Đừng Coi Thường Ta!
-
Chương 21
Nguyệt Minh Lam thấy đứa bé này rất giống mình lúc nhỏ nên khẽ vuốt đầu an ủi
- Hảo! Đã như vậy thì huynh sẽ chỉ dạy đệ, ngoài ra huynh sẽ chỉ bảo tận tình cho A Cửu. A Cửu thấy sao nào?
- Ân! Đệ xin cảm tạ huynh - vừa nói Ngự A Cửu vừa quỳ và dâng một tách trà cho Nguyệt Minh Lam thể hiện sự kính bái của mình. Cậu sao khi thấy hành động đó thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý và nâng lấy chén trà nhấp nhẹ môi, lấy hai tay mình đỡ Ngự A Cửu đứng dậy
- Hảo! Không cần khách khí như thế
Nhưng trong khoảng khắc đó đối với Ngự A Cửu là cảm xúc không nói nên lời. Nó luôn muốn mình sẽ mãi bên người Nguyệt Minh Lam, và sẽ cố gắng thành một người tuyệt hảo như cậu. Dùng bữa xong xuôi, Nguyệt Minh Lam kêu Ngự A Cửu dẫn mình lại gặp vị gia gia. Thì cậu chưa kịp kêu thì vị gia gia đã tìm tới cửa và khách khí cười hỏi cậu
- Ngươi là ân nhân của cháu ta sao?
- Đúng vậy thưa gia chủ - cậu vừa cúi chào lại, vừa lễ phép đáp
- Haha! Công tử đây đúng là hảo quân tử, nếu công tử không chê, ta có món quà muốn tặng ngươi và một lời khuyên. Ngươi chịu lắng nghe chứ
- Vâng! Xin người cứ nói, Dương Cao Minh đây xin sẳn sàng lắng nghe - ngoài mặt cậu mỉm cười nói nhưng trong lòng lại khác vì cậu luôn là người bán tín bán nghi, đối với cậu con người luôn là kẻ hai mặt và có đa số mặt nạ để đeo mà dối gạt nhau đến cuối đời. Nên cậu chỉ thuận miệng đáp trả cho có lệ và thử nghe lời khuyên của vị gia gia này
- Ta có một mặt nạ rất hoàn mĩ và tinh xảo, chỉ cần đưa lên khuôn mặt của mình và muốn nó thay đổi thành người nào sẽ thành người đó. Nhưng có một điều là khi đeo mặt nạ này, ngươi sẽ không được lại gần người ngươi yêu. Vì nếu ngươi có gặp được y thì ngay lập tức ngươi sẽ bị tử, về việc tại sao lại tử? Bản thân ta cũng không rõ - thấy câu nói của vị gia gia này làm cậu tò mò không thôi, việc mê tín dị đoan là bậc nam nhân cậu đây hoàn toàn 100% là rất chán ghét. Nên khi nghe được như vậy cậu chỉ cười trừ và nói
- Haha bảo bối này thật lạ?
- Chẳng dám giấu công tử, bảo bối này được người đời truyền gọi là bị nguyền rủa nên ta không dám cho ngươi. Nếu ngươi thích thì ta sẽ tặng cho ngươi
- Đa tạ gia gia đây đã tặng lễ
- Không có gì! Chỉ là một món quà nhỏ thôi - vừa nói ông vừa sầu lo cho vị thanh niên tuổi còn trẻ này, vì ông biết chuyện tương lai con người nhưng không được phép nói. Nên ông hàm chứa các câu ẩn ý trong mặt nạ này, không biết vị công tử này có hiểu gợi ý của ông hay không hay là khác. Điều đó làm ông ảo não thở dài đi ra khỏi phòng và cáo biệt Nguyệt Minh Lam, để lại cậu thẫn thờ với chiếc mặt nạ đang cầm trong tay " Tử sao? Đối với ta nó không còn quan trọng nữa, việc gì phải sợ có kẻ hãm hại! Đã đến lúc chết thì tự động sẽ chết thôi "
------------------------------------------------------
Lúc này Chu Sa quý phi đã rất tức giận vụ việc bị hoàng thượng bãi thâm cung phi tần chỉ vì một hoàng hậu là nam nhân, khiến nàng sốc không thôi, nếu có thể nàng sẽ tự tay giết chết y để hoàng thượng sẽ luôn là của nàng. Nàng từ thuở nhỏ cho đến lớn lên ánh mắt của nàng luôn dõi theo Hàn Vô Kiệt, âm thầm yêu thương hắn nhưng chỉ đổi lại là sự lạnh nhạt và xa cách dành cho nàng. Khiến nàng nhiều đêm đau khổ vì tình yêu dành cho y, vì quá yêu y nàng đã sai cao thủ âm thầm thủ tiêu Nguyệt Minh Lam. Nếu việc này bại lộ thì nàng và cả gia tộc của mình sẽ trả một cái giá rất đắt đó là sẽ cùng " Chu di cửu tộc ", nhưng vì y nàng đã không sợ hãi mà ngược lại còn âm ngoan hơn lúc xưa rất nhiều. Vì khi một người phụ nữ đang yêu họ sẽ điên cuồng sẳn sàng trả giá để được sống bên người mình yêu, việc này luôn là bắt đầu của sự tình yêu mù quáng không lối thoát. Nàng đã vằn vặt bản thân suốt đêm chỉ để quên đi đau khổ và thương tâm cùng với tội lỗi mà nàng sắp gây ra, nàng luôn biết Nguyệt Minh Lam không có lỗi trong việc này. Nhưng vì tình cảm của mình nàng sẳn sàng ích kỉ và tham lam muốn chiếm đoạt Hàn Vô Kiệt là của mình, nàng đã cười khổ cùng với giọt lệ vì tình mà rơi tự hỏi bên khung cửa sổ đêm khuya
- Thiếp đây là đúng hay sai khi yêu chàng, phải chăng thiếp không phải là một nửa của cuộc đời chàng mà ông tơ bà mối se duyên sao? Nếu chỉ là một lần trong đời chàng vì thiếp mà nhìn lại thiếp, có lẽ thiếp đã không ra đến nông nỗi này
Bỗng một sát thủ đứng bên cửa sổ thấy nàng khóc thương tâm thì thiều thào an ủi nàng
- Chu Sa quý phi vì việc gì mà nàng phải đi đến bước đường cùng này? Sao không lãng quên giống những phi tần khác và kiếm cho mình một người răng long đầu bạc
Nghe được lời nói đó nàng chua xót vạn phần, nghẹn ngào trong nước mắt nói
- Nếu như được như vậy thì có lẽ ta đã không sa vào tội lỗi này, nhưng muộn rồi! Đêm nay Nguyệt Minh Lam công tử đó phải chết, và ta cũng vậy! Nếu có cơ hội ta mong gửi lời tạ lỗi tới y chỉ vì lòng ích kỉ của bản thân - nói xong lời bày tỏ đó nàng nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại và ngồi dựa vào bên giường, nhắm mắt lại và nức nở suốt thâu đêm đó
( tg: TT^TT Tình nữ nhi có mấy ai là hiểu được)
Riêng về Hàn Vô Kiệt thì suốt một ngày không gặp được Nguyệt Minh Lam là hắn y như ngồi trên nước sôi lửa bỏng mà đứng ngồi không yên, hắn tức giận vì không tìm được tung tức của Nguyệt Minh Lam thì giận cá chém thớt lôi những nô tài ra đánh cho mỗi người 100 hèo. Mặt hắn giăng đầy hắc tuyến cùng với băng lãnh hỏi sát thủ của riêng mình
- Ngươi đã tìm ra Lam nhi chưa!
- Bẩm hoàng thượng! Việc tìm kiếm thần đã tìm ra, Nguyệt Minh Lam công tử đang ở trọ tại gia của dòng họ Ngự
- Được! Sắp xếp xe ngựa đến cho trẫm
- Vâng! Thần xin cáo lui - vừa cúi người vừa cung kính lui đi trong bóng tối, chỉ để lại Hàn Vô Kiệt nhìn ánh trăng lo lắng cho Nguyệt Minh Lam vì linh cảm của hắn luôn là đúng!!!
------------------------------------------------------
Đúng theo như sự sắp xếp của Chu Sa quý phi, những sát thủ cải trang là thị vệ và tỳ nữ để dễ dàng tiếp cận Nguyệt Minh Lam và ám sát cậu. Tỳ nữ đem vô một bát canh tổ yến thơm ngon mời Nguyệt Minh Lam cùng với hành lễ nói
- Mời Minh công tử dùm điểm tâm do tiểu thiếu gia chuẩn bị ạ
- Ừ! Cứ để đó và ngươi lui ra đi
- Vâng thưa công tử - vừa cáo lui, ánh mắt nàng ta cười thầm âm ngoan độc và để lại Nguyệt Minh Lam đang ngồi luyện công.
Luyện công xong cậu cũng mệt mỏi và nằm xuống suy nghĩ " Không biết ta sống thời đại này là phúc hay là họa? Liệu ta mất đi có ai là người tiếc nuối không! " đang nói tới đây thì trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh Hàn Vô Kiệt, bất giác cậu như bị câu hồn và tay cậu không tự giác đã cầm bát tổ yến lên uống ực một hơi. Đau đớn truyền từ thanh quản ra cùng với bên khóe môi của cậu đã nhiễu đỏ máu do bị trúng độc ở loại cực mạnh, Nguyệt Minh Lam cậu thấy khó thở và ánh mắt nhắm chặt lại cùng với nước mắt. Cơ thể cậu bắt đầu lạnh buốt và trái tim đã bắt đầu ngừng đập bởi đau đớn mà ra, trước khi chết đôi mắt cậu là một màn nước mắt chua xót cùng với không cam lòng mà yếu ớt tự hỏi
- Lại nữa sao ông trời! Tại sao ta luôn phải chết trong sự tịch mịch, cô liêu không có một ai như thế này! Chẳng lẽ đây là cái giá cho việc ta được sinh ra để phải hứng chịu nổi đau sao? Ta cũng là một con người mà.. - nói tới đây cậu đã tắt thở trong căn phòng cô quạnh không một tiếng động, bất giác cánh cửa phòng bị Hàn Vô Kiệt đạp mạnh xông vào và nâng Nguyệt Minh Lam lên
Bế cậu đến giường và nhanh chóng truyền nội công chặn đứng chất độc đang lan truyền trong cơ thể của Nguyệt Minh Lam, Hàn Vô Kiệt cầm lấy tay phải của Nguyệt Minh Lam mà rạch vào tĩnh mạch cho chảy máu. Máu chảy xuống sàn là màu máu đen, nó chảy cho đến khi chuyển thành màu đỏ thì Hàn Vô Kiệt lấy góc y phục của mình xé nhỏ băng bó lại cho cậu. Nhưng lúc này thì đã không kịp vì cậu đã bị chất độc lan đến toàn bộ cơ thể và đã chết, lúc này Hàn Vô Kiệt có bao nhiêu đau thương thì có bấy nhiêu. Tức giận cùng với không chấp nhận việc ra đi của Nguyệt Minh Lam mà la lên vang trời y như một con sư tử rống do giận dữ mà ra, bế Nguyệt Minh Lam lên và đi ra khỏi phòng thì đám người của dòng họ Ngự run rẫy không thôi cùng với quỳ xuống hành lễ không dám hé nửa lời. Hàn Vô Kiệt bế Nguyệt Minh Lam đi trong màn đêm lạnh, giờ đây hắn như xác không hồn cùng với nước mắt rơi mà chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Hắn chỉ biết rằng Nguyệt Minh Lam của hắn đã đi rồi, đi về một nơi rất xa mà hắn không bao giờ đến đó được. Nơi đó không dành cho người còn sống là hắn có thể đến, hắn ôm cái xác của Nguyệt Minh Lam lạnh lẽo mà khóc và tự hỏi
- Lam nhi! Tại sao lại như vậy, tạo sao lại trêu đùa trẫm như thế, trẫm phải làm sao đây, hết thật rồi sao Lam nhi! Trẫm... trẫm đã sai khi yêu ngươi sao Lam nhi! Đây là sự trừng phạt của thiên dành cho trẫm và Lam nhi khi yêu nhau sao! Tại sao lại như vậy, trẫm đã làm sai đều gì? Tại sao vậy! Tại sao vậy hả!! Aaaaaaaaaaaa
Vừa ôm Nguyệt Minh Lam thật chặt vào, cùng với sự thống khổ của bản thân mà la lên trong sự tuyệt vọng. Thì một màn mưa lạnh lẽo rơi xuống bao trùm hai bóng người trong tịch mịch, trong màn đêm mưa hôm đó Hàn Vô Kiệt đã trở nên máu lạnh và tàn ác hơn bao giờ hết. Và hắn tin trên đời này không có gì là vĩnh cửu cả, chỉ có sự tàn bạo của bản thân hắn mới giúp hắn quên đi sự đau đớn tuột cùng này
- Hảo! Đã như vậy thì huynh sẽ chỉ dạy đệ, ngoài ra huynh sẽ chỉ bảo tận tình cho A Cửu. A Cửu thấy sao nào?
- Ân! Đệ xin cảm tạ huynh - vừa nói Ngự A Cửu vừa quỳ và dâng một tách trà cho Nguyệt Minh Lam thể hiện sự kính bái của mình. Cậu sao khi thấy hành động đó thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý và nâng lấy chén trà nhấp nhẹ môi, lấy hai tay mình đỡ Ngự A Cửu đứng dậy
- Hảo! Không cần khách khí như thế
Nhưng trong khoảng khắc đó đối với Ngự A Cửu là cảm xúc không nói nên lời. Nó luôn muốn mình sẽ mãi bên người Nguyệt Minh Lam, và sẽ cố gắng thành một người tuyệt hảo như cậu. Dùng bữa xong xuôi, Nguyệt Minh Lam kêu Ngự A Cửu dẫn mình lại gặp vị gia gia. Thì cậu chưa kịp kêu thì vị gia gia đã tìm tới cửa và khách khí cười hỏi cậu
- Ngươi là ân nhân của cháu ta sao?
- Đúng vậy thưa gia chủ - cậu vừa cúi chào lại, vừa lễ phép đáp
- Haha! Công tử đây đúng là hảo quân tử, nếu công tử không chê, ta có món quà muốn tặng ngươi và một lời khuyên. Ngươi chịu lắng nghe chứ
- Vâng! Xin người cứ nói, Dương Cao Minh đây xin sẳn sàng lắng nghe - ngoài mặt cậu mỉm cười nói nhưng trong lòng lại khác vì cậu luôn là người bán tín bán nghi, đối với cậu con người luôn là kẻ hai mặt và có đa số mặt nạ để đeo mà dối gạt nhau đến cuối đời. Nên cậu chỉ thuận miệng đáp trả cho có lệ và thử nghe lời khuyên của vị gia gia này
- Ta có một mặt nạ rất hoàn mĩ và tinh xảo, chỉ cần đưa lên khuôn mặt của mình và muốn nó thay đổi thành người nào sẽ thành người đó. Nhưng có một điều là khi đeo mặt nạ này, ngươi sẽ không được lại gần người ngươi yêu. Vì nếu ngươi có gặp được y thì ngay lập tức ngươi sẽ bị tử, về việc tại sao lại tử? Bản thân ta cũng không rõ - thấy câu nói của vị gia gia này làm cậu tò mò không thôi, việc mê tín dị đoan là bậc nam nhân cậu đây hoàn toàn 100% là rất chán ghét. Nên khi nghe được như vậy cậu chỉ cười trừ và nói
- Haha bảo bối này thật lạ?
- Chẳng dám giấu công tử, bảo bối này được người đời truyền gọi là bị nguyền rủa nên ta không dám cho ngươi. Nếu ngươi thích thì ta sẽ tặng cho ngươi
- Đa tạ gia gia đây đã tặng lễ
- Không có gì! Chỉ là một món quà nhỏ thôi - vừa nói ông vừa sầu lo cho vị thanh niên tuổi còn trẻ này, vì ông biết chuyện tương lai con người nhưng không được phép nói. Nên ông hàm chứa các câu ẩn ý trong mặt nạ này, không biết vị công tử này có hiểu gợi ý của ông hay không hay là khác. Điều đó làm ông ảo não thở dài đi ra khỏi phòng và cáo biệt Nguyệt Minh Lam, để lại cậu thẫn thờ với chiếc mặt nạ đang cầm trong tay " Tử sao? Đối với ta nó không còn quan trọng nữa, việc gì phải sợ có kẻ hãm hại! Đã đến lúc chết thì tự động sẽ chết thôi "
------------------------------------------------------
Lúc này Chu Sa quý phi đã rất tức giận vụ việc bị hoàng thượng bãi thâm cung phi tần chỉ vì một hoàng hậu là nam nhân, khiến nàng sốc không thôi, nếu có thể nàng sẽ tự tay giết chết y để hoàng thượng sẽ luôn là của nàng. Nàng từ thuở nhỏ cho đến lớn lên ánh mắt của nàng luôn dõi theo Hàn Vô Kiệt, âm thầm yêu thương hắn nhưng chỉ đổi lại là sự lạnh nhạt và xa cách dành cho nàng. Khiến nàng nhiều đêm đau khổ vì tình yêu dành cho y, vì quá yêu y nàng đã sai cao thủ âm thầm thủ tiêu Nguyệt Minh Lam. Nếu việc này bại lộ thì nàng và cả gia tộc của mình sẽ trả một cái giá rất đắt đó là sẽ cùng " Chu di cửu tộc ", nhưng vì y nàng đã không sợ hãi mà ngược lại còn âm ngoan hơn lúc xưa rất nhiều. Vì khi một người phụ nữ đang yêu họ sẽ điên cuồng sẳn sàng trả giá để được sống bên người mình yêu, việc này luôn là bắt đầu của sự tình yêu mù quáng không lối thoát. Nàng đã vằn vặt bản thân suốt đêm chỉ để quên đi đau khổ và thương tâm cùng với tội lỗi mà nàng sắp gây ra, nàng luôn biết Nguyệt Minh Lam không có lỗi trong việc này. Nhưng vì tình cảm của mình nàng sẳn sàng ích kỉ và tham lam muốn chiếm đoạt Hàn Vô Kiệt là của mình, nàng đã cười khổ cùng với giọt lệ vì tình mà rơi tự hỏi bên khung cửa sổ đêm khuya
- Thiếp đây là đúng hay sai khi yêu chàng, phải chăng thiếp không phải là một nửa của cuộc đời chàng mà ông tơ bà mối se duyên sao? Nếu chỉ là một lần trong đời chàng vì thiếp mà nhìn lại thiếp, có lẽ thiếp đã không ra đến nông nỗi này
Bỗng một sát thủ đứng bên cửa sổ thấy nàng khóc thương tâm thì thiều thào an ủi nàng
- Chu Sa quý phi vì việc gì mà nàng phải đi đến bước đường cùng này? Sao không lãng quên giống những phi tần khác và kiếm cho mình một người răng long đầu bạc
Nghe được lời nói đó nàng chua xót vạn phần, nghẹn ngào trong nước mắt nói
- Nếu như được như vậy thì có lẽ ta đã không sa vào tội lỗi này, nhưng muộn rồi! Đêm nay Nguyệt Minh Lam công tử đó phải chết, và ta cũng vậy! Nếu có cơ hội ta mong gửi lời tạ lỗi tới y chỉ vì lòng ích kỉ của bản thân - nói xong lời bày tỏ đó nàng nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại và ngồi dựa vào bên giường, nhắm mắt lại và nức nở suốt thâu đêm đó
( tg: TT^TT Tình nữ nhi có mấy ai là hiểu được)
Riêng về Hàn Vô Kiệt thì suốt một ngày không gặp được Nguyệt Minh Lam là hắn y như ngồi trên nước sôi lửa bỏng mà đứng ngồi không yên, hắn tức giận vì không tìm được tung tức của Nguyệt Minh Lam thì giận cá chém thớt lôi những nô tài ra đánh cho mỗi người 100 hèo. Mặt hắn giăng đầy hắc tuyến cùng với băng lãnh hỏi sát thủ của riêng mình
- Ngươi đã tìm ra Lam nhi chưa!
- Bẩm hoàng thượng! Việc tìm kiếm thần đã tìm ra, Nguyệt Minh Lam công tử đang ở trọ tại gia của dòng họ Ngự
- Được! Sắp xếp xe ngựa đến cho trẫm
- Vâng! Thần xin cáo lui - vừa cúi người vừa cung kính lui đi trong bóng tối, chỉ để lại Hàn Vô Kiệt nhìn ánh trăng lo lắng cho Nguyệt Minh Lam vì linh cảm của hắn luôn là đúng!!!
------------------------------------------------------
Đúng theo như sự sắp xếp của Chu Sa quý phi, những sát thủ cải trang là thị vệ và tỳ nữ để dễ dàng tiếp cận Nguyệt Minh Lam và ám sát cậu. Tỳ nữ đem vô một bát canh tổ yến thơm ngon mời Nguyệt Minh Lam cùng với hành lễ nói
- Mời Minh công tử dùm điểm tâm do tiểu thiếu gia chuẩn bị ạ
- Ừ! Cứ để đó và ngươi lui ra đi
- Vâng thưa công tử - vừa cáo lui, ánh mắt nàng ta cười thầm âm ngoan độc và để lại Nguyệt Minh Lam đang ngồi luyện công.
Luyện công xong cậu cũng mệt mỏi và nằm xuống suy nghĩ " Không biết ta sống thời đại này là phúc hay là họa? Liệu ta mất đi có ai là người tiếc nuối không! " đang nói tới đây thì trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh Hàn Vô Kiệt, bất giác cậu như bị câu hồn và tay cậu không tự giác đã cầm bát tổ yến lên uống ực một hơi. Đau đớn truyền từ thanh quản ra cùng với bên khóe môi của cậu đã nhiễu đỏ máu do bị trúng độc ở loại cực mạnh, Nguyệt Minh Lam cậu thấy khó thở và ánh mắt nhắm chặt lại cùng với nước mắt. Cơ thể cậu bắt đầu lạnh buốt và trái tim đã bắt đầu ngừng đập bởi đau đớn mà ra, trước khi chết đôi mắt cậu là một màn nước mắt chua xót cùng với không cam lòng mà yếu ớt tự hỏi
- Lại nữa sao ông trời! Tại sao ta luôn phải chết trong sự tịch mịch, cô liêu không có một ai như thế này! Chẳng lẽ đây là cái giá cho việc ta được sinh ra để phải hứng chịu nổi đau sao? Ta cũng là một con người mà.. - nói tới đây cậu đã tắt thở trong căn phòng cô quạnh không một tiếng động, bất giác cánh cửa phòng bị Hàn Vô Kiệt đạp mạnh xông vào và nâng Nguyệt Minh Lam lên
Bế cậu đến giường và nhanh chóng truyền nội công chặn đứng chất độc đang lan truyền trong cơ thể của Nguyệt Minh Lam, Hàn Vô Kiệt cầm lấy tay phải của Nguyệt Minh Lam mà rạch vào tĩnh mạch cho chảy máu. Máu chảy xuống sàn là màu máu đen, nó chảy cho đến khi chuyển thành màu đỏ thì Hàn Vô Kiệt lấy góc y phục của mình xé nhỏ băng bó lại cho cậu. Nhưng lúc này thì đã không kịp vì cậu đã bị chất độc lan đến toàn bộ cơ thể và đã chết, lúc này Hàn Vô Kiệt có bao nhiêu đau thương thì có bấy nhiêu. Tức giận cùng với không chấp nhận việc ra đi của Nguyệt Minh Lam mà la lên vang trời y như một con sư tử rống do giận dữ mà ra, bế Nguyệt Minh Lam lên và đi ra khỏi phòng thì đám người của dòng họ Ngự run rẫy không thôi cùng với quỳ xuống hành lễ không dám hé nửa lời. Hàn Vô Kiệt bế Nguyệt Minh Lam đi trong màn đêm lạnh, giờ đây hắn như xác không hồn cùng với nước mắt rơi mà chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Hắn chỉ biết rằng Nguyệt Minh Lam của hắn đã đi rồi, đi về một nơi rất xa mà hắn không bao giờ đến đó được. Nơi đó không dành cho người còn sống là hắn có thể đến, hắn ôm cái xác của Nguyệt Minh Lam lạnh lẽo mà khóc và tự hỏi
- Lam nhi! Tại sao lại như vậy, tạo sao lại trêu đùa trẫm như thế, trẫm phải làm sao đây, hết thật rồi sao Lam nhi! Trẫm... trẫm đã sai khi yêu ngươi sao Lam nhi! Đây là sự trừng phạt của thiên dành cho trẫm và Lam nhi khi yêu nhau sao! Tại sao lại như vậy, trẫm đã làm sai đều gì? Tại sao vậy! Tại sao vậy hả!! Aaaaaaaaaaaa
Vừa ôm Nguyệt Minh Lam thật chặt vào, cùng với sự thống khổ của bản thân mà la lên trong sự tuyệt vọng. Thì một màn mưa lạnh lẽo rơi xuống bao trùm hai bóng người trong tịch mịch, trong màn đêm mưa hôm đó Hàn Vô Kiệt đã trở nên máu lạnh và tàn ác hơn bao giờ hết. Và hắn tin trên đời này không có gì là vĩnh cửu cả, chỉ có sự tàn bạo của bản thân hắn mới giúp hắn quên đi sự đau đớn tuột cùng này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook