Đừng Buông Tay Anh
Chương 1: Cái Tên Nam Hồ Ly Tinh Kia Làm Cô Thần Hồn Điên Đảo

**

Đêm nay nhà sản xuất đặc biệt kết thúc bữa tiệc sớm vì Chu đạo diễn, Đoạn Du tối nay còn có việc nên liền đi trước, lúc đến Tang Nhược tự mình lái xe, vì uống rượu nên vào toilet chờ tài xế đến.

Không nghĩ đến___________

Bên trong hành lang yên tĩnh, người đàn ông dáng người thẳng tắp đang ung dung dựa vào vách tường, môi mỏng cắn điếu thuốc thật đẹp mắt, môi mỏng bình thường bị người ta cho rằng bạc tình bạc nghĩa, làn khói phun ra bay vào lẳng lặng lượn lờ, một vòng đỏ tươi lúc sáng lúc tối.

Tang Nhược hoảng hốt nhớ lại lúc mới gặp Hạ Cảnh Tây đêm đó, hoàn cảnh cùng giờ phút này không khác lắm.

"Đến đây." Chợt âm thanh khàn khàn lộ ra sự lười biếng và một chút say rượu ở bên trong vang lên hai chữ.

Thuần trầm lơ đãng.

Đôi lông mi dài của Tang Nhược vểnh lên vỗ nhẹ.

Ánh sáng bên trong hành lang có vẻ hơi u ám, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hạ Cảnh Tây thâm thúy yên tĩnh, phá lệ đen bóng, bờ lại như câu lên tạo thành vòng cung cực cạn, hàm súc cực kì nhạt, giống như cười mà lại không cười.

Ở giữa lặng yên không một tiếng động, một cổ hormone nam tính khiêu gợi mờ mờ ảo ảo phát ra.

Có thể để người ta dễ như trở bàn tay mà sa vào trong đó.

Anh cứ như vậy thâm trầm mà nhìn cô.

"Tang Nhược." Anh phủi phủi khói bụi, yết hầu lăn nhẹ lên xuống, tên của cô từ bên trong môi mỏng của anh không nhanh không chậm phát ra.

Giống như có một luồng điện chạy qua, trong đáy lòng của Tang Nhược phút chốc trào dâng rung động, cực kì không có tiền đồ.

Ngực có chút ngột ngạt.

Vốn là như vậy.

Nửa tháng không có liên lạc với nhau, trở về rồi tựa hồ như cùng nửa tháng trước cũng không có gì khác biệt. Thời gian hai năm trôi qua thật nhanh, đa phần đều là như vậy, anh bận rộn cũng không nói qua cho cô biết, mà cô đã mấy lần thất vọng xong sau khi hiểu rồi cũng không hỏi thêm nữa.

Đến tột cùng là anh không thèm để ý, hay là cô đã để ý quá nhiều?

Hết lần này tới lần khác, chỉ cần là một câu hay một ánh mắt của anh thôi cũng có thể làm cho đáy lòng cô tràn đầy vui vẻ.

Đầu ngón tay run rẩy, Tang Nhược quay mặt đi chỗ khác.

Nhấc chân lên, cô trực tiếp đi về phía trước không chớp mắt, thuận tiện lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.

Lúc đi ngang qua người đàn ông bên cạnh, mơ hồ có hỗn hợp mùi rượu có mùi bạc hà nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá xông vào mũi cô, dù cho là không nhìn anh nhưng Tang Nhược vẫn như vậy có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông rơi trên mặt mình.

Thâm trầm, nguy hiểm.

Khóe mắt quét qua bên trong, người đàn ông chậm rãi tiếp xúc nuốt mây nhả khói*.

*Nuốt mây nhả khói: Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ban đầu nó được mô tả là cách luyện tập của Đạo giáo và nuôi dưỡng năng lượng mà không ăn ngũ cốc, sau đó nó được mô tả là hút thuốc. (Nguồn Baidu)

Nhịp tim đập hơi nhanh, cô mặt không biến sắc mà bước nhanh hơn.

Nhưng ở một giây sau, bàn tay nóng rực của người đàn ông đã dán lên da thịt cô, ôm lấy vòng eo của cô, tiếp theo đột nhiên ấn một cái_____

"A..."

Cho dù hai tay theo phản xạ có điều kiện chống đỡ lên ngực anh thì chóp mũi của cô vẫn là đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh.

Đau.

Hơi nước bất ngờ tích tụ lên hai con ngươi của cô, mi tâm Tang Nhược nhíu lại.

"Không nhìn thấy tôi à?" Giọng nói người đàn ông ấm ách vang lên.

Gò má của cô bị tay kia của anh vẫn đang còn cầm điếu thuốc bóp chặt, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên.

Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.

Từng sợi tóc rơi xuống tán loạn, ngón tay thon dài của anh hờ hững lướt qua hai giây sau đó đến chỗ tai cô, tay của anh không có lập tức thu về mà dừng lại xoa xoa lên vành tai của cô.

Vuốt khẽ chơi đùa một hồi, sau đó lòng bàn tay di chuyển về phía da mặt mịn màng trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng chậm chạp mà vuốt ve.

Cuối cùng, dừng lại trên nốt ruồi lệ của cô.

Mà tay của anh ôm lấy eo cô, dọc theo sườn xám từ từ đi lên, lúc đụng phải một viên nút ở phía sau, đầu ngón tay tựa như có như không cũng đụng phải sự mềm mại lên xuống của cô, cách lớp vải anh vẫn như cũ có thể dễ dàng gợi lên cảm giác khác thường.

Hô hấp Tang Nhược hơi ngưng lại, cơ thể càng căng cứng.

Hạ Cảnh Tây như có như không thấp giọng cười một tiếng.

Tang Nhược muốn đẩy anh ra, chỉ là cô còn chưa kịp hành động thì tay phải của anh bỗng nhiên giữ lấy gáy của cô, bắt cô phải ngước mặt lên một lần nữa.

Một giây sau, gương mặt anh phóng đại trước mắt cô, rõ ràng đây là nụ hôn trừng phạt, anh cường thế chồng chất phủ lên môi cô.

"Ưm, ưm."

Răng môi giao nhau, quấn lấy nhau, hô hấp của cô tựa hồ bị anh đoạt hết.

Đồng thời tay trái của anh cũng không nhàn rỗi, quen thuộc mà mơn trớn ở phía sau, trở lại cái viên nút kia sờ soạng một hồi ý muốn mở ra, mở không được thậm chí còn muốn trực tiếp giật đứt nó ra.

Tang Nhược thanh tỉnh.

Trong mắt của anh rõ ràng nhuộm màu dục vọng không thể quen thuộc hơn được nữa.

Cô chưa có lớn mật đến mức ở chỗ này mà cùng anh làm chuyện thân mật.

"...........Hạ Cảnh Tây!" Một mảng ửng đỏ nhiễm trên gương mặt cô, cô thấp giọng gọi tên của anh với ý muốn ngăn hành động của anh lại.

Đáp lại cô là một tiếng cười khẽ.

Môi mỏng của anh như có như không dán lên tai của cô, hơi thở cực nóng phả ra, tư thế thân mật.

"Không có bị câm à?" Hạ Cảnh Tây thu lại ý cười, mâu quang liếc cô, nhéo nhéo gương mặt cô gái, môi mỏng động đậy ép cô phải trả lời: "Nhìn cũng không nhìn thấy tôi, nghe cũng không nghe thấy tôi gọi hay sao, hửm...?"

Tang Nhược bị ép phải chống đỡ lấy lồng ngực anh, kết cấu rắn chắc dưới lòng bàn tay, xuyên qua áo sơ mi quý giá được chế tạo kì công, cô tựa hồ như có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập của trái tim anh.

Một chút lại một chút.

Rất gần.

Khoảng cách của cô và anh rất gần, gần đến....... Cô bỗng nhiên ngửi thấy trên người anh ngoài có hơi dính men rượu tựa hồ còn có nhiễm một cỗ mùi nước hoa nhàn nhạt.

Là của phụ nữ.

Tang Nhược nhớ đến Triệu Thiên Mạn đứng bên cạnh anh, nhớ đến cái nhìn ngang qua đầy lãnh đạm kia của anh, dường như coi cô như người hoàn toàn xa lạ.

Cô lại nghĩ đến là cô căn bản không biết hôm nay anh sẽ trở về.

"Không nhìn thấy." Lưng dưới lòng bàn tay anh thẳng tắp, cô cười như không cười.

Là đáp lại, càng là khiêu khích.

Môi của cô kéo lên, son môi đã bị hôn hết, nhưng là cánh môi của cô tự nhiên vẫn mang màu đỏ ửng, giờ phút này lại càng thêm diễm lệ.

Lần đầu tiên mặc một thân sườn xám, câu người không ý thức được.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây tối dần.

"Cáu kỉnh nháo cái gì chứ?" Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói trong không gian lặng yên không một tiếng động khàn khàn hai phần.

Hô hấp dường như cũng ngày càng trầm xuống.

Tang Nhược vốn định phủ nhận đẩy anh ra nhưng mà không ngờ lời đến khóe môi như thế nào lại biến thành: "Vậy anh sẽ dỗ dành em sao?"

Cái cằm của của cô khẽ nâng lên, hờ hững cười.

Nhưng thật ra trong lòng cũng đang khẩn trương chờ đợi.

Đầu ngón tay của cô xoa lên lồng ngực anh: "Hạ..........."

Nụ hôn rơi xuống, che hết bầu trời.

Môi cô bị anh chiếm lấy cực kì hung ác.

Bộ sườn xám ở trên người cô ở dưới tay anh dường như không ổn định, trở nên nguy hiểm.

Động tác bất ngờ của anh làm cho Tang Nhược bất đắc dĩ phải dựa lên vai anh để ổn định thân hình, nụ hôn cực nóng, dâng lên sự chờ mong rồi sau đó lạnh dần cuối cùng là thất bại.

"Dỗ dành, đổi chỗ." Mông bị vỗ xuống, cô nghe được thanh âm khản đặc căng cứng của anh.

Thời điểm bốn mắt giao nhau, cô nhìn thấy đáy mắt của anh thâm trầm ảm đạm.

Anh rất thích cùng cô làm chuyện này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương