Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
-
C41 Q5c195 - Q5c200
Hồi 5: Tình yêu như giấc mộng
Chương 195: Bị bắt cóc
Thứ có thể làm em tổn thương, chưa bao giờ là những lời đàm tiếu của mọi người. Thứ có thể bảo vệ em, chưa bao giờ là một con đường chạy trốn được sắp đặt tỉ mỉ. Chỉ cần anh vẫn nắm chặt tay em, là em sẽ cảm thấy an tâm, cảm thấy hạnh phúc. Em không tin vào cái gọi là số phận trêu ngươi, vì em không tin vận mệnh, em chỉ tin anh.
***
Đêm đầu thu, tiết trời càng lúc càng lạnh. Cho dù cửa xe chưa mở, Lâm Yêu Yêu vẫn bất giác cảm thấy giá lạnh ở đâu kéo tới, xương sống như đang từ từ đóng băng dần theo sống lưng lên tận cổ. Mỗi một sợi tóc đều như đang đọng sương. Cảm giác lạnh lẽo ấy xuyên vào tim trở thành một nỗi đau, kích thích khiến đầu mút dây thần kinh cũng nhói buốt.
Khi nói lời chia tay ấy, Đinh Tư Thừa vẫn nhìn thẳng về phía trước. Có một khoảnh khắc anh ta không dám đối diện với Lâm Yêu Yêu. Anh ta biết rất rõ một khi nói ra câu này sẽ làm tổn thương cô đến mức nào, nhưng lại không muốn vì trách nhiệm và áy náy mà hủy hoại hai người cả một đời. Câu chia tay đó đã lẩn quẩn trong lòng anh ta không ít thời gian. Phải đến khi bị Tố Diệp cảnh cáo, anh ta mới đau đớn hạ quyết tâm sẽ nối lại tình cảm với Lâm Yêu Yêu. Anh ta tưởng rằng mình có thể làm được, tưởng rằng chỉ cần tự ép buộc, tự nhủ với bản thân rằng vẫn còn yêu Lâm Yêu Yêu thì nhất định sẽ được, thế nên anh ta mới quyết định kết hôn với cô.
Nhưng... sau khi Lâm Yêu Yêu kể lại cuộc điện thoại của Tố Diệp thì anh ta không thể bình tĩnh được nữa. Mấy ngày nay anh ta đều trằn trọc, không sao chợp mắt nổi, bên tai chỉ văng vẳng tiếng nói của Lâm Yêu Yêu. Cô nói, Tố Diệp đã yêu Niên Bách Ngạn rồi! Sự thật này khiến anh ta gần như phát điên. Anh ta không thể tưởng tượng ra cảnh Tố Diệp cười tươi như hoa, nép trong lòng Niên Bách Ngạn, không dám nghĩ tới cảnh cô ấy và Niên Bách Ngạn cùng chung chăn gối...
Tinh thần của anh ta mỗi lúc một tệ. Có một lần không nhịn được, anh ta đã gọi điện cho Tố Diệp. Giọng nói quen thuộc trong điện thoại vẫn khiến anh ta rung động như thế, nhưng nụ cười ấy đã không còn thuộc về anh ta nữa. Cô ấy chỉ hớn hở hỏi thăm khi nào anh ta và Lâm Yêu Yêu kết hôn, địa điểm tổ chức ở đâu, không có những tình cảm dư thừa xen lẫn. Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng đang ở bên cạnh cô ấy. Hai người họ chuẩn bị đi ra ngoài, mới nói được vài câu cô ấy đã vội cúp máy.
Khoảnh khắc ấy, Đinh Tư Thừa cảm thấy thế giới của mình ầm ầm sụp đổ!
Thế nên cũng từ giây phút đó anh ta mới nhận ra, mình vẫn không thể buông bỏ tình cảm với Tố Diệp. Anh ta không thể tiếp tục tự lừa mình lừa người nữa, nếu không sẽ hại người, hại cả mình.
"Yêu Yêu, anh biết lúc này nói như vậy rất khốn kiếp. Xin em hãy tin anh, anh thật sự không có ý định trêu đùa tình cảm của em. Anh chỉ cảm thấy... cảm thấy không thể tiếp tục như thế này được nữa." Giọng Đinh Tư Thừa tràn đầy hổ thẹn.
Lâm Yêu Yêu không lên tiếng.
Đinh Tư Thừa quay đầu nhìn cô, dáng vẻ im lặng của cô khiến anh ta chỉ càng buồn thêm: "Yêu Yêu, em nói gì đi được không?".
Lâm Yêu Yêu cúi xuống, mười đầu ngón tay đã bện chặt vào nhau đau đớn. Rất lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta, khó khăn ép ra một nụ cười bên khóe môi: "Tư Thừa, hôm nay... hôm nay đâu phải Cá tháng tư".
1
"Yêu Yêu."
"Em mệt lắm rồi. Hôm nay đi chơi cả ngày, dạo phố cả ngày, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện, được không?" Cô cố gắng tươi cười nhìn anh ta, dứt lời giơ tay định mở cửa xe.
Đinh Tư Thừa không thể không thừa nhận mình là một gã khốn. Tình cảm của cô sâu đậm là thế mà cuối cùng anh ta vẫn phụ. Anh ta giữ chặt cánh tay cô lại, sự thành thật trên gương mặt trở thành một nỗi day dứt: "Anh không muốn tiếp tục lừa gạt em nữa, em muốn đánh ánh, mắng anh thế nào cũng được".
Một tay của Lâm Yêu Yêu đã móc chặt vào cửa xe, đến nỗi bàn tay cũng tê dại vì đau đớn. Cửa sổ phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, cô độc của cô: "Em không hiểu... Chúng ta... chẳng phải đã sắp kết hôn rồi sao?".
Từ ngày yêu Đinh Tư Thừa, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày họ chia tay. Cô biết công việc của anh rất bận rộn, thế nên trước mặt anh, cô luôn biết điều, không làm ồn, cũng không quấy rầy. Nếu anh không có thời gian, cô sẽ tự tìm việc để tiêu khiển. Thế nên được đi hẹn hò, dạo phố cùng anh đã trở thành một chuyện khiến cô chờ mong và hạnh phúc nhất. Nhưng cô không hề oán trách, vì cô biết Đinh Tư Thừa là người có lý tưởng và trách nhiệm của mình.
Khi anh không ở bên, cô sẽ nhớ về những quãng thời gian hai người bên nhau. Thậm chí mỗi ngày cô đều tự vẽ trong đầu mình cuộc sống tương lai của họ. Cho tới ngày anh cuối cùng cũng đưa ra đề nghị kết hôn. Khoảnh khắc đó Lâm Yêu Yêu cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Cô bắt đầu nóng lòng tưởng tượng mình sẽ cùng anh xây dựng gia đình tương lai. Cô sẽ sinh hai đứa con, lúc rảnh rỗi, cả nhà sẽ cùng lái xe đi dã ngoại hoặc sẽ du lịch vòng quanh thế giới.
Cô chưa bao giờ nghĩ nếu có một ngày anh bước ra khỏi thế giới của mình, cô sẽ thế nào, cô không dám.
Nhưng ngày này vẫn cứ tới.
Trước ngày cưới anh quyết định rút khỏi thế giới của cô. Thế là thế giới ấy trở thành một mảnh đất hoang vu, hỗn độn.
"Xin lỗi, Yêu Yêu, anh không muốn lừa dối em cả đời, anh không thể cưới em được." Giọng Đinh Tư Thừa đắng chát. Nhìn thấy Lâm Yêu Yêu như vậy, nói anh ta không đau buồn là giả.
Hai tay Lâm Yêu Yêu bắt đầu run lên, cảm giác lạnh lẽo khiến người cô bất giác run cầm cập, đến cả giọng nói của cô cũng vậy: "Chẳng phải chúng ta vẫn đang tốt đẹp sao? Tại sao... Tại sao chứ?".
"Xin lỗi em." Ngoài câu xin lỗi, Đinh Tư Thừa không thể cho cô thêm bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Cô quay đầu nhìn anh ta, hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không rơi nước mắt. Đinh Tư Thừa không né tránh ánh mắt của cô. Khoảnh khắc này lòng cô đau như dao cắt, cho dù bị anh tổn thương như vậy, nhưng cô vẫn yêu anh sâu sắc.
"Anh yêu người khác rồi phải không?" Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ tới.
Đinh Tư Thừa sững sờ giây lát nhưng nhanh chóng lắc đầu: "Không, Yêu Yêu, anh không yêu người con gái khác".
"Vậy tức là em chưa đủ tốt?"
Anh ta lại lắc đầu: "Em rất tốt. Vấn đề nằm ở anh, là anh đã phụ lòng em".
Lâm Yêu Yêu chầm chậm cụp mắt xuống, không nói gì nữa. Đinh Tư Thừa thấy vậy bèn kéo tay cô lại: "Em đánh anh đi hoặc mắng anh té tát cũng được", anh ta sợ nhất nhìn thấy cô như vậy.
Nhưng cô rút tay về, khẽ lắc đầu, bờ mi run run: "Anh là người đàn ông em yêu sâu đậm, sao em nỡ đánh anh, mắng anh chứ? Chỉ cần anh vui thôi...". Nói tới đây giọng cô hơi nghẹn lại, ngừng một lúc cô mới tiếp tục: "Nếu anh cảm thấy chia tay có thể khiến chúng ta sống tốt hơn, vậy thì... em đồng ý".
Đinh Tư Thừa ngẩn người, không ngờ cô lại nói vậy.
"Em không trách anh đâu." Lâm Yêu Yêu nắm chặt túi xách, giọng nói yếu ớt như con vật nhỏ bị rút hết xương tủy: "Bất luận thế nào em cũng phải cảm ơn anh... đã từng yêu em".
1
"Yêu Yêu..."
"Không còn sớm nữa. Em... Em phải lên nhà đây." Cô hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười lần cuối với anh.
"Em không sao thật chứ?" Đinh Tư Thừa có phần lo lắng.
"Đương nhiên rồi." Lâm Yêu Yêu cố gắng để ngữ điệu của mình thoải mái một chút: "Anh nói đúng, hết yêu rồi thì thực ra phải buông tay, không phải sao?".
Đinh Tư Thừa nhìn cô rất lâu rồi mới gật đầu.
Lâm Yêu Yêu bèn xuống xe, vẫy tay một lần nữa về phía anh ta: "Hãy để em nhìn anh đi".
Cổ họng Đinh Tư Thừa thắt lại, sau khi xin lỗi cô lần nữa anh ta bèn lái xe rời đi trước. Lâm Yêu Yêu vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn chiếc xe mỗi lúc một xa. Cả làn khói xe trong không khí cô muốn nắm giữ cũng trở thành xa xỉ. Cuối cùng, khi khoang mũi chỉ còn lại hơi lạnh của đêm mùa thu, giọt nước mắt cô đè nén mãi cuối cùng đã rơi xuống đất, như những hạt ngọc đứt dây.
Tình yêu của cô, từ nay về sau cũng sẽ tan biến theo bầu không khí lạnh lẽo này...
***
Trong lúc Smith chở Tố Diệp phóng như bay về khu nhà, mưa cũng mỗi lúc một to. Bầu trời như một chiếc miệng lớn bị chọc thủng, nước mưa cứ thế trút xuống. Kỷ Đông Nham cũng lái xe đi theo phía sau. Khi Tố Diệp nhìn thấy bóng dáng Bella qua cửa kính xe mờ mờ, cô cũng không thể đợi cho xe dừng hẳn trong nhà để xe nữa, mà ra lệnh cho anh ta dừng ngay xe lại. Cô xuống xe, xuyên qua màn mưa, chạy về phía Bella đang đứng trước cửa.
Kỷ Đông Nham cũng dừng xe lại ngay, thấy Tố Diệp chạy gấp gáp như phát điên dưới mưa, anh ta lập tức tắt máy, xuống xe chạy theo cô.
Bella đang sốt ruột đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy Tố Diệp vội vàng bước tới. Tố Diệp giữ chặt cánh tay cô ta, khẩn thiết hỏi: "Niên Bách Ngạn làm sao rồi?". Hỏi xong câu ấy, cô mới phát hiện lòng bàn tay mình dính đầy máu. Trái tim có một khoảnh khắc như ngừng đập. Cô định thần lại, máu chảy xuống từ cánh tay Bella, liền sau đó là tiếng cô kinh hoàng hỏi: "Cô bị thương sao?".
Trong lúc đó, Kỷ Đông Nham cũng đã chạy tới bên cạnh cô, cả người đều đã ướt mưa. Theo sau anh ta là Smith với nét mặt lo lắng.
Đôi mắt Bella ngập đầy hoảng hốt bất an, hoàn toàn không màng tới vết thương trên tay mình: "Có người uy hiếp, cướp trực thăng, bắt cóc anh Niên Bách Ngạn đi rồi".
"Cái gì?" Cả Tố Diệp và Kỷ Đông Nham đều đồng thời hét lên thảng thốt.
Bella kể lại ngắn gọn tình hình xảy ra lúc đó. Khi máy bay trực thăng rời khỏi bầu trời Cape Town thì mọi việc vẫn bình thường. Chỉ có điều sau đó mưa mỗi lúc một nặng hạt, cuối cùng họ buộc phải hạ cánh tạm nghỉ. Cả đoàn người chỉ đợi mưa ngớt là sẽ lập tức lên đường. Ai ngờ đúng lúc này không biết có mấy chiếc xe từ đâu tới, vây kín lấy trực thăng. Từ trên xe có không ít kẻ bịt mặt bước xuống, ai cũng cầm súng trong tay. Sau khi giết chết phi công, chúng uy hiếp Niên Bách Ngạn, bắt rời khỏi đó. Còn Bella cũng bị chúng bắn thương.
"Chúng là những ai? Có nói gì không, hay có để lại manh mối gì không?" Tố Diệp cảm thấy đám lưu manh đó nếu đã giữ lại mạng sống cho Bella thì nhất định là mong cô ta về đây báo tin.
Ai ngờ Bella chỉ biết lắc đầu, giải thích cho nghi vấn của Tố Diệp: "Nhìn quần áo thì không thể biết chúng là người của ai, cũng chỉ nói tiếng Anh bản địa. Chúng không nói năng gì cả, cứ thế bắt anh Niên đi. Có thể nhận ra, mục đích của chúng chỉ là anh ấy thôi, bắn chết phi công chỉ là không muốn máy bay bay tiếp được nữa mà thôi".
Lần này Tố Diệp hoàn toàn không còn hy vọng gì, cô bất chợt hỏi: "Vậy Niên Bách Ngạn thì sao? Anh ấy có bị thương không?".
Bella lắc đầu: "Bọn chúng chỉ bắt anh ấy đi thôi".
Tố Diệp cuộn chặt tay lại, nỗi lo lắng trong lòng không hề thuyên giảm vì câu nói ấy, ngược lại cảm giác bất an chỉ càng tăng thêm. Mục đích của đám người ấy rõ ràng như vậy thì chắc chắn không phải bọn cướp của Nam Phi. Chúng nhằm vào Niên Bách Ngạn. Chúng rốt cuộc là ai mà sau khi biết rõ thân phận của Niên Bách Ngạn vẫn dám trắng trợn bắt cóc? Mục đích của chúng là gì?
Bọn chúng muốn nhân cơ hội này vơ vét tài sản hay là...
Một sự cảnh giác chợt dâng lên trong đầu Tố Diệp. Bọn chúng muốn... ngăn cản Niên Bách Ngạn xuất hiện trong buổi đấu thầu ngày mai?!
Hết chương 195
Chương 196: Vì em
Bất luận đám cướp ấy xuất phát từ mục đích gì, cũng là điều Tố Diệp không muốn thấy. Thực tế là Niên Bách Ngạn đã bị người ta bắt cóc, đối mặt với một đám người có động cơ bất lương, anh đang nguy hiểm thế nào là điều dễ nhận ra. Kỷ Đông Nham đứng im lặng bên cạnh một lúc, thấy máu trên cánh tay Bella vẫn không ngừng chảy bèn bảo Smith mau chóng lái xe đưa cô ta tới bệnh viện. Sau khi Bella đi rồi, Tố Diệp rút chìa khóa điện tử chuẩn bị mở cửa, nhưng vì run tay mà mấy lần đánh rơi chìa. Kỷ Đông Nham thấy vậy bèn mở thay cho cô.
"Cảm ơn anh." Tố Diệp mệt mỏi bước vào nhà. Mái tóc dài ướt đẫm nước mưa dính chặt vào má, khiến cô khó chịu vô cùng, nhưng cũng không nhằm nhò gì so với lúc nghe tin Niên Bách Ngạn bị bắt cóc.
Kỷ Đông Nham đi vào theo cô. Chân trước của anh vừa đặt vào trong, Tố Diệp đã lập tức quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt lạnh như băng: "Chuyện Niên Bách Ngạn bị bắt cóc có liên quan tới anh không?"
Kỷ Đông Nham ngẩn người: "Em nói gì cơ?"
"Niên Bách Ngạn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh trong vụ mỏ kim cương. Nếu ngày mai anh ấy không xuất hiện, anh là người được lợi lớn nhất." Ánh mắt cô dần trở nên sắc nhọn.
Kỷ Đông Nham có phần do dự, một lúc lâu sau mới thở hắt ra, trả lời: "Không liên quan tới anh!"
Tố Diệp nhìn anh rất lâu, khi lên tiếng đã không còn dằn vặt câu hỏi ấy nữa, chỉ nói một câu đơn giản: "Tôi đi gọi điện thoại."
Kỷ Đông Nham nhìn theo bóng cô, khẽ thở dài rồi ngồi phịch xuống sofa.
...
Trong phòng sách.
Tố Diệp hít sâu mấy hơi mới đè nén được tâm trạng lo lắng xuống. Cô cầm điện thoại lên. Ngón tay hơi lạnh, cô bèn siết chặt tay lại, sau đó gọi về cho Hứa Đồng. Lúc này người cô có thể tin tưởng chỉ còn mình Hứa Đồng mà thôi. Đầu kia nhận máy rất nhanh. Hứa Đồng có vẻ khá bận rộn, còn bất ngờ khi Tố Diệp gọi điện cho mình, ngữ khí có phần kinh ngạc: "Bác sỹ Tố?"
"Ừm." Tố Diệp dù cố gắng, giọng nói vẫn hơi run run: "Hứa Đồng! Niên Bách Ngạn bị bắt cóc rồi."
Bên kia Hứa Đồng hơi hoảng hốt.
"Tôi gọi điện về là muốn hỏi cô, đã tìm ra những kẻ theo dõi trước đó chưa?"
"Cô nghi ngờ bọn họ cùng một nhóm sao?"
"Đúng thế, tôi nghi là vậy."
Hứa Đồng bình tĩnh lại: "Lúc đó thông qua lời miêu tả của anh Niên, tôi đã tìm hiểu được một chút manh mối. Những kẻ đó là tổ chức phản động của Mexico, nhưng chúng làm thuê cho ai thì vẫn phải điều tra tiếp. Có điều tôi cảm thấy, việc anh Niên bị bắt cóc có lẽ không phải do bọn chúng gây ra."
"Tại sao?" Tố Diệp nhíu mày.
"Nghe anh Niên nói trong vụ tấn công bằng súng đó cô cũng có mặt, vậy thì chắc cô cũng cảm nhận được chúng quyết tâm lấy mạng của hai người. Thử nghĩ mà xem, nếu anh Niên vẫn gặp bọn chúng, liệu bọn chúng có cần bắt cóc anh ấy đi không?" Hứa Đồng mạnh dạn đưa ra một giả định.
Lúc này Tố Diệp mới bừng tỉnh ngộ. Hứa Đồng phân tích rất chính xác. Nếu là bọn chúng chắc chắn không đủ kiên nhẫn để bắt cóc. Cái bọn chúng cần là mạng của Niên Bách Ngạn, chẳng thà bắn chết anh ngay tại chỗ.
"Hứa Đồng." Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình: "Tôi không hiểu rõ lắm về tình hình của Nam Phi, nên không thể hành động khinh suất, vì thế tôi phải hỏi cô, chuyện này chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Mặc dù Bella thường xuyên ở Nam Phi giúp việc cho Niên Bách Ngạn, nhưng so với sự bình tĩnh, cẩn trọng của Hứa Đồng, cô ta vẫn thiếu một chút kinh nghiệm. Sau vụ tấn công đó, Niên Bách Ngạn lựa chọn gọi điện cho Hứa Đồng, có thể nhận thấy người anh tin tưởng nhất vẫn là Hứa Đồng. Cô ấy đi theo Niên Bách Ngạn đã nhiều năm, e là những việc tương tự như thế này không chỉ xảy ra lần một lần hai. Cô cần phải hỏi ý kiến của Hứa Đồng mới có thể suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.
Thêm nữa, giờ cô không ở Trung Quốc, nơi chuyện gì cũng có pháp luật hậu thuẫn. Đây là Nam Phi, có rất nhiều chuyện không thể dự liệu được.
Quả nhiên, Hứa Đồng vội vàng nói: "Tuyệt đối không được báo cảnh sát. Anh Niên là người nước ngoài tới Nam Phi làm ăn. Một khi can dự vào, cảnh sát sẽ lấy lý do xác minh tình hình để liên hệ với ban điều hành của Tinh Thạch, tới lúc đó các cổ đông trong Hội đồng quản trị cũng sẽ biết chuyện. Cô không biết đấy thôi, bây giờ tất cả bọn họ đều đang gây áp lực cho anh Niên. Nếu lần này mỏ kim cương ở Nam Phi có chuyện gì bất trắc, địa vị của anh ấy trong Hội đồng quản trị cũng khó mà bảo toàn."
Tố Diệp cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, nhất thời như có một tảng đá đè nặng trong lòng khiến cô không thở nổi.
"Bây giờ việc duy nhất cần làm là nhanh chóng tìm ra anh Niên để ngày mai anh ấy có thể xuất hiện trong buổi đấu thầu một cách bình thường." Hứa Đồng khẳng định.
"Nếu anh ấy không xuất hiện, tôi có thể thay anh ấy hay không?" Tố Diệp phải nghĩ một đường lùi cho chuyện này.
"Không được, hơn nữa anh Niên cũng không ủy quyền cho cô, chủ của mỏ kim cương sẽ không chấp nhận đâu."
Tố Diệp nắm chặt tay lại: "Phải làm sao mới có thể tìm ra anh ấy một cách nhanh nhất?"
Hứa Đồng cũng đang suy nghĩ ở đầu kia điện thoại: "Chỉ còn cách thông qua người hiện giờ ở đó. Cô từng gặp Xương Đồ chứ?"
"Ông ta ư?" Tố Diệp nhớ lại gương mặt lạnh tới tê dại của Xương Đồ.
"Sau nhiều năm ở Nam Phi, ông ta nắm rất rõ tình hình bên đó, lại hợp tác với anh Niên đã lâu. Nếu cô tới tìm ông ta nhờ giúp đỡ, có lẽ ông ta sẽ không thờ ơ đâu. Lát nữa tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho ông ta."
Tố Diệp hít sâu: "Nếu cả ông ta cũng hết cách thì sao?"
Hứa Đồng im lặng một lúc lâu: "Nếu thật sự như vậy thì anh Niên lành ít dữ nhiều rồi."
Tố Diệp như bị ai đánh mạnh vào đầu khiến cô choáng váng.
Cuộc nói chuyện điện thoại của hai người đang giả thiết tình hình chuyển biến xấu, thì tiếng Kỷ Đông Nham bỗng vang lên sau lưng: "Anh sẽ giúp em tìm được anh ta."
Tố Diệp sững sờ, quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham.
"Anh hứa với em, anh sẽ đưa được anh ta trở về, không thiếu một sợi tóc." Kỷ Đông Nham đi tới trước mặt cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Tố Diệp nhìn anh rất lâu rồi lại cầm điện thoại lên: "Hứa Đồng, cô đợi điện thoại của tôi." Dứt lời cô bèn ngắt máy, quay lại nhìn vào mắt Kỷ Đông Nham: "Tại sao?"
Rõ ràng anh biết chỉ cần Niên Bách Ngạn xuất hiện trong buổi đấu thầu, anh sẽ có thêm một đối thủ cạnh tranh đầy thực lực.
Kỷ Đông Nham hiểu sự hồ nghi của cô, đáp thẳng thừng: "Vì em!"
Tố Diệp lại một lần nữa đứng người.
"Trừ phi em vẫn còn nghi ngờ chuyện này có liên quan tới anh."
"Không." Tố Diệp trả lời thành thật: "Tôi tin anh không cần phải nói dối tôi."
"Tóm lại anh sẽ nghĩ cách tìm ra anh ta, đương nhiên em cũng có thể dùng cách của mình. Chúng ta chia làm hai đường có lẽ cơ hội tìm được người sẽ cao hơn một chút." Kỷ Đông Nham vỗ vỗ vai cô, nét mặt nghiêm túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook