Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi
-
Chương 50
Lúc hắn tỉnh lại, phát hiện đã nằm trên giường bệnh, toàn thân đều đau, mọi bộ phận như vừa bị tháo ra lắp lại. Không thấy Hiên Viên Hàn đâu, lại thấy một nam nhân đang mang thai.
“Ngươi là?”Không nhớ rõ hắn có quen một người như vậy, Triệu Tân nghi hoặc hỏi.
“Ta sao? Ta là lão bà biến thái của Lương Khải Hoa kia. Ta tên Ân Thiên.” Nam nhân dùng thanh âm rất lớn thừa nhận thân phận bản thân, không hề dấu diếm.
“Nhĩ hảo, ta là Triệu Tân. Xin hỏi. . . “
“Ngươi là muốn hỏi ta vì sao lại ở trong này di. Ta là đến đây là để giải thích một việc, bởi Hiên Viên Hàn sợ ngươi không nghe hắn giải thích cho nên mới năn nỉ ta đến đây. Kỳ thật ngươi hiểu lầm Hiên Viên băng sơn kia rồi a, hắn cùng nữ nhân kia căn bản là không có quan hệ gì hết, Trịnh Vân cũng chính là nữ nhân đó, nàng là trợ lý trước kia của Lương Khải Hoa, do bị nam nhân mê hoặc cho nên đã đem một phần rất trọng yếu của văn kiện biến thái kia trộm đi, mà phân nửa dữ liệu kia cũng có một phần là liên quan tới tư liệu nghiên cứu của ngươi cùng ta, cho nên Hiên Viên Hàn là vì phần tư liệu kia mới có thể cùng Lâm Vân lén ngươi đàm luận, đến nỗi đi ra ngoài nói cũng là do sợ Lâm Vân kia trở mặt không chịu giao ra đây. Không nghĩ ngờ ngươi lại thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ cho nên mới hiểu lầm như vầy a. Kỳ thật Hiên Viên Hàn cũng rất thảm nha, muốn gặp ngươi nhưng không dám tiến vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ, thời tiết tháng mười hai còn chưa hết lạnh, đêm qua còn giảm thêm nữa, nghe nói nhiệt độ chỉ có năm sáu độ thôi a, mà ở ngoài hành lang hẳn là sẽ lạnh hơn đi.” Sau khi nói hết sự tình đòi lại công đạo giải quyết hết sự tình, còn tùy tiện đem bộ dáng đáng thương hề hề của Hiên Viên Hàn nói ra, Ân Thiên chờ đợi nghe đáp án Triệu Tân, không biết Triệu Tân có thể tha thứ cho Hiên Viên Hàn hay không.
“Hỗn đản, ngươi còn giả bộ đáng thương đến mức nào nữa hả, còn không mau tiến vào. Còn muốn lão tử mời ngươi a.” Biết bản thân hiểu lầm Hiên Viên Hàn, lại không biết giấu mặt đi đâu, Triệu Tân đành dùng nhất quán ngữ khí nói.
Hiên Viên Hàn đang đứng ngoài cửa như là đạt được đại xá bình thường, vui vẻ, tiêu sái tiến vào, hai tay vẫn cầm hai bình thuốc bổ giữ nhiệt chuẩn bị sẵn cho Triệu Tân.
“Tân Tân, cám ơn ngươi đã tin tưởng ta, ta sau này sẽ trung thành và tận tâm, tuyệt sẽ không phản bội ngươi.” Không để ý có người thứ ba ở trong phòng, Hiên Viên Hàn ôm chặt Triệu Tân, hôn tới tấp trên mặt, luyến tiếc không buông.
“Con mẹ nó, cho dù ngươi có nói trung thành và tận tâm đi chăng nữa, lão tử nói cho ngươi biết, sau này ngươi đừng có mơ làm ta tái sinh đứa nhỏ một lần nữa, nếu muốn nữa ngươi liền tự sinh đi, ngươi có biết chưa?” Nắm lấy cổ áo Hiên Viên Hàn, Triệu Tân đem tất cả bất mãn đều phát tiết đi ra.
“Biết rồi, sẽ không mà. Sau này bất cứ là chuyện gì cũng sẽ cho ngươi định đoạt có được không a?” Biết Triệu Tân đã tha thứ cho mình, Hiên Viên từ thất vọng đau khổ khôi phục lại vui vẻ hằng ngày, một chút cũng không để ý đến hình tượng bản thân, với hắn bây giờ cùng ‘ tính phúc’ của hắn sống hết nửa đời sau là quan trọng nhất, cái hình tượng cỏn con kia không còn là trọng yếu nữa.
“Tốt lắm. Các ngươi cứ tiếp tục ‘tương thân tương ái’ đi. Ta phải đi đây, nếu không đại biến thái sẽ lải nhải mãi không yên đâu.” Nhìn bộ dáng thân thiết của hai người, Ân Thiên đột nhiên thực hâm mộ a, nhớ tới cái tên đầu gỗ nhà mình kia, chỉ có thể lại thở dài. Đường đường là một vương tử quỷ hút máu, vì sao tìm như thế một cái đại đầu gỗ, đây là cái mệnh gì a.
Quay về ôm Hiên Viên Hàn, Triệu Tân biết lần này sẽ không có vấn đề gì nữa, bởi vì hạnh phúc đã đến lúc chín muồi .
※※z※※y※※z※※z※※
Ba năm sau. . .
“Ba ba, ta muốn đi tìm Dương Vũ a, ngươi mau lên.” Dùng sức gõ cửa phòng, Hiên Viên Húc Huân có chút không vui nói.
“Biết rồi, bảo bối a, chờ ngươi ăn cơm xong ba ba sẽ tới a.”
Bên trong phòng:
“Vương bát đản, mới sáng sớm liền động dục, ngươi rốt cuộc phải làm đến bao giờ. . . A. . . ” Sáng sớm đã bị bức bách ‘ lao động chân tay’, Triệu Tân tức giận mắng nam nhân trên người.
“Không thể nói như thế a, sinh mệnh nằm ở vận động, ta đây là vì thân thể khỏe mạnh a.” Dùng sức đụng chạm vào điểm Triệu Tân mẫn cảm, Hiên Viên Hàn không muốn lãng phí ngày cuối tuần cực tốt này.
“A. . . . . .”
Phòng khách:
“Ba ba lại gạt người a, lại ở trong phòng cùng phụ thân ‘ a a ân ân’, quên đi ta tự mình đi thôi.” Ôm tiểu hùng âu yếm, Hiên Viên Húc Huân hướng phòng đối diện đi đến, nghĩ đến một hồi có thể cùng Dương Vũ cùng nhau ngủ trưa, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười sáng lạn.
Không nên hỏi ta vì sao con ta lại đi tìm Dương Vũ, bởi vì từ hồi còn nhỏ ta cảm thấy bộ dạng hắn nộn nộn, giống như món bánh bao ta yêu nhất a. Ha hả.
~ Hoàn ~
“Ngươi là?”Không nhớ rõ hắn có quen một người như vậy, Triệu Tân nghi hoặc hỏi.
“Ta sao? Ta là lão bà biến thái của Lương Khải Hoa kia. Ta tên Ân Thiên.” Nam nhân dùng thanh âm rất lớn thừa nhận thân phận bản thân, không hề dấu diếm.
“Nhĩ hảo, ta là Triệu Tân. Xin hỏi. . . “
“Ngươi là muốn hỏi ta vì sao lại ở trong này di. Ta là đến đây là để giải thích một việc, bởi Hiên Viên Hàn sợ ngươi không nghe hắn giải thích cho nên mới năn nỉ ta đến đây. Kỳ thật ngươi hiểu lầm Hiên Viên băng sơn kia rồi a, hắn cùng nữ nhân kia căn bản là không có quan hệ gì hết, Trịnh Vân cũng chính là nữ nhân đó, nàng là trợ lý trước kia của Lương Khải Hoa, do bị nam nhân mê hoặc cho nên đã đem một phần rất trọng yếu của văn kiện biến thái kia trộm đi, mà phân nửa dữ liệu kia cũng có một phần là liên quan tới tư liệu nghiên cứu của ngươi cùng ta, cho nên Hiên Viên Hàn là vì phần tư liệu kia mới có thể cùng Lâm Vân lén ngươi đàm luận, đến nỗi đi ra ngoài nói cũng là do sợ Lâm Vân kia trở mặt không chịu giao ra đây. Không nghĩ ngờ ngươi lại thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ cho nên mới hiểu lầm như vầy a. Kỳ thật Hiên Viên Hàn cũng rất thảm nha, muốn gặp ngươi nhưng không dám tiến vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ, thời tiết tháng mười hai còn chưa hết lạnh, đêm qua còn giảm thêm nữa, nghe nói nhiệt độ chỉ có năm sáu độ thôi a, mà ở ngoài hành lang hẳn là sẽ lạnh hơn đi.” Sau khi nói hết sự tình đòi lại công đạo giải quyết hết sự tình, còn tùy tiện đem bộ dáng đáng thương hề hề của Hiên Viên Hàn nói ra, Ân Thiên chờ đợi nghe đáp án Triệu Tân, không biết Triệu Tân có thể tha thứ cho Hiên Viên Hàn hay không.
“Hỗn đản, ngươi còn giả bộ đáng thương đến mức nào nữa hả, còn không mau tiến vào. Còn muốn lão tử mời ngươi a.” Biết bản thân hiểu lầm Hiên Viên Hàn, lại không biết giấu mặt đi đâu, Triệu Tân đành dùng nhất quán ngữ khí nói.
Hiên Viên Hàn đang đứng ngoài cửa như là đạt được đại xá bình thường, vui vẻ, tiêu sái tiến vào, hai tay vẫn cầm hai bình thuốc bổ giữ nhiệt chuẩn bị sẵn cho Triệu Tân.
“Tân Tân, cám ơn ngươi đã tin tưởng ta, ta sau này sẽ trung thành và tận tâm, tuyệt sẽ không phản bội ngươi.” Không để ý có người thứ ba ở trong phòng, Hiên Viên Hàn ôm chặt Triệu Tân, hôn tới tấp trên mặt, luyến tiếc không buông.
“Con mẹ nó, cho dù ngươi có nói trung thành và tận tâm đi chăng nữa, lão tử nói cho ngươi biết, sau này ngươi đừng có mơ làm ta tái sinh đứa nhỏ một lần nữa, nếu muốn nữa ngươi liền tự sinh đi, ngươi có biết chưa?” Nắm lấy cổ áo Hiên Viên Hàn, Triệu Tân đem tất cả bất mãn đều phát tiết đi ra.
“Biết rồi, sẽ không mà. Sau này bất cứ là chuyện gì cũng sẽ cho ngươi định đoạt có được không a?” Biết Triệu Tân đã tha thứ cho mình, Hiên Viên từ thất vọng đau khổ khôi phục lại vui vẻ hằng ngày, một chút cũng không để ý đến hình tượng bản thân, với hắn bây giờ cùng ‘ tính phúc’ của hắn sống hết nửa đời sau là quan trọng nhất, cái hình tượng cỏn con kia không còn là trọng yếu nữa.
“Tốt lắm. Các ngươi cứ tiếp tục ‘tương thân tương ái’ đi. Ta phải đi đây, nếu không đại biến thái sẽ lải nhải mãi không yên đâu.” Nhìn bộ dáng thân thiết của hai người, Ân Thiên đột nhiên thực hâm mộ a, nhớ tới cái tên đầu gỗ nhà mình kia, chỉ có thể lại thở dài. Đường đường là một vương tử quỷ hút máu, vì sao tìm như thế một cái đại đầu gỗ, đây là cái mệnh gì a.
Quay về ôm Hiên Viên Hàn, Triệu Tân biết lần này sẽ không có vấn đề gì nữa, bởi vì hạnh phúc đã đến lúc chín muồi .
※※z※※y※※z※※z※※
Ba năm sau. . .
“Ba ba, ta muốn đi tìm Dương Vũ a, ngươi mau lên.” Dùng sức gõ cửa phòng, Hiên Viên Húc Huân có chút không vui nói.
“Biết rồi, bảo bối a, chờ ngươi ăn cơm xong ba ba sẽ tới a.”
Bên trong phòng:
“Vương bát đản, mới sáng sớm liền động dục, ngươi rốt cuộc phải làm đến bao giờ. . . A. . . ” Sáng sớm đã bị bức bách ‘ lao động chân tay’, Triệu Tân tức giận mắng nam nhân trên người.
“Không thể nói như thế a, sinh mệnh nằm ở vận động, ta đây là vì thân thể khỏe mạnh a.” Dùng sức đụng chạm vào điểm Triệu Tân mẫn cảm, Hiên Viên Hàn không muốn lãng phí ngày cuối tuần cực tốt này.
“A. . . . . .”
Phòng khách:
“Ba ba lại gạt người a, lại ở trong phòng cùng phụ thân ‘ a a ân ân’, quên đi ta tự mình đi thôi.” Ôm tiểu hùng âu yếm, Hiên Viên Húc Huân hướng phòng đối diện đi đến, nghĩ đến một hồi có thể cùng Dương Vũ cùng nhau ngủ trưa, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười sáng lạn.
Không nên hỏi ta vì sao con ta lại đi tìm Dương Vũ, bởi vì từ hồi còn nhỏ ta cảm thấy bộ dạng hắn nộn nộn, giống như món bánh bao ta yêu nhất a. Ha hả.
~ Hoàn ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook