Đừng Coi Thường Ta!
-
Chương 8
Ực! Này là sao? có ý gì? Tại sao mắt của hắn nhìn cậu ghê thế ;A; hắn làm cậu sợ. Bản năng mách bảo cậu phải chạy, nếu không chạy cậu sẽ bỏ mạng bởi con người này, lấy can đảm cậu cười gượng nói:
- Haha! Là ta... là ta nói vậy thôi ngươi... ngươi đừng tưởng thật. Ngươi thấy đó ngực ta phẳng lì chắc chắn là nam nhân rồi haha!
Vừa nói cậu vừa lấy tay vỗ vỗ lòng ngực mình để cho hắn thấy cậu không phải nữ nhân là được! Hàn Vô Kiệt cười tà nói:
- A! Đây là ngươi không dám cởi ra cho trẫm coi, ngươi có phải hay không phải nam nhân!
Hắn cười nói vẻ mặt tỏ ra rất nghi ngờ giới tính của cậu, làm cậu tức đến muốn nói cũng nói không ra hơi. Chợt cậu nảy ra ý kia? cậu nắm lấy tay hắn hướng về ngực mình mà dính vô, mạnh miệng nói:
- Vừa lòng ngươi rồi chứ!
Hàn Vô Kiệt chợt đơ người? Hắn chỉ định chọc y chơi thôi ai dè y cho hắn ăn đậu hủ thật? Đã vậy tự tay y nắm lấy tay hắn đưa qua sờ!:
- Hahahaha! Rồi rồi trẫm tin! Nhưng mà trẫm có một thắc mắc, tại sao khi nhìn thấy trẫm, ánh mắt ngươi chán ghét trẫm?
Thấy hắn hỏi vấn đề đó cậu tức giận không thôi? Vì sao lại tức giận! Vì đó giờ cậu làm việc sẽ không bao giờ cho người khác biết, đã vậy hắn cư nhiên hỏi ngay chăng nó làm sao cậu không bực cho được. Giả vờ khuôn mặt yếu đuối người khác nhìn vô chán ghét không thôi, lén lấy tay mình nhéo mạnh đùi non "Á! Đau thiệt mẹ ơi ;A;" nước mắt rơi như mưa mà nhìn hắn nói:
- Ahuhu..là do...huhu...là do ngươi nhìn giống kẻ đã muốn hãm hại ta, nên ta hức mới như vậy
Nghe y nói vậy còn cùng với khuôn mặt có bao nhiêu xấu có bấy nhiêu, cộng thêm nước mắt rơi không ngớt hai hàng lông mài nhăn lại lại hại hơn ( là mặt này nè
- Haha! Là ta... là ta nói vậy thôi ngươi... ngươi đừng tưởng thật. Ngươi thấy đó ngực ta phẳng lì chắc chắn là nam nhân rồi haha!
Vừa nói cậu vừa lấy tay vỗ vỗ lòng ngực mình để cho hắn thấy cậu không phải nữ nhân là được! Hàn Vô Kiệt cười tà nói:
- A! Đây là ngươi không dám cởi ra cho trẫm coi, ngươi có phải hay không phải nam nhân!
Hắn cười nói vẻ mặt tỏ ra rất nghi ngờ giới tính của cậu, làm cậu tức đến muốn nói cũng nói không ra hơi. Chợt cậu nảy ra ý kia? cậu nắm lấy tay hắn hướng về ngực mình mà dính vô, mạnh miệng nói:
- Vừa lòng ngươi rồi chứ!
Hàn Vô Kiệt chợt đơ người? Hắn chỉ định chọc y chơi thôi ai dè y cho hắn ăn đậu hủ thật? Đã vậy tự tay y nắm lấy tay hắn đưa qua sờ!:
- Hahahaha! Rồi rồi trẫm tin! Nhưng mà trẫm có một thắc mắc, tại sao khi nhìn thấy trẫm, ánh mắt ngươi chán ghét trẫm?
Thấy hắn hỏi vấn đề đó cậu tức giận không thôi? Vì sao lại tức giận! Vì đó giờ cậu làm việc sẽ không bao giờ cho người khác biết, đã vậy hắn cư nhiên hỏi ngay chăng nó làm sao cậu không bực cho được. Giả vờ khuôn mặt yếu đuối người khác nhìn vô chán ghét không thôi, lén lấy tay mình nhéo mạnh đùi non "Á! Đau thiệt mẹ ơi ;A;" nước mắt rơi như mưa mà nhìn hắn nói:
- Ahuhu..là do...huhu...là do ngươi nhìn giống kẻ đã muốn hãm hại ta, nên ta hức mới như vậy
Nghe y nói vậy còn cùng với khuôn mặt có bao nhiêu xấu có bấy nhiêu, cộng thêm nước mắt rơi không ngớt hai hàng lông mài nhăn lại lại hại hơn ( là mặt này nè
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook