Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
-
Chương 96: Yêu qua mạng chọn tôi tôi siêu ngọt (7)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chu Tử Thu, tôi rất nhớ cậu.”
“Chu Tử Thu, tôi thích cậu.”
“Chu Tử Thu, cậu có bằng lòng ở bên cạnh tôi không.”
Câu hỏi trực tiếp lại đơn giản nhất, không có tô điểm lộng lẫy hay thủ đoạn biệt nữu, chỉ có những ý nghĩ và tình cảm chân thật nhất, thuần túy nhất, không hề che giấu, trở thành lời nói tốt đẹp nhất mà Chu Tử Thu nghe được qua từng ấy năm tới nay.
Sao mà hắn không muốn cho được.
Hắn cũng rất muốn Thẩm Gia Ngôn.
Thậm chí nhớ đến mức độ vừa bật trò chơi lên là sẽ xuất hiện ảo giác, cho nên sau này mới thay đổi thân phận mới để kết bạn với Thẩm Gia Ngôn, làm người chơi đồng hành mới của cậu chàng.
Thế nhưng không biết vì sao, Thẩm Gia Ngôn lại không dùng máy biến âm nữa, không gọi anh ơi, cũng sẽ không mặc trang phục hầu gái của Đát Kỷ rồi nhảy múa tung tăng, lúc chơi game cũng thành thật có quy củ, sau khi chơi quá tệ hại cũng vội vàng nói "Xin lỗi".
Loại cảm giác này khiến cho lòng Chu Tử Thu ngột ngạt phát sợ, khó chịu phát hoảng.
Bé dâu sữa mà hắn biết không nên có bộ dạng như thế này.
Bé dâu sữa mà hắn biết nên nói những gì mà mình muốn nói, làm những gì mà mình muốn làm.
Bởi vì người có bản tính thiện lương đơn thuần, cho dù không hề có sự che đậy nhỏ nhất của EQ thế tục, cũng sẽ khiến người ở bên cạnh cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mà bé dâu sữa chính là người như vậy.
Chỉ là hắn cho rằng Thẩm Gia Ngôn không thích hắn, cho nên chỉ trầm mặc chơi game, không dám bại lộ thân phận, cũng không dám nói thêm cái gì.
Lại không ngờ rằng nhóc ngốc nghếch bị Tống Yếm nhận xét là "Bộ não đặc biệt bóng loáng" thế mà lại ném cho hắn một đường bóng cực kỳ thẳng thắn mà chẳng hề báo trước, khiến hắn cảm thấy giờ này khắc này hắn chính là người may mắn nhất trên đời.
Nhưng mà không biết tại sao, nghĩ đến cặp mắt to tròn ngây thơ vô tội của Thẩm Gia Ngôn, rồi nghĩ đến tính cách vô cùng dễ lừa của người nào đó, Chu Tử Thu đột nhiên rất muốn bắt nạt cậu chàng.
3
Khóe môi gợi lên ý cười, giọng điệu thì vẫn giả vờ lãnh đạm bi thương: “Nhưng mà lần trước lúc tôi làm bộ muốn hôn cậu, không phải cậu rất bài xích ư?”
Thẩm Gia Ngôn cho rằng hắn không tin lời mình, vội vàng giải thích: “Không có bài xích! Lúc ấy là do tôi khẩn trương! Tôi chỉ suy nghĩ xem là cậu có thích kẹo cao su vị dâu tây hay không thôi!”
Ý cười trên khóe môi của Chu Tử Thu đã sắp khống chế không được: “Nhưng mà lúc ấy tôi rất tổn thương thì phải làm sao đây?”
Thẩm Gia Ngôn nhớ tới bóng dáng cô đơn bi thương một mình rời khỏi khách sạn vào ngày hôm đó của Chu Tử Thu, chán nản gục đầu: "Tôi dỗ cậu nhé, có được không."
“Vậy cậu định dỗ tôi như thế nào đây?”
Chu Tử Thu đè nặng ý cười, tung ra bẫy rập nho nhỏ.
8
Anh trai câu dâu tây, người nguyện mắc câu.
Thẩm Gia Ngôn dẫm vào bẫy rập, từng bước dẫm lên nó.
Cậu chàng kéo kéo vạt áo của mình, siêu nhỏ giọng đáp: “Tôi mặc đồ hầu gái của Đát Kỷ rồi nhảy múa cho cậu...…”
Nghe giọng nói đáng thương có chút tủi thân lại cẩn thận dè dặt của người ở đầu dây bên kia, Chu Tử Thu cuối cùng cũng nhịn không được mà bần cười thành tiếng.
Thẩm Gia Ngôn nghe thấy tiếng cười của hắn thì lập tức khẩn trương ngồi thẳng người dậy: “Cậu cười cái gì đó?”
“Không cười cái gì cả, cũng chỉ là…...” Tiếng nói trầm thấp của Chu Tử Thu nhiễm đầy ý cười, dịu dàng đáp, “Cũng chỉ là rất vui vẻ mà thôi.”
"Thẩm Gia Ngôn, cậu có thể thích tôi, tôi rất vui vẻ. Bởi vì tôi cũng rất nhớ cậu, rất thích cậu, rất muốn ở bên cạnh cậu.” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Chu Tử Thu chậm rãi mơ n trớn vành tai của Thẩm Gia Ngôn, vừa đáng tin cậy, lại khiến lòng người an tâm như thế.
Sau đó tạch một tiếng, nước mắt của Thẩm Gia Ngôn lại bất chợt rơi xuống.
Chu Tử Thu nghe thấy động tĩnh, vội thấp giọng dỗ dành: “Sao cậu lại khóc?”
“Không có gì.” Thẩm Gia Ngôn lau khóe mắt, nức nở nói, “Chỉ là cảm thấy giọng của cậu thật êm tai, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe, huhuhu...…”
Nói Thẩm Gia Ngôn nghĩ vậy hai tháng ủy khuất khổ sở lại bắt đầu khống chế không được mà rớt nước mắt.
Trước kia chỉ biết là một quả dâu tây siêu ngọt ngào.
Bây giờ mới biết được hóa ra còn là một túi khóc nhỏ.
1
Cơ mà cũng bình thường, suy cho cùng dâu tây vốn dĩ đều rất nhiều đường nhiều nước.
1
Nghĩ như vậy, ngay lúc Thẩm Gia Ngôn rơi nước mắt, Chu Tử Thu lại nhịn không được cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Thẩm Gia Ngôn nghe mà giận dỗi: “Cậu lại cười cái gì đó.”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu thật đáng yêu.” Chu Tử Thu hơi cong mắt, “Thẩm Gia Ngôn, tôi rất thích cậu.”
3
“…...”
Thẩm Gia Ngôn vốn quen thẳng thắn đột nhiên bị người ta chơi bóng thẳng đánh trả ngược lại, thế mà bỗng chốc có chút ngượng ngùng, sờ sờ vành tau đã hơi nóng lên, "Thật à?"
“Thật.”
“Vậy cậu có muốn ở bên cạnh tôi không.”
“Cậu nói xem?”
“Đó chính là...… Muốn?”
“Ừm, muốn.” Chu Tử Thu cười dịu dàng nói, “Tôi muốn ở bên cạnh cậu.”
Giây phút giọng nói vừa dứt, Thẩm Gia Ngôn trực tiếp nhảy lên trên giường bắt đầu điên cuồng lăn lộn, khóe miệng cười tươi giống hệt một đứa ngốc: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay cậu chính là bạn trai của tôi! Tất cả trò chơi của cậu đều phải dùng tên đôi với tôi! Cậu cũng phải kết hôn sinh con với tôi nữa! Không được làm người chơi đồng hành cho người khác! Không cho những người khác gọi cậu là anh! Không cho cậu chặn tôi nữa! Cũng không cho cậu làm lơ tôi!"
Quang quác một đống lời, một chút cũng chẳng hề khách khí.
Mà Chu Tử Thu chỉ cười đến mức đầy mặt cưng chiều: “Ừm, được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”
2
“Đương nhiên là tôi nói cái gì thì chính là cái đó rồi. Chu Tử Thu, tôi thấy vui ơi là vui luôn á.” Thẩm Gia Ngôn ghé vào trên giường, hai cái chân vểnh lên, điên cuồng đong đưa, đôi mắt cong thành một cái khe.
2
Chu Tử Thu: “Vui vẻ đến vậy sao?”
Thẩm Gia Ngôn không chút do dự: “Ò!”
“Vậy nếu như tôi nói tôi vừa mới mua vé máy bay đến Bắc Kinh vào ngày hôm nay, có khi nào cậu sẽ càng vui vẻ hơn không nhỉ?"
Thẩm Gia Ngôn phút chốc bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Vậy cậu nhớ đeo chiếc vòng cổ dâu tây mà tôi tặng cho cậu để tới đây đón tôi nhé? Với cả......” Chu Tử Thu cười nhẹ một tiếng, “Kẹo cao su vị dâu mà tôi thích nữa.”
Sau này, chuyện về chiếc kẹo cao su vị dâu tây của Chu Tử Thu đã được hắn đích thân tự thể nghiệm chứng thực.
Bởi vì miệng của Thẩm Gia Ngôn đều bị hôn cho sưng lên.
2
Hôm sau lúc bị mẹ hỏi, cậu chàng chỉ có thể đỏ tai mặt dày nói dối là bị muỗi chích vào miệng.
2
Cơ mà vào ngày hôm đó, trang phục Đát Kỷ lại không thể nào phát huy tác dụng.
Bởi vì sau khi Chu Tử Thu hôn miệng cậu chàng cho sưng lên, bèn một mình chạy vào trong phòng tắm rửa ráy lâu ơi là lâu, chờ đến khi ra ngoài lại không cho cậu chàng thay đồ hầu gái nữa, bảo là hiện tại còn chưa phải lúc.
1
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao chỉ thay một bộ quần áo thôi mà cũng phải chọn thời điểm?
7
Mà chờ đến lúc cậu chàng biết được đáp án, muốn hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, ba mẹ Thẩm Gia Ngôn cảm thấy mười mấy năm bị tra tấn dài dằng dặc của mình rốt cuộc cũng kết thúc, suốt đêm đóng gói hành lý chạy trốn ra sân bay, bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của hai người bọn họ.
2
Trong nhà cũng chỉ dư lại một mình Thẩm Gia Ngôn cùng với Chu Tử Thu bị cậu chàng gọi đến.
Quan hệ của hai người thật ra đã sớm bị ba mẹ cậu chàng đoán được, mới đầu vẫn có chút khiếp sợ và khó chấp nhận, thế nhưng sau một khoảng thời gian quan sát, phát hiện đứa nhỏ Chu Tử Thu này cực kỳ ổn trọng, rất đáng tin cậy, hơn nữa sau khi yêu đương với hắn, thành tích của thằng con trai ngốc nhà bọn họ ấy thế mà lại bắt đầu tăng dần lên.
Vì chuyện này mà ba mẹ Thẩm vô cùng vui mừng, và với lòng cảm kích đối với người bằng lòng chấp nhận đứa con trai ngốc nhà bọn họ, nên cũng ngầm đồng ý cho sự tồn tại của Chu Tử Thu.
Cho nên đây không phải là lần đầu tiên Chu Tử Thu tới nhà Thẩm Gia Ngôn ở.
Chỉ là do Chu Tử Thu luôn cảm thấy Thẩm Gia Ngôn còn rất đơn thuần, vừa sợ đau, vừa thích khóc, cho nên nhiều lắm cũng chỉ dỗ Thẩm Gia Ngôn dùng tay và dùng chân vài lần, chứ không thực sự làm gì cậu chàng cả, thầm nghĩ kiểu gì cũng phải chờ đến sau khi đủ 20 tuổi. Nhưng mà hắn muốn buông tha Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn lại không muốn buông tha cho hắn.
2
Vào một buổi trưa tháng sáu nào đó, Chu Tử Thu mới vừa tắm rửa xong xuôi đi ra, bỗng nghe thấy Thẩm Gia Ngôn đang ngồi trên ghế điện cạnh đưa lưng về phía hắnmở máy biến âm ngọt ngào kêu một tiếng: "Anh ơi ~"
Hắn đang tắm rửa, không lên mạng, cho nên tiếng anh ơi này tất nhiên không phải là đang kêu hắn rồi.
Chu Tử Thu vốn đã lâu rồi chưa nghe thấy Thẩm Gia Ngôn dùng giọng nữ gọi mình là anh ơi lập tức dừng lại động tác lau tóc, sau đó rũ tay xuống, lạnh mặt, nhìn bóng dáng của Thẩm Gia Ngôn, sắc mặt không tốt lắm.
Thẩm Gia Ngôn đối với việc này hồn nhiên không biết, chỉ tiếp tục ngọt ngào nói chuyện: “Anh ơi ~ Tụi anh muốn đi đánh phó bản hả? Thiếu vú em không ạ? Hay là anh cần Tử Vũ? Loại quý hiếm ấy? Anh muốn gì thì em cũng có thể cho anh hết á, chỉ cần anh có thể giúp em sinh một bé Thiên Linh Căn......"
“Cậu muốn sinh em bé với ai cơ?”
Thẩm Gia Ngôn còn chưa nói xong, thì đã nghe thấy phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạnh lẽo, bất chợt run tay, con chuột trực tiếp rơi xuống mặt đất, vội vàng hoảng loạn nhặt lên, thấp thỏm lo âu quay đầu nhìn Chu Tử Thu vẻ mặt tức giận: “Chu Tử Thu...…”
Làm sao?
Gọi tôi thì là Chu Tử Thu, gọi người khác thì lại là anh ơi?
3
Rõ ràng trước kia đã đồng ý với mình, sau này chỉ kêu một mình hắn là anh, thế mà bây giờ chỉ mới trôi qua chưa được bao lâu, đảo mắt đã thay đổi?
Trong lòng Chu Tử Thu chua đến phát sợ, nhưng vì tính cách khiến hắn không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ cầm lấy áo ngủ của mình, nhàn nhạt nói: "Cậu chơi trước đi, tôi đến thư phòng đọc sách một lát.”
Thẩm Gia Ngôn vội vàng từ ghế trên nhảy xuống bắt lấy cổ tay của hắn: “Tôi không có sinh em bé với người khác, là do tôi thấy có người còn dư tẩy tủy đan cực phẩm, muốn mua, anh ta lại không chịu bán, cho nên tôi mới kết bạn với anh ta, thử xem có thể...…”
Từ vụ Chu Tử Thu bị trộm tài khoản lần trước, hai người cũng tạm thời không chơi game này nữa, thế nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì thế nên kỳ thi đại học vừa kết thúc, cậu chàng bèn lập tức lôi kéo Chu Tử Thu bắt đầu
Thật vất vả mới có thể kết hôn sinh con, kết quả dược phẩm không đủ, không thể bảo đảm sinh ra một bé cưng thiên linh căn, Thẩm Gia Ngôn mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn vì chuyện này.
Vốn dĩ muốn cho Chu Tử Thu một bất ngờ lớn, kết quả lại không mua được dược phẩm, ngược lại còn bị bắt ngay tại trận.
“Chu Tử Thu, tôi sai rồi, tôi không nên gọi người khác là anh, cậu đừng có giận mà.”
Không giận, chỉ là ghen thôi.
Dựa vào cái gì mà người khác có thể nghe Thẩm Gia Ngôn gọi là anh?
Thẩm Gia Ngôn hiện giờ cũng chẳng thèm gọi hắn là anh đâu.
Trong lòng Chu Tử Thu chua lòm giống như một đứa trẻ con, nhưng lại cảm thấy hình tượng của mình ở trước mặt Thẩm Gia Ngôn vẫn luôn là thành thục ổn trọng, không thể làm lộ sự thật bản thân là bình giấm chua, vì thế nên hắn cố nén cơn ghen, ra vẻ trầm ổn nói: "Ừ, không sao cả, tôi không ngại. Cậu chơi trước đi, rôi vào phòng sách ngồi một lát."
Sau đó online tìm cái người được Thẩm Gia Ngôn gọi là anh.
Khởi động PK, gi ết chết anh ta.
Nội tâm của Chu Tử Thu thập phần ác độc.
2
Thẩm Gia Ngôn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chỉ là nhìn về bóng dáng đi vào phòng sách của Chu Tử Thu, vừa khẩn trương sốt ruột lại vừa thấy bất an.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, do mình nói chuyện không biết suy nghĩ rồi gọi anh bậy bạ, còn bị Chu Tử Thu phát hiện, làm hắn tức giận, giờ nên làm cái gì mới phải đây.
Chu Tử Thu đối xử với cậu chàng rất là dung túng, gần như không có lúc nào tức giận, thế cho nên nhóc con vẫn luôn được cưng chiều đột nhiên nghĩ rằng bản thân bị cho ra rìa, bỗng có chút không biết nên làm gì mới phải, sốt ruột loanh quanh ở trong phòng.
Sau đó chợt trông thấy bộ đồ hầu gái của Đát Kỷ bị cậu chàng lãng quên đang nằm trong một góc.
…...!
Pháp bảo!
Vì thế mà 30 phút sau, Chu Tử Thu vừa mới thành công PK bay đầu người qua đường vô tội được Thẩm Gia Ngôn gọi là anh trai, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng sách bị người nào đó cẩn thận gõ vang lên.
Hắn khép lại máy tính, treo lên vẻ mặt trưởng thành lãnh đạm, xoay người: “Chuyện...…”
Gì.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một chữ cuối cùng bị nuốt sống xuống bụng.
Tóc giả màu hồng nhạt.
Lỗ tai hồ ly màu hồng nhạt.
Chiếc váy hầu gái màu hồng xanh xen kẽ chỉ ngắn đến đùi làm tôn lên vòng eo nhỏ hẹp, tất chân màu trắng dài quá đầu gối bao lấy đôi chân thon dài tinh tế.
1
Viền ren trắng co xát vào đùi, hơi cụp vào trong, lộ ra vẻ gợi cảm bên ngoài cặp đùi thon đều, cùng nổi bật lên với mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo.
Mà phía sau làn váy, còn có một cái đuôi to màu hồng nhạt đang quét tới quét lui.
13
Thiếu niên mặc đẹp như vậy hiển nhiên đang có chút ngượng ngùng, mắt thường cũng có thể thấy được cậu chàng xấu hổ đến mức run rẩy, vành tai đỏ thấu cùng với ánh mắt ngây thơ, sạch sẽ, sự trốn tránh ấy càng làm cho toàn bộ hình ảnh có nhiều thêm một loại quyến rũ trêu chọc lòng người hoàn toàn không có liên quan đến hai chữ thấp kém.
Nhìn thấy Chu Tử Thu vẫn còn ngồi ở bên cạnh bàn sách không thèm nhúc nhích, Thẩm Gia Ngôn tưởng biểu hiện của mình vẫn chưa đủ đúng chỗ, vì thế đành cắn răng một cái, bày ra dáng pose kinh điển trước khi bắt đầu điệu nhảy Otaku, nghiêng đầu, chống nạnh, giơ V, dùng giọng điệu làm nũng mà Chu Tử Thu thích nhất nói: "Chủ nhân, mời căn dặn Đát Kỷ thỏa thích ~"
Khoảnh khắc ấy, Chu Tử Thu cảm thấy một chút ý nghĩ làm người cũng không có.
13
Hắn thấy bản thân vẫn có thể giả vờ như mình càng tức giận, càng ghen tuông thêm một chút nữa.
Vì thế nên hôm ấy Thẩm Gia Ngôn nhảy đỏ đầu gối, khóc khàn cả giọng, mà cái đuôi cáo kia cũng bị chất lỏng nào đó làm ướt, biến thành một dúm, cuối cùng cũng không dùng được nữa.
4
Mà ngày đó, Thẩm Gia Ngôn rốt cuộc cũng hiểu rõ một câu, sự dịu dàng của đàn ông, đều là biểu hiện giả dối.
8
Hết chương 96.
Lời của tui:
Lưu được tấm ảnh hết nước chấm:
“Chu Tử Thu, tôi rất nhớ cậu.”
“Chu Tử Thu, tôi thích cậu.”
“Chu Tử Thu, cậu có bằng lòng ở bên cạnh tôi không.”
Câu hỏi trực tiếp lại đơn giản nhất, không có tô điểm lộng lẫy hay thủ đoạn biệt nữu, chỉ có những ý nghĩ và tình cảm chân thật nhất, thuần túy nhất, không hề che giấu, trở thành lời nói tốt đẹp nhất mà Chu Tử Thu nghe được qua từng ấy năm tới nay.
Sao mà hắn không muốn cho được.
Hắn cũng rất muốn Thẩm Gia Ngôn.
Thậm chí nhớ đến mức độ vừa bật trò chơi lên là sẽ xuất hiện ảo giác, cho nên sau này mới thay đổi thân phận mới để kết bạn với Thẩm Gia Ngôn, làm người chơi đồng hành mới của cậu chàng.
Thế nhưng không biết vì sao, Thẩm Gia Ngôn lại không dùng máy biến âm nữa, không gọi anh ơi, cũng sẽ không mặc trang phục hầu gái của Đát Kỷ rồi nhảy múa tung tăng, lúc chơi game cũng thành thật có quy củ, sau khi chơi quá tệ hại cũng vội vàng nói "Xin lỗi".
Loại cảm giác này khiến cho lòng Chu Tử Thu ngột ngạt phát sợ, khó chịu phát hoảng.
Bé dâu sữa mà hắn biết không nên có bộ dạng như thế này.
Bé dâu sữa mà hắn biết nên nói những gì mà mình muốn nói, làm những gì mà mình muốn làm.
Bởi vì người có bản tính thiện lương đơn thuần, cho dù không hề có sự che đậy nhỏ nhất của EQ thế tục, cũng sẽ khiến người ở bên cạnh cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mà bé dâu sữa chính là người như vậy.
Chỉ là hắn cho rằng Thẩm Gia Ngôn không thích hắn, cho nên chỉ trầm mặc chơi game, không dám bại lộ thân phận, cũng không dám nói thêm cái gì.
Lại không ngờ rằng nhóc ngốc nghếch bị Tống Yếm nhận xét là "Bộ não đặc biệt bóng loáng" thế mà lại ném cho hắn một đường bóng cực kỳ thẳng thắn mà chẳng hề báo trước, khiến hắn cảm thấy giờ này khắc này hắn chính là người may mắn nhất trên đời.
Nhưng mà không biết tại sao, nghĩ đến cặp mắt to tròn ngây thơ vô tội của Thẩm Gia Ngôn, rồi nghĩ đến tính cách vô cùng dễ lừa của người nào đó, Chu Tử Thu đột nhiên rất muốn bắt nạt cậu chàng.
3
Khóe môi gợi lên ý cười, giọng điệu thì vẫn giả vờ lãnh đạm bi thương: “Nhưng mà lần trước lúc tôi làm bộ muốn hôn cậu, không phải cậu rất bài xích ư?”
Thẩm Gia Ngôn cho rằng hắn không tin lời mình, vội vàng giải thích: “Không có bài xích! Lúc ấy là do tôi khẩn trương! Tôi chỉ suy nghĩ xem là cậu có thích kẹo cao su vị dâu tây hay không thôi!”
Ý cười trên khóe môi của Chu Tử Thu đã sắp khống chế không được: “Nhưng mà lúc ấy tôi rất tổn thương thì phải làm sao đây?”
Thẩm Gia Ngôn nhớ tới bóng dáng cô đơn bi thương một mình rời khỏi khách sạn vào ngày hôm đó của Chu Tử Thu, chán nản gục đầu: "Tôi dỗ cậu nhé, có được không."
“Vậy cậu định dỗ tôi như thế nào đây?”
Chu Tử Thu đè nặng ý cười, tung ra bẫy rập nho nhỏ.
8
Anh trai câu dâu tây, người nguyện mắc câu.
Thẩm Gia Ngôn dẫm vào bẫy rập, từng bước dẫm lên nó.
Cậu chàng kéo kéo vạt áo của mình, siêu nhỏ giọng đáp: “Tôi mặc đồ hầu gái của Đát Kỷ rồi nhảy múa cho cậu...…”
Nghe giọng nói đáng thương có chút tủi thân lại cẩn thận dè dặt của người ở đầu dây bên kia, Chu Tử Thu cuối cùng cũng nhịn không được mà bần cười thành tiếng.
Thẩm Gia Ngôn nghe thấy tiếng cười của hắn thì lập tức khẩn trương ngồi thẳng người dậy: “Cậu cười cái gì đó?”
“Không cười cái gì cả, cũng chỉ là…...” Tiếng nói trầm thấp của Chu Tử Thu nhiễm đầy ý cười, dịu dàng đáp, “Cũng chỉ là rất vui vẻ mà thôi.”
"Thẩm Gia Ngôn, cậu có thể thích tôi, tôi rất vui vẻ. Bởi vì tôi cũng rất nhớ cậu, rất thích cậu, rất muốn ở bên cạnh cậu.” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Chu Tử Thu chậm rãi mơ n trớn vành tai của Thẩm Gia Ngôn, vừa đáng tin cậy, lại khiến lòng người an tâm như thế.
Sau đó tạch một tiếng, nước mắt của Thẩm Gia Ngôn lại bất chợt rơi xuống.
Chu Tử Thu nghe thấy động tĩnh, vội thấp giọng dỗ dành: “Sao cậu lại khóc?”
“Không có gì.” Thẩm Gia Ngôn lau khóe mắt, nức nở nói, “Chỉ là cảm thấy giọng của cậu thật êm tai, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe, huhuhu...…”
Nói Thẩm Gia Ngôn nghĩ vậy hai tháng ủy khuất khổ sở lại bắt đầu khống chế không được mà rớt nước mắt.
Trước kia chỉ biết là một quả dâu tây siêu ngọt ngào.
Bây giờ mới biết được hóa ra còn là một túi khóc nhỏ.
1
Cơ mà cũng bình thường, suy cho cùng dâu tây vốn dĩ đều rất nhiều đường nhiều nước.
1
Nghĩ như vậy, ngay lúc Thẩm Gia Ngôn rơi nước mắt, Chu Tử Thu lại nhịn không được cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Thẩm Gia Ngôn nghe mà giận dỗi: “Cậu lại cười cái gì đó.”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu thật đáng yêu.” Chu Tử Thu hơi cong mắt, “Thẩm Gia Ngôn, tôi rất thích cậu.”
3
“…...”
Thẩm Gia Ngôn vốn quen thẳng thắn đột nhiên bị người ta chơi bóng thẳng đánh trả ngược lại, thế mà bỗng chốc có chút ngượng ngùng, sờ sờ vành tau đã hơi nóng lên, "Thật à?"
“Thật.”
“Vậy cậu có muốn ở bên cạnh tôi không.”
“Cậu nói xem?”
“Đó chính là...… Muốn?”
“Ừm, muốn.” Chu Tử Thu cười dịu dàng nói, “Tôi muốn ở bên cạnh cậu.”
Giây phút giọng nói vừa dứt, Thẩm Gia Ngôn trực tiếp nhảy lên trên giường bắt đầu điên cuồng lăn lộn, khóe miệng cười tươi giống hệt một đứa ngốc: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay cậu chính là bạn trai của tôi! Tất cả trò chơi của cậu đều phải dùng tên đôi với tôi! Cậu cũng phải kết hôn sinh con với tôi nữa! Không được làm người chơi đồng hành cho người khác! Không cho những người khác gọi cậu là anh! Không cho cậu chặn tôi nữa! Cũng không cho cậu làm lơ tôi!"
Quang quác một đống lời, một chút cũng chẳng hề khách khí.
Mà Chu Tử Thu chỉ cười đến mức đầy mặt cưng chiều: “Ừm, được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”
2
“Đương nhiên là tôi nói cái gì thì chính là cái đó rồi. Chu Tử Thu, tôi thấy vui ơi là vui luôn á.” Thẩm Gia Ngôn ghé vào trên giường, hai cái chân vểnh lên, điên cuồng đong đưa, đôi mắt cong thành một cái khe.
2
Chu Tử Thu: “Vui vẻ đến vậy sao?”
Thẩm Gia Ngôn không chút do dự: “Ò!”
“Vậy nếu như tôi nói tôi vừa mới mua vé máy bay đến Bắc Kinh vào ngày hôm nay, có khi nào cậu sẽ càng vui vẻ hơn không nhỉ?"
Thẩm Gia Ngôn phút chốc bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Vậy cậu nhớ đeo chiếc vòng cổ dâu tây mà tôi tặng cho cậu để tới đây đón tôi nhé? Với cả......” Chu Tử Thu cười nhẹ một tiếng, “Kẹo cao su vị dâu mà tôi thích nữa.”
Sau này, chuyện về chiếc kẹo cao su vị dâu tây của Chu Tử Thu đã được hắn đích thân tự thể nghiệm chứng thực.
Bởi vì miệng của Thẩm Gia Ngôn đều bị hôn cho sưng lên.
2
Hôm sau lúc bị mẹ hỏi, cậu chàng chỉ có thể đỏ tai mặt dày nói dối là bị muỗi chích vào miệng.
2
Cơ mà vào ngày hôm đó, trang phục Đát Kỷ lại không thể nào phát huy tác dụng.
Bởi vì sau khi Chu Tử Thu hôn miệng cậu chàng cho sưng lên, bèn một mình chạy vào trong phòng tắm rửa ráy lâu ơi là lâu, chờ đến khi ra ngoài lại không cho cậu chàng thay đồ hầu gái nữa, bảo là hiện tại còn chưa phải lúc.
1
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao chỉ thay một bộ quần áo thôi mà cũng phải chọn thời điểm?
7
Mà chờ đến lúc cậu chàng biết được đáp án, muốn hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, ba mẹ Thẩm Gia Ngôn cảm thấy mười mấy năm bị tra tấn dài dằng dặc của mình rốt cuộc cũng kết thúc, suốt đêm đóng gói hành lý chạy trốn ra sân bay, bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của hai người bọn họ.
2
Trong nhà cũng chỉ dư lại một mình Thẩm Gia Ngôn cùng với Chu Tử Thu bị cậu chàng gọi đến.
Quan hệ của hai người thật ra đã sớm bị ba mẹ cậu chàng đoán được, mới đầu vẫn có chút khiếp sợ và khó chấp nhận, thế nhưng sau một khoảng thời gian quan sát, phát hiện đứa nhỏ Chu Tử Thu này cực kỳ ổn trọng, rất đáng tin cậy, hơn nữa sau khi yêu đương với hắn, thành tích của thằng con trai ngốc nhà bọn họ ấy thế mà lại bắt đầu tăng dần lên.
Vì chuyện này mà ba mẹ Thẩm vô cùng vui mừng, và với lòng cảm kích đối với người bằng lòng chấp nhận đứa con trai ngốc nhà bọn họ, nên cũng ngầm đồng ý cho sự tồn tại của Chu Tử Thu.
Cho nên đây không phải là lần đầu tiên Chu Tử Thu tới nhà Thẩm Gia Ngôn ở.
Chỉ là do Chu Tử Thu luôn cảm thấy Thẩm Gia Ngôn còn rất đơn thuần, vừa sợ đau, vừa thích khóc, cho nên nhiều lắm cũng chỉ dỗ Thẩm Gia Ngôn dùng tay và dùng chân vài lần, chứ không thực sự làm gì cậu chàng cả, thầm nghĩ kiểu gì cũng phải chờ đến sau khi đủ 20 tuổi. Nhưng mà hắn muốn buông tha Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn lại không muốn buông tha cho hắn.
2
Vào một buổi trưa tháng sáu nào đó, Chu Tử Thu mới vừa tắm rửa xong xuôi đi ra, bỗng nghe thấy Thẩm Gia Ngôn đang ngồi trên ghế điện cạnh đưa lưng về phía hắnmở máy biến âm ngọt ngào kêu một tiếng: "Anh ơi ~"
Hắn đang tắm rửa, không lên mạng, cho nên tiếng anh ơi này tất nhiên không phải là đang kêu hắn rồi.
Chu Tử Thu vốn đã lâu rồi chưa nghe thấy Thẩm Gia Ngôn dùng giọng nữ gọi mình là anh ơi lập tức dừng lại động tác lau tóc, sau đó rũ tay xuống, lạnh mặt, nhìn bóng dáng của Thẩm Gia Ngôn, sắc mặt không tốt lắm.
Thẩm Gia Ngôn đối với việc này hồn nhiên không biết, chỉ tiếp tục ngọt ngào nói chuyện: “Anh ơi ~ Tụi anh muốn đi đánh phó bản hả? Thiếu vú em không ạ? Hay là anh cần Tử Vũ? Loại quý hiếm ấy? Anh muốn gì thì em cũng có thể cho anh hết á, chỉ cần anh có thể giúp em sinh một bé Thiên Linh Căn......"
“Cậu muốn sinh em bé với ai cơ?”
Thẩm Gia Ngôn còn chưa nói xong, thì đã nghe thấy phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạnh lẽo, bất chợt run tay, con chuột trực tiếp rơi xuống mặt đất, vội vàng hoảng loạn nhặt lên, thấp thỏm lo âu quay đầu nhìn Chu Tử Thu vẻ mặt tức giận: “Chu Tử Thu...…”
Làm sao?
Gọi tôi thì là Chu Tử Thu, gọi người khác thì lại là anh ơi?
3
Rõ ràng trước kia đã đồng ý với mình, sau này chỉ kêu một mình hắn là anh, thế mà bây giờ chỉ mới trôi qua chưa được bao lâu, đảo mắt đã thay đổi?
Trong lòng Chu Tử Thu chua đến phát sợ, nhưng vì tính cách khiến hắn không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ cầm lấy áo ngủ của mình, nhàn nhạt nói: "Cậu chơi trước đi, tôi đến thư phòng đọc sách một lát.”
Thẩm Gia Ngôn vội vàng từ ghế trên nhảy xuống bắt lấy cổ tay của hắn: “Tôi không có sinh em bé với người khác, là do tôi thấy có người còn dư tẩy tủy đan cực phẩm, muốn mua, anh ta lại không chịu bán, cho nên tôi mới kết bạn với anh ta, thử xem có thể...…”
Từ vụ Chu Tử Thu bị trộm tài khoản lần trước, hai người cũng tạm thời không chơi game này nữa, thế nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì thế nên kỳ thi đại học vừa kết thúc, cậu chàng bèn lập tức lôi kéo Chu Tử Thu bắt đầu
Thật vất vả mới có thể kết hôn sinh con, kết quả dược phẩm không đủ, không thể bảo đảm sinh ra một bé cưng thiên linh căn, Thẩm Gia Ngôn mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn vì chuyện này.
Vốn dĩ muốn cho Chu Tử Thu một bất ngờ lớn, kết quả lại không mua được dược phẩm, ngược lại còn bị bắt ngay tại trận.
“Chu Tử Thu, tôi sai rồi, tôi không nên gọi người khác là anh, cậu đừng có giận mà.”
Không giận, chỉ là ghen thôi.
Dựa vào cái gì mà người khác có thể nghe Thẩm Gia Ngôn gọi là anh?
Thẩm Gia Ngôn hiện giờ cũng chẳng thèm gọi hắn là anh đâu.
Trong lòng Chu Tử Thu chua lòm giống như một đứa trẻ con, nhưng lại cảm thấy hình tượng của mình ở trước mặt Thẩm Gia Ngôn vẫn luôn là thành thục ổn trọng, không thể làm lộ sự thật bản thân là bình giấm chua, vì thế nên hắn cố nén cơn ghen, ra vẻ trầm ổn nói: "Ừ, không sao cả, tôi không ngại. Cậu chơi trước đi, rôi vào phòng sách ngồi một lát."
Sau đó online tìm cái người được Thẩm Gia Ngôn gọi là anh.
Khởi động PK, gi ết chết anh ta.
Nội tâm của Chu Tử Thu thập phần ác độc.
2
Thẩm Gia Ngôn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chỉ là nhìn về bóng dáng đi vào phòng sách của Chu Tử Thu, vừa khẩn trương sốt ruột lại vừa thấy bất an.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, do mình nói chuyện không biết suy nghĩ rồi gọi anh bậy bạ, còn bị Chu Tử Thu phát hiện, làm hắn tức giận, giờ nên làm cái gì mới phải đây.
Chu Tử Thu đối xử với cậu chàng rất là dung túng, gần như không có lúc nào tức giận, thế cho nên nhóc con vẫn luôn được cưng chiều đột nhiên nghĩ rằng bản thân bị cho ra rìa, bỗng có chút không biết nên làm gì mới phải, sốt ruột loanh quanh ở trong phòng.
Sau đó chợt trông thấy bộ đồ hầu gái của Đát Kỷ bị cậu chàng lãng quên đang nằm trong một góc.
…...!
Pháp bảo!
Vì thế mà 30 phút sau, Chu Tử Thu vừa mới thành công PK bay đầu người qua đường vô tội được Thẩm Gia Ngôn gọi là anh trai, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng sách bị người nào đó cẩn thận gõ vang lên.
Hắn khép lại máy tính, treo lên vẻ mặt trưởng thành lãnh đạm, xoay người: “Chuyện...…”
Gì.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một chữ cuối cùng bị nuốt sống xuống bụng.
Tóc giả màu hồng nhạt.
Lỗ tai hồ ly màu hồng nhạt.
Chiếc váy hầu gái màu hồng xanh xen kẽ chỉ ngắn đến đùi làm tôn lên vòng eo nhỏ hẹp, tất chân màu trắng dài quá đầu gối bao lấy đôi chân thon dài tinh tế.
1
Viền ren trắng co xát vào đùi, hơi cụp vào trong, lộ ra vẻ gợi cảm bên ngoài cặp đùi thon đều, cùng nổi bật lên với mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo.
Mà phía sau làn váy, còn có một cái đuôi to màu hồng nhạt đang quét tới quét lui.
13
Thiếu niên mặc đẹp như vậy hiển nhiên đang có chút ngượng ngùng, mắt thường cũng có thể thấy được cậu chàng xấu hổ đến mức run rẩy, vành tai đỏ thấu cùng với ánh mắt ngây thơ, sạch sẽ, sự trốn tránh ấy càng làm cho toàn bộ hình ảnh có nhiều thêm một loại quyến rũ trêu chọc lòng người hoàn toàn không có liên quan đến hai chữ thấp kém.
Nhìn thấy Chu Tử Thu vẫn còn ngồi ở bên cạnh bàn sách không thèm nhúc nhích, Thẩm Gia Ngôn tưởng biểu hiện của mình vẫn chưa đủ đúng chỗ, vì thế đành cắn răng một cái, bày ra dáng pose kinh điển trước khi bắt đầu điệu nhảy Otaku, nghiêng đầu, chống nạnh, giơ V, dùng giọng điệu làm nũng mà Chu Tử Thu thích nhất nói: "Chủ nhân, mời căn dặn Đát Kỷ thỏa thích ~"
Khoảnh khắc ấy, Chu Tử Thu cảm thấy một chút ý nghĩ làm người cũng không có.
13
Hắn thấy bản thân vẫn có thể giả vờ như mình càng tức giận, càng ghen tuông thêm một chút nữa.
Vì thế nên hôm ấy Thẩm Gia Ngôn nhảy đỏ đầu gối, khóc khàn cả giọng, mà cái đuôi cáo kia cũng bị chất lỏng nào đó làm ướt, biến thành một dúm, cuối cùng cũng không dùng được nữa.
4
Mà ngày đó, Thẩm Gia Ngôn rốt cuộc cũng hiểu rõ một câu, sự dịu dàng của đàn ông, đều là biểu hiện giả dối.
8
Hết chương 96.
Lời của tui:
Lưu được tấm ảnh hết nước chấm:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook