Đừng Có Học Hư
C50: Tốt quá rồi

Rất muốn biết ID tài khoản phụ của cậu là gì.

Mặt Lộ Thức Thanh viết đầy chữ “ngớ”.

Dung Tự còn rất là chu đáo giải thích đầu đuôi cho: “Hôm kia Lộ lão sư kết nối di động vào TV bất cẩn đấu sang TV phòng tôi, vừa hay liếc mắt thấy, không có cố ý đâu, thật đấy.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Thảo nào kết nối không thành công.

Vừa mới nhớ ra mình nói bậy bạ gì đó, trước mắt Lộ Thức Thanh chợt tối sầm.

Người đầu tiên cởi tạp dề của Dung Tự…

Cởi lão sư…

Cái quả “lộ tẩy” này còn đáng sợ hơn khi Dung Tự biết mình ngại giao tiếp xã hội nữa, Lộ Thức Thanh sợ run bả vai, nhiệt độ trên khuôn mặt lan ra toàn thân, nóng tới nỗi ngồi không yên. Cậu cúi gằm xuống, dằn lại cơn lúng túng.

Dung Tự thật chu đáo, hắn ngạc nhiên hỏi: “Cởi lão sư cúi đầu tìm gì thế? Tôi tìm hộ cho.”

Lộ Thức Thanh: “...”

A a a!

Lộ Thức Thanh xấu hổ không chỗ dung thân, chỉ có thể nhắm mắt đau khổ, lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Kiếm, kiếm cái lỗ nẻ.”

Dung Tự phì cười.

Hắn không trêu người ta nữa mà cúi người giải thích chuyện đêm qua: “Hôm qua tôi ngủ mớ, quen chỗ đi vào phòng ngủ chính, Lộ lão sư đừng canh cánh trong lòng.”

Lộ Thức Thanh làm gì mà dám để trong lòng, cậu chỉ sợ Dung Tự lại kêu mình là “Cởi lão sư” bèn lắc đầu vội: “Không không có gì, vốn dĩ là tôi chiếm phòng của Dung lão sư.”

Cuối cùng Dung Tự cũng yên lòng.

Quả nhiên giải thích xong là hết lúng túng ngay.

Tốt quá rồi, mình không phải gay cứng.

Cứ cách một khoảng thời gian là Lộ Thức Thanh lại đội quần một lần, thân thể đã có sức đề kháng, thậm chí cậu còn tìm ra niềm vui từ trong gian khổ: “May mà không đổi tên tài khoản phụ.”

Không thì ID Chối lão sư lộ tẩy chỉ trong một phút.

Dung Tự lại đứng đó ho một tiếng.

Lộ Thức Thanh không nhịn được mới ngước mắt lên nhìn hẳn, cậu hỏi khẽ: “Anh bị cảm à?”

Đạo diễn Lý kêu chuẩn bị phân cảnh sau, Dung Tự uống ngụm sơn tra nướng lê thì suýt nữa bị bỏng. Hắn vờ vịt bình tĩnh, thản nhiên cười nói: “Không có, uống thức uống ấm của Lộ lão sư là khỏe rồi.”

Lộ Thức Thanh không ngờ hắn lại nhìn ra được, cậu ngại ngùng cúi đầu.

Dung Tự đi khỏi.

Sau khi nói rõ với nhau xong, phần diễn vào buổi chiều dần tự nhiên trở lại, đạo diễn Lý cũng không quanh co mà mắng mỏ yêu đương nữa.

Châu Phó bận việc cả ngày, hết mua lại đồ dùng hằng ngày của Lộ Thức Thanh thì lại lấy thẻ phòng kêu người giặt giũ thay chăn ga gối đệm bên phòng ngủ chính của Dung Tự, đỡ cho Dung lão sư cũng có chứng cuồng sạch sẽ.

Làm xong tương đối là cũng đã muộn, Châu Phó vừa tới khách sạn thì điện thoại loại đổ chuông.


Ghi chú là Tạ tổng.

Châu Phó bắt máy.

Tạ Hành Lan hỏi thẳng vào vấn đề: “Cơ thể Thức Thanh khỏe hơn chút nào chưa? Buổi tối ở Bắc Thành âm mười mấy độ, có cảnh quay đêm thì anh đẩy giúp em ấy. Nếu đạo diễn Lý có hỏi tới thì kêu ông ta tới tìm tôi.”

Châu Phó ngập ngừng một chốc.

Anh vừa đồng ý với Lộ Thức Thanh là sẽ không “nằm vùng” nữa, nếu còn báo cáo hết nhất cử nhất động của Lộ Thức Thanh cho Tạ Hành Lan thì…

Tuy nhìn thì thấy Lộ Thức Thanh là bé con ngoan ngoãn nhưng thực tế tính khí lại rất bướng, một khi chạm tới giới hạn của cậu thì e người đại diện là mình cũng phải đổi.

“Tạ tổng.” Châu Phó khó xử, “Lần trước vì tôi nói chuyện cậu ấy bị thương ở chân cho ngài mà Thức Thanh có hơi giận.”

Anh không nói ra hết, chỉ là ướm thử.

Tạ Hành Lan im lặng chốc lát, hắn hiểu Châu Phó ám chỉ điều gì.

Châu Phó còn cho là hắn sẽ tức giận, không ngờ Tạ Hành Lan lại như thầm thở dài.

“Ừ, được, anh nhớ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Châu Phó thở phào: “Chắc chắn rồi.”

Tạ Hành Lan cúp máy.

Không dưng Châu Phó lại có cảm giác Tạ Hành Lan hơi đáng thương.

Thoạt trông thì có vẻ quan hệ giữa hai người cũng không tệ, không biết sao Lộ Thức Thanh cứ kêu “Tạ tổng Tạ tổng”, xa cách thấy rõ.

Phòng mới xếp cho Lộ Thức Thanh là phòng xa xỉ bậc nhất của khách sạn, camera giám sát ngoài cửa 24 giờ liên tục, có người lạ đứng lại đấy lâu thì sẽ nhắc nhở lại thêm đảm bảo sẽ không xuất hiện tình trạng như lúc trước nữa.

Phòng loại này phí rất cao, một ngày vài nghìn thậm chí là cả vạn, đoàn phim thường sẽ không đặt.

Lộ Thức Thanh quay xong trở về khách sạn thì đi lấy, con gấu bông đã giặt sạch khử trùng được đưa trả về.

Cậu đưa nó lại gần mũi ngửi thử, chỉ thấy mùi vải vóc nhàn nhạt, không có mấy thứ mùi linh tinh khác thì rốt cuộc cũng yên tâm ôm con gấu bông vào lòng dụi tới dụi lui.

Đấy là món quà đầu tiên mà Dung Tự tặng mình.

Lộ Thức Thanh chụp mấy tấm ảnh cho con gấu bông, cậu ngập ngừng mãi rồi mới gửi qua cho Dung Tự.

[Cyan: Tìm về rồi.]

Chắc Dung Tự đang tắm, hơn 10 phút sau hắn mới trả lời.

[AAAAA: Chúc mừng, tối còn ôm ngủ nữa không?]

Lộ Thức Thanh nghẹn lời.

Lần trước điên cuồng nói lời lả lơi với Châu Phó bị Dung Tự thấy rõ mồn một, cậu cắn móng tay rối rắm thật lâu, cuối cùng cũng từ bỏ chuyện giả bộ tiếp, cảm thấy làm thế thì giả trân.

Lộ Thức Thanh thử để lộ một tí xíu “bản tính”.

[Cyan: Không ôm ngủ rồi, tôi sợ thích quá, nửa đêm ngủ mê lại đưa lên miệng gặm.]

Dung Tự: “...”


[AAAAA: (Phế vật im lặng giây lát.jpg)]

[AAAAA: Không hổ là Cởi lão sư, cậu đi đi, rõ ràng tôi không phải đối thủ của cậu.]

Thấy Dung Tự vậy mà còn đùa với mình, Lộ Thức Thanh đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

[Cyan: Dung lão sư ngủ ngon, mai gặp. (Chiếc quần nhảy cẫng.jpg)]

Dung Tự bật cười.

Quả nhiên hệt như Châu Phó nói, trên mạng và ngoài đời là hai người khác nhau hoàn toàn.

Dễ thương quá rồi.

Thời gian quay phim ở trường quay trôi qua chóng vánh, tình tiết Triệu Trầm Tầm là đóa hoa trắng ngây thơ, linh vật may mắn của giai đoạn đầu ngày một ít đi, cùng với sự phát triển của cốt truyện, bản tính của hắn cũng dần phơi bày.

Có lúc Lộ Thức Thanh quá mức nhập diễn, quay xong rồi vẫn ngồi đấy ngơ ngác, cả buổi sau mới có thể thoát diễn.

Cơ thể cậu vốn đã không khỏe, cộng thêm giai đoạn này lại bận quay phim, vết nứt ở xương mất hơn một tháng mới khôi phục lại tương đối.

Sau khi Châu Phó đưa cậu đến bệnh viện Bắc Thành làm kiểm tra lại thì cuối cùng cũng có thể xuống đất đi lại.

Lộ Thức Thanh hành động không tiện lâu như vậy nên sớm đã thấy ngột ngạt. Lúc đó cậu vui lắm, nếu Châu Phó không cản lại thì cậu đã nhảy lên chạy luôn 800 mét.

Ngày hôm sau có cảnh quay sớm, xe lăn của Lộ Thức Thanh đã không còn đất dụng võ.

Cậu quay xong thì định đứng dậy rời khỏi vị trí theo bản năng. Dung Tự đứng bên lại cau mày, hắn đè vai cậu xuống, thành thạo ôm người lên.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.

Sáng nay Lộ Thức Thanh đi bộ tới phim trường là chuyện rõ như ban ngày, sao lại bế nữa rồi.

Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn hắn.

Dung Tự đi hai bước mới nhận ra chỗ không đúng.

Ôm quen tay rồi.

“Có hơi quen tay… chân cậu khỏe hẳn chưa đấy, bác sĩ nói có thể chạy chưa?”

Lộ Thức Thanh bị nhiều người nhìn tới vậy thì chỉ ước có thể vùi đầu vào ngực, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Dung Tự không chịu ảnh hưởng gì cả.

Cậu lúng túng: “Bác sĩ nói có thể đi lại, nhưng đừng nhanh quá, nếu là chạy thì cần thêm khoảng thời gian nữa.”

Dung Tự gật đầu: “Được, vậy tối ăn liên hoan một bữa ra trò chúc mừng nhé?”

Bất giác suy nghĩ của Lộ Thức Thanh bị Dung Tự kéo đi: “Ừ ừ, được.”

Lộ Thức Thanh vốn tưởng là sẽ ra ngoài liên hoan, mãi đến tối, sau khi quay về khách sạn cậu mới biết bữa ra trò mà Dung Tự nhắc tới là đích thân hắn xuống bếp nấu.

Phòng hạng sang có trang bị phòng bếp, Dung Tự kêu trợ lý đi mua nguyên liệu, quen cửa quen nẻo vào trong bếp.

Lộ Thức Thanh đi qua đấy, thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Dung Tự thì không đành lòng, cậu đứng cách quầy bar đề nghị: “Dung lão sư, hay chúng ta ra ngoài ăn đi.”


Dung Tự thuận miệng: “Mấy hôm nay là kỳ nghỉ tiết thanh minh, phim trường có nhiều du khách lắm, nhà hàng quanh đây ít nhất phải chờ hai giờ.”

Lộ Thức Thanh “à” một tiếng, lúng túng nói: “Vậy… vậy gọi đồ ăn ngoài cũng được.”

“Không thích mấy món này à?” Dung Tự cười lên, “Để chúc mừng Thức Thanh khỏe hẳn, hôm nay cho phép cậu gọi món tùy ý đấy.”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không phải, anh bận bịu cả ngày trời còn phải nấu nướng nữa, mệt lắm đó.”

Dung Tự thuận miệng đáp: “Không sao… Còn muốn ăn củ sen nhồi gạo nếp không?”

Thấy khuyên Dung Tự không được, Lộ Thức Thanh chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn ăn.”

Dung Tự “ừ” một tiếng, nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu.

Chân Lộ Thức Thanh đã khỏi, cậu không muốn ngồi chờ ăn nên xắn tay áo lên đi vào: “Dung lão sư, có chỗ nào tôi giúp được không?”

Dung Tự nhướng mày nhìn cậu: “Lộ thiếu gia biết nấu ăn à? Giỏi vậy.”

Lộ thiếu gia ngại ngùng đáp: “Không không, tôi chỉ biết úp mì gói.”

“Úp mì gói cũng giỏi lắm.” Dung Tự nhắm mắt khen, “Muốn nấu ngon thì nắm chắc độ lửa cũng rất quan trọng.”

Hiếm khi nào Lộ Thức Thanh mặt đối mặt với lời khen ngợi cả, cậu như được bơm máu gà vậy, háo hức hỏi: “Vậy vậy tôi có thể làm gì?”

Dung Tự suy nghĩ chốc lát rồi giao cho cậu việc đơn giản lại không mệt.

“Vo gạo nếp đi.”

Lộ Thức Thanh nhảy đi vo gạo nếp.

Ba phút sau, cả người Lộ thiếu gia toàn là nước, trong bồn nước toàn là gạo nếp vương vãi.

Cậu luống cuống cầm bát, có hơi không biết cần vớt gạo nếp trong bồn ra không. Lộ Thức Thanh xấu hổ nhìn Dung Tự, trông cậu như một đứa trẻ phạm lỗi chờ bị mắng vậy.

Dung Tự: “...”

Còn đúng là thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân thật.

“Hay thôi cậu xem TV một lát đi.”

Lộ Thức Thanh lúng túng: “Xin lỗi.”

Dung Tự thấy dáng vẻ này của cậu thì dù có đi xem TV thì lòng vẫn cứ rối rắm khó chịu, đứng ngồi không yên, hắn chỉ còn cách đổi việc khác cho cậu: Nhét gạo nếp vào trong củ sen.

Lần này Lộ Thức Thanh đã có kinh nghiệm, cậu cẩn thận nhặt gạo nếp nhét vào, rốt cuộc cũng không làm hỏng nữa.

Hai người bận bịu trong nhà bếp.

Miệng của Dung Tự chẳng để không, hắn chuyện trò với Lộ Thức Thanh: “Nghe bảo Tạ Hành Lan là anh kế của cậu nhỉ?”

Lộ Thức Thanh tập trung hết nấc để nhét gạo nếp vào nhưng vẫn trả lời: “Ừ ừ.”

“Khá tốt, đa số nhà giàu anh em kế chẳng hợp nhau. Lúc trước Tạ Hành Lan cố ý tới đây mừng sinh nhật cậu, xem ra người cũng không tệ.” Dung Tự đặt canh sườn lên nấu trên bếp ga âm, canh sôi ùng ục, hắn thuận miệng nói.

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Ừ, con người Tạ tổng đúng là rất tốt.”

Hồi ấy thời gian cậu ở nhà họ Tạ, ngày nào cũng một mình buồn bã trong phòng không ra ngoài, đều là Tạ Hành Lan đi ra tìm cậu nói chuyện.

Dung Tự nhướng mày: “Tạ tổng? Cậu không gọi hắn là anh sao?”

“Ừ.” Lộ Thức Thanh nghiêng đầu, “Tôi với Tạ tổng cũng chẳng có quan hệ máu mủ, kêu anh kỳ lắm.”

“Vậy cậu còn anh chị em gì không?”

“Có một em trai, một em gái.” Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn đáp, “Nhưng mà tụi nó đều còn nhỏ lại ở xa, tôi ít gặp lắm.”


Bàn tay đang cắt nguyên liệu của Dung Tự hơi khựng lại.

Lời nói nghe thật đơn giản tùy ý nhưng có thể nghe ra ý nghĩa ẩn giấu trong đấy.

Ba mẹ ly hôn hẳn là ai cũng có con riêng của mình, Lộ Thức Thanh ít khi gặp em trai em gái cũng có nghĩa là cậu rất ít khi gặp ba mẹ mình.

Thảo nào hồi tết rõ ràng Lộ Thức Thanh bị thương như vậy cũng không liên lạc với người nhà.

Đối với một người đàn ông có tính cách mạnh mẽ như Dung Tự, điều làm hắn không chịu được nhất là tuổi thơ bi thảm đáng thương. Nhìn Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn cầm đũa chọc vào củ sen, hắn hơi mềm lòng.

Quan hệ trong hào môn càng phức tạp, hẳn là từ bé Lộ Thức Thanh đã phải chịu khổ không ít, nếu không cũng sẽ không lớn lên thành kiểu tính cách mềm mại dễ bị bắt nạt này.

Mới nãy hắn không nên nhắc đến chuyện này với cậu.

Chắc hẳn Lộ Thức Thanh không thích đề tài này nhưng lại vì tính cách mà kìm nén sự khó chịu để đáp lời.

Tính tình như vậy quá thiệt thòi.

Dung Tự nhìn đôi mắt trong veo của cậu thì lại thở hắt ra: “Thức Thanh, nếu sau này có người hỏi chuyện cậu không thích hoặc không muốn trả lời thù cậu có thể không trả lời.”

Lộ Thức Thanh biết Dung Tự là muốn tốt cho mình, cậu gật đầu xong lại hỏi: “Vậy… đối phương giận thì phải làm sao?”

Nếu cứ đối phó bằng cách im lặng thì hôm sau khéo sẽ có hot search hắc #Lộ Thức Thanh Bệnh ngôi sao# mất.

Dung Tự suy nghĩ một chốc: “Phương pháp từ chối khéo có một kiểu rất thực dụng, đó là ném trả. Lấy ví dụ nhé, nếu cậu không thích vấn đề gia đình tôi hỏi khi nãy thì cậu có thể trả lời: Tàm tạm, còn anh thì sao? Ném lời nói lại cho đối phương.”

Lộ Thức Thanh tràn ngập tinh thần “học được rồi”.

Dung Tự lại tranh thủ cơ hội dạy Lộ Thức Thanh mấy câu nữa, cậu nhớ từng cái một.

Trong lúc hai người trò chuyện, rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng nhét đầy gạo nếp vào củ sen, cảm giác thành tựu cứ phải gọi là oanh liệt, hai mắt cậu sáng rỡ, xoay người lại.

“Dung lão sư, tôi làm xong rồi!”

Dung Tự không hề keo kiệt về khoản khen ngợi: “Giỏi thật đó, bình thường tôi nhét nếp cũng không đẹp thế đâu. Lộ lão sư có thiên phú thật đó.”

Dù biết là lời khen xã giao song Lộ Thức Thanh vẫn vểnh khóe môi lên, dường như vui vẻ vì được khen ngợi.

Dung Tự cắt thức ăn xong, đang chuẩn bị nấu thì dây đeo tạp dề chợt tuột ra. Hắn tiện tay buộc lại rồi lại như nhớ ra gì đó mà nghiêng đầu nói với Lộ Thức Thanh đang tiếp tục nhét gạo nếp: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cái này, lần trước cậu nói muốn sửa ID tài khoản phụ…”

Lộ Thức Thanh khựng tay.

Dung Tự chuẩn bị xào rau, thuận miệng hỏi: “... Vậy giờ ID tài khoản phụ của cậu là gì đó.”

Cũng cợt nhả tới tận trời như “Người đâu đầu tiên cởi tạp dề của Dung Tự” sao?

Rào.

Lộ Thức Thanh buông ngón tay, nếp trượt khỏi củ sen, bắn tung tóe khắp bồn nước.

Dung Tự thấy cậu kinh hoàng đến thì tất nhiên biết ngay ID tài khoản phụ cháy đến mức nào.

“Lộ lão sư?”

Lộ Thức Thanh sợ cuống lên, căng da đầu không muốn nói.

Dung Tự càng có hứng thú: “Không tiện nói sao?”

Lộ Thức Thanh chỉ hận không thể nhét đầu mình vô củ sen, cậu đỏ mặt nghẹn một lúc, rốt cuộc hé miệng lắp bắp.

“Còn, còn tạm. Anh thì sao?”

Dung Tự: “...”

Học cũng nhanh ghê nhở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương