Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
-
C5 Q1c16 - Q1c20
Chương 16: Thông tin từ cõi mộng
Tiếng thở dài của Tố Diệp nghe rất nhẹ nhàng yếu đuối, trong khung cảnh tĩnh mịch này, tựa như một giọt sương trong veo rơi xuống những đóa sen xanh giữa mặt hồ khiến người ta ngây ngất, còn uyển chuyển hơn cả những thanh âm tuyệt diệu nhất.
Đúng lúc ấy Niên Bách Ngạn nói chuyện xong, khoảnh khắc ngắt điện thoại anh cũng đã thấy tiếng thở dài khẽ khàng ấy. Anh quay đầu, nhìn trọn vẹn gương mặt Tố Diệp. Trong màn đêm yên tĩnh, trông cô càng xinh đẹp hơn, cái dáng nhỏ nhắn đứng tựa vào cửa, quầng sáng trong suốt bao trùm lên bóng hình cô, càng soi rọi khuôn mặt thuần khiết ấy.
Cô vẫn đang khoác chiếc áo vest của anh, vì chiều cao có sự chênh lệch, nó nghiễm nhiên trở thành một chiếc măng tô.
Không hiểu tại sao, tận đáy lòng Niên Bách Ngạn chợt kích động, ở nơi sâu nhất nào đó như nứt ra một kẽ hở, có một hồ nước xuân đang chầm chậm chảy, nhỏ bé như tiếng thở dài khe khẽ của cô vừa lọt vào tai anh vậy.
Khung cảnh này có chút mê hoặc.
"Đây là đâu?" Tố Diệp thấy ánh mắt anh nhìn mình rất mạnh bạo, không giấu giếm chút nào, bất giác thấy hơi mất tự nhiên. Sau khi di chuyển tầm mắt, cô bước lên, ngồi xuống sofa, một hộp tài liệu chất đống trên mặt bàn bên cạnh.
Niên Bách Ngạn tiến tới: "Phòng nghỉ của tôi". Anh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, rồi lại thấp giọng hỏi: "Muốn uống chút gì không? Hay là... cô đói chưa?".
Tố Diệp lắc đầu, cuộn người ngồi lên sofa. Cô không muốn ăn cũng chẳng muốn uống gì, cái cảm giác giấc ngủ bị đảo lộn thế này thật sự tồi tệ vô cùng. Quan trọng hơn là, chẳng cần hỏi cô cũng thừa biết mình đã vào phòng nghỉ này bằng cách nào, chắc chắn không thể là mộng du tự đi vào đây rồi.
"Đây là tư liệu về Lương Hiên, những tài liệu trong hộp màu đỏ kia cô đều chưa xem tới." Niên Bách Ngạn chỉ vào cái hộp trên bàn, rồi lại đứng dậy đi tới quầy bar, rót một ly nước chanh đưa cho Tố Diệp.
Tố Diệp đón lấy, nở nụ cười lộ rõ vẻ lười biếng: "Anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao?".
"Nếu cô là nhân viên của tôi, có lẽ đến cả thời gian để ngủ vừa nãy cũng không có đâu." Niên Bách Ngạn ngả người dựa vào lưng ghế, trông rất thoải mái nhưng không mất đi vẻ bình tĩnh. Cổ áo sơ mi hơi hé mở vì cánh tay đặt lên ghế của anh, thấp thoáng nhìn thấy lồng ngực rắn chắc phía sau. Nói xong anh hơi ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu thông cảm: "Đương nhiên, nếu cô thấy mệt rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà".
Có sự trắc ẩn đó là vì anh đã nhạy bén bắt được vẻ mỏi mệt trên khóe mắt cô. Trước giờ chưa có ai dám lơ đãng hay tỏ ra lười nhác trước mặt anh, nhất là phụ nữ, cô là người đầu tiên. Cô cứ thế uể oải nằm lên ghế, chiếc áo vest rộng thùng thình vừa đủ che kín chiếc đầm công sở của mình, chỉ để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Da dẻ cô như đóa sen trắng, cho dù chỉ nhìn từ xa cũng tựa như tỏa ra một mùi hương thanh mát. Mái tóc được tùy ý búi lên đã hơi bung ra, mấy lọn tóc rơi xuống sau gáy, trông đầy vẻ phong tình.
Hình ảnh đó đã khiến anh phá lệ bế cô vào phòng nghỉ, cũng lần đầu tiên kiên nhẫn đợi một người tỉnh dậy.
"Cũng may tôi không có ông sếp như anh." Tố Diệp cảm thấy ánh mắt anh hơi khác lạ, sự ngượng ngập trong cô càng mãnh liệt hơn. Sau khi chỉnh lại tư thế ngồi, cô nói: "Sự hà khắc thái quá và biến thái của anh đối với cấp dưới sẽ trực tiếp làm gia tăng áp lực tâm lý cho họ, lại gặp ngay một nhân viên vốn dĩ đã mang trong mình rất nhiều lo âu và thiếu cảm giác an toàn như Lương Hiên, không xảy ra chuyện mới lạ đấy".
Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày: "Lo âu và thiếu cảm giác an toàn?".
"Có lúc giấc mơ cũng giống như thôi miên vậy, đều là một loại phương pháp để phân biệt tiềm thức. Từ góc độ suy luận bản năng của con người mà nói, giấc mơ ở một mức độ nào đó luôn chứa đựng ý nghĩa cụ thể. Nó thường là một hàm ý khó hiểu, thông qua cách thay đổi trá hình để trốn tránh cơ chế kiểm soát của não bộ. Nói ngắn gọn hơn, nội dung của giấc mơ chính là nguyện vọng mà bản thân muốn thực hiện." Tố Diệp uống một ngụm nước chanh, mím môi nhìn về phía Niên Bách Ngạn: "Tôi nghĩ chắc anh đã nghe thấy Lương Hiên kể về giấc mơ của mình. Trong mơ, anh ta luôn nhìn thấy một đường ống hẹp dài. Trên thực tế, thực nghiệm lâm sàng đã chứng minh, rất nhiều bệnh nhân hay lo nghĩ, trong giấc mơ đều thường có hình ảnh này. Có thể là mơ thấy một đường ống hoặc là mơ mình ở dưới nước".
~Hết chương 16~
Chương 17: Hình ảnh lả lướt
"Tại sao lại như vậy?" Niên Bách Ngạn không hiểu biết về phương diện này nhưng vẫn rất thừa nhận năng lực chuyên nghiệp của cô.
"Rất đơn giản, dù là đường ống hay là dưới nước, chúng đều dựa trên ký ức về cuộc sống trong tử cung. Trong giấc mơ xuất hiện những hình ảnh này đủ để thấy anh ta rất thiếu cảm giác an toàn. Anh ta đang lo sợ, sâu trong tiềm thức luôn khát khao được che chở mà tử cung lại chính là nơi sinh dưỡng chúng ta, cũng là nơi an toàn nhất." Nói tới đây, Tố Diệp nghĩ một lát rồi bổ sung: "Lấy một ví dụ đơn giản, nếu một người thiếu đi cảm giác an toàn, khi ngủ đa phần tư thế nằm sẽ giống một bào thai, đây chính là sự ghi nhớ tư thế khi còn nằm trong bụng mẹ. Còn những người sống đại khái, rộng rãi và thoải mái lại thường thích nằm thẳng, đây chính là cách suy đoán tâm lý con người thông qua hành vi. Giấc mơ cũng vậy, mặc dù nội dung thường phức tạp, không đầu không cuối, nhưng sau khi sắp xếp lại vẫn sẽ nắm bắt được một cách chính xác thế giới tiềm thức của con người".
"Ý cô là, Lương Hiên giết người vì mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng?" Niên Bách Ngạn chau mày.
"Đương nhiên không phải, chứng trầm cảm là bệnh anh ta sẵn có, đây chỉ là một phần nội dung nhỏ tôi đọc được trong giấc mơ, muốn biết được toàn bộ thông tin từ giấc mơ của anh ta, tôi còn phải tìm hiểu nhiều hơn." Tố Diệp đưa tay lật giở những tài liệu trong chiếc hộp đỏ, cười gượng: "Ít nhất thì toàn bộ tài liệu liên quan tới anh ta tôi đều phải xem hết".
Niên Bách Ngạn trầm ngâm suy nghĩ.
"Ấy! Đây là cái gì?" Cô nghi hoặc nhìn một chiếc đĩa CD, bên trên trắng trơn, không đề tên tài liệu.
Niên Bách Ngạn cầm lên xem: "Chắc là tư liệu gì đó bằng hình ảnh". Nói rồi anh đứng dậy nhét chiếc đĩa vào trong máy tính. Màn hình cỡ lớn trên tường lập tức nhấp nháy, đập vào mắt một màu trắng như tuyết.
Tố Diệp hơi kinh ngạc, vô thức thốt lên: "Không phải là đĩa trắng đấy chứ?".
Cô còn chưa dứt lời, màn hình lại đổi cảnh, xuất hiện một hình ảnh sắc nét. Trong phim là một cô gái, vô cùng xinh đẹp trong sáng, trông có vẻ vẫn là học sinh, lưng còn đeo cặp sách.
Tố Diệp lập tức lục tìm tài liệu về các mối quan hệ của Lương Hiên, đầu lông mày nhíu chặt như sắp vắt ra nước tới nơi, quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: "Người này là ai nhỉ? Trong tài liệu hình như không có cô gái này".
Lúc nói, cô không nhìn lên màn hình, chỉ đợi câu trả lời của Niên Bách Ngạn, ai ngờ ánh mắt anh có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang trêu đùa. Anh chống tay lên trán như đang cố nhịn cười. Cô càng thấy khó hiểu, anh lại chỉ tay, ý bảo cô nhìn lên màn hình.
Tố Diệp đưa mắt nhìn theo, chỉ mới liếc qua hai con ngươi của cô đã lập tức trợn trừng.
Cô gái trong hình bị mấy gã đàn ông cao to cưỡng ép, đè xuống dưới đất, quần áo trên người bị lột sạch, cùng với khung cảnh ấy là những thanh âm mờ ám. Tất cả các bộ phận trên cơ thể họ đều hoàn toàn lộ ra trước mắt Tố Diệp, không chút che đậy, tiếng thân thể cọ sát hòa cùng những tiếng thở dốc kích thích màng nhĩ cô.
Cô ngồi đờ đẫn trên ghế, bất giác nuốt nước bọt. Cô gái này nào có phải là người mà Lương Hiên quen biết, rõ ràng là một nữ diễn viên Nhật Bản...
Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh đã không thể nhịn cười từ lâu, bờ môi cong lên. So với nội dung trên màn hình, anh thấy biểu cảm của Tố Diệp còn thú vị hơn.
"Cái này... Sao lại có loại đĩa này?" Nói không đỏ mặt, tim đập thình thịch là nói dối nhưng cảm giác ngập tràn trong lòng cô bây giờ là xấu hổ, dù gì Niên Bách Ngạn vẫn đang ngồi bên cạnh. Cô tức giận lườm anh một cái, cố gắng áp chế sự ngỡ ngàng trong lòng: "Anh cố ý phải không?".
"Tôi không biết thật mà." Niên Bách Ngán lập tức nín nhịn, bày ra vẻ mặt vô tội, cầm lấy điều khiển định tắt đi.
"Đợi đã..." Tố Diệp bất ngờ giữ tay anh lại.
Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại nơi đôi tay nhỏ xinh. Nó hơi lạnh, còn hơi run lên nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp.
"Tôi muốn... xem hết." Tố Diệp hắng giọng, khó khăn thốt ra mấy chữ này. Dứt lời, mặt cô lập tức nóng bừng bừng.
Niên Bách Ngạn chưa từng bất ngờ như vậy. Lần này, cô cũng đã được chiêm ngưỡng ánh mắt kinh ngạc của anh đúng như ý nguyện.
~Hết chương 17~
Chương 18: Câu hỏi vô tội
Trên đời này chuyện xấu hổ nhất chắc cũng chỉ đến thế mà thôi, chính là một cô gái xinh đẹp như cô ngồi trong một không gian khép kín với một người đàn ông mới có duyên gặp mặt hai lần, cùng xem một bộ phim cấp ba nhiệt huyết sục sôi.
Điều cần đặc biệt nhắc tới là người đàn ông này luôn giấu kín tâm tư của mình, tôn chỉ im lặng là vàng, mặc cho cô dùng đôi mắt sắc sảo tìm mọi cách để suy đoán, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy một chút ngạc nhiên tận sâu đáy mắt anh mà thôi. Đương nhiên, một điều đáng lưu ý nữa là, khi đĩa phim này được phát ra, cô mới thật sự cảm khái cuộc sống xa hoa của người có tiền. Âm thanh nổi xoay tròn 3600, được đắm mình trong đó nghe một buổi hòa tấu tràn đầy khí thế cũng cảm thấy đã đời, chưa nói tới những thanh âm tình cảm phóng đãng lọt vào tai khi những diễn viên nam nữ trải qua những cuộc mây mưa mãnh liệt.
Vẻ kinh ngạc của Niên Bách Ngạn nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nụ cười như có như không. Anh đứng từ trên nhìn xuống, hỏi cô: "Cô chắc chắn là mình muốn xem?".
Tố Diệp là ai chứ, dĩ nhiên đọc hiểu nét mặt của anh. Cô ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt ấy, cũng bày ra nét mặt y hệt: "Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống sẽ tiết lộ hoạt động tâm lý, đây là yêu cầu công việc. Anh Niên, hình như anh nghĩ nhiều quá rồi thì phải?".
Niên Bách Ngạn nhận ra sự khiêu khích trong lời nói của cô, bờ môi hơi rướn lên: "Thế thì cô cứ từ từ mà xem." Nói xong, anh quay người đi.
Tố Diệp nằm bò trên sofa, nhìn theo bóng lưng dài rộng của anh. Cô thấy anh lại ngồi xuống bên quầy bar, rót một ly rượu. Những viên đá như những viên ngọc tỏa ra những tia sáng mát lạnh trong thứ chất lỏng chói mắt ấy. Niên Bách Ngạn lắc lắc ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, giữa những âm thanh xoay tròn khắp gian phòng, động tác của anh vẫn rất ung dung, từ tốn. Tố Diệp nhận ra loại rượu trong ly, Lor de.jean.martell, loại rượu vang hàng đầu của Martell, nghe nói nó đã được đề cử là loại rượu cao quý nhất thế giới trong buổi dạ tiệc long trọng tổ chức tại Versailles, chưa nói tới chất lượng rượu, chỉ riêng chiếc bình cũng được làm từ thủy tinh thổi thủ công, vòng hoa mạ vàng nổi bật trên thành bình tựa như những dòng rượu mềm mại, càng tạo vẻ uyển chuyển cho thứ báu vật quý hiếm này. Nó còn có biệt danh là linh hồn của Martell hay "vua của các loại rượu".
Người đàn ông có thể uống loại rượu này, ngoài việc có một thân phận cao quý còn có thể nhìn ra tính cách của người đó, ít nhất có thể nhận ra anh yêu cầu rất cao dù với người hay với việc, thậm chí còn đạt tới mức độ hà khắc.
Tố Diệp vốn không định xem cùng anh, dù sao thì đây cũng là sự ngượng ngùng cô không thể tưởng tượng nổi nhưng nhìn anh điềm nhiên ngồi đó, làm như không có chuyện gì, trong lòng cô bỗng nảy sinh hứng thú trêu đùa, cô rất muốn xem sắc mặt của người đàn ông này liệu có thay đổi nhiều hơn được không. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, kiềm chế một nụ cười quái ác lướt qua môi. Cô đưa tay ấn điều khiển, lập tức những tiếng rên rỉ phóng túng và tiếng cơ thể va chạm nhau lớn hẳn lên, lấp kín từng góc khuất trong căn phòng.
Cô thấy Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn về phía này, cảm giác muốn cười càng dữ dội hơn. Cô với tay lấy một chiếc gối dựa ôm vào lòng, cả người trông lại càng biếng lười, đồng thời lên tiếng: "Anh bảo đàn ông các anh thích đối phương chủ động hơn hay thích cưỡng ép hơn?".
Niên Bách Ngạn quay ngoắt lại, cánh tay cũng uể oải gác lên bàn của quầy bar, nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt bình thản, dường như chẳng mấy hứng thú với nội dung trên màn hình.
"Tôi thật sự đang hỏi vì muốn tìm hiểu mà." Tố Diệp nở nụ cười "vô tội" với anh qua lớp không khí nồng nàn mùi rượu.
Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu, chỉ hơi nhếch môi, không nói câu nào rồi tiếp tục nhẹ nhàng thưởng thức rượu ngon. Tố Diệp chỉ muốn xông ngay tới, xé nát mặt anh ra để nhìn xem anh đang nghĩ gì. Cô nén giận, quay về màn hình ti vi, trong đầu chỉ xoay mòng những suy nghĩ làm sao để đập vỡ cái vẻ điềm tĩnh chết tiệt đó của Niên Bách Ngạn.
Lại hai phút nữa trôi qua...
"Trời ạ! Động tác này mà cũng làm được?" Tố Diệp cố tình la lên, rồi lập tức nhìn về phía anh, ra vẻ tò mò: "Anh đã thực hiện động tác với độ khó cao thế này bao giờ chưa?".
9
~Hết chương 18~
Chương 19: Nhận thức sai lầm
Niên Bách Ngạn vẫn im lặng, từ từ thưởng thức rượu, chỉ có ánh mắt của Tố Diệp là âm u đi vài phần. Vì khoảng cách hơi xa, cộng thêm đèn trong phòng cũng khá tối, Tố Diệp không nhìn ra bất kỳ sự biến đổi nào trên gương mặt anh. Thấy anh tỉnh bơ như không, cô ai oán, người đàn ông này đúng là khiến người khác không cách nào lý giải nổi.
Những hình ảnh trên màn hình càng lúc càng nóng bỏng. Đám đàn ông hưng phấn như gà chọi đè chặt cô gái dưới người mình, còn cô gái kia cũng đang chìm vào sung sướng, từ sự phản kháng ban đầu trở thành triền miên quấn quýt. Cô càng xem càng thấy bồn chồn, mùi rượu lan tỏa khiến không gian thêm vài phần mê đắm. Niên Bách Ngạn lặng lẽ ngồi đó như một cái bóng, không rời đi cũng chẳng tiến lên, nhất thời khiến cô có cảm giác giây phút này anh đang đánh giá cô.
Chuông điện thoại đột ngột reo vang khiến cô giật mình. Niên Bách Ngạn cầm điện thoại lên, ra hiệu cho cô vặn nhỏ tiếng ti vi đi. Cô mỉm cười gật đầu nhưng lại cố tình bật to hơn nữa, phía kia Niên Bách Ngạn đã nhận điện thoại, nhìn cô tỏ ra rất khó xử.
Tố Diệp mím môi, cố nhịn cười. Niên Bách Ngạn quan sát cô, một lúc sau khẽ lắc đầu cười thầm, đành phải cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.
Người đàn ông này nhẫn nại thật đấy, Tố Diệp không khỏi khen ngợi trong lòng. Cô giơ tay vặn nhỏ tiếng xuống, lúc này không thể không chú ý vào những hình ảnh trên màn hình. Cô liên tục tua đi, những cảnh tượng kinh khủng vùn vụt lướt qua trước mắt. Bộ phim này rất dài, được gộp lại bởi nhiều đoạn phim ngắn. Tố Diệp phát hiện chúng đều cùng một thể loại, bạo lực, cưỡng bức... Sự kích thích thị giác khiến cô bắt đầu thấy hơi khó chịu.
Cô đang định tiếp tục tua, chiếc điều khiển trên tay bất ngờ bị ai đó cướp mất, ngẩng đầu lên hóa ra là Niên Bách Ngạn. Anh cầm lấy điều khiển, thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh cô, thân hình cao lớn dựa vào sofa. Chiếc ghế đang rộng rãi, vì sự xuất hiện của anh bỗng trở nên chật hẹp.
"Trả điều khiển cho tôi." Tố Diệp không ngờ anh lại ngồi ngay xuống đây, cô định thần lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cứ tua như vậy thì cô xem được cái gì?" Niên Bách Ngạn chầm chậm nói.
Tố Diệp thầm nghiến răng, rồi ngước mắt lên nở nụ cười "hòa nhã" với anh: "Vâng, tôi sẽ từ từ xem, anh đừng tới quấy rầy công việc của tôi là được rồi." Cô vốn chỉ định trêu chọc anh một chút thôi, thật sự không ngờ sẽ cùng anh xem loại phim này, nhất là ngồi bên cạnh loại đàn ông "dung mạo tuyệt phẩm" như anh chắc chắn sẽ "bén lửa".
"Vừa rồi cô không ngừng hỏi cái này cái nọ, chắc là có nhiều thắc mắc lắm, tôi qua đây ngồi giải đáp giúp cô từng thứ một." Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, giọng điệu như thật như đùa.
1
Tố Diệp tức mà không dám kêu, coi như đã nhảy xuống cái hố mình tự đào, đành phải bấm bụng xem tiếp. Chỉ có điều hình ảnh nam nữ giao hợp quá chi tiết, còn Niên Bách Ngạn ngồi bên hình như không có ý định tua đi, cô ra sức nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng cũng phải buột miệng thốt lên: "Đoạn này tôi không cần phải xem, mau tua đi!".
"Cô là nhà phân tích tâm lý, bất kỳ một chi tiết nào cũng không được bỏ qua. Câu này chính cô nói mà, vừa nãy ấy." Giọng nói của Niên Bách Ngạn dễ nghe chết người, vang lên bên tai cô, gần tới mức có thể len lỏi vào tận trái tim.
"Được, tôi xem." Tố Diệp nhìn anh, cười rạng rỡ, nhưng gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới thốt ra được mấy chữ này.
Niên Bách Ngạn mỉm cười khẽ khàng, tao nhã vắt hai chân vào nhau, dưới ánh sáng giao hòa cùng màn đêm huyền ảo, người anh càng toát lên một vẻ mê hoặc. Tố Diệp ngồi cứng ngắc, bên tai ngập tràn những âm thanh tình ái, người đàn ông bên cạnh càng ung dung nhàn nhã bao nhiêu, cô càng thấy gượng gạo bấy nhiêu.
Những luồng không khí không an phận bắt đầu trôi bồng bềnh.
Người anh tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt và hương thơm mát lạnh dễ chịu, kết hợp với nhau tạo nên một bầu không khí kỳ lạ quấn lấy cô. Đúng rồi, anh vừa uống rượu! Suy nghĩ này khiến người cô run lên cầm cập, đầu mày khẽ nhíu lại. Cô kéo chặt chiếc áo vest trên người lại, thế nhưng trong lòng lại hơi xao xuyến, chiếc áo này cũng là của anh.
Cô bắt đầu ý thức được mình đã phạm sai lầm, không nên đùa giỡn với một người đàn ông đã uống rượu.
~Hết chương 19~
Chương 20: Mất cả chì lẫn chài
Khung cảnh mỗi lúc một nóng hơn, đến cả bầu không khí xung quanh cũng hầm hập như thiêu đốt. Tố Diệp cảm thấy đôi môi khô khốc, không biết là vì hơi thở của người bên cạnh hay vì nội dung của bộ phim. Cô liếm nhẹ, không thể không hạ giọng nói với Niên Bách Ngạn: "Mau tua đi!".
Cả quá trình Niên Bách Ngạn vẫn nhìn chằm chằm vào sống lưng dần cứng đờ của cô cho đến khi cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu xuống nhìn mình, trong lòng anh không khỏi xuất hiện chút khác lạ. Dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng trẻo, hai gò má lại ửng hồng. Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, hàng lông mi dài cong vút khẽ run rẩy, lời đề nghị như giọt sương rơi thẳng xuống nơi đáy sâu trái tim anh.
Anh không thể không thừa nhận cô quá đẹp, dù chỉ là nhẹ nhàng thu lại ánh mắt cũng kiều diễm vô cùng, có lẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp. Anh rướn người lên trước, bóng hình gần như đã che phủ toàn bộ thân hình cô.
"Không chịu nổi nữa?" Vốn là một câu nói mang cảm giác thương cảm, vậy mà thốt ra từ miệng anh lại toát ra một sự ám muội rất mê hoặc.
Những thanh âm mờ ám bên tai đã lớn lên, lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm thế này, nghe có vẻ giống quan tâm nhưng mang theo mùi vị ái tình giường chiếu. Tố Diệp chỉ cảm thấy một bộ phận nào đó trong người co thắt lại, anh sát lại quá gần, tới nỗi cô có thể cảm nhận được thân nhiệt và hơi thở hừng hực của anh khẽ phả xuống đỉnh đầu và quét qua gáy mình. Cô ngước mắt lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt sâu hút ấy. Khi thấy một sự thích thú vụt qua nơi đáy mắt anh, cô mới bừng tỉnh, Niên Bách Ngạn đang cố tình trả đũa cô!
Cô hung dữ lườm anh rồi lại nhìn về màn hình, vì cảnh tượng trong bộ phim đột nhiên gia tăng thêm những hành vi biến thái, sắc mặt cô đột ngột thay đổi.
"Sao vậy?" Niên Bách Ngạn vốn chỉ định trêu đùa cô, thấy nét mặt cô khác lạ, liền đưa tay kéo cô lại.
Ai ngờ Tố Diệp hất tay anh ra, chạy vội vào nhà vệ sinh. Niên Bách Ngạn sững người, cũng đi theo cùng.
Trong nhà vệ sinh, Tố Diệp nhoài người xuống bồn rửa mặt không ngừng nôn khan, dạ dày quặn thắt lộn tùng phèo, trong miệng toàn là nước chua. Niên Bách Ngạn lúng túng đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ của cô liền khẽ cười với vẻ khó xử: "Tâm lý của bác sỹ Tố cần phải được tăng cường hơn nữa".
Tố Diệp khó khăn lắm mới xua đi được cảm giác buồn nôn, uể oải rửa mặt: "Cảnh tượng vừa rồi đúng là quá ghê người". Cô đứng dậy, nhất thời cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, loạng choạng nghiêng ngả.
Eo bỗng nhiên được siết chặt, người đàn ông giang tay ôm chầm lấy cô. Cô ngã vào vòm ngực rộng lớn, ấm áp rắn rỏi của anh, hơi thở đầy mùi rượu ấy khiến hô hấp rối loạn.
"Không sao chứ?" Anh quan sát gương mặt có phần nhợt nhạt của cô.
Hai người gần như dính sát vào nhau. Qua lớp áo mỏng, Tố Diệp có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người đàn ông. Những âm thanh kia vẫn mạnh mẽ vọng tới, từng tiếng từng tiếng kích thích màng nhĩ của hai người. Tố Diệp không hiểu sao nhịp tim mình lại trở nên dồn dập. Hình ảnh buổi sáng hôm ấy tỉnh dậy trên giường anh bất giác lướt qua đầu cô, bầu không khí lúc này càng có vẻ mờ ám.
"Không sao." Cô lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những hình ảnh hoang đường trong đầu. Cô đang định rời khỏi vòng tay anh, ai ngờ một lọn tóc đã móc vào chiếc cúc áo sơ mi trên ngực anh.
Tố Diệp sững sờ, vội vàng đưa tay ra gỡ, nhưng càng gỡ càng rối. Làn da trước ngực anh lộ ra càng lúc càng nhiều, trơn láng đầy lôi cuốn. Ban đầu anh còn đứng nguyên tại chỗ cúi xuống nhìn cô tự gỡ tóc mình, sau khi thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, anh buộc được giữ tay cô lại, nhẹ nhàng nói: "Để tôi".
Cô cảm thấy ngón tay mình như bị bỏng rát bởi lòng bàn tay ấm nóng của anh. Cô ngừng lại, giao quyền chủ động cho anh. Cô chưa bao giờ rơi vào tình cảnh khó xử như vậy cùng một người đàn ông.
Niên Bách Ngạn nhẫn nại gỡ từng chút một. Vì anh cúi đầu nên hơi thở cứ thế càn quét qua gương mặt cô. Ở khoảng cách này, anh có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ lại có chút khêu gợi tỏa ra từ người cô.
Khi tất cả tóc được gỡ ra, anh bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, khẽ nói: "Thế này có phải cô đã mất cả chì lẫn chài không?".
Ý giễu cợt rành rành trước mắt làm bùng nổ tinh thần chiến đấu của Tố Diệp. Cô rụt đầu, mái tóc dài trượt qua đầu ngón tay anh: "Tôi ấy à, trong những chuyện này đúng là tâm lý không được vững vàng như anh Niên đây".
Niên Bách Ngạn nhìn cô từ trên xuống, không nói câu gì. Đứng trong phạm vi của anh, tim cô cứ đập loạn một cách bất an. Cô đang định đẩy anh ra để quay về phòng, ai ngờ anh bỗng chống tay lên tường, chắn hướng đi của cô. Tố Diệp trừng mắt, định chuyển sang hướng khác, nhưng anh cũng đã kịp nâng nốt đôi tay kia lên.
Cứ như vậy, hai cánh tay của anh hoàn toàn vây bọc cô trong khoảng không gian giữa tường và lồng ngực mình.
"Anh thẹn quá hóa giận hay sao?" Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
"Tôi chợt nhớ ra còn một vấn đề chưa trả lời cô." Niên Bách Ngạn chậm rãi mỉm cười: "Vừa rồi cô hỏi tôi cái gì ấy nhỉ? Thích con gái chủ động hơn hay thích cưỡng ép hơn, phải không?".
Ánh mắt Tố Diệp chợt lóe lên một tia cảnh giác.
~Hết chương 20~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook