Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
-
C3 Q1c6 - Q1c10
Chương 6: Chúng ta cần phải làm quen lại
"Bác sỹ Tố, cuối cùng cô cũng tới rồi. Mau lại đây, tôi giới thiệu qua hai người với nhau." Giáo sư Đinh vừa nhìn thấy Tố Diệp là như nhìn thấy cứu tinh.
"Không cần giới thiệu nữa. Chúng tôi từng gặp nhau rồi." Tố Diệp bình tĩnh trở lại, đi tới phía trước bàn họp, ung dung ngồi xuống trước mặt người đàn ông. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, tận sâu trái tim cô khẽ lướt qua một tia bất thường, rất nhanh, khiến cô không kịp kiểm soát.
Mơ hồ như đang có một điều gì âm thầm thay đổi. Cô nhớ lại lời của Lâm Yêu Yêu, không sai, người đàn ông này cho dù chỉ ngồi đó, không nói một câu cũng đủ để khiến phụ nữ chủ động bắt chuyện.
Có lẽ anh không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận, trong ánh mắt điềm tĩnh như có một ngôi sao âm thầm lóe sáng. Anh không nói gì, cứ thế dựa thẳng cơ thể cao lớn ra sau ghế. Bờ môi mỏng hơi mím lại, toát ra một nét quyến rũ đầy cương nghị.
"Thì ra hai vị đã quen nhau? Vậy thì chuyện này càng dễ giải quyết rồi." Giáo sư Đinh vừa nghe xong đã rất vui mừng, quay đầu sang nhìn anh: "Tố Diệp là nhà phân tích tâm lý xuất sắc nhất ở trung tâm chúng tôi, hơn nữa còn đảm nhận vị trí tổ trưởng. Anh Niên! Tôi nghĩ chuyện này bác sỹ Tố chắc chắn sẽ làm tốt".
Người đàn ông một lần nữa hướng ánh nhìn về phía Tố Diệp, giống như đang tìm hiểu gì đó.
"Đợi đã." Tố Diệp chủ động đoạt lại quyền phát ngôn, nhìn thẳng về phía giáo sư Đinh: "Tôi vẫn chưa hiểu ý ông, vụ án cấp bách mà ông nói trong điện thoại chính là anh ta?".
"Vì việc này rất đặc biệt, không thể nói rõ ràng qua điện thoại được nên mới phiền cô tới văn phòng một chuyến." Giáo sư Đinh hiểu tính tình của Tố Diệp, nhẹ nhàng vỗ về: "Anh Niên đích thân tới trước chính là hy vọng mau chóng giải quyết việc này. Đương nhiên, không phải anh Niên đây xảy ra chuyện, mà là công ty của anh ấy, tập đoàn Tinh Thạch có...".
"Tập đoàn Tinh Thạch?" Một sợi dây thần kinh nào đó của Tố Diệp như bị kích thích. Cô bật dậy, sắc mặt vốn dĩ đã có chút bực bội bất giác trở nên khó coi.
Lần này cô nhìn thẳng vào mắt anh, lồng ngực như bị một tảng đá hàng ngàn cân đè nặng, muốn hít thở cũng khó.
Giáo sư Đinh giật mình vì hành động bất thình lình của cô: "Cô... Chẳng phải hai người quen nhau ư? Sao mà...".
"Xem ra, chúng ta cần phải làm quen lại rồi." Người đàn ông nãy giờ vẫn giữ im lặng cuối cùng đã lên tiếng, thanh âm dày dặn, không nhanh không chậm ngắt lời giáo sư Đinh. Anh ung dung đứng dậy, bóng dáng cao lớn gần như đã bao trọn toàn bộ người cô, anh giơ tay ra trước mặt cô: "Tôi là Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch".
Tố Diệp như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu. Có một khoảnh khắc cô gần như choáng váng, cứ sững sờ nhìn người đối diện với nét mặt như cười như không ấy một lúc lâu.
Niên Bách Ngạn giữ phép lịch sự tuyệt vời, từ đầu tới cuối tay vẫn giữ đúng một tư thế, kiên nhẫn đối mặt với cô.
Đôi mắt anh sâu tới mức có thể khiến người ta kinh sợ nhưng lại bình thản và mang độ sát thương cực lớn, giống như cất giấu một thứ quyền uy khiến đối phương bỗng chốc bại trận, buộc phải nộp vũ khí đầu hàng.
Nhưng Tố Diệp không hề nhìn đi chỗ khác. Rõ ràng là cô đang không tập trung vào ánh mắt anh. Ngoài sự kinh ngạc đang trào dâng, thì tên anh và hàng chữ "tập đoàn Tinh Thạch" cứ nhảy nhót trong đầu cô. Thì ra thế giới này bé nhỏ đến vậy, tới mức cô vừa về nước đã dính dáng tới tập đoàn này, từ buổi sáng cực kỳ mờ ám đó đến khi nghe bản tin về nó, rồi giờ lại gặp người đàn ông này. Một cuộc gặp cô cho rằng chỉ là ngẫu nhiên, như một người lạ xen vào trong vô vàn người sống trên đời, vậy mà vòng đi vòng lại, thì ra anh chính là Niên Bách Ngạn, vị tổng giám đốc tiếng tăm lẫy lừng mà từ khi Tinh Thạch mới có tên trên sàn giao dịch, tên tuổi anh cũng theo đó liên tục xuất hiện rầm rộ khắp các trang tin tức kinh tế hàng đầu.
Kiếp trước cô đã làm chuyện tội lỗi gì mà kiếp này nhất định phải dây dưa với bọn họ?
"Bác sỹ Tố..." Giáo sư Đinh sợ cô đắc tội với khách hàng bèn nhỏ giọng gọi cô một tiếng, thấy cô vẫn chưa có phản ứng gì, ông liền khẽ lay người cô: "Tố Diệp!".
Lúc này Tố Diệp như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh mắt rơi xuống đôi tay người đàn ông.
Đôi tay to lớn của Niên Bách Ngạn đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay tuyệt đẹp với những đường chỉ tay phân cách rõ nét, móng tay được cắt gọn sạch sẽ. Từng ngón tay mảnh khảnh, lộ rõ những khớp xương, khi nắm lại có lẽ sẽ rất mạnh mẽ. Cổ tay áo che đi nửa mặt một chiếc đồng hồ, là kiểu đồng hồ dây cót kinh điển, kim giây chạy từng nhịp điềm đạm mà đanh thép như đâm từng tiếng vào tai Tố Diệp. Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của cô thôi, vì phòng họp thực sự quá yên ắng.
~Hết chương 6~
Chương 7: Hy vọng duy nhất
"Tôi là Tố Diệp, nhà phân tích tâm lý mới gia nhập phòng tâm lý Liên Chúng." Cuối cùng Tố Diệp vẫn phải đè nén con sóng đang cuộn trào trong lòng. Nhiêu đó đủ để cô nhận ra vị Niên Bách Ngạn này có một khả năng kiềm chế cảm xúc vô cùng mạnh, vậy thì với tư cách là một người chuyên nghiệp, cô cũng không nên nhận thua trước. Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cô bắt tay với anh.
Lòng bàn tay anh ấm nóng, sự tiếp xúc da thịt trong khoảnh khắc khiến trái tim cô hơi xao động.
"Hân hạnh." Niên Bách Ngạn không nói nhiều nhưng lời nói ra rất có sức mạnh.
Anh khẽ siết lấy tay cô, ánh mắt cũng đang đánh giá người con gái trước mặt. Tối nay, cô đẹp lạ thường, có lẽ được bộ quần áo công sở tôn thêm, từ cô toát ra một cảm giác chín chắn hoàn toàn khác với buổi sáng hôm ấy. Không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất gợi cảm và hấp dẫn.
Chỉ có điều, ngón tay của cô hơi lạnh. Giây phút từng đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay anh tựa như những hạt mưa rớt xuống, khiến anh nhớ tới cụm từ "băng cơ ngọc cốt"*.
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng giá, xương như ngọc, ý chỉ người con gái cao quý thoát tục.
"Nhưng thưa anh Niên, tôi sẽ không nhận vụ án này đâu, anh hãy mời người khác đi." Tố Diệp rút tay về, đổi giọng, buông một câu vô cùng lạnh nhạt.
Cảm giác mát lạnh đó lướt qua đầu ngón tay Niên Bách Ngạn, cuối cùng chỉ còn sót lại một dư vị nhẹ bẫng như tơ.
Giáo sư Đinh ngẩn người đứng một bên, sau khi có phản ứng, định lên tiếng khuyên nhủ, Tố Diệp bèn nhìn thẳng về phía ông ấy và nói: "Giáo sư Đinh! Ông không cần khuyên tôi. Lần trước tôi đã nói rồi, trước khi chính thức làm việc tôi sẽ không nhận bất kỳ trường hợp nào, cũng sẽ không tăng ca".
"Tố..."
"Bác sỹ Hà và bác sỹ Phương đều có kinh nghiệm rất phong phú trong công việc. Tôi nghĩ bất kỳ ai trong số họ đều có thể đảm đương vụ án của anh Niên đây. Thứ lỗi tôi còn có việc, xin phép đi trước." Tố Diệp không cho giáo sư Đinh bất cứ cơ hội nào nói lời khuyên nhủ, cũng chẳng để ý tới sắc mặt của Niên Bách Ngạn, dứt lời liền quay người rời đi.
"Tố Diệp!"
***
Sắc trời về đêm mỗi lúc một đậm nhưng Sanlitun lại là một khu phố không đêm. Những quán bar nhà hàng bên kia đường dường như không thể yên lặng một giây một phút nào.
Tố Diệp đi xuống, vừa ra khỏi cửa thang máy, một giọng nói trầm thấp đanh thép vang lên sau lưng, điểm xuyết một nét mê hoặc cho đêm tối: "Bác sỹ Tố, xin dừng bước!".
Tiếng giày cao gót đột ngột im bặt. Tố Diệp xoay người, thấy hơi bất ngờ, cô không nghĩ rằng Niên Bách Ngạn sẽ đuổi theo xuống tận đây.
Ánh trăng càng lúc càng mông lung, làn gió đêm xen lẫn chút ngọt ngào đầu hạ thoảng qua, chốc chốc lại có những cánh hoa lác đác rụng xuống, tạo thành khoảng cách giữa hai con người. Bóng hình của người đàn ông phản chiếu xuống nền đá hoa sáng loáng. Anh đứng đó, gọi giật cô lại, chiếm thế thượng phong, ngữ khí tuy điềm đạm nhưng lại ẩn chứa một vẻ quyền uy, không cho phép đối phương từ chối.
Những cánh hoa lấp ló giữa những sợi tóc của anh, toát lên một cảm giác tôn quý rất không chân thực.
Cô và anh chỉ cách nhau vài bước chân. Màn đêm sâu thăm thẳm, bầu trời đầy sao tô điểm cho khung cảnh tĩnh mịch tuyệt đẹp này.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi đó. Anh tiến lên từng bước một, dáng người cao lớn khiến cảm giác áp lực trong Tố Diệp lại bất ngờ ùa về, giống hệt buổi sáng hôm ấy.
Anh dừng lại trước mặt cô, bóng anh gần như đã bao phủ toàn bộ bóng cô. Mùi hương của người đàn ông len lỏi vào từng hơi thở của cô, trong vắt như ly rượu trắng, dễ chịu tới mức đủ để khiến người ta ngất ngây.
"Bác sỹ Tố! Trường hợp này rất đặc biệt, mong cô có thể suy nghĩ thêm." Niên Bách Ngạn nói chuyện rất ngắn gọn, dứt khoát. Ngữ khí không nhanh không chậm nhưng vẫn đủ mang lại một cảm giác nghẹt thở mơ hồ cho đối phương.
Tố Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt duyên dáng nhìn thẳng về phía anh: "Anh Niên, tôi vẫn chưa chính thức nhậm chức".
"Cần bao nhiêu lương tăng ca, tôi sẽ trả." Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất nghiêm túc.
"Xin lỗi, tôi muốn dành thời gian đi dạo phố hơn." Tố Diệp đã tuyên bố rõ sẽ không nhận vụ án này, dứt lời cô bèn quay người bước đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, giọng nói từ tốn của Niên Bách Ngạn lại cất lên. Anh không cao giọng cũng chẳng nhấn mạnh, vậy mà vẫn mang lại cảm giác khiếp sợ: "Tinh Thạch... đủ để giúp Liên Chúng lấy lại uy tín và danh dự".
Một lần nữa Tố Diệp khựng lại đột ngột, quay đầu nhìn anh.
Niên Bách Ngạn vẫn đứng đó, không hề động đậy, tựa như anh đã sớm đoán được cô sẽ còn quay lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước, xen lẫn một chút kiên định.
"Vụ án của Vương Bình khiến uy tín của Liên Chúng rơi vào khó khăn. Trước mắt... tôi là hy vọng duy nhất của mọi người."
~Hết chương 7~
Chương 8: Không có đạo đức nghề nghiệp
Tố Diệp hơi nheo mắt lại, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cô nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn đứng gần đó, ngoài mặt tỏ ra không chút lo sợ nhưng trong lòng ruột gan đã nóng như lửa đốt từ lâu. Một lúc sau cô tiến lên trước, ngẩng đầu nhìn anh, gằn mạnh từng chữ: "Anh không thể biết được nội tình bên trong".
Vụ án của Vương Bình chưa được thẩm vấn công khai. Liên Chúng có phải chịu liên lụy hay không chỉ có người trong nội bộ của họ mới biết rõ. Báo cáo đánh giá tâm lý của chồng Vương Bình mà Liên Chúng đưa ra trước đây còn cần xét duyệt, thế nên khoảng thời gian này đúng là Liên Chúng rất khó khăn.
"Tôi là người làm ăn, người mà tôi thấy hợp tác được đương nhiên tôi phải nắm rõ." Niên Bách Ngạn đáp nhẹ tênh.
Ánh mắt Tố Diệp không hề rời khỏi gương mặt anh. Trên đó, cô nhìn rõ hai chữ "bình tĩnh", xem ra anh không hề nói dối. Cô đã xem thường người tên Niên Bách Ngạn này rồi, còn tưởng rằng một lãnh đạo vừa từ nước ngoài trở về như anh hoàn toàn không biết cách lợi dụng quan hệ.
"Anh Niên! Anh đang uy hiếp tôi?" Tố Diệp bỗng bật cười. Khi vẫn còn mơ hồ về suy nghĩ của đối phương, điều quan trọng nhất là không được tỏ ra sợ hãi.
"Là dụ dỗ." Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ nhếch lên một đường cong đẹp đẽ: "Tôi chỉ không mong bác sỹ Tố còn chưa đi làm đã phải thất nghiệp".
Tố Diệp nhạy bén bắt được một tia sáng lướt qua nơi đáy mắt anh, đó là cái nhìn như đã nắm chắc phần thắng chỉ có ở một thương nhân thành đạt. Điều này khiến cô lần đầu tiên có cảm giác bực bội khi bị kẻ khác dắt mũi, ánh mắt cô chuyển lạnh: "Anh Niên còn tính sót một điểm. Tôi không phải là một người có đạo đức nghề nghiệp, thế nên không thể nào chỉ đâm đầu vào một ngõ cụt".
Nói cách khác, việc anh định lấy vận mệnh của Liên Chúng ra để đe dọa cô cũng chỉ là nhăng cuội.
Niên Bách Ngạn ngược lại rất dửng dưng khi nghe được câu này, anh nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng: "Xem ra, bác sỹ Tố rất kiên quyết." Nói xong anh có vẻ đã thỏa hiệp, khẽ thở dài một tiếng: "Nếu đã vậy tôi cũng không nên miễn cưỡng. Đi thôi, để tôi đưa cô về".
Tố Diệp sững người, cô luôn cảm thấy anh không giống một người dễ dàng từ bỏ việc mình đã quyết định.
"Chưa biết chừng dọc đường về cô sẽ đổi ý." Niên Bách Nhiên mỉm cười như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cái cảm giác chết tiệt khi bị người khác thăm dò lại quay về, cô khẽ nhíu mày, hồi lâu không nói gì. Niên Bách Ngạn cũng im lặng, kiên nhẫn nhìn cô, từ đầu tới cuối, đáy mắt anh luôn ngập tràn một vẻ điềm tĩnh, giống như một mặt biển nhìn không thấy đáy, dưới ánh trăng mờ ảo còn khiến người ta thêm hiếu kỳ.
Tố Diệp ghét kiểu nhìn không chớp mắt này. Cô đảo mắt bốn xung quanh, vô tình một ngón tay của anh lạc vào mắt cô. Khi cô mở lời lần nữa thì chủ đề đã thay đổi: "Tôi chợt nghĩ có phải buổi sáng hôm đó mình đã phí phạm chỗ tiền mừng rồi không".
Ánh đèn đường và ánh trăng hòa vào nhau giúp cô nhìn thấy rất rõ ngón áp út trống trơn trên bàn tay trái của anh.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn theo, dường như đã hiểu, bờ môi mỏng khẽ nở một nụ cười như gần như xa, nhưng cũng che giấu rất nhanh. Khi ngẩng đầu lên đối mặt với cô lần nữa, anh mới phát hiện ra cái nhìn của cô ngập tràn mỉa mai, giống như đang đợi anh bị mất mặt.
Nụ cười trên môi Tố Diệp càng rõ nét hơn. Lần này cô có thể thoải mái thậm chí đường hoàng nhìn vào mắt anh. Không sai, đúng là cô đang muốn xem trò cười của anh đấy!
Trong không khí bỗng vang lên giọng nói bình thản của người đàn ông: "Cô đã đưa tiền mừng, giờ tôi đưa cô về coi như đáp lễ, chúng ta hòa. Đứng đây đợi tôi". Dứt lời, anh quay người đi lấy xe.
Câu nói cuối cùng của anh thẳng thắn dứt khoát, có thể nhận ra là một người đàn ông quen ra lệnh.
Tố Diệp đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng anh dần mờ đi sau ngọn đèn đường. Cô nghiến răng, hay cho một Niên Bách Ngạn lấy nhu khắc cương, trả lời cẩn thận chặt chẽ. Đáng ra cô phải sớm đề cao cảnh giác với anh. Từ buổi sáng hôm đó gặp nhau cho tới giờ, anh luôn nói năng rất thận trọng, số lần mở lời chỉ cần mười đầu ngón tay của cô cũng đếm hết nhưng chữ nào thốt ra cũng nhấn đúng trọng điểm, vừa đủ để gây khó dễ tới điểm yếu trí mạng của đối phương.
Là một nhà tâm lý học, cô nên sớm nhận ra anh không hề đơn giản. Nhưng không sao, trước nay cô vẫn thích tiếp xúc với những người thông minh. Người đàn ông này lúc nào cũng muốn khống chế người khác trước. Cô không tin mình không tìm ra được sơ hở của anh...
~Hết chương 8~
Chương 9: Có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào
Lúc Tố Diệp được Niên Bách Ngạn chở về khu nhà, phía chân trời đã xuất hiện một tia sáng yếu ớt, dự báo ngày mới sắp bắt đầu. Ánh sao và tia sáng phía Đông đó đan cài vào nhau, dệt sắc trời thành một màu đặc biệt.
3
Dọc đường đi, lời hai người nói đã ít lại càng thêm ít.
Niên Bách Ngạn yên lặng lái xe. Tốc độ xe cũng chậm rãi như cảm giác điềm đạm toát ra từ anh. Tố Diệp im lặng ngắm nhìn thành phố ngoài cửa xe, cảnh đêm trong sự tĩnh mịch mơ hồ ẩn chứa một cảm giác bất an.
Sau khi xe dừng hẳn, Tố Diệp bước ra trước, hai bên thái dương hơi căng lên đau buốt. Cô ngủ vốn không được sâu giấc, chưa kể nửa đêm vừa giật mình tỉnh dậy đã lại phải vội vàng tới cơ quan gặp gỡ một nhân vật ly kỳ như trong phim khiến cho đêm nay của cô cũng trở nên kịch tính.
Niên Bách Ngạn cũng xuống xe. Lúc đóng cửa xe lại, hơi thở mát rượi thuộc về riêng anh từ trong xe bay ra giúp cơn đau đầu của Tố Diệp dịu đi đôi chút. Tố Diệp cảm ơn, đang chuẩn bị đi vào thì người đàn ông ở phía sau gọi giật cô lại.
"Đợi đã."
Tố Diệp quay đầu.
Niên Bách Ngạn bước lên, ánh sáng nhạt nhòa càng khiến các góc cạnh trên khuôn mặt anh thêm phần sắc nét. Trong hình ảnh nửa sáng nửa tối, nơi đáy mắt thẳm sâu như giấu một vì sao vỡ vụn.
"Đưa tôi di động." Anh đứng đối diện, xòe tay ra trước mặt cô, cái miệng vàng ngọc lại thốt ra thêm bốn chữ.
Tố Diệp ngẩn ra, nhướng mày: "Di động?".
"Di động." Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, nhưng có nhấn mạnh thêm đôi chút, đôi tay mảnh khảnh vẫn kiên nhẫn xòe ra trước mặt cô.
Tố Diệp không biết anh định làm gì, hơi do dự một lát rồi rút di động từ trong túi ra. Niên Bách Ngạn thẳng thừng cầm lấy. Sau một hồi loay hoay, anh lại móc từ trong túi áo vest ra một món đồ tinh xảo, gộp lại cùng di động đưa cho cô.
"Vừa rồi tôi đã lưu số điện thoại của mình vào di động của cô. Chiếc USB này có tài liệu bằng hình ảnh của vụ án. Sau khi xem xong, hoan nghênh cô gọi lại cho tôi bất cứ lúc nào."
Chiếc USB áp sát trên điện thoại, muốn lấy lại di động cô nhất định phải cầm cả nó. Tố Diệp quan sát anh, thần sắc anh trông vẫn rất điềm nhiên, một sự bực bội vô cớ dâng lên trong lòng cô.
"Anh Niên cũng làm khó người khác quá đấy." Cô chưa từng gặp loại người nào như anh, trông thì có vẻ yên bình vô hại, thực chất là rất sắc bén bá đạo.
Niên Bách Ngạn không nói gì thêm nữa, nhưng bờ môi khẽ nở một nụ cười hiếm hoi. Anh nhìn vào mắt cô, tay vẫn đưa điện thoại. Tố Diệp chau mày, đành phải nhận lấy.
"Tôi vẫn chỉ có câu đó, sẽ không nhận vụ án của anh." Dứt lời, cô quay người đi vào khu nhà, không cho Niên Bách Ngạn cơ hội nói thêm điều gì.
Màn đêm bị tia sáng nơi chân trời xé toạc.
Niên Bách Ngạn không đi ngay. Anh cứ đứng đó nhìn bóng Tố Diệp dần khuất. Sắc tím của hoa đinh hương đung đưa sau lưng cô. Mùi thơm chết người ấy như một bóng hình lẳng lơ hút mất hồn người khác, hệt như cô vậy...
***
Sau khi bước vào nhà, Tố Diệp vứt luôn cả điện thoại và USB lên mặt bàn. Cô nằm bò lên sofa, rũ rượi như sắp chết. Vì ngủ chưa đủ giấc, đầu cô đau buốt như bị người ta khều từng dây thần kinh ra ngoài.
Lâm Yêu Yêu mặc váy ngủ từ trong phòng bước ra, vừa đi vừa ngáp, uể oải ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp rồi đưa cho cô một cốc nước: "Đó chẳng phải là gã đàn ông cậu chủ động bám dính hôm ở quán bar đó ư? Sao vậy? Lại tình một đêm rồi?".
Tố Diệp đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc vì câu nói của Lâm Yêu Yêu. Cô đặt ly nước lên mặt bàn, giơ tay véo cho cô ấy một cái: "Hôm nay cậu dậy sớm thế này chắc là để theo dõi tớ chứ gì?".
~Hết chương 9~
Chương 10: Người đàn ông đã kết hôn không được chạm vào
"Sai! Là cậu đánh thức tớ trước. Tớ còn định nằm tới lúc quán ăn bên dưới mở hàng thì đi mua quà sáng. Ai ngờ vừa mở cửa sổ đã nhìn thấy cậu và người đàn ông đó thân mật ở dưới." Lâm Yêu Yêu toe toét, ôm chặt lấy Tố Diệp, nở nụ cười xấu xa: "Anh ta đẹp trai thật đấy, đổi lại là tớ chắc cũng sẽ nhớ mãi không quên. Này, nói thật nhé, hai người đứng cạnh nhau trông cũng xứng đôi lắm".
"Đừng nói vớ vẩn, anh ta kết hôn rồi." Tố Diệp nhanh chóng nghĩ cách bịt cái miệng của cô ấy lại.
Lâm Yêu Yêu vừa nghe đã sững sờ, phải một lúc sau hai con ngươi mới động đậy. Bỗng nhiên cô ấy giơ tay lên, cào vào cánh tay của Tố Diệp. Tố Diệp không kịp tránh, ngay tức khắc trên tay xuất hiện mấy vệt đỏ ửng, đau đến há hốc cả miệng: "Lâm Yêu Yêu! Cậu bị động cỡn đấy à? Giương vuốt cào người nhanh như vậy!".
"Tớ thấy cậu sốt ruột đến phát điên thì có." Lâm Yêu Yêu làm mặt nghiêm túc, làn "mưa" bắn ra khiến Tố Diệp suýt chết chìm: "Cậu biết anh ta đã kết hôn từ khi nào? Trước đây đã biết hay vừa mới biết? Cậu biết rõ anh ta đã có gia đình, vậy mà còn lằng nhằng dây dưa? Diệp Tử chết dẫm, cậu khai thật với tớ đi, buổi tối hôm đó rốt cuộc hai người có phát sinh quan hệ không?".
Tiếng ồn bên tai làm Tố Diệp hoa mắt chóng mặt, đầu óc như bị khuấy thành vũng hồ dán, rung lắc dữ dội khi bị công kích bởi chất giọng cao vút của Lâm Yêu Yêu. Cô ngẩng lên, dùng ngón tay mảnh khảnh ép chặt lên hai bên thái dương rồi đứng dậy: "Cậu lắm chuyện thật đấy".
Cô thề, chất giọng của Lâm Yêu Yêu tuyệt đối là thứ vũ khí sinh hóa chết người.
"Này, Lá nhỏ, chưa nói rõ ràng chưa được đi." Lâm Yêu Yêu giơ tay túm chặt lấy vạt váy của cô.
"Buông ra! Còn kéo nữa rách váy bây giờ." Tố Diệp hét lên thất thanh. Đó vốn là chiếc váy ngắn, giờ gần như đã bị Lâm Yêu Yêu kéo lệch khỏi vị trí. Khó khăn lắm cô mới cạy được tay cô ấy ra, với lấy chiếc váy ngủ bên cạnh. Cô vẫn chưa có thói quen "chân thành thẳng thắn" với Lâm Yêu Yêu. Nhân lúc tay cô ấy vừa buông ra, Tố Diệp vội vàng đứng dậy.
"Tớ cảnh cáo cậu đấy, đàn ông đã kết hôn không thể chọc ghẹo, càng không được chạm vào!" Lâm Yêu Yêu quát lên phía sau lưng cô, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, điệu bộ như kiểu quyết nghiêm khắc dạy cho cô một bài.
"Đừng làm ồn, tớ phải ngủ bù đây, chưa tới trưa chớ gọi tớ." Tố Diệp ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng ngủ, vật vờ vẫy tay chào Lâm Yêu Yêu, không hề có ý định đáp lại lời gào thét của cô ấy làm Lâm Yêu Yêu tức giận tới nỗi gào ầm lên ở sofa.
Nói rõ ràng ư?
Đến bản thân cô còn chẳng nói được rõ ràng thì biết giải thích với cô ấy thế nào?
Chẳng lẽ muốn cô cười tít mắt nói rằng: Bạn yêu à, tớ đã ngủ cùng người đàn ông đó một đêm, nhưng hoàn toàn chẳng nhớ cái cảm giác được vui vẻ giao hòa cùng một anh chàng đẹp trai đến long trời lở đất là như thế nào nữa.
Lâm Yêu Yêu liệu có tin cô không?
Đến cả cô còn chẳng tin nữa là.
Đúng thế, có ma mới tin.
Sự khổ sở của việc ngủ bù là ở chỗ phải có một không gian hoàn toàn yên tĩnh, ít nhất với Tố Diệp là như vậy. Điều may mắn là căn phòng mà Lâm Yêu Yêu dành cho cô có cách âm cực tốt, có thể không bị quấy rầy. Nhưng chẳng hiểu sao nằm lên giường rồi Tố Diệp cũng không tài nào chợp mắt được, bóng dáng của Niên Bách Ngạn cứ hết lần này tới lần khác hiện lên trong đầu. Cô biết rõ đây không phải tâm trạng tương tư, mà là một sự bất an chưa bao giờ có.
Cảm giác lo lắng này giống như một hòn đá đột ngột làm gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, cũng giống như một người vốn đang sống bình yên, không tranh đấu lại vô duyên vô cớ bị cuốn vào một cuộc phân tranh.
Cô bắt đầu có một dự cảm chẳng lành.
Cô cảm thấy, có lẽ ngay từ giây phút Niên Bách Ngạn xuất hiện, cuộc sống của cô không thể nào yên bình được nữa.
Những biến cố thế này khiến người ta phiền não.
Đã lâu lắm rồi cô không trải qua tâm trạng như vậy.
Cô lật người, vùi mặt vào trong gối, cảm giác ngạt thở khiến não bắt đầu xuất hiện trạng thái thiếu khí. Không biết phải lăn qua lăn lại bao lâu, mí mắt mới bắt đầu nặng dần, cô hơi nghiêng đầu, như vậy mới có cảm giác buồn ngủ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dường như đã chói chang hơn.
Cô vừa nhắm mắt thì lại nghe thấy một tiếng thét thất thanh từ phòng khách vọng tới!
~Hết chương 10~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook