- Chào Lâm Lăng tỷ, ta họ Thời tên Nghi.

Tỷ cứ gọi ta Thời Nghi được rồi
Thời Nghi nhìn một lượt tổng thể từ trên xuống dưới của Lâm Lăng.

Từ cách ăn mặc đến cách cài trâm đều không giống người kinh thành.

Nhìn bộ y phục mềm mại như tơ lụa, đôi tay thanh mảnh, trắng tinh cùng với khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp làm cô không khỏi tò mò.

Nhìn đâu cũng giống một tiểu thư khuê các sống trong nhung lụa
Sau khi xem xét một hồi, cô hỏi:
- Lâm Lăng tỷ, ta có một chút thắc mắc muốn hỏi
- Là gì vậy? Muội cứ hỏi tự nhiên
- Theo ta thấy...!Hình như tỷ không phải người ở Kinh Thành đúng không? Trên người tỷ toát ra khí chất rất riêng.

Hẳn là gia đình tỷ cũng thuộc dạng khá giả
Lâm Lăng nghệ những lời ấy thì rất ngạc nhiên.

Mọi việc cô nói đều đúng mồn một.

Nàng kinh ngạc đáp:
- Muội muội là bổ phái hay sao? Sao chỉ nhìn một cái mà đã đoán ra được vậy?
- Không không, muội chỉ là người bình thường thôi.

Chút tài mọn ấy mà
- Thật ra đúng là như vậy.

Ta vốn là người Trường An.

Gia phụ ta là một tướng quân chinh chiến ngoài biên ải.

Gia đình ta cũng được coi là khá giả.

Lần này đến đây là có chút việc

- À...!thì ra là vậy.

Vậy phu quân của tỷ đâu?
Nói đến đây, đôi mắt của người thiếu phụ bỗng nhiên xúc động, khoé mắt cay cay.

Nàng cúi gằm mặt xuống mà nói:
- Phu quân ta đã qua đời trong một trận hoả hoạn.

Lúc lâm chung chàng có dặn dò ta phải chính tay đưa một mật thư cho một người rất quan trọng.

Vì mà ta ở đây.

Nghe nói người này đã về Kinh Thành
Thấy dòng tâm sự của Lâm Lăng, Thời Nghi không biết làm gì chỉ có thể xin lỗi:
- Xin lỗi tỷ nhé, đáng lí ra ta không nên hỏi.

Làm tỷ phải đau lòng rồi
Lâm Lăng nắm lấy bàn tay của cô ân cần nói:
- Không sao.

Không trách muội.

Người không biết không có tội
Thời Nghi rất muốn biết người Lâm Lăng cần tìm là ai nhưng lại không muốn hỏi thêm vì sợ lại chạm đến vết thương lòng của cô ấy.

Vậy nên cô chỉ dành im lặng
Còn phía bên An Vương phủ, Bắc Trấn Thành vì đã làm hỏng việc của An Vương nên quỳ trước thư phòng chịu tội.

Anh ta cúi gằm mặt xuống, vẻ ăn năn:
- Điện hạ, thuộc hạ làm việc sơ suất đã để cô ta chạy mất.

Xin điện hạ trách phạt!
An Định Luân từ trong phòng bước ra, nhìn quanh một lượt Cận vệ của mình.

Thấy bộ dạng nhếch nhác, trên người đầy vết thương của Trấn Thành chàng vội bước đến đỡ lấy anh ta
- Nào, mau đứng dậy đi.

Lần này không thể trách ngươi.

Có trách là trách ta sơ sót, quá xem nhẹ cô ta.

Ngươi thân là Cận vệ của ta, chinh chiến nơi sa trường đã lâu.

Đây là lần đầu tiên bổn Vương thấy ngươi bị thương nặng như vậy.

Xem ra đối phương phải là một cao thủ
Bắc Cận vệ nhanh nhảy tiếp lời:
- Đúng vậy điện hạ, người này thật không đơn giản.

Các chiêu thức mà cô ta đưa ra đều không thể cùng một lúc mà hóa giải được.

Hơn nữa tốc độ người này rất nhanh, ra đón rất dứt khoát.

Điều quan trọng là cô ta còn chỉ dùng tay không, một đòn đánh khiến thuộc hạ bị dính chặt vào tường không nhúc nhích được.

Thật sự quá lợi hại
Nhìn thấy Cận vệ của mình đi khen đối thủ làm An Vương có chút không vui.

Tiện tay đang cầm cuốn sách, chàng đáng mạnh vào đầu Bắc Trấn Thành và nói:
- Lời ngươi nói đến tám phần là khen ngợi cô ta.

Rốt cuộc ngươi là người của ai?

Bắc Trấn Thành ngây ngốc hỏi:
- Điện hạ, ta nói sai gì sao?
Khuôn mặt ngây thơ vô tôi ấy khiến An Vương tức giận nhưng không thể nói ra.

Chàng chỉ tay vào anh ta:
- Ngươi...!ngươi.

Sao đầu óc ngươi chậm hiểu vậy?
Cố nén cơn giận, An Vương bình tĩnh nói:
- Được rồi, không trách ngươi.

Đừng suy nghĩ nhiều quá.

Về dưỡng thương cho tốt đi
- Tạ điện hạ
Sau đó Bắc Trấn Thành lui xuống.

An Vương nhìn theo mà lắc đầu:" Tên này chỉ có võ công là lợi hại.

Còn về đầu óc chắc là có vấn đề đôi chút.

Đúng là tên não phẳng ".

An Định Luân cau mày, chống cằm trên bàn.

Lát sau, Bạch tiên sinh bước vào.

Bạch Hạo Nhiên khoác trên mình bộ bạch y, phonh thái ung dung.

Một tay cầm quạt bước vào.

Ngài kính cẩn:
- Điện hạ!
An Vương đang đọc sách, thấy Bạch tiên sinh bước vào liền đặt cuốn sách đang đọc dở xuống mà hỏi:
- Bạch tiên sinh? Ngài đến đây có việc gì? Có tin gì về đám sát thủ ở ngoại thành rồi sao?
- Thưa điện hạ, đúng là như vậy
Nói rồi ngài ấy nhìn quanh thư phòng và nói tiếp:
- Nơi này không tiện.

Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi
An Vương đồng ý ngay:
- Được thôi, đã lâu rồi chúng ta không chơi cờ.


Chi bằng đến chính điện làm vài ván đi
Lát sau, cả hai đã ở chính điện, ngồi ung dung trên tấm phản.

Bên trên bày một bàn cờ vây.

Phía bên phải hai người là hộp đựng những con cờ.

Sau một hồi đánh qua đánh lại Bạch tiên sinh nói:
- Ta đã cho người điều tra về hình xăm đặc biệt trên người của thích khách và phát hiện rằng đây là kí hiệu của Thiên Vũ Cốc
- Thiên Vũ Cốc? Đó là gì?
- Là một phái làm mưa làm gió trên giang hồ bây giờ.

Nghe nói Cốc chủ là người có công pháp rất thâm hậu.

Có điều xưa nay luôn lấy việc hướng thiện làm gốc, chỉ trừng trị những tên ác bá, cường đạo.
An Vương tỏ vẻ hoài nghi, nhíu mày mà hỏi:
- Vậy tại sao họ lại nhằm vào ta?
Bạch tiên sinh suy nghĩ hồi lâu rồi kết luận:
- Cốc chủ không phải là người ham quyền lợi, địa vị chắc chắn sẽ không bị người khác mua chuộc.

Vì vậy khả cao là người dưới trướng của ông ta làm.

Nghe nói Cốc chủ có một đồ đệ tên là Vũ Văn Hộ, tính tình độc ác, ham mê vật chất.

Hắn rất thường xuyên ra khỏi Thiên Vũ Cốc.

Có khả năng cao là hắn đã cấu kết với người của hoàng thất nhằm mưu hại người
Nghe xong lời Bạch tiên sinh nói, An Vương cũng gật gù vì có lí:
- Trước mắt cứ như vậy đi.

Ta đoán nếu là vậy thì hắn sẽ còn ở trong Kinh Thành này.

Cho người dốc toàn lực đi tìm kiếm
Rồi An Vương bỗng rơi vào trầm tư, đăm chiêu mà suy nghĩ: "Vậy nữ nhân đã lấy trộm binh phù của ta khả năng cao là người của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương