tóc, mắt mũi, đến tính cách bá đạo có một không hai, bảo đảm có lạc giữa rừng người cũng tìm được. Uy Vũ tốt ngẫu nhiên, bế đứa bé hộ Giao Giao, hai người đấu mắt như muốn gây chiến. Tuấn Hạo thì hắt hơi liên tục, vỗ vỗ vai Hân Lộ.
- Em có thể bình thường không? Anh cực kì sợ lạnh...
- Hả? Em xin lỗi... haizzz....
Lạnh toát sống lưng, Tuấn Hạo bất lực nhìn gương mặt thất thần, hai dòng lệ chảy dài mà cam chịu số phận.
- Hân Lộ vô tình nghe thấy tâm tư của Trà My kết quả bị ghét bỏ hoàn toàn rồi.
- Cái gì? Em gái Hân Lộ khiến chị Trà My giận sao?
- Ố... oa ( Anh ta sống lại rồi, ghê thật)
Ở đâu có mùi náo nhiệt ở đấy có Vĩ Khang. Vĩ Khang dù có chết xuống mấy lớp đất cũng đội mồ sống dậy mà tham gia. Vĩ Khang đúng là Vĩ Khang giỏi nhất là hoạt náo, gieo rắc niềm hi vọng vào người khác.
- Yên tâm, cứ để anh lo, Gia Vĩ khang anh là chuyên gia giao tiếp, nhất định có thể khiến hai chị em hoà hợp vui vẻ, tương thân tương ái.
Đứa bé khều khều Uy Vũ, lại pô poa ( Anh anh có mùi thảm hoạ). Thảm hoạ Vĩ Khang gây ra vẫn chưa thấy thì thảm hoạ đã đến với nhóc con. Ba đến rước nhưng nó níu lấy Giao Giao không buông, la khóc um sùm. Phải cực lực lắm, thêm sự giúp đỡ của Uy Vũ mới lôi nó ra được.
- Uu...oo ( Chị nhất định phải đợi em lớn)
Uy Vũ vỗ vỗ vai, thở phào nhìn Giao Giao, mới liếc mắt sang cái đã hồn vía lên mây. Anh khong biết mình đã làm gì sai mà phải hứng chịu ánh mắt trời sợ như vậy. Đầu anh giăng đầy mạng nhện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook